Em là con cá xuôi theo dòng nước nhẹ tênh, yêu anh – con cá thích bơi ngược dòng nơi giông bão.

Nguyên nhân chính làm Tạ Uyên vốn không nghĩ mình có thể tiếp cận được Kim Dục Minh là vì: Trong nguyên tác, ngoại trừ sự dịu dàng hiếm có dành cho nữ chính, cậu ta lúc nào cũng đeo cái mặt cứng đơ như đá tảng, lạnh ngắt sượng sùng, không rõ tâm tình. Cậu ngoại trừ nữ chính ra thì chẳng thèm quan tâm đến ai, trong tiểu thuyết mỗi khi nhắc đến cậu, đều là về việc cậu yêu nữ chính ra sao, nhớ nữ chính thế nào, hết yêu rồi lại nhớ, hết nhớ rồi lại yêu…

Tạ Uyên đọc đến mắc mửa, có cảm giác Kim Dục Minh lạnh lùng quá đáng rồi, nếu trên đời này thật có kẻ suy nghĩ đơn giản đến thế, thì kẻ đó cũng chẳng khác gì lũ tâm thần. Giờ thấy Kim Dục Minh quan tâm đến gia tộc mình, anh rốt cuộc cũng tìm thấy một chút xíu xiu hơi thở nhân loại trên con người này.

Một người ngoại trừ yêu ra, sao có thể không có gì quan trọng nữa cho được. Tình thân, tình bạn, ước mơ, đều là những yếu tố không thể thiếu, trong tiểu thuyết, lúc kết thúc, hầu như Kim Dục Minh đều từ bỏ tất cả, thu nhỏ thế giới quan của mình đến độ chỉ còn có mỗi nữ chính.

Nghĩ thế, Tạ Uyên dần có cảm giác con người trước mắt này cũng rất đáng thương, chính mình cùng lắm cũng chỉ mất một mạng, còn người này lại vô tri vô giác tự đánh mất tự do của chính mình.

Không nhận được câu trả lời, Kim Dục Minh thoáng nhíu mày nhìn Tạ Uyên, không ngờ lại thấy anh dùng ánh mắt thương xót mà nhìn mình.

Thế này là sao… Tạ Uyên không lẽ đi du học học đến ngu người luôn rồi? Hai người chẳng ai nói gì cứ thế nhìn nhau trừng trừng một hồi.

Cho đến khi Tạ Dục ôm một thùng đĩa nhạc xuống lầu, thì mới xóa tan đi cái bầu không khí chẳng rõ ra làm sao này: “Idol ơi! Anh nhất định phải kí tên lên hết chỗ đĩa này cho em nha!”

Tạ Uyên lúc nhìn thấy đống đĩa này, lập tức quên hết tất cả, chẳng còn cái gì gọi là mất tự nhiên mà hóa thân thành fan cuồng: “A! Đó là CD kì niệm bản limited!”

Tạ Dục nhìn ông anh hai nhà mình giật lấy cái thùng trên tay mình, hưng phấn lục lọi.

Cái mặt băng Kim Dục Minh đã đơ nay còn đơ thêm mấy phần, từ tình địch biến thành fan, có cần phải biến hóa nhanh thế không. Nhìn Tạ Uyên đang hưng phấn, Kim Dục Minh bỗng nhớ tới lời của tay đại diện Chu Khải, có chút dò hỏi mà cất lời: “Không lẽ anh mua công ty giải trí Kim Phủ là vì…tôi?”

Động tác của Tạ Uyên nhất thời cứng đờ, giả đò như không có việc gì mà đặt chỗ đĩa kia lại, chạy về chỗ cũ ngồi: “Nồ! Còn khuya! Tôi chẳng qua là thấy nghề giải trí hái ra không ít tiền, mà Kim Phủ làm ăn cũng rất được thôi.” Lý do này nói thì nghe cũng có lý, nhưng tiếc thay nhìn cái mặt hơi ửng hồng của Tạ Uyên, thì đã chẳng cón có tí sức thuyết phục nào.

“……” Kim Dục Minh không có chú ý tới việc Tạ Uyên không bình thường, mặt liệt thêm mấy phần, trong lòng không khỏi ngạc nhiên vì câu hỏi mình buột miệng hỏi ra, mình sao lại nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tạ Uyên đối với chỗ CD kia mà đâm ra mụ mị, buột miệng hỏi cái câu ngu ngốc đó chứ!

Vào những thời điểm thế này, người ngoài nhất định sẽ buông lời chọc ghẹo cái bầu không khí tràn trề ái muội giữa hai người ngày, nhưng tiếc thay người chứng kiến chỉ có mỗi một cu học sinh tiểu học còn non và xanh lắm.

“Oa! Anh hai muốn mua công ty giải trí sao? Như thế là sau này em lúc nào cũng có thể nhìn thấy idol nhà mình dồi?!” Tạ Dục hai mắt sáng như chó thấy mồ nhìn Tạ Uyên.

“Nồ, không phải mua luôn, mà là khống chế cổ phần.” Thôn tính gia nghiệp nam chính, chỉ có chán sống rồi bố mày mới chạy đi làm, liền nhanh mồm nhanh miệng giải thích, “Cách thức hoạt động của công ty Kim Phủ cũ nát quá rồi, sớm muột gì cũng có chuyện, anh định giành quyền điều hành, cải thiện…”

Tạ Uyên càng nói càng hạ thấp giọng… Holyshit, tích cực suy tính cho công ty nhà người ta thế, dù là ai nghe được cũng sẽ thấy mình có mưu đồ mà! Nhưng biết nói sao được! Chẳng lẽ nói, tôi không muốn cậu từ bỏ giấc mơ âm nhạc của mình, nên định giúp cậu quản lý công ty sao?

Quan hệ giữa hai người là bạn bè thân thiết đến thế chắc? Có ma mới tin! Đủ rồi! Tạ Uyên rất biều điều liền ngậm miệng lại.

Lời giải thích của Tạ Uyên bị Kim Dục Minh tự động phân loại vào: không tiện nói ra nên đành tìm cớ, rõ ràng bí mật kinh doanh không phải chuyện có thể dễ dàng tiết lộ cho người khác, huống hồ quan hệ giữa hai người cũng chả lấy gì làm tốt đẹp, liền hỏi chuyện mình muốn biết nhất: “Gần đây tình hình tập đoàn Kim Phủ rất xấu sao?”

“Ừ.” Thấy Kim Dục Minh chuyển đề tài, Tạ Uyên vội đáp, bỏ qua mấy chuyện bậy bạ kia, “Gần đây quyết sách tập đoàn Kim Phủ đưa ra càng lúc càng rối loạn…”

Phương pháp Kim lão gia quản lí công ty theo thể chế quân chủ trung ương tập quyền, 80% quyết sách đều do người lãnh đạo quyết định, điều này làm công ty  không có ông thì chẳng khác gì rắn mất đầu, lọan tùm lum lên. Dù có biểu quyết tập trung, thì cũng vì quyền lực tập trung không đồng đều mà làm quyết sách mất phương hướng.

Kim Dục Minh lặng lẽ nghe Tạ Uyên nói xong, sắc mặt càng thêm âm trầm. Tạ Uyên và Tạ Dục bên cạnh cũng rất thức thời không có lên tiếng quấy rầy cậu suy nghĩ.

“Cám ơn.” Trầm mặc hồi lâu, Kim Dục Minh mới đứng lên, thân ảnh tuấn mỹ  tỏa ra một cỗ khí lực kiên quyết, dường như đã quyết định điều gì, cậu xoa cái đầu nhỏ của Tạ Dục: “Xin lỗi Tiểu Bạch, mấy CD này để bữa ssau anh kí giúp em, giờ anh có việc bận rồi.”

Tạ Dục ngây thơ ngoan ngoãn gật đầu. Hai anh em theo đúng lễ nghĩa tiễn Kim Dục Minh tới cửa.

“Kim ca ca, nhớ kí tên cho em đó!”

“Đi đường cẩn thận.” Tạ Uyên đưa Kim Dục Minh tới cửa, thấy cậu đi ra, thói quen tính mở miệng. Nhưng nói xong lại đỏ mặt, thầm tự mắng, đờ mờ, hai đứa bây là tình định đó! Tự nhiên chào hỏi thân thiết thế làm chi! Cứ thấy Kim Dục Minh là CPU mình lại chập cheng, sao lại nói cái câu chẳng chút thích hợp tình cảnh kia kia chứ!!! Nếu được thật muốn tìm cái hố mà nhảy xuống quách đi cho rồi.

Kim Dục Minh nghe thấy câu này cũng có chút sửng sốt, dùng ánh mắt kì quái nhìn anh, nếu không phải giọng điệu, biểu tình của Tạ Uyên quá mức thoải mái tự nhiên, cậu gần như đã nghĩ câu này chắc có thâm ý gì khác. Dẫu sao lúc hai người gặp mặt nếu không xỉ xói nhau thì cũng chẳng để đối phương vào mắt, đến một cuộc trò chuyện bình thường như lúc nãy cũng chẳng có.

Có lẽ sau ba năm du học, anh đã trưởng thành lên nhiều. Lại nhớ đến bộ dáng vợ hiền của Tạ Uyên lúc mở cửa, Kim Dục Minh không khỏi cong cong khoé môi.

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh.” Nói xong, gương mặt tuấn mỹ lại trở nên băng lãnh, xoay người rời đi.

Tạ Uyên ngây ngốc đứng trước cửa, bên tai còn văng vẳng giọng nói của Kim Dục Minh, chết giọng hơi khàn, gợi cảm chết người, lại còn nụ cười hiếm thấy kia. Tạ Uyên có cảm giác mình vừa nhận một cú headshot quá mạnh. Anh vươn tay, chạm lên trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực…

Cảm giác này không khác gì lúc ở concert của Kim Dục Minh.

‘Nhịp tim tăng nhanh chính là dấu hiệu rõ ràng nhất. Hắn nhìn nam nhân mình vẫn luôn xem là kẻ địch kia, không thể không thừa nhận, hắn đã sớm đắm chìm trong mị lực của y.’

Trong đầu Tạ Uyên đột nhiên xuất hiện câu văn trong cuốn tiểu thuyết vừa đọc hôm qua, sau khi kinh ngạc thì hiểu được rốt cuộc lời nói của Tiểu Ái ở trong mơ nghĩa là gì.

Kim Dục Minh đi cũng không đi xa nhà Tạ Uyên mấy, cậu ngồi ngẩn người trong xe nhớ đến lời của Tạ Uyên.

“Tập đoàn Kim Phủ nếu cứ tiếp tục làm ăn kiểu đó thì kiểu gì cũng sớm bị nhấn chìm trong chốn thương trường xô bồ này thôi.”

Cậu cầm di động, do dự nhìn số điện thoại không mấy khi liên lạc kia.

Cha mẹ Kim Dục Minh chết sớm, từ lúc cậu năm tuổi đã chuyển đến sống với ông nội. Năm đó chính là thời kì đỉnh cao của Kim gia tử, ông bận ngược bận xuôi, có khi cả tháng trời cũng không thấy mặt, lôi đâu ra thời gian đi chăm cháu. Đợi đến lúc già rồi, muốn quan tâm đến đứa cháu này, thì Kim Dục Minh đã sớm ngang bướng chạy vào giới showbiz lăn lộn kiếm sống.

Ông cháu hai người vốn đã xích mích chuyện nghề nghiệp, sau lại thêm vụ Kim lão gia tử dùng tiền đuổi cổ Từ Y Y, bắt cô không được tiếp tục quan hệ với anh, tức nước vỡ bờ, giờ cũng gần như đã tuyệt giao.

Thế nhưng… “Sức khoẻ Kim lão gia tử càng lúc càng kém.”

Kim Dục Minh nhớ đến lời Tạ Uyên, còn có bầu không khí anh em ấm áp giữa Tạ Uyên và Tạ Dục. Dù trên mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng không rõ biểu tình, nhưng hàn khí quanh thân cũng vơi đi trông thấy. Anh từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, dù cố dùng sự lạnh lùng để tránh né nỗi đau, nhưng khát vọng có được tình cảm gia đình vẫn còn nguyên đó.

Biết đâu ông nội lại có thể chấp nhận Y Y.

Nghĩ đến khả năng này, Kim Dục Minh rốt cuộc cũng gọi sang.

Còn Tạ Uyên, sau khi Kim Dục Minh đi rồi, anh không khỏi có chút cứng ngắc, trầm mặc trở lại phòng mình. Tạ Dục thấy anh hai mình đột nhiên bật mode nghiêm túc ngầu vãi lúa không khỏi suy đoán lung tung, không lẽ anh hai không thích mình mang idol về nhà? Hèn gì lúc nãy chẳng giống bình thường tí nào, không lẽ ổng đóng kịch?! (đại vụ* không hiểu lắm, đại là to, vụ là sương mù, trận sương mù lớn? =__= chắc ý là thằng bé không hiểu chăng?)

Còn Tạ Uyên thì vừa đột phá, mở ra một thế giới mới nên cũng chẳng có tâm tình gì đi quan tâm thằng em loạn não đang tưởng tượng lung tung. Anh ngẫm nghĩ một hồi thì mở trang web mình đọc đam mỹ hôm qua lên, trong mục tìm kiếm, gõ ba chữ “ Kim Dục Minh”. Roẹt! Gần 20 trang kết quả tìm kiếm!

Tạ Uyên nghĩ đến việc Kim Dục Minh dây dưa với cái giới đam mỹ này, không khỏi cảm thán. Liếc qua tên cùng giới thiệu của mấy bộ kia, thiệt đúng là tùm lum cả lên, nào là YY Kim Dục Minh với mấy tay đàn em cùng công ty, rồi thì bạn diễn, thậm chí còn tự tạc ra một anh chàng nào đó mà ship…

Tạ Uyên coi đến phát sướng, không khỏi bội phục trí tượng tượng của mấy chị hủ nữ này, quả là cái gì cũng có thể thẩm du được, liếc mắt một cái thôi cũng lòi ra cả đống chuyện.

Nhìn mấy tên truyện loạn xì ngầu với một đống điểm số này nọ. Tạ Uyên nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn chọn truyện cao điểm nhất ra đọc. trang web nhanh chóng hiện ra, tên truyện thiếu chút nữa chọc mù hai mắt Tạ Uyên.

[ Tiểu Uyên Uyên × Tiểu Minh Minh ], [Những chuyện không thể nói [ Kim × Tạ ]], [Em là vực sâu của anh]……

Đậu, sao bố đây nằm thôi cũng trúng đạn vậy trời!_[xз 」∠]

Hơn nữa rõ ràng mới đăng hôm qua, sao đã viết được 100 ngàn từ rồi!

Tạ Uyên nheo mắt, bấm vô. Chắc đây là câu trả lời đúng cho Tiểu Ái quá. Thôi được rồi, thật ra là do anh đây hiếu kì, muốn coi coi thử người ta viết gì.

———-

“Ưm…” Góc khuất trong bãi đỗ xe, có hai người đàn ông đàn đang hôn nhau say đắm. Chàng trai cao lớn, toàn thân toả ra một thứ khí chất tà mị, thứ khí chất rất riêng chỉ co ở những thương nhân thành đạt.

Concert đã kết thúc, Kim Dục Minh vừa đi ăn tiệc mừng xong, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, không ngờ lại bị tấn công ở bãi đỗ xe!

“Ư, thả… thả tôi ra! Ưm……” Lúc cảm nhận được khí tức toả ra từ người đàn ông kia, cậu liền nhận ra kẻ kia là ai, là hắn ư! Tạ Uyên! Đã ba năm rồi mà hắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc! Dù cố ra sức giãy dụa đến mức nào, cậu cũng chẳng thể thoát khỏi vòng tay kìm kẹp ấy.

Nụ hôn tàn nhẫn, hôn lâu thật lâu, đến khi Tạ Uyên cảm thấy người dưới thân đã nghẹn đến mức hai má đỏ bừng mới buông ra cho cậu thở lấy hơi. Lúc khoé môi hai người tách ra, còn đọng lại mội sợi chỉ bạc dâm mỹ, Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh thở dốc, mà nheo nheo mắt, ngón tay chạm lên vành tai cậu, trong đáy mắt hiện lên một thoáng dịu dàng.

“Khụ…… Khụ……” Kim Dục Minh tham lam hít thở, gạt tay Tạ Uyên ra, hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông kia, “Tạ Uyên! Mày xong chưa hả!”

“Anh nhớ em.” Tạ Uyên nhìn cậu, chỉ khẽ mỉm cười thốt lên lời tưởng nhớ.

Kim Dục Minh bị câu nói tình tứ bằng chất giọng khàn khàn kia làm cho cả người đều mềm ra, nhưng chẳng mấy chốc đã tỉnh lại, thấy Tạ Uyên mỉm cười càng thêm giận dữ mà cắn chặt răng, lần nào cũng thế, lúc nào cũng bị hắn xem như thằng hề, bị hắn đùa bỡn tại lòng bàn tay!

“Nếu lúc ấy đã quyết định chia tay, thì thôi còn dây dưa với tôi làm gì nữa.” Cậu đẩy hắn ra, dùng ánh mắt xa lạ nhìn Tạ Uyên.

Tạ Uyên không để ý đến sự chống cự của Kim Dục Minh, vừa mở miệng ra đã tỏ rõ ham muốn độc chiếm của mình: “Ả Hứa Nhã Phi kia là sao? Anh nói rồi… anh không muốn nhìn thấy em qua lại với ả.”

Vậy đấy, ương ngạnh, độc chiếm, chẳng bao giờ để ý đến cảm nhận của mình, Kim Dục Minh trong phút chốc có cảm giác mình có chống cự đến mấy cũng thế cả thôi, chẳng thèm trả lời câu hỏi kia.

“Chuyện đó liên quan gì đến anh!”

“Đúng rồi, có chuyện này hình như trước giờ tôi chưa nói với anh,” Kim Dục Minh tránh khỏi Tạ Uyên, lùi lại vài bước mà nhìn người đàn ông trước mắt, “Tôi thật sự là rất, rất, rất……”

“Chán ghét anh.”

Chán ghét anh bỏ đi không lời từ biệt, chán ghét sự ngang ngược của anh, chán ghét việc bị anh nắm lấy trong lòng bàn tay!

Gương mặt Kim Dục Minh trong phút chóc đau đớn như thể sắp tan vỡ đến nơi, hào quang trong mắt rực rỡ đến chói loà.

Lạch cạch, Tạ Uyên dựa vào góc tường, châm một điếu thuốc, nhìn Kim Dục Minh bỏ đi, cũng chỉ biết im lặng trầm ngâm.

Ánh mắt phẫn nộ cùng câu nói ghét bỏ kia của Kim Dục Minh cứ mãi hiện lên trong đầu.

Rất lâu sau đột nhiên hắn bật cười, Kim Dục Minh, anh quyết không bỏ cuộc, có bị em chán ghét, cũng không rời đi!

[ to be continued ]

———-

Tạ Uyên đọc xong [ Vực sâu tình ái này ], lại tiếp tục trầm ngâm trong yên lặng.

……



Má nó! Tràn trề cảm xúc quá hén!

*Đáng lẽ có lời tác giả ở cuối chương nhưng vì khó quá nên thôi bỏ qua đi hen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play