“Vài ngày trước, ta không cẩn thận đã đắc tội Lãnh Yên, nàng ép Vân ma ma bán chúng ta cho Lưu viên ngoại làm thiếp, Lưu viên ngoại đã có đến mười mấy thị thiếp, nghe nói hắn giàu có mà độc ác, thường xuyên lấy lão bà của hắn ra để trút giận, thậm chí có người còn bị hắn đánh chết, đánh cho tàn phế. Chúng ta không muốn bị gả cho hắn.” Cho dù là nữ tử thanh lâu cũng phải có tôn nghiêm của mình.
“ Vậy ta có thể giúp được gì cho các ngươi?” Đáng giận, mấy tình huống phim trên TV lại thật sự đang xảy ra trước mắt nàng.
“Chúng ta muốn nhờ cô nương cầu tình giúp trước mặt Vân ma ma.” Tử Lâm trầm mặc hồi lâu mở miệng.
“Các ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta có thể giúp được?” Vân nương xem ra không phải là người dễ nói chuyện. Bất quá nếu thật sự có thể giúp các nàng thì cũng coi như làm một việc tốt.
“Bằng mỹ mạo (vio:sắc đẹp) và tài trí của cô nương. Vân ma ma sở dĩ nghe lời Lãnh Yên chính vì nàng ta là hoa khôi đầu bài của nơi này, Vân ma ma phải dựa vào nàng để kiếm tiền. Cho nên, chỉ cần cô nương mở miệng, Vân ma ma nhất định sẽ đáp ứng.”
Vũ Tình hào sảng đáp ứng:“Được, nếu có thể ta nhất định sẽ giúp. Lãnh Yên kia ở nơi này rất kiêu ngạo sao?” Mọi người cùng là nữ nhân, lại lưu lạc đến nơi đây, không giúp đỡ lẫn nhau thì thôi lại còn hãm hại.
Nói đến đây, Tử Phi lòng đầy căm phẫn đứng lên:“Nàng đâu chỉ là kiêu ngạo, quả thực là không ai bì nổi. Ôi, ai bảo người ta có vương gia chống đỡ cho chứ.”
Vương gia của Long Hiên vương triều? Không phải là…… Tiêu Vũ Tình kích động đứng lên, lớn tiếng nói:“Âu Dương Cẩn Hiên?” Hắn cư nhiên cũng đến kỹ viện? Không phải có truyền thuyết là hắn không gần nữ sắc sao? Hoá ra là kim ốc tàng kiều(vio:ý nói bỏ tiền ra nuôi tình nhân), nam nhân quả nhiên chẳng có người nào tốt.
Tử Lâm vội vàng kéo nàng ngồi xuống,“Sao ngươi dám gọi thẳng tục danh của vương gia? Bất quá, ngọn núi mà Lãnh Yên dựa vào không phải tam vương gia, là tứ vương gia. Tam vương gia làm sao có khả năng tới nơi này của chúng ta được.” Tam vương gia lãnh khốc cả thiên hạ đều biết.
Hiểu lầm Cẩn Hiên! Thiếu chút nữa đã quên bọn họ còn có một tứ đệ, tên gì nhỉ?…… Âu Dương Dật Hiên, nghe nói hắn đã đến Hằng Châu chẩn tai, chắc bây giờ cũng đã quay về rồi? Nàng rất muốn xem vị tứ đệ này của bọn hắn có bộ dáng thế nào. Chính Hiên và Cẩn Hiên đều đẹp trai như vậy, đệ đệ của bọn họ nhất định cũng sẽ không kém. Cũng phải, những phi tử của hoàng đế đều là trăm dặm mới tìm được một đại mỹ nhân, có gien thuần khiết hoàn mỹ như vậy, thế hệ sau như bọn họ đương nhiên là toàn những người tuyệt đẹp.
Tử Phi, Tử Lâm đi rồi, Vũ Tình lập tức vọt đến phía sau bình phong mà vẫn không thấy bóng dáng Vô Dạ đâu. Không phải hắn đi rồi chứ? Tiêu Vũ Tình thất vọng quay đầu, đâm sầm vào một lồng ngực cường tráng.
“Ai ui, Vô Dạ, ngươi có biết doạ người là sẽ hù chết người ta không?” Nàng còn tưởng rằng hắn đã đi rồi, trong lòng dấy lên chút thất vọng nho nhỏ.(vio:thất vọng vì tưởng anh í đi rồi á)
“Thực xin lỗi.” Ngữ điệu vẫn lạnh băng như trước nhưng nàng lại cảm giác thấy sự chân thành tha thiết và thành khẩn của hắn.
Vô Dạ mà cũng biết nói xin lỗi? Xem ra nàng nên thay hắn cải tạo thật tốt một phen.“Không sao, giật mình một chút cũng sẽ không chết người. Về sau ngươi cứ ở trong này dưỡng thương đi nha?” Vui vẻ giúp người, trừ bạo giúp kẻ yếu là tôn chỉ không đổi của nàng.
“Cô nương……” Cô nam quả nữ chung sống, chỉ sợ sẽ tổn hại đến sự trong sạch của nàng. Huống chi nàng đã là vợ của người ta, lại còn không phải là vợ một người bình thường.“Ôi dào, ta lớn thế này rồi ngươi còn sợ ta không kiếm được chỗ ngủ sao?” Vũ Tình kéo kéo Lam nhi,“Ta sẽ ngủ cùng nàng.”
“Tiểu thư……” Lam Nhi hiển nhiên là cảm thấy tiểu thư làm như vậy không ổn, giúp người là chuyện tốt, nhưng không nên giúp kiểu này. Nếu hoàng thượng mà biết thì sẽ nghĩ thế nào? Người trong thiên hạ lại sẽ nghĩ thế nào?
______________________ Edit: viochan Beta: bichan
Vô Dạ còn muốn chối từ, bất đắc dĩ Tiêu Vũ Tình ý chí kiên quyết, hết sức bỏ qua dị nghị, không bằng hắn cứ dưỡng thương xong lại đi vậy. Vô Dạ chỉ có thể thỏa mãn ý của nàng, cũng nhận sự “Săn sóc tỉ mỉ” của nàng. Lần đầu tiên ngoại trừ sư phó (vio:sư phụ a) hắn có người có thể bắt buộc hắn, lần đầu tiên trái tim lạnh như băng của hắn cảm nhận được sự ấm áp, có người không vì bất cứ mục đích gì mà đối xử tốt với hắn. Sự xuất hiện của nàng rốt cục cũng mang đến một chút ánh sáng cho màn đêm hắc ám trong đời hắn.
Hai nam tử khí vũ hiên ngang đi vào Yên Vũ lâu, chỉ nhìn một cách đơn thuần vào phục sức của bọn họ cũng đã thấy được sự giàu sang quyền quý.
“Tứ đệ, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?” Cư nhiên lại dẫn hắn đến kỹ viện, hắn còn đang vội tìm người! Nam tử hơi nhíu mày.
Nam tử kia dũng cảm cười rộ lên:“Nhị ca, nghe nói ngươi gần đây đau khổ vì tình, đệ đệ ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Nơi này mỹ nữ như mây, chúng ta có thể nhất túy giải ngàn sầu.(vio:uống rượu giải sầu)
“Ngươi mà cũng có lúc buồn?” Nam tử không nhịn được giễu cợt hắn một phen. Tứ đệ của hắn sớm đã qua tuổi đôi mươi vậy mà nhiều khi hành động lại giống một dứa trẻ bình thường.“Ta muốn xem mỹ nữ thì cần gì phải đến nơi như thế này?” Nhà hắn muốn bao nhiêu mỹ nữ có bấy nhiêu. Đúng vậy, hắn chính là thiên tử đương triều — Âu Dương Chính Hiên.
“Nhị ca, hoa nhà không thơm bằng hoa dại. Nữ nhân nơi này hoàn toàn không giống với những người trong cung của ngươi.”
“Ngươi đưa ta đến đây, nếu bị Tam ca ngươi biết thì ngươi sẽ thảm đấy.” Âu Dương Dật Hiên chẳng sợ ai, chẳng sợ Thái Hậu, chẳng sợ hoàng đế, chỉ sợ mỗi Tam ca của hắn.
“Nhị ca, ngươi sẽ không đi mật báo đấy chứ?” Hắn thật sự rất sợ nha. Âu Dương Cẩn Hiên lớn lên là một người rất tàn nhẫn, ngay cả Diêm vương cũng tị không bằng được hắn. Mười ba tuổi, hắn đã là một tên mà giang hồ hắc bang người người nghe tin đã sợ mất mật. Mười lăm tuổi hắn đã có thể cầm binh, thậm chí một mình xông vào doanh trại địch bắt giữ nguyên soái đối phương.
“Hiện tại hắn sợ rằng không có hứng quản ngươi.” Nghe nói vì Vũ Tình hắn đã vận dụng quan hệ cả hai phái hắc bạch (vio: hắc đạo và bạch đạo: chính phái và tà phái), nhưng Vũ Tình cứ như đã bốc hơi khỏi nhân gian, dù tìm thế nào cũng không thấy. “Đúng thật, hắn đang bận gì không biết? Ngay cả ta trở về cũng không thèm để ý.” Tam ca làm người tuy rằng có điểm lãnh khốc, nhưng đối xử với ta cũng không đến nỗi nào. Dật Hiên lười biếng chậm chạp uống một ngụm rượu. “Nếu ta nói hắn là vì một nữ nhân thì sao?” Chính Hiên nháy mắt ảm đạm, vì Vũ Tình, bọn họ dường như không bao giờ có thể thân mật khăng khít giống như trước, hắn luôn cảm thấy giữa bọn họ đã có thêm một bức tường ngăn cách.
Dật hiên lập tức phun rượu trong miệng ra,“Cái gì?…… Ngươi nói Tam ca vì một nữ nhân?” Đây không phải là việc đáng mừng sao? Tam ca cũng có một ngày động tình, hắn còn tưởng rằng Tam ca hắn sẽ mãi cô độc chứ! Nữ tử kia nhất định là người đã có nơi có chốn, nhưng hắn thật sự rất muốn biết nàng ta là người thế nào.
“Đúng.” Phải khiếp sợ đến mức đó sao? Lúc trước không biết là ai bị trình độ khiếp sợ của hắn làm cho kinh ngạc đây? Vân nương phong tình vạn chủng đi vào, chậm rãi hành lễ nói:“Tham kiến Vương gia, Long công tử.” Nàng cũng không biết thân phận thật sự của Âu Dương Chính Hiên.
“Vân nương, nơi này hôm nay dường như rất náo nhiệt, có chuyện gì thú vị sao?” Ngay từ khi vào cửa hắn đã phát hiện ra hôm nay người tới nơi này rất nhiều, đặc biệt còn có công tử trẻ tuổi có địa vị và thân phận.
“Vương gia, ngươi thật sự là rất tinh mắt a. Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Vũ cô nương của chúng ta lên đài ra mắt. Vị Tiêu Vũ cô nương này bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, hôm nay nhiều người như vậy hoàn toàn là vì muốn chiêm ngưỡng dung nhan của giai nhân.” Nàng đã không nhìn lầm, Tiêu Vũ Tình thật sự là cái cây hái ra tiền.
“Tiêu Vũ? Bộ dạng thực sự đẹp như ngươi nói sao?” Chính Hiên mở miệng hỏi. Tiêu Vũ? Chỉ khác với Vũ Tình có một chữ. Bất quá, dù đẹp thế nào cũng không thể đẹp bằng Vũ Tình của hắn.
“Ai da, Long công tử. Những lời của Vân nương ta đều là thật. Ta chưa từng gặp qua nữ hài tử nào xinh đẹp như vậy.” Có thể đứng ngang hàng với Vương gia, nói vậy thân phận cũng không thấp. Làm nghề này tuyệt đối không thể đắc tội với người ta, nhất là với thần tài như thế này.
Thấy Chính Hiên có vẻ có hứng thú, Dật Hiên đơn giản nhẹ nhàng châm thêm một ngọn lửa:“Long công tử, không bằng chúng ta đi xem thử vị đại mỹ nhân trong truyền thuyết này đi.”
Vân nương an bài vị trí tốt nhất cho bọn họ, ở trong này có thể nhìn được toàn cảnh.
Trên sân khấu một lúc lâu sau vẫn không hề có động tĩnh gì, bên dưới có người bắt đầu không kiên nhẫn:“Rốt cuộc có ai lên sân khấu không đây? Đại gia ta mất nhiều tiền như vậy không phải để đến xem không khí.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường bên dưới cười vang. Chợt nghe tiếng đàn vang lên, tiếng cười liền tắt ngay lập tức, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Từ hai bên sân khấu xuất hiện một đám nữ tử trẻ tuổi, phục sức trên người không quá đặc biệt nhưng lại khác hẳn với người bình thường. Nữ tử Long Hiên hoàng triều ở phương bắc thì tư thế oai hùng hiên ngang, nữ tử Giang Nam lại ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, phục sức của các nàng có vẻ trói buộc dài dòng. Mà lúc này nữ tử trên sân khấu quần áo đơn giản mà lại mang nét đẹp linh động. Kỹ thuật nhảy của các nàng rất kỳ lạ, không những không có sự mảnh mai của nữ nhân, ngược lại lại có sự hào phóng không kiềm chế được của nam nhân. Điệu múa nóng bỏng tác động đến mỗi người đang có mặt ở đây, nhưng không có một ai có suy nghĩ sai trái, không một chút mạo phạm. Đang lúc mọi người cực kì hưng trí thì lại thấy nhóm vũ công làm thành một vòng tròn, bên trong có một người đang đứng. Nháy mắt, nhóm vũ công tản ra, một nữ tử mặc chiếc váy công chúa màu tím (vio: tím a~ *mơ màng*) xuất hiện trước mắt mọi người. Phục sức của nữ tử hoàn toàn khác với những vũ công, chiếc váy được sửa ngắn hơn một chút, dùng ren làm những đường viền hoa bồng bềnh càng thêm vẻ đáng yêu. Các vũ công xung quanh làm nền, nàng lại có một vẻ rất riêng biệt, không giống người bình thường. Cái duy nhất không hoàn hảo chính là nàng dùng một chiếc quạt che khuất nửa bên mặt, mang đến cho người ta loại cảm giác “ôm tỳ bà che nửa mặt” [1] {vio: cảm giác gì này =))}. Tất cả khách nhân đều nhướn dài cổ, rất muốn được chiêm ngưỡng phương dung của nữ tử thần bí.
Rốt cục nữ tử chậm rãi dời chiếc quạt, hướng về phía mọi người mỉm cười. Dưới sân khấu khắp nơi đều là tiếng hít sâu, trong mắt mọi người lộ ra sự kinh diễm và hiếu kỳ, có người khóe miệng hình như còn chảy ra chất lỏng không rõ là gì (vio:=]]]).
Tiêu Vũ Tình soái khí vứt chiếc quạt đang cầm trong tay ra, lập tức, tiếng nhạc đệm nổi lên. Tử Lâm, Tử Phi vì báo đáp nàng mà tự động xin đi giết giặc, một người đệm đàn tranh, một người đệm đàn tỳ bà, hai người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hỗ trợ lẫn nhau, tạo ra hiệu quả không tồi chút nào. Nàng nhẹ nhàng cất giọng hát: [bi: bài hát Bi không dịch nghĩa nha^^]
Giang sơn nhiều như vậy kiều
Dẫn vô số anh hùng cạnh khom lưng
Mỹ nhân nhiều như vậy kiều
Anh hùng ngay cả giang sơn cũng không yếu
Nhất nhăn mày nhất ngữ như thế ôn nhu yêu kiều
Tái mĩ giang sơn đều so ra kém hồng nhan cười
Giống điểu giống nhau buộc chặt
Buộc không được nó thì giờ
Giống nhiều loại hoa chính nở rộ
Ngăn không được nó sáng lạn
Thiếu niên tư thế oai hùng toả sáng
Nghĩ như thế nào đều là nàng
Hồng trần lật quay lại
Mỹ nhân cô tịch có ai hỏi
Đại giang đông đi lãng đào tẫn thiên cổ người phong lưu
Cố lũy phía tây nhân đạo là tam quốc chu lang Xích Bích
Loạn thạch băng vân kinh đào liệt ngạn cuồn cuộn nổi lên ngàn đôi tuyết
Quạt lông khăn chít đầu đàm tiếu nhân gian cường lỗ hôi phi yên diệt
Không có ngươi yêu không có ta
Ngươi đã không ở như thế nào trộm sống
Một thế hệ một thế hệ mỹ nhân giống mộng
Mộng tỉnh sau chỉ còn truyền thuyết
Giang sơn nhiều như vậy kiều
Dẫn vô số anh hùng cạnh khom lưng
Mỹ nhân nhiều như vậy kiều
Anh hùng ngay cả giang sơn cũng không yếu
Nhất nhăn mày nhất ngữ như thế ôn nhu yêu kiều
Tái mĩ giang sơn đều so ra kém hồng nhan cười
Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh tình
Lục cung phấn trang điểm nhan sắc mất đi
Xuân hàn ban thưởng dục hoa Thanh Trì tẩy
Thủy là tân thừa ân trạch thời kì
Tóc mây hoa nhan kim bước hoãn diêu
Phù dung trướng ấm hàng đêm đêm xuân
Đêm xuân khổ đoản ngày dương cao chiếu
Từ nay về sau quân vương không còn sớm hướng khởi
Thiên cổ phong lưu đều xem sáng nay
Nâng cốc hát vang chỉ cần cười vui
Ai còn tưởng Minh triều [ bao nhiêu hào kiệt ]
Chỉ vì hồng nhan nha [ đem giang sơn quên mất ]
Tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch) ao có thể tiếu ngạo
[ giang sơn thế nào so với được với hồng nhan hoa kiều ]
Cửu trọng thành khai yên trần phát lên
Ngàn thừa vạn kỵ tây nam hành quân
Lục quân không phát không làm sao hơn hĩ
Uyển chuyển Nga Mi mã tiền rời đi
Quân vương che mặt cứu không thể hĩ
Thiên trường địa cửu có khi tẫn kì
Này hận kéo dài có thể có tuyệt kì
Ngươi mĩ a mĩ a ta lui a lui a [2]
Thân ảnh của nàng trong lúc hát xuyên qua những vũ công, tựa như một con cá vui vẻ, sự vui tươi của nàng cũng thấm đậm vào người nghe, có người còn vỗ tay theo điệu nhạc…… Bốn bề hoà thuận vui vẻ, dường như nơi này không còn là kỹ viện, bọn họ cũng không phải là thân phận khách nhân cùng kỹ nữ, mà đơn thuần chính là ngôi sao ca nhạc và những người hâm mộ, mà việc nàng đang làm đây chính là tổ chức chương trình ca nhạc cổ đại.
……………………………………………………………………
[1]: bichan: Tay ôm đàn che nửa mặt hoa: một câu trong “Tỳ Bà hành” của Bạch Cư Dị.
[2]: bài Nian Nu Jiao của Annie Yi, lời: Princess A, nhạc: Châu Kiệt Luân, bài này Bi không dịch nghĩa, chính là bài đang phát trong blog đấy ^^ Các tình iêu vừa nghe vừa đọc cho nó có cảm xúc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT