Thái tử Cách Tát quốc tuy rằng là thái tử, nhưng không giống với khái niệm thái tử của chúng ta. Đầu tiên, thái tử có thể có đất phong của mình, hơn nữa có thể phong vương, cho nên Liên Kiều là thái tử phi cũng là vương phi, không biết hạ nhân sẽ kêu nàng như thế nào, nhưng mà hình như Mục Sa Tu Hạ thích mọi người xưng nàng là thái tử phi. Tiếp nữa là thái tử Cách Tát có thể nắm giữ binh quyền mang binh đánh giặc. Bởi vậy, trên danh hiệu của hắn còn thêm danh hiệu tướng quân. Kỳ thật, chế độ ở Cách Tát quốc này vẫn tương đối khoa học hơn, nếu đã xác lập thái tử thì liền đã định là tương lai sẽ như vậy, trước khi thái tử kế vị, hoàng đế sẽ để cho người kế vị học hỏi thật kỹ kinh nghiệm để tương lai trị quốc bình thiên hạ mới có lợi, vì vậy điểm này Cách Tát quốc so với xã hội phong kiến Trung quốc khai sáng hơn. Trái lại hoàng đế Trung quốc lập con mình làm thái tử nhưng cả ngày đề phòng bị cướp ngôi, thiết lập đủ thứ hạn chế, hoàn toàn bất lợi cho phát triển cá nhân. Rất nhiều người kế thừa ngôi vị hoàng đế vừa bước lên ngai vàng liền ngày càng tệ hại hơn vì muốn phát tiết phiền muộn cùng áp lực nhiều năm, thử hỏi như vậy một đám bất thường thì như thế nào có thể thống trị tốt một quốc gia? Mục Sa Tu Hạ cũng coi như thủ tín, sau hôn lễ vẫn chưa chạm đến nàng, vẫn ngủ ở Thừa Phong điện của mình, cũng không gọi nàng dọn sang ở chung cùng hắn mà cho nàng một tẩm cung riêng, vì thế nên nàng ở ngay tại Nguyệt thần điện. Tuy rằng Mục Sa Tu Hạ hết lòng tuân thủ lời hứa, nhưng cũng chưa cho nàng đãi ngộ gì của một thái tử phi, mỗi ngày nàng vẫn đến thái y viện ở hoàng cung làm việc rồi hết giờ thì về lại phủ thái tử nghỉ ngơi, ngoại trừ thay đổi chỗ ngủ ra thì trên cơ bản cuộc sống sau hôn nhân không có gì khác, quả nhiên là tác phong của phụ nữ thế kỷ 21. Lúc này nàng không nhìn thấy Tô Lạp, có lẽ là thương tâm nam nhân mình yêu lại cưới nữ nhân khác, có lẽ là oán hận nàng phản bội, tóm lại Tô Lạp không xuất hiện, Liên Kiều cũng không có mặt mũi đi gặp nàng, giải thích chính là việt tô việt hắc (càng tô càng đen), huống hồ ở giữa còn gút mắt lợi ích, nên có nói cho nàng thì cũng chẳng rõ mà tỏ ý cũng chẳng xong vậy thôi quên đi. Mục đích hắn cưới nàng thì hai ngày sau cũng sẽ rõ ràng thôi. Đêm đại hôn đó có sao băng rơi xuống, Mục Sa Tu Hạ liền gióng trống khua chiêng phái người chung quanh tìm kiếm sao băng rơi xuống nơi nào. Theo thông tin hồi báo, sao băng rơi xuống ở bờ biển, có người còn phát hiện trên thạch có khắc lại tự nữa. Thần nữ giáng trần, phúc hữu Cách Tát, thiên mệnh sở quy, nhất thống thiên hạ! Dân chúng đều vui mừng không xiết, mọi người đều cảm thấy thời đại mới của Cách Tát đã đến. Liên Kiều cười lạnh, vậy ra hắn thú nàng là vì cái này a, cực lực đem nàng tạo thành thần nữ cho vạn chúng nhìn, sau đó lại đem nàng lấy về nhà, nàng là thần nữ mà dân tâm hướng tới, hắn lại chính là đế vương vạn dân ủng hộ, đế nghiệp Cách Tát muôn đời cứ như vậy mà trường tồn. Được lắm Mục Sa Tu Hạ, chính sách ngu dân quả nhiên hữu dụng, người có thủ đoạn đùa bỡn lại nắm trong tay quyền lực, quả thực là tài giỏi, không hổ là thái tử đương triều. Càng đáng sợ hơn chính là hắn lấy cớ xuất binh đánh Phiên quốc, thiên mệnh sở quy, nhất thống thiên hạ, mà nàng lại ứng với thiên mệnh mà đến, thần nữ tương trợ hắn nhất thống thiên hạ. Thật buồn cười mà! “Cô nương, nguy, nguy…..” Sáng sớm Liên Kiều còn đang trong giấc mộng đã bị Y Mã hô gào to tiếng đánh thức, ôm một bụng hỏa rời giường. Y Mã từ trong cung đi theo nàng như của hồi môn đến thái tử phủ mà vẫn không thay đổi gọi nàng là cô nương như ngày thường. “Ồn cái gì mà ồn, cô nãi nãi ta còn chưa tỉnh ngủ mà.” Trở mình tiếp tục ngủ. Y Mã gấp đến độ mặc kệ Liên Kiều nổi nóng, một tay kéo nàng rời khỏi giường nói: “Nguy, ta vừa nghe người hầu hạ thái tử lâm triều trở về nói, thái tử điện hạ muốn dẫn binh tấn công Phiên quốc.” Liên Kiều tức giận đến mắt trợn trắng: “Thái tử mang binh đánh giặc liên quan gì đến việc ta ngủ, chẳng lẽ hắn muốn chiến tranh thì sẽ không cho ta ngủ?” Y Mã cũng nóng nảy, nói năng lộn xộn: “Đúng vậy, điện hạ xuất chinh, người cũng đừng nghĩ sẽ ngủ ngon.” Liên Kiều lấy tay xoa xoa cái trán Y Mã, chậm rãi nói: “Đâu có sốt.” Y Mã quả thực cũng bị chủ tử trước mắt làm cho tức chết đi, giậm chân kêu lên: “Thái tử nói người phải cùng theo xuất chinh đánh giặc a.” ‘Rầm…đương…’ Liên Kiều như nghe được thanh âm cằm của mình rơi trên mặt đất, thật lâu mới hỏi ra một câu: “Vì sao?” Nàng một nữ tử mà kiên bất năng thiêu, thủ bất năng đề (vai không thể gánh, tay không thể nâng, ý nói mềm yếu), tại sao cuộc chiến này lớn như vậy, yêu cầu thể lực và kỹ thuật cũng phải thật cao mà lại muốn cô phải tham gia? Binh lính Cách Tát chết hết rồi à? “Nghe nói, điện hạ cho rằng xuất chinh đánh giặc, chết là không thể tránh được, chỉ đích danh người đi là vì…” “Làm thầy thuốc ở tiền tuyến chứ gì?” Không đợi Y Mã nói xong, Liên Kiều liền nói tiếp theo lời của nàng. Y Mã ngẩn người, sau đó gật gật đầu, tuy rằng nghe không hiểu lắm ý tứ dùng từ của chủ tử, nhưng là nghĩ kỹ lại hẳn ý tứ kia đi. Hừ! Mục Sa Tu Hạ quả nhiên là tiểu nhân mà, hắn vẫn là lo lắng nên đánh giặc phải đem nàng mang theo bên người. Đâu phải chỉ cần nàng làm thầy thuốc tiền tuyến, kỳ thật là dùng để tăng sĩ khí mới đúng. Giáo tràng điểm binh, cổ vũ sĩ khí – loại náo nhiệt mà thoải mái đến vô tích sự này đương nhiên không tới phiên nàng làm, nhưng vì một đạo thánh chỉ, mỗi ngày nàng lại phải khiêng về bao lớn dược liệu cùng thái y trong viện, cung nữ, thái giám cùng nhau luyện chế các loại đan dược, từ sớm đến tối khuya, mệt như cẩu. Thân là thái tử phi, một chút thoải mái của người bình thường cũng không có, căn bản là giống một tỳ nữ chuyên làm việc vặt. Thật vất vả mới làm đủ các loại thuốc trị thương, Mục Sa Tu Hạ đã sẵn sàng xuất phát. Nghe nói lần này là chiến tranh với Phiên quốc - Tư Cách Nhật Ô thành, là chiến lược quân sự trọng yếu, Cách Tát quốc đối với Phiên quốc như hổ rình mồi, chiếm đoạt Phiên quốc với thành trì cùng đất đai rộng lớn. Thực lực của Phiên quốc càng ngày càng suy sụp, vài lần cầu viện từ Lương quốc, nhưng hoàng đế Lương quốc gian xảo lại giả ý nhận lời, thực tế là khoanh tay đứng nhìn, bàn quang. Lần này nếu như đánh hạ được Đại thành, Cách Tát sẽ dời đô đến đó, Phiên quốc liền nguy ngập. Ra khỏi thượng kinh, cảm giác lâu rồi không bước chân vào trong đại mạc mênh mông, thái dương trên đỉnh nóng như muốn giết người, cưỡi trên lưng gù (của lạc đà) mang theo mùi hôi khó ngửi, Liên Kiều vài lần thiếu chút nữa ngã lăn từ trên xuống. Đội ngũ hành quân thật dài, nhìn không thấy được đến đâu, ngay cả bóng dáng Mục Sa Tu Hạ cũng tìm không thấy. Làm phi tử như nàng cũng không được một chút ưu đãi nào, thật không biết vùng sa mạc này phải đi đến năm nào tháng nào mới đến tận cùng a. Kỵ binh Cách Tát ai nấy đều thật cường tráng, dũng mãnh, được huấn luyện thường xuyên, xem ra Mục Sa Tu Hạ rất có tố chất về mặt làm soái lĩnh. Trong sa mạc đã ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư, ánh sáng rạng đông theo đường chân trời nhẹ nhàng dâng lên, Liên Kiều rốt cục thấy được một màu xanh lá nhỏ như ẩn như hiện ở xa xa. “Thảo nguyên, là thảo nguyên a.” Liên Kiều hưng phấn kêu to, khiến binh lính chung quanh đều ghé mắt nhìn. “Ha ha, đúng vậy, tới thảo nguyên rồi, chúng ta sẽ chuyển sang ban đêm hành quân, ban ngày ngủ.” Đồng nghiệp thái y viên Sầm Nhĩ Phi như trút được gánh nặng nói, xem ra hắn cũng không chịu nổi cảnh hành quân đến điên đảo ngày đêm này. Liên Kiều nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: “Sắp khai chiến sao?” Sầm Nhĩ Phi ha ha cười: “Nào có nhanh như vậy, sau khi tiến vào thảo nguyên lại đi thêm một ngày tới Cổ Lạc Ngõa thành, đại quân ở ngoài thành nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, sau đó cùng quân đội trong thành liên hợp xuất phát tới Tư Cách Nhật ô thành.” Liên Kiều gật gật đầu, lại đem ánh mắt hướng về phương xa. Chiến tranh đối với nàng mà nói sao mà xa lạ, máu tanh, giết chóc, đao quang kiếm ảnh, hết thảy chỉ có trong phim mới có thể tái hiện được những hình ảnh lịch sử, nhưng lúc này nó lại sắp trình diễn trước mặt nàng, nàng không biết nên lấy loại tâm tình nào để đối mặt với nó cả. Nhìn một đám người đang sống trước mặt rồi đột ngột ngã xuống, chôn vùi vào cát bụi, nàng nên coi thường, hay là nên đồng tình, thậm chí là hòa mình vào trong đó. Loại tình huống như vậy, nàng không hề muốn lựa chọn, nhưng muốn tránh cũng không thể tránh. Trên đường chân trời màu xanh biếc là ánh mặt trời đỏ tươi như máu đem đại địa nhuộm thành một màu đỏ sẫm. Chạng vạng ngày hôm sau, đại quân đã đến được Cổ Lạc Ngõa thành, Mục Sa Tu Hạ chỉ huy đại quân đóng quân ngoài thành, không được vào quấy nhiễu dân, lại đưa Liên Kiều vào thành sắp xếp cho nghỉ ngơi. Hành quân mấy ngày, rốt cục có thể nằm trên giường thư thư phục phục ngủ một giấc thoải mái, Huyết thái tử cũng coi như không quá vô đạo đức, ít nhất cũng biết chiếu cố sức khoẻ của nữ nhân. Đại chiến hết sức căng thẳng, sự bình lặng trước mắt chỉ là vì sắp nổi lên một trận máu chảy thành sông. Liên Kiều lặng lẽ tự chế một ít ám tiễn làm ám khí phòng thân, phòng bị bất cứ tình huống nào. Binh hoảng mã loạn, mặc dù thân là thái tử phi gặp phải khốn cảnh sinh tử tồn vong không ai có thể nhàn hạ mà bận tâm đến việc người khác chết hay sống, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình. |