“Ngươi không sao rồi chứ?” Trong giọng Diệp Hạo Vũ mang theo chút không đành lòng. Đều là lỗi của mình, hiểu lầm nàng mới làm hại nàng biến thành như vậy.
“Ngươi..... Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Mở to hai mắt, Hãn Lôi Lôi chút giật mình nhìn quanh bốn phía. Đây không phải là Mị Nguyệt Uyển của nàng sao? Tại sao nàng lại ở chỗ này? Không phải nên ở phòng chứa củi âm u sao?
“Ngươi té bất tỉnh,tự chăm sóc mình cho tốt đi.” Lưu lại những lời này, Diệp Hạo Vũ nhẹ nhàng buông Hãn Lôi Lôi xuống, đang muốn rời đi, Hãn Lôi Lôi lại vững vàng kéo tay hắn lại, trong mắt lóe ra nước mắt làm người ta thương yêu .
“Sao vậy?” Diệp Hạo Vũ không hiểu nàng đây là muốn làm gì.
“Ta...... Bụng của ta… đói bụng.” Hãn Lôi Lôi rất không có cốt khí cúi đầu xuống.
“Vâng” Nguyệt Kỵ ngoài cửa đáp một tiếng, đi đến Ngự Thiện Phòng.
“Làm sao ngươi biết ta té bất tỉnh?” Rời khỏi lồng ngực Diệp Hạo Vũ, Hãn Lôi Lôi không hiểu nhìn hắn.
“Là ta hiểu lầm ngươi. Về sau, loại chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Diệp Hạo Vũ biết, lúc mình biết được nàng suy yếu nhanh như vậy hơn nữa có thể chết bất cứ lúc nào thì lòng đau thật đau. Hắn biết, đó là một cỗ tình cảm mãnh liệt không thôi.
“Vậy về sau chúng ta làm bằng hữu có được hay không?”
“Ừ.”
Xa Vân điện
“Hoàng đệ, người ngươi muốn tra không phải là người,mà là yêu.” Trên Long tọa, nam tử bướng bỉnh cười cười, tựa hồ muốn nói chuyện chỉ giống con kiến tồn tại thôi.
“Yêu?” Thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ, Diệp Hạo Vũ có chút ngạc nhiên.
“Ừ, hơn nữa trẫm đã bắt nàng trở lại. Sau khi xác nhận lại, biết được nàng là thủy yêu.”
“Thủy yêu sao?”
“Ừ.” Diệp Vân gật đầu.
“Biết.”......
Mấy ngày sau, thân thể Hãn Lôi Lôi đại khái đã tốt đến không sai biệt lắm. Vết thương trên mặt, trên tay cùng nội thương đều được Diệp Hạo Vũ cẩn thận chăm sóc dần bình phục.
“Ừ! ~ Rốt cuộc có thể xuống giường rồi, hắc hắc! ~” Hãn Lôi Lôi vui vẻ nhảy xuống giường, sải bước vọt ra khỏi cửa, hít thở không khí trong sạch. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy không khí nơi này mới mẻ như vậy.
“Tại sao không ngoan ngoãn đợi trong nhà?” Diệp Hạo Vũ đi tới, nhẹ nhàng ôm Hãn Lôi Lôi.
“Quá buồn bực, muốn ra ngoài hoạt động chút.” Hãn Lôi Lôi mỉm cười giải thích.
“A? Vậy ngày mai ta dẫn nàng vào cung có được không?” Diệp Hạo Vũ dịu dàng vuốt ve mái tóc dài nhu thuận của nàng.
“Tốt! ~” Hãn Lôi Lôi hưng phấn một giây lại không khỏi thấy chán nản,
“Hạo Vũ! Tin tức về Xảo Nhi, ngươi đã tra được chưa?”
“Ừ! Sao ngươi lại hỏi như thế? Có phải có tin tức gì rồi hay không?”
“Không có. Lôi Lôi, chờ thêm ít lâu, chờ ta tra ra được không?” Tra ra chân tướng sự thật.
“Tốt! ~ Ta sẽ chờ.” Hãn Lôi Lôi gật đầu cười cười.
“Ừ, Lôi Lôi ngoan. Có đói bụng không?”
“Ách...... Cũng có chút đói bụng.”
“Vậy hôm nay muốn ăn gì?”
“Hôm nay tâm tình ta rất tốt. Để ta làm đồ ăn trước kia ta thích nhất cho ngươi nếm thử, có được hay không?”
“A? Ngươi cũng biết nấu ăn sao?” Diệp Hạo Vũ rõ ràng rất hoài nghi chuyện nàng có thể làm ra thức ăn ngon miệng.
“Đó là đương nhiên, hắc hắc! ~ Ngươi cũng đừng coi thường ta.” Hãn Lôi Lôi dứt lời liền xoay người rời đi.
Diệp Hạo Vũ biết nàng đi chứng minh nàng thật biết làm, cho nên quay lại đại sảnh, chờ đợi vậy thức ăn ngon miệng của nàng.
“Vương gia.” Nguyệt Kỵ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Diệp Hạo Vũ.
“Nói.” Diệp Hạo Vũ không dừng lại.
” Thiên hạ đệ nhất sát thủ Viêm Bân cầu kiến.”
“A?” Trầm tư một hồi, Diệp Hạo Vũ lạnh lùng nói:
“Dẫn hắn vào đại sảnh.”
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Phòng bếp
“Hừ, thối Hạo Vũ, cư nhiên không tin ta.” Hãn Lôi Lôi vội vàng thở phì phò ở phòng bếp. Tất cả đầu bếp đã bị nàng đuổi ra ngoài, hiện tại chỉ có một mình nàng thôi.
Hãn Lôi Lôi muốn làm bốn món, đều là các món khi còn ở thế kỷ 21 nàng thích ăn nhất. Có cánh gà chiên, vịt nướng, canh đậu hũ mầm đậu cùng rau trộn rong biển.
Nói thật những thứ đồ này kiếm được không dễ, nhưng Hãn Lôi Lôi cũng không tính che giấu Diệp Hạo Vũ. Nàng cho rằng nếu mọi người là bằng hữu rồi, sẽ không có chút bí mật vời nhau nữa.
Hãn Lôi Lôi đặt toàn bộ bốn món ăn vào mâm, bưng lên đại sảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT