Sắc tranh ngày càng xanh thẳm, màu xanh làm lòng em đau nhói

Từ sau khi thân quen với Tạ Uyên, Kim Dục Minh cảm thấy bản thân đã thoát khỏi quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Không, phải nói là mất cảm giác vô cùng thuận buồm xuôi gió trước kia.

Vốn dĩ, mọi chuyện của cậu ở trong giới giải trí đều rất thuận lợi.

Dựa vào thân phận người thừa kế công ty giải trí Kim Phủ, cậu có quản lí giỏi nhất, nhà đầu tư hào phóng nhất, mà cánh nhà báo cũng rất ngoan ngoãn nghe lời……

Từ lúc debut, hầu như không hề gặp bất cứ trở ngại nào, cậu cứ thế nhanh chóng biến thành siêu sao trong mắt mọi người, họ thích cậu, vây quanh nâng đỡ cậu.

Nói không khoa trương, cả giới giải trí này, tất cả dường như chỉ vây quanh có mình cậu.

Nhưng từ sau khi được Tạ Uyên giúp đỡ, giới giải trí liền thay đổi rất rõ rệt.

Fan bắt đầu không thích bài hát của cậu, quản lí giao cậu cho trợ lí, không còn xem cậu là người cần quan tâm nhất nữa, giới quảng cáo bắt đầu ngán ngẩm hình tượng của cậu, công việc nhận được càng lúc càng ít……

Nơi vốn cậu vốn tưởng như đã nắm trong tay lại dần bài xích cậu, cậu cảm nhận được, rõ ràng sự nghiệp ngôi sao của mình đang càng ngày càng tụt dốc.

Kim Dục Minh thấy đây mọi chuyện dường như đã thoát ra khỏi quỹ đạo khống chế của cậu.

Cậu không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao, liệu cứ thế mà đi xuống, hay vượt qua được rồi thì mọi chuyện sẽ càng lúc càng khởi sắc.

Cậu chỉ tùy tiện làm theo bản tính tự do của bản thân, đến đâu thì đến.

Dù có gặp phải kết quả đáng sợ nhất — mất đi hào quang siêu sao, trở thành một idol tầm tầm, cậu cũng không hối hận.

Đôi lúc cậu chợt thấy mình cùng Kim Phó Hoàn quả thật là cùng chung dòng máu.

Dù trời sinh cậu lạnh lùng thờ ơ, không để tâm đến bất cứ chuyện gì. Nhưng bản tính ngoan cố này thì không thể dao động.

Con đường cậu đã chọn, có chết cũng phải cố mà đi tiếp.

Giờ cậu cũng chẳng thèm trốn tránh cái cảm giác không thể khống chế của mình đối với Tạ Uyên nữa, cậu cứ đến đâu thì đến, xem xem rốt cuộc đó là thứ tình cảm gì.

Trong một quán ăn phương Tây, hai người chui vào trong một góc. Không khí trong quán rất tốt, sắc xanh của cây cối và các đồ vật trang trí tạo nên cảm giác ấm áp dễ chịu, làm bao nhiêu mệt mỏi lúc chụp ảnh của Kim Dục Minh cũng tan ra hết.

Nhưng lại có một thứ vô cùng chướng mắt…… Kim Dục Minh nhướn mày nhìn quỷ đói Tạ Uyên than thở ba ngày rồi có gì bỏ bụng đang ăn như muốn gặm luôn cả bát.

Cái tướng ăn như chết đói đến nơi này, thật sự là…… hại người muốn bớp cho ba bớp mà.

“Không phải anh biết nấu ăn sao, sao lại tự giam đói đến độ này?” Kim Dục Minh không khỏi cứng họng nhìn Tạ Uyên gọi thêm một phần mì Ý, anh ăn bốn phần rồi đó!

“Ờ…… Tại cứ mải nghĩ nên quên cả ăn.” Tạ Uyên hớp miếng nước chanh, thỏa mãn nói.

“……” Lí do kiểu này anh cũng nhổ ra được? 

Kim Dục Minh nhìn chằm chằm khóe miệng Tạ Uyên một lúc, không nói gì rút ra một tờ khăn giấy đưa cho anh, anh bạn, vệt cà chua dính bên mép anh nhìn rất rõ đấy……

Tạ Uyên thấy tờ khăn giấy cậu đưa qua, liền phối hợp nhắm mắt lại, dâng mặt lên.

Kim Dục Minh khựng người lại, “……” Đập được không? Đập cha này một trận được không?

Cơ mà đập nát cái mặt tuấn mĩ có chấm chút sốt cà chua quả thật hơi uổng, Kim Dục Minh dù ngứa ngáy muốn cho gã này ăn đập lắm rồi, nhưng vì cái bệnh khiết phích chết tiệt, cậu vẫn đành nhẫn nhịn mà vươn tay lau sạch cho anh.

Cảm nhận được cảm giác dịu dàng bên khóe môi, Tạ Uyên không khỏi cong môi, cười cười nheo mắt lại nhìn biểu cảm không mấy tình nguyện của cậu.

Ánh mắt dịu dàng kia dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, Kim Dục Minh vẫn không cách nào quen được.

Lần đầu tiên cảm nhận được là khi cậu thất tình chạy sang ăn nhờ ở đậu chỗ Tạ Uyên, cũng chính là khi, Kim Dục Minh bắt đầu nhìn thẳng về phía Tạ Uyên.

Hôm đó cậu lại mất ngủ, 3 giờ đêm còn ra đứng tự kỉ trên ban công. Cậu không bật đèn, quanh người chỉ bóng đêm tĩnh mịch, nếu không nhìn kĩ thì còn tưởng là ma hiện hồn về.

Nhưng cái áp lực nặng nề này, vào lúc cậu xoay người tính về phòng, liền tan biến không còn chút gì.

Đêm yên tĩnh không hề có một tiếng động, Tạ Uyên liền đứng đó nhìn cậu, cũng không rõ anh đã đứng đấy từ bao giờ.

Thấy cậu quay sang nhìn, liền tươi cười, dù đêm rồi nhìn cũng không rõ mặt.

Nhưng Kim Dục Minh vẫn cảm nhận được sự dịu dàng tỏa ra từ đáy mắt Tạ Uyên.

Ấm áp, dễ chịu.

Từ ban đầu không chịu nhìn, rồi lại thấy hơi kì kì, giờ thì…… lại thấy ngượng ngùng.

Dường như càng bị anh nhìn, thì cái cảm giác kia càng chống chất, đến giờ đã không thể lơ đi được nữa.

Kim Dục Minh không khỏi khựng tay lại.

Tạ Uyên nắm chặt bàn tay đang khựng lại kia, gương mặt tà mị đầy mê hoặc, dần kề sát về phía Kim Dục Minh.

“Dục Minh à, tôi……” Chất giọng chân thành kia vang lên……

Nhưng Kim Dục Minh đợi nửa ngày cũng không nghe được nửa lời còn lại.

“Gì thế?” Kim Dục Minh nhíu mày hỏi.

Tạ Uyên dường phát hiện ra điều gì, nét mặt lạnh nhạt cũng mất đi, anh nắm chặt lấy tay cậu, giọng hơi bối rối nhưng cố nói to: “Dục Minh, tôi……”

Nhưng nửa câu sau vẫn không cách nào nói ra.

“……” Kim Dục Minh kỳ quái nhìn anh.

“Tôi……! Tôi muốn nói là, tôi……!” Nửa câu còn lại lặn mất tăm làm Tạ Uyên càng vội vàng nóng nảy, nhưng ngoại trừ chữ tôi anh cũng không nói được gì thêm nữa.

Tạ Uyên sắc mặt cổ quái, còn phải hỏi sao, lại là thằng cha cốt truyện chõ mỏ vào chứ không ai, đờ mờ tổ tông nhà mày!

Không phải mày tự cho là mày mạnh lắm à?! Sao đến mấy chữ này cũng không dám cho tao nói!

Kim Dục Minh rút tay về, cầm ly nước chanh trên bàn, uống một ngụm, yên lặng nhìn người đang rối rắm vò tóc, nói không nên lời trước mặt mình.

Có cảm giác Tạ Uyên hình như muốn nói một chuyện rất quan trọng, Kim Dục Minh cũng biết điều mà không giở thói độc mồm đọc miệng ra, ngược lại còn nghĩ thay cho anh.

Ổng muốn nói gì với mình?

Chuyện Tạ Dục? Chuyện công ty? Mấy chuyện kia có gì đâu mà khó nói?

Không lẽ là vì…… cái vấn đề vốn bị cậu dán nhãn “Biết cũng được mà không biết cũng không sao” kia.

Không lẽ muốn bàn chuyện về cậu người yêu thần bí kia?

“Anh muốn nói đến chuyện người anh thích?” Kim Dục Minh thử hỏi.

“Đúng! Tôi muốn……!” Thổ lộ với cậu! Nghe thấy Kim Dục Minh hỏi, Tạ Uyên vô cùng hứng khởi, nhưng mấy chữ sau vẫn bị nuốt lấy. Thế mà cũng không cho nói! Đậu mè! Không cho người ta chút cơ hội gì sao? Tạ Uyên hơi tuyệt vọng vò tóc: “Tôi muốn tỏ tình mà……”

“Thổ lộ?” Hóa ra đến giờ Tạ Uyên vẫn chưa thổ lộ sao? Năm đó lúc là tình địch của nhau, đâu có thấy cậu ta kín đáo thế đâu……

“Đúng!……” Tỏ tình với cậu……

“……” Tỏ.

“……” Tình.

“……” Với.

“……” Cậu.

Đậu, tách ra nói cũng không được, hình như chỉ cần anh có ý đồ này là liền bị mất giọng ha.

“Hay thân phận người kia đặc biệt…… Không thể nói ra?” Khó nói vậy sao? Kim Dục Minh càng ngày càng tò mò về cái người bí ẩn kia.

“Ừ!” Tạ Uyên oán hận gật gật đầu, đúng vậy, bởi vì cậu là nam chính mà!

Kim Dục Minh thấy biểu tình Tạ Uyên rối rắm, không hiểu sao lại thấy hơi mất mát: “Xem ra người ta rất quan trọng với anh ha……”

“Đúng vậy, rất rất quan trọng.” Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh gần trong gang tấc, liền sâu sắc cảm nhận được bi kịch khi bị thằng cốt truyện đùa bỡn.

“Lúc trước, tôi từng thấy cậu ta lạnh lùng, quái gở không có gì hay ho, kém xa tôi đây dịu dàng lại chu đáo…… Thế nhưng qua ba năm, sau khi nhận ra bản thân đều nhớ kĩ mỗi lời cậu ấy nói, mỗi việc cậu ấy làm, ghi lòng tạc dạ, tôi biết đã nhìn lầm người ta rồi.” Tạ Uyên nhớ đến chuyện ban đầu trong mơ thấy Kim Dục Minh mình thù hận ra sao, rồi hờ hững, rồi lại ngày ngày mong đợi, không khỏi hoài niệm mà tươi cười.

Giấc mộng kia đã giúp anh hiểu rõ con người thật của Kim Dục Minh. Cậu ít lời, có khi cả ngày chẳng nói gì, nhưng cần gì cậu sẽ giúp; cậu chẳng thích thú gì chuyện mình bận rộn công việc mà còn phải trích thời gian rảnh ra làm bài tập với người ta, nhưng sẽ bao dung thương yêu chính con người người ta; giữa thiên hạ này không thiếu người hâm mộ tài hoa của cậu, nhưng cậu lại chỉ tùy hứng mà làm, cứ thế quyết chí tiến lên……

Tạ Uyên thoát ra khỏi hồi ức, nhìn về phía người trước mặt.

Người anh tâm tâm niệm niệm giờ đang hạ mi kiên nhẫn nghe anh lôi hết lòng dạ ra nói, nhưng lại không biết người anh đang nói đến lại chính là cậu.

Con người ta, quả thật không thể trốn khỏi sự đùa cợt của vận mệnh……

“Vốn tôi chỉ hâm mộ cậu ta, muốn xin lỗi vì sự hiểu nhầm của mình lúc trước. Nhưng bởi vì một số nguyên nhân…… sau này, lại phát hiện mình nảy sinh tình cảm với cậu ấy.”

“Cách cậu ấy sống khác xa những gì tôi nghĩ, cũng là dùng vỏ bọc khác biệt bên ngoài để che dấu cá tính của mình, nhưng cũng chính sự mâu thuẫn này lại khiến cậu càng trở nên chân thật, càng khiến tôi trầm mê, không kềm chế được.” Trong đáy mắt Tạ Uyên chợt lóe lên nét cưng chiều, trong lúc cậu ở nhờ nhà anh, có thể biết được những mâu thuẫn trong con người cậu, thấy được những biểu cảm của cậu, làm anh vui vô cùng.

“Vậy sao còn chưa tỏ tình?” Kim Dục Minh nhìn ánh mắt ấm áp của Tạ Uyên, lòng như ngân lên tiếng đàn, âm thanh nhẹ nhàng du dương, làm cậu không khỏi xiết tay để trấn định bản thân.

“Tôi muốn nói lắm chứ.” Tạ Uyên hít sâu một hơi cố đè nén cái cảm giác vô lực kia, xong mới tiếp tục nói, “Muốn nói cho cậu ta biết tình cảm đặc biệt của mình, nhưng mà……”

Nửa câu nói còn lại của anh lại bị nghẹn lại, quả là chỉ cần anh định nói ra liền bị khóe miệng mà.

Anh, không thể nói; mà em, lại không nghe được.

Nhìn Tạ Uyên lại câm lặng Kim Dục Minh không khỏi nghi ngờ nhíu mày.

Nếu nói không nên lời……

Không bằng……

Tạ Uyên đứng dậy, một tay nâng má Kim Dục Minh lên, chậm rãi cúi xuống.

Nếu anh hôn em……

Liệu em sẽ hiểu lòng anh chứ?

……

Vâng, và anh bạn cốt truyện đáp trả lại cho anh bằng một chén trà nóng đổ ụp vào người.

“Xin lỗi! Rất xin lỗi quý khách!” Người kia hình như là nhân viên đi ngang qua, nóng vội xin lỗi Tạ Uyên.

Anh cười khổ nhìn quần áo ướt sũng, làm nhân viên kia không khỏi hoảng sợ mà lôi anh vào phòng nghỉ xử lí giúp.

Chỉ còn đó một mình Kim Dục Minh, ngồi ngẩn người trong không gian thanh tĩnh.

Kim Dục Minh hít một hơi thật sâu, lại uống thêm một ngụm nước chanh.

Đặt chén xuống, tựa cả người vào chiếc ghế bành mềm mại, đôi tay thon dài xinh đẹp, vẫn hay lướt trên phím đàn dần nâng lên, gõ gõ lên bàn vài tiếng.

Động tác ban đầu còn thong thả hơi trúc trắc, dần dần tăng nhanh mượt mà.

Tựa như đang đàn một khúc nhạc vô âm, Kim Dục Minh như cảm nhận được cái cảm giác thư thả đã lâu không thấy.

Cho đến khi gõ đến âm cuối, trong lòng vẫn có chút ngứa ngáy.

A, muốn viết nhạc ghê……

Kim Dục Minh lẳng lặng nhắm mắt lại, một tay đặt lên mắt lặng yên nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói:

Aoy::”< Tội nghiệp anh công:”< Tỏ tình cũng không cho, nhọ vl:”<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play