Diêu Tử Đồng xin phép Din cho cô rút ngắn thời gian làm việc tại Tararin lại, dĩ nhiên Din đồng ý vì anh biết cô lãng phí nó vào mục đích gì.

Rời khỏi nhà Adisuan sau bữa sáng, Diêu Tử Đồng không quên tạm biệt Fon khi anh phải vào chợ trong thị trấn, tất nhiên còn có Thuần Vu Triệt vì anh quyết định mở một công ty vệ sĩ tại đây. Anh hai không nói rõ chi tiết thì cô cũng không hỏi nhiều, bởi từ trước tới giờ, mọi việc anh hai làm đều không hề sai.

Diêu Tử Đồng muốn chậm rãi ngắm nhìn cảnh đẹp vừa phủi được lớp sương mù của vườn nho nên từ chối ngồi nhờ xe của Sek, cô sẽ tới kịp giờ ngồi thiền vào buổi sáng của Lom thôi. Nhớ tới Lom cô lại muốn phì cười, tối qua anh vẫn không ngủ được tại nhà lớn bởi Din chưa thôi chiếm dụng phòng anh, tuy uất ức nhưng Lom không dám phản kháng một lời. Thật thương cho số kiếp làm em trai, suốt đời bại dưới tay anh mình như Lom.

Băng qua khu đất trống đã được khai phá, dọn dẹp sạch cỏ dại cũng là ranh giới giữa nông trại Adisuanrangsan và vườn nho SaiLom, Diêu Tử Đồng dừng chân lại. Cô vươn cao hai tay, nhắm mắt, hít vào một hơi, nhẹ ngửi mùi hương của thiên nhiên. Tắm mình dưới ánh mặt trời, cảm nhận vitamin D thẩm thấu vào từng lớp da thịt, cơn gió núi rừng vuốt ve từng sợi tóc, sự thoải mái, tự tại đã chiếm hết tâm hồn của Diêu Tử Đồng lúc này.

Cô ước gì ngày nào của mình cũng êm đềm như vậy, cứ thế qua hết một đời. Nhưng hiện thực luôn trái ngược với nguyện ước, mấy ai có thể đạt được khi vận mệnh lại là một vị thần rất đỗi vô tâm. Đời người như một vở kịch, không cầu mong làm vai chính diễn theo mong muốn của người khác, chỉ cần có thể làm chính mình là được rồi.

"Có cần tôi cho cô đi nhờ?" Bất thình lình, có tiếng người vang lên phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh tốt đẹp của Diêu Tử Đồng, cô mở mắt ra ngay. Sững sờ khi thấy đôi mắt hẹp dài phủ hai hàng mi ngắn ngủn đang nhìn thẳng mình, cô lui nhanh ra xa, kịp thời tránh đi tiếng thở phì phì phất vào mặt.

Nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn chàng trai mặc quần jean màu xanh thẫm, áo thun ngắn tay màu đen đang cưỡi trên lưng chú ngựa cũng màu đen có bC lông vô cùng mượt mà này, Diêu Tử Đồng cảm thấy Fai nên đội thêm một chiếc nón nữa để biến thân hoàn toàn thành chàng cao bồi điển trai đích thực của vùng núi PakChong.

"Anh có thói quen cưỡi ngựa dạo quanh vào sáng sớm à?" Diêu Tử Đồng tò mò hỏi Fai, mới ăn sáng xong đã chơi trò xóc nảy như thế, anh ta không sợ đem thức ăn vừa nuốt vào bụng nôn ra hết sao?

"Đúng vậy." Fai cho Diêu Tử Đồng câu trả lời như cô mong muốn, tiếp theo khom người, ôm eo và kéo cô lên lưng ngựa chỉ trong chớp nhoáng. Lúc cô phản ứng được thì bản thân đã ngồi vững vàng trước người Fai, "Trời đẹp thế này, đi dạo một vòng không phải rất thích ý sao?" Anh vòng tay qua eo cô, cầm lấy dây cương, chân thúc nhẹ vào thân ngựa để nó chậm rãi cất bước.

Bàn tay chạm nhẹ vành tai nóng ran mà có lẽ đã hơi ửng đỏ của mình, Diêu Tử Đồng đưa mắt nhìn khung cảnh ở phía xa xa, cố gắng tập trung tất cả mọi giác quan vào những sự việc đang diễn ra phía trước. Đàn chim chăm chỉ bay đi kiếm mồi trên bầu trời trong xanh xinh đẹp, một áng mây chậm rãi lướt qua thật êm ả; gió thổi cành lá nhẹ nhàng lay động biến một màu xanh lục trở nên vui nhộn, nhưng sao cô vẫn không lọc bỏ được tiếng thình thịch càng lúc càng lớn của nhịp đập trái tim mình.

Diêu Tử Đồng túng quẫn cắn môi, cô chẳng thể hiểu được lý do gì khi hơi thở của Fai phất vào bên cổ lại khiến đầu óc cô không thể suy nghĩ vẩn vơ được nữa, chỉ tập trung chú ý người phía sau dù bản thân cô không muốn. Cô bị Sarah lây bệnh háo sắc rồi sao?

"Tôi phải giúp Lom ngồi thiền." Diêu Tử Đồng vội nói, cô muốn nhanh chóng, ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của Fai.

"Tôi hiểu rõ Lom, hiện tại anh ấy vẫn còn ôm chăn ngủ nướng. Nên cô có đủ thời gian đi cùng tôi." Fai cúi đầu, nhẹ nhàng nói vào bên tai Diêu Tử Đồng như một lời thì thào, nỉ non, người nào nó khẽ run lên ngay.

Cố né tránh Fai tới gần, bởi Diêu Tử Đồng không muốn anh nhận ra cô bất thường, cũng không còn cớ nào khác cô đành theo ý anh, "Chỉ một lúc thôi, tôi không thể để Lom bỏ lỡ giờ."

Fai khẽ cong khóe môi, đôi mắt tinh ranh thường ngày nay càng vụt sáng, anh cố ý siết chặt eo của Diêu Tử Đồng, thúc ngựa chạy nhanh hơn một chút. Cô nhóc này thật dễ bị "bắt cóc"!

Tiếng vó ngựa vang lên lộp cộp đã lấn áp tiếng tim đập như trống đánh của Diêu Tử Đồng, nhờ vậy, cô đã bình thường lại, "Đất của gia tộc Adisuan thật rộng lớn." Phóng mắt nhìn xa thật xa, cô thấy đồng cỏ như chiếc thảm màu xanh lục khổng lồ trải dài mênh mông và những khoảng đất trống ngút ngàn nhìn mãi không thấy đoạn cuối là sa mạc nhân tạo. Xung quanh đây được bao bọc bởi những rừng cây xanh um tùm, từng dãy núi cao lớn nối tiếp nhau có mây mù bao phủ trên đỉnh, tuy cảnh vật yên bình nhưng không tịch mịch, đìu hiu. Chỗ này thích hợp cho những người buồn tẻ với sự ồn ào nơi đô thị muốn xa lánh khỏi xa hoa, cám dỗ của thế giới thượng lưu. Vì ẩn sau sự vắng lặng là nét giản đơn, mộc mạc thấm đượm tình người, chứa đựng sự lãng mạn của tình yêu.

"Muốn đi tuần đất cùng tôi không?" Fai cười khẽ khi Diêu Tử Đồng liên tục nhìn đông ngó tây, anh nghiêng đầu hỏi cô.

"Ngồi trực thăng sao?" Diêu Tử Đồng tròn xoe mắt, có chút ngơ ngác, "Lớn như thế này thì phải quan sát từ trên không mới được."

"Ha ha ha...!" Tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực, sau đó thoát phá khỏi miệng Fai, vang vọng đi thật xa, quanh quẩn trong không gian như làm chấn động cả núi rừng Pakchong.

Fai dành cho Diêu Tử Đồng một ánh mắt trìu mến, đã lâu rồi anh không cảm thấy cao hứng như thế, cô gái đang bỡ ngỡ bởi tràng cười vô cớ của anh có công lao thật lớn. Anh nghĩ...anh nên tặng cho cô một món quà bất ngờ.

"Tôi sẽ đề nghị với Din về việc mua trực thăng hay máy bay riêng cho gia tộc." Fai lại ôm sát eo của Diêu Tử Đồng thêm chút nữa, thúc ngựa quay trở về đường cũ. Anh vốn muốn mời cô cùng anh cưỡi ngựa vào lần sau nhưng cô lại chọn phương thức mà anh, hay bất kỳ người nào trong gia đình anh chưa hề nghĩ tới. Ha ha, thật có ý tứ!

Dòng họ Adisuan từ xưa tới nay chỉ biết kiếm tiền, chi tiêu đúng cách, chưa hề vung tay một cách phung phí, ngay cả khi có thể xây mười tòa lâu đài nguy nga trên mảnh đất của gia tộc bọn anh cũng lười làm, bởi vì bọn anh không hứng thú. Anh nghĩ...có lẽ đã đến lúc nên thử xem cảm giác mà bọn anh luôn không đoái hoài tới rồi.

"Xem như tôi chưa nói gì cả." Diêu Tử Đồng có hơi tự giận dỗi, cô đã nhận ra mình hiểu sai lời nói của Fai trong chớp mắt khi con ngựa chuyển hướng. Nâng tay sờ vào gò má nóng ran của mình, cô càng ngượng ngùng hơn.

Sáng nay, thật sự không tốt lành!

Fai cười khẽ ra tiếng, đem phản ứng của người trong lòng thu hết vào đáy mắt.

Sáng nay, thật sự rất tốt lành!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play