Edit: viochan Beta: bichan

“Tiểu thư……” Lam nhi thấy Vũ Tình mặt mày ủ rũ, than thở, rất muốn khuyên giải an ủi nhưng lại không biết nói từ đâu. Nàng tin rằng tiểu thư nhà nàng sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế này.

“Lam nhi, thật xin lỗi, ta hại ngươi phải theo ta đến nơi này chịu khổ.”

Lam nhi hốc mắt sưng lên, sống mũi cũng thấy cay cay: “Tiểu thư, ngươi đừng nói như vậy, Lam nhi có thể có một chủ nhân tốt như ngươi đã là phúc phận rất lớn của Lam Nhi. Chỉ cần có thể làm bạn của tiểu thư, bất kể tiểu thư có thế nào Lam nhi cũng sẽ vĩnh viễn đi theo ngươi.”

“Lam nhi.” Vũ Tình cảm động ôm chặt nàng, nhớ tới người bạn tốt Tiểu Nhu. Tiểu Nhu là người bạn duy nhất của nàng ở hiện đại, còn Lam nhi lại là người đối xử chân tình với nàng nhất ở cổ đại.

“Thật sự là chủ tớ tình thâm.” Thành quý nhân vỗ tay khen.

Chuột hoang mà đến chúc tết gà chẳng phải có việc gì tốt, Vũ Tình chán ghét nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Quý phi nương nương mới có việc tốt, thần thiếp tự nhiên muốn tới chúc mừng một phen.” Thành quý nhân châm chọc.

“Ta đây liệu có phải nên nói với ngươi tiếng ‘Cám ơn’ không?” Vũ Tình chịu không nổi trợn trắng mắt, người này sao lại có thể dối trá đến thế?

“Nô tì làm sao nhận nổi một tiếng ‘Cám ơn’ của quý phi nương nương, ngài dù gì cũng là bảo bối tâm can của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối xử với ngài cũng thật tốt, lãnh cung này…… chậc chậc……cũng thật đồ sộ!”

“Ngươi đã thích nó như vậy thì cứ đến mà ở cũng được thôi.”

“Quân tử không đoạt thứ người khác thích, lãnh cung này cứ để cho ngươi chậm rãi mà ở đi.”

Ngươi mà là quân tử? “Vậy không tiễn.” Ôn thần này, Vũ Tình chỉ ước gì nàng ta biến nhanh đi, đối với Thành quý nhân nàng luôn luôn không có chút hảo cảm nào, gió chiều nào che chiều ấy, người như thế nàng rất ghét.

“Ngươi…… Ngươi đừng nghĩ rằng Hoàng Thượng sủng ái ngươi vài ngày thì ngươi có thể thật sự bay lên làm phượng hoàng, bất quá chỉ là thiên kim của một tri phủ nhỏ nhoi, vào lãnh cung rồi ngươi cũng đừng vọng tưởng đi ra ngoài được.” Có ý định mưu hại huyết mạch hoàng tộc, đủ để mắc tội tru di cửu tộc. Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng……

“Không cần Thành quý nhân phải nhọc công quan tâm, đừng quên Hoàng Thượng chỉ nói là muốn ta đóng cửa tu tâm dưỡng tính chứ chưa huỷ bỏ tước vị quý phi của ta, ngươi nói xem nhục mạ đương kim quốc trượng cùng hoàng phi, phải bị tội gì?” Vũ Tình ngoài cười nhưng trong không cười, khí thế chấn kinh áp đảo tất cả mọi người, thật sự lúc này Lam nhi ở đằng sau đã trợn mắt há hốc mồm. Tiểu thư là người ôn nhu, yếu đuối từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Xuất thân từ nhà thương nhân, Tiêu Vũ Tình từ bé mưa dầm thấm đất, chuyện đàm phán dù sao nàng cũng học được chẳng ít thì nhiều, cho dù nàng đang ở cổ đại cũng vậy.

Thành quý nhân sợ tới mức nói không nên lời, đúng là, với sự vô lễ như vừa rồi nàng quả thật đã phạm thượng. Nhưng nàng ta bất quá chỉ là một người đã bị thất sủng. Nghĩ vậy, Thành quý nhân khí diễm lại kiêu ngạo trở lại. Lúc nàng còn đang muốn nói gì đó thì một đám người rất đông đi vào, trong tay còn cầm dụng cụ. Bọn họ không nói hai lời, xắn tay áo lên, khí thế ngất trời mà quét tước mọi thứ……

Chỉ trong chốc lát, lãnh cung liền rực rỡ hẳn lên, nếu không nói là rực rỡ huy hoàng thì cũng phải là thanh tịnh nhã nhặn. Vũ Tình kinh ngạc nhìn lãnh cung thay đổi, một thái giám quỳ gối xuống trước mặt nàng, cung kính nói: “Không biết Tiêu phi nương nương còn gì phân phó, nô tài lập tức đi làm.”

“Nô tài lớn mật, ai cho ngươi to gan dám tự tiện sửa chữa lãnh cung?” Thành quý nhân giận không thể tả.

“Bẩm nương nương, là ý chỉ của Hoàng Thượng.” Thái giám không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói.

Thành quý nhân lẩm bẩm nói: “Hoàng Thượng……” Hoàng Thượng lại đối xử với nàng ta tốt như vậy? Sự ghen tị từ trong cơ thể hừng hực thiêu đốt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Vũ Tình đã phải chết không dưới mười lần.

Vũ Tình nhìn Thành quý nhân đang thở phì phì, không khỏi nở nụ cười. Thuận tiện đùa giỡn với uy phong quý phi:“Có, ta chỉ có một phân phó, chính là ta không gặp người mà ta ghét, phiền ngươi mời nàng đi ra ngoài.” Cảm giác cũng rất sung sướng, lần đầu tiên nàng cảm thấy làm quý phi cũng không phải là một chuyện không tốt.

“Vâng.” Thái giám đi đến trước mặt Thành quý nhân, giơ tay làm động tác mời: “Nương nương, xin mời……”

Thành quý nhân làm sao có thể nuốt trôi cục tức này: “Cẩu nô tài, đâu đến lượt ngươi ra lệnh cho bản cung?”

Thái giám nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải. Hai bên đều là chủ nhân, hắn bên nào cũng đều không đắc tội nổi.

Vũ Tình hiểu được sự do dự của thái giám, từ từ mở miệng nói: “Tro bụi rất nhiều nha, ta thấy hay là phải thay đổi người quét tước thôi.”

Thái giám cả kinh, sắc mặt trắng bệch. Hoàng Thượng sủng ái Tiêu Quý phi mọi người đều biết rõ, ngay cả vào lãnh cung cũng được đặc biệt chăm sóc, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Nói vậy thì không lâu chắc là có thể đi ra, vào lãnh cung cũng chỉ là để che mắt. Ở trong cung, dù thân phận ngươi có là gì, chỉ cần được Hoàng Thượng sủng ái thì ngươi chính là lão đại (vio: nghĩa là đại ca, người có quyền). Nghĩ đến đây, thái giám cố lấy dũng khí, khách khí nói với Thành quý nhân “Nương nương, mời về cho!”

“Cẩu nô tài……” Thành quý nhân vừa giơ tay lên đã bị một đám thái giám chặn lại. Nàng liều mạng quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Tình mà mắng: “Tiêu Vũ Tình, ta sẽ không dễ dàng mà quên đâu, ngươi nhớ kỹ cho ta……”

Lam nhi vẻ mặt sùng bái: “Tiểu thư, ngươi thật là dũng cảm.”

“Chuyện nhỏ thôi!” Thành quý nhân tính tình nóng nảy, vui giận đều hiện ra ngoài, không phải là người thâm sâu, loại người như nàng hẳn không phải là kẻ đã hãm hại ta. Vậy thì rốt cuộc là ai? Mỗi người có mặt lúc đó đều đáng nghi. Hay Dung quý phi đã hy sinh đứa nhỏ để hãm hại ta? Nhưng nhìn bộ dáng hết sức bi thương của nàng lại không giống giả vờ. Về lý mà nói hoàng hậu tổ chức yến, người đáng nghi nhất chính là nàng.

Lam nhi thấy Vũ Tình thần thái không tập trung, vươn tay quơ quơ trước mắt nàng: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

“Không sao.” Vũ Tình đột nhiên hướng về phía Lam Nhi bật cười gian xảo. Vẻ tươi cười tuyệt mỹ kia lại làm cho Lam Nhi rùng hết cả mình, ở chung mấy ngày nay, nàng rất hiểu tiểu thư, mỗi khi nàng như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, luôn luôn có những ý tưởng không ngờ được.

“Tiểu thư, ngươi đừng cười như vậy. Lam nhi sợ lắm đó.”

“Không sao không sao, ngươi không phải sợ. Ta sẽ không ăn thịt ngươi đâu mà lo.” Vũ Tình khoác tay lên vai Lam nhi, bộ dáng rất giống một con sói muốn ăn thịt chú cừu non.“Lam nhi, chúng ta xuất cung được không?”

“Không được, tự tiện rời cung rất nghiêm trọng, ngươi hiện tại mà xuất cung thì tội càng thêm tội, nếu giả sử bị bắt……”

“Ngươi lo lắng gì chứ? Dù sao chúng ta cũng sẽ không trở lại.”

“Tiểu thư, ngươi không định hồi cung?”

“Đương nhiên, ra khỏi nhà giam này rồi ai lại ngu ngốc đến mức quay trở lại.” Dù sao đường để xuất cung nàng cũng đã sớm tìm hiểu, đi ra ngoài chắc là không có vấn đề gì. Trước kia trong nhà có hệ thống giám sát công nghệ cao nghiêm mật mà nàng còn có thể chạy đi, nói gì đến mấy cái cửa cung nhỏ nhoi.

Lam nhi trêu ghẹo nói: “Tiểu thư bỏ được Hoàng Thượng?”

“Ai không bỏ được hắn?” Vũ Tình lo lắng rõ ràng không đủ. Trong lòng cảm thấy hơi đau đau, thật sự sẽ ra đi như vậy? Sẽ không còn được gặp lại hắn …… Hừ, không gặp thì không gặp. Có gì đặc biệt đâu chứ!“Một câu thôi, ngươi có đi cùng ta hay không?” Để Lam Nhi một mình ở lại đây, nếu bị phát hiện là ta bỏ trốn thì Lam nhi sẽ rất thảm.

“Có chứ!” Lam nhi không chút do dự, từ mười năm trước lúc tiểu thư cứu nàng, nàng đã quyết định cuộc đời này sẽ mãi đi theo tiểu thư, hầu hạ tiểu thư.

Màn đêm chậm rãi trùm xuống, bóng tối bao phủ khắp nơi, bầu trời như được tăng thêm vài phần thần bí. Tối nay không trăng, chỉ có thưa thớt vài ngôi sao, đúng là thời cơ tốt để Tiêu Vũ Tình ‘hành động’.

Trên bàn là cả một mâm cao lương mĩ vị, làm cho ai nhìn đều chảy cả nước miếng, nhưng lại có hai thân ảnh bận rộn cứ đi qua đi lại mà vô tâm với chúng.

Hoàng đế này cũng rất nể tình, ngay cả vào lãnh cung cũng thưởng cho nàng nhiều vàng bạc châu báu như vậy, chắc chẳng qua là cấp ‘lộ phí’ cho nàng thôi. Ít nhất Vũ Tình cũng cho là như vậy.

Vũ Tình cùng Lam nhi bận rộn chuẩn bị đi, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng:“Hoàng Thượng giá lâm……”

Hai người nghe thấy liền biến sắc, Lam nhi sợ tới mức đồ đạc trong tay rơi hết cả, còn Vũ Tình thì ngã luôn xuống bên cạnh ghế dựa…… Căn phòng vốn đã bị hai người các nàng làm thành một dống hỗn độn, hiện tại đúng là họa vô đơn chí.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Hoàng thượng tới……”

“Tiểu Hiên Tử này đến lúc nào thì chả đến lại cố tình chọn lúc này…… Mau thu dọn hết các thứ, bị hắn nhìn thấy thì chúng ta thảm mất.” Nếu vừa mới bắt đầu đã không thành công thì sau này muốn chạy trốn sẽ rất khó khăn.

Lam nhi luống cuống tay chân nhặt nhạnh đủ thứ, cuống quít đem hết cái này cái nọ ôm vào: “Tiểu thư, để ở đâu đây?”

Đang nói chuyện thì thân ảnh hoàng đế đã ở trong tầm mắt nàng, Vũ Tình cũng hoảng: “Đâu cũng được.” Hai người kích động ném lên trên giường, cầm lấy chăn cái phủ lên.

Hoàng đế đã bước vào cửa, nhìn thấy cả phòng một đống hỗn độn, trên bàn đồ ăn còn nguyên, Vũ Tình lại hé ra bộ mặt lạnh băng, hắn không khỏi nhăn lại đôi mi tuyệt đẹp, oán giận nói: “Ngươi đang tuyệt thực để kháng nghị sao?”

Cho ta xin, người ta chỉ là đang bề bộn nhiều việc nên không rảnh ăn cơm được không? Vũ Tình khinh thường nói: “Ta mà lại phải tuyệt thực vì ngươi sao?”

Thái độ khinh thường của Vũ Tình làm tổn thương đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Chính Hiên, trẫm trong mắt nàng thật sự đáng khinh thường đến thế sao? “Trẫm chỉ muốn ngươi giải thích thôi!” Nếu đổi lại là người khác……mà thôi, cũng chỉ có nàng mới dám to gan như vậy.

“Ta không nghĩ rằng ta sai.”

“Trẫm đã tận mắt thấy, ngươi còn muốn nói dối.”

“Tiểu Hiên Tử, bằng cơ trí của ngươi, ta không tin ngươi không nghi ngờ gì về chuyện này, ngươi bất quá là muốn bình ổn trận phong ba này thôi, lấy ta ra làm kẻ chết thay, đúng không?” Làm ta tức chết mà, trước đó vài ngày còn thề thốt sắt son nói tuyệt đối sẽ không hy sinh ta, bây giờ thì sao?

“Chuyện này không nên làm ầm ĩ, trẫm sẽ nói rằng ngươi vô ý đẩy ngã Dung phi, trẫm vẫn trước sau như một đối với ngươi, Vũ Hiên Các ngươi lúc nào cũng có thể trở về.”

“Không đời nào.” Vũ Tình quật cường ngẩng cao đầu.“Ta hỏi ngươi, sao ngươi lại trùng hợp như vậy mà đến đó?” Đừng có nói với ta là đi ngang qua đấy chứ? Rõ ràng chính là có người cố ý muốn hắn đến để nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play