Edit + Beta: Vịt

Trại an dưỡng Địch Biên ở hoàn cảnh hoàn toàn là cấp bậc hưởng thụ, một mình ôm một căn biệt thự có hoa viên, bên cạnh có cả một team chăm sóc chuyên nghiệp 24h bên cạnh trông nom, ăn uống đúng lúc đúng giờ đưa tới, thực đơn một tuần không lặp lại.

Nhưng Địch Biên lại một chút cũng không cảm thấy sung sướng, bởi vì không ai nói chuyện với hắn, hắn cũng không cách nào liên lạc với bên ngoài, yêu cầu nêu ra toàn bộ không được thực hiện, đi vệ sinh đều có người đi theo, không có chút riêng tư và quyền tự chủ nào.

"Tôi muốn uống cà phê." Hắn tựa vào trong ghế dựa dưới tán ô ở vườn hoa, hướng hộ công bên cạnh lạnh lùng phân phó.

Hộ công lập tức đưa một cốc nước tinh khiết lên, sau đó quy củ đứng trở lại nguyên vị.

Địch Biên nín thở, cầm lấy chén nước nện vào trên mặt đất, giận dữ nói, "Tao nói chính là cà phê, không phải nước! Mày có nghe hiểu tiếng người hay không!"

Hộ công tiến lên thu dọn sạch mảnh vỡ chén nước, sau đó một lần nữa rót cho hắn một chén nước, chỉ làm việc không đáp lời.

Địch Biên quá lâu không giao lưu với người tâm tình đã tới bờ vực sụp đổ, lại lần nữa cầm lấy chén nước ném lên mặt đất, ngồi dậy nhìn về phía hộ công, ánh mắt tàn bạo giống như muốn ăn thịt người, quát, "Mày câm sao? Nói chuyện! Tao bảo mày nói chuyện!"

Hộ công lấy ra một cái chuông gọi ấn xuống một cái, xa xa lại có mấy hộ công chạy tới, Địch Biên thấy thế kinh hãi.

"Không! Tao không có bị bệnh! Không được tới đây, đều đừng tới đây! Tao không có đau đầu, tao không cần bình tĩnh! Không cần!"

Mấy hộ công chạy tới giống như trước không để ý hắn, lưu loát tiến lên dùng băng an toàn cố định trụ hắn, một người đi quét dọn mặt đất, một người lấy ra ống tiêm đâm vào tay hắn, từ từ đẩy dược thủy vào thân thể hắn.

Cảm xúc kích động của Địch Biên bị động bình tĩnh, thân thể mềm ở trên ghế, trong mắt tràn đầy bất cam tuyệt vọng của con thú mệt mỏi, "Tao muốn gặp Phạm Đạt, tao muốn gặp Phạm Đạt...... Còn có Địch Thu Hạc, chúng mày đây là giam cầm, là ngược đãi...... Để cho tao ra ngoài, tao không muốn ở chỗ này......"

Đám hộ công vẫn như cũ không để ý tới hắn, hợp tác sau khi chuyển hắn tới trên xe lăn, đẩy hắn đi vào phòng.

Tất cả tâm tình dưới ảnh hưởng của thuốc từ từ trở nên nhạt nhẽo, ánh mắt Địch Biên vô thần nhìn tòa biệt thự xinh đẹp phía trước, thân thể bản năng phát run lên, kháng cự trở lại trong phần mộ an tĩnh kia.

Cửa biệt thự mở ra lại đóng vào, xe lăn dừng ở huyền quan, hộ công rời đi, mấy hộ công và bác sĩ từ trong biệt thự đi ra, cùng tiến lên đem Địch Biên dịch tới trên giường trong phòng, bắt đầu thủ tục kiểm tra thân thể.

Quần áo bị kéo ra, thân thể bị gắn lên các loại dụng cụ chữa bệnh, hết thảy đều tiến hành lạnh như băng, con ngươi Địch Biên vô thần chuyển động, nhìn đám bác sĩ hộ sĩ chỉ biết làm việc, phảng phất không có chút tâm tình huyết nhục nào, khàn giọng mở miệng, "Các người đều là ma quỷ......"

Bác sĩ dẫn đầu nhàn nhạt nhìn hắn, hiếm thấy mở miệng, "Ma quỷ sẽ không cứu mạng ông."

Lâu như vậy tới nay lần đầu tiên nghe được giọng nói của người khác, mắt Địch Biên lộ ra một chút thần thái, giống như túm được cọng cỏ cứu mạng nhìn chằm chằm hắn, vội vàng yêu cầu nói, "Để cho tôi ra ngoài, tôi rất khỏe mạnh tôi không nên ở chỗ này, để cho Địch Thu Hạc tới gặp tôi, để cho nó tới gặp tôi! Nó không thể đối với tôi như vậy!"

"Hôm nay là mồng 7 tháng 9." Bác sĩ ghi chép xuống số liệu thân thể hôm nay của hắn, đóng bản ghi chép, phất tay một cái trước để cho những người khác rời đi, sau đó chống lại tầm mắt Địch Biên, đột nhiên kéo lên khóe miệng cười cười, "Hôm nay ông sẽ có khách thăm, hảo hảo quý trọng cơ hội lần này đi, ông có thể từ nơi này đi ra ngoài hay không, liền xem cuộc nói chuyện hôm nay." Nói xong xoay người rời đi, tuyệt tình đóng cửa lại.

Thân thể mềm nhũn khiến cho Địch Biên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, hắn ta ở trong căn phòng bệnh chỉ một màu sắc này, nghe tiếng vang quy luật của các loại dụng cụ chữa bệnh phát ra, thần thái trong mắt trở nên vặn vẹo, "Khách tới thăm, sẽ là ai, Địch Thu Hạc, Địch Thu Hạc mày lăn ra đây gặp tao, Địch Thu Hạc......"

Sau một ngày chờ đợi giày vò, Địch Biên rốt cục lúc cơm tối chờ được khách tới thăm hôm nay.

"Phạm Đạt? Thế nào lại là ông?" Địch Biên ngoài ý muốn, vội vàng nhìn về phía sau ông, mày nhíu lại, mắt lộ ra sắc hận, "Địch Thu Hạc đâu? Nó làm sao không tới? Để cho nó lăn ra đây gặp tôi!"

Phạm Đạt phất phất tay, Hồ Triệu không nói hai lời tiến lên, nhắm ngay Địch Biên chính là hung hăng tát một cái.

Địch Biên không chút nào phòng bị, mặt bị đánh nghiêng qua một bên, trong cổ họng lập tức phát ra vị rỉ sắt, thân thể nghiêng nghiêng, lật tung bàn nhỏ trên giường và bữa ăn dinh dưỡng trên bàn thoạt nhìn mùi vị hết sức không tệ.

"Một cái tát này là để cho cậu biết, đừng nói lời lung tung." Phạm Đạt nhàn nhạt nhìn hắn, chậm rãi hỏi, "Địch Biên, cuộc sống nơi này trải qua thoải mái chứ?"

Địch Biên ổn định thân thể, phi một tiếng phun ra một ngụm nước bọt mang theo máu, quay đầu nhìn về phía Hồ Triệu, ánh mắt u ám còn giống như tôi độc, "Hồ Triệu, mày con chó săn buồn nôn bội bạc này! Thiệt tao lúc đầu tín nhiệm mày như vậy!"

Phạm Đạt thấy hắn không thông suốt, lại lần nữa phất tay, "Tiếp tục đánh."

Hồ Triệu nghe lời tiến lên, túm lấy cổ áo Địch Biên, nặng nề cho hắn một quyền.

Địch Biên bị ốm đau ăn mòn thân thể chịu không được một quyền toàn lực của hắn, rên rỉ một tiếng ngã xuống giường, mặt lập tức sưng phù lên, đau âm ỉ nói không nên lời.

"Cái thứ hai là thay Liên Tú trả cho cậu." Phạm Đạt nhìn mặt hắn sau khi sưng đỏ trở nên càng thêm xấu xí, thong thả nói, "Cậu tổng cộng động tay với Liên Tú hai lần, lần đầu tiên, sau khi Thu Hạc ra đời một năm, cha cậu chậm chạp không muốn nhấc cậu vào tổng công ty, cậu không cam lòng, muốn vụng trộm gây dựng sự nghiệp chứng minh bản thân, nhưng trong tay không có tiền, thế là đem tâm tư động tới trên đồ cưới của Liên Tú. Con bé không cho, còn định đem cậu với cha cậu, khuyên cậu thành thật từ công ty chi nhánh quản lý làm lên, tích lũy kinh nghiệm, cậu rất tức giận, đánh con bé một cái tát."

Ông nói thứ ghi chép trong phần báo cáo điều tra, nhìn Địch Biên dần dần lộ ra biểu tình hoang mang, ánh mắt càng ngày càng lạnh, "Cậu lần thứ hai động thủ với Liên Tú, là sau khi con bé mang thai thứ hai, lúc ấy cậu đã thông đồng với Tần Lỵ, bị Tần Lỵ quấn lấy đối với Liên Tú càng phát ra sắc mặt không tốt, sau khi say rượu đánh con bé một quyền, hại con bé sảy thai. Liên Tú nhìn ở trên phần Thu Hạc, mạnh mẽ nhịn xuống chuyện này, đối với bên ngoài chỉ nói là mình không cẩn thận, sau đó ở trước mặt cha cậu nói ly hôn với cậu, yêu cầu mang theo Thu Hạc và đồ cưới tôi cho con bé lúc gả cho cậu."

Nghe ông nói ra cặn kẽ như vậy, Địch Biên nhịn không được đau đớn trên mặt, trong lòng hoảng loạn lên, con ngươi bất an né tránh, trán rỉ ra mồ hôi lạnh.

Nếu như Phạm Đạt ngay cả mấy chuyện bí ẩn này đều biết, vậy mấy thứ sau đó......

"Sau đó, cha cậu giữ Liên Tú lại, cũng hung hăng trách phạt cậu, tước đoạt vị trí quản lý chi nhánh cậu vừa mới bắt được, để cho cậu ở nhà hảo hảo suy nghĩ." Phạm Đạt theo dõi biểu tình của hắn, ngữ khí dần dần tăng nhanh trở nên trầm, "Vừa thấy Tần gia làm ăn thất bại, cần gấp một khoản tài chính bù lỗ hổng, Tần Lỵ xảo ngôn quyến rũ, trong lòng cậu cũng có tức, thế là các người ăn nhịp với nhau, đánh chủ ý lên đồ cưới trong tay Liên Tú, còn kế hoạch muốn mạng con bé!"

"Đừng, đừng nói! Đừng nói! Không phải như thế! Ông câm miệng!" Địch Biên kích động phản bác, trái tim kịch liệt đập, giơ tay lên bịt kín lỗ tai, định trốn tránh.

Hồ Triệu lập tức tiến lên thô bạo kéo tay hắn xuống, dùng băng an toàn cố định trụ hắn, ép hắn tiếp tục nghe.

"Cậu làm bộ ăn năn nhận lỗi, đánh bài tình cảm với Thu Hạc, dẫn tới Liên Tú mềm lòng, sau đó đề xuất muốn cùng Liên Tú ôn lại hành trình trăng mật, tu bổ tình cảm." Phạm Đạt từ trên xe lăn đứng lên, đi tới bên giường bệnh, trên cao nhìn xuống Địch Biên, khẽ khom lưng, ánh mắt giống như là kim thép, từng tấc đâm vào da cổ hắn, "Các cậu trước tiên đi nước Y và nước M, Liên Tú bị biểu hiện giả dối của cậu mê hoặc, từ từ mềm lòng, bỏ xuống tâm phòng bị, dưới tình huống không biết chút nào ký xuống văn kiện chuyển đồ cưới cho cậu...... Sau đó cậu với Tần Lỵ, ở trạm du lịch trăng mật cuối cùng, mang theo Liên Tú tới nước G vắng vẻ, lén lút tiêm cho con bé một loại độc mãn tính."

Địch Biên kịch liệt lắc đầu, muốn nói chuyện lại bị Phạm Đạt dùng khăn lông nhét bịt miệng.

"Tần Lỵ cung cấp dược vật, cậu tự mình động thủ, sau đó Liên Tú của tôi cứ như vậy không còn." Phạm Đạt cầm lấy dao ăn rơi ở trên giường, nhẹ nhàng dán lên mặt Địch Biên, dưới ánh mắt sợ hãi trợn to của hắn thẳng mũi dao, hư không quét qua khuôn mặt hắn, dừng ở phía trên mắt hắn.

"Cậu ngu xuẩn mấy chục năm, duy chỉ có trên chuyện hại Liên Tú này thông minh một lần, không chỉ có lừa gạt được cha cậu, còn lừa gạt được tất cả bác sĩ." Phạm Đạt đem mũi dao từng tấc dời xuống, nhìn bộ dạng Địch Biên hô hấp ồ ồ con ngươi co rút lại, khóe miệng hơi câu, tà khí đầy người, "Cậu lừa cha cậu, nói cậu bên ngoài lén lút xây dựng sự nghiệp thất bại, Liên Tú không đành lòng cậu bị trách phạt, cho nên dùng đồ cưới bổ lỗ hổng cho cậu. Cậu lừa gạt bác sĩ, nói Liên Tú ngày càng suy yếu là bởi vì sau khi sinh non tâm tích tụ, dẫn dắt bác sĩ hướng phương diện nguyên nhân tâm lý tìm kiếm nguyên nhân sinh bệnh, cũng trách lúc ấy hệ thống chữa bệnh trong nước còn chưa có kết nối với nước ngoài, kho virus cập nhật chưa đầy đủ...... Cậu ngàn không nên vạn không nên, không nên nhất chính là lúc Liên Tú tự mình ý thức được không đúng, yêu cầu một mình ra nước ngoài trị liệu, dùng Thu Hạc uy hiếp con bé! Làm cho con bé một đoạn thời gian cuối cùng trải qua kinh hồn táng đảm, chỉ có thể thống khổ chờ chết!"

Mũi dao mạnh mẽ rơi xuống, Địch Biên kịch liệt giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng hô cầu cứu biến điệu.

"Trên đời này độc chưa được phát hiện có rất nhiều loại, hành hạ trên tinh thần có thể so với hành hạ trên thể xác đáng sợ hơn nhiều." Phạm Đạt tại một khắc cuối cùng đâm tới mắt hắn rút dao về, nhìn một cái hạ thân ướt nhẹp của hắn, khinh thường đứng thẳng người, vứt dao xuống trên mặt đất, ngữ khí trở lại bình tĩnh, "Nghe nói cậu không thích hoàn cảnh nơi này? Vừa vặn, tôi cũng không định cứ mãi hưởng thụ, thân thể dưỡng tốt rồi, nên tới chỗ cậu nên tới."

Địch Biên hư thoát ngồi phịch trên giường bệnh, trên người tất cả đều là mồ hôi hoảng sợ chảy ra, cảm giác không khống chế được làm cho hắn chật vật lại khó chịu.

"Hoàng Đô hiện tại đã không còn, chỉ có Hoa Đỉnh thuộc về Thu Hạc." Phạm Đạt ngồi trở lại trong xe lăn, gõ gõ tay vịn ghế, trên mặt từ từ lộ ra một nụ cười, "Tôi suy nghĩ, hiện tại còn có cái gì có thể khiến cậu cảm thấy cuộc sống còn có hi vọng...... Đúng rồi, tôi nhớ cậu hình như ở nước ngoài lén lút giấu một khoản tiền? Nhưng cậu có phải đã quên, vị Lưu phó tổng cậu hết sức tín nhiệm kia, nhưng là ở giây phút cuối cùng hung hăng cho cậu một dao, số tiền cậu giấu ở nước ngoài, chỉ là làm vỏ bọc cho hắn."

Thân thể Địch Biên chấn động, mãnh liệt quay đầu nhìn ông.

"Còn có một ít quỹ cổ phiếu vụn vặt, cậu yên tâm, bọn chúng rất nhanh liền sẽ biến thành một đống giấy vụn. Team cậu lén lút bồi dưỡng hiện tại cũng đã thành chó rơi xuống nước, tự lo không xong, không rảnh tới quan tâm sống chết của cậu. Luật sư Vương nắm giữ đống lớn bí mật hiện tại là người của tôi, cậu có bản lĩnh từ trại an dưỡng này chạy đi, tôi liền có cách đưa cậu vào tù, để cho cậu trải qua thảm hại hơn hiện tại."

Đường lui lưu lại đều bị chặt đứt, mắt Địch Biên muốn nứt ra, mặt nén tới đỉ bừng, lồng ngực bởi vì tâm tình không cách nào phát tiết mà kịch liệt phập phồng.

"Đừng nóng vội tuyệt vọng, còn có sự kiện quên nói cho cậu biết." Phạm Đạt vén hai tay khoác lên bụng, ôn hòa mỉm cười, "Đứa con trai mà cậu cùng con tiện nhân kia sinh, ở trong tù cùng người đánh nhau bị thương thân thể, đời này cũng không thể lưu hậu cho Địch gia cậu."

Địch Biên sửng sốt, sau đó cư nhiên vặn vẹo lộ ra một nụ cười sảng khoái, cũng ý vị thâm trường nhìn ông một cái, dùng hết toàn lực, dưới tình huống bị chặn miệng hừ cười một tiếng.

"Cậu quả nhiên vô cùng máu lạnh, sau khi nghe tin con trai bị thương, phản ứng đầu tiên không phải là lo lắng sốt ruột, mà là khoái ý sau khi trả thù." Phạm Đạt một chút không thèm để ý hắn hừ cười, ngược lại đón tầm mắt hắn, cũng lộ ra một nụ cười, "Cậu có phải cảm thấy còn có Thu Hạc có thể lưu hậu cho Địch gia cậu? Cảm thấy cậu nắm giữ nhược điểm của tôi? Không, cậu lầm rồi, Thu Hạc đã có người yêu, nó nói với tôi, đời này nó cho dù có con, cũng chỉ sẽ là nhận nuôi, hoặc là con mang thai hộ của người yêu nó."

Đắc ý trên mặt Địch Biên cứng đờ, cau mày, có chút không rõ những lời này của ông là có ý gì. Mang thai hộ? Địch Thu Hạc điên rồi sao, cư nhiên để cho vợ nó cùng nam nhân khác sinh con?

"Nghĩ không hiểu?" Tiếu ý trên mặt Phạm Đạt sâu hơn, phất tay ra hiệu Hồ Triệu, "Đưa đồ cho hắn nhìn."

Hồ Triệu gật đầu, từ trong cặp công văn lấy ra một cái tablet, ở album ảnh bên trong ra, mở ra một tấm hình lưu mới nhất zoom lớn, cuộn qua cho Địch Biên nhìn.

Trong tấm ảnh, Địch Thu Hạc và Hạ Bạch đang thân mật tựa vào nhau cùng lật album ảnh, đồ ngủ hai người mặc trên người cùng kiểu, trên mặt tất cả đều là tiếu ý, đang ngọt ngào không chút nào che giấu. Hai giây sau, ảnh tự động lật, một tấm ảnh khác xuất hiện trên màn hình, vẫn là hai người mặc đồ ngủ, chỉ bất quá Hạ Bạch đã làm ổ trên ghế salon ngủ, Địch Thu Hạc đang lén lút hôn cậu.

"Hơ...... Ha......"

Biểu tình Địch Biên trở nên vặn vẹo, vùng vẫy muốn phát ra âm thanh, lại bị khăn lông chặn tới thay đổi âm điệu.

"Đúng, chính là Hạ Bạch từng bị cậu nhằm vào." Phạm Đạt khoát khoát tay, ra hiệu Hồ Triệu lấy hình đi, nhìn về phía Địch Biên, mỉm cười, "Hai đứa nhỏ này có phải rất xứng đôi hay không?"

Trên mặt Địch Biên lộ ra thần sắc buồn nôn chán ghét, Hồ Triệu thẳng thắn lại cho hắn một cái tát.

Nụ cười trên mặt Phạm Đạt cũng nhạt chút, nói, "Tiểu Bạch rất tốt, Thu Hạc có thể gặp được nó là phúc khí của thằng bé, hai đứa đã quyết định cuối năm công khai quan hệ, chờ sau khi Tiểu Bạch tốt nghiệp đại học liền tổ chức hôn lễ. Địch Biên, cậu yên tâm, tới lúc đó tôi nhất định sẽ livestream toàn bộ quá trình hôn lễ cho cậu xem, để cho cậu hảo hảo chứng kiến một chút, không cho người cha tra cậu đây, cuộc sống của Thu Hạc trải qua có bao hạnh phúc."

"Không...... Tôi không cho phép......" Địch Biên không nghĩ tới con trai mình cư nhiên thích nam nhân, không dám tin kịch liệt vùng vẫy, khăn lông trong miệng hắn bởi vì cái tát kia mà lỏng rất nhiều, bị hắn dùng đầu lưỡi đẩy ra, tức giận quát lên, "Không cho phép! Tôi không cho phép! Thu Hạc không thể cùng nam nhân khác ở chung một chỗ, nó không......"

Hồ Triệu nhặt lên khăn lông một lần nữa nhét vào miệng hắn, còn dùng lực xiết chặt, tránh cho lại lần nữa lỏng ra.

"Cậu không cho phép? Cậu có tư cách gì không cho?" Phạm Đạt cười lạnh, hỏi ngược lại, "Cậu có phải còn đang nằm mơ, nghĩ tới sau này chờ tôi chết, lại một lần nữa ra ngoài ở chỗ Thu Hạc giở uy phong của người cha, cướp đi Hoa Đỉnh?"

Thân thể Địch Biên cứng đờ, hiển nhiên là bị đoán trúng tâm tư.

"Nhưng thật đáng tiếc, Hoa Đỉnh hiện tại là dưới tên Hạ Bạch, tính toán của cậu từ ban đầu đã nhất định sẽ thất bại. Ngoài ra, tôi sẽ tại thời cơ thích hợp truyền tin thân thế Địch Xuân Hoa, để cho tất cả mọi người tới xem một chút chân ái của cậu đội cho cậu cái nón xanh buồn nôn dạng gì, để cho nam nhân toàn bộ thế giới cười nhạo bất lực và ngu xuẩn của cậu." Phạm Đạt bổ một đao cuối cùng, thưởng thức một chút bộ dáng Địch Biên sửng sốt, tiếp đó không dám tin, cuối cùng tức giận điên cuồng, tự mình tiến lên ấn vang chuông đầu giường, nhìn mắt Địch Biên, thấp giọng hỏi, "Địch Biên, có muốn gặp lại Liên Tú một chút hay không?"

Vùng vẫy của Địch Biên mãnh liệt ngừng lại, hai mắt không dám tin trợn to.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bác sĩ nối đuôi nhau tiến vào, động tác thuần thục một lần nữa cố định trụ Địch Biên, sau đó lấy ra khăn lông trong miệng hắn, lấy ra một ống thuốc tiêm khác với lúc trước rót vào trong cơ thể hắn, nhường người ra, lộ ra một khuôn mặt bác sĩ xa lạ phía sau.

Miệng lại được tự do, Địch Biên lập tức la lên, "Không, các người vừa mới tiêm cho tôi cái gì? Tôi có chút choáng váng đầu...... Đừng tới đây, các người muốn làm gì! Phạm Đạt! Ông không thể làm như vậy! Ông đừng đi! Trở lại! Trở lại!"

Không có người trả lời vấn đề của hắn, Hồ Triệu đẩy Phạm Đạt đi ra ngoài phòng bệnh, không nhìn hắn nữa, sau đó cửa phòng bệnh đóng, bác sĩ hộ sĩ xúm lại, ở trên người hắn thao tác gì đó.

Ý thức đột nhiên bắt đầu hôn mê, thế giới tựa hồ cũng đang xoay tròn, diện mạo xa lạ kia đi tới, nhìn mắt hắn, nhẹ giọng nói, "Địch Biên, nhìn mắt tôi, nói cho tôi biết, anh tên gì......" Thanh âm kia giống như là có ma lực, khiến hắn không tự chủ được kéo chăn, trong đầu cư nhiên từ từ xuất hiện thân ảnh đã sớm bị hắn chôn trong chỗ sâu ký ức.

Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mỉm cười nhìn tới, diện mạo từ từ trở nên dữ tợn, cuối cùng hóa thành xương khô, ôn nhu hỏi, "Địch Biên, ông tại sao muốn hại chết tôi?"

Thân thể kịch liệt run rẩy, sau đó đại não đau đớn, ý thức lâm vào một cơn mơ tuần hoàn bất tỉnh.

Một tiếng sau, bác sĩ thôi miên đi ra, dừng ở trước mặt Phạm Đạt.

"Thành công không." Phạm Đạt hỏi thăm.

Bác sĩ thôi miên gật đầu, kính cẩn trả lời, "Thành công, phòng tuyến ý thức bệnh nhân hết sức yếu ớt, rất dễ công phá. Bắt đầu từ hôm nay, trong thời gian dài đến một năm, ý thức của hắn sẽ vẫn dừng lại ở trước khi chúng ta lập ra cho hắn vở kịch hay, lặp đi lặp lại một chuyện từng trải qua, không ngừng luân hồi."

Phạm Đạt gật đầu, "Vất vả rồi, team đều rút đi, tùy tiện phái hộ công nhìn hắn, đừng để cho hắn chết là được."

Bác sĩ thôi miên đáp một tiếng, xoay người đi chuyển đạt mệnh lệnh của ông.

Bác sĩ sau khi đi, trong phòng khách an tĩnh lại, Phạm Đạt rũ mắt ngồi, trầm mặc thật lâu.

"Chú Phạm?" Hồ Triệu lo lắng hỏi thăm.

Phạm Đạt hoàn hồn, khoát tay áo, "Chỉ là có chút thất thần, đừng lo lắng, về thôi, hiện tại Thu Hạc và Tiểu Bạch đều ở nước ngoài, chúng ta phải thừa dịp khoảng thời gian này xử lý sạch sẽ chuyện trong nước, Tần Lỵ bên kia thế nào?"

Hồ Triệu nuốt lời an ủi vào trong, vòng qua phía sau ông, vừa đẩy ông đi ra ngoài vừa nói, "Tăng Bồi Trung còn ác độc hơn trong tưởng tượng của chúng ta, Tần Lỵ bên kia đoán chừng không cần chúng ta động thủ."

"Không động thủ có thể, dao găm nhưng là phải đưa, theo dõi nhanh chút, đừng xảy ra sự cố gì." Phạm Đạt dặn dò, nhớ tới mấy thứ viết trong báo cáo điều tra, ánh mắt nhạt xuống, "Thứ năm đó Liên Tú chịu qua, chú muốn bọn chúng trả lại gấp mười gấp trăm lần."

Nước F.

Hạ Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó lập tức bị bưng lấy mặt gặm một cái.

"Tỉnh rồi? Đói không, bữa sáng muốn ăn cái gì?"

Giây đầu tiên sau khi tầm mắt rõ ràng nhìn thấy chính là Địch Thu Hạc nằm nhoài bên giường mặt mang theo nụ cười ngu, cậu ghét bỏ hất đầu, giơ tay lên đẩy anh, "Tránh ra, anh đần tới em rồi, em không nên nói chuyện với kẻ ngu."

Địch Thu Hạc không rõ tại sao mình lại sẽ bị nói ngu, nhưng tâm tình tốt khiến anh hoàn toàn không để ý ghét bỏ của người yêu, ngược lại đối với bộ dáng mơ mơ màng màng hiện tại của người yêu yêu tới khủng khiếp, dứt khoát bò lên giường ôm người vào trong ngực, tuân theo dục vọng trong lòng, dùng sức cọ cậu, khen nói, "Tiểu cẩu tử, em thật đáng yêu."

Hạ Bạch hoàn toàn bị cọ thanh tỉnh, vẻ mặt tê liệt uốn ở trong ngực anh, sâu xa nói, "Em tối qua mơ."

"Mơ cái gì?" Địch Thu Hạc hôn cậu một ngụm, cười híp mắt chọt chọt lúm đồng tiền của cậu, "Có mơ tới anh không?"

Hạ Bạch gật đầu, "Mơ tới."

Địch Thu Hạc kinh hỉ, cười cười càng thêm ngu, "Mơ tới anh cái gì?"

"Mơ tới anh biến thành 1 con heo, ủn em hơn nửa đêm, ủn xong còn thừa dịp em không chú ý đăng weibo, hại em bị Hình Thiệu Phong mắng một trận."

Nụ cười trên mặt Địch Thu Hạc cứng đờ.

"Đăng xong weibo còn không tính, còn cả đêm không ngủ, nghiên cứu con chó bông nửa đêm."

Địch Thu Hạc mím môi, cẩn thận kéo chăn qua đậy cậu lại, cố gắng ngăn trở tầm mắt sắc bén của cậu.

"Sau đó cười ngu với mặt em tới trời sáng."

Địch Thu Hạc yên lặng cọ về phía sau, muốn xuống giường chạy trốn.

"Em đau eo."

Địch Thu Hạc lập tức thu hồi chân vắt xuống dưới giường, đàng hoàng giúp cậu bóp eo, nghe lời biết điều vô cùng.

"Chân cũng mỏi."

Hướng xuống xoa chân.

"Cổ bị gặm một cái, có chút đau."

Địch Thu Hạc cau mày, kéo chăn ra nhìn một chút, quả nhiên ở sau cổ cậu thấy được một mảnh hơi có chút đỏ, nhớ tới mình tối qua lúc kích động hoàn toàn không có lực khống chế, hết sức tự trách, cúi đầu hôn hôn chỗ kia, duỗi tay cầm thuốc mỡ trên tủ đầu giường.

Được hảo hảo chăm sóc một trận, Hạ Bạch hơi thoải mái chút, miễn cưỡng ta thứ chuyện anh đêm qua hành hạ loạn làm hại cậu cũng theo đó cả đêm không ngủ ngon, lật mình hướng anh đưa tay, "Anh đã nói sẽ ôm em ngủ."

Địch Thu Hạc cơ hồ là lập tức liền mặt mày ôn nhu, nghiêng người đón lấy cánh tay cậu ôm lấy cậu, nằm ở bên cạnh cậu, nhè nhẹ vỗ xoa sống lưng cậu, ôn nhu dỗ dành nói, "Ngủ đi, tối qua anh ồn ào tới em, anh không đúng."

"Biết là tốt......" Hạ Bạch vùi mặt trong ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó khoát chân tới trên người anh, nhắm mắt lại, thanh âm từ từ trở nên hàm hồ, "Anh có phải xin nghỉ rồi hay không?"

Địch Thu Hạc cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu cậu, ngầm thừa nhận.

"Vậy anh cũng ngủ." Hạ Bạch ngửa đầu gặm cằm anh một ngụm, sau đó ghét bỏ chẹp chẹp miệng, càng thêm dán dán vào trong ngực anh, "Tỉnh dậy em muốn ăn bánh bao hấp...... Còn muốn ăn trứng anh chiên......"

"Được, anh làm cho em." Địch Thu Hạc ôm chặt cậu, lòng tràn đầy thỏa mãn, "Em muốn ăn gì anh đều làm cho em."

Hai người dính dính uốn uốn ngủ lại một giấc, sau đó lúc ăn trưa sớm quả nhiên bị Hình Thiệu Phong từ xa phê bình một trận.

"《Tiên đồ》sắp quyết định kênh chiếu rồi, các cậu......"

"Xin lỗi." Hạ Bạch tốc độ ánh sáng nói xin lỗi, thái độ hết sức thành khẩn, "Là tôi không quản tốt heo trong nhà, khiến team vất vả rồi, xin lỗi."

Địch Thu Hạc bất mãn, muốn nói mình không phải heo, lại bị Hạ Bạch bạo lực trấn áp.

Hình Thiệu Phong video đối diện thấy thế không nhịn được cười, trả lời, "Ngược lại cũng không mệt lắm. chuyện Tần Lỵ và Địch Hạ Tùng giúp các cậu dời đi chút lực chú ý đại chúng, các cậu sau này chú ý nhiều chút là tốt rồi, tận lực đừng đăng kiểu nội dung weibo đêm khuya sống chung một phòng dễ dàng khiến người ta nghĩ xa xôi."

"Đảm bảo không có tiếp theo!" Hạ Bạch đè ép Địch Thu Hạc giơ tay đảm bảo, sau đó lập tức bát quái hỏi thăm, "Tần Lỵ với Địch Hạ Tùng lại sao rồi, xảy ra bát quái lớn gì rồi?"

Người bận rộn Hình Thiệu Phong lật lật văn kiện, cười nhìn bọn họ một cái, trả lời, "Chuyện này cậu hỏi Thu Hạc đi, cậu ấy biết, tôi còn có việc phải xử lý, cúp trước." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Bạch quay đầu nhìn chằm chằm Địch Thu Hạc.

Địch Thu Hạc lập tức ôm lấy cậu, lấy lòng trả lời, "Anh cũng sáng nay mới nhận được tin tức, Tăng Bồi Trung đã chết, Địch Hạ Tùng ở trong tù đánh nhau bị thương, sau này không cách nào sinh con. Tần Lỵ cả đêm bay trở về thành phố B, lại bị luật sư của Tăng Bồi Trung tìm tới cửa, yêu cầu bà ta mau sớm hoàn lại nợ nần sau khi Trung Liên Thế Kỉ phá sản cùng với khoản lớn phí chữa trị sau khi Tăng Bồi Trung bệnh nặng nợ bệnh viện. Lúc Tần Lỵ cùng luật sư cãi nhau cảnh sát đi qua khuyên can, không chú ý tới Địch Hạ Tùng trên giường bệnh đã tỉnh, bị hắn chạy ra ngoài bò lên tầng thượng bệnh viện, nháo muốn nhảy lầu, cho tới sáng nay mới cứu xuống được."

Một trận tin tức bạc tạc này chấn động tới mức Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm, cà lăm xác nhận nói, "Tăng Bồi Trung chết, chết rồi?"

"Ừ, ông ấy trước khi chết chờ được con gái ra đời, là cười mà ra đi." Địch Thu Hạc an ủi sờ sờ cậu, giải thích tỉ mỉ.

Hạ Bạch trầm mặc, sau đó trầm thấp thở dài...... Lấy tình trạng thân thể của Tăng Bồi Trung, chết coi như là một loại giải thoát đi.

Sau một phen thổn thức, cậu thu thập tốt tâm tình, lại hỏi, "Tần Lỵ bên kia là tình huống gì? Tăng Bồi Trung không chỉ không để lại tài sản cho bà ta, còn nhét cho bà ta một đống nợ?"

"Đúng." Địch Thu Hạc kẹp lên một cái bánh bao hấp đút cho cậu, vừa dỗ cậu tiếp tục ăn vừa trả lời, "Tần Lỵ hiện tại người không có đồng nào, còn thiếu nợ, bàn tính toàn bộ thất bại, đã coi như là tới đường cùng."

Thiếu nợ, còn có hai người Địch Hạ Tùng và Địch Xuân Hoa liên lụy, cuộc sống sau này của Tần Lỵ chỉ sợ là khó khăn. Hạ Bạch lắc lắc đầu, hứng thú không quá cao nói sang chuyện khác, "Hành lý của em ở khách sạn bên cạnh, anh lát nữa giúp em lấy tới đây, đúng rồi, nơi này thời tiết không giống thành phố B, em còn phải đi mua mấy bộ quần áo. Anh buổi tối đi đâu ăn cơm? Hôm nay anh sinh nhật, em đều theo anh."

Địch Thu Hạc sửng sốt, "Mua quần áo?"

"Đúng, quần áo của em mang nhầm rồi, nơi này thời tiết lạnh hơn trong tưởng tượng của em, chúng ta phải ở chỗ này trải qua mấy tháng, em cũng không thể toàn bộ mặc của anh đi." Hạ Bạch cắn bánh bao nhìn lại, nghi ngờ cau mày, "Phản ứng này của anh...... Chả lẽ anh muốn đuổi em về? Em cho anh biết, không thể nào! Em nhưng là đã làm thủ tục thực tập, hiện tại em là trợ lý của anh, hồ sơ trực thuộc ở Hoa Đỉnh, anh nếu dám đuổi em, hại em nhiệm vụ thực tập không hoàn thành, em liền......"

Địch Thu Hạc đưa tay cướp đi bánh bao của cậu, kích động cúi đầu hôn cậu.

"Ưm ưm ưm." Hạ Bạch đau lòng bánh bao gặm một nửa của cậu.

Vừa hôn xong, Địch Thu Hạc trực tiếp ôm lấy cậu, sải bước đi vào trong phòng nghỉ.

Hạ Bạch trợn mắt, "Anh muốn làm gì?"

"Ăn em." Địch Thu Hạc ngắn gọn trả lời, không chút che giấu ý nghĩ xâm lược của mình, thanh âm đều trầm thấp rất nhiều, ái muội nói, "Bắt đầu thực tập ngày thứ nhất của em đi, tiểu trợ lý thực tập của anh."

Hạ Bạch sửng sốt, sau đó giãy dụa, "Buông em ra! Anh có phải đối với thực tập của em có hiểu lần gì hay không, mau buông ra! Em không muốn trở lại trên giường ngu!"

Địch Thu Hạc không nói, dứt khoát nhanh chóng lột sạch cậu, đá văng cửa phòng, vứt cậu xuống trên giường.

__________________

T ghét cái thời tiết miền Bắc bây giờ thế ╥﹏╥ hời ơi tui bị cúm khản tiếng ho mãi thôi T_T lại còn quả mưa dầm không biết bao giờ quần áo mới khô ="=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play