Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Địch Thu Hạc không hiểu ra sao tới lui nhìn nhìn, cười nói, "Trên mạng đều nói bọn em quan hệ tốt, xem ra thật sự đúng. Tiểu Hạ, có thể hợp tác với em, anh thật cao hứng." Nói xong hướng cậu lộ ra nụ cười xán lạn, không thấy căng thẳng u buồn trước đó nữa.
Hạ Bạch từ trên người Địch Thu Hạc dịch chuyển tầm mắt, thấy cô cười tới thoải mái lại thả lỏng, trên mặt cũng không tự giác lộ ra một nụ cười, trả lời, "Em cũng rất cao hứng."
Địch Thu Hạc mặt mày suy sụp một cái, nặng nề ho một tiếng.
Dịch Tiệp quay đầu nhìn lại, quan tâm nói, "Tiểu Địch em bị cảm sao? Nhớ uống nhiều nước ấm."
Tiểu Địch? Tiểu Đệ?
("Địch" phát âm là [dí], "đệ" phát âm là [dì])
Hạ Bạch nhịn không được cười ra tiếng, thấy biểu tình Địch Thu Hạc càng suy sụp, vội vàng tiến lên hai bước nương động tác rút khăn giấy ngăn cản tầm mắt Dịch Tiệp nhìn về phía anh, dùng khẩu hình dặn dò anh đừng phá hủy hình tượng, sau đó nặn mặt che đậy tiếu ý, quay đầu lại nhìn về phía Dịch Tiệp, nói, "Chị Dịch, chị vẫn là gọi anh ấy là Thu Hạc đi, gọi Tiểu Địch em sợ lúc chụp vẫn cứ cười, bê không nổi máy ảnh."
"Huh? Sẽ buồn cười sao? Các em đều nhỏ hơn chị, chị còn tưởng gọi như vậy các em sẽ tự......" Dịch Tiệp nói tới một nửa cũng kịp phản ứng hài âm (*) của Tiểu Địch và tiểu đệ, nhanh chóng dừng lại câu chuyện, nhìn một cái khuôn mặt Địch Thu Hạc coi như bình tĩnh, áy náy nói, "Thu Hạc xin lỗi, chị không phải cố ý giễu cợt em, bạn của Tiểu Hạ chính là bạn của chị, chúng ta hợp tác vui vẻ." Nói xong chủ động đưa tay ra.
(Hài âm: Âm đọc gần giống hoặc giống nhau)
Nhìn từ phương diện địa vị giới giải trí, Dịch Tiệp là tiền bối, là đại bài, là diễn viên kinh nghiệm debut nhiều năm, địa vị ở giới giải trí cao hơn Địch Thu Hạc rất nhiều, bây giờ cô nàng chủ động nói xin lỗi bắt chuyện với Địch Thu Hạc, quả thực là không kiêu căng thân thiết tới cực điểm.
Địch Thu Hạc thấy cô nàng như vậy, ghen tị trong lòng nhạt chút, cũng ít nhiều minh bạch Hạ Bạch tại sao lại ôn hòa quan tâm với cô như vậy. Dựa vào tâm thái không thể để cho người yêu mất mặt, anh vung lên nụ cười lễ phép cầm lấy tay cô, dừng lại hai giây sau đó lập tức buông ra, trả lời, "Hợp tác vui vẻ."
Ba người chào hỏi lẫn nhau, Địch Thu Hạc và Dịch Tiệp coi như chính thức quen biết. có Hạ Bạch làm cầu, không khí rất nhanh nhẹ nhàng chút, cũng không lâu lắm thợ trang điểm mang theo trợ lý gõ cửa đi vào, Hạ Bạch thức thời tránh ra, nhường ra không gian để cho Địch Thu Hạc và Dịch Tiệp hóa trang.
Vì phối với không khí ngọt ngào của lễ tình nhân, 《C ảnh》đặc biệt vì Địch Thu Hạc và Dịch Tiệp chuẩn bị một bộ tình nhân.
Dịch Tiệp chính là một chiếc váy lễ phục nhỏ in hoa văn bướm, Địch Thu Hạc thì là một thân tây trang màu sáng cổ áo ống tay áo các chỗ chi tiết cũng điểm xuyết hoa văn bướm và một cái cà vạt hợp với màu váy lễ phục của Dịch Tiệp.
Chỉ nhìn trang phục và cảnh dựng trong studio, không khí ngọt ngào và trái tim thiếu nữ bùng nổ cơ hồ muốn tràn ra ngoài, nhưng chờ lúc hai người thay xong quần áo trang điểm xong đứng ở giữa phòng chụp ảnh, nhân viên làm việc tại chỗ và Hạ Bạch đều phát hiện, giữa Địch Thu Hạc và Dịch Tiệp không có chút cảm giác CP nào, một chút xíu không khí ngọt ngào cũng không có.
Rõ ràng nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, quần áo còn là bộ tình nhân, cảnh cũng mộng ảo tới tỏa bong bóng, nhưng chính là một chút cũng không hợp, thoạt nhìn giống như là hai nam nữ vừa vặn mặc trang phục cùng series gặp gỡ tình cờ mà thôi.
Hình ảnh có chút cứng ngắc.
Ở trên công việc, Địch Thu Hạc và Dịch Tiệp đều là chuyên nghiệp, nhưng bất đắc dĩ, ngôn ngữ thân thể không lừa được người.
Động tác Địch Thu Hạc ôm Dịch Tiệp quá xa cách quá lãnh đạm, mặc dù biểu tình đã rất cố gắng ôn nhu mỉm cười rồi, nhưng chỉ là ôn nhu mỉm cười mà thôi, cảm giác yêu say đắm thì một chút cũng không có. Không biết có phải bị tâm tình của anh ảnh hưởng hay không, Dịch Tiệp vốn hơi còn có chút trạng thái cũng trở nên khách khí.
Loại "tình nhân" trong mắt hoàn toàn không có đối phương này, có thể ngọt lên mới có vấn đề.
Người phụ trách cau mày, Hạ Bạch thở dài một hơi.
Không được, ánh mắt Địch gà cay nhìn Dịch Tiệp quá khách khí, ánh mắt nhìn ống kính lại tựa hồ mang theo sát khí và ủy khuất, người chụp cậu đây có chút ngứa tay muốn đập người, còn cảm thấy hết sức có lỗi với Dịch Tiệp chuyên nghiệp — con chim kia nhà mình hôm nay quá không có trạng thái.
Lại thử hai cảnh, không có kết quả, Hạ Bạch đặt máy ảnh xuống, mịt mờ trừng mắt liếc Địch Thu Hạc, tiến lên gọi người tới đưa Dịch Tiệp đi bổ trang nghỉ ngơi một chút, sau đó lôi kéo Địch Thu Hạc tới góc, thấp giọng nói, "Anh hồi tưởng một chút bộ dáng bình thường ôm em, tìm chút cảm giác, lúc chụp đừng căng cứng thân thể, thả lỏng một chút."
Địch Thu Hạc sau khi rời xa đám người ôn nhu ngụy trang trên mặt nhanh chóng biến mất, mặt kéo căng, thanh âm lạnh buốt, "Anh muốn trừ lương Hình Thiệu Phong!" Nhận công việc rách gì vậy! Cư nhiên để cho anh ở trước mặt tiểu cẩu tử ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác, là ngại anh vừa vừa hưởng thụ cuộc sống phu phu không bao lâu quá thuận lợi sao? Anh còn chưa ăn thịt cẩu tử vào được trong bụng!
Hạ Bạch sửng sốt, sau đó lật mắt trắng với anh, "Trừ tiền lương cái gì! Lúc chụp poster 《Thành gia quân》 trạng thái của anh không phải rất tốt sao, hiện tại như thế nào không được? Kỹ thuật diễn anh vẫn lôi ra làm kiêu ngạo đâu?"
"Đút chó rồi." Địch Thu Hạc biệt khuất trả lời, lên án nhìn cậu. Tiểu cẩu tử cư nhiên một chút cũng không ăn giấm, còn bảo anh đi ôm nữ nhân khác...... Buồn.
Hạ Bạch nhìn biểu tình anh một cái liền biết không tốt, mi tâm nhảy lên, quay đầu lại nhìn một cái bàn tròn nhỏ trong phòng chụp ở giữa đặt hai chén trà tinh xảo, trong đầu linh quang chợt lóe, nhìn quanh bốn phía một chút, không ai chú ý tới bên này, một cái kéo ống tay áo anh, sáp qua hôn má anh một ngụm, dụ dỗ nói, "Lát nữa hảo hảo phối hợp với em, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
Địch Thu Hạc bị cậu hôn tới sửng sốt, sau khi hoàn hồn muốn hôn lại, liền bị cậu đẩy trở về dưới ánh đèn chính giữa phòng chụp ảnh, đứng ở trong tầm mắt nhân viên làm việc. Thế là tất cả tâm tình chỉ có thể đè xuống, quay đầu lại thật sâu nhìn Hạ Bạch một cái, ngồi xuống bên bàn tròn nhỏ, chờ Dịch Tiệp bổ trang xong.
Năm phút sau, Dịch Tiệp bổ trang xong, mọi người vào vị trí của mình, tùy thời có thể bắt đầu chụp.
Lần này Hạ Bạch không để cho bọn họ ôm nhau nữa, mà là để cho bọn họ chia ra ngồi hai bên bàn tròn nhỏ, thân thể nhích tới, tay cầm cái chén làm ra động tác rượu giao bôi, hướng dẫn bọn họ nhìn về phía ngoài ống kính. Cuối cùng ngại hình ảnh không đủ ngọt, còn ném vào trong chén mấy viên kẹo trái cây lớn màu sắc tươi sáng, vì hình ảnh tăng thêm một chút sắc thái, dời đi một vài trọng điểm hình ảnh.
Hai người không có cảm giác CP không nhìn đối phương nữa, mà là ăn ý cùng nhìn một hướng, quên đi biểu tình của bọn họ, mùi vị ngọt ngào rốt cục ra chút.
Nhưng còn chưa đủ.
Hạ Bạch lại kéo người đại diện của Dịch Tiệp tới, tìm người phụ trách cần tới vài tấm bảng, nói thầm một hồi với người đại diện, người đại diện sau khi nghe xong ánh mắt lấp lánh lỗ tai đỏ bừng nhìn Dịch Tiệp vài cái, liều mạng lắc đầu.
Hạ Bạch nhanh chóng lôi kéo hắn nói tiếp.
Dịch Tiệp vẫn quan sát tình huống bên này nghi ngờ cau mày, Địch Thu Hạc thì cầm lấy kẹo trong chén ăn một viên, híp mắt nhìn kế hoạch "18 kiểu ngược cẩu", ở trong lòng đem tiểu cẩu tử như vậy như vậy, như vậy như vậy rất nhiều lần.
Lại qua mấy phút, cũng không biết Hạ Bạch cụ thể nói những cái gì, người đại diện kia rốt cuộc cắn răng gật đầu, nhìn Dịch Tiệp một cái, cầm lấy một cái bút ở trên tấm bảng viết lên.
Hạ Bạch cũng nhìn Địch Thu Hạc một cái, cầm lấy cái bảng khác viết lên.
Sau khi bảng chuẩn bị xong, chụp ảnh một lần nữa bắt đầu, Hạ Bạch vỗ vỗ tay ý bảo Địch Thu Hạc và Dịch Tiệp dựa theo tư thế lúc trước dạy cho bọn họ bày ra động tác, tiến lên đơn giản điều chỉnh một chút, lui về sau mấy bước đặt máy ảnh lên giá 3 chân cố định trụ, chỉnh xong kiểu chụp, chọt người đại diện một cái, sau khi đếm ngược vài giây cùng đối phương đồng thời giơ tấm bảng lên.
Trên hai tấm bảng viết một câu giống nhau y đúc, chỉ bất quá một nét chữ tiêu sái đại khí, một nét chữ chững chạc hữu lực.
【 Kỳ thực anh có một bí một không nói cho em biết, đó chính là: Anh thích em. 】
Dịch Tiệp thất thố trợn to mắt, nhìn tấm bảng một cái, lại nhìn người đại diện giơ tấm bảng một cái, biểu tình sau vài giây biến ảo, vành mắt đột nhiên đỏ. Người đại diện vốn xụ mặt, thấy cô phản ứng như vậy, biểu tình căng thẳng thả lỏng rất nhiều, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Địch Thu Hạc thì ngẩn người, sau đó từ từ nhếch lên khóe miệng.
Máy ảnh đang tự động trảo chụp, đem ánh mắt biểu tình lúc này của hai người toàn bộ trảo chụp xuống.
Hạ Bạch lại ra hiệu người đại diện một cái, để cho hắn chuyển tới trước người mình ngồi xổm xuống, đếm ngược vài giây sau đó cùng hắn cùng nhau giơ tấm bảng thứ hai lên.
【Chúng ta kết hôn đi.】
Dịch Tiệp và Địch Thu Hạc đồng thời muốn đứng dậy, Hạ Bạch hét lớn một tiếng, "Không được động! Động đậy liền thôi!"
Địch Thu Hạc hỏa tốc ngồi trở về, Dịch Tiệp dừng một chút, nghiêng đầu chớp chớp máy đè xuống lệ ý, cũng ngồi trở lại, sau đó một lần nữa cùng Địch Thu Hạc bay xong tư thế ban đầu quy định chụp hình, cúi đầu hít sâu ổn định tâm tình.
"Nhìn ống kính!" Hạ Bạch đột nhiên đặt tấm bảng xuống cầm máy ảnh lên, phất tay hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, cao giọng nói, "Cười!"
Người đại diện phối hợp giơ lên một tấm bảng vẽ khuôn mặt tươi cười xấu xí.
Địch Thu Hạc nhìn ra khuôn mặt tươi cười xấu không chịu được kia là bút tích của Hạ Bạch, một chút không keo kiệt cười xán lạn. Dịch Tiệp nhìn người đại diện luôn luôn chững chạc đáng tin của mình làm động tác kỳ quái, cũng cong mắt lên cười.
Tách.
Hình ảnh định xuống, trong bối cảnh ấm áp mộng ảo, nam nhân anh tuấn cùng nữ nhân xinh đẹp đồng thời nhìn ống kính, một cười đến ôn nhu sủng nịch, một cười đến cảm động ngượng ngùng, thân thể hơi nghiêng về phía đối phương, tay vẫn duy trì động tác giao bôi, chỉ chờ hậu kỳ chỉnh một chút làm ra giả tượng hai người đang giao bôi tự chụp, làm một câu thoại "Chúng tôi sắp kết hôn" ở bên trên, không khí ngọt ngào liền hoàn mỹ.
"Tốt, hoàn mỹ, kết thúc công việc!"
Hạ Bạch vui vẻ phất tay, đánh vỡ yên tĩnh cả phòng. Nhân viên lục tục hoàn hồn, nhìn một cái mấy tấm bảng trên mặt đất, cười phá lên. Loại trải nghiệm quay chụp kỳ diệu này, thật là rất có ý tứ.
"Thầy Hạ, thầy nghĩ thế nào ra loại biện pháp này! Nếu như tôi đứng ở trong phòng chụp ảnh, bị người quen biết làm kỳ quái như vậy, khẳng định cũng sẽ không nhịn được cười giống như sát bút." Có nhân viên kích động chạy tới, mắt phát sáng tìm Hạ Bạch bát quái.
Hạ Bạch vừa rồi vẫn suy nghĩ phải làm thế nào vì tấm bảng "Tỏ tình"này dàn xếp, liền có nhân viên thân thiết nhô ra chủ động đưa lý do, thế là theo lời hắn cười trêu ghẹo nói, "Soái ca mỹ nữ cười sao có thể gọi là cười đến sát bút được, phải gọi là cười tới rực rỡ, cười tới bổ mắt, cười tới đẹp mắt."
"Phải phải phải, thầy Hạ nói đúng." Nhân viên làm việc vội vàng gật đầu, biết mình mới vừa thiếu chút nữa một câu nói đắc tội hai minh tinh, vội vàng sửa lời, không dám bát quái nữa, vội vã chạy.
Ở góc, người đại diện của Dịch Tiệp đang nói chuyện với người phụ trách của 《C ảnh》, Dịch Tiệp bồi ở bên cạnh hắn, đã nhanh chóng thu thập xong tâm tình, biểu tình không chút nào lọt sơ hở, chỉ thỉnh thoảng lúc nhìn về phía người đại diện ánh mắt phát sáng để lộ một tia tâm tình của cô.
Bên kia Vương Bác Nghị cũng đang dưới phân phó của Địch Thu Hạc, bắt đầu dùng đồ uống điểm tâm "Hối lộ" nhân viên làm việc tại chỗ, không để lại dấu vết tẩy não cho các nhân viên, để cho bọn họ cho rằng tấm bảng tỏ tình vừa rồi chỉ là đùa giỡn nhỏ giữa huynh đệ.
Hạ Bạch thu hồi tầm mắt, quay đầu tìm xung quanh một vòng, không nhìn thấy thân ảnh Địch Thu Hạc, nghi ngờ cau mày, đoán đối phương không phải về phòng nghỉ ngơi có thể tới phòng rửa tay rồi, lắc lắc đầu, cúi đầu lật lật vài tấm hình tự động trảo chụp trong máy, đi về phía người phụ trách.
Nhân viên nào đó đang thu dọn sân, "Ế, bảng sao chỉ còn lại hai cái? Ba tấm thầy Hạ viết đâu, các người ai lấy đi rồi?"
Trải qua cảnh tượng hoàn mỹ mất thăng bằng vừa rồi, người phụ trách nhìn thấy Hạ Bạch đó là một vạn kích động, nắm tay cậu không ngừng gọi thầy Hạ, còn nói miệng muốn mời cậu chụp ảnh bìa tạp chí cho kỳ tiếp theo của 《C ảnh》, cũng chủ động đề xuất cho cậu đề ra đãi ngộ.
Lần trước lúc chụp ảnh bìa Hạ Bạch vẫn chỉ là tiểu người mới chưa chụp qua bìa tạp chí, cho nên 《C ảnh》 ra giá không cao, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, Hạ Bạch trải qua mấy lần chụp ảnh bạo hỏa đã không phải Hạ Bạch ngày xưa nữa, giá tiền tự nhiên phải đề cập.
Hạ Bạch cười cảm ơn hắn một chút, cũng không có chắc chắn đáp lại lời mời miệng của hắn, chỉ uyển chuyển tỏ vẻ cậu hiện tại đối với hợp tác bên ngoài thủ tục đã toàn bộ giao cho trợ lý Lý Như quản lý, cụ thể sắp xếp hợp tác phải trước cùng trợ lý câu thông an bài đương kỳ.
Người phụ trách đầy miệng lý giải, thái độ vẫn như cũ nhiệt tình, trong lòng thì có chút cảm khái. Quả nhiên là bây giờ không giống ngày xưa nữa, thầy Hạ từng muốn hẹn thì hẹn, hiện tại cư nhiên đã sớm phải hẹn sớm đương kỳ rồi, phong thủy luân chuyển a.
"Chị Dịch, cái này......" Hạ Bạch hai tay mở ra làm tư thế đầu hàng, nhìn về phía người đại diện đi theo phía sau Dịch Tiệp, thân thể cứng ngắc bày ra trong sạch.
Người đại diện cười cười, ra hiệu hắn không sao, sau đó sủng nịch nhìn về phía Dịch Tiệp.
"Cám ơn." Dịch Tiệp ghé vào bên tai cậu thấp giọng nói một câu, sau đó buông cậu ra, nụ cười trên mặt xán lạn hơn lúc trước nhiều, trong mắt tràn đầy thần thái, "Nếu như không phải em, chị với lão Ngụy khả năng còn phải hai bên suy đoán do dự rất lâu nữa, anh ấy cảm giác mình không xứng với chị, chị hoài nghi mình chỉ là một bên tình nguyện...... Cám ơn em, cũng chúc em hạnh phúc."
Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại, trong lòng thật lòng vì cô cảm thấy cao hứng, trả lời, "Không hảo tâm làm chuyện xấu là tốt rồi, phải trải qua thật vui vẻ."
"Chị sẽ." Dịch Tiệp lại cười cười, quay đầu nhìn một cái người đại diện nhà mình, hướng Hạ Bạch phất tay một cái, ngọt ngọt ngào ngào cùng người đại diện rời khỏi phòng hóa trang.
Hạ Bạch nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhịn không được mỉm cười. Lần trước lúc chụp ảnh cho Dịch Tiệp cậu đã phát hiện rồi, giữa Dịch Tiệp với người đại diện của cô tựa hồ có gì đó, nhưng lại đều cẩn thận không dám chọc thủng, lần này cậu nhanh trí vừa động, thấy thời cơ vừa vặn, liền nghĩ có thể giúp bọn họ hay không.
May là không hỏng chuyện, bất quá người đại diện kia đoán chừng cũng có chút nhịn không nổi, Dịch Tiệp hiện tại càng ngày càng chói mắt, nếu không lừa về nhà, khả năng sẽ bị sói khác nhìn chằm chằm.
Lại qua 10 phút, Địch Thu Hạc còn mặc trang phục quay chụp rốt cục trở về phòng hóa trang.
"Táo bón?" Hạ Bạch nghiêng ở trên ghế, không chút hình tượng nào hỏi thăm.
Địch Thu Hạc ra hiệu Vương Bác Nghị xoay người đi ra ngoài giữ cửa, sau đó bước qua đem cậu từ trên ghế ôm lấy, cúi đầu hung hăng mà gặm môi cậu một cái, khàn giọng nói, "Tiểu cẩu tử, em quá không nghe — ở đâu ra mùi nước hoa?"
Hạ Bạch trong lòng lộp bộp một tiếng, lông mày vừa rồi giơ lên nhanh chóng san bằng, lấy lòng hôn lại anh.
Địch Thu Hạc bị hôn tới sửng sốt, không chút khách khí đoạt lại quyền chủ động, xoa thân thể cậu thẳng hôn cậu tới lúc thở hồng hộc mới buông cậu ra, hung ác nói, "Chờ về nhà lại thu thập em, anh trước đi thay quần áo."
Hạ Bạch lại lấy lòng cọ anh một cái.
"...... Làm nũng cũng vô dụng!"
Quẳng xuống một câu không có chút uy hiếp nào, Địch Thu Hạc xoay người vội vàng vào phòng thay đồ, Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm, giơ cánh tay lên ngửi ngửi trên người, cau mày, "Mùi nhạt như vậy cũng có thể ngửi được, mũi chó sao?"
Trên đường về nhà Địch Thu Hạc vẫn căng mặt, áp Hạ Bạch ở trong ngực không buông tay. Hạ Bạch chột dạ, ngoan ngoãn mặc anh ôm.
Sau khi về tới nhà Vương Bác Nghị rời đi, Địch Thu Hạc ôm Hạ Bạch vào biệt thự, đóng cửa lại, áp cậu ở trên cửa, mặt đen cởi nút áo khoác của cậu.
Hạ Bạch chưa từng nhìn thấy bộ dáng trầm mặc tính kéo dài này của anh, hoảng hốt, tùy ý anh cởi áo khoác mình xuống, giải thích, "Mùi nước hoa là của Dịch Tiệp, chị ấy trước khi đi vì cám ơn em giúp chị ấy chọc thủng tấm chắn giữa chị ấy với người đại diện, liền thưởng ôm em một chút, em thề, em tuyệt đối không có ôm lại chị ấy!"
Địch Thu Hạc thật sâu nhìn anh một cái, lột áo khoác cậu ra vứt trên mặt đất, đột nhiên khom lưng ôm cậu kiểu công chúa.
"Đệt...... Đệt mợ!" Hạ Bạch ôm cổ anh, cả kinh trừng lớn mắt.
Địch Thu Hạc ôm cậu đi mở máy sưởi trong nhà, sau đó đặt cậu trên ghế salon áp trụ, thẳng người cởi áo khoác của mình xuống, lơ lửng trên người cậu, ôn nhu sờ tóc cậu, thấp giọng nói, "Tiểu cẩu tử, chúng ta kết hôn đi."
"...... A?" Lực chú ý của Hạ Bạch toàn bộ ở trên tư thế hiện tại của hai người, cảm thấy hơi có chút không ổn, len lén cọ về phía sau.
Địch Thu Hạc đè chân cậu, cúi đầu ghé sát vào cậu, cùng cậu mắt đối mắt, chóp mũi cọ lẫn nhau, ngón tay từng chút hướng xuống dưới, sờ qua lỗ tai cổ cậu, theo đường cong xương quai xanh cách áo len xoẹt tới lồng ngực bụng cậu, tới sau eo đẩy vạt áo cậu ra tham tiến vào, tới eo sờ soạng tìm kiếm, lặp lại nói, "Chúng ta kết hôn, động phòng, hưởng tuần trăng mật, cả đời ở chung một chỗ, em là của anh, anh muốn em vô luận đi tới đâu, trên người đều có mắt của Địch Thu Hạc anh."
"Nhưng, nhưng trong nước không cho phép kết hôn đồng tính a......" Hạ Bạch sau khi nghe rõ lời anh nhạt nhẽo nuốt nước miếng, bị ánh mắt thâm thúy của anh nóng tới mức trái tim ùm ùm cuồng loạn, muốn chạy trốn, nhưng lại cảm thấy mâu thuẫn Địch Thu Hạc lúc này quả thực đẹp trai tới không được, hormone bão loạn.
"Vậy thì ra nước ngoài." Địch Thu Hạc đột nhiên hung hăng cọ điểm mẫn cảm eo cậu một cái, sau đó tay tiếp tục đi lên, ở trên người cậu ôn nhu lại bá đạo vuốt ve nhào nặn, thanh âm từ từ trở nên khàn, "Sau đó ở trong nước làm hôn lễ, một hôn lễ long trọng. Anh muốn nói với mọi người em là bạn đời của Địch Thu Hạc anh, ai cũng đừng nghĩ cướp em đi."
"Không ai cướp em, Thu Hạc anh...... Ưm."
Địch Thu Hạc giống như là sợ cậu cự tuyệt, cúi đầu dùng nụ hôn ngăn chặn lời kế tiếp của cậu, thân thể áp xuống, tay ở trên người cậu sờ loạn cũng càng thêm càn rỡ, chuyên chọn điểm mẫn cảm đoạn thời gian này phát hiện ra trêu chọc.
Thở dốc của hai người càng ngày càng nặng, nhiệt độ máy sưởi dần dần tăng lên, Hạ Bạch bị sờ tới choáng váng, trán rỉ ra một tầng mồ hôi, nhận thấy động tác người trên thân từ kịch liệt bá đạo trở nên ôn nhu cẩn thận, tâm lại mềm nhũn.
Quỷ ấu trĩ này một mực rất cố gắng làm một người yêu hợp cách, học nấu cơm, học làm việc nhà, học chăm sóc người, thời thời khắc khắc không chút nào giữ lại biểu đạt tình cảm của anh, đối với mình cơ hồ coi như là muốn gì được đó, cho mình cảm giác an toàn đầy đủ.
Tật xấu lo được lo mất giữa các tình nhân khác anh chưa từng phạm qua, một là bởi vì anh tín nhiệm đối phương, hai là bởi vì Địch Thu Hạc cũng không cho cậu cơ hội lo được lo mất, từ ban đầu, đối với cho cậu chính là toàn bộ.
Thắt lưng quần đã bị mở, cậu hơi mở mắt ra, tầm mắt không để ý quét qua tay đối phương chống bên mặt mình, sau khi nhìn thấy mấy vết bỏng bên trên ngẩn người, mơ hồ nhớ tới hành động của đối phương hôm nay trước lúc tìm thợ trang điểm một mình muốn thứ gì đó bôi tay, tâm triệt để mềm nhũn, chủ động duỗi cánh tay ôm lấy anh.
Thôi vậy, đều "Đánh cờ" nhiều lần như vậy rồi, cũng không thấy thân thể mình có phản ứng bài xích gì, hơn nữa lập tức liền sắp năm mới rồi, sang năm hai người đều có công việc, đoán chừng phải tách ra một đoạn thời gian...... Đối phương đã muốn, vậy, vậy thì làm đi.
Cậu khẽ cắn răng, kéo tay đối phương, hướng phía sau sờ soạng.
Địch Thu Hạc sửng sốt, "Tiểu Bạch em......"
"Câm miệng!" Mặc dù đã xuống quyết tâm, nhưng Hạ Bạch vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, trừng anh một cái sau đó lập tức hất tầm mắt sang một bên, nói, "Em đối với chỗ kia của anh không có suy nghĩ, cho nên anh...... Dù sao muốn làm thì làm, ôn nhu chút, nếu không thoải mái, em lập tức đạp anh."
"Sẽ không." Địch Thu Hạc lập tức ôm chặt cậu, dứt khoát ngồi dậy để cho cậu mặt đối mặt khóa ngồi trên người mình, trân trọng hôn cậu, bá đạo nói, "Anh sẽ không cho em cơ hội đạp anh, em chỉ có thể là của anh."
Hạ Bạch không cam lòng cắn anh.
Muốn cậu một thẳng — À không đúng, muốn cậu một vô tính luyến sung sướng, cư nhiên phải bị quỷ ấu trĩ như vậy như vậy như vậy, nhất định sẽ rất đau! Không cam lòng! Khó chịu! Mình đau đối phương cũng phải đau! Cắn chết anh!
Thế là một hôn một cắn, nhiệt tình lại lần nữa đốt lên.
Lúc quần áo trên người hai người đều từ từ trở nên ít, sắp thẳng thắn đối nhau...... Chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Mặc kệ nó." Địch Thu Hạc đem đầu Hạ Bạch nhìn sang vặn trở lại, sờ chân cậu vây bên hông.
Tiếng chuông cửa dừng lại, sau đó không buông tha tiếp tục vang lên.
"Em vừa nhớ tới, trong nhà không có áo mưa......" Thanh âm nho nhỏ của Hạ Bạch, tương đối uyển chuyển nhắc nhở một chút, "Chúng ta là lần đầu tiên...... Còn có gel bôi trơn, trong nhà cũng không có......" Nói xong từ cổ tới ngực toàn bộ đỏ, túm áo len cởi xuống qua phủ ở mặt mình.
Địch Thu Hạc ngừng lại, hít sâu một cái thẳng người, cầm lấy áo sơ mi mình cởi xuống choàng trên người cậu, sau đó ôm lấy cậu đưa tới trên lầu 2 dùng chăn phủ lại, vừa định dụ dỗ một chút người yêu xấu hổ không muốn thò đầu, liền nghe thấy tiếng chuông lầu dưới lại bất chấp vang lên.
Địch Thu Hạc: "......" Là đứa nào? Có phải muốn chết hay không? (+1)
"Đi ở cửa đi." Hạ Bạch từ trong chăn ló đầu ra, mặt hồng hồng, "Vạn nhất là chú Hồ tới tìm bọn mình...... Đi xuống sau đó nhớ thu thập quần áo ở phòng khách chút." Nói xong lui về trong chăn, lăn tới trong giường.
Địch Thu Hạc nắm tay, ánh mắt bất thiện nhìn ngoài cửa, xoay người đi tới trong phòng giữ đồ tìm ra một bộ đồ ngủ thay, bước chân giẫm nặng nề đi xuống lầu.
Trước cẩn thận thu thập hết toàn bộ quần áo trong phòng khách ném vào máy giặt, anh đen mặt sải bước đi về phía cửa lớn.
Ngoài cửa viện, Địch Biên nhấn chuông cửa đã ấn tới có chút sốt ruột, nhìn một cái đồng hồ đeo tay, cau mày. Cấp dưới rõ ràng thấy lái xe của Địch Thu Hạc về rồi, trong nhà hẳn là có người, nhưng làm sao tới bây giờ cũng không có ai tới mở cửa? Chả lẽ đối phương không muốn gặp mình?
Vừa nghĩ như vậy, cửa lớn đóng chặt liền mở ra, hai cha con cách một khoảng cách sân trước, chống lại tầm mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT