"Xin lỗi." Địch Thu Hạc một lần nữa cất bước, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mặt mũi ôn nhu mang theo nụ cười đang phát sáng trong hành lang không quá sáng giống như là một tầng quang trên tối tăm, có loại mùi vị mê hoặc người, "Hoạt động kỷ niệm của quý đài đã bắt đầu sao?"
Thanh tuyến ôn nhu trầm thấp, ánh mắt chuyên chú thâm thúy, khóe môi hơi nhếch làm cho người ta có một loại kích động muốn hôn. Nhân viên làm việc không tiền đồ ngẩn một chút, sau đó không được tự nhiên dịch chuyển tầm mắt, mượn động tác đỡ mắt kính niết niết vành tai đỏ lên, thái độ không tự chủ mềm xuống, trả lời, "Chẳng qua là tạo thế tiền kỳ, chính thức hoạt động còn đang trù bị giai đoạn, chờ hoạt động kỷ niệm chính thức bắt đầu, chúng tôi sẽ gửi thư mời tới ngài, mong rằng ngài đến lúc đó có thể cổ vũ."
Địch Thu Hạc gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, nhíu nhíu mày, giữa lông mày mang theo một tia tiếc nuối, trả lời, "Thật cao hứng quý đài có thể mời tôi, chỉ là...... Tôi hiện tại đã rời Hoàng Đô, tất cả team rút về, show hôm nay là tôi một lần cuối cùng lấy thân phận của nghệ sĩ Hoàng Đô xuất hiện trước đài, sau này còn có thể ở giới giải trí phát triển hay không vẫn là ẩn số, cho nên sợ rằng phải cô phụ kỳ vọng của quý đài."
Nhân viên làm việc thất thố trợn to mắt, "Ngài không phải nghệ sĩ của Hoàng Đô nữa? Tôi sao không......" Nhớ tới bộ dáng lãnh thanh của đối phương hôm nay một mình tới đài truyền hình làm tiết mục, lại nhanh chóng nuốt lời xuống, trong lòng sóng to gió lớn.
Địch Thu Hạc này vừa dựa vào 《Yên chi lệ 》 cầm được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Thiên Hoa, có thể nói là danh tiếng vô lượng, lại có tin đồn nói người này hậu trường rất cứng, sau này nhất định phong quang vô hạn, nhưng mới mấy tháng trôi qua, đối phương làm sao đã rời khỏi Hoàng Đô rồi? Còn nói không xác định sau này sẽ ở giới giải trí phát triển hay không, đây là bị Hoàng Đô đóng băng phong sát sao? Vì sao? Khó trách có tin đồn nói phát ngôn thay của Địch Thu Hạc gần đây toàn bộ bị triệt bỏ...... Đại bạo a!
Vậy Địch Thu Hạc hiện tại nói với hắn những cái này là có ý gì? Có mục đích gì? Hắn chỉ là nhân viên nhỏ của đài truyền hình, đối phương nói với hắn cái này, có thể đạt được cái gì? Lại muốn thu hoạch cái gì?
Trong đầu các loại âm mưu dương mưu loạn chuyển, vẻ mặt hắn không tự chủ có chút cứng ngắc.
Địch Thu Hạc làm như không phát hiện hắn không thích hợp, từ trong túi lấy điện thoại ra, tìm weibo chính thức của đài truyền hình B, hỏi, "Video tạo thế quý đài đăng này là nguồn tư liệu từ Nhiếp ảnh Thánh Tượng sao? Nhiếp ảnh gia nhỏ cung cấp tư liệu tên gì?"
"Là Thánh Tượng, nhiếp ảnh gia tên là Hạ Bạch." Nhân viên làm việc bản năng trả lời, sau đó rất nhanh hoàn hồn, có chút khẩn trương hỏi, "Ngài, ngài hỏi cái này là......"
"Thật đáng tiếc không thể tới hoạt động kỷ niệm của quý đài, cho nên...... Ừm, được rồi, chúc quý đài hoạt động kỷ niệm thuận lợi." Địch Thu Hạc mỉm cười, đem video người lề chuyển tới trên weibo của mình, sau đó viết mấy câu chúc mừng, thuận tiện khen một chút nhiếp ảnh gia nhỏ cung cấp tư liệu và nhân viên làm việc biên tập tư liệu, đem di động bày ra cho hắn nhìn, cười hỏi, "Không ngại tôi cọ một chút nhiệt độ hoạt động kỷ niệm của quý đài chứ."
Nhân viên làm việc nhìn anh làm xong những thứ này, lại nhìn nhìn anh thủy chung mang theo vẻ mặt ôn nhu cười đột nhiên cảm thấy xấu hổ, đối phương đều sắp con đường phía trước mù mịt rồi, lại vẫn nhớ tới vì hoạt động động tạo thế của đài truyền hình nhà mình thêm dầu, còn cấp mặt mũi nói là cọ nhiệt độ của đài truyền hình, này...... người tốt! Người tốt a! Người tốt như vậy, như thế nào khả năng lợi dụng hắn một nhân viên nhỏ chứ. Rõ ràng ban đầu người nhắc tới muốn mời đối phương tham gia hoạt động kỷ niệm là mình, đối phương cũng chỉ là thuận thế đáp lại một chút mời mọc của hắn, sau đó nói rõ chút vì sao cự tuyệt mà thôi, mình rốt cuộc đang nghĩ vớ vấn cái gì!
"Cảm ơn Địch tiên sinh." Thái độ của hắn càng phát ra nhiệt tình, thậm chí có chút mùi vị thân mật, chân thành nói, "Ngài ưu tú như thế, tương lại nhất định sẽ ở giới giải trí đại phóng hào quang, cố lên!"
Địch Thu Hạc cười đến càng phát ra ôn nhu hòa khí, cũng hơi lộ vẻ thân mật nhìn hắn, gật đầu, "Ừm, chúc cậu may mắn, cám ơn."
"Không, không cần khách khí." Thật sự tính tình rất tốt a, nhân viên lại lần nữa đỏ lỗ tai, xấu hổ dịch chuyển tầm mắt.
Hạ Bạch mang theo tiền vừa kiếm được đi tới cửa hàng máy tính, chuẩn bị chọn cho mình một cái máy tính.
Âm báo điện thoại đột nhiên vang lên, cậu từ trong túi lấy điện thoại ra, thấy bên trên có đống lớn nhắc nhở tin nhắn wechat, ngẩn người, lúc này mới nhớ tới mình đã rất lâu không có xem tin tức wechat, nhanh chóng mở ra xem.
Một con chim sinh vào mùa thu: Chào buổi sáng ^-^
Một con chim sinh vào mùa thu: Ngủ ngon ^-^
Một con chim sinh vào mùa thu: Quá bận?
......
Một con chim sinh vào mùa thu: Tên lừa đảo! Bạn không phải nói muốn đem hình lần trước không thể giao hàng thành công đến nhà gửi cho mình sao!
Một con chim sinh vào mùa thu: Vừa nãy là nói giỡn, sắp thi cuối kỳ rồi, rất bận đi, cố lên ^-^
......
Một con chim sinh vào mùa thu: Chào buổi sáng ^-^
......
Một con chim sinh vào mùa thu: Bạn đang làm gì vậy?
Tin nhắn đứt quãng từ trước thứ hai gửi thẳng tới hiện tại, Hạ Bạch lật xong giơ tay lên đấm đấm ót, nhanh chóng gõ chữ hồi âm.
Bạch lại Bạch: Xin lỗi, thời gian này bận rộn ôn tập, không có xem wechat, hình mình lát nữa gửi qua cho bạn.
Người mua hồi âm rất nhanh, giống như là không cần thời gian gõ chữ vậy.
Một con chim sinh vào mùa thu: Không sao, cuối kỳ cố lên, bạn đang làm gì vậy?
Bạch lại Bạch: Mua máy tính.
Một con chim sinh vào mùa thu: Ở cửa hàng máy tính?
Bạch lại Bạch: Ừ, máy tính mua xong liền đi gửi hình cho bạn, để bạn đợi lâu rồi.
Một con chim sinh vào mùa thu: Bạn từ từ mua.
Bạch lại Bạch:???
Một con chim sinh vào mùa thu: Mua máy tính là chuyện rất thận trọng, phải từ từ chọn.
Hạ Bạch lặng yên vài giây, không nhịn được cười.
Người mua này mặc dù có chút thần kinh, nhưng thỉnh thoảng lại rất ấm áp...... Còn rất đáng yêu.
Giữa notebook và kiểu để bàn do dự thật lâu, suy nghĩ đến còn có một năm dã phải rời trường thực tập, dự toán cũng rất đủ, Hạ Bạch cuối cùng gõ bảng mua máy để bàn siêu cấp đắt, nhưng tính năng đủ cậu lăn qua lăn lại notebook tối thiểu ba năm.
Mang theo hộp máy tính ra khỏi cửa hàng máy tính, cậu nhìn đồng hồ, đi về phía trạm xe bus.
"Tiểu cẩu tử."
Thanh âm quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, tình cảnh quen thuộc.
Bước chân Hạ Bạch hướng về phía trước dừng một chút, sau đó quyết đoán đột nhiên thay đổi.
"Có muốn tôi tôi vì sao muốn cảm ơn cậu gửi hình cho thầy Từ Dận Vinh?"
Hạ Bạch dừng bước, quay đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc cách đó chỉ mấy bước một thân áo sơ mi hưu nhàn thêm quần jean cũng có thể soái tới phát sáng, nhăn mặt — Cậu cần phải đổi điện thoại mới, một cái điện thoại mới có chức năng hoàng lịch.
Địch Thu Hạc giơ tay lên đẩy đẩy vành mũ lưỡi trai, lại kéo kéo khẩu trang, khiêu mi, "Đừng nghĩ bại lộ thân phận tôi sau đó nhân cơ hội bỏ chạy, nếu như cậu thật sự làm như vậy, tôi liền kéo cậu lại một lần nữa chạy trốn vào hẻm nhỏ."
Hạ Bạch nghẹn một cái, "Tôi không muốn như vậy...... Chuyện tấm hình, tôi có thể đi hỏi thầy Từ."
"Cái này bao lâu rồi, cậu tại sao không đi hỏi?" Địch Thu Hạc ôm ngực giương cằm nhìn cậu, ôn văn nhĩ nhã theo gió đi xa, ngôn ngữ thân thể thiếu đòn tới không được.
Hạ Bạch lại nghẹn một cái. Bởi vì cậu hỏi, nhưng thầy Từ chỉ bí hiểm cười cười, không nói lời nào, còn tăng thêm bài tập cho cậu.
Hạ Bạch đứng tại chỗ suy nghĩ ba giây, cuối cùng vẫn là lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, mặt tê liệt nghiêm mặt đi về phía anh, cũng giương cằm, "Dẫn đường."
Địch Thu Hạc nhìn bản mặt cố ý của cậu, hừ cười một tiếng, xoay người dẫn đường, trong lòng có chút đắc ý — kéo đen thì như nào, này không phải vẫn bị anh tóm được?
Xe thể thao màu đỏ một đường lao vùn vụt tới trung tâm thành phố, vững vàng dừng ở ngoài hẻm nhỏ hai người từng chạy trốn.
Hạ Bạch che miệng muốn ói.
"Cha tôi mặc dù đuổi tôi khỏi Hoàng Đô, nhưng lại bồi thường tôi vài cái xe sang và rất nhiều tòa nhà, cùng với một khoản tiền tôi của tôi nằm hưởng thụ cả đời cũng tiêu không hết." Địch Thu Hạc cởi dây an toàn xuống, nghiêng đầu nhìn cậu, "Thích xe này không? Khốc hay không?"
Hạ Bạch mở ra một chai nước từ từ uống xuống, đè áp cảm giác buồn nôn, tê liệt lên tiếng, "Anh......"
"Cái gì?" Địch Thu Hạc khẩy tóc một cái, bán nghiêng người, nút áo sơ mi chẳng biết lúc nào đã mở hai cái, lộ ra đường cong xương quai xanh khiêu gợi, quần áo có chút chật, đường cong vòng eo khỏe gầy hiển lộ rõ ràng.
"Kỹ thuật lái xe thật nát." Hạ Bạch vặn xong bình nước, tay chân vẫn như cũ như nhũn ra mở cửa xuống xe, sau đó chống cánh tay trên mui xe, chôn mặt trong cánh tay, giảm bớt cảm giác chóng mặt.
Địch Thu Hạc biểu tình cừng đờ, mặt thối trừng tay lái một cái, sau đó yên lặng kéo tốt cổ áo, xuống xe vòng qua bên cạnh cậu, chọt vai cậu, "Cậu không sao chứ?"
Hạ Bạch quay đầu tử khí nặng nề mà nhìn anh một cái.
Địch Thu Hạc lúc này mới phát hiện cậu sắc mặt hơi tái, màu môi rất nhạt, khẽ mím môi, làm cho người ta đột ngột thăng một loại kích động giúp cậu đem đôi môi một lần nữa khiến cho hồng nhuận lên.
Lại tới nữa, cái loại cảm giác tâm run mạc danh kỳ diệu này. Anh nghi hoặc ấn ấn ngực, khẽ vặn lông mày, tiến lên một tay ấn vai cậu, một tay rơi vào eo cậu, không tự chủ ngừng thở, nghiêng người, tay đặt ở eo từ từ đi xuống......
"Anh làm gì." Chân mày Hạ Bạch co rút.
"Sắc mặt cậu rất kém, tôi ôm cậu đi gặp bác sĩ." Địch Thu Hạc vẻ mặt thành thật.
Hạ Bạch cắn răng, "Đây chính là lý do anh sờ mông tôi?" =))))
Địch Thu Hạc ngẩn một cái, liếc mắt nhìn tay mình, dựng thẳng lông mày, "Đây là mông? Đây rõ ràng là eo sau!" Vừa nói dịch tay xuống, đặt trên mông cậu, dùng sức vỗ vỗ, "Đây mới là mông! Tiểu cẩu tử cậu có kiến thức thông thường hay không!"
Hạ Bạch trợn mắt, không dám tin quay đầu lại nhìn anh, sau đó xoay người ôm cổ anh, ấn anh một trận bạo nện, "Gà cay Địch ba tuổi! Anh lại sờ tôi...... Tôi để cho anh đoạt trà sữa của tôi! Tôi để cho anh đoạt máy ảnh của tôi! Tôi để cho anh hại tôi lên bảng tin! Tôi để cho anh nửa đêm gửi tin nhắn quấy rầy tôi! Hại tôi mơ ác mộng! Tôi để cho anh —"
"Cậu từng mơ thấy tôi?" Địch Thu Hạc vốn đứng bất động tùy cậu đấm, sau khi nghe thấy câu này nhịn không được tóm lấy tay cậu, khóe miệng nhếch lên một độ cong thỏa mãn, "Tôi biết ngay mà, tiểu cẩu tử cậu quả nhiên là fan não tàn của tôi, không sao, chỉ cần cậu hơi khắc chế một chút sùng bái đối với tôi, thần tượng và fan cũng có thể trở thành bạn bè."
Kìm ở trên vai và trên cổ tay rất lớn, rất ấm ám, lực đạo không quá lớn, nhưng làm cho cậu không chút nào phát lực, chỉ có thể bị động treo ở trên người đối phương — đối phương là có công phu, đánh không lại.
Hạ Bạch hiểu rõ thời thế, thanh âm thấp xuống, "Anh trước buông tôi ra."
Địch Thu Hạc đối với tư thế hai người hiện tại rất thỏa mẫn, túm cậu nhấc bước liền đi, biểu tình không kiềm chế được, "Vậy cậu cầu tôi."
"...... Anh không sợ bị cẩu tử chụp được, sau đó đăng tin tức bát quá "Shock! Thịt tươi đang nổi hóa ra là đồng tính luyến, cùng đồng tính ở hẻm nhỏ tán tỉnh ôm ấp" sao?"
"Sẽ không đâu." Địch Thu Hạc đối với cậu cười đến ôn nhu, hết tức đáng ghét, "Giám sát xung quanh đây đều hỏng, trước sau hai cái lối ra nếu có người xuất hiện sẽ hết sức rõ ràng, người trong hẻm trước tiên đã có thể phát hiện. Chủ yếu nhất chính là, tôi bị đóng băng rồi, tin tức liên quan tới tôi một cái đều phát không ra." Nữ nhân Tần Lỵ kia rất thông minh, tình huống hiện tại, nên làm thế nào bà ta đều hiểu hơn ai khác.
Hạ Bạch rũ mắt trầm mặc, sau đó sâu kín mở miệng, "Tôi mắc tè."
Địch Thu Hạc dừng bước.
"Còn say xe muốn ói."
Địch Thu Hạc buông cậu ra, đem cậu dịch tới đối diện một cái thùng rác trong hẻm nhỏ, vỗ eo sau cậu, ôn nhu nói, "Tè đi, thuận tiện ói chút, tôi trông chừng giúp cậu, sẽ không để cho người khác nhìn lén được tiểu tiểu bạch của cậu."
Hạ Bạch: "......" Kịch bản hình như không đúng?
"Cần tôi giúp cậu cởi dây lưng không?"
Hạ Bạch quyết đoán xoay người, cất bước bỏ chạy. Cậu coi như là phát hiện, ảnh đế rách này hôm nay chắn cửa chính là vì trả thù mình chuyện lúc trước ở cửa quán vịt quay hãm hại hắn, phải chạy, không chạy hôm nay liền xong!
"Máy ảnh và máy tính của cậu đều trên xe tôi."
Hạ Bạch dừng lập tức, ở trong lòng mắng to mình đầu heo, sau đó xoay người chạy lại trước mặt Địch Thu Hạc, cầm tay anh, thành khẩn nói, "Tôi là fan não tàn của anh! Loại não tàn nhất kia! Muốn ăn beefsteak không? Tôi mời khách! Đắt tiền nhất thì không được, đắt bình thường vẫn là có thể!"
"Ngoan." Địch Thu Hạc sờ đầu cậu, lực đạo ôn nhu đến buồn nôn, "Nghe nói cậu dạo trước bị một tiểu chủ trì bắt nạt? Đừng sợ, anh trai giúp cậu trút giận."
Hạ Bạch: "......" Sao cảm thấy giọng điệu câu "Anh trai" này hình như cảm nhận qua ở đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT