"Ra lệnh? Nếu em nghĩ vậy cũng được." Diêu Tử Đồng đang rửa mặt bên Lavabo, nghe vậy liền dừng lại một chút, sau đó không nhanh không chậm nói xong lại tiếp tục rửa mặt.

Cô không xoay người lại nên không nhìn thấy được cô bé âm linh khi nghe cô nói xong thì sắc mặt biến đổi, gương mặt bắt đầu hiện lên những đường vân màu đỏ như máu từ trán xuống tới bàn chân, móng tay dài ra và biến thành màu đen trông rất ghê rợn.

Đôi mắt cũng biến đổi, những đường vân máu nổi khắp tròng trắng, hai con ngươi đỏ tươi, vùng mắt trở nên nâu sẫm và sâu hút, môi nứt nẻ và đẫm máu, tóc dài tới thắt lưng giờ đây đã chấm trên mặt đất. Váy trắng bay phấp phới cùng với mái tóc dài, trông thật dữ tợn.

Cửa sổ duy nhất trong phòng tắm bỗng dưng mở toan ra sau đó không ngừng lung lay, gió từ bên ngoài thổi vào làm cho rèm cửa và những chiếc khăn màu trắng bay lên, xà phòng, sửa tắm, kem dưỡng da văng tứ tung khắp nơi. Các vòi nước trong phòng tắm đều xả ra hết, văng tung tóe khắp nơi, lan tràn khắp mặt đất và chuyển thành máu đỏ sẫm lênh láng.

Lại thêm một cơn gió mạnh thổi vào nên Diêu Tử Đồng dùng tay che lại trước mắt tránh cho gió phất vào, mái tóc ướt của cô cũng bị thổi khô. Toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm khiến cô bắt đầu lạnh run, nhưng vẻ mặt của cô không xuất hiện chút kinh hách nào.

Đột nhiên, có gì đó bò từ dưới chân lên tới người rồi quấn quanh cổ cô và bắt đầu xiết chặt lại, sau đó giật mạnh một cái bắt buộc cô phải ngẩng mặt cao lên. Nhìn thấy hình dáng của cô gái đã biến đổi, Diêu Tử Đồng không những không sợ hãi mà ngược lại vô cùng bình tĩnh tuy rằng cô đang bị tóc của âm linh xiết chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của mình.

"Nhân loại không biết sống chết!" Âm linh âm u lên tiếng, hai mắt hiểm ác từ trên cao nhìn xuống Diêu Tử Đồng.

"Nhân loại? Trước kia không phải em cũng là người hay sao? Giờ tuy là âm linh nhưng em cũng không thể phủ nhận việc mình từng là con người. Còn nữa, đừng dùng bộ dạng như vậy dọa tôi, tôi sẽ không sợ đâu!" Diêu Tử Đồng cười nhạt nhìn lên âm linh. Từ khi còn nhỏ tới bây giờ, loại âm linh nào mà cô chưa từng nhìn thấy chứ? Không đầu, không mắt, gương mặt bị hủy hoại, thiếu tay chân, chết cháy, chết đuối, chết vì thắt cổ, nhảy lầu...chả lẽ cô còn sợ cô bé âm linh này hay sao?

"Chị...không sợ tôi?" Nét mặt bình tĩnh và ánh mắt màu tím nhạt sắc bén của Diêu Tử Đồng làm cho âm linh dịu đi âm trầm và lạnh lẽo, cô bé thật ngạc nhiên nhìn vào Diêu Tử Đồng.

Sợ? Nếu là mười tám năm trước thì có lẽ cô sẽ rất sợ, nhưng sau khi bị những âm linh đi theo, quậy phá, nhờ vả suốt thời gian dài thì cô đã tự huấn luyện cho mình một lá gan to lớn, nên giờ đây cô đã không sợ hãi họ nữa.

"Em không có gì đáng sợ thì sao tôi phải sợ em?" Diêu Tử Đồng không trả lời mà hỏi ngược lại âm linh, cô cảm thấy được cô bé này không giống với những âm linh cô từng gặp trước đây, bởi vì cô bé không có mang theo oán khí. Mặc dù cô bé dùng bộ dáng thật dữ tợn hù dọa mình nhưng cô vẫn không thấy cô bé dữ tợn, ngược lại còn cảm thấy đơn thuần.

"Chị...chị không cảm thấy bộ dáng giờ đây của tôi hù dọa hay sao?" Dường như âm linh vẫn bị phản ứng của Diêu Tử Đồng làm cho ngây ngốc, cô bé đưa ngón trỏ chỉ vào gương mặt mình mà hỏi.

Cô bé đã dọa rất nhiều người tới căn phòng này, lần nào cũng làm cho họ sợ tới mất mật mà bỏ chạy, kinh hồn tán đảm mà ngất xỉu hôn mê. Vậy mà giờ đây Diêu Tử Đồng không có sợ hãi, ngược lại còn trấn tĩnh nhìn vào mình như vậy. Thật kỳ lạ ghê!

Đôi mắt tím đó...chẳng phải là âm dương thần sư mà người của âm giới thường nói hay sao? Sứ giả của tam giới!

"Bộ dạng đáng sợ hơn em tôi cũng đã nhìn thấy rồi, sao có thể sợ nữa chứ. Em mau dừng lại đi, nếu không lát nữa...tôi cũng không thể cứu được em." Diêu Tử Đồng không muốn một âm linh đơn thuần như cô bé phải vĩnh viễn không siêu sinh.

Nghe vậy, cô bé âm linh lập tức đem tóc mình rút khỏi cổ của Diêu Tử Đồng, biến lại thành bộ dáng lúc đầu, làm cho những đồ vật trong phòng tắm trở lại vị trí cũ rồi đáp xuống ngồi trên thành bồn tắm, nhìn đăm đăm vào Diêu Tử Đồng.

Cô bé ngoan ngoãn ngồi yên, dường như sợ mình làm một động tác nhỏ sẽ bị Diêu Tử Đồng làm gì mình. Bởi vì cô bé biết, sứ giả của tam giới một khi mất không chế sẽ...nhớ tới lời của những âm linh khác kể cô bé liền rùng mình sợ hãi.

Diêu Tử Đồng dở khóc dở cười nhìn âm linh một cái rồi mở cửa bước khỏi phòng tắm, nếu cứ để thân trần mà quấn khăn như vậy thì cô không cần đi tham quan nữa mà trực tiếp nằm trên giường truyền nước biển để hạ sốt.

Khi còn nhỏ, cô từng bị té xuống hồ bơi vào mùa đông, sau đó sốt cao liên tục một tuần, tới khi khỏi hẳn thì sức khỏe không còn như trước nữa, rất dễ bị bệnh.

*

Sáng hôm sau, Diêu Tử Đồng đi bộ tới trung tâm giải trí của Parawat, nó cách khách sạn một con đường, muốn ngắm khung cảnh nơi đây thì đi bộ là cách tốt nhất.

Đi trên đường dành cho người đi bộ, nhìn những người dân ở đây, Diêu Tử Đồng có cảm giác như mình đang ở Ấn Độ, vì họ có hình dáng và vẻ đẹp của người Ấn, chỉ khác ở làn da trắng hồng và không dùng khăn trùm người.

Cô từng nghe ông nội mình nói, Parawat lúc trước chỉ là một nước rất nghèo, sau đó do quốc vương Wasuthep cố gắng tìm mọi cách cải thiện nên quốc gia ngày một đi lên. Hơn một năm trước, Parawat phát hiện được mỏ kim cương nên nền kinh tế bắt đầu lớn mạnh, nay lại được tân quốc vương tài ba lãnh đạo, Parawat đã có thể cùng các quốc gia quân chủ ở Châu Á so với.

Phong cảnh, người dân và không khí nơi đây làm cho cô vô cùng thoải mái và nhẹ lòng, nhưng nếu không có cái đuôi đi theo thì cô sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn.

"Em theo tôi làm gì?" Diêu Tử Đồng dừng chân lại, hơi nhíu mày quay sang nhìn vào cô bé âm linh đang đứng bên tay phải mình. Từ khi bước ra cửa phòng đến giờ cô bé luôn đi theo cô, tuy không nói chuyện nhưng có một âm linh đi theo mình như vậy thì không thoải mái chút nào.

Còn có những âm linh đi lãng vãng quanh đường nữa, họ cứ nhìn cô chằm chằm giống như cô là người từ sao Hỏa mới xuống. Nếu như không phải kính áp tròng bị rơi vào bồn rửa mặt thì cô đâu cần khó chịu như vậy, gần nơi đây sao lại không thấy có cửa hàng kính mắt nào cả!

"Lâu rồi em không có cùng người khác nói chuyện, giờ chị là người có thể nhìn thấy và nói chuyện với em, đương nhiên em phải đi theo chị rồi." Cô bé âm linh cười vui vẻ nói, mỗi khi hiện thân cô bé đều dọa người khác, chưa bao giờ cùng họ tiếp xúc bình thường nên giờ đây cô bé rất vui, như tìm lại được cảm giác lúc mình còn sống.

"Chị sẽ không ở đây lâu nên em không cần đi theo, nhưng sao em không đi đầu thai?" Người ta nói người âm giới không thể ra ánh sáng nhưng không phải tất cả, những âm linh có thể xuất hiện vào ban ngày đó là bởi vì được Diêm Đế cho phép đi hoàn thành ước nguyện cuối cùng của mình rồi trở lại âm giới để đi đầu thai. Còn có một số âm linh chết oan ức, không cam lòng rời xa thế gian này nên vẫn còn vương vấn mà trở thành âm linh vất vưỡng. Còn một loại nữa là có thanh khiết khí, họ được người thân của mình mỗi tháng tế nước thánh cầu nguyện và niệm kinh cầu phúc nên linh lực của họ mạnh và thanh khiết. Cô bé âm linh trước mắt cô đây không biết là thuộc loại nào.

"Em...em...không nhớ được tại sao mình lại chết, quên hết ký ức khi còn sống nên mới đi lanh quanh khách sạn." Cô bé âm linh gục đầu xuống, bi thương nói. Nếu như nhớ được nhà mình ở đâu thì tốt rồi, ít ra không phải như bây giờ, trở thành hồn ma lang thang.

Diêu Tử Đồng nhẹ nhăn mày, xem ra người thân của cô bé không hay cô bé đã mất nên không thể cầu phúc cho cô bé, vì vậy cô bé mới không nhớ được vì sao mình lại chết đi.

Con người khi chết đi thì cái gì cũng là không, giống như cát bụi vậy, bay vào cõi hư vô, nếu như có được người thân cầu phúc thì có thể biết được mình đã mất và tới âm giới đầu thai.

Nhưng sao Hắc Bạch Vô Thường lại không tới đưa cô bé đi âm giới chứ?

Mặc kệ đi, dù sao chuyện cũng không liên quan tới mình. Ốc còn không giữ nổi mình ốc thì có thể giúp gì cho ai chứ, vết thương nơi tim của mình...

"Em muốn làm sao thì làm đi." Dù sao khi mang kính áp tròng cô cũng không nhìn thấy âm linh nữa.

"Woa! Nơi đây thật là lớn!" Cô bé âm linh nhảy cẩng lên khi nhìn thấy khu thương mại, Diêu Tử Đồng nghĩ cô bé chắc đã tới nơi đây rồi nhưng vì mất đi ký ức nên mới không nhớ được thôi.

Diêu Tử Đồng bước vào khu thương mại liền đi lại tấm bảng thật to và cao ở phía bên tay phải gần cột ATM, nhìn bản đồ của khu thương mại, biết được cửa hàng kính mắt nằm ở đâu cô liền đi vào thang máy.

Khu thương mại này có mười tầng, tầng cao nhất là nơi ở của ban lãnh đạo, tầng thứ chín là nơi để cho du khách tới ngắm sao và toàn cảnh Parawat khi về đêm qua kính viễn vọng.

Tầng thứ tám là thư viện cho mượn sách và có bán tất cả các loại sách của nhiều quốc gia cùng các cổ vật lâu đời, tầng thứ bảy là nơi bán nội thất và vật dụng trong gia đình, tầng thứ sáu thì bán điện máy còn cửa hàng kính mắt lớn nhất thì nằm ở tầng năm của khu thương mại, tầng đó cũng có bán quần áo, giầy dép, túi xách và nước hoa của các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới. Bốn tầng còn lại phân biệt là nơi cho các siêu thị, công ty mậu dịch, còn có các cửa hàng nhỏ và quán cà phê thuê.

"Từ trên cao nhìn xuống nơi đây thật là đẹp nha!" Cô bé âm linh vui vẻ la lớn.

Diêu Tử Đồng trực tiếp bỏ qua cô bé, im lặng đứng trong thang máy. Cô bé này khác hoàn toàn với tối qua, cứ líu ríu bên tai cô như chim sẻ. Cô đang nghĩ không biết việc cho cô bé đi theo mình ngày hôm nay là đúng hay sai đây.

"Chị ơi! Lát nữa mình đi lên tầng thứ chín xem thử đi?" Cô bé âm linh hớn hở nhìn sang Diêu Tử Đồng, khi nãy cô bé cũng có xem bản đồ nên rất muốn đi tham quan những tầng khác.

"..."

"Chị ơi, trên tầng thứ tám cũng rất thú vị!" Dù bị Diêu Tử Đồng làm lơ nhưng cô bé vẫn cứ ríu rít nói, chắc cô bé đã quên tối qua mình đã xiết cổ người ta, người ta không trách cô là may lắm rồi ở đó còn làm phiền lỗ tai người ta.

"Chị, chị! Chị mau nhìn xem, bên đó bên đó kìa. Nơi đó có bán rất nhiều thú nhồi bông và búp bê!"

"..."

Do đây là thang máy bằng kính nên từ đây có thể nhìn thấy hết các tầng của khu thương mạI, Diêu Tử Đồng cảm thấy thang máy chỉ lên tới tầng năm nhưng sao lại lâu như vậy, cô mong mau mau tới nơi để mua kính áp tròng đeo vào cho khỏi bị cô bé âm linh này làm phiền nữa.

Người ta nói không nhìn thấy tâm sẽ không phiền, chỉ cần cô đeo kính sát tròng vào thì không chỉ không nhìn thấy mà mà còn không nghe thấy âm linh nói chuyện nữa.

"Chị ơi, chị ơi! Mau..."

"Em làm ơn im lặng đi có được không?!" Diêu Tử Đồng tự nhận mình là có sức chịu đựng rất lớn nhưng vẫn bại dưới tay cô bé âm linh này, cái miệng líu ríu của cô bé quả thật có lực sát thương rất lớn mới có thể phá vỡ bức tường điềm tĩnh mà cô đã xây dựng năm năm qua.

Thời gian bỗng nhiên im lặng lại, "xọet xoẹt xoẹt", có rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào Diêu Tử Đồng vì giờ đây trong thang máy không chỉ có mình cô mà còn có thêm vài người nữa. Mặt của cô bắt đầu đỏ lên vì ánh mắt đánh giá của họ đang nhìn cô, chắc chắc họ đang nghĩ cô bị điên nên mới nói chuyện một mình.

Ôi! Thật xấu hổ mà!

"Ting!" Không có gì làm cho Diêu Tử Đồng vui sướng hơn khi nghe được tiếng mở cửa của thang máy, cô lập tức đi nhanh ra ngoài và đi thẳng tới cửa hàng kính mắt.

"A!"

"Xuỵt!"

"Là anh?" Đột nhiên bị người lôi kéo và ôm vào lòng, Diêu Tử Đồng kinh hách la lên nhưng khi nhìn thấy rõ mặt của người ôm lấy mình, còn dùng ngón tay đặt nhẹ lên môi mình cô mới biết người này chính là người đã đụng ngã cô hôm qua, người có vẻ đẹp kinh diễm như anh ta rất hiếm thấy nên chỉ cần gặp một lần thì rất khó quên.

Đúng vậy, người ôm Diêu Tử Đồng vào lòng chính là Thân vương Prin Wasuthep Sriwasatawa Rajaput của đất nước Parawat này.

"Đúng vậy, là tôi. Thật vui vì được gặp lại em, my angel ~! Xem ra chúng ta rất có duyên nên mới tình cờ gặp nhau nữa." Prin dùng giọng điệu rất thân thiết nói chuyện với cô giống như hai người là tình nhân lâu ngày mới gặp lại, còn dùng ánh mắt ái muội như vậy nhìn làm cho da gà của cô nổi lên hết.

"Là người yêu chị à? Woa! Thật là đẹp trai nha, còn đẹp hơn cả diễn viên nữa!" Cô bé âm linh hai mắt tỏa sáng và nóng bỏng nhìn vào Prin.

Suýt nữa Diêu Tử Đồng đã quên cô bé này tuy nhìn chỉ như mười ba tuổi nhưng theo khí của cô bé cô có thể đoán ra được cô bé đã mất được năm năm rồi, tức là bây giờ đang ở tuổi mộng mơ.

Tránh cho mình gặp phải tình cảnh như ở trong thang máy, Diêu Tử Đồng cố gắng lơ đi cô bé, nhìn vào người đang ôm mình, hơi nhíu mày nói, "Anh buông tôi ra đi."

"Ôm em rất thoải mái, sao tôi có thể buông ra được chứ? Còn nữa, em rất thơm!" Gặp được người vô sỉ chưa thấy ai vô sỉ như Prin, gặp được người nham nhở chưa thấy ai nham nhở như anh, Diêu Tử Đồng cảm thấy gương mặt xinh đẹp của anh nên đổi thành một gương mặt đáng khinh mới đúng.

Khoan đã! Anh ta vừa nói...tiếng Hoa? Anh ta dùng tiếng Hoa?

Diêu Tử Đồng kinh ngạc nhìn vào người trước mắt hỏi, "Anh biết tiếng Hoa sao?" Khi ở sân bay anh ta dùng tiếng Anh nói chuyện với mình mà.

"Nãy giờ anh ta vẫn dùng tiếng Hoa nói với chị mà." Cô bé âm linh dùng ánh mắt quái lạ nhìn vào Diêu Tử Đồng. Chẳng lẽ, chị ấy cũng bị vẻ đẹp của anh ta làm mê đảo giống như mình?

Quả thật tội cho Diêu Tử Đồng vì phải chịu tội oan, cô không hề bị vẻ đẹp của Prin làm cho mê đảo và chỉ kinh diễm khi nhìn thấy anh lần đầu tiên khi ở sân bay thôi. Hiện tại cô bị anh đột nhiên ôm lấy nên mới kinh hách trong chốc lát.

"Ha ha ha!" Prin thấy Diêu Tử Đồng ngốc ra như vậy thì cười khẽ ra tiếng, cô thật thú vị! Hôm qua khi gặp cô thì anh đã biết cô không giống những cô gái mà anh hay gặp, nên liền muốn tiếp cận và tìm hiểu cô. Anh cho người điều tra khách sạn cô đang nghỉ lại và theo dõi mọi hành động của cô, cuộc gặp gỡ hôm nay là do anh cố tình tạo ra chứ chẳng phải tình cờ gì.

"Anh cười gì chứ? Mau buông tôi ra đi!" Diêu Tử Đồng cảm thấy không được tự nhiên khi bị người lạ ôm, còn có đây là nơi công cộng, mọi người đi ngang ai cũng ngoái đầu lại nhìn bọn họ, cô ghét cảm giác làm chú mục của mọi người như vậy.

"Không buông! Angel, em có đôi mắt màu tím rất đẹp!" Nhưng mà ai kia lại không giống như cô, còn rất thích ý mà cười thật tà mị, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô làm cho cô vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với người khác giới khác ngoài...cô đã dặn lòng không được nhớ tới nhưng vẫn cứ nhớ!

Vẫn đang nhìn chăm chú vào cô nên khi sắc mặt cô đột nhiên chuyển sang u buồn, Prin hơi nheo mi lại. Thật ra cô ấy đã gặp phải chuyện gì? Anh sẽ không cho rằng vì bị mình ôm mà cô u buồn vì anh nhìn ra, cô đang nhớ tới một ai đó.

"Được người đẹp trai như vậy ôm chị sướng quá rồi, còn nhăn nhó cái gì chứ?" Mình muốn được người ôm còn không được đây!

Cô bé âm linh dù sao vẫn là cô bé ngây thơ nên không hiểu được tâm tình lúc này của Diêu Tử Đồng.

"Thân vương Prin?" Bỗng nhiên có một tiếng nói mềm mại, ngây ngấy vang lên, phá vỡ không khí cũng xem như là ái muội lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play