Sáng sớm, gió lạnh từng trận, mây đen che trời, tuyết rơi đầy trời. Tiêu Đồng mặc váy lụa tím nhạt đứng trước cửa sổ nhìn tuyết rơi, khuôn mặt mang theo mấy phần hưng phấn, một lúc,
nàng quay đầu nhìn Minh Nguyệt ngồi trước cửa sổ đã trang điểm xong,
cười cười chỉ vào mặt hồ đã bị đóng băng nói:
- Tiểu thư, người xem, ngay cả hồ nước cũng trắng xóa, đẹp quá!
Minh Nguyệt ngồi ở trước cửa sổ, nhìn
mình qua gương, hơi thất thần, khi nghe thấy tiếng cười như chuông bạc
của Tiêu Đồng thì không khỏi nắm chặt cây trâm bạch ngọc mẫu đơn. Nàng
chần chừ ngẩng đầu lên nhìn tuyết rơi đầy trời, sửng sốt một chút, rồi
sau đó mới chậm rãi đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, nhìn ngoài trời
trắng xóa, nhẹ nói:
- Tuyết rơi.
Tiêu Đồng vui vẻ vô cùng đưa tay ra ngoài cửa, nhìn bông tuyết bay xuống lòng bàn tay nàng, nháy mắt lại tan như
sương mù không thấy nữa, mím môi nói:
- Đây là trận tuyết đầu tiên năm
nay, qua mấy tháng nữa là tới nguyên tiêu, khi đó, khắp đế đô sẽ giăng
đèn kết hoa, nhất định sẽ rất đẹp.
- Nguyên tiêu.
Minh Nguyệt nhìn khung cảnh trắng muốt
ngoài cửa mà nhẹ lên tiếng, sau đó lại nhìn về phía cửa Tẩm Tâm cung.
Lúc sau, nàng chớp hạ mi, xoay người trở về bàn trang điểm, hơi thất
thần ngồi đó, đặt cây trâm bạch ngọc vào hộp tràng điểm, chọn một cây
trâm bạch ngọc khắc hải đường mà cài lên tóc, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay hội chùa, tuyết lại rơi.
Tiêu Đồng nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt, khi nghe thấy hai chữ “hội chùa” thì cũng hơi thất thần. Lúc sau, bĩu môi nói:
- Thần Đức Quý phi đã vào chùa được hơn một thàng.
Sau đó, nhẹ đóng cửa sổ, đi tới cạnh Minh Nguyệt, nhìn thấy cây trâm trên tóc Minh Nguyệt thì sửng sốt, vội nói:
- Tiểu thư, trâm gài tóc Hoàng thượng đưa cho người đâu, sao lại…
Nhắc đến Hoàng thượng, Tiêu Đồng vội im
bặt lại, sau đó vụng trộm liếc nhìn Minh Nguyệt vẫn còn bình tĩnh như
trước thì không dám nói tiếp. Minh Nguyệt lấy ra đôi hoa tai trân châu
lưu ly nắm chặt trong tay, lúc sau, nhẹ cười, nhìn vào giương mà đeo hoa tai, nhẹ giọng nói:
- Tiêu Đồng, ngươi tới chỗ Thái
hậu xin ý chỉ, nói ta muốn tới Hộ quốc tự bái phỏng Tần đức quý phi,
thuận tiện cầu phúc cho hoàng tự.
Nói xong, lại đeo vòng ngọc lên tay, cầm
lấy một chuỗi phật châu đeo vào cổ tay. Tiêu Đồng ngẩn người, không khỏi nhíu mày vội nói:
- Tiểu thư, hôm nay tuyết lớn như vậy, Thái hậu nhất định sẽ không đáp ứng
Nói tới đây, Tiêu Đồng không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Hơn nữa, việc này nếu bị Hoàng Thượng biết được, nô tỳ sợ Hoàng thượng lại nổi cơn lôi đình
Sắc mặt Minh Nguyệt hơi trầm ngưng, nâng
mắt nhìn chính mình trong gương, sau đó, nàng cầm bút lên, nhẹ chấm lên
giữa mi tâm, sau đó hơi mím chu đan, lúc sau mới chậm rãi nói:
- Thái hậu sẽ hiểu ý, nay ta thất sủng, muốn đi giải sầu, bà chắc chắn sẽ đáp ứng, ngươi đi xin ý chỉ là được.
Sau đó, nhìn vẻ mặt áy náy của Tiêu Đồng cười nói:
- Còn thất thần?
Tiêu Đồng bĩu môi, bàn tay trắng nõn nhẹ
kéo khăn lụa, sau đó ngẩng đầu nhìn đôi mặt trong suốt của Minh Nguyệt,
lúc sau mới thấp giọng nói:
- Vậy nô tỳ đi.
Nói xong, cũng vần chần chừ không dám động, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Minh Nguyệt thì mới phúc thân, đi ra khỏi cửa lớn.
Trước Vị ương điện, Tần công công lo lắng chờ, khi ngự tiền thị nữ bưng nước rửa mặt đi ra khỏi điện, Tần An vội
bước lên, nhỏ giọng hỏi:
- Tử Lộ, Hoàng thượng tỉnh chưa?
Tử Lộ nghi hoặc nhìn thần sắc khẩn trương của Tần công công, nhỏ giọng nói:
- Hoàng đã sớm tỉnh, nhưng chiêu dung nương nương còn chưa tỉnh
Nói xong, nàng cũng nghi hoặc nhìn những đồ trong tay, thở dài nói:
- Hơn nữa, cũng thật kỳ quá, khăn thấm lạc hồng của chiêu dung nương nương đã bị mấy cung nữ tới lấy, sao còn không tỉnh?
Tần công công giật mình, nghe tới hai chữ lạc hồng thì như bị điện giật, sau đó lắp bắp nói:
- Ngươi nói là Hoàng thượng thật sự sủng hạnh Hồ chiêu dung?
Hoàng thượng tính tình lạnh bạc, tuy rằng từng cũng chiêu tẩm tần phi, nhưng chưa từng cho ai ngủ lại Tầm tâm
cung, hơn nữa, chưa từng sủng hạnh phi tần nào từ đêm đầu tiên. Tử Lộ
gật gật đầu, vẻ mặt cũng rất tò mò, nàng vẫy tay Tần công công, ý bào
hắn đưa tai lại. Sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ đêm qua nhìn thấy Hoàng
Thượng canh ba đi ra ngoài, đến canh năm mới trở về, nhưng khi trở về
trông như rất tức giận. Lúc vào điện còn đập nát hết chén trà,
Nhưng càng kì quái là lớn tiếng như vậy
mà Hồ chiêu dung kia cũng không tỉnh, mà cũng chả rõ Hoàng thượng sủng
hạnh nàng ta lúc nào nữa. Tần công công nheo mắt, khó hiểu nhìn khuôn
mặt thanh tú của Tử Lộ, vừa định hỏi thêm thì lại nghe thấy trong điện
đế vương gọi:
- Tần An.
Tần công công và Tử Lộ đều ngẩn ra, sau
đó chỉ thấy Tử Lộ lè lưỡi, rụt vai vội rời đi. Cửa điện chi nha một
tiếng bị đẩy ra, Tần công công nhẹ bước vào trong điện, nhìn đến bóng
dáng đế vương lạnh lùng dựa vào long ỷ, thì vội bước lên, cúi người nói:
- Có nô tài.
Ngự Hạo Hiên vẫn mặc long bào hôm qua khi lên yến hội, có lẽ là vì ngồi quá lâu mà đã có nếp nhăn, lại còn có vết như bị dính sương sớm. Tần công công vụng trộm liếc nhìn xiêm y của đế
vương không khỏi có chút kì quái lại chuyển mắt nhìn giường, nhưng chỉ
vừa liếc thoáng qua đã lại nghe đế vương trầm thấp nói:
- Có việc khởi tấu?
Tần công công sửng sốt rồi vội thu hồi tầm mắt, lúc này mới nhớ ra việc cần báo:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, sáng nay, Hoàng quý phi xin ý chỉ của Thái hậu, muốn tới Hộ quốc tự thắp hương lễ Phật, thăm Thần đức quí phi, ách…
Ầm một tiếng khiến Tần công công sợ tới
mức vội im bặt lại, ngẩng đầu lên thì đã thấy đế vương mặt xanh mét, hai mắt thâm trầm lạnh băng nhìn hắn, nghiên mực trên án đã vỡ làm đôi.
Rùng mình một cái, Tần An cắn răng, run giọng nói:
- Nô tài nghe Hàn công công bên
người Thái hậu nói, Thái hậu đồng ý, nửa nén hương trước, Hoàng quý phi
đã ra tới Huyền vũ môn
Tần công công nói xong, không dám ngẩng
đầu lên nữa, chỉ dám đứng đó, hai tay nắm chặt phất trần, động cũng
không dám động, nhưng đồng thời cũng nghi hoặc vô cùng. Vì sao tiếng
động lớn như thế mà nàng không có chút động tĩnh gì:
- Khi nào nàng hồi cung.
Qua hồi lâu, Tần công công mới nghe được
đế vương trầm thấp tới độ khó mà nghe rõ hỏi hắn. Hắn vội kéo lại suy
nghĩ, cung kính nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, Hàn công
công nói, Thái hậu vì không muốn Hoàng quý phi bôn ba mệt nhọc nên đã hạ chỉ Hoàng quý phi có thể ở lại ba ngày rồi mới hồi cung, cũng có thể
hàn huyên cùng Thần Đức Quý phi nhiều hơn.
Vừa dứt lời, Tần công công không dám nói
thêm, chỉ kinh hồn táng đởm đứng đó nhìn đôi long hài dính tuyết của đế
vương, lúc sau, chỉ nghe đế vương khàn khàn nói:
Trong đế đô, một chiếc xe ngựa cẩm trù
màu vàng chậm rãi chạy trên ngã tư, phía sau, mấy trăm Ngự Lâm quân thủ
vệ, vô cùng hoàng tráng khiến dân chúng đều vây xem, bàn tán. Trong xe
ngựa, Minh Nguyệt có chút lười nhác dựa vào sườn cửa sổ, bàn tay trắng
nõn nhẹ vén rèm lụa, nhìn bên đường cái ai nấy đều đều chăm chú nhìn
chiếc xe này. Ánh mắt hơi run lên, nàng thu tay về, vỗ vỗ phật châu,
nhắm mắt lại. Tiêu Đồng ngồi đối diện Minh Nguyệt, nàng nhíu mày nhìn
khuôn mặt lẳng lặng của Minh Nguyệt, cũng vô cùng lo lắng, mím môi, nhỏ
giọng nói:
- Tiểu thư, chúng ta ở lại Hộ quốc tự ba ngày được sao?
Nếu bị Hoàng thượng biết được thì sẽ như thế nào? Minh Nguyệt không nói, cũng chỉ từ từ mở mắt, mím môi hồng, cười yếu ớt nói:
- Thái hậu yêu thương ta, sợ ta
vì Hoàng Thượng sủng hạnh tần phi khác mà đau lòng nên mới phá lệ thi ân để ta ở lại Hộ quốc tự mấy ngày, Tiêu Đồng nên cao hứng mới đúng chứ?
Tiêu Đồng cúi đầu, hiểu được trong lòng
tiểu thư cố kỵ điều gì nên cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể cứng rắn gật gật đầu, mím môi không nói. Xe ngựa rời khỏi kinh thành, dần tới Hộ quốc tự tràn ngập hương khói, xe ngựa dừng lại, những thiện nam tín nữ
bên đường cũng đều dừng bước, cuống quýt quỳ lại hai bên. Mà mấy ni tăng trong chùa được phương trượng dẫn dắt chậm rãi bước ra cửa chùa, thi
phật lễ với Minh Nguyệt vừa bước xuống xe:
- Hoàng quý phi nương nương.
Nói xong, những người phía sau chỉnh tề
đứng ở hai bên sường, người người cúi đầu, chắp tay trước ngực. Minh
Nguyệt được Tiêu Đồng đỡ xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn ngôi chùa to lớn
này rồi lại nhìn sang trụ trì hiền hòa kia, môi hồng hơi mím, có chút
mệt mỏi bước lên, nhẹ giọng nói:
- Minh Nguyệt quấy rầy quý bảo tự, còn xin trụ trì chiếu cố nhiều
- Hoàng quý phi quá lời rồi, xin mời.
Sắc mặt phương trượng vẫn như thường, tay giơ ra mời rồi xoay người dẫn Minh Nguyệt đi vào cửa sơn đỏ kia. Tiêu
Đồng đi theo sau Minh Nguyệt, ánh mắt có mấy phần tò mò, nhìn cảnh sắc
quanh chùa rồi nhìn những phụ nhân mặc y phục hoa lệ cùng dân chúng áo
vải quỳ lạy mà không khỏi nắm tay cảnh giác, liếc nhìn Ngự Lâm quân phía sau, ý bảo bọn họ đề phòng những kẻ gây rối. Minh Nguyệt hơi quay đầu
nhìn Tiêu Đồng phía sau, không khỏi khẽ bật cười nhưng cũng không nói
gì. Cứ thế đi theo phương trượng vào phía tây chùa thưa thớt người,
không lâu sau, phương trượng đưa hai người vào phật đường, cung kính
nói:
- Xin nương nương chờ một lát, lão nạp đã sai người đến báo cho Đoạn trần, hai vị cứ nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, mời Minh Nguyệt ngồi xuống ghế
tử đàn. Sau đó, phương trượng xoay người đi về phía bức tượng Như Lai to lớn giữa điện, chắp tay lạy rồi rút ra một chiếc thẻ sâm đỏ chót, xoay
người đưa tới trước mặt Minh Nguyệt, nói:
- Đây là thẻ sâm như ý lão nạp cầu xin vì nương nương, lão nạp cáo lui.
Nói xong, xoay người rời khỏi phật đường, Tiêu Đồng đứng cạnh Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn chiếc thẻ sâm
kia, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng già nua rời đi, nhíu mày, nhỏ giọng
nói:
- Tiểu thư, vị phương trượng này thật quái lại, khi không sao lại xin sâm cho tiểu thư?
Xin sâm còn cần bà ta giúp sao? Minh
Nguyệt không nói, nhưng cũng hơi động mày rồi nhìn thẻ sâm trên bàn tử
đằng kia. Hơi chần chừ cầm lên, trố mắt nhìn chữ trên đó: “Ngưng mi ký”. Nhướng mày, nhìn xuống chữ vàng bên dưới:
“ Chu huyền đoạn, minh kính khuyết, chiêu lộ hy, phương thì tiết, bạch đầu ngâm, thương ly biệt. Quân tâm thích
thích niệm khanh. Mạch thượng khai hoa, khả hoãn hoãn quy hĩ”
(Dây đàn đứt, gương sáng vỡ, sương buổi
sớm, hương thơm ngát, tóc trắng, ly biệt. Lòng vua nhớ thiếp. Hoa trên
đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về)
Tiêu Đồng trợn to hai mắt nhìn chữ màu vàng kia, sau đó bưng miệng cười, nói:
- Không ngờ những chữ này lại
chuẩn như thế, hôm nay tiểu thư vừa tới Hộ quốc tự, phật tổ cũng đã nhắn tiểu thư, “mạch thượng khai hoa, khả hoãn hoãn quy hĩ”.
Nói xong, lại cười lên. Minh Nguyệt nhìn
những chữ này mà cũng hơi buồn cười, nhưng lại chậm rãi buông ra, liếc
nhìn một nữ tử mặc đạo bào màu xám yểu điệu đi tới, nói khẽ:
- Cung nghênh Thần Đức Quý phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT