Một tháng sau, thể trạng ta đã hồi phục được tương đối, các vết sẹo lớn nhỏ trên người dần mờ đi rồi biến mất, riêng chỉ có nhát kiếm đâm ở ngực là vẫn còn lưu lại một vết sẹo vô cùng xấu xí. Thật ra ta cũng không mấy bận tâm, tập trung vào việc luyện khí dưỡng thương. Sau này khi lên được phía trên rồi, những linh đan diệu dược trước đây ta tốn công dày sức chăm luyện, ta không tin là không thể khiến vết sẹo xấu xí đó sẽ biến mất hoàn toàn.

Chất độc trong cơ thể ta đã hoàn toàn tiêu tán, ta không biết là do thuốc giải của lão bà bà kia quá tốt, hay là do thể trạng ta quá lợi hại. Nhưng dù là vì lí do gì đi nữa, tiên lực đã có thể phục hồi được gần hết, mới là điều khiến ta vui mừng. Mà đã có thể có lại tiên lực, điều đó đồng nghĩa với việc bây giờ ta đã có thể rời khỏi nơi này. So với niềm vui trước đó, thì điều này khiến ta cảm thấy hưng phấn hơn gấp đôi.

Ta với lão bà bà đó, ngoài việc cứu mạng ta ra, thì giao tình giữa cả hai cũng chẳng có gì sâu đậm. Ngay cả tên bà lão là gì, ta cũng không biết. Ngày ngày bà lão ra ngoài tìm kiếm thức ăn, sau đó đem về sơn động có cậu thiếu niên – con trai bà cùng ăn. Đôi lúc còn tốt bụng hỏi ta có muốn ăn không. Ta không mấy hứng thú, quãng thời gian qua ta chỉ ngồi một chỗ tĩnh tâm dưỡng thần, hoặc thi thoảng buồn chán đi loanh quanh đâu đó. Ta không thích nói, hai mẹ con bà lão, một ít nói một nói năng chậm chạp. Bởi vậy chúng ta không hay nói chuyện với nhau. 

Cậu thiếu niên đó có tên là Khuynh Tử Hạo, khi nói chuyện với cậu ta, ta có chút bực mình về độ hiểu chuyện và tốc độ nói năng của cậu ta. Những lúc như vậy ta thường im lặng, im lặng cho tới khi cậu ta nói hết câu. Ta thấy việc này so với việc ta im lặng không nói cũng chẳng khác là bao, thế nên cũng nhiệt tình trò chuyện. Thành thực mà nói, giữa ta vào Tử Hạo cũng có một phần mười cái gọi là giao tình. Bởi vì có tình cảm hơi hơi thân thiết một chút, ngày ta ấn định sẽ rời đi, Tử Hạo có ra tiễn biệt ta, còn lão bà bà, dĩ nhiên là không rồi.

- Tỉ… tỉ, sau này…. tỉ…. đi rồi…, còn …có một mình …đệ… và mẹ …nhất …định sẽ… rất buồn…

Đợi cậu ta nói hết câu, ta đảo mắt, đúng là chỉ giỏi thách thức tính nhẫn nại của ta.

- Ờ. Chẳng phải trước đây ngươi cũng như vậy sao.

- Đệ... thật... ra... không.. muốn tỉ…đi… chút… nào. – Ta bỗng cảm thấy, đây dường như lại giống một màn kịch từ biệt đầy luyến lưu không nỡ rời xa.

- Ờ, dù ngươi có nói gì đi chăng nữa. Ta cũng sẽ rời đi. Ta vốn định hỏi ngươi đã quyết định rõ chưa, rời đi hay là ở lại. Nhưng chắc bây giờ chẳng còn cần thiết nữa. Quãng thời gian qua cảm ơn các ngườii, sau này sống thật tốt vào. Tạm biệt. – Ta chỉ nói có vậy, sau đó quay người định bước vào thang mây.

- Khoan.. đã... – Tử Hạo vội níu lấy tay áo ta kéo lại. Ta hơi nhíu mày về hành động thô lỗ này, trước giờ Tử Hạo luôn hành xử rất đúng mực, không hề có bất kì hành động dư thừa vượt quá phép tắc nào, bỗng dưng hôm nay lại như vậy. Khiến ta không khỏi nghi hoặc, sự khó hiểu lẫn áp luôn cả nỗi tức giận chuẩn bị nhen nhóm lên.

- Sao vậy?

- Cái... này...

Ta hạ mắt nhìn xuống. Tử Hạo tay giơ ra một cái túi nho nhỏ, nhìn rất giống một tấm bùa được lồng vào một sợi dây màu đen đơn giản.

- Gì vậy?

- Mẹ …đệ …nói, thật ra trước ….đây …có… lén …bỏ… vào …thuốc giải… của tỷ… một …loại…….. độc tố.

Nghe nói tới đây, khóe môi ta giật giật mấy phát. Lão bà bà đó, mẹ kiếp, rõ ràng là không muốn cứu ta không công, trên đời này đúng là chẳng có cái gì cho không ai bao giờ, người ta nói gừng càng già càng cay quả là không sai mà.

– Nhưng mà. – ta bỗng nhiên rất thích từ “ nhưng mà”. – Mẹ đệ …nói… nếu …sau… này …luôn… luôn …đem theo…. thứ này, chất độc trong …cơ thể tỉ… sẽ… tự động… tiêu tán...

Ta nên cảm ơn sao? Ta nên cảm ơn đúng không?

Trong cái rủi có cái may, nhưng trong số ít cái may đó luôn có cái rủi. Lão bà bà đó, haiz…, dù sao cũng chỉ cho ta cách trị độc, tạm thời không tính toán gì thêm nữa vậy.

Ta nhận lấy tấm bùa đó, sau cùng hào sảng nói:

- Cảm ơn, ta đi đây.

Tử Hạo gật gật đầu, ánh mắt tiễn biệt.

- Thượng… lộ …bình …an.

Ta quay người, bước vào trong dải lụa bạch vân, một cơn gió thổi tới, có vầng sáng nhàn nhạt dần xuất hiện, bao trùm lấy thân thể ta.

Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.

* * *

Quãng thời gian bình lặng khi ở Tuyệt Âm Cốc, trong tất thảy những gì đã xảy ra, ta nhận được gì, mất cái gì, ta sâu sắc có thể phân định rõ. Nếu đem những thứ đó lên bàn cân đo đong đếm, thì ta cảm thấy hai yếu tố được mất cũng tương đương nhau mà thôi.

Ta tuy bị Cửu Vi hãm hại, thế nhưng lại tìm thấy được hồn phách của mình, bị Vũ Lỗi làm cho trọng thương nhưng lại được lão bà bà nọ cứu giúp. Rơi xuống dòng Tang Hà chảy xiết, cuối cùng có thể nhớ lại được quá khứ của bản thân mình.

Mới đầu ta nghĩ thế, nhưng sau khi quay lại đỉnh Bạch Sơn này, ta nhận ra rằng những thứ mình mất đi không ít như những gì mà ta thầm tính toán trước đó.

Sau khi kết giới tan vỡ không biết có bao nhiêu yêu ma tà mị xô bồ mò tới nơi này, làm cho Bạch Sơn linh thiêng dày đặc luồng yêu khí, tuyết vinh cửu tan ra theo thời gian trở thành những vũng tuyết loang lổ, tuyết trắng tinh khôi bị những thứ dơ dáy vấy bẩn. Căn nhà nhỏ của ta dựng lên, rượu ngon ta ủ, dược thảo ta trồng cũng chẳng còn nguyên vẹn như lúc ban đầu nữa, cây hoa đào ta toàn tâm khai hoa, giờ cũng tan tành tàn lụi, xơ xác đến thê lương.

Ta đành phải dọn dẹp lại tất thảy mọi thứ, thanh tẩy những luồng khí không lành. Thôi cũng được, những thứ đơn giản đó, sau này nếu thích, một lần nữa ta lại làm lại cũng không hề gì.

Yêu ma quỷ quái sau khi mò tới đây bật tung mọi thứ lên mà không thấy thứ mà chúng cần, chắc đã nhanh chóng rút lui, nhường lại không gian bình ổn cho ta. Nói đến thứ mà chúng cần, trước đây, ta không biết chúng muốn gì từ ta, chính ta cũng không biết mình đang phải bảo vệ thứ gì. Giờ thì ta biết rồi. Chính là viên Dạ Ảnh Minh Châu mà trong mộng cảnh sư phụ giao cho ta, nói ta phải bảo vệ thứ đó cho thật tốt.

Trước đây ta không biết nó là gì, hình dạng thế nào, ở đâu. Nhưng bây giờ ta biết, nó là thứ gì và ở đâu rồi, chỉ là không biết chính xác là nó ở chỗ nào mà thôi.

Sau khi đã dọn dẹp lại mọi thứ tương đối ổn, ta mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Ta lại trở về với cuộc sống trước đây của mình, chỉ khác là khoảng thời gian này ta cảm thấy có cái gì đó thiếu thiếu và không quen. Sau đó mới biết lí do đó là vì bây giờ chỉ còn có một mình. Lạ thật, chẳng phải trước đây, ta vẫn sống một cuộc sống như vậy sao. Tại sao giờ đây, chỉ vì một chút biến cố nho nhỏ không đáng nói lại khiến ta trở nên lạ lẫm không quen như vậy.

Xong ta lại nghĩ chắc là bản thân vừa gặp phải tình huống cận kề cái chết, lại vừa tìm lại được quá khứ và hồn phách, thần kinh có chút rối loạn, cảm giác không quen lạ lẫm dĩ nhiên sẽ hiện hữu.

Khi thắc mắc cái gì, không hiểu cái gì. Ta thường sẽ không ngừng suy nghĩ về vấn đề đó, cho tới khi mọi thứ thông suốt mới thôi. Vấn đề nêu trên cũng như vậy, những lí lẽ vừa rồi cũng được coi là rất thỏa, thấy mọi sự đã được khơi thông và theo tuần tự, ta lại chẳng buồn nhắc đến nữa.

* * *

Hôm đó đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi, bỗng ta nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi mình. Ta hiếu kì ngồi dậy, khẽ vươn vai rồi bước ra ngoài. Ngước mắt nhìn lên thấy một vị tinh quân chấp pháp dẫn theo thiên binh đến tuyên đọc ngự lệnh của Thiên Đế. Đại ý là muốn mời ta lên Thiên Đình du ngoạn và đàm luận vài chuyện. Ta nghĩ việc du ngoại là phụ, đàm luận là chính, cũng không mấy tốn công sức mà đoán ra được rằng, vấn đề cần bàn luận ở đây, không nhiều thì ít cũng sẽ liên quan tới việc kết giới trên Bạch sơn linh thiêng này bị hóa giải

_________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play