“Giờ thích cởi hay thích để đại gia đây ra tay hả……”
“……” Kẻ nào đó liền lộ ra ánh mắt mong chờ.
“Oái!!!” Một tiếng hét thê thảm vang lên, Tạ Uyên túm lấy vai trái nơi mấy mảng thâm xanh tím bị bóp cho đau điếng: “Cậu! Chẳng phải cậu muốn giúp tôi cởi đồ sao?”
Kim Dục Minh khó hiểu nhíu mày: “Ai nói cởi áo giùm anh. Anh không chịu cởi thì tôi đành giúp anh đấm bóp vậy thôi.”
“……”
“Á! Oái! Ặc…… Nhẹ, bóp nhẹ thôi!……” Và thế là tiếp theo đó, Tạ Uyên bị tay nghề xoa bóp đầy thô bạo của ai kia chỉnh đến chết đi sống lại.
Sau đó chú em đành yếu ớt nằm la liệt trên sô pha, khàn cả cổ đến một câu cũng chẳng nói ra lời.
Phải đến lúc Kim Dục Minh nâng anh dậy đút cho miếng nước mới đỡ hơn tí.
Ực, hộc hộc, thế này thì mình nhất định phải về học một khóa vệ sĩ mới được, cả người bầm tím mà được cậu kia xoa bóp thêm lần nữa chắc ngủm cu-đơ luôn quá.
Dù nói là đau cũng sướng, cơ mà giờ anh đến sức nhúc nhích cũng chẳng có. Mà chuyện phải bày ra bộ dạng chỉ có thể dựa vào người Kim Dục Minh, để cậu nửa ôm nửa đỡ đút nước cho thế này, thật khiến người ta có cảm giác vị trí nằm trên của mình bị uy hiếp mà.
…… Giờ cũng đã khuya, Kim Dục Minh lại không hề thấy mệt mỏi.
Cậu ngẩng đầu ngồi một bên sô-pha, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Tạ Uyên mặt dày gối đầu lên đùi cậu giả vờ ngủ.
Nhưng ban đêm yên tĩnh như thế, cả người lại đau nhức, chẳng mấy chốc anh đã thật sự ngủ thiếp đi.
“Tạ Uyên……” Kim Dục Minh nhìn gương mặt đang gối lên đùi mình mà ngủ kia, trong đáy mắt hiện lên một thoáng phức tạp: “Người anh nói, là tôi phải không……”
Dù cậu không hiểu những lời ngày đó Tạ Uyên nói lắm, nhưng ánh mắt kia của anh cũng không phải là dối trá —
Ánh mắt anh nhìn cậu luôn mang theo một thứ tình cảm mãnh liệt đến độ làm người ta khó thở.
Rồi còn lúc ấy, trong bóng tối đôi vòng tay anh xiết chặt lấy cậu…… Hoàn toàn chẳng để ý đến việc bản thân nhếch nhác thế nào.
…… Đến thế rồi mà cậu còn không hiểu thì quả là uổng phí hai mươi năm sống trên đời này mà.
Trong phút chốc thông suốt mọi việc, cậu thấy như cõi lòng được lấp đầy bởi một thứ cảm giác ấm áp lạ kì.
“Tạ Uyên.”
Cậu trịnh trọng gọi cái tên này, cảm nhận cảm giác nóng bỏng do từng con chữ sinh ấy ra trong cõi lòng mình.
Lúc Tạ Uyên tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường, ban đầu anh còn hơi ngơ ngác, không rõ vì sao mình lại nằm trên giường……
Rồi sau đó mới nhớ lại hình ảnh Kim Dục Minh bế mình như bế công chúa đặt lên giường, âu sệt!
Đứng dậy xem vết thương trên người, may mà Kim Dục Minh nhẫn tâm mạnh tay xoa bóp chỗ thâm nên giờ cũng đã đỡ nhiều.
Tạ Uyên lười biếng bước xuống giường vươn vai vài cái, thấy bản thân cũng đã trở lại trạng thái sức khỏe sung mãn rồi.
Nhưng hôm nay Kim Dục Minh lại không cần anh làm trợ lí tạm thời nữa.
Hình như cậu định nghỉ một ngày, tĩnh tâm viết bài hát.
Thế là anh chàng Tạ Uyên bị khu trục xuất khỏi việc phụ trách Kim Dục Minh…… Sau đó liền bị đám nhân viên cấp cao kia túm lấy……
“Chủ tịch Tạ, rốt cuộc anh cũng đi làm rồi……”
“Chủ tịch Tạ, hợp đồng kia……”
“Chủ tịch Tạ……”
Tạ Uyên bất đắc dĩ bóp trán, mấy người này tuổi tác cũng đã ngót nghét hơn năm mấy rồi, tầng lớp lãnh đạo có thâm niên như thế, vậy mà cứ thấy mình là lại nước mắt nước mũi giàn dụa như nhìn thấy cứu tinh kiểu đó có được không trời? Trời ơi thế cũng được à?!
Cũng tại tác phong làm việc độc tài của lão hồ ly Kim Phó Hoàn kia hết, mất nhân viên cấp cao này càng ngày càng không có chủ kiến.
Ấm ức lúc bị Kim Dục Minh đuổi đi giờ đã biến thành giận dữ cùng khó chịu, Tạ Uyên nheo nheo con mắt phượng, cúi đầu cười lạnh một tiếng: “Được lắm…… Ngóng trông tôi đến làm việc thế cơ à? Thế để tôi coi thử coi, mấy ngày nay tôi không đi làm, mấy người đã làm được những gì rồi!”
Đám nhân viên cao cấp run như cây sấy, âu mài gót, chu mi nga! Sao mà vị cứu tinh khó khăn lắm mới túm được này giờ lại biến thành sát thần vậy trời!
Kim Dục Minh ngồi trong phòng, nhớ đến lúc mình đạp Tạ Uyên vào thang máy, còn nói câu “Đi thong thả, không tiễn”, để gã Tạ Uyên bày ra ánh mắt ấm ức đáng thương kia, cậu sướng không thể tả.
Đúng là cậu muốn sáng tác nhạc, hôm nay không biết vì sao, đột nhiên thấy nhạc cảm lại dồi dào như xưa, không nắm bắt cơ hội mà viết ra thì quả là đáng tiếc.
Vì thế, cậu dành hẳn một ngày để sửa sang lại linh cảm trong đầu.
Hết bài này đến cài khác, thậm chí còn không cần đàn thử trên piano, mà cũng chẳng cần sửa chữa, lúc cậu chấp bút, đầu óc cứ thế tự động hình thành nên những khúc nhạc, vậy mà sau khi đưa cho bên biên tập hòa âm lại, ai nấy cũng đều tấm tắc khen ngợi không thôi.
Kim Dục Minh cứ viết xong một bài, là lại tùy tiện ném sang một bên, rồi cứ thế tiếp tục viết lên khuông nhạc trống không.
Nhạc phổ vất tứ tung, như hoa tuyết rơi từ cạnh bàn xuống đất.
Có đôi lúc cậu cũng sẽ dừng bút lại để ngẫm nghĩ, khi thì nhíu mày, lúc lại bĩu môi, rồi lại nheo mắt, như thể cậu đang đắm chìm trong vô vàn xúc cảm, gương mặt cũng hiện ra đủ loại sắc thái, khác hẳn với cậu lúc bình thường.
Thỉnh thoảng lại rời khỏi sô-pha để đi uống nước, chân vô tình đạp qua nhạc phổ, cậu cũng chẳng mảy may phát hiện.
Lúc Chu Khải đến cũng là lúc Kim Dục Minh đang ở trong phòng chuyên biệt để đánh đàn, gã vừa vào đã nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc ấy.
Gã thoáng kinh ngạc mà nhặt từng nhạc phổ lên, trong lòng liền dâng lên một niềm vui sướng vô bờ.
Dù Kim Dục Minh nói mình đã có thể sáng tác lại được, cũng đã vượt qua khó khăn, nhưng Chu Khải – kẻ đã theo cậu ba năm – biết, cái tình hình giành giật suốt một tháng trời để sửa đi sửa lại viết ra mấy bài hát kia……
Căn bản không thể gọi là đã vượt qua khó khăn.
Chu Khải đã từng thấy được thực lực thật sự của Kim Dục Minh.
Từng có một lần, mấy bài hát trong album mới bị người leak tung lên khăp nơi trên internet, Kim Dục Minh thế mà chỉ dùng một buổi sáng ngắn ngủi để viết ra 6 bài hát mới, bài nào đều hay hơn mấy lần so với 6 bài cũ kia.
Chu Khải vẫn luôn oán giận thái độ tùy tiện của cậu với nhạc phổ, nhưng cũng biết, Kim Dục Minh không phải cố ý làm thế, chỉ là một khi cậu đã đắm chìm trong thế giới âm nhạc rồi thì lòng chẳng bận tâm đến thứ gì nữa hết.
Người này lúc sáng tác luôn làm người ta có cảm giác ngưỡng mộ không thôi……
Hâm mộ tài năng trời ban của cậu, linh cảm sáng tác luôn tuôn trào như con suối không bao giờ cạn.
Sau khi Kim Dục Minh chia tay với Từ Y Y, mấy tháng tiếp theo cứ mãi đắm chìm trong chán chường uể oải. Gã từng tiếc hận cho rằng tài năng âm nhạc thần kì trời ban kia của cậu cũng đã tan biến theo mối tình ấy mất rồi.
Gã biết, cái loại linh cảm này của người ta cũng không khác gì bọt biển nơi chốn khơi xa ào ào sóng vỗ, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh bồng bềnh giữa dòng nước ngược xuôi làm con người ta phải choáng ngợp đến mê đắm, nhưng một khi bị tác động từ bên ngoài kích thích sẽ vỡ tan, muốn cũng không cách nào quay trở lại được như cũ…… Huống hồ thứ kích thích cậu lại là tình yêu.
Mà sao giờ mới đó đã bình phục lại rồi?
Chu Khải vui vể đi qua đi lại bắt đầu nổi máu tò mò, không lẽ hai người đó làm lành với nhau, chuẩn bị đính hôn thật?
Thế…… Chủ tịch Tạ bảo gã sang đây, mau chóng xử lý scandal của Kim Dục Minh là có ý gì?
Định tuyên bố chứng thực chắc? Ặc……
Tạ Uyên và King không phải là tình địch sao?
“Chu Khải?” Kim Dục Minh cau mày quản lí của mình đứng trước cửa. Cậu thấy gã xuất hiện đã hơi bất ngờ rồi lại còn có chút buồn phiền.
Lúc có người ngoài, ý tưởng của cậu rất hay bị gián đoạn.
Giọng nói hơi khó chịu kia làm vị quản lí đang mải lắm chuyện cũng phải giật mình bừng tỉnh.
Gã thấy biểu cảm của Kim Dục Minh liền nhớ đến thói quen lúc sáng tác của cậu: “Xin lỗi, tôi……”
“Sao, có chuyện gì thế?” Kim Dục Minh vứt giấy bút sang một bên, đứng lên dẫn Chu Khải sang phòng khách.
Chu Khải hơi tiếc nuối nhìn nhạc phổ viết một nửa kia, hức, thêm một bài là thêm một đống tiền đấy ~
“Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng thoát được nạn lần này rồi……”
“Ửm?” Kim Dục Minh khựng người lại, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý Chu Khải, cậu nhíu mày, “Trước đó tôi đã nói là tôi ổn rồi mà.”
“À.” Chu Khải không mấy để tâm gật gật đầu, trong lòng gã, phải như lúc nãy mới gọi là thoát nạn.
Nhưng giờ không phải lúc để hai người tranh cãi chuyện này, Chu Khải lái sang chuyện công tác: “Lần này tôi tới là vì scandal của cậu trong khoảng thời gian này……”
Tạ Uyên sau khi đã lo toan xong một đống chuyện lặt vặt trong công ty giờ đang ngồi ườn ra trong phòng tổng giám đốc kiêm chủ tịch, chán nản quay bút.
Giờ tan tầm đã qua từ lâu, trước đấy, anh đã giao việc cho từng người một, báo cáo làm xong cũng đã nộp lên.
Nhưng…… nhân viên báo cáo tiến độ công việc kia, người mà Tạ Uyên muốn gặp nhất mãi vẫn chưa đến……
Cái gã Chu Khải này, sao hiệu suất giờ kém dữ vậy, cho gã đi lo vụ scandal của Kim Dục Minh, thế mà mãi vẫn chưa về!
Chu Khải nếu biết Tạ Uyên trách mình, nhất định sẽ oan uổng cắn khăn, gã đã làm hết bổn phận rồi đấy chứ! Lại còn phải tăng ca đấy! Chẳng qua là một tin đồn thổi trên mạng thôi, ai ngờ lại làm máy chủ website sập luôn!
Quay một lúc, Tạ Uyên vẫn không thể nào kiểm chế được nữa.
Anh quơ đại một cớ rồi chạy lên lầu tìm nam chính của mình.
Cũng may nhờ có lão Kim Phó Hoàn mà anh mới có ID quyền hạn cao nhất chính là thẻ vàng của chủ tịch, thích ra ra vào vào phòng nào cũng được.
Sau khi xác thực thân phận rồi bước vào căn phòng hơi lạnh lẽo kia, anh chẳng nghe thấy gì cả, không gian yên tĩnh huy quạnh như chốn không người.
Tạ Uyên lượn qua lượn lại, rốt cuộc cũng tìm thấy bóng dáng Kim Dục Minh trong phòng đàn.
Kim Dục Minh đang nằm sấp trên đàn piano ngủ bù, xung quanh rải đầy những tờ nhạc phổ……
Tạ Uyên đi vào, nhặt lên một tờ nhạc phổ, dựa theo những nốt nhạc bên trên mà ngâm nga vài câu, liền vì giai điệu diệu kỳ kia mà bật cười tán thưởng.
Nam chính của anh đúng là thiên tài âm nhạc mà, anh nhẹ nhàng thu dọn những tờ nhạc phổ tán loạn trên đất.
Rồi lại chú ý đến tờ nhạc bộ bị Kim Dục Minh nắm chặt trong tay, bài này hình như đã viết lời rồi à?
Tò mò muốn gỡ tay cậu lấy tờ giấy kia ra, nhưng động tác của anh lại phàm phiền giấc ngủ của Kim Dục Minh.
“Đing –!” ngòi bút trong tay cậu vô tình rơi xuống, đè lên phím đàn.
Kim Dục Minh mê mang mở mắt ra nhìn động tác của Tạ Uyên, đến khi hiểu ra anh đang định làm gì, đột nhiên mặt thoáng đỏ ửng lên, tay nắm chặt tờ nhạc phổ, xoay người che lại, lạnh lùng nói, “Anh làm gì đấy?”
Ý đồ nhìn lén bị lật tẩy, Tạ Uyên ho một tiếng, lơ đi cơn tò mò trong bụng, ra vẻ bình thường giải thích: “Khụ…… Đến tìm cậu, tiện tay dọn dẹp chút.”
“Tôi đi lấy xe, tối nay mình đi ăn đi.” Tạ Uyên nói xong lí do đã chuẩn bị từ trước, ra vẻ trong sạch bình thường, mau mắn đứng dậy rời đi.
Kim Dục Minh nhìn bóng dáng anh rời đi, lại liếc sang tờ nhạc phổ đang cầm trong tay, lặng yên một lúc lâu.
Mấy ngày sau, Tạ Uyên cứ có cảm giác mình như bị nhét vô tủ lạnh ướp lạnh không bằng.
Kim Dục Minh thái độ vẫn thế, tâm tình cũng chả có gì đổi khác…… Nhưng anh cứ thấy là lạ.
Giống như quay trở về mấy tháng trước, lúc hai người còn chưa thân quen gì nhiều.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ hôm đó mình nhìn lén nhạc phổ bị phát hiện ra, bản thân cũng đâu đắc tội gì với Kim Dục Minh đâu……
Nếu thật sự là vì chuyện đó……
Anh cũng đâu đã xem được gì!
Nam chính nhỏ mọn thế mấy độc giả các vị có biết không?
Thế mà lại còn vì chuyện này mà đạp mình về công ty làm việc! Còn kêu mình không chịu làm việc đàng hoàng! Tạ Uyên dùng ánh mắt ấm ức vô tội nhìn chằm chằm Kim Dục Minh.
Nhưng cậu còn đang vội trao đổi với người biên tập bài hát, căn bản không mảy may biết gì đến cỗ oán niệm kia.
“Sao anh còn chưa đi?” Lúc Kim Dục Minh lên xe, thấy Tạ Uyên ngồi bên trong đành bất đắc dĩ bóp trán.
“Hức……” Tạ Uyên bị xua đuổi, oan ức liếc nhìn Kim Dục Minh.
Sau đó, thừa dịp Kim Dục Minh còn đang bị ánh mắt này làm cho phát run liền nhảy tót lên xe, mau mắn đóng cửa lại.
Quay đầu, hô một tiếng với tài xế: “Xuất phát!”
“Vâng!” Tiểu Từ cất cái mặt rảnh rỗi sinh nông nổi mà cắn hạt dưa của mình đi, mạnh đạp chân ga, chiếc xe cứ thế nhanh như tên bắn lướt ra ngoài.
Công việc tiếp theo xếp lịch rất sít sát, bọn họ giờ đang rất vội.
Kim Dục Minh theo quán tính lúc khởi động xe, hơi ngả về phía sau, vừa vặn đè lên người Tạ Uyên.
“Anh! Cứ đi theo tôi thế định làm gì hả?!” Đẩy Tạ Uyên ra, giãy thoát ra khỏi đôi tay chẳng biết từ khi nào đã ôm lấy tay cậu, bị một đống chuyện như thế ấp đến, tính tình cáu kỉnh ẩn trong người Kim Dục Minh liền nổ ra hết.
“Bọn mình phải nhanh cho kịp mà ~, còn sáu phút nữa là phải tới chỗ tiếp theo rồi……” Tạ Uyên bị đẩy ra oan ức giải thích, lời nói ra thì lúc nào cũng ra vẻ toàn là nghĩ cho Kim Dục Minh, nhưng hai tay lại lợi dụng lúc xe xốc nảy, trộm ôm lấy cậu.
“Thả ra!” Kim Dục Minh giãy nảy, níu lấy tay vịn bên cạnh, cố gắng cách xa Tạ Uyên, “Việc của tôi, liên quan gì đến anh!”
Tạ Uyên cười không ra tiếng, bờ môi chỉ hơi cong mà nhìn Kim Dục Minh, cũng chẳng động chân động tay nữa.
“Đừng có bám lấy tôi! Anh cũng chẳng thể đi theo tôi cả đời được……”
“Thì đi theo cậu cả đời cũng đâu có sao.”
“……” Đối với một Tạ Uyên khó chơi kiểu này, Kim Dục Minh cũng bó tay chấm cơm luôn rồi.
Aoy: Em thụ đã cảnh giác ra mặt:”> Đây cũng có thể coi là 1 bước tiến
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT