Ra cửa viện, Tần Tinh nhìn chung quanh. Nhà của các nàng ở hẳn là cuối thôn. Vừa ra cửa, bên tay trái là một con đường cho xe ngựa đi, đi tới tiếp là một con suối rộng khoảng ba thước. Nước suối không sâu, trong vắt, lộ ra mấy tảng đá lớn, cảm giác mùa đông nằm trên đá phơi nắng hẳn là không tệ.
Lại nhìn bên kia là một mảnh ruộng, ruộng trồng mấy cây nhỏ không thấy rõ là cây gì. Qua đám ruộng là núi. Núi không cao lắm. Trên mặt sưới có cây cầu gỗ nối con đường trong thôn với bên kia.
Đi qua bên phải là nhà các thôn dân nằm rải rác. Càng đi nhà cửa càng nhiều hơn. Cách nhà mình khoảng mấy thước là Lý thẩm có quan hệ khá tốt với nương. Nhà ở cũng không khang trang lắm, ở trong thôn coi như trung bình, một viện tử nhỏ, bốn gian nhà ngói lớn. Nghĩ đến Lý thẩm ngày hôm qua ở nhà giúp đỡ hỗ trợ mẹ mình, khuôn mặt tròn tròn, vừa thấy cũng biết là người thiện lương ôn hòa.
Trong trí nhớ của nguyên chủ Tần Tinh, hình như Lý Đại Căn phu quân của Lý thẩm cũng là một nông dân thành thật, rất mạnh khỏe! Đối với mẫu thân đanh đá chanh chua trong nhà rất có hiếu, đối với muội muội duy nhất cũng rất yêu thương. Bà bà Lý thẩm mất chồng từ lúc còn rất trẻ, một mình nuôi nấng con trai con gái lớn lên. Một nữ nhân ở goá, mang theo hai đứa bé, chua xót gian nan trong đó tất nhiên là không cần phải nói.
Thật vất vả nuôi con lớn lên, cưới con dâu, được cháu trai, con gái cũng gả cho người ta, cuộc sống dần dần tốt hơn. Nhưng vốn là một lão bà hiền lành cũng thay đổi. Con trai thì ngu hiếu ngoan ngoãn phục tùng, cho nên làm con dâu cũng có khổ cũng không thể nói với trượng phu mình. Còn con gái gả đến thôn bên cạnh cũng đã hơn nửa năm không về thăm nhà mẹ đẻ. Nhưng lão bà cũng không đi thăm con gái.
Cuộc sống của Lý thẩm cũng không phải rất hạnh phúc đâu! Tần Tinh thầm than một câu "Quả nhiên mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng!" Nhưng chắc hẳn Lý lão thái thái cũng không phải không có thuốc chữa. có lẽ là thời mãn kinh không được khai thông, kết quả tích tụ lại càng kết càng sâu. Ôi, mình còn lo chuyện bao đồng nữa, lắc lắc đầu, đuổi kịp Tần Ngọc đằng trước.
Bọn họ muốn lên núi không phải theo con suối đối diện mà là đường đi vòng sau núi.
Đi vòng sau núi khoảng mười phút thì không còn đường lớn chỉ có đường nhỏ. Đi dọc theo đường nhỏ ven suối thôn Thanh Thủy đi sâu vào trong còn có bảy tám thôn đều phân bố ở trong núi. Càng đi vào núi càng sâu, cây cối càng tươi tốt. Núi phía sau thôn Thanh Thủy cũng không quá cao, so với Hoàng Sơn, Hoa Sơn Tần Tinh từng đi qua ở kiếp trước thì thấp hơn hẳn, lại càng không dám so với những núi lớn như Vân Nam. Thôn dân phía sau muốn đi trấn trên đều phải dựa vào con đường từ trong núi.
Từ thôn Thanh Thủy thì bắt đầu còn có đường bẳng phẳng, ven đường lại trải qua mấy thôn thì đến trấn trên! Đầu thôn Thanh Thủy có người kéo xe trâu, trả bạc thì sẽ được ngồi xe đi lên trấn mất một canh giờ. Nếu không có bạc, chỉ có thể dựa vào chân mà đi, nếu xa hơn mà trên đường còn loanh quanh thì có thể mất cả buổi.
Tần Tinh vừa đi đánh giá vừa chung quanh, quan sát hoàn cảnh.
"Tỷ, đệ cảm thấy bây giờ tỷ thật là lợi hại" Tần Ngọc đi song song với Tần Tinh, đột nhiên cảm khái nói.
"Nõi giỡn, trước đây tỷ không lợi hại sao." Tần Tinh nhất thời nổi lên lòng trêu cợt cậu.
"Không phải, không phải, không phải đệ có ý này." Tần Ngọc vừa nghe thì nhức đầu, ngượng ngùng xua tay liên tục.
"Vậy đó là gì ý gì chứ?" Cho tới bây giờ Tần Tinh đều không biết mình lại có tính cách thú vị như vậy!
"Chính là, là gì nhỉ, ôi, trước đây … dù sao, ôi, đệ cũng nói không rõ ràng" Tần Ngọc mặt đỏ lên nói năng lộn xộn.
Tần Tinh thấy cậu nóng nảy nên không trêu nữa, "Ngọc nhi, vậy đệ cảm thấy bây giờ nhị tỷ tốt hơn hay là trước đây nhị tỷ lợi hại?" Tần Tinh thật sự là không có lúc nào không nghĩ tới việc cải tạo đệ đệ xúc động này.
"Đương nhiên là bây giờ nhị tỷ lợi hại. Mấy lần vừa rồi, nhị tỷ chỉ cần nói mấy câu, đại nương và nhị nương đều bỏ chạy. Trước kia chúng ta đánh cũng đều đánh không lại họ." Tần Ngọc tỏ vẻ còn phải hỏi sao.
Tần Tinh chau chau mày, không thể tưởng được Tần Tinh trước kia còn là một cô gái bạo lực nữa. "Ngọc nhi, tỷ nói đệ nè, có một số người không đáng cho đệ phải gây chiến, không đánh mà thắng mới là cách tốt nhất."
"Gây chiến, không đánh mà thắng là ý tứ gì?" Biểu cảm trên vẻ mặt Tần Ngọc đầy hào hứng học hỏi.
"Ồ, ý của gây chiến chính là, nói đơn giản một chút, chính là không cần tức giận thậm chí động thủ với người không liên quan. Không đánh mà thắng chính là dao không cần nhiễm máu mà địch nhân đã bị thu thập. Đây chính là cảnh giới đối phó địch nhân cao nhất." Tần Tinh tìm những từ đơn giản nhất giải thích cho Tần Ngọc nghe.
"Đệ đã hiểu!" Tần Ngọc bừng tỉnh hiểu ra, lập tức vẻ mặt lại đau khổ. "Nhưng nhị tỷ, sao tỷ lại biết nhiều như vậy, hình như cha không dạy mà." Tần Tinh nhất thời không biết phải trả lời thế nào, còn chưa nghĩ ra, lại nghe tiểu tử kia hạ giọng "Nhị tỷ, là ông tiên phải không?" Cậu chớp chớp mắt sáng đối với Tần Tinh, "Phải không nhị tỷ?"
Tần Tinh sửng sốt, lập tức phản ứng lại "Ừ ừ, đúng rồi, đúng vậy". Nhìn vẻ mặt Tần Ngọc vẻ mặt ta đây biết ngay thì cười cong cong mắt. Xem ra về sau gặp được chuyện không thể giải thích thì đó là một lý do rất tốt.
Đi được khoảng một giờ thì hai người vào núi, từng bước đi theo con đường nhỏ trong thôn leo lên núi. Bởi vì mới mưa nên đất bùn rất mềm, có mùi cây cỏ, phần lớn là cây tùng. Càng đi lên núi thì còn có cây vân sam. Vân sam có thể lấy lá nấu nước uống, chứa nhiều vitamin C, còn tốt hơn so với cam. Trước kia từng nhận nhiệm vụ, lúc đi qua núi có uống nước này. Tần Tinh vừa đi vừa quan sát khắp nơi, càng đi càng sâu!
"Nhị tỷ, phía trên quá sâu chúng ta không nên đi vào. Trong thôn không có người dám lên, nói có hổ đó!" Tần Tinh quay đầu thấy vẻ mặt hơi sợ hãi của Tần Ngọc liền dừng chân lại, "Vậy đệ dẫn tỷ đến chỗ tỷ bị ngã xuống xem đi, là ở đâu vậy tỷ không rõ lắm." Tần Tinh xoay người sang chỗ khác tìm, trong lòng lại âm thầm nói "Nếu thực gặp hổ thì tốt rồi, có thể kiếm không ít tiền." Không chút nào nghĩ tới trước mắt mình vẫn còn là bé gái 12 tuổi, lại vừa mới bị thương còn chưa khôi phục.
Tần Ngọc không muốn đưa nàng đi, trong lòng còn sợ vì thế nói "Chúng ta đi chỗ khác xem đi, tỷ đồng ý là lên núi phải nghe đệ mà."
"Đệ xem, chúng ta đều đã lên đến đây, chỉ đi xem thôi chứ không làm gì hết, đi thôi, lát nữa trời tối bây giờ", nói xong không đợi Tần Ngọc đáp lời liền về phía trước rồi.
Tần Ngọc thấy tỷ tỷ đã đi vào bên trong rồi, chỉ đành đi theo sau buồn bực khẽ thì thầm "Hừ, nói chuyện không giữ lời, nói lên núi sẽ nghe mình... Cha luôn luôn dạy chúng ta phải nhất ngôn cửu đỉnh..."
Cho dù chỉ là nói thầm rất nhỏ nhưng vẫn bị Tần Tinh đang cố gắng nhớ ra nơi mình ngã xuống nghe thấy. Thị lực và nhĩ lực của nàng đều là trải qua huấn luyện! Quay đầu buồn cười nhìn Tần Ngọc liếc mắt một cái, "Nhóc này... Xem ra phụ thân có ảnh hưởng rất lớn với nó!"
Tần Tinh dừng chân quay lại nói với Tần Ngọc "Ngọc nhi, sau này ở nhà trước mặt nương đừng nhắc tới cha." Sợ câu không hiểu nói thêm một câu "Nương sẽ đau lòng."
Tần Ngọc sửng sốt gục đầu xuống, cúi đầu dạ, điều này cậu biết!
Đi được khoảng thời gian cháy một nén nhang, xuyên qua một khóm cây thấp, Tần Ngọc chỉ vào một tảng đá phía trước. "Chính là chỗ kia! Cũng không biết Tần Lương kia làm sao tìm thấy đệ với Phi ca, chúng ta còn cố gắng đi sang phía bên chỗ mấy lùm cây kia..." Cau mày, thở phì phò, chắc còn vì chuyện ngày hôm qua mà canh cánh trong lòng.
"Đừng nghĩ nữa, không phải bây giờ tỷ vẫn khỏe sao? Nhị tỷ đang suy nghĩ, sau này đối phó với địch nhân, chúng ta đều phải tránh đi mũi nhọn, bảo tồn thực lực, sau đó một kích đáp trả!" Tần Tinh trèo lên tảng đá, thở hổn hển nói với Tần Ngọc. Rốt cục chỉ là đứa bé, leo lên tảng đá cũng mệt đứt hơi. Nếu là trước kia, việc này đối với Tần Tinh mà nói quả thực rất dễ dàng!
"Tỷ, tránh đi mũi nhọn, bảo tồn thực lực, một kích đáp trả là ý gì?" Tần Ngọc chạy mấy bước đuổi tới, rất hứng thú đối với những từ ngữ mới mẻ trong lời Tần Tinh.
"Ý là đối mặt với người lợi hai hơn chúng ta thì không cần xung đột chính diện, phải bảo vệ tốt chính mình, làm mình cường đại lên, sau đó tìm kiếm cơ hội thích hợp đánh trả địch nhân mạnh mẽ." Tần Tinh rất thích dạy cho Tần Ngọc những lý luận này! Nàng muốn bồi dưỡng Tần Ngọc mạnh mẽ hơn! Nếu là có một ngày thật sự phải trở về, nhất định có năng lực có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ nương và tỷ tỷ muội muội! Nhưng chuyện này phải đi từng bước một, bây giờ còn chưa phải lúc nghĩ chuyện đó. Ăn no mới là chính sự! Tần Tinh thu hồi suy nghĩ, vừa quay đầu thì nhìn thấy Tần Ngọc bên cạnh hai mắt sáng long lanh nhìn mình nghẹn nửa ngày, vẻ mặt hâm mộ nói "Tỷ, nếu đệ cũng có thể gặp ông tiên trong mộng thì tốt rồi..."
Tần Tinh cũng nghẹn, hết chỗ để nói rồi, chỉ có thể tiếp tục leo lên núi.
Hẳn đây là nơi nàng ngã xuống rồi, nhìn từ tảng đá xuống dưới có thể thấy những nhành cây, ngọn cỏ bị gãy rạp. Không đợi Tần Ngọc đi lên, Tần Tinh ngồi xuống một chỗ, hai tay khum ở trước ngực, người hơi ngửa ra sau, trượt xuống chỗ mình đã ngã hôm qua...
"Nhị tỷ!" Tần Ngọc vừa đi lên thì thấy Tần Tinh trượt xuống, cho rằng nàng lại ngã xuống nên sợ chết khiếp, không hề nghĩ ngợi nhảy xuống theo.
Tần Tinh nghe tiếng kêu thê lương, vừa quay đầu lại thì thấy Tần Ngọc không đầu không đuôi nhảy xuống. Nàng bất đắc dĩ thở dài, không thể không giơ tay túm lại một gốc cây bên canh để dừng lại, dựa lưng vào một gốc cây đại thụ chờ Tần Ngọc.
Nàng không muốn đợi Tần Ngọc leo lên mới nhảy xuống vì sợ cậu không đồng ý, lại phải làm công tác tư tưởng cho cậu rất phiền toái. Nào ngờ tiểu tử này vừa thấy nàng rơi xuống dưới thì không quan tâm gì hết đã nhảy xuống theo. Cũng không nhìn xem mình trượt chứ không phải ngã! Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy đại phiền toái này thực làm cho người ta ấm áp mà!
Tần Tinh nháy mắt mấy cái, chỉ chốc lát sau, Tần Ngọc đã lăn đến trước mặt nàng. Nàng vội vàng đưa tay ngăn Tần Ngọc lại. Tần Ngọc vừa dừng lại còn chưa đứng vững đã ôm cổ Tần Tinh "Nhị tỷ, nhị tỷ, nhị tỷ, tỷ làm đệ sợ muốn chết!" Tần Tinh còn chưa quen bị người khác ôm ấp giật giật người, Tần Tinh lại càng ôm càng chặt, đành phải tùy cậu ta! Lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên mái đầu vùi vào trước ngực mình bị vương đầy cỏ cây, chờ cậu bình tĩnh lại, Tần Tinh kéo cậu ra chỉ tay vào trán nghiêm túc nói, "Tần Ngọc, đệ nhớ kỹ, sau này trước khi làm chuyện gì thì phải suy nghĩ trước, đừng giống như kẻ thô lỗ, hữu dũng vô mưu! Đệ không thấy tỷ xuống đây như thế nào sao?"
Tần Ngọc ngẩng đầu nhìn Tần Tinh, tựa như hồi tưởng lại, chỉ chốc lát sau, trên mặt liền đỏ ửng lên...
Tần Tinh nghĩ chắc là cậu hiểu được nên cũng không tiếp tục nói nữa, kéo tay Tần Ngọc dạy cậu ngồi dưới đất, người hơi ngửa ra sau, chậm rãi trượt xuống. Tần Ngọc cẩn thận làm theo, chỉ chốc lát sau đã có thể nắm giữ tốc độ thân thể rất nhanh. Tần Tinh vừa lòng nở nụ cười, thích ứng rất nhanh!
Trượt khoảng mười phút thì tới đáy, chính là chỗ cuối cùng Tần Tinh bị ngã xuống.
Tần Tinh nhìn nhìn chung quanh, bên phải là một lối đi nhỏ không giống đường, cỏ dại mọc đầy. Ngày hôm qua chắc là đại tỷ cõng mình về từ chỗ này, hẳn là có thể từ nơi này đi ra ngoài.
Tần Tinh đi sang phía đối diện bên trái, không có đường. Tần Tinh nhặt lên một nhánh cây đi vào bên trong. Phàm là nơi không có đường thì càng chứng minh không có người tới. Như vậy cơ hội tìm được gì đó đổi bạc hoặc tìm được đồ có thể ăn sẽ nhiều hơn!
Tần Ngọc há miệng thở dốc, muốn nói gì lại ngậm miệng, bước nhanh theo.
Tần Tinh dò đường ở phía trước, Tần Ngọc theo sát phía sau. Ước chừng đi thêm thời gian một nén nhang thì Tần Tinh dừng lại. Bởi vì nàng phát hiện chỗ nàng đứng có một hang động tối om. Miệng hang rộng chừng trên dưới một thước, thấy không rõ tình huống bên trong. Nàng cảm thấy hang động này hơi kỳ quái nhưng lại không thể nói rõ, không biết có liên quan gì với việc mình xuyên qua hay không. Nhưng [bad word] kệ có quan hệ hay không, trước cứ đi vào nhìn một cái. Tần Tinh là người có tinh thần không ngại mạo hiểm!
Tần Tinh đi đến cửa hang ngồi xổm xuống, nhặt một viên đá ném vào trong, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Tiếng đá lăn lạo xao, ngoài ra không có tiếng gì khác. Tần Tinh đi vào trong hang, Tần Ngọc kéo áo Tần Tinh, nhắm mắt đi theo đuôi. Đi vào trong hang khoảng 10 bước chân, Tần Tinh nương theo ánh sáng ngoài hang rọi vào nhìn lên trên. Đá thạch bích bóng loáng, vòm hang cao khoảng hai thước. Nàng quét mắt, cúi đầu, chuẩn bị đi vào trong thì cảm thấy không thích hợp, lập tức lại ngẩng đầu, không thể tin chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh hỉ, tổ yến, không ngờ lại có tổ yến. Tần Tinh cẩn thận nhìn lại. Từ miệng hang vào, trên thạch bích toàn bộ là tổ yến màu trắng. Tần Tinh kéo Tần Ngọc vội vã chạy ra ngoài động, Tần Ngọc không hiểu "Nhị tỷ, đi đâu đây?"
"Ngọc nhi, chúng ta phát tài rồi!" Tần Tinh bất chấp cái khác, ra khỏi hang bèn nói với Tần Ngọc ngay lập tức, "Ngọc nhi, đệ hãy nghe tỷ nói. Đệ chạy xuống núi, nói đại tỷ nghĩ cách tới đây, lấy toàn bộ túi bao ở nhà mang tới. Tỷ ở đây chờ mọi người, nhanh đi!" Vừa nói vừa đẩy Tần Ngọc trở về. Tần Ngọc tuy vẫn tỏ vẻ không hiểu nhưng nhìn thấy nhị tỷ hưng phấn như vậy, cũng không hỏi gì nữa mà xoay người chạy xuống núi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT