Lâm Hà lúc nhìn thấy Hạ Bạch đầy mặt nghiêm túc xuất hiện ở cửa phòng làm việc, trong nháy mắt hiểu, cái đề tài ly biệt này rốt cục vẫn phải nâng lên nhật trình.
"Đừng cái biểu tình này, ngồi." Cô cười bảo Hạ Bạch ngồi xuống, khoát tay ý bảo cậu trước không cần nói chuyện, sau đó cúi đầu từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện đẩy qua, nói, "Chị sớm biết sẽ có một ngày như thế, cậu có thể kéo dài tới hiện tại mới biểu lộ ra ý nguyện muốn nghỉ việc, chị đã cảm thấy hết sức may mắn. Phần công việc này của Tiểu Nhân Ngư đối với cậu hiện tại mà nói, vẫn là hơi rõ ràng gánh nặng chút."
Hạ Bạch sửng sốt.
"Đại học năm ba chính là thời điểm việc học nặng, Tiểu Nhân Ngư bên này bởi vì vừa ra mắt, việc phải bận rộn quá nhiều, cậu chạy hai đầu chị nhìn đều thay cậu cảm thấy mệt mỏi." Lâm Hà rót cho cậu chén nước, ý bảo cậu xem văn kiện, thở dài tiếp tục nói, "Chị thấy em khó xử và mệt mỏi, nhưng bởi vì không đành lòng bỏ qua nhân tài em đây, vẫn giả bộ ngu."
"Không, chị Lâm, chị đối với em đã rất chiếu cố." Hạ Bạch hoàn hồn, vội vàng mở miệng, bởi vì cô quan tâm mà càng cảm thấy áy náy và xấu hổ.
Tiểu Nhân Ngư thật sự đã rất chiếu cố cậu, không cần đi làm quẹt thẻ, không cần xử lý một ít việc vặt, team tận lực phối hợp thời gian của cậu, đã ngộ phúc lợi cũng là tốt hạng nhất. Hôm nay cậu là ôm tâm thái bị mắng tới, lại không nghĩ được đối phương an ủi.
Lâm Hà thấy rõ áy náy trong mắt cậu, càng thêm cảm thấy ấm áp, chỉ cảm thấy mình không tin lầm người, mỉm cười trấn an nói, "Nhiếp ảnh gia giúp công ty giảm đi đáng kể phí tuyên truyền như cậu, chiếu cố nhiều chút cũng là nên. Nếu không có cậu, Tiểu Nhân Ngư cũng không thể mượn đông phong của tiệc sinh nhật Cổ gia một lần nổi tiếng, càng không có khả năng có cơ hội hợp tác với Quân Thần, ích lợi ẩn hình cậu vì Tiểu Nhân Ngư mang đến cùng chút tiện lợi Tiểu Nhân Ngư cung cấp cho cậu so ra, quả thực là mây trăng và sao."
Hạ Bạch được phủng tới không biết nên nói thế nào mới tốt, nhạt nhẽo nói, "Lời không phải nói như vậy......"
"Lời chính là nói thế nào." Lâm Hà cười dựa tới trong lưng ghế, thái độ so với cậu thoải mái hơn nhiều, nói, "Lời không hay nói ở đằng trước, chị mặc dù đồng ý để cho cậu nghỉ việc, nhưng trước khi Tiểu Nhân Ngư tìm được nhiếp ảnh gia thích hợp, cậu phải tiếp tục vì Tiểu Nhân Ngư chụp ảnh tuyên truyền mỗi kỳ. Đương nhiên, nếu có thể, đợi khi tìm được nhiếp ảnh gia thay thế, chị còn hi vọng cậu có thể hỗ trợ dẫn dắt hắn, cùng nhiếp ảnh gia mới chụp chung một lần ảnh tuyên truyền." Nói xong khiêu mi nhìn Hạ Bạch, một bộ cậu nếu không đáp ứng điều kiện này, Ica sẽ không thả người.
Đối phương đem mặt đỏ mặt đen toàn bộ xướng, giải thích ủ hồi lâu của Hạ Bạch đều bị chẹn họng trở lại, sau khi ngơ ngác sững sờ chính là cảm động. Cậu cúi đầu nhanh chóng mở văn kiện trong tay ra nhìn một lần, giống như ban đầu kí hợp đồng hợp tác lưu loát ký chữ, sau đó đứng dậy hướng Lâm Hà duỗi tay, cười nói, "Cơ hội ở trước mặt người mới thể hiện uy phong của người cũ tốt như vậy, em đương nhiên sẽ không bỏ qua. Chị Lâm, cảm ơn chị, cũng cảm ơn Tiểu Nhân Ngư và Ica cho tới nay luôn chiếu cố em."
Lâm Hà mỉm cười, đứng dậy cầm tay cậu, "Chị cũng thay mặt Tiểu Nhân Ngư và Ica cám ơn cậu, chúc bay xa vạn dặm."
Từ Ica đi ra, Hạ Bạch lại gọi điện thoại cho Dương Phù, trước cảm ơn một chút việc đối phương giúp cậu giới thiệu với Tiểu Nhân Ngư, sau đó áy náy nói rõ ý định cậu chuẩn bị nghỉ việc.
"Không sao đâu, mọi người sau này có cơ hội lại hợp tác, cũng không phải sau khi nghỉ việc liền thành kẻ thù." Dương Phù thái độ thân mật an ủi, sau đó lời nói xoay chuyển, cười híp mắt nói, "Nhưng nếu như cậu thật sự cảm thấy có lỗi, chị có thể cho cậu cơ hội bồi thường chị. Là như vậy, chị và Trạch Hàng chuẩn bị đem hôn kỳ sớm tới sang năm, cậu có rảnh giúp bọn chị chụp bộ ảnh cưới không?"
Hạ Bạch mỉm cười, hớn hở đáp ứng, "Đương nhiên, có thể được chị mời, là vinh hạnh của em."
"Ai nha, giọng điệu này của cậu, khiêm tốn chút khiêm tốn chút, quá mê người rồi, chị sắp biến thành bà chị kỳ quái rồi." Dương Phù khoa trương la lên, sau đó thanh âm Cổ Trạch Hàng loáng thoáng truyền tới, sau một trận kinh hô cười đùa, Dương Phù vội vã cúp điện thoại.
Hạ Bạch bị đút một miệng lương cẩu buồn cười đặt điện thoại xuống, sau khi thoát khỏi giao diện trò chuyện phản xạ có điều kiện mở giao diện tin nhắn ra, thấy không có tin nhắn mới tới, nhìn đồng hồ, đoán Địch Thu Hạc hẳn là vẫn đang quay phim, liền lại tắt trang tin nhắn, đút di động lại túi quần.
Bán nghỉ việc, không cần lúc Chủ nhật và ngoài giờ học cố định tới Ica quẹt thẻ, thời gian rảnh của Hạ Bạch đột nhiên nhiều hơn, sau đó cậu phát hiện, hành động gần đây của Ngưu Tuấn Kiệt hơi có chút ít khả nghi.
"Cậu ấy chiều nào cũng đi chơi bóng? Mỗi ngày?"
Vương Hổ gật đầu, "Ừa, bảo là muốn giảm cân."
Hạ Bạch thiếu chút nữa phun bò khô trong miệng ra, không thể tin nói, "Cậu ấy lại không mập, giảm béo cái gì?"
Trần Kiệt từ trước bàn ngẩng đầu, nâng mắt kính, nói, "Cậu ấy nói giảm cân, là chỉ đem cả khối cơ bụng trên bụng luyện thành 8 múi. Cậu về trường ngày đó chúng ta đi ăn một bữa lẩu calo cao, hôm sau cậu ta liền tới thao trường đánh bóng thêm 2 tiếng, quyết tâm giảm cân khá lớn."
"Rèn luyện nhiều chút cũng tốt, miễn cho cậu ấy mỗi ngày làm ổ trong phòng chơi game." Vương Hổ gật đầu, quay đầu vẻ mặt nghiêm túc vỗ vai Hạ Bạch, "Tiểu Bạch, cậu cũng phải rèn luyện nhiều chút, lần trước chơi bóng cậu mới chạy nửa sân đã co quắp rồi, thể lực này không được, sau này bạn gái cậu sẽ ghét bỏ cậu."
Hạ Bạch lật mắt trắng, "Ai nói tôi muốn kết bạn gái, cuộc sống độc thân bao sung sướng, lão Đại tư tưởng của cậu có chút vấn đề, quá dơ bẩn." Kiếp trước cậu sống đến 33 cũng không có ý nghĩ lập gia đình, kiếp này cậu mới 21, cuộc sống tự do không quá đủ, bạn gái gì đó, tối thiểu 10-20 năm sau lại suy nghĩ.
"Chờ gặp được người mình thích cậu sẽ không nói như vậy." Trần Kiệt thuận miệng nói một câu, sau đó rẽ đề tài lại, nói, "Lão Tam gần đây quả thật có chút khả nghi, không chơi game, ngủ sớm dậy sớm, chăm chỉ rèn luyện, còn bắt đầu ngâm ở thư viện."
Hạ Bạch khiêu mi, xát xát túi đồ ăn vặt, híp mắt nhớ lại một chút lão Tam đoạn thời gian này, trong đầu linh quang chợt lóe, mắt xoạt một cái phát sáng, đứng dậy phất tay, "Chuyện xảy ra khác thường tất có yêu quái, các huynh đệ đi, chúng ta đi xem một chút lão Tam rốt cuộc đang hành hạ cái gì."
Vương Hổ và Trần Kiệt liếc mắt nhìn nhau, mang theo cười đứng dậy.
Ba người bá vai bá cổ đến sân bóng rổ, mới vừa và liền nhìn thấy Ngưu Tuấn Kiệt ở trên sân bóng rổ mạnh mẽ di chuyển.
Vương Hổ sờ cằm: "Kiểu tóc là mới làm."
Trần Kiệt đỡ mắt kính: "Giày đá bóng và quần áo đá bóng tất cả là mua mới."
Hạ Bạch quyết đoán tìm được trọng điểm, tầm mắt định ở trên thân ảnh ở bên sân hết sức quen thuộc, "Lão Tam mỗi lần vào một quả, đều sẽ lén lút nhìn em gái tóc buộc đuôi ngựa mặc áo màu cà phê bên kia sân, có vấn đề."
Tầm mắt Vương Hổ và Trần Kiệt xoạt một cái chuyển qua, nhìn em gái một chút, lại nhìn nhìn Ngưu Tuấn Kiệt, ăn ý mà "Nha" một tiếng ý vị thâm trường.
Phú nhị đại tiêu sái biến thành thanh niên tốt chăm chỉ, hóa ra là vì ái tình.
Ba người cười gian tiếp cận, chờ nghỉ giữa trận nhanh chóng bắt cóc Ngưu Tuấn Kiệt tới góc sân bóng, bày ra tư thế nghiêm hình tra hỏi.
Trần Kiệt: "Thoát khỏi tổ chức lén lút đánh lẻ, giết không tha."
Hạ Bạch đánh thẳng trọng điểm: "Em gái mặc áo màu cà phê kia không tệ, lão Tam, tôi muốn theo đuổi cô ấy!"
Ngưu Tuấn Kiệt bị lão Đại lão Nhị nói tới không hiểu ra sao nghe vậy lập tức nhảy lên, ngẩng cao cổ nói: "Không được! Không thể! Đổi người khác! Cô ấy không được!"
Hạ Bạch ép hỏi, "Tại sao không được!"
"Bởi vì, bởi vì......" Thanh âm Ngưu Tuấn Kiệt thấp xuống, ánh mắt lóe lên nhìn một cái em gái vẫn ngồi bên sân, đầu tiên là lỗ tai lén lút đỏ, sau đó là cổ, tiếp tới là mặt, cuối cùng dứt khoát kéo chặt quần áo phủ lên mặt, hàm hồ nói, "Dù, dù sao cô ấy không được, cô, cô ấy là tôi coi trọng trước."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề lộ ra nụ cười người cha hiền từ, kéo Ngưu Tuấn Kiệt ngồi xổm xuống, đầu kề đầu hỏi thăm tình huống.
Ngưu Tuấn Kiệt thấy chuyện bại lộ, liền biết tri ngôn bất vô ngôn vô bất tẫn (*), xấu hổ lại cà lăm đem quá trình coi trong em gái người ta nói một lần.
(((*) không biết thì không nói gì, nếu biết sẽ nói toàn bộ.)
Câu chuyện tổng kết là như vậy, có một ngày, bạn học phú nhị đại Ngưu Tuấn Kiệt đi theo cha hắn tham gia tiệc mừng thọ của bạn làm ăn, vô tình gặp được một manh muội thiện lương đáng yêu xinh đẹp hào phóng! Manh muội biết đánh đàn! Manh muội đối với các bạn nhỏ đặc biệt ôn nhu! Manh muội lúc cậu bởi vì ăn mặc quá điệu thấp mà bị nhà giàu mới nổi khác cười nhạo, dũng cảm xuất hiện, cấp lực bảo vệ hắn một cái!
Sau đó hai người nói chuyện, vừa tán gẫu mới phát hiện cư nhiên là bạn học, thế là liền chầm chậm quen thuộc, lần quen thuộc này, phú nhị đại liền động tâm, muốn lừa manh muội về nhà.
Vương Hổ: "Đây chính là nguyên nhân cậu hôm nào cũng chạy tới sân bóng rổ?"
Ngưu Tuấn Kiệt ngượng ngùng: "Cô ấy, cô ấy là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ, thường xuyên tới đây xem bóng......"
Trần Kiệt: "Thư viện?"
Ngưu Tuấn Kiệt gãi mặt, "Cô ấy là khoa Trung văn, chương trình học hoàn toàn không trùng với khoa chúng ta, tôi chỉ có thể tới thư viện ngẫu nhiên gặp cô ấy."
Hạ Bạch hồi tưởng một chút đời trước Tam tẩu nhắc tới quá trình lúc quen biết với lão Tam ghét bỏ, ở trong lòng vì hắn thắp cây nến, hỏi, "Cho nên cậu ngủ sớm dậy sớm là vì phối hợp với thời gian của em gái kia?"
"Huh? Ừa, cô ấy có thói quen tới thao trường tập thể dục buổi sáng......" Mặt Ngưu Tuấn Kiệt sắp đỏ thành đít khỉ rồi.
Ba người lại lần nữa liếc mắt nhìn nhau, sau đó đẩy Ngưu Tuấn Kiệt ra, nháy mắt, "Đi, dũng cảm lên!"
Ngưu Tuấn Kiệt xấu hổ trốn.
Ba người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đạp mông hắn.
Ngưu Tuấn Kiệt một bước ba lần quay đầu đi về phía bên cạnh em gái.
Như là tâm linh tương thông, muội tử đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bên này, Ngưu Tuấn Kiệt lập tức nhìn trời nhìn đất nhìn phong cảnh.
Ba người ký túc không đành lòng nhìn thẳng quay đầu, mắt lộ ghét bỏ — hàng phế vật này!
Đúng lúc này, tầm mắt em gái đột nhiên chuyển, sau khi quét qua ba người kí túc gắt gao định ở trên người Hạ Bạch, sau đó đi nhanh tới.
Ngưu Tuấn Kiệt dừng bước trợn mắt.
Vương Hổ và Trần Kiệt lập tức cách xa bên cạnh Hạ Bạch 3 mét.
Hạ Bạch: "???"
Em gái lớn lên xinh đẹp vóc người cao gầy bước đi đến trước người Hạ Bạch, bình tĩnh nhìn cậu mấy lần, sau đó vẻ mặt kích động vươn tay, mặt đỏ hồng nói, "Xin chào, mình tên là Trịnh Nhã, sinh viên năm 3 khoa Trung văn, rất hân hạnh được gặp cậu."
Hạ Bạch đội lấy tầm mắt trong nháy mắt bị nhiễm sát khí của Ngưu Tuấn Kiệt, bất chấp khó khăn cầm tay cô nàng, dừng lại không tới một giây lập tức buông ra, nhạt nhẽo nói, "Xin chào, mình là Hạ Bạch, sinh viên năm ba khóa Tin Tức, xin hỏi cậu......" Rõ ràng kiếp trước không xảy ra, hiện, hiện tại là tình huống gì?
"A, xin lỗi, mình quá kích động." Trịnh Nhã giơ tay lên che mặt, có chút xấu hổ lại trực bạch nói, "Mình là fan của cậu, cực kỳ thích hình cậu chụp, nghe nói cậu và Tuấn Kiệt là bạn cùng phòng, cho nên...... Muốn mạo muội mời cậu giúp anh trai tới chụp một bộ ảnh kết hôn, vô cùng cảm ơn!"
"...... Ảnh kết hôn?" Còn có fan? Thế giới này biến hóa quá nhanh, Hạ Bạch tỏ vẻ có chút theo không kịp.
Vương Hổ và Trần Kiệt nghe vậy sửng sốt, thấy tình huống không phải là cái dạng mình tưởng tượng, lại yên lặng đi trở về.
Ngưu Tuấn Kiệt cũng đi trở về, sát khí trong mắt bị nghi ngờ thay thế, "Tiểu Nhã, ảnh cưới của anh trai cậu không phải đã sớm hai tháng trước chụp xong rồi sao?"
Thao trường không phải là nơi tốt để nói chuyện, năm người chuyển chiến tới quán trà ngoài trường đi, bao ghế lô.
"Xin lỗi, vừa rồi là mình đường đột." Trịnh Nhã lại lần nữa nói xin lỗi, sau đó tỉ mỉ giải thích nguyên nhân.
Anh trai của Trịnh Nhã có một vị hôn thê thanh mai trúc mã lớn lên, hai người yêu đương 8 năm, rốt cục quyết định năm nay thành hôn. Hết thảy đều rất thuận lợi, hết lần này tới lần khác lại ở mảng áo cưới xảy ra chút vấn đề nhỏ.
"Năm ngoái chị dâu mình bị bệnh, bởi vì nguyên nhân uống thuốc mập lên mười mấy cân, một lần tự ti tới muốn chia tay với anh trai mình. Anh trai mình không muốn, vì anh lòng chị ấy, liền thương lượng với trong nhà, định ra ngày cưới vào năm nay." Trịnh Nhã nói đến đây cảm thấy có chút xấu hổ, ngắm Hạ Bạch một cái, tiếp tục nói, "Chị dâu mình một mực giảm cân, nhưng lại không quá thành công, lúc chụp ảnh cưới mặc dù gầy chút, nhưng vẫn là...... Hai tháng trước, một ông chú bà con xa của chị dâu mình đột nhiên mời về một lão bác sĩ, nói chỉ cần dựa theo biện pháp điều trị của bác sĩ kia, chị dâu mình nhất định có thể gầy xuống. Mọi người vốn là không ôm hi vọng gì, nhưng kỳ tích xảy ra, dưới điều trị của lão bác sĩ, chị dâu mình cư nhiên rất nhanh liền gầy trở lại bộ dạng trước khi ngã bệnh."
Trần Kiệt nghe vậy gật đầu, phân tích nói, "Chị dâu cậu là uống thuốc mới mập, cho nên giảm cân đơn thuần không có tác dụng gì, phải từ trong cơ thể tiến hành điều trị."
"Chính là tình huống này." Trịnh Nhã thấy bọn họ minh bạch ý của mình, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía chị dâu, nói, "Anh mình muốn định hôn kỳ vào ngày hướng chị dâu mình cầu hôn, cũng chính là hạ tuần tháng này, hiện tại chị dâu mình gầy, muốn chụp lại ảnh cưới, nhưng thời gian đã không kịp. Loại chuyện kết hôn này, cả đời chỉ một lần như vậy, chị dâu mình từng nói qua rất thích series Tinh Linh cậu chụp, nói muốn chờ sau khi gầy xuống tới tìm cậu hẹn chụp một lần, cho nên mình......"
"Cho nên cũng không phải cậu là fan của mình, mà chị dâu cậu là fan của mình?" Hạ Bạch cười nói tiếp, thấy Trịnh Nhã lộ ra thần sắc xấu hổ, nhanh chóng trấn an nói, "Cậu là bạn của Tuấn Kiệt, tự nhiên cũng là bạn của mình, chuyện của bạn bè đương nhiên phải giúp, việc này mình nhận."
"Thật sao?" Trịnh Nhã kinh hỉ, không nghĩ tới chuyện sẽ thuận lợi như vậy, nói chuyện đều có chút cà lăm, "Mình, mình nghe nói cậu không nhận chụp ngoài nữa, chỉ chụp đơn có hợp tác với Ica, còn tưởng rằng...... Tóm lại cảm ơn, phi thường cảm ơn!"
"Trịnh tiểu thư không cần khách khí như thế, đầu tháng này mình đã bán nghỉ việc ở Ica rồi, cho nên nhận ít chụp ngoài cũng không quan trọng." Hạ Bạch giải thích một câu, sau đó nói, "Cậu đã giúp Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt lại luôn rất chiếu cố mình, mình hiện tại có thể giúp cậu, coi như là trả một chút nhân tình Tuấn Kiệt giúp mình, nếu thật sự phải cảm ơn, cậu có thể cảm ơn Tuấn Kiệt."
Trịnh Nhã bị cậu lòng vòng, nghiêng đầu choáng váng nhìn về phía Ngưu Tuấn Kiệt, mặt tràn đầy cảm kích.
Ngưu Tuấn Kiệt bị cô nhìn tới tâm cũng muốn bay lên trời rồi, nhịn không được đưa tay ở dưới đáy bàn cho Hạ Bạch ngón tay cái.
Hạ Bạch mỉm cười, nâng chén trà lên uống một hớp, thâm tàng công dữ danh.
((*) ý làm làm chuyện tốt không để lại tên)
Màn đêm buông xuống, Hạ Bạch nằm ở trên giường, lấy ra điện thoại di động mở ra trang tin nhắn, suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn qua cho Địch Thu Hạc.
Hạ Bạch: Vẫn bận?
Không có trả lời.
Cậu nhìn thời gian một cái, nhớ tới cường độ quay của tổ phim và bản lĩnh cản trở của Đông Ny, nhíu nhíu mày, hơi chút lo lắng, lại giật giật ngón tay.
Hạ Bạch: Hết bận gửi tin nhắn cho tôi, chú ý nghỉ ngơi.
Gửi xong đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, năm phút sau mở mắt, nhịn không được lại sờ điện thoại, tiếp tục gõ chữ.
Hạ Bạch: Chuyện theo tổ đã căn bản định ra rồi, chờ tôi nghỉ đông, ngày tháng cụ thể còn đang thương lượng.
Hạ Bạch: Đi ngủ sớm chút, ngủ ngon.
Vẫn là không có hồi đáp, cậu lại lần nữa để điện thoại xuống, thở dài.
Cả ngày giống như ông bố nhọc lòng con trai bận tâm quỷ ấu trĩ Địch Thu Hạc kia, cậu khẳng định sẽ chưa già đã yếu.
Cảm thán xong vừa chuẩn bị nhắm mắt ngủ, điện thoại bên gối liền điên cuồng rung.
Cậu nghiêng người giơ điện thoại lên, thấy trên màn hình lóe một dãy số quen thuộc, vội vàng nhận, hỏi, "Bận xong rồi?"
"Tiểu cẩu tử, cậu nhớ tôi không?"
Thanh âm ôn nhu quen thuộc, ngữ điệu thiếu đòn.
Hạ Bạch nhịn không được lật mắt trắng, hừ lạnh, "Nhớ anh còn không bằng nghĩ sáng mai ăn cái gì."
"Ăn mì trường thọ phòng ăn phía Bắc đi." Địch Thu Hạc bên kia mơ hồ truyền đến một trận tiếng nhạc, cực kỳ giống khúc ngủ ngon đại học Q mỗi đêm phát, còn kèm theo cười đùa của sinh viên, "Tiểu cẩu tử, thành phố B thời tiết thay đổi, tôi không mang áo khoác dày tới, mau cứu vớt tôi."
Hạ Bạch không dám tin ngồi dậy, thanh âm không tự chủ đề cao, "Anh về thành phố B rồi? Ở đại học Q?"
Địch Thu Hạc ở bên kia cười khẽ mấy tiếng, không nói lời nào.
"Gà cay anh!" Hạ Bạch nhịn không được mắng anh một câu, sau đó cúp điện thoại xuống giường tùy tiện choàng một cái áo khoác, lại từ trong tủ cầm một cái, trong tầm mắt giống như nhìn người ngoài hành tinh của ba người khác trong phòng chạy như điên ra khỏi phòng.
Vương Hổ nghi ngờ, "Là ai tới thăm cậu ta vậy, kích động như thế."
Ngưu Tuấn Kiệt gần đây xuân tâm nảy mầm sờ cằm, ái muội suy đoán, "Thích em gái?"
Trần Kiệt đẩy mắt kính, "Có lẽ thích hán tử."
Vương Hổ và Ngưu Tuấn Kiệt xoạt một cái quay đầu lại nhìn hắn, mặt khiếp sợ.
Trần Kiệt buông tay, "Tôi tùy tiện nói một chút mà thôi."
Vương Hổ và Ngưu Tuấn Kiệt đè lại trái tim nhỏ bị dọa chấn kinh, nhào qua đánh hắn.
Thành phố B cuối mùa thu có chút lạnh, Hạ Bạch đôi gió lạnh ban đêm lúc ở trên khán đài xi măng bên thao trường tìm được Địch Thu Hạc, mặt đối phương đã bị gió thổi tới có chút đỏ lên.
"Sao anh đột nhiên trở lại? Không quay phim?" Hạ Bạch đứng trước mặt anh, vứt áo lên người anh, nhíu nhíu mày hỏi.
Địch Thu Hạc quấn kỹ áo, gấp chân dài lớn ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn cậu, cười cười nói, "Cha tôi muốn ly hôn."
"Cái gì?" Biểu tình Hạ Bạch biến đổi, chân mày nhíu chặt hơn, gấp giọng nói, "Tình huống gì? Anh xác định cha anh muốn ly?" Hoàng Đô và Tần gia bây giờ rắc rối khó gỡ, Địch Biên nếu như hiện tại ly hôn với Tần Lỵ, vậy Hoàng Đô nhất định sẽ nguyên khí tổn thương nặng nề, ông ta điên rồi sao?
"Xác định, ông ấy ở trong điện thoại chính miệng nói." Địch Thu Hạc giơ tay lên vuốt tóc, nụ cười trên mặt nhiễm chút trào phúng, "Lần trước tôi nói với ông ấy chuyện Tăng Bồi Trung, ông ấy trong miệng nói không tin, sau khi cúp điện thoại lại lập tức cho người đi điều tra Tăng Bồi Trung, còn lén lút làm giám định cha con."
Hạ Bạch trong đầu hiện lên một đạo linh quang, nói, "Vậy Địch Hạ Tùng sẽ không thật sự là......"
"Không phải nó, nó lớn lên chính là phiên bản của cha tôi, không thể nào là Tần Lỵ cùng người khác sinh." Địch Thu Hạc nói, ngữ khí trở nên cổ quái, tựa tiếu phi tiếu nói, "Người có vấn đề là Địch Xuân Hoa, cô ta không phải là con cái của Địch gia tôi, cũng không phải của Tăng Bồi Trung."
"Cậu đoán thử coi, Địch Xuân Hoa là con của ai." Địch Thu Hạc lại kéo kéo áo, thò người ra cầm tay cậu, sau khi phát hiện tay cậu lạnh như băng, nhíu nhíu mày, dứt khoát kéo một cái tay khác của cậu tới, lấy khăn quàng cổ dùng để che mặt xuống vây quanh cậu, còn thắt nơ bướm khôi hài, cúi đầu chậm rãi nói, "Đoán đúng có thưởng, cho gợi ý, Địch Xuân Hoa từ nhỏ thân thể không tốt, táo bạo dễ giận, năng lực quản lý tâm tình rất kém, là tướng mạo điển hình của người Tần gia."
Thân thể không tốt, táo bạo dễ giận, lớn lên giống Tần Lỵ, cũng chính là giống người Tần gia...... Hạ Bạch hít sâu một hơi, một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu, cà lăm nói, "Mẹ kế anh bà ta loạn, loạn......"
"Đoán đúng rồi, thưởng cậu một cái ôm." Địch Thu Hạc đứng dậy, ôm lấy cậu, nghiêng đầu cọ cọ tóc cậu, thanh âm thấp xuống, "Tần gia bây giờ có nhược điểm lớn như vậy trong tay cha tôi, ông ấy vẫn phải dè dặt, tự nhiên là muốn gây khó dễ Tần gia thì gây khó dễ thế đó. Ông ấy hiện tại không ngừng muốn ly hôn, còn muốn Tần gia đại xuất huyết, chịu thiệt lớn. Cậu xem, tình yêu của ông ấy chính là rẻ mạt như vậy, trong ba đứa con ông ấy thiên vị nhất là Địch Xuân Hoa, bây giờ chuyện này vừa khéo bị tra ra, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải thương tâm khổ sở, hoặc là khiếp sợ tức giận, mà là vui mừng quá đỗi, bởi vì ông ta có nhược điểm lớn nhất khống chế Tần gia, ông ấy rốt cục không cần kiêng kỵ Tần gia nữa."
Hạ Bạch nghe ra không đúng trong ngữ khí anh, đứng thẳng mặc anh ôm, chần chờ nói, "Thu Hạc......"
"Buồn cười tôi vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn đấu đổ Tần Lỵ và Tần gia, lại không nghĩ rằng núi lớn đè trên đầu tôi cư nhiên dễ dàng sụp như vậy." Địch Thu Hạc một chút cũng không cảm thấy sảng khoái, thậm chí có loại cảm giác trống rỗng mờ mịt mục đích đột nhiên đạt thành, giơ tay lên sờ sờ phía sau lưng Hạ Bạch tiếp tục nói, "Nếu không phải cậu tình cờ nghe được cuộc nói chuyện kia, chuyện này đoán chừng cả đời đều sẽ không ai biết...... Tiểu cẩu tử, cậu là phúc tinh của tôi."
Hạ Bạch đã có chút ít ngôn ngữ không thể, bí ẩn lớn như vậy bát quái nện xuống, cậu thật sự có chút mộng. Hơn nữa Địch Biên bên kia rốt cục tra thế nào, cư nhiên có thể điều tra ra chuyện bí ẩn như vậy, phải biết kiếp trước cho tới lúc Địch Thu Hạc rơi lầu bỏ mình, Địch Xuân Hoa kia đều vẫn làm tiểu tiểu thư nhận được sủng ái của Địch gia, thậm chí còn sau khi Địch Thu Hạc chết có nhàn tâm ở trước mặt phóng viên diễn tiết mục em gái tốt thương tâm muốn chết, nhưng kiếp này...... Chờ chút! Kiếp trước lúc Địch Thu Hạc rơi lầu, cánh tay thu lại sau rèm cửa sổ rõ ràng chính là thuộc về nữ nhân...... Người kia có thể hay không chính là Địch Xuân Hoa? Bởi vì Địch Thu Hạc kiếp trước phát hiện thân thế cô ta, cho nên cô ta muốn giết người diệt khẩu?!
Đại não hỗn độn một đoàn đột nhiên rõ ràng, sau đó cảm giác nguy cơ xoạt một cái dâng lên.
Nếu suy đoán này là thật, như vậy Địch Thu Hạc kiếp trước sau khi phát hiện chân tới rơi lầu tử vong, kiếp này có thể hay không cũng theo quỹ tích này, sau khi phát hiện chân tướng......
"Thu Hạc!" Trong lòng cậu cả kinh, nhanh chóng giãy ra khăn quàng cổ trên tay, đè lại vai Địch Thu Hạc đẩy anh ra, trầm mặt hỏi, "Thân thế của Địch Xuân Hoa hiện tại có bao nhiêu người biết? Cha anh là thế nào điều tra ra chuyện này? Còn có chuyện cha anh muốn ly hôn, ông ấy là vừa có ý nghĩ này, hay là đã đàm phán với Tần gia rồi?"
"Cậu đừng kích động, là......"
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lời bị cắt đứt, Địch Thu Hạc lấy điện thoại ra nhìn một chút, thấy là Vương Bác Nghị gọi tới, nhíu nhíu mày, giơ tay lên trấn an vỗ vỗ vai Hạ Bạch ý bảo cậu chờ chút, sau đó nghiêng người tiếp điện thoại, hỏi, "Bên kia là tình huống gì?"
"Địch thiếu!" Thanh âm trợ lý Vương rất lớn, Hạ Bạch bởi vì đứng tới rất gần, cho nên cũng mơ hồ có thể nghe rõ chút, "Vừa rồi quản gia Địch trạch gọi điện thoại số công việc của anh, nói chủ tịch nửa tiếng trước không cẩn thận từ trên cầu thang ngã xuống, não xuất huyết hôn mê, hiện tại ở bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói e rằng tính mạng nguy hiểm!"
"Nửa tiếng trước?" Địch Thu Hạc trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, xoay người sải bước đi về hướng cửa trường học, đi hai bước lại dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Bạch.
"Tôi đi cùng anh!" Hạ Bạch hoảng hốt trước nay chưa từng có, nhặt lên áo khoác và khăn quàng cổ rơi trên mặt đất, không chút nghĩ ngợi liền đi theo, trong lòng thủy chung quấn quanh một cỗ dự cảm bất tường, trầm giọng nói, "Bắt đầu từ bây giờ, anh một bước cũng không được rời khỏi bên cạnh tôi, một bước cũng không cho!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT