Mấy ngày sau đó, Liên Kiều vẫn là ngoan ngoãn trở về trong xe ngựa, tiếp tục lên đường. Cũng không phải là nàng ngoan ngoãn nghe lời, mà thật sự là dọc đường không có phong cảnh gì có thể thưởng thức, đi về phía trước nữa thì sẽ tiến vào sa mạc, đến lúc đó ngay cả xe ngựa cũng không ngồi được, lại sắp phải cưỡi con lạc đà hôi hám kia, nghĩ đến là muốn nôn.

Buổi tối, cuối cùng Mục Sa Tu Hạ cùng Liên Kiều đã đến được trạm dừng chân, trông thấy tường thành kéo dài kiên cố, cụm công trình tường cao hào sâu đồ sộ hiện ra, không hoa mỹ lại làm cho người ta âm thầm nặng nề.

"Nơi này chính là nơi lần đầu tiên ngươi bắt ta đến!" Quay lại chốn cũ, Liên Kiều có chút cảm khái, ngẫm lại lúc mới đến nơi này, thật sự là vừa hoảng vừa sợ, bị hắn cưỡng hiếp, bị hắn tát mặt, ngay cả sinh mạng cũng bị uy hiếp, không nghĩ tới cuối cùng lại còn có thể gả cho hắn, thậm chí không kềm chế được mà yêu hắn, ôi thật sự là thế cuộc xoay vần, cảnh còn người mất!

Ngẩng đầu nhìn cửa cung hùng vĩ, Mục Sa Tu Hạ dường như cũng nghĩ đến tình cảnh lúc đó, không khỏi bật lên một ý cười ấm áp, Liên Kiều khi đó tựa như một đóa hoa hồng đầy gai nhọn sinh trưởng trong sương mù, mê hoặc hắn, làm hắn không cưỡng lại được bị hấp dẫn, đồng thời càng bị nàng đâm bị thương, tính cách quật cường và lý trí giữ mình trên người nàng kết hợp hài hòa mà mâu thuẫn, không đoán được nàng, lại kích thích hắn thăm dò càng sâu.

Gặp Liên Kiều là chuyện đẹp đẽ nhất quan trọng nhất xảy ra trong cuộc đời hắn, không bỏ lỡ nàng, chỉ trong gan tấc! Thật may!

Ôm lấy eo nhỏ của nàng chậm rãi đi đến tẩm cung, qua một tòa thiên điện, Liên Kiều dừng chân, nhìn chăm chú, trầm tư.

Mục Sa Tu Hạ khó hiểu nhìn nàng: "Sao vậy?"

Nàng bất động không nói, vẫn chăm chú nhìn tòa thiên điện đơn sơ loang lổ như thế, ánh mắt có chút mê mang.

Mục Sa Tu Hạ nóng nảy, lo lắng nói: "Liên nhi, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Liên Kiều phớt lờ hắn, trái lại đột nhiên bật ra một câu hỏi không đầu không đuôi: "Lúc đấy vì sao ở trong này mà muốn nàng?"

Mục Sa Tu Hạ nhướng mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.

Thở dài, cuối cùng Liên Kiều thu ánh mắt về trên mặt hắn, có chút tiếc hận nói: "Vì sao phải đối với Tô Lạp như vậy? Nàng chỉ là một tiểu cô nương cái gì cũng đều không biết, nhận đả kích lớn như vậy, vì sao còn muốn đối đãi với nàng như vậy? Muốn nàng rồi, lại không biết chăm sóc nàng. Ngươi biết không? Mặc dù ngươi đối với nàng như vậy, nàng vẫn yêu ngươi hết thuốc chữa, đối với nàng như thế không công bằng, không bằng lúc trước kết thúc với nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không sống khổ sở như vậy."

Ánh mắt trầm xuống, bàn tay đặt trên lưng nàng nắm chặt lại, mím môi không nói, thần sắc tối sầm. Rốt cuộc nàng cũng đã hỏi rồi, hắn không muốn nói với nàng, nhưng chung quy cũng không thể giấu được nàng, nói với nàng sự thật, có thể nàng sẽ xem thường hắn? Phải chăng một nam nhân lợi dụng thân thể nữ nhân rất đê tiện? Chỉ là tranh đoạt hoàng quyền thì không từ thủ đoạn, hắn trước đây chính là vô tình lạnh lùng như vậy, lấy việc đạt được mục đích là chính, nam nhân vô tâm, làm sao lại có thể bận tâm đến cảm xúc của người khác? Mặc dù là hiện tại trừ nàng ra, đối với những nữ nhân khác đã có thể sắc thái rồi. Đê tiện cũng được, xấu xa cũng thế, chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn chính là người thắng.

"Ngươi thật sự muốn biết?" Giọng hắn nghe có chút gượng gạo.

"Ngươi sẽ nói cho ta biết sao?" Nàng yên lặng nhìn hắn, "Nếu không muốn nói thì quên đi, ta không muốn nghe lời nói dối."

Cái nên biết thì một ngày nào đó nàng cũng sẽ biết, không bằng chính miệng nói với nàng. Hít sâu một hơi, cuối cùng hắn chậm rãi nói ra ngọn nguồn sự việc: "Khi đó đang lúc tiêu diệt Ngạc Lỗ tộc, ta đã thám thính được một tin tức, đại công chúa của Khánh Liễn quốc gả cho tộc trưởng Ngạc Lỗ tộc. Nhưng lục soát khắp các thôn quê Ngạc Lỗ tộc cũng không có phát hiện tung tích của Mắt phượng hoàng, dù cho đe dọa giết chết, Đạt Cách Lỗ vẫn không chịu nói một chữ. Cuối cùng ta giết hắn, lại bắt thê nữ của hắn lại, muốn dọ thám tin tức từ trong miệng các nàng. Bởi vì ta biết, trên ngực đại công chúa Khánh Liễn quốc có một cái bớt màu đỏ thắm hình đóa hoa mai......"

"Thì ra là như vậy!" Liên Kiều kêu nhỏ, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi tắm chung với Tô Lạp từng nhìn thấy cái bớt hình hoa mai trên ngực nàng còn cười nhạo nàng mệnh phạm hoa đào, bởi vì hoa đào và hoa mai vốn là hình dáng không khác nhau lắm, chỉ là lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Không ngờ Mục Sa Tu Hạ lại vì nguyên nhân này mà ra tay diệt hoa, thật là không đúng!

Ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu nói: "Không phải ngươi đã nói đại công chúa Khánh Liễn quốc ít nhất cũng lớn hơn ngươi mười, hai mươi tuổi, làm sao có thể là Tô Lạp chứ? Khi đó nàng mới mười năm tuổi!"

"Đúng là vì nguyên nhân này ta mới ra hạ sách này, nếu nàng không phải chính đại công chúa, như vậy rất có thể chính là con gái của đại công chúa, vì cái bớt kia là nhiều thế hệ Khánh Liễn công chúa tương truyền."

Liên Kiều khó có thể tin nói: "Nói như vậy, Đằng Triệt mới là......"

Thấy Mục Sa Tu Hạ gật đầu, nàng mới hồi thần lại, thật không nghĩ tới, Đằng Triệt, nữ nhân cả người đầy sẹo, giọng nói khàn khàn đó, từng là một vị công chúa, một nữ tử trải qua vinh hoa phú quý như vậy, vậy mà chịu nhục đến mức này, nàng không thể không khâm phục, giờ phút này nàng càng thêm kính nể nàng ấy.

"Đáng tiếc, nàng điên rồi. Thứ ngươi muốn cũng vẫn không chiếm được." Liên Kiều buồn bã nói, thay Mục Sa Tu Hạ tiếc hận, càng thay mẹ con Đằng Triệt bi ai và thấy không đáng.

Không ngờ, hắn lại nhẹ nhàng bật ra hai chữ: "Không hẳn!"

Nàng nhướng mày nhìn hắn, không biết hắn có ý gì, là Đằng Triệt không hẳn điên, hay là không hẳn hắn tìm không thấy Mắt phượng hoàng? Hay là cả hai? Chỉ có điều, nàng đã không muốn biết, chuyện kế tiếp nàng không có hứng thú biết, đó là chuyện Mục Sa Tu Hạ phải bận tâm, không phải chuyện nàng có thể quản, mà không phải chuyện nàng có thể quản, từ trước đến nay nàng rất thức thời.

Thở dài, tuy rằng đã biết chân tướng có chút buồn bực, nhưng ít ra làm cho nàng an tâm không ít, Mục Sa Tu Hạ vẫn còn không phải là cái loại háo sắc nhìn đến nữ nhân liền trèo lên, đây mới là điều nàng để ý, ha ha.

"Hồi cung nghỉ ngơi đi!" Hắn đề nghị, ngồi xe ngựa lâu như vậy rồi, một bóng dáng nho nhỏ màu trắng có cánh vỗ phành phạch dừng trên chỗ đất trống phía trước. Tập trung nhìn lại, là một con bồ câu trắng.

"Đêm nay có đồ ăn ngon." Mục Sa Tu Hạ mỉm cười.

"Không được!" Liên Kiều hơi chán nản, bồ câu có thể bay qua sa mạc nhất định là cực phẩm trong loài bồ câu chịu được đói khát, mạnh khỏe dẻo dai, có sức chịu đựng rất mạnh, tên không có mắt này lại chỉ nghĩ bắt nó đem ăn, phung phí của trời.

"Ta muốn bắt nó nuôi chơi, Hạ, ngươi giúp ta bắt lấy nó được không?"

Lời của Liên Kiều còn hữu hiệu hơn cả thánh chỉ, mệnh trời có thể bỏ qua, nhưng lời vợ không thể không nghe. Thân ảnh nhanh như chớp bay về phía trước, mắt thấy sắp bắt được, con bồ câu này cũng là loại nhạy bén, dang cánh muốn bay đi. Mục Sa Tu Hạ cũng nhanh chóng vọt người, đạp chân trên không trung, xuất một thế Thê Vân Tung đẹp đẽ, đưa tay chụp lấy, đã bắt lấy nó trong tay.

Liên Kiều ở phía dưới vỗ tay không, không nhịn được thốt lên: "Ông xã (lão công) thật giỏi nha!"

Mục Sa Tu Hạ phi thân trở lại trước mặt nàng, giao con bồ câu trong tay cho nàng, thản nhiên quăng ra một câu: "Ta không già! Không được gọi ta là lão công!" Rồi sau đó xoay người bỏ đi.

Kìa, thái tử gia tức giận! Tên này thật không thú vị!

Lại thở dài, Liên Kiều bất đắc dĩ vuốt ve đầu con bồ câu, nhẹ giọng nói: "Ai da, ai bảo ngươi không ngoan, đang tốt lành tự nhiên bay đi làm gì? Nhìn xem, cha ngươi giận rồi kìa!"

Liên Kiều lầu bầu không phát hiện Mục Sa Tu Hạ đi ở phía trước khóe miệng hơi hơi run run, thái dương ẩn hiện gân xanh giật giật. À, người thông minh dù có cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, làm sao lại quên mất lão công nàng có một đôi tai còn thính hơn cả thỏ chứ? Gặp rắc rối rồi!

Tìm một cái lồng to, nuôi con bồ câu ở bên trong trước, chờ sau khi quay về kinh sẽ làm cho nó một cái tổ tốt. Sau khi sắp xếp xong, nàng mới trở lại tẩm cung, phát hiện Mục Sa Tu Hạ không ở trong cung. Chắc là lại đi xử lý quốc gia đại sự của hắn.

Lười biếng không muốn đi xa để tắm nước nóng, bởi vì nàng phát hiện sau tẩm cung có cái hồ nước nóng lớn hơn. Quả thực giống như bể bơi, tên nhóc Hạ này cũng quá biết hưởng thụ đi! Không yêu vàng bạc, không thích xa hoa, lại biết làm cho bản thân sống thoải mái nhất, hài lòng nhất! Đúng là vô cùng cao cấp, khen một lời trước!

Bỏ hết quần áo, chậm rãi đi vào trong hồ, nước hồ ấm áp từ từ nhấn chìm bàn chân, đầu gối, eo nhỏ, cho đến toàn thân, chỉ lộ ra hai lỗ mũi ra ngoài hít thở, mỗi lỗ chân lông đều náo động mở lớn, tham lam hấp thu tinh hoa nước nóng, thật thoải mái!

Ánh sáng mờ mờ trong phòng tắm là ánh dạ minh châu, xa hoa mà không phô trương. Gió đêm lay lay tấm mành sa, thổi đi từng cơn khí nóng, để lại một căn phòng mát lạnh, buổi tối như vậy thật đẹp, lưng dựa vào thành hồ, cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến, Liên Kiều mệt mỏi khép mắt, vô tình thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, trong mông lung, hơi thở ấm áp phảng phất trên mặt nàng, áp lực ôn nhu mà bá đạo truyền đến trên cánh môi, đôi môi bị chặn lại vì không hít thở được nhiều mà hé mở, một cái đầu lưỡi trơn ướt linh hoạt càn rỡ tiến quân thần tốc xuyên qua răng, lấy phương thức cường ngạnh quét qua hàm trên mẫn cảm của nàng, gợi lấy đinh hương của nàng, quấn quít, lôi kéo, không ngừng mút lấy, kề cận từng tấc ngọt ngào bên trong.

Hôn mút mạnh mẽ làm đau đôi môi mềm mại của nàng, hai tay vô lực đẩy lồng ngực trần trụi kề sát trên người mình ra, da thịt nóng bỏng dưới lòng bàn tay làm bỏng nàng, kích thích nàng mở mắt theo bản năng, đối lại đôi mắt mơ màng buồn ngủ chính là một đôi mắt lam bất mãn, ánh mắt như thế quá quen thuộc, cũng quá chăm chú. Bỗng nhiên tỉnh lại, quên mất cả ý ngủ.

"Hạ!" Tiếng kêu nhỏ của nàng biến mất trong miệng hắn, không biết là cái hôn của hắn rất bức người, hay là suối nước nóng quá ấm áp, cả người nàng lúc này vô lực, mềm mại chỉ có thể dựa vào hắn, nếu như bàn tay trên lưng vừa buông lỏng, sợ là sẽ trượt vào trong hồ.

Hôn đến nàng ý loạn tình mê, Mục Sa Tu Hạ thở dốc gặm cắn dọc theo nàng chiếc cổ trắng nõn của nàng, liếm mút vành tai trơn láng nõn nà, một mạch xuống phía dưới đến xương quai xanh khêu gợi, cổ họng không nhịn được phát ra tiếng ngâm thô, mất hồn không dứt vì thân thể tuyệt đẹp trong lòng.

Lưu luyến làn da trắng mịn trước ngực, rốt cuộc hắn thỏa mãn ngậm lấy quả nhỏ đỏ sẫm của nàng.

"Ưm...... A......" Nàng rên rỉ, khó nhịn được sự khiêu khích của tên quỷ này, bám lấy vai hắn, dùng sức cong người hùa theo, muốn được an ủi nhiều hơn nữa.

Cảm nhận được quả nhỏ trong miệng dần nở lớn, cứng lại, hắn nhịn không được khẽ cắn. Đưa tay ra phủ lên bên tròn trịa cao ngất còn lại, vừa mạnh mẽ xoa nắn, vừa dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy hồng mai trên đỉnh tùy ý chuyển động, vân ve tròn dẹt.

Chống đỡ không được khiêu khích, nàng mở miệng thở dốc, từng tiếng khe khẽ: "Hạ...... A...... Ta...... Ta...... Rất khó chịu......"

Vừa hơi dùng sức cắn hồng mai của nàng, nàng đã chịu không nổi "A" một tiếng, không rõ đêm nay, vì sao hắn trở nên hung hăng như thế, nhưng cũng càng khiêu khích từng tầng dục vọng của nàng.

Chợt thấy trên lưng siết chặt, nàng bị hắn từ trong hồ bế ra, ngay sau đó quăng lên trên chiếc giường mềm mại. Hắn nhanh chóng đè thân hình to lớn phủ lên thân hình mảnh mai của nàng. Dùng sức tách hai chân thon dài tuyết như trắng của nàng ra, không một khắc chần chờ đâm vào, chôn sâu!

"A...... Ta...... Đừng mà...... Đừng mà...... Ta không được...... Ưm...... A......" Chuyển động điên cuồng làm cho nàng không thể chống đỡ khoái cảm tình dục, thế nhưng ngay lúc nàng sắp lên đỉnh, hắn lại tàn nhẫn rời khỏi cơ thể nàng.

"A...... Hạ, đừng đi, đừng mà...... Khó chịu......" Vẻ mặt nàng rời rã, hoàn toàn không tự chủ được, hư không trong cơ thể làm cho nàng không làm sao được, vô lực đong đưa vòng eo, bàn tay giơ ra giữa không trung, nhưng không cách nào chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Lúc này, bên tai vang lên giọng nói tựa như ác ma của trượng phu nàng, bá đạo mà dịu dàng: "Có còn rời khỏi ta nữa không? Ngươi còn muốn rời đi không? Nói đi!" Hắn hung hăng ra lệnh, khiến nàng khuất phục, cực kỳ để ý nàng từng dứt khoát rời bỏ, không chiếm được lời hứa hẹn của nàng hắn vẫn luôn không có cảm giác an toàn.

Vì làm cho cảm giác lấp đầy trở lại, thê tử của hắn không do dự gì mà điên cuồng gật đầu, thở gấp liên tục: "Ta đồng ý với ngươi, đồng ý với ngươi, không bao giờ rời ngươi đi nữa, nói sao cũng sẽ không rời ngươi đi nữa, trừ phi ngươi không cần ta!"

Nàng hứa hẹn trong điên cuồng làm lòng hắn cảm động, tình yêu nồng nàn dâng lên, hắn thương tiếc hôn lên môi nàng, lại chôn sâu vào trong cơ thể của nàng làm nàng thỏa mãn.

Đau lòng nói: "Cả đời này ta chỉ muốn ngươi, có ngươi là đủ rồi!"

Cả đêm đằng đẵng, trong màn xuân sắc hài hòa, bóng dáng quấn quýt lưu luyến ngân lên một khúc nhạc mỹ lệ, đêm còn rất dài......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play