Nước mắt rơi, trong mắt chiếu rõ thân ảnh bối rối của hắn, nước mắt lại càng rơi, bàn tay trắng nõn nắm chặt chăn, tầm mắt dần dần mông lung

- Ta giết hài tử của ngươi, ngươi thưởng ta độc dược

Giọng nói nàng như bị tắc nghẽn, nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn hắn, run giọng nói:

- Thế có tính là hòa nhau không?

Nếu như thế, có phải bọn họ đã không còn nợ gì nhau?

Không khí như bị lời nói của Minh Nguyệt mà làm đóng băng, trong điện yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió Bắc théo gào, lạnh lùng xuyên qua bệ cửa sổ, trướng vàng hơi hơi bay, mang theo mùi hàn mai lành lạnh. Gió thổi lên giá y của Minh Nguyệt, tóc đen theo gió nổi lên.

Ngự Hạo Hiên dần dần nắm chặt tay, câu nói kia như điểm chúng tử huyệt của hắn, các đốt ngón tay vang lên, Minh Nguyệt chậm rãi nhìn lên, nhìn đôi tay hắn như đã ẩn nhẫn đến cực hạn. Trái tim nàng cũng co rút đau đớn, thì ra, thật sự là thế.

Đứng dậy, trên chân ngọc trắng nõn, chiếc chuông vàng thanh thúy kêu vang như là mang theo thanh âm ma chú khó giải. Chân trần trên mặt thảm xám, váy áo đỏ rực sột soạt, mắt cá chân trắng nõn, trường bào đỏ tiên diễm thả sau người

Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên đứng trước mình, giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lại có vẻ tang thương kia, vươn tay muốn chạm vào mặt hắn nhưng Ngự Hạo Hiên lại lui về phía sau, từ từ lắc đầu, khàn khàn nói:

- Mỹ nhân kế sao? Trẫm sẽ không mắc mưu

Tay hơi cứng đờ giữa không trung nhưng khóe miệng lại cười tuyệt mỹ, đôi mắt trong suốt nhìn thần sắc Ngự Hạo Hiên. Chậm rãi bước lên, tiếng chuông thánh thót lại vang lên, sau đó bàn tay mềm mại ấm áp xoa lên làn da lạnh băng của Ngự Hạo Hiên, cảm thụ được sự bất an của hắn, thấp giọng nói:

- Trước kia chúng ta oán hận chất chứa quá sâu, đã… đã không thể quay đầu lại. Hiên, ta rất kiêu ngạo, cho nên ta không có cách nào ở cùng với nam tử đã dẫm nát tự tôn của ta. Ngươi lợi dụng Như Nguyệt để dẫm đạp sự kiêu ngạo của ta, nỗi đau ngày đó, ngươi không thể hiểu được, lại càng không hiểu được vì sao ta ngay cả thi thể cũng không nguyện cho ngươi chạm đến, vì ta không thích dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, cho nên... Ta không thể tha thứ ngươi.

Ngự Hạo Hiên hơi lảo đạo lại vô lực cười, hắn nắm lấy bàn tay Minh Nguyệt trên mặt hắn, gắt gao nắm chặt như là phải đem sự đau đớn của hắn truyền sang Minh Nguyệt. Hắn nhìn Minh Nguyệt, đôi mắt thâm u:

“Khi còn niên thiếu tình không biết từ đâu mà tới. Mối tình thắm thiết hận không biết kết cục ra sao mà bối rối chia ly”

Tay Minh Nguyệt run lên, muốn rút về nhưng hắn đã cầm thật chặt, nhìn sâu Minh Nguyệt. Đôi mắt màu lam như muốn hút hồn Minh Nguyệt, trầm thấp nói:

- Minh Nguyệt, đây là sự thống khổ ngươi ban cho trẫm, đời này, trẫm sẽ vẫn quấn quýt lấy ngươi, cho đến khi chết.

“Khi còn niên thiếu tình không biết từ đâu mà tới. Mối tình thắm thiết hận không biết kết cục ra sao mà bối rối chia ly”

Trái tim Minh Nguyệt đau đớn, nước mắt lại rơi, nàng nhắm mắt lại không muốn nhớ lại những gì đã qua nhưng những hình ảnh đó lại cố tình như bóng với hình vấn vít trí nhớ nàng, tựa như đã bị phủ bụi, nay từ từ hiện rõ.

Lắc đầu, Minh Nguyệt không muốn nhớ lại nhưng thân mình lại bị Ngự Hạo Hiên gắt gao ôm lấy, hắn nhìn nàng, mang theo thống khổ cùng tra tấn, gằn từng tiếng bên tai nàng:

- Minh Nguyệt, ngươi còn chưa nếm thử cảm giác đau đớn này, cảm giác này…. ngay cả hận cũng không tìm được lý do, từng giấc mộng đêm khuya, rõ ràng cảm giác được ngươi ở trong lòng, vừa định dựa sát thì lại chỉ có sự đau đớn lạnh băng.

- Đừng nói nữa

Minh Nguyệt muốn bưng tai nhưng Ngự Hạo Hiên lại cầm lấy tay nàng, ôm lấy thân thể nàng không cho nàng nhúc nhích, thở dốc nói:

- Ngươi vừa rời đi, nhìn thấy chiếc giường kia trẫm đều sợ hãi, sợ đến mỗi đêm không dám ngủ. Trẫm vẫn nghĩ, thanh tỉnh mà nhớ lại quá mức thống khổ cho nên trẫm uống rượu, nhưng dù uông say mới biết được, thì ra cảm giác thấy ngươi mà không chạm được đến ngươi đau đến tê tâm liệt phế. Ngươi có biết cảm giác trong lòng trẫm khi đó không? giống như là bị người vét sạch, rất đau, đau đến không thở được.

- Đủ rồi

Nước mắt trong mắt Minh Nguyệt không ngừng rơi xuống, vì sao muốn cho nàng nghe những điều này, nàng không cần. Nhưng Ngự Hạo Hiên cố tình quấn quanh nàng, nị hôn lạnh như băng cắn nuốt đôi môi nàng. Bàn tay to như bão tố cuốn lên thân thể nàng, đặt nàng lên giường.

- Ngươi buông tay.

Minh Nguyệt liều mạng giãy dụa, liều mạng đánh hắn nhưng Ngự Hạo Hiên cứ để mặc nàng như thể bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua nàng, cho đến khi Minh Nguyệt đánh đến mệt mỏi, nước mắt cũng khô, hắn vẫn coi nàng như trân bảo, ôm nàng vào lòng, đau lòng hôn lên đôi tay nàng đánh hắn đến sưng đỏ, khàn khàn nỉ non bên tai nàng:

- Minh Nguyệt, trẫm yêu ngươi….vẫn đều yêu ngươi.

Tới trưa, trong Khôn Trữ cung, những tần phi đã sớm ngồi đợi, ai nấy như hổ rình mồi nhìn cửa đại điện, không khí hết sức trong trẻo nhưng lạnh lùng ngưng trọng, thế nhưng, đã qua vài canh giờ cũng không thấy ai tiến vào.

Như Nguyệt và Thục phi tựa như hai tảng đá xơ cứng mà ngồi đó. Trên bàn, trà cũng thay qua mấy lần nhưng các nàng cũng không hay biết, trong đại điện, chỉ nghe được tiếng các cung nữ đi qua đi lại.

- Thái hậu, uống chén trà cho nhuận hầu

Một lúc, Âu Dương Hồng Ngọc mềm nhẹ nói, nàng bưng một chén trà cẩn thận đưa đến trước mặt Thái hậu. Thái hậu ngồi trên cao đường, ánh mắt uy nghi thiếu đi mấy phần từ ái mà tăng thêm mấy phần tang thương. Bà đón lấy bát trà, trang trọng nhấp một ngụm, khẽ thở dài một tiếng, hai mai tóc sớm đã thành hoa râm, hoa tai phỉ thúy linh đinh rung động, sau đó, đem bát trà trở về tay Âu Dương Hồng Ngọc, thở dài nói:

- Tử Thần, giờ là giờ nào?

Âu Dương Hồng Ngọc ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời, cúi đầu cung kính nói:

- Hồi bẩm Thái hậu, cách giờ kính trà đã hai canh giờ, nếu Thái hậu mệt mỏi, nô tỳ dìu người về nội điện nghỉ ngơi

Thái Hậu lắc lắc đầu, cũng không có ý tử trách tội, chỉ là hơi trầm tư nói:

- Hàn Lâm, ngươi đi Tẩm tâm cung hỏi xem hôn nay Tần chiêu dung có thể kính trà không, nếu thân thể không khỏe thì miễn đi, ngày khác cũng được.

- Khoan đã!

Hàn công công vừa tiến lên định lĩnh chỉ thì Đức phi Khuynh Thành đột nhiên đứng lên vẻ mặt ủy khuất nhìn Thái hậu, mềm mại nói:

- Thái hậu, thế này cũng không được. Nô tỳ nhớ rõ khi tiến cung, Thục phi nương nương từng dạy nô tỳ, bất kể là tần phi gì, chỉ cần được Hoàng thượng ân điển, nhất định sáng hôm sau phải đến Khôn trữ cung hoặc cung của nương nương chấp pháp hậu cung dâng trà, chờ đợi dạy bảo. Đâu không chỉ là quy củ mà còn là luật lệ hậu cung Hoài Nguyệt quốc ta từ khi khai quốc đến nay. Nhưng nay chỉ một chiêu dung nho nhỏ tiến cung ngày thứ ba được ân sủng lại chậm chạp không đến kính trà, còn để Thái hậu phải chờ đợi như thế có phải là vi phạm luật lệ cung đình.

Có lẽ là không đoán được Khuynh Thành sẽ nói những lời này, chúng phi nhất thời hoảng hốt trố mắt, sắc mặt Thái hậu cũng có chút khó coi, trong lúc nhất thời, mọi người cũng không biết nên nói cái gì, rồi sau đó, chỉ nghe Âu Dương Hồng Ngọc nhẹ cười một tiếng, mềm nhẹ nói:

- Đức phi nương nương quả nhiên rất có đức khó trách Hoàng thượng khâm phong làm Đức phi, nhưng nếu nói Tần chiêu dung muộn dâng trà không bằng nói Hoàng thượng không muốn thả người đi

Nói xong, Âu Dương Hồng Ngọc bưng miệng cười.

Nhất thời, các tần phi trong đại điện sắc mặt đều trở nên khó coi, Khuynh Thành thiếu chút nữa thì răng nghiến lợi, nhưng lại mềm nhẹ cười nói:

- Lúc muội muội tiến cung nghe nói Hiền phi tỷ tỷ có thất khiếu lung linh tâm (tham khảo Tỉ Can), được Hoàng thượng sủng ái, hôm nay xem ra lời nói là không giả. Không nghĩ tới tỷ tỷ có thể nắm rõ tâm tình của Hoàng thượng lúc này như trong lòng bàn tay.

Trong lòng Âu Dương Hồng Ngọc chua sót, nàng nhìn gương mặt tuyệt đại tao nhã của Khuynh Thành, tùy ý cười như không nghe ra sự châm chọc, nói:

- Đức phi muội muội khen nhầm rồi, nhưng nếu nói biết được Hoàng Thượng tâm ý, nô tì xác thực biết một chút, nhưng nếu nói thất khiếu linh lung tâm, trong hoàng cung xác thực cũng có người này, chỉ tiếc người đó đã sớm về cõi tiên.

Một câu nói vạch trần sự đau đớn canh cánh trong lòng mọi người, khiến sắc mặt ai nấy vô cùng khó coi. Đặc biệt là Như Nguyệt, nàng gắt gao nắn chặt khăn lụa như là hận không thể tiến lên tát Âu Dương Hồng Ngọc. Thục phi thân mình cũng giật giật, nhưng là lại vẫn dịu dàng nói:

- Hiền phi muội muội nói đúng, nhưng muội muội bản cung đã qua đời, nàng từng cô phụ sự ân sủng của Hoàng thượng, người này không đề cập đến thì hơn.

Đôi mi thanh tú của Khuynh Thành hơi giật nhưng lập tức chớp mi, nàng nhớ rõ Mộ Tuyết, những năm gần đây cũng vẫn nghe ca ca mình nhắc tới tên nàng. Có lẽ, cũng vì như thế nàng mới nhận danh hiệu Đức này, cũng từng đoán được những gì nữ tử trước kia đã từng đoạt được. Cười khẽ, Khuynh Thành chậm rãi ngồi xuống, có chút uể oải nói:

- Nga! Hiền phi tỷ tỷ nếu đã nói thế thì muội muội cũng không có gì để nói nữa

Sau đó, quay lại nhìn Tiêu Mẫn vẫn không nói gì, trêu ghẹo nói:

- Kỳ thật luận tri kỷ, chiêu nghi muội muội mới đúng là tri kỷ của Hoàng thượng nha, dù sao Chiêu nghi muội muội hơn mười tuổi đã theo Tiêu quốc chủ để Hoài Nguyệt quốc, sớm biết Hoàng thượng.

Mọi người động tâm, lại đổ dồn ánh mắt về Tiêu Mẫn thì thấy Tiêu Mẫn vô thố nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp dần dần ửng đỏ, sau đó thẹn thùng nói:

- Nào có... Đức phi tỷ tỷ giễu cợt nô tì

Nhưng những lời này lại khiến Khuynh Thành cười khanh khách, không khí trong đại điện cũng khá lên rất nhiều.

Âu Dương Hồng Ngọc cười nhìn Thái hậu, muốn đỡ Thái hậu về điện nghỉ ngơi nhưng lại thấy Thái hậu khoát tay áo, thở dài một tiếng, rồi sau đó thấp giọng nói:

- Hoàng Thượng vô tự (k con), Tuyết Nhi cũng nhảy xuống vực tự sát, sau khi ai gia trở về hậu cung này như thành địa lao, nữ nhân vào đây như là tù nhân. Vất vả lắm mới có Tần chiêu dung này, ai gia nhất định phải trông thấy nàng, cũng muốn đích thân cầu xin nàng, nhất định phải cho ta Thiên triều lưu tự (con), chăm sóc Hoàng Thượng thật tốt

Ý cười trên mặt Âu Dương Hồng Ngọc hơi đọng lại, trong mắt dâng lên sương mù. Nàng biết Thái Hậu muốn nói gì, càng biết Thái Hậu vì sao sau khi hồi cung nửa năm tóc bạc đi mấy phần. Nàng bưng miệng, tự kiềm chế nước mắt rồi cười cầm bàn tay già nua của Thái hậu, thaaos giọng nói:

- Thái hậu chớ buồn, nô tỳ đã nghe nói qua diện mạo của Tần chiêu dung, nô tì tin tưởng, chỉ cần nàng thiệt tình đối tốt với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định sẽ tốt lên, hơn nữa Thái hậu và nô tỳ nhất định rất nhanh sẽ được ôm hoàng tôn hoàng tử

Thần sắc đau thương của Thái hậu dần thu lại, nhưng đau lòng nhìn Âu Dương Hồng Ngọc đang miễn cưỡng cười vui, không khỏi áy náy, nói:

- Tử Thần, đứa nhỏ số khổ của ai gia, người Hoàng thượng có lỗi nhất chính là ngươi.

Trong lòng đau đớn, Âu Dương Hồng Ngọc nhịn nước mắt lắc lắc đầu, nhìn những tần phi trò chuyện bên dưới, đột nhiên cảm thấy trái tim mình, tựa như ba năm trước đây sau khi Mộ Tuyết qua đời, đế vương thất hồn lạc phách mà chết đi.

Ba năm trước đây, khi biết tin về Mộ Tuyết, nàng mạo hiểm kháng chỉ chạy ra Trùng Dương cung tìm đến Tẩm tâm cung, chỉ thấy được một đế vương từng oai nghiêm lại giông như con hùng sư bị thương, đau đớn ôm chăn đã bị cắt đứt, không ngừng uống rượu. Nàng đi vào, muốn trấn an hắn, nhưng khi đế vương phát hiện nàng lại như phát điên, chạy đến ôm nàng vào lòng rồi sau đó giận dữ hét:

- Vì sao cứ như vậy mà đi…. ngươi bỏ lại trẫm một mình, ngươi bảo trẫm làm sao bây giờ? Ngươi thật sự nghĩ trẫm không có ngươi thì không thể sao?

Lúc ấy, nàng sửng sốt, ngây người, đau lòng khó, thậm chí những hy vọng đều bị nghiền nát. Thì ra, Hoàng thượng mà nàng yêu không phải là kẻ bạc hạnh cũng không phải kẻ lạnh tình. Chỉ là tất cả những tình yêu đó đều đem cho một nữ nhân khác mà thôi. Nước mắt nàng như bị chăn đứng, bởi vì đau, cũng bởi vì hận.

Nhưng đau là vì hắn yêu một nữ nhân khác, chính mình đã biết rõ, khi hắn ôm mình vẫn lại cam tâm tình nguyện đi làm thế thân cho kẻ mình vẫn chán ghét.

Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn hắn, nhìn hắn thật cẩn thận chạm đến mặt mình, một lần lại một lần, rồi sau đó nghe hắn nói lời yêu với một nữ nhân khác:

- Minh Nguyệt, xin lỗi, nhưng ngươi có biết cảm giác của trẫm sau khi thẩm vấn Hồ Hải không? Một khắc đó, hô hấp của trẫm như bị đình chỉ, trẫm không tin ngươi có thể nhẫn tâm đến không cứu con của chúng ta, Minh Nguyệt, đó là con của chúng ta, chúng ta “

Hắn cuồng loạn loạng choạng thân thể đẩy nàng ngã xuống, nàng nhìn nước mắt của hắn. Sau đó, hắn hôn nàng, hỗn loạn mà vội vàng, nhưng là, ngay tại lúc nàng nghĩ đến nàng rốt cục có thể trở thành thế thân, đế vương lại đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn nàng, như là đã nhận ra cái gì, không chút lưu tình mà đẩy nàng ra, hắn nói, nàng không phải nàng ấy, mà nàng cũng không thể chịu được khóc nói:

- Chẳng lẽ chỉ có Mộ Tuyết mới có thể sao? Chẳng lẽ đều là nữ nhân, chỉ có nàng có thể sao?

Hắn không biết, có lẽ cũng đã muốn đã quên, đêm động phòng hoa chúc của họn họ là sau khi thành thân được một năm. Đêm đó, không có rượu giao bôi, không có bái đường, thậm chí ngay cả nến đỏ đều không có, hắn đi vào tẩm điện của nàng, nói với nàng:

- Gả cho trẫm, ủy khuất Tử Thần rồi!

Rồi sau đó, nàng thành người của hắn, nhưng là hắn không có hôn nàng, thậm chí ngay cả âu yếm cũng không có. Canh bốn, khi hắn muốn rời đi, nàng cố lấy hết dũng khí ôm hắn. Nhưng người hắn cứng ngắc như không tình nguyện, gạt tay nàng rồi rời đi. Sau này, nàng biết đó là Thái Hậu buộc hắn sủng hạnh mình, mà hắn, cũng như làm theo ý nguyện của bà

Nàng vẫn nghĩ đến, Hoàng thượng của nàng là bạc hạnh, là lãnh đạm, nhưng là, khi Mộ Tuyết tiến cung, tất thảy đều thay đổi. Tuy rằng đêm động phòng, đế vương cho nàng sự nhục nhã lớn nhưng đêm thứ hai, lại cho tần phi hậu cung sự nhục nhã lớn hơn.

Kỳ thật, nàng sớm nên nhìn thấy sự bất đồng của Mộ Tuyết. Dù sao, khi nàng đến kính trà, Hoàng thượng vốn không để ý đến lễ nghi phức tạp trong hậu cung lại tự thân giá lâm, đây là lần đầu tiên, cũng là lầm duy nhất.

Hít sâu một hơi, Âu Dương Hồng Ngọc nhắm mắt, chậm rãi kéo lại suy nghĩ, nhưng sự chua xót nơi khóe miệng lại không thể nuốt xuống. Lại là ba năm, sự đau đớn ba năm trước nay lại lan tràn. Hôm nay, nhớ tới Mộ Tuyết vẫn cứ là đau đớn, vẫn cứ là ghen tỵ,

- Chiêu dung nương nương giá lâm….

Đang suy nghĩ, thanh âm bén nhọn của Hàn Lâm đột nhiên phá đi sự ồn ào trong đại điện, tựa như một tiếng sấm vang khiến mọi người giật mình, rồi sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía đại điện ở ngoài, nín thở chờ đợi

Ngoài đại điện, sau Ngự Tiền thị nữa vội vàng vào điện, sau đó, một thân ảnh mềm mại màu trắng xuất hiện trên thềm đá.

Như Nguyệt khẩn trương nắm khăn lụa, nàng cảm giác tim mình như sắp nhảy ra. Thục phi và Đức phi có chút khinh thường. Nhưng khi thân ảnh kia càng lúc càng gần thì không khỏi cứng đờ. Sau đó, người trong đại điện đều hít phải khí lạnh, chỉ vì, thân ảnh đó ngẩng đầu lên

- Nàng.

Khuynh Thành thất thố, nàng kinh ngạc đứng lên, ngọc thủ chỉ vào Minh Nguyệt, nhưng bị Tiêu Mẫn ngồi một bên giữ chặt. Sau đó, Như Nguyệt trợn mắt há hốc mồm đứng lên, lắc lắc đầu, nói:

- Làm sao có thể... Làm sao có thể

Khuôn mặt kia thật sự không khác gì mình nhưng đôi mắt kia, đôi mắt nàng cả đời cũng không quên được, không thể nào, nàng…. không thể nào.

Âu Dương Hồng Ngọc cũng ngừng thở, nàng kinh ngạc nhìn Minh Nguyệt, nguyên vốn tưởng rằng trong cung đồn đại chỉ là thêm mắm dặm muối, thật không ngờ lại giống nhau như vậy, thậm chí còn không kém chút nào.

Minh Nguyệt đứng ở giữa đại điện hơi hơi ngẩng đầu. Mâu quang quét qua đủ loại vẻ mặt Kinh ngạc, rồi nhìn đến Âu Dương Hồng Ngọc, hơi mỉm cười nhưng lại nói ra một câu làm cho tất cả mọi người kinh hãi:

- Đã lâu không thấy

- Ngươi

Âu Dương Hồng Ngọc vốn coi như bình tĩnh đứng bật lên, hai mắt lóe ra sự không dám tin, run rẩy nói:

- Ngươi là ai?

Vì sao đôi mắt đó lại giống nhau như vậy?

Minh Nguyệt đột nhiên cười rộ lên, nàng châm chọc nhìn mọi người trong đại điện, rồi sau đó dừng lại ở trên người Như Nguyệt, lại nói một câu khiến người ta run run:

- Ta... Đã trở lại

Trong đại điện nhất thời lại vang lên đủ loại thanh âm. Thục phi hoảng sợ đứng lên, nàng muốn nói cái gì, cũng không ngừng thối lui về phía sau như là nhìn thấy âm hồn ác quỷ. Như Nguyệt lại ôm lấy chính mình đầu, hét lớn:

- Không thể nào, không thể nào, ngươi đã chết, ngươi đã trở về, làm sao có thể

Như Nguyệt kêu lên sợ hãi làm cho những người bị vây trong khiếp sợ hoàn toàn thanh tỉnh. Khuynh Thành nhìn đôi mắt nàng đã gặp qua một lần, trái tim nhảy dựng lên, nắm lấy tay:

- Nàng là ai? Mộ tuyết sao? Làm sao có thể, nàng đã chết

Minh Nguyệt một câu cũng không nói, nàng chỉ lạnh lùng nhìn những người hoảng sợ quanh mình, rồi sau đó lại nghe Thái hậu kính động nói:

- Tuyết Nhi sao? Là Tuyết Nhi sao?

- Là ta

Thanh âm lạnh như băng mang theo sự kiên định phá vỡ ảo tưởng của mọi người. Minh Nguyệt mím môi như hôm nay phải làm đảo điên đại điện này, trong mắt có tia tàn nhẫn rồi sau đó trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Ta là Mộ Tuyết, ta đã trở về

“Minh Nguyệt, đến thỉnh an Thái hậu, chỉ cần ngươi đi, thừa nhận với bọn họ ngươi là Mộ Tuyết, trẫm sẽ lưu lại Tiêu Đồng:

Thanh âm trầm thấp của Ngự Hạo Hiên vang lên, Minh Nguyệt nhắm mắt, nắm chặt tay thành quyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play