Gió đêm lại nổi làm lay động trướng phù dung, những lọn tóc đen nhánh bên tai Minh Nguyệt nhẹ nhàng bay bay Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp đắp chăn bông cho nàng, ôn nhu gạt đi những sợi tóc kia, nhẹ vuốt lên mái tóc nàng.

Đôi mi cong vút khẽ lay động, Minh Nguyệt từ từ mở mắt, trong nháy mắt hoảng hốt rồi mới quay đầu nhìn người bên cạnh mình. Nàng thấy Ngự Hạo Hiên một thân hoàng bào chói mắt ngồi bên cạnh mình, bàn tay to ôm lấy eo mình, vuốt ve mái tóc dài trên vai nàng.

Ngoài điện có tiếng thanh la khẽ điểm, mơ màng một chút mà cũng đã đến canh ba?

- Tỉnh rồi?

Giọng trầm rất dễ nghe, sau đó hắn ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu cười nói:

- Ái phi đang đợi trẫm?

Đôi mắt Minh Nguyệt tối sầm, lập tức giãy dụa thoát ra khỏi vòng ôm, giữ khoảng cách, lạnh nhạt nói:

- Đêm đã khuya, để nô tì hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi.

Nói rồi gạt đi chăn bông trên người đứng dậy

Nhưng Ngự Hạo Hiên đã ngăn Minh Nguyệt lại, hắn cười khẽ vươn tay nâng cằm Minh Nguyệt lên, hai mắt như mỉm cười nói:

- Ái phi đang giận trẫm?

Trong lòng rùng mình, Minh Nguyệt giương mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Ngự Hạo Hiên không chút giấu diếm sự ôn nhu cùng sủng nịnh, đôi mày thanh tú nhướng lên, hắn sao có thể che dấu hoàn mỹ như thế? Cảm giác lạnh lẽo nhưng vẫn cười yếu ớt:

- Vâng, nô tì tức giận, nhưng là giận chính mình.

Ngự Hạo Hiên sửng sốt rồi lập tức cười rộ lên, kéo Minh Nguyệt vào trong lòng nói:

- Ái phi giận mình cái gì?

- Hoàng thượng chính sự bận rộn, nô tì không tài đức giúp Hoàng thượng phân ưu (chia sẻ sự lo lắng), nô tì giận chính mình ngu độn chỉ có thể ở trong tẩm điện chờ Hoàng thượng.

Nói xong đôi mắt trong suốt có chút ảm đạm, bàn tay mảnh khảnh nắm thành quyền giấu trong tay áo.

Có lẽ là lời nói của Minh Nguyệt khiến hắn rung động, Ngự Hạo Hiên cứng người, cúi đầu nhìn thần sắc ảm đạm cùng mất mát của Minh Nguyệt, trong mắt hiện lên sự phức tạp nhưng vẫn dịu dàng cười nói:

- Ái phi xứng đáng là Đức phi của trẫm, quả nhiên là huệ chất lan tâm.

- Thật không?

Minh Nguyệt hờ hững đáp lại, trong lòng cười lạnh, rúc vào trong lòng hắn mà ngửi thấy mùi hương của nữ nhân khác, mùi hoa nhài thoang thoảng, từ từ nhắm mắt lại.

Trong lòng cười nhạo cùng châm chọc nhưng Minh Nguyệt thủy chung không hiểu vì sao Ngự Hạo Hiên có thể tự nhiên thể hiện sự ôn nhu, sủng nịnh của hắn. Một khắc trước hắn ôm nữ nhân mình yêu thì thầm ôn tồn mà lúc này, lại có thể ôn nhu đối xử với nàng. Nếu tất cả những điều hiện lên trong mắt hắn là giả, nàng sao có thể thấu rõ được nam nhân này?

Ngự Hạo Hiên thấy Minh Nguyệt nhắm mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt xinh đẹp của nàng, đầu ngón tay lướt qua hàng mi cong vút nói:

- Ái phi thật đẹp.

Rung động.

Minh Nguyệt mở to mắt đã thấy ánh mắt của Ngự Hạo Hiên chuyển sang màu xanh, cả kinh vừa định đứng dậy đã bị hắn ôm lại, khăn che mặt rớt xuống, mà môi hắn đang dán trên môi nàng.

- Ái phi yêu trẫm không?

Sau nụ hôn nồng nàn, Ngự Hạo Hiên ái muội nỉ non vào tai nàng.

Minh Nguyệt nhìn lên đỉnh màn như đang cuộn sóng, cảm giác ngoài cửa sổ truyền đến trận gió lạnh thấu xương, ánh mắt thoáng qua một tia bi thương, giọng nói mềm mại, uyển chuyển động lòng người:

- Nô tỳ yêu Hoàng thượng.

Ngự Hạo Hiên nghe được Minh Nguyệt khẽ nói, mơn trớn vết sẹo kia, đôi môi lạnh như băng hôn lên vết sẹo, ôn nhu mà thâm tình:

- Mộ Tuyết, trẫm cũng yêu nàng.

Yêu? Ánh mắt Minh Nguyệt tối sầm lại, lập tức nhắm mắt, trong lòng như bị dao cắt một nhát, máu tươi thấm đẫm. Nàng đến thời đại này lại bị người đùa bỡn trên lòng bàn tay, Như Nguyệt, ngươi muốn ta làm thế nào cho phải? Làm thế nào cho phải….

Trong lãnh cung, Như Nguyệt bên ngoài nhìn ngắm đèn đuốc phía đông Ngự hoa viên, trái tim như bị xiết chặt, một đôi mắt rưng rưng động lòng người, dưới gió lạnh, y phục phiêu miểu tựa thiên tiên.

- Tiểu thư, đêm đã khuya, nô tỳ đưa người về phòng nghỉ ngơi.

Phía sau, cung nữ áo xanh nhướng mày, ánh mắt mang theo sự đau lòng và lo lắng. Nhưng nữ tử vẫn không hề nhúc nhích.

- Hoàng thượng đêm nay nghỉ lại chỗ Mộ Tuyết.

Như Nguyệt run giọng nói, chiếc khăn lụa trong tay như bị vò nát, một giọt lệ vô thanh vô tức rơi xuống.

- Xảo Nhi, ngươi nói ta có phải rất ngốc không, Hạo Hiên vì muốn cứu ta mới cùng Mộ Tuyết bên nhau nhưng ta vẫn rất ghen tỵ.

Hơn nữa là ghen tỵ nàng cùng mình có chung số mệnh.

Xảo Nhi nhìn Như Nguyệt, trong lòng nghi hoặc nhưng cũng đỏ mắt nói:

- Tiểu thư, Đức phi nương nương nhất định sẽ giúp tiểu thư, hơn nữa người Hoàng Thượng yêu vĩnh viễn là tiểu thư mà.

- Thật sao?

Như Nguyệt sâu kín nói, nhìn ánh trăng trên trời bị mây che phủ. Mỗi đêm trăng tròn, hoàng thượng đều đứng ngoài lãnh cung cùng nàng ngắm trăng. Tuy rằng hắn không nói gì với nàng nhưng đêm qua, hắn không đến.

Nàng nghĩ hắn đã chán ghét cảnh chỉ có thể cùng nhìn trăng nhớ người mà không thể gần nhau. Nàng nghĩ đến có lẽ cả đời này nàng sẽ chỉ có thể cô tịch mà chết. Nhưng đêm qua, nàng liều chết ra lãnh cung đợi hắn đến, lại đợi được một linh hồn có cùng số mệnh với mình.

Chuyển thiên phù chú đã có hiệu quả, thì ra thời không có thể nghịch chuyển, nhưng vì sao lại dừng lại ở Mộ Tuyết – con gái của kẻ thù với Mộc gia?

Thiên ý trêu ngươi sao? Khi nàng nghĩ mình có thể an tâm chết đi vì kiếp sau của nàng nhất định sẽ vì nàng báo thù, khi nàng tuyệt vọng, Ngự Hạo Hiên lại cho nàng hi vọng. Hắn vẫn yêu nàng như trước, không để ý chuyện Mộc gia mưu phản ba năm trước, sẽ vì mình mà rửa tội cho Mộc gia, sẽ lại ban cho nàng cẩm y hoa phục, lại đăng phi vị.

Nhưng tính mạng Mộ Tuyết sẽ làm sao? Nàng nên nói như thế nào với Ngự Hạo Hiên. Những lời nói ma quái kiếp trước kiếp này sẽ gây nên sóng to gió lớn chốn hậu cung, nhưng là….

Như Nguyệt nhắm mắt, yên lặng trở về phòng. Mộ Tuyết, Hạo Hiên ta nên làm thế nào?

Sáng sớm, sắc trời hôn ám, canh năm vừa tới, Minh Nguyệt dậy tự mình hầu hạ Ngự Hạo Hiên thay quần áo, Tiêu Đồng đứng một bên giúp đỡ.

Khi Minh Nguyệt đem tử ngọc kim quan đội lên tóc Ngự Hạo Hiên, Tần công công đã từ dược phòng trở về, trong tay bưng thuốc, tiến đên bên cạnh Minh Nguyệt:

- Nương nương, mời người dùng.

Minh Nguyệt thu tay, nhìn bát thuốc màu đen, nhợt nhạt cười, bưng bát thuốc vén khăn che mặt định uống đã thấy tay Ngự Hạo Hiên chặn lại nói:

- Ái phi sợ đắng, không cần uống.

Lời vừa nói ra, Tiêu Đồng cùng Tần công công sửng sốt. Từ lúc Hoàng thượng đăng cơ đến nay, trong hậu cung phàm là sau khi thị tẩm các tần phi đều phải uống thuốc do Tần công công tự tay bưng đến, nhìn các nàng uống xong mới đi. Mộ Tuyết lần đầu tiên thị tẩm Hoàng thượng không có sai bảo gì đã là chuyện lạ, nhưng lúc này lại như thế….

Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên chặn lại mình, trong lòng không chút vui mừng mà lại thêm chút bi ai. Nàng mím môi cười, đôi mắt trong suốt không chút vẩn đục nhìn đôi mắt thâm trầm của Ngự Hạo Hiên, ôn nhu nói:

- Nếu là quy củ hậu cung sao lại vì nô tỳ mà hủy đi.

Nói xong, gạt tay hắn đi, uống hết bát thuốc.

Lúc này, Tần công công lại càng sửng sốt, nghi hoặc nhìn Hoàng thượng đã thấy hắn mặt không biến sắc nhìn Mộ Tuyết, trong lúc nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Minh Nguyệt uống thuốc xong cảm giác trong lòng có chút chua xót khó chịu nhưng vẫn nhẹ phúc thân với Ngự Hạo Hiên, ôn nhu nói:

- Nô tỳ cung tiễn Hoàng thượng lâm triều.

Nhưng lúc này, Ngự Hạo Hiên không khen Minh Nguyệt hiền đức mà nhướng mắt, phất tay áo, bước ra tẩm điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play