Đến thế giới này, nàng tự hỏi chưa bao giờ cùng người kết thù kết oán, khả năng tìm ra một mối thù cá nhân gần như bằng không. Mặc dù là Vi Nhi công chúa đố kị sinh hận, nhưng trước khi biết rõ nội tình thì nàng ta cũng sẽ không tùy tiện ra tay, Mục Sa Tu Hạ là người thông minh sáng suốt đến cỡ nào, nếu để cho hắn nhìn ra thì kết quả sẽ rất thảm. Hiện giờ thân phận của nàng đã khác xưa, trừ việc là thái y đứng đầu của Cách Tát quốc ra, còn là Thái tử phi, lại là trụ cột tinh thần mà lòng dân Cách Tát đang hướng tới, bất kể người nào từng có khúc mắc, hiềm khích với hoàng thất hoặc là Cách Tát quốc, hoặc là trung tâm quyền lực chính trị đều có khả năng hạ thủ với nàng, cho nên khả năng nàng bị cướp đi chỉ có một loại.
Đem tình huống trước mắt ra phân tích, rất có thể nàng sẽ bị đem đi chém đầu thị chúng, trực tiếp phá hủy hình tượng cao quý của nàng đồng thời Cách Tát quốc tự nhiên cũng ít đi một loại lục lượng tinh thần có thể dựa dẫm. Một khả năng khác là có thể dụ nàng phản chiến, đây cũng là mục đích bọn chúng bắt sống nàng. Nếu nàng đoán không sai thì nàng tạm thời sẽ không bị nguy hiểm tính mạng.
Dựa người vào trụ giường, tâm trí đương suy nghĩ, tiếng mở cửa “Chi-nha” vang lên.
Một nam tử bộ dáng ngọc diện thư sinh đi vào, chiếc cằm kiên nghị, đôi môi đỏ hồng đầy đặn, mũi cao thẳng, mày kiếm, trán lộ ra vẻ khôn ngoan cơ trí, toàn bộ khuôn mặt tạo nên cảm giác tính cách cương trực, nhưng vì đôi phượng mâu yêu mị lại làm phá vỡ đi toàn bộ bố cục dương cương ban đầu, tính cách người này xem ra tâm cơ thâm trầm, tính tình vô thường. Nhìn qua quần áo sang trọng quý giá, làn da trắng sáng trong suốt liền đoán người này sống trong an nhàn sung sướng, phú quý. Người kia là ai? Nàng có thể khẳng định là chưa từng gặp qua, nhưng mà cặp phượng mâu kia lại rất giống một người.
Nam tử đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống nàng, thần sắc ung dung nói: “Ngươi gọi là Liên Kiều?”
Vẫn còn mệt mỏi dựa vào trụ giường, Liên Kiều giương mắt lên ngắm hắn một lát rồi lại hạ mi mắt, hữu khí vô lực nói: “Ngươi là ai?” Đem nàng đến đây, biết rõ còn hỏi, thật nhàm chán!
Đối với xử sự vô lễ của Liên Kiều, nam tử vẫn không tỏ vẻ tức giận, khí độ ung dung tiến đến cạnh bàn ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói ngươi y thuật rất cao, có khả năng làm khởi tử hồi sinh.”
“Nhà của ngươi có người muốn chết sao?” Vẫn như cũ bộ dạng hữu khí vô lực, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người ta tức chết, Liên Kiều chính là đang thử, thử xem hắn có tức giận hay ko. Một người trong lúc tức giận chính là thời điểm thiếu kiên nhẫn nhất, thế nào trong lời nói của hắn cũng sẽ lộ ra chút sơ hở.
Nhưng thực tế làm nàng vô cùng tức giận, tuy rằng thấy được ánh mắt hắn chợt lóe lên sát khí lướt qua, nhưng vẫn xử sự hợp lý như cũ, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nói nhẹ: “Rất thú vị!”
Đảo mắt một vòng, Liên Kiều giương mắt chống lại hắn nói: “Tại sao không giết ta?”
Hắn cười nhạt: “Ngươi rất muốn chết sao?”
“Không muốn!” Nàng ăn ngay nói thật, “Ta chỉ là tò mò thân phận của ngươi.”
“Ngươi cảm thấy thân phận của ta là gì?” Hắn liếc nàng.
Liên Kiều cười thật vô hại: “Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là Lương quốc Hoàng đế.”
Nụ cười ngưng tụ ở khóe miệng, lúc này Liên Kiều có cảm giác hắn thật sự rất muốn giết nàng.
Không khí ngưng trệ, Liên Kiều chính là chờ hắn lộ ra sơ hở.
“Dựa vào cái gì nhìn thấy được?”
Nàng cảm nhận được hơi thở của đối phương dần dần thu lại, Liên Kiều biết mình vừa thoát được một kiếp, thoải mái đáp: “Áo lót bên trong của ngươi.”
Nam tử nhíu mi, thùy mâu nhìn mũi đế giày rõ ràng lộ ra một phần vải dệt ánh vàng, mày chậm rãi dãn ra, ý cười sâu sắc: “Nữ tử thật thông minh.”
Trong lòng Liên Kiều sớm đã có suy tính, người muốn diệt trừ nàng nhất phải là Phiên quốc, nếu như Phiên quốc cướp nàng thì người nằm đây chắc là một cổ thi thể rồi, không có lý gì lưu lại mạng của nàng, Phiên quốc đã muốn mất hơn phân nửa lãnh thổ sẽ không có thời gian mà cám dỗ nàng phản chiến, trực tiếp giết chết nàng để đả kích sĩ khí Cách Tát, trọng chấn quốc cương mới là biện pháp hữu hiệu nhất. Nhưng hiện tại nàng vẫn còn sống, kình địch còn lại thì cũng chỉ có thể là Lương quốc.
Lương đế hẳn là một kẻ tâm cơ thâm trầm, trình độ gian trá giảo hoạt nhất định cũng không thua gì Mục Sa Tu Hạ, cho nên mới thủy chung giữ thái độ bàng quang, ung dung chờ Phiên quốc cùng Cách Tát quốc đấu đến lưỡng bại câu thương. Hắn có thể bảo tồn thực lực mà ngồi ngư ông đắc lợi, đây vốn là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện. Nhưng Lương đế trước sau gảy một bàn tính toán như ý lại phát hiện Phiên quốc ở dưới móng ngựa của Cách Tát quốc hoàn toàn không đỡ nổi một kích, đại quân Cách Tát sĩ khí như lửa, dễ dàng chiếm lĩnh một nửa lãnh thổ rộng lớn của Phiên quốc. Điều này làm cho Hoàng đế Lương quốc đứng ngồi không yên, nếu không ra tay ngăn chặn, cục diện này sớm muộn cũng lan tràn, ngày hôm nay của Phiên quốc cũng sẽ là tương lai của Lương quốc.
Nam nhân này, Liên Kiều cũng không khẳng định chính là Lương đế. Tuy rằng hoàng thất Cách Tát, Phiên quốc cùng Lương quốc phân biệt lấy đen, trắng, vàng để làm đại diện. Nhưng có thể sử dụng màu vàng cũng không nhất định chỉ có Hoàng đế, nàng từng gặp qua Long Tiêu, hắn dùng vải dệt có màu vàng lót ở tay và cổ áo. Nàng nói như vậy cũng chỉ là muốn quan sát phản ứng của đối phương mà thôi, điều khiến nàng khẳng định chính là do ánh mắt của hắn. Đôi mắt của hắn cùng Long Tiêu là giống nhau như đúc, chẳng qua là thần sắc thêm phần âm lãnh. Theo nàng nhớ, Long Tiêu chỉ có một bào huynh, hắn chính là Lương quốc Hoàng đế. Khi nhìn thấy đồng tử hắn không ngừng thu lại, Liên Kiều biết chính mình một tên trúng đích.
Không thể tin được Lương đế sẽ tự thân tiếp kiến nàng, như vậy nơi này hẳn là Hoàng cung Đại Lương rồi. Vận khí của mình thật như cứt chó mà, vừa mới rời khỏi Hoàng cung Cách Tát, lại bị bắt đến Hoàng cung Đại Lương, sao mà cứ có dính dáng giao tình đến hoàng thân quốc thích vậy!
Không biết khi Mục Sa Tu Hạ sau khi phát hiện chính mình trúng phải kế điệu hổ ly sơn của người khác, kẻ luôn tự phụ cao ngạo như hắn sẽ có biểu tình như thế nào đây, thật là rất tò mò nha! Ai đáng tiếc là nhìn không thấy! Liên Kiều thực bội phục bản thân đến nước này mà vẫn còn tâm trí nghĩ những chuyện không đâu. Ổn định lại tinh thần, nàng nghĩ cũng nên cho đối phương một chút tôn trọng, dẫu sao hắn cũng là vua của một nước.
“Tiểu nữ tử tham kiến Hoàng thượng!” Ngoài miệng thì lễ phép nhưng thân thể từ đầu đến cuối vẫn dựa vào trụ giường.
Long Ưng không cùng nàng so đo, hắn lịch sự trả lời: “Thái Tử phi không cần đa lễ.”
“Không biết Hoàng thượng phí tâm tư lớn như vậy, khó khăn đem ta đến đây là có việc gì chỉ giáo?”. Biết rõ có chạy trốn cũng vô dụng, nàng chỉ có thể cùng hắn chậm rãi làm quen, chờ Mục Sa Tu Hạ đến cứu nàng. Không phải là nàng đối với hắn tin tưởng như vậy, mà nàng vốn là phi tử của hắn, thân là Thái Tử, đối mặt với việc Thái tử phi bị cướp đi, hắn tuyệt đối không thể cũng không chấp nhận ngồi nhìn mặc kệ.
Mắt phượng đẹp tuyệt thế ngờ vực sáng lên, cười nhạt nói “Thái Tử phi quá khiêm nhường, chỉ giáo từ này không dám, Trẫm là hy vọng Thái Tử phi có thể đem y thuật cao thâm truyền lại cho Lương quốc ta, cũng là phúc lành cho trăm họ Lương quốc a!”
Lời hay ai chẳng biết nói, xem ra Lương đế chính là muốn đối nàng dùng kế sách khai thác dụ dỗ. Cũng tốt, học thuật trao đổi không có giới hạn biên giới quốc gia, đồng ý với hắn cũng không sao, nữ tử tốt không ngại thiệt thòi trước mắt, chọc giận hắn đối với mình cũng không có lợi.
“Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, Liên Kiều tự nhiên sẽ cố hết sức.”
“Như thế rất tốt!”
Long Ưng có vẻ vô cùng hài lòng với biểu hiện của Liên Kiều, quét sạch tối tăm nơi đáy mắt. Đương lúc hắn toan đứng dậy rời khỏi, Liên Kiều gọi hắn lại.
“Cái kia, Hoàng thượng …”
Hắn dừng lại, xoay người, lạnh nhạt nhìn nàng.
Liên Kiều thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Ta và Long Tiêu Vương gia có thể gặp mặt một lần hay không?”
Long Ưng nhíu mi, nhanh chóng mỉm cười nói: “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT