Gió thổi nhánh cây xào xào rung động, nhánh cây lay động, trên mặt đất loang loáng bóng người. Thị vệ cung đình vội vội vàng vàng, dường như đang chuẩn bị nghênh đón kẻ địch lớn. Trong ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng.
Ngụy Doanh Hoàn lẳng lặng đứng nhìn Chính Hiên, trong lòng vui sướng. Đây là lần đầu tiên hoàng đế chủ động triệu kiến nàng, không cần Thái Hậu phải cưỡng ép, cũng không phải áp lực của phụ thân nàng, là chính hắn tự muốn gặp nàng. Nàng không biết đã phải đợi ngày hôm nay bao lâu rồi, mỏi mắt chờ mong, nhưng nàng vẫn cứ đợi. Là vì Tiêu Quý phi xuất cung nên mình mới có cơ hội này sao?
“Không biết Hoàng Thượng triệu nô tì đến, có gì sai bảo?”
Hoàng đế cười với vẻ mặt bí hiểm,“Hoàng hậu đừng vội, trẫm đang đợi trò hay muốn hoàng hậu tự mình chứng kiến.”
“Nô tì cả gan hỏi một câu, là trò hay gì vậy?”
“Không vội không vội, hoàng hậu cứ chơi cờ với trẫm trước đã, đợi có trò hay thì sẽ biết thôi.” Nói xong sai người mang bàn cờ lên.
Quân cờ có hình thù rất kỳ quái, hoàng hậu mặt lộ vẻ nghi hoặc:“Hoàng Thượng, đây là……” Không phải nói chơi cờ sao? Đây đâu phải cờ vây a?
Hoàng đế cười vang nói:“Ha ha ha, rất mới mẻ đúng không? Lúc trước khi mới thấy cũng giống ngươi. Đây là do Tiêu phi phát minh, quả thật thú vị.” Khi Chính Hiên nói đến Vũ Tình, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Ngụy Doanh Hoàn rất hâm mộ Vũ Tình, có thể có được một người thật lòng yêu mình đã không dễ dàng, được một đấng quân vương yêu lại càng thêm khó, nhưng Tiêu Vũ Tình lại làm được chuyện mà nàng không thể. Nàng ấy giỏi hơn hẳn nàng, Hoàng Thượng thích nàng ấy cũng là điều đương nhiên, nữ hài tử như vậy rất khó có thể khiến cho người khác không thích được. Hoàng hậu thuận theo ngồi xuống, chơi cờ cùng Chính Hiên. Bất tri bất giác nàng cũng bị trò chơi mới mẻ này hấp dẫn. Thật ra khi chưa lấy chồng, nàng cũng là một cô gái rất hay cười. Nhưng bây giờ hết thảy đều thực xa vời, nàng không thể cười thường xuyên như trước nữa, bởi vì nàng đã là một quốc gia chi mẫu.
Không khí đang vui vẻ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng huyên náo, còn có thanh âm va chạm của binh khí. Hoàng hậu bất an đứng lên:“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không sao không sao, ngươi với ta chỉ việc chơi cờ thôi.”
“Nhưng…..” Bên ngoài hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không có ai dám làm loạn ở bên ngoài ngự thư phòng chứ. Nhưng Hoàng Thượng lại trấn tĩnh như vậy, dường như đã đoán trước được hết thảy.
“Hoàng hậu, ngươi thua rồi.” Hoàng Thượng lấy ‘xe’ ăn ngay ‘tướng’ của hoàng hậu, hoàng hậu dĩ nhiên không thể không lui.
“Vâng, nô tì đã thua.” Nếu Hoàng Thượng nói không có việc gì thì cứ coi như không có việc gì đi.
Ngụy Trọng Hiền dẫn thị vệ lao vào đầu tiên,“Hoàng Thượng hôm nay thật có nhã hứng.” Chết đến nơi rồi còn phong lưu khoái hoạt, trời đã định ngươi nhất định phải chết.
“Thừa tướng hôm nay cũng rất có nhã hứng. Đêm khuya còn mang theo một đám người đến thăm trẫm.” Ngụy tặc ngươi cuối cùng cũng ra tay….. Là ngươi bất nhân trước, đừng trách trẫm bất nghĩa.
Hoàng hậu cảm thấy tình thế có chút không đúng, mặc dù phụ thân là Thừa tướng đương triều lại nhạc phụ của Hoàng Thượng, nhưng không thể chưa được truyền triệu đã tự tiện vào cung.“Phụ thân, sao ngươi lại tới đây?”
“Thừa tướng đại nhân chắc hẳn biết mang binh khí xông vào thư phòng là tội chết chứ?” Hoàng đế không thèm nhìn tới hắn, trong mắt chỉ có bàn cờ kia. ‘Tướng” của hoàng hậu đã bị hắn ăn.
Hoàng hậu vừa nghe thấy liền quỳ sụp xuống,“Hoàng Thượng thứ tội, phụ thân nô tì nhất định là không phải cố ý. Nhất định là có chuyện gì quan trọng nên mới có thể như thế, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoàng đế cười lạnh:“Thừa tướng, ngươi nói xem?”
“Thần lần này đến đây, đương nhiên là có chuyện quan trọng. Thiên hạ hữu năng giả cư chi(Vi: có tài năng mới nắm cai trị được thiên hạ), Hoàng Thượng cầm quyền bất lực, không anh minh sáng suốt, dân chúng bất an, tứ hải không thần phục. Tốt nhất là nên thoái vị nhượng lại cho người hiền tài.” Lão phu nể ngươi từng là thiếu chủ, vẫn khách khí với ngươi, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Hoàng đế vẫn không tức giận:“Không biết người hiền mà Thừa tướng là người phương nào? Không phải là Thừa tướng đại nhân Ngụy Trọng Hiền đấy chứ?”Lòng lang dạ sói của ngươi cuối cùng cũng lộ ra.
“Đúng thế. Nửa giang sơn của Long Hiên hoàng triều đều dựa vào lão phu chống đỡ. Nếu không có lão phu làm sao Long Hiên hoàng triều hưng thịnh được như hôm nay, thiên hạ làm sao lại có thể thần phục một tiểu tử chưa dứt sữa như ngươi?”
“Nói vậy, Ngụy thừa tướng thật đúng là có công lao to lớn a. Ngôi vị hoàng đế này thật nên nhường lại cho ngươi.” Hoàng đế ngoài cười nhưng trong không cười, tia lạnh lẽo trong mắt làm cho người ta rét run.
“Ngươi biết điều như thế thì mau giao ngọc tỷ ra đây. Ngươi cũng sẽ không phải chịu đau đớn, nói không chừng lão phu sẽ niệm tình ngươi là hậu duệ của tiên đế, lưu lại thi thể toàn vẹn cho ngươi.” Tiên đế có ơn tri ngộ với hắn,cũng là nguyên nhân vì sao trước đây hắn không tạo phản. Nếu không phải đương kim thiên tử làm căng với hắn, tước đoạt quyền thế của hắn, thì hắn cũng sẽ không sốt ruột mà được ăn cả ngã về không như thế này.
Hoàng hậu không thể tin nổi, lao tới bên cạnh Ngụy Trọng Hiền, tay nắm lấy ống tay áo của hắn:“Phụ thân, ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi muốn tạo phản sao? Không, không thể được. Phụ thân, ngươi, ngươi không thể làm như vậy. Hắn là quân, ngươi là thần, ngươi không thể lấy hạ phạm thượng.” Vì sao phụ thân lại muốn tạo phản? Hắn là một người rất trung quân(Vi: trung thành với vua). Hắn không thể nào tạo phản được, không thể nào!
“Cái gì quân, cái gì thần chứ. Vi phụ(Vi: cách ng` cha tự xưng) làm hoàng đế thì ta mới là quân. Đến lúc đó ngươi chính là công chúa tôn quý, đệ đệ ngươi chính là thái tử.”
“Không, ta không cần làm công chúa gì gì đó. Cha, ngươi không thể làm như vậy. Hắn là chồng của nữ nhi a, là trời của nữ nhi a, nếu ngươi giết Hoàng Thượng, ngươi bảo nữ nhi phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi không cần lừa vi phụ nữa, một năm nay hắn chưa từng đặt chân vào tẩm cung của ngươi, các ngươi căn bản không phải là vợ chồng thật sự. Mỗi lần ngươi lại còn lừa vi phụ, nói hắn đối xử tốt với ngươi như thế nào. Nữ nhi, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Chờ đến khi ngươi làm công chúa rồi, vi phụ nhất định sẽ tìm cho ngươi một lang quân như ý.” Kỳ thật như vậy cũng tốt, nữ nhi cũng không cần phải thủ tiết.
Sự thật trắng trợn như vậy bày ra trước mặt người khác, Ngụy Doanh Hoàn cảm thấy có chút khó xử, trầm mặc một hồi rồi nói:“Hắn đối xử với nữ nhi dù không tốt, nhưng hắn vẫn cứ là phu quân của nữ nhi. Cha, nữ nhi cầu xin ngươi buông tay được không?” Hoàng hậu khóc lóc quỳ xuống cầu xin.
“Vi phụ làm như vậy còn không phải là vì các ngươi sao? Một đám ăn cây táo, rào cây sung.” Ngụy Trọng Hiền đá văng nàng ra.
Hoàng đế chậm chạp đi tới nâng hoàng hậu dậy,“Hoàng hậu, trẫm cám ơn ngươi.” Kỳ thật lần này gọi hoàng hậu đến, chủ yếu là muốn thử xem nàng có đồng dạ(Vi: cùng 1 ruộc) với phụ thân hay không, nếu không phải hắn có thể buông tha nàng. Dù sao nàng cũng coi như là kết tóc chi thê của hắn, chỉ là không ngờ hoàng hậu lại trọng tình trọng nghĩa đến thế này. Trước đây là hắn không hiểu nàng, một mực cho rằng nữ nhi của Nguỵ Trọng Hiền nhất định sẽ không có gì tốt. Là hắn thực có lỗi với nàng!
“Hoàng Thượng, nô tì thay mặt phụ thân thực xin lỗi ngươ.”
Ngụy Trọng Hiền giận dữ nói:“Lão phu không phải xin lỗi hắn. Âu Dương Chính Hiên, giao ngọc tỷ ra đây.”
“Nếu trẫm không giao thì ngươi định làm gì?”
“Nếu không giao, bổn tướng sẽ giết ngươi.” Dù sao quân quyền cũng ở trong tay hắn, cho dù hắn giết hoàng đế, thiên hạ có ai dám phản đối chứ. Muốn lấy ngọc tỷ từ tay hắn, bắt hắn tự nhường ngôi cũng chỉ là không muốn phải lưu danh là loạn thần tặc tử muôn đời thôi.
“Vậy coi như ngươi có can đảm hành thích vua. Nhưng muốn giết trẫm thì ngươi cũng phải có bản lĩnh mới được.”
Ngụy Trọng Hiền cười ha hả:“Ha ha ha, lão phu đương nhiên là có bản lĩnh này. Hoàng Thượng, ngươi còn nhớ rõ Thượng Quan Kiệt trở thành tướng quân như thế nào không?
Chính Hiên nghe vậy biến sắc:“Trẫm đương nhiên nhớ rõ, là Thừa tướng đề cử.”
“Hoàng Thượng trí nhớ thật tốt. Ngươi chắc cũng nhớ vì việc của nước Tinh Nguyệt mà ngươi đã giao hết binh quyền cho hắn chứ?”
“Đương nhiên, hắn đã cầm binh đi biên cương. Sao lúc này Thừa tướng lại nhắc tới hắn?”
Ngụy Trọng Hiền lại càng cười to:“Hoàng Thượng, ngươi chắc chắn rằng hắn đã xuất kinh rồi sao?” Nếu không phải có binh quyền trong tay thì lão phu đâu dám ra tay ở đây. Có điều, đêm nay thủ vệ trong cung hình như không nghiêm ngặt lắm, đánh vào hoàng cung dễ dàng hơn hắn tưởng tượng. Hoàng đế cũng quá khinh địch thả lỏng, hoàng đế như vậy mà không chết chẳng phải là rất không có thiên lý sao.
“Thừa tướng nói lời ấy là có ý gì?”
“Thượng Quan tướng quân hãy xuất hiện đi.” Thượng Quan Kiệt quả nhiên đi ra từ phía sau lưng Nguỵ Trọng Hiền,“Hoàng Thượng, ngươi không ngờ đúng không? Thượng Quan Kiệt vốn là người của lão phu, ngươi giao binh quyền cho hắn cũng chính là giao cho lão phu.”
Hoàng đế không nổi giận như hắn tưởng, nói:“Hoá ra là như vậy, vậy thì việc của nước Tinh Nguyệt cũng là do ngươi bày ra? Tâm phúc của Đoan Mộc An Hồng Phi kia cũng là do ngươi mua chuộc, về phần chuyện ám sát trẫm cũng không phải là nước Tinh Nguyệt làm, mà là Thừa tướng đại nhân đúng không? Mặc kệ ám sát có thành công hay không, Thừa tướng đều là ngư ông đắc lợi, đúng vậy chứ?”
“Âu Dương Chính Hiên, xem ra ngươi cũng không đến mức ngu dốt. Thượng Quan tướng quân, bắt lấy hắn cho ta.” Ngụy Trọng Hiền vui sướng hài lòng mơ tưởng đến khoảnh khắc mình được lên ngôi hoàng đế.
“Vâng.” Thượng Quan Kiệt đáp, từng bước một đến gần Chính Hiên, đột nhiên đao quay ngược lại lao về hướng Ngụy Trọng Hiền. Ây >”< đau đầu quá, ho quá à T.T
“Thượng Quan Kiệt, ngươi……” Ngụy Trọng Hiền không thể tin nổi trừng lớn mắt.
Thượng Quan Kiệt lời lẽ chính nghĩa nói:“Thượng Quan Kiệt ta chính là tướng quân của Long Hiên, không phải tay sai của Ngụy Trọng Hiền ngươi. Ta cũng giống như Đoan Mộc An, chỉ công nhận dòng máu của Âu Dương gia mà thôi.”
“Ngươi…… Ngươi là đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước là ai thả ngươi, là ai giúp ngươi lên được đến địa vị hôm nay, cho ngươi uy phong bát diện, cho ngươi vinh hoa phú quý sao?” Ngụy Trọng Hiền vọng tưởng dùng tình nghĩa níu giữ Thượng Quan Kiệt. Hừ, nếu hắn qua được lần này, chuyện đầu tiên hắn làm chính là giết tên phản đồ Thượng Quan Kiệt.
“Thừa tướng có ân với Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan Kiệt vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Nhưng thuộc hạ thân là quân nhân, thiên chức lớn nhất của quân nhân chính là nguyện trung thành với chủ tử. Hoàng Thượng là quân chủ của vi thần, vi thần chỉ có thể nghe mệnh lệnh của hắn. Tiêu phi nương nương nói rất đúng, vi thần không thể vì báo ân cho mình mà làm cho thần dân khắp thiên hạ vạn kiếp bất phục. Hoàng Thượng là một hoàng đế tốt!” Vốn hắn cũng rất phân vân giữa một bên là ân nhân một bên là chủ tử, chính Tiêu phi đã giảng giải giúp hắn thông suốt. Quả thật là nghe nương nương nói chuyện một buổi bằng mười năm đọc sách.
“Tiêu phi?” Tiêu Vũ Tình, nữ nhi của Tiêu Tề Uyên? Là hắn đã quá coi thường nàng.
Hoàng đế đáp:“Đúng vậy, còn có những chuyện đáng kinh ngạc hơn ở phía sau. An Vương gia xuất hiện đi!” Đoan Mộc An cùng Liễu Kính Minh đi vào ……
Hoàng đế cười nói:“Ngụy Trọng Hiền ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi đúng không? Hết thảy chỉ là để dụ ngươi vào bẫy, trẫm căn bản cho tới bây giờ chưa từng tin rằng nước Tinh Nguyệt lại phái người ám sát trẫm. Khi ngươi dùng bồ câu đưa tin đến tay Đoan Mộc Tuấn, trẫm sớm đã báo trước cho hắn rồi. Ngươi thực sự nghĩ hắn sẽ dẫn mười vạn binh mã tấn công sao? Hừ, chỉ là diễn cho ngươi xem thôi.”
Liễu Kính Minh mắng:“Ngụy Trọng Hiền, ngươi là đồ loạn thần tặc tử, uổng tiên đế có ơn tri ngộ với ngươi, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã hứa hẹn gì với tiên đế không? Ngươi đã nói, tận tâm phụ tá thiếu chủ. Chính là phụ tá như thế này sao? Ngươi không nghĩ rằng đã làm tiên đế trên trời có linh thiêng thất vọng sao?” Tối hôm qua đột nhiên nhận được mật lệnh của hoàng đế, sai hắn thẩm vấn Đoan Mộc An, nhìn thấy tình hình của Đoan Mộc An làm cho hắn chấn động. Hoá ra Hoàng Thượng căn bản không giam Đoan Mộc An vào ngục, mà là sắp xếp cho hắn ở một nơi an toàn thoải mái, khi đó Liễu Kính Minh mới biết được hết thảy mọi chuyện. Không khỏi cảm thán: Hoàng Thượng thánh minh. Hoàng đế thật sự là đã trưởng thành rồi, hắn như vậy người làm thầy này cuối cùng cũng không làm tiên đế thất vọng, không làm thiên hạ thất vọng.
Ngụy Trọng Hiền không biết có phải là giận quá hoá điên hay không mà lại bất ngờ cười to:“Ha ha ha…… Âu Dương Chính Hiên, ngươi đúng là trưởng thành rồi. Không ngờ ngay cả lão phu cũng bị rơi vào bẫy, lão phu thật sự đã xem thường ngươi.”
“Thừa tướng chắc cũng không biết kế sách này thật ra là do ai nghĩ ra đúng không?”
“Là ai?” Rốt cuộc là ai đã nắm hắn trong lòng bàn tay.
“Chính là Tiêu phi.”
“Lại là Tiêu phi.” Hắn lăn lộn nơi quan trường hắc ám nhiều năm như vậy, thế mà đánh không lại một đứa nhóc con. Ngụy Trọng Hiền không chịu nổi sự đả kích này, phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụ thân.” Hoàng hậu chạy tới đỡ lấy hắn,“Phụ thân, ngươi không sao chứ?” Hắn tuy rằng mưu nghịch phạm thượng, nhưng vẫn là cha nàng, có công sinh thành dưỡng dục, là thân nhân quan trọng nhất trên đời của nàng.
Ngụy Trọng Hiền đẩy nàng ra, nói với hoàng đế:“Cho dù chết, lão phu cũng đồng quy vu tận với ngươi.” Đột nhiên hô to:“Xích Âm công tử.” Hắn đã nhận được tin tức xác thực, Âu Dương Cẩn Hiên đêm nay tuyệt đối sẽ không vào cung, ở đây chắc chắn không có ai là đối thủ của Xích Âm. Người hắn phải kiêng dè chỉ có một mình Âu Dương Cẩn Hiên mà thôi.
Trong phòng đột nhiên lạnh lẽo, một thân ảnh đỏ rực xuất hiện trước mặt mọi người, trên người lộ ra tà khí quỷ dị, hắn mỉm cười, một nụ cười quyến rũ. Thật đúng là nghiệm chứng câu nói kia của Vũ Tình, một đại nam nhân mà lại đi cười như vậy, chết đi cho xong.
Ngụy Trọng Hiền bám vào cây cột bên cạnh, nói:“Xích Âm công tử, chỉ cần ngươi giết cẩu hoàng đế, lão phu nguyện ý đem toàn bộ gia sản đưa ngươi, cũng đưa ngươi tất thảy mỹ nữ trong thiên hạ, tuyệt sắc mỹ nữ Tiêu Vũ kia, ngươi có biết nàng là ai không? Nàng chính là phi tử của tên cẩu hoàng đế này, chỉ cần ngươi giết cẩu hoàng đế, nàng chính là của ngươi.”
Quả nhiên mắt Xích Âm sáng lên, hắn có vẻ có hứng thú. Nhưng chỉ vì thế mà giết hoàng đế, hình như không có lãi cho lắm,“Mỹ nhân mặc dù tốt, nhưng vì nàng mà đối nghịch với khắp thiên hạ, ngươi cho rằng bản công tử sẽ ngốc như vậy sao?” Nếu không phải công tử có lệnh bảo hắn đến giúp Ngụy Trọng Hiền, hắn thèm vào mà để ý.
“Xích Âm công tử, chỉ cần ngươi giết cẩu hoàng đế, bổn tướng không chỉ cho ngươi hưởng thụ mỹ nữ trong thiên hạ mà còn phong Thánh Tiên môn là thiên hạ đệ nhất môn phái, trợ giúp công tử nhà ngươi ngồi lên vị trí môn chủ.”
“Đồng ý.” Truyền thuyết nói hoàng đế võ công cao cường, nhưng mạnh thế nào thì không ai biết. Hắn cũng rất muốn thử sức hoàng đế, lần trước bại bởi Cẩn Hiên khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Huống hồ chỉ cần giết một hoàng đế, hắn sẽ tài sắc kiêm thu(Vi: thu được cả tiền tài lẫn người đẹp), còn có thể giúp cho công tử, hắn sao lại không làm chứ.
Trong lúc nói chuyện hắn đã đi đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế lại mỉm cười nhìn hắn, không một chút e ngại. Lao nhanh tới gần hoàng đế, đột nhiên có một bàn tay chặn hắn lại. Trong thiên hạ người có thể ngăn được hắn cũng không nhiều!
Xích âm nhìn người vừa tới, lại không tìm thấy trong trí nhớ của hắn. Xem ra triều đình cũng là nơi ngọa hổ tàng long, nhìn quần áo hắn mặc tuyệt đối không phải người trong giang hồ.
Chuyện kì lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.“Dật Vương gia?” Âu Dương Dật Hiên được mọi người công nhận là hoa hoa công tử không ngờ cũng là người mang tuyệt kĩ(Vi: giỏi ế), người của Âu Dương gia quả nhiên không thể khinh thường.
Dật Hiên vui cười nói:“Đúng vậy, ta chính là Dật vương gia phong lưu phóng khoáng đây.” Muốn giết nhị ca hắn, phải qua được cửa của hắn trước đã.
“Ta không cần biết ngươi là cái gì Dật Vương gia, chặn ta thì chết!” Xích Âm không dám khinh địch, dùng toàn bộ tinh lực nhắm thẳng vào Dật Hiên, bắt đầu tấn công.
Dật Hiên không hổ là Dật Hiên, quả nhiên phiêu dật linh động, thân mình hắn nhanh đến nỗi làm cho người ta nhìn không rõ, Xích Âm không thể đả thương được hắn. Nhưng Dật Hiên cũng không có cách nào để khống chế Xích Âm. Hai người kỳ phùng địch thủ!
“Cái tên Xích Âm kia, đã có ai nói với ngươi là người lớn lên giống như ngươi thế này thì thà mua khối đậu hủ mà đâm đầu chết cho xong chưa? Học cái gì không học lại đi học lại đi học cách nói của nàng. Đồ gay này, làm tổn hại đến ấn tượng về mỹ nữ trong thiên hạ, nếu về sau không ai dám vào kỹ viện nữa thì phải làm sao hả?”
Những lời này sao nghe lại quen tai như vậy, hình như đã từng có người nói thế với hắn, Xích Âm suy nghĩ một chút mà vẫn là không nghĩ ra người đó là ai? Lại quay sang nhìn Dật Hiên, bộ dạng cũng rất tuấn tú, nhưng không giống hắn, đó là một loại tuấn mĩ thuần nam tử. Nữ tử hẳn là càng thích loại nam tử này hơn. Xích Âm đột nhiên ghen tị ba huynh đệ Âu Dương gia bọn họ, một người hai người bộ dạng đều soái, võ công lại cao cường, tất cả đều hơn hắn.(Vi: hú hồn, cứ tưởng nhìn DH rồi nảy sinh tình cảm chớ =]]])
Thấy bọn hắn đánh nhau lâu như vậy mà còn chưa kết thúc, Chính Hiên thầm nghĩ muốn chấm dứt mà hài kịch chính biến(Vi: đảo chính á) này sớm một chút liền phi thân gia nhập mặt trận phía Dật Hiên. Có Chính Hiên tương trợ, tình thế rõ ràng thay đổi. Xích âm gần như không thể ra tay nổi, hắn trốn sang một bên, thở hổn hển, hắn vẫn biết Chính Hiên có võ công, chỉ là không ngờ võ công của Chính Hiên lại cao hơn hắn tưởng tượng, đừng nói có Dật Hiên tương trợ, chỉ cần một mình hắn thôi thì Xích Âm cũng đã đánh không lại rồi. Bây giờ hắn phải ra khỏi hoàng cung!
Dật Hiên làm sao có thể bỏ qua cho hắn liền thừa thắng xông lên. Nhận ra hắn muốn chạy, Dật Hiên chặn lại đường đi của hắn, khiến hắn có muốn cũng không thể trốn.“Xích Âm, ngươi không chạy thoát được đâu, bó tay chịu trói đi.”
“Được, ta đầu hàng.” Xích Âm giả bộ buông binh khí.
Dật hiên bước lại, chuẩn bị đi trói hắn, Xích Âm lại đột nhiên nghiêng người, bắn ra ám khí độc môn của Thánh Tiên môn bọn họ nhắm thẳng hoàng đế.
“Hoàng huynh, cẩn thận.” Dật hiên không thể ngờ Xích Âm lại ra chiêu này, cư nhiên dám ám hại hoàng huynh hắn. Dật Hiên vui đùa ầm ĩ lúc trước giờ đây trong mắt tràn ngập sát khí, một kiếm đâm vào cổ Xích Âm.
“Kiếm thật nhanh……” Xích Âm căn bản còn không nhìn ra hắn xuất kiếm như thế nào.
Ám khí tuy rằng bắn trúng Chính Hiên nhưng Chính Hiên vẫn vô sự. Tiêu Vũ Tình chắc như đinh đóng cột, nhất định bắt hắn mặc nhuyễn vị giáp (Vi: áo giáp mềm mặc bên trong không lộ)vào. Lúc đầu hắn còn không chịu, hắn tin tưởng với võ công của mình căn bản không cần đến nó. Tình Nhi thật sự đã có dự kiến trước, nàng mặc dù không ở bên cạnh hắn nhưng vẫn cứu được hắn.
Dật Hiên sốt ruột hỏi:“Hoàng huynh, ngươi thế nào rồi?” Hoàng huynh không thể gặp chuyện không may a, hoàng huynh nếu gặp chuyện không may, hắn sẽ làm mẫu hậu thất vọng, lại còn bị tam ca trách mắng nữa.
“Trẫm không sao, Vũ Tình đã sớm dặn bắt ta phải mặc nhuyễn vị giáp.”
Dật Hiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi,“Hoàng tẩu thật thông minh a.”
Xích Âm còn lại hơi thở cuối cùng cười mà nói:“Ha ha ha, Tiêu Vũ, ta không có được nàng thì các ngươi cũng đừng hòng. Ta muốn các ngươi phải sống đau khổ cả đời.”
Lời này của Xích Âm dường như ẩn chứa bí mật gì đó, Chính Hiên rất nhanh đi tới:“Xích Âm, ngươi nói cái gì, nói rõ ràng ra đi.”
“Mị Ảnh……” Xích Âm cười quyến rũ nói.
Mị Ảnh? Cái tên này sao nghe quen như vậy? Nguy rồi, là người vẫn muốn giết Tình Nhi. Mị Ảnh sẽ không thừa dịp này mà đi giết Tình Nhi chứ? Ý nghĩ này làm cho Chính Hiên hoảng sợ.
Ngụy Trọng Hiền tê liệt ngã xuống, khoảnh khắc nhìn thấy Xích Âm ngã xuống hắn biết hắn đã thất bại, thất bại hoàn toàn.
“Dật vương, nhốt Ngụy Trọng Hiền nhốt vào đại lao……”
“Nhưng, hoàng……”
Lúc này làm sao còn thấy bóng dáng Chính Hiên được nữa? Hắn như tên bắn vọt tới Cẩn vương phủ. Tình Nhi, ngươi phải đợi trẫm, nhất định phải chờ trẫm, trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì. Trẫm rốt cuộc không chịu được nỗi đau khi mất đi ngươi, lúc ngươi rơi xuống vách núi đen, ngươi có biết lòng trẫm sợ hãi đến thế nào không? Ngươi không thể lại gặp chuyện gì nữa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT