Nghiêm Thành nghe xong thì cười ha hả, trong lòng hừ lạnh một tiếng, để xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu. Hắn biết rất rõ cha mình muốn bí mật tạo phản, đến lúc phụ thân ngồi lên chiếc ngai vang, thì lúc đấy địa vị của mình cũng là một thái tử hiển hách, đến lúc đó, hắn muốn nữ nhân kiểu gì mà chẳng có, nhưng trước mắt bây giờ có một mỹ nhân, hắn lại nhìn về phía Hiên Nhi.
Lúc này Hiên Nhi đang ở trong lòng Mộc Thác Hạo Dật đánh giá Nghiêm Thành, người này nhìn có vẻ chơi bơi lêu lổng, nhưng cũng không dám đảm bảo hắn không biết cha mình mưu đồ chuyện bí mật.
Nghiêm Thành thấy Hiên Nhi kia điềm đạm đáng yêu xinh đẹp, nhất thời tâm tình lay động.
Mộc Thác Hạo Dật hiểu rất rõ vẻ mặt kia là gì, vội đưa Hiên Nhi đi, trở về phòng của Hiên Nhi, Mộc Thác Hạo Dật ấn nàng ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Hiên Nhi, chuyện này nhất định ngươi không được tham gia vào.”
“Vì sao?” Hiên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Không nên hỏi vì sao, cứ theo lời ta mà làm, lập tức rời khỏi đây đi.” Vẻ mặt của Mộc Thác Hạo Dật vô cùng thành thật, hắn có thể nhìn ra Nghiêm Thành đang nhắm vào Hiên Nhi, hắn còn phải khai báo với hoàng huynh, khai báo với Tử Ly huynh, quan trọnh hơn nữa là tự khai báo với chính mình, vì thế để đảm bảo chắc chắn sự an toàn cho Hiên Nhi, chỉ có thể để nàng rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Nhưng Hiên Nhi không biết những điều ấy, nàng khăng khăng đòi ở lại “Không, a không đi, họa là do ta gây ra, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm.”
“Hiên Nhi, nghe lời ta, đây không phải chuyện có thể bốc đồng.” Mộc Thác Hạo Dật sốt ruột nói.
“Không được, dù có nói gì ta cũng không rời đi.” Hiên Nhi vẫn vẻ mặt chắc chắn.
Lúc này Mộc Thác Hạo Dật bỗng nghĩ, nếu Tử Ly huynh có ở đây, nhất định có thể đưa Hiên Nhi đi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được, ngươi có thể ở lại đây, nhưng không được một mình hành động, mọi việc đều phải nghe lời ta.”
Hiên Nhi nghe thấy thế thì liền gật đầu nói: “Được được được, hết thảy đều nghe theo ngươi.”
2. Âm mưu
Mấy ngày nay Mộc Thác Hạo Dật đều rất cảnh giác, hắn hiểu rõ thái độ làm người của Nghiêm Thành, một khi đã muốn thứ gì đó, cho dù là người, hắn cũng không từ mọi thu đoạn để cướp lấy. Nhưng mấy ngày nay không thấy hắn có động tĩnh gì, ngược lại lại khiến Mộc Thác Hạo Dật không dám lơi lỏng.
Hôm nay, Mộc Thác Hạo Dật nhận được thánh chỉ từ Mộc Thác Hạo Duyên, bảo hắn đi làm công chuyện, nhưng bây giờ hắn lại rất lo cho Hiên Nhi, sau khi Tử Ly bị Hiên Nhi đuổi đi thì không thấy xuất hiện nữa, hắn bây giờ lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.
Hiên Nhi nghe nói hắn có chuyện phải làm, liền thúc giục hắn nhanh lo liệu, không cần lo lắng cho nàng.
Mộc Thác Hạo Dật vạn bất đắc dĩ rời đi.
Một mình Hiên Nhi sống ở đây cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền quay về khách điệm, tuy nhiên không thấy Tử Ly đâu, Lâu Thành Chi thì đang ở trong hầm rượu, còn Cố Trù thì đang bận nghiên cứu món ăn mới, bốn vị tỷ tỷ thì đã đi cứu chữa dân chúng. Đột nhiên Hiên Nhi phát hiện ra, bản thân mình lại vô dụng như vậy.
Lúc này Hiên Nhi nhớ tới Lệ Xuân viện, muốn ở đó chờ tin tức của Mộc Thác Hạo Dật, vừa vào cửa đã có người thông báo nói Vương gia có chuyện tìm nàng, mời đi bên này một chuyến, Hiên Nhi tưởng có tin tốt lành nên không nghĩ nhiều mà đi theo người kia, không nghĩ ra đây là một âm mưu.
Người nọ đưa Hiên Nhi đến một con thuyền lớn lộng lẫy, tuy rằng Hiên Nhi cảm thấy buồn bực sao Mộc Thác Hạo Dật lại đưa nàng tới nơi này, nhưng vẫn không phát hiện ra chuyện kì quái, nàng đứng chờ trên thuyền rất lâu mà không thấy bóng dáng Mộc Thác Hạo Dật đâu, cho là hắn đã xảy ra chuyện gì nên lo lắng đi tới đi lui
3. Bị nhốt
Nghiêm Thành tránh ở một bên nhìn ngắm Hiên Nhi, lần trước vội quá không nhìn rõ, không đánh giá cẩn thận, hôm nay mới thấy, quả thực đẹp như tiên, mày hơi nhíu lại, đôi mắt đăm chiêu, phong tư khác người, hắn vô cùng mừng rỡ, xinh đẹp như một đóa hoa, rốt cuộc hôm nay hắn cũng có thể chờ được, vì Hiên Nhi, thật ra vài đêm nay hắn ngủ không ngon giấc, lúc nào cũng phải phái người đi canh chừng, cuối cùng cũng đợi được đến khi Mộc Thác Hạo Dật rời đi mới có cơ hội xuống tay.
Nghiêm Thành chỉnh sửa lại quần áo, nghênh ngang sải bước đi ra: “Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hiên Nhi kinh ngạc nhìn hắn: “Sao lại là ngươi, Mộc Thác Hạo Dật đâu?”
Nghiêm Thành hưng phấn nói: “Ta hẹn nàng ra đây để tâm sự mà còn muốn có người khác tới quấy rầy sao?”
Hiên Nhi giờ mới hiểu ra, phẫn nộ nói: “Là ngươi sai người ta giả vờ gạt ta đến đây.”
Nghiêm Thành ra vẻ nói: “Tiểu mỹ nhân, nàng cũng rất thông minh đấy.”
“Nếu là người gọi ta tới, thì ta và ngươi chẳng có chuyện gì để nói, cáo từ.” Hiên Nhi nói xong định rời đi thì bị Nghiêm Thành cản lại, vẻ mặt dâm tà nói: “Không phải gấp gáp như vậy, sao chúng ta lại không có chuyện để nói chứ, nếu không có gì để nói thì làm chút gì đi.” Nói xong liền đánh tới Hiên Nhi.
Hiên Nhi nghiêng người tránh thoát khỏi hắn, hắn lại tiếp tục xông lên “Tiểu mỹ nhân đừng có trốn như thế, đại gia ta sẽ dịu dàng với nàng.”
Hiên Nhi thấy dáng vẻ đáng khinh của hắn thì ghê tởm nói: “Cút ngay cho ta.”
“Ha, tiểu mỹ nhân tức giận rồi, nhưng ta rất thích có gai, như thế mới kích thích.” Nghiêm Thành quấn quít lấy Hiên Nhi không buông.
3. Gặp nguy
Hiên Nhi vô cùng tức giận, miệng niệm câu thần chú, Nghiêm Thành liền đứng bất động, sau đó vuốt mặt hắn nói: “Ta nói là ngươi dám gạt ta.
Hiên Nhi lại dùng câu thần chú đem hắn ném lên trên giường, dùng vải bố trói chặt tay chân hắn, Hiên Nhi chời đùa thỏa thích, căn bản không chú ý tới Nghiêm Thành ngây người ra, hắn bị Hiên Nhị dọa đến sợ, vừa rồi trong nháy mắt hắn bị định thần một chỗ, nhớ lại vài ngày trước hắn vô duyên vô cớ ngã trên mắt đất, thì ra là đều là do nàng làm phép, cô gái này, là một yêu tinh, biết yêu thuật.
Hiên Nhi sắp xếp xong, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên thấy cái người lúc trước dẫn nàng tới đây, rõ ràng là tâm phúc của Nghiêm Thành, cần giải quyết hắn mới được, Hiên nhi đang chuẩn bị đánh lén hắn thì người kia phát hiện ra nàng, vội lên tiếng trước: “Người đâu, mau tới bắt lấy cô ta.” Sau đó chạy đến bên Nghiêm Thành.
Hiên Nhi nhìn đám thủ vệ trước mắt vây quanh nàng, trong lòng nhắc nhở, chỉ có thể sử dụng được một lần linh lực nữa thôi, giải quyết xong lũ người này rồi rời đi, cũng tự mắng mình: “Đều tại mày là đồ ngốc, không thừa cơ chạy trốn đi lại còn trong lúc nguy cấp mà chơi bời, bây giờ thì xảy ra chuyện rồi.”
Hiên Nhi niệm thần chú, tất cả những người này đều bất động, Hiên Nhi vui sướng đang muốn chạy trốn, nhưng không ngờ là người lúc trước đã quay trở lại, Hiên Nhi không còn linh lực, đánh không đánh lại, chỉ biết chạy né tránh người kia.
Nhưng Hiên Nhi là một cô gái trói gà không chặt, sao có thể địch lại thân thủ cường đại của một gã nam nhân chứ, người nọ lập tức bắt Hiên Nhi, đem nàng trói lại rồi đưa đến bên người Nghiêm Thành.
“Ông chủ, cô gái này giải quyết thế nào đây?” Người nọ cung kính hỏi
Nghiêm Thành vẫn không thể động đậy, chỉ có thể hét lớn: “Đem nàng ta trói vào trên giường, đừng cho nàng chạy thoát, loại phương pháp này, ta đây sẽ chơi cùng nàng.”
Hiên Nhi vô cùng kinh hoảng, cái này làm sao bây giờ?
4. Bị giết hại
Tay chân Hiên Nhị bị trói ở cái cột trên giường, miệng còn đút miếng vải bó, nàng chỉ có thứ “Ưm ư” giãy dụa, trong lòng Hiên Nhi cực kì sợ hãi, chỉ có thể chờ Tiểu Ly Tử đến cứu.
Rất nhanh sau đó Nghiêm Thành có thể nhúc nhích, hắn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Hiên Nhi, cười lớn nói: “Không phải mới vừa rồi nàng còn hưng phấn sao? Sao bây giờ lại không vui thế này.”
Vẻ mặt Hiên Nhi căm hận trừng mắt nhìn Nghiêm Thành, hận không thể đem hắn băm thây nát vụn.
Nghiêm Thành không hiểu được ánh mắt giết người của Hiên Nhi, lấy tay vuốt mặt Hiên Nhi, thỏa mãn nói: “Đúng là mềm mại.”
Hiên Nhi không chịu nổi việc hắn đụng vào mình, “ưm ưm” vài tiếng, cả thân thể bất an giãy dụa.
Nghiêm Thành nhìn bộ dạng phản kháng của Hiên Nhi, khẽ cười nói: “Tiểu mỹ nhân, đợi không kịp nữa rồi.” Nói xong thì dùng sức xé áo ngoài của Hiên Nhi, Hiên Nhi không ngăn được nước mắt chảy xuống.
Tử Ly ăn xong cơm trưa thì bị Lâu Thành Chi gọi tới chơi cờ, mấy ván qua lại thì Tử Ly đều thua thảm hại. Lâu Thành Chi thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn thì hỏi: “Sao lại không tập trung thế?”
Tử Ly lắc đầu nói: “Ta cũng không biết hôm nay làm sao nữa, luôn cảm thấy bất an, giống như có chuyện gì đã xảy ra vậy.”
Lâu Thành Chi nói: “Sợ là ngươi đa tâm thôi, làm gì có chuyện gì xảy ra chứ, nào, chúng ta chơi tiếp.”
Bàn tay của Nghiêm Thành đặt trên cổ Hiên Nhi. Vuốt ve trên vai nàng, nhịn không được cảm thấy “Da thịt như son, vừa trắng nõn, lại vừa thơm.” Nói xong còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một chút.
Hiên Nhi cảm thấy vô cùng ghê tởm, chỉ có thể thương tâm rơi lệ.
5. Giận dữ
Bàn tay của Nghiêm Thành dần dần đi đến bên hông Hiên Nhi, xé toang bộ quần áo cuối cùng trên người Hiên Nhi, miếng ngọc bội bên hông nhất thời phát ra tiếng vang trong trẻo.
Tử Ly chợt đột nhiên đứng lên, hắn cảm giác được Hiên Nhi đang gặp nguy hiểm, vội xoay người một cái, biến mất.
Hiên Nhi tuyệt vọng, lòng nàng đã chết, nước mắt cũng đã khô, không ai tới cứu nàng, Mộc Thác Hạo Dật đâu? Tiểu Ly Tử đâu? Tiểu Ly Tử.
Tử Ly nghiêng người đi vào phòng, liền trồng thấy Hiên Nhi nằm dưới thân thể một gã nam nhân, mà gã ta đang cởi y phục của mình ra, giờ khắc này, cơn tức giận giống như núi lửa bùng nổ, hắn tung ra một chưởng, nam tử kia liền rơi xuống mặt đất, vùng vẫ vài cái rồi bất động, Tử Ly vội cởi dây thừng đang buộc Hiên Nhi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Người con gái đang nằm trong lòng hai má tái nhợt, nước mắt chảy dài, vẻ mặt thừ ra, hắn xé chiếc áo dài bên ngoài của mình rồi trùm lên Hiên Nhi, ôm nàng đi ra cửa.
Bỗng trước mặt đụng phải Mộc Thác Hạo Dật, hắn vừa về đã không thấy Hiên Nhi đâu, hỏi khắp Lệ Xuân viện, cuối cùng từ một nô bộc quét rác mới biết đươc, nói Hiên Nhi đi gặp hắn, hắn vừa nghe đã hiểu đây là cái bẫy, vội sai người đi tìm Hiên Nhi, vừa biết được tin của Hiên Nhi thì vội phi thân chạy đến.
Tử Ly vừa thấy là Mộc Thác Hạo Dật, thì ống tay áo vung lên, Mộc Thác Hạo Dật bước lùi đâm vào cánh cửa, rồi ngã trên mặt đất, nhất thời trong miệng phun ra một ngụm máu, hắn giãy dụa đứng lên nhìn Tử Ly, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.
Tử Ly lạnh lùng nói: “Nếu ta không tới cứu Hiên Nhi kịp lúc, thì ta sẽ lấy mạng ngươi, ngươi không bảo vệ được nàng, khiến nàng suýt thì tổn thương, may mà nàng không sao, một chưởng này, xem như là giáo huấn ngươi.” Tử Ly nói xong thì ôm Hiên Nhi bỏ đi.
6. Nỗi lo sau này
Lúc Tử Ly ôm Hiên Nhi quay trở lại khách điếm thì Lâu Thanh Chi, Cố Trù và bốn vị thị nữ đều ở đây.
Lâu Thành Chi thấy Hiên Nhi nằm trong lòng Tử Ly không ngừng run rẩy, vẻ mặt hốt hoảng, nước mắt ngắn dài, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tử Ly không nói, chỉ phân phó: “Thanh Trúc và Phong Lan chuẩn bị nước ấm, Vũ Hà và Ngạo Tuyết chuẩn bị quần áo, tắm rửa cho Hiên Nhi.” Nói xong ôm Hiên Nhi bước vội lên lầu.
Lâu Thành Chi thấy thế, vội theo sau, bốn vị thị nữ đều tự hành động, Cố Trù cũng đi vào phòng bếp.
Tử Ly khẽ đặt Hiên Nhi trên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút sắc, đau lòng nói: “Hiên Nhi, không sao rồi, ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
Hiên Nhi chậm rãi nhìn Tử Ly, xác định đây không phải là ảo giác thì vội bổ nhào vào trong ngực hắn khóc lớn: “Hu — ta cứ nghĩ ngươi sẽ không tới cứu ta — ta — ta — hu — hu — ta thấy khó chịu — ta — hắn lấy tay đụng vào người ta — thật buồn nôn — thật khó chịu — ta — hu ”
Tử Ly đau lòng vỗ nhẹ lưng Hiên Nhi, nói: “Ta đã đánh hắn một trận, hắn sẽ không bao giờ bắt nạt Hiên Nhi nũa, ta mãi mãi sẽ ở bên cạnh Hiên nhi, bảo vẹ nàng, không cho nàng bị chịu thương tổn bất cứ thứ gì.”
Hiên nhi dùng sức xoa xoa thân thể, làn da đã đỏ ửng nhưng vẫn không dừng tay, thấy thế bốn vị thị nữ đều rơi lệ.
Chờ sau khi đã rửa mặt chải đầu xong, bốn vị thị nữ giúp Hiên Nhi mặc quần áo, đỡ nàng đến bên giường nghỉ ngơi, định xoay người rời đi thì Hiên Nhi thấp giọng kêu lên: “Tỷ tỷ, ta — ta — ta muốn gặp Tiểu Ly Tử.”
Bốn vị thị nữ thấy bộ dạng nhát gan cẩn thận của Hiên Nhi thì vô cùng đau lòng.
7. Ỷ lại
Tử Ly đi đến bên cạnh giường của Hiên Nhi, Hiên Nhi vừa thấy hắn thì lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, Tử ly thấy nàng như vậy thì nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Hiên nhi ngẩng đầu nhìn hắn, kêu gào nói: “Ngươi đã nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, không được nuốt lời.”
Tử Ly thấy dáng vẻ nhợt nhạt của nàng thì đau lòng nói: “Được, ta nói rồi, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng, nào Hiên Nhi ngoan, bây giờ ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi nhé.”
Hiên Nhi vẫn không chịu buông tay, tiếp tục đùa: “Không, ngươi phải ngủ cùng ta.”
Tử Ly kinh ngạc nhìn Hiên nhi, thanh âm thoáng phát run nói: “Hiên nhi, ta —— ”
Hiên nhi buông hắn ra, ngồi ở trên giường, ngoắc ngoắc: “Nhanh lên, ngươi không ngủ cùng ta, ta cũng không muốn ngủ.”
Tử Ly không còn cách nào, đàn phải nằm xuống, Hiên Nhi rúc vào trong ngực hắn, đầu đặt trên hõm vai, hai tay ôm eo hắn, mới yên tâm nhắm mắt lại.
Lâu Thành Chi nhìn từ khe cửa vào, thở dài nhẽ nhõm một hơi khi chứng kiến cảnh tượng bên trong phòng.
Trong tay Cố Trù bưng một chén canh an ủi cùng bốn thị nữ cũng đứng ở ngoài cửa nhóm ngó vào trong.
Lâu Thành Chi khoát tay áo, nhẹ giọng nói: “Tất cả giải tán đi.”
“Nhưng còn chén canh này…” Cố Trù vẫn kiên trì nói, nhưng lại bị Lâu Thành Chi đuổi ra, bốn thị nữ thấy thế cũng liền rời đi.
Tử Ly vì để cho Hiên nhi một lần nữa vui vẻ, liền mang theo Hiên nhi đã đi rất nhiều nơi. Mà lúc đó trong nước cũng xảy ra đại sự
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT