Đúng lúc Vũ Tình nhân lúc hỗn loạn muốn rời khỏi nơi này, Chính Hiên lại đem nàng kéo đến trước mặt mình: “Ngươi hình như đã quên ngươi tới nơi này vì mục đích gì, có muốn trẫm nhắc nhở ngươi hay không?”
“Không cần, ta nhớ rõ.”
Chính Hiên mị hoặc cười, ôm lấy thắt lưng Vũ Tình, mang nàng đi về phía giường. (Phong Thanh: “Oa, phương thức dùng để ôm công chúa, Vũ Tình ngươi thật có phúc.” Vũ Tình: “Người ta đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, ngươi còn nói mát.”)
Nụ cười nhẹ nhàng, nhu tình này lại làm Vũ Tình mất hồn, ngơ ngác nhìn Chính Hiên. Đến lúc hắn đem nàng đặt ở trên giường, nàng mới giật mình một cái thanh tỉnh. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là rơi vào bẫy…..
“Hì hì…… Hoàng Thượng, ngươi không cần gấp gáp như vậy!” Vũ Tình tận lực gạt ra, thanh âm quyến rũ lòng người.“Không bằng chúng ta chơi một trò chơi được không?”
“Chơi cái gì?” Tiểu nha đầu này muốn làm trò quỷ gì đây, nhưng thật ra hắn cũng rất hứng thú.
“Chơi cờ!” Vũ Tình nhanh chóng lấy cờ vua mang theo trong người ra, nói đúng ra là cờ vua Trung Quốc, nàng đã sớm hỏi thăm qua, nơi này không ai biết cờ vua là cái gì, lúc trước nhàm chán đã làm một bộ, còn dạy Lam nhi chơi, mất rất lâu mới chỉ bảo được nàng, Nói vậy hoàng đế cũng nhất định không biết, nàng Tiêu Vũ Tình sẽ không đánh mà thắng.
Chính Hiên nhìn động tác liên tiếp của Vũ Tình, hắn bất đắc dĩ cười khổ, xem ra là hắn đang tiến vào cái bẫy đặt ra trước mặt mình.
“Đây là cái gì?” Có loại cờ vây như vậy sao? Nàng tìm những thứ kì quái này từ đâu vậy?
“Cờ vua Trung Quốc!” A, hắn thật sự không hiểu! Lần này chắc chắn nàng sẽ không thua.
“Ngươi không hiểu đúng không? Đến đây, ta dạy ngươi chơi.” Vũ Tình nhiệt tình dạy các quy tắc cho hắn, nhìn bộ dáng hắn vừa tò mò vừa thú vị, trong lòng Vũ Tình không khỏi khâm phục sự thông minh của mình.
“Ai bị ăn một quân cờ thì bị phạt rược có được không?” Nhất định phải đem hắn chuốc say mới được.
“Ái phi là muốn chuốc say trẫm?” Không ngờ liếc mắt một cái đã bị Chính Hiên nhìn thấu, Vũ Tình có chút chột dạ. “Bất quá, trẫm đồng ý trò chơi này.” Còn không biết là ai chuốc say ai đâu?
Hoàng đế tự tin làm cho Vũ Tình có điểm sợ hãi, thầm nghĩ hắn sẽ không phải ngàn chén không say chứ? (bjn0: khiếp, làm gì có ai thế hả tỷ, quỷ chắc ><)
“Bắt đầu đi!” Chính Hiên nói.
Hai người liền vui vẻ cùng chơi……
“Ngươi xấu lắm, quân tử chân chính đã đi không được rút lại.” Vũ Tình hét lên, hoàng đế này rất không phong độ, cư nhiên lại đòi ta cho đi lại.
“Ta không cẩn thận đặt sai chỗ thôi.”
“Làm gì có không cẩn thận nào nhiều như vậy, đã đi rồi không được đổi ý.” Vũ Tình hung hăng lấy quân “xe” của hoàng đế, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười tà ác.
“Ngươi lớn mật, cư nhiên dám ăn của trẫm.”
“Trên chiến trường không cha con, càng không quân thần.” Vũ Tình tuyệt tình đem “tượng” ăn luôn.
“Ê, ngươi điên rồi.”
Hoàng đế này thực không phải tay vừa, nhanh như vậy đã học được, hơn nữa còn ngang tài ngang sức với Vũ Tình.
“Vừa rồi không biết ai nói quân tử chân chính đã đi không được rút lại.” Chính Hiên chơi càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, cũng đùa giỡn lại Vũ Tình.
“Ta không phải quân tử chân chính, ta là một tiểu nữ tử.”
“Ngươi……”
“Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi thua, uống rượu.”
……
Ngày tiếp theo
“Ê, ngươi đứng lên cho trẫm……”
Trong mơ mơ màng màng, Vũ Tình nghe được có người gọi nàng.“Đầu đau quá, đừng quấy rầy ……” Ánh mắt Vũ Tình cũng chưa mở đã đem người tới đẩy ra.
Chính Hiên nhìn Vũ Tình ngủ say trên giường, cũng thật sự không muốn quấy nhiễu mộng đẹp của nàng. Phát hiện nàng thật sự rất đẹp, đẹp làm cho người ta tan nát cõi lòng. Đó là vẻ đẹp không nhiễm bất cứ một hạt bụi nhỏ nào, có đôi khi hắn hoài nghi nàng có phải một giấc mộng hay không, rất sợ hãi có lúc sẽ mất đi nàng. Nhẹ nhàng vuốt ve làn mi rung động của nàng, giống như một con bướm nhỏ đang bay. Đôi môi phấn nộn đỏ mọng lại mê người, làm hắn khó kìm lòng nổi lướt qua trộm một chút hương.
Vũ Tình lúc này giật mình mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt sát cạnh của Chính Hiên, theo bản năng đẩy hắn ra, vuốt nhẹ đôi môi của mình. “Ngươi…… ngươi cư nhiên dám ăn vụng đậu hũ của ta?”
Tí nữa ta post nốt p` 2 và BĐTT, mai tạm thời ko post 2 tr này, mà sẽ dành đất cho 3 tr kia nha ^^, ngày kia lại post típ.
P/s: 2 từ “bất quá” và “cư nhiên” ta để nguyên, nếu ai đọc mà thấy cần sửa thì bảo để ta sửa lại nha.
Có đùa không? Hoàng đế hôn phi tử của mình một cái cũng bị nàng nói thành ăn vụng đậu hũ, oan chết hắn đi?
“Ái phi ngượng sao, loại sự tình này đâu phải chúng ta chưa từng làm qua.”Chính Hiên chậm rãi cười.
Vũ Tình không khỏi nhớ tới nụ hôn đầu tiên của nàng, cũng là bị nam nhân đáng giận này cướp mất, nhưng khuôn mặt chết tiệt của mình lại trở nên đỏ lựng, thậm chí trong lòng còn có một tia ngọt ngào.“Ta……”
Bộ dáng đỏ mặt của nàng càng làm cho Chính Hiên cảm thấy thú vị. “Chỉ như vậy đã đỏ mặt, nếu trẫm cùng ngươi đêm qua phát sinh chuyện gì, Tình nhi của trẫm chẳng phải là xấu hổ muốn tự sát sao?” Chính Hiên ánh mắt tà mị lộ ý cười.
“Ngươi nói cái gì? Ta nào có yếu ớt như vậy?” Tốt xấu cũng là người thế kỷ hai mươi mốt thời đại mới, làm sao chỉ vì việc như vậy mà tự sát, vậy những nữ nhân mặc áo tắm hai mảnh đi dạo trên đường phố chẳng phải sẽ sớm chết sạch sao.
“Vậy sao ngươi lại bắt trẫm ngủ trên sàn?” Chính Hiên vừa mở mắt tỉnh dậy đã phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, hơn nữa phi tử đáng yêu của hắn lại dường như không có việc gì ở trên giường mơ mộng đẹp, còn muốn hắn, đường đường là một hoàng đế, gọi nàng rời giường. Thiên lý ở đâu?
“Nếu không thì thế nào? Ai bảo nơi này chỉ có một cái giường?” Nàng không quan tâm việc nam nữ thụ thụ bất thân, bất quá nàng không muốn lưu tình ở cổ đại, nàng cũng không biết tại sao mình lại kháng cự như vậy, có lẽ nàng vẫn một lòng hồi tưởng hiện đại, có lẽ ở trong tiềm thức nàng không muốn yêu hắn, bởi vì nữ nhân của hoàng đế nhất định sẽ bị tổn thương.
“Ngươi không muốn cùng trẫm ở một chỗ?” Trong mắt Chính Hiên hiện lên một tia cô đơn. “Ngươi có người trong lòng? Là cẩn vương sao?”
“Không phải.” Vũ Tình không chút suy nghĩ thốt ra, nàng đau lòng nhìn biểu tình bị thương của hắn. Khi nào thì nàng cũng để ý cảm nhận của người khác vậy?
Chính Hiên lập tức khôi phục sự phóng đãng không kềm chế được ban đầu: “Vậy thì tại sao?”
“Trừ phi thực sự yêu, nếu không ta sẽ không đem mình giao cho bất luận kẻ nào. Ta không xác định đối với ngươi là cảm giác thế nào, có lẽ là thích chăng, nhưng ta thật sự cũng không xác định đối với ngươi là thích hay là yêu?” Ta nói cái gì? Thích? Ta cư nhiên thừa nhận ta thích hắn, ta nhất định là đã uống nhầm thuốc rồi, bằng không chắc là còn chưa tỉnh rượu.
Ánh mắt Chính Hiên thật phức tạp, làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì? Vũ Tình thành thực thật ra làm cho hắn rất vui mừng, trong thiên hạ có ai không vâng vâng dạ dạ với hắn, bao nhiêu nữ nhân đều muốn nằm lên long sàng(bjn0: giường rồng) của hắn. Bất quá thậm chí nàng thừa nhận, nàng không hề yêu thương cẩn vương mà lại có điểm thích mình. Cho nên hắn vẫn còn có cơ hội, không phải sao?
“Được, trẫm không thúc bách ngươi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu ý, cam tình nguyện yêu thương trẫm, không thể tự kiềm chế yêu thương trẫm.” Dù sao nàng đã là phi của hắn, về sau thời gian còn rất nhiều.
“Phải không?” Vũ Tình không tin nhếch mày, một bộ dáng khiêu khích. Sớm biết rằng hắn dễ thương lượng như vậy, ngày hôm qua phí công làm gì? Khiến cho hiện tại vẫn còn chóng mặt.“Nhìn ngươi tốt như thế, ta thưởng cho ngươi một chút vậy.”
“Thưởng cho cái gì?”
“A…… Thơm một cái.” Vũ Tình nhanh như chớp hôn nhẹ lên má Chính Hiên một cái.
Chính Hiên không ngờ nàng nói thưởng là như vậy, nếu nàng dám thưởng cho người khác như thế, nàng nhất định sẽ thảm rồi. Chậm rãi cười nói: “Ngươi như vậy có tính là đùa giỡn trẫm không?”
Vũ Tình phì cười: “Tính ư, ngươi là không phải chuẩn bị đến quan phủ tố cáo ta đùa giỡn con gái đàng hoàng chứ, à không là con trai đàng hoàng. Ha ha ha……”Vũ Tình cười đến quả thực lăn lộn trên mặt đất.
“Quan phủ bình thường sợ là không quản được, vẫn là trẫm tự phán là hơn…. Xét thấy Tiêu phi hành vi bất lương, ảnh hưởng bất lợi đến dân chúng, phạt nàng tội đùa giỡn hoàng đế.” Cũng chỉ có ở trước mặt Vũ Tình, hắn mới lộ ra bộ mặt này, không chỗ nào kiêng kỵ, muốn nói gì thì nói, muốn điên thế nào thì điên.
“Nhìn không ra ngươi còn bị ngược cuồng.” (bjn0: điên điên ý, để ngược cuồng cho hay) (Tùy Phong: “Nhìn xem, đây chẳng phải một đôi vợ chồng tán tỉnh nhau sao. Vũ Tình ngươi thừa nhận đi?” Vũ Tình: “Không thừa nhận, không thừa nhận sẽ không thừa nhận.”)
“Hừ, ngươi còn muốn ở trên giường tới khi nào? Phải nhớ đến Tường Ninh cung thỉnh an Thái Hậu.” Chính Hiên nhẹ nhàng nói.
“Cái gì? Gặp Thái Hậu! Ta không đi.”
“Con dâu xấu phải còn phải gặp cha mẹ chồng, huống chi ái phi của ta một chút cũng không xấu.” Đầu ngón tay thon dài của Chính Hiên xẹt qua khuôn mặt của nàng, nhiệt độ xuyên thấu qua đầu ngón tay vào trên mặt Vũ Tình.
“Nhất định phải đi sao?” Không đi không được sao, ta không muốn cuốn vào giữa chốn hậu cung. Nhưng hình như bắt đầu từ khi gặp được Chính Hiên, ta đã bị quấn vào rồi?
“Nhất định phải. Đây là quy củ hậu cung, yên tâm đi, Thái Hậu sẽ không làm khó dễ ngươi.” Điều kiện tiên quyết (bjn0: tiên quyết = quyết định đầu tiên # kiên quyết) là không ai ở nàng trước mặt nói lung tung.
“Được rồi. Cứ đi đi, đầm rồng hang hổ ta cũng không sợ.” Vũ Tình nắm chặt tay lại, một bộ dáng anh hùng khẳng khái hy sinh.
“Thế này mới giống Tình nhi của trẫm. Thôi…..thay quần áo.” Hoàng đế dang rộng hai tay.
“Ngươi làm gì vậy?” Không hiểu ra sao.
“???Giúp trẫm thay quần áo!” Không thể nào? Nàng ngay cả việc cơ bản nhất của phi tử cũng không hiểu, nàng thật là từ tuyển tú đến sao? Nàng thật là kinh thành đệ nhất tài nữ sao?
Vũ Tình liếc trắng mắt: “Ngươi cũng có tay có chân, tự mình làm đi.” Hoàng đế mệnh chính là hoàng đế mệnh, mặc quần áo cũng muốn người khác hầu hạ.
“Ngươi……” Chính Hiên xoay người nhìn nàng, nàng đã ngã vào trên giường mê man ngủ. Ai, thật sự là không có biện pháp với nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT