Với fan em chỉ là kẻ xa lạ, nhưng với anh em là cả thế giới

“…… Tôi nói thật thì cậu không chịu tin, thế cậu muốn tôi nói gì?” Tạ Uyên nâng cằm, bất đắc dĩ nhìn Kim Dục Minh, xem ra chuyện mấy tháng trước đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của mình rồi.

“……” Kim Dục Minh tức giận bị Tạ Uyên đẩy về, trầm mặc không nói.

Đúng vậy, không tin, đã có cảm giác anh ta sẽ không nói thật lòng…… Thế sao còn muốn nghe anh ta giải thích?

“Chuyện cậu muốn nghe tôi giải thích thật sự là chuyện này sao?” Nhìn Kim Dục Minh trầm mặc, Tạ Uyên đột nhiên rất muốn ép buộc cậu một chút.

“Ý anh là gì?!” Bị người ta chọc trúng nghi vấn trong lòng, Kim Dục Minh nheo mắt lại, ra vẻ nguy hiểm nhìn Tạ Uyên, trông chẳng khác gì một con thú đang xù lông.

“…… Chẳng lẽ,” Tạ Uyên hai tay chống trên bàn trà, cúi người tới gần gương mặt băng lãnh của Kim Dục Minh, chất giọng tràn đầy mị hoặc, “Không phải là cậu muốn gặp tôi sao?”

“Nói bậy……” Kim Dục Minh vốn mạnh mẽ lạnh lùng, giờ lại thoáng bối rối, Tạ Uyên kề sát, cậu cậu nhớ đến chuyện xảy ra cạnh bàn ăn hôm đó, thân thể không tự giác lui về phía sau, “Cách xa tôi ra.”

“Đã ba tháng rồi chúng ta không gặp mặt ha…… Cậu thật sự một chút cũng không nhớ tôi sao?” Bị Kim Dục Minh quát lớn, Tạ Uyên vẫn không lùi ra mà chăm chú quan sát gương mặt cậu, như muốn tìm kiếm điều gì.

“Sao tôi lại nhớ anh chứ.” Kim Dục Minh bị cái cảm xúc bối rối này quấy nhiễu, cuối cùng cũng chịu bỏ cái bộ dạng lạnh nhạt, cậu đứng lên, lạnh lùng cãi lại.

“Vậy sao……” Tạ Uyên thấy cậu vẫn lạnh lùng như trước, thở dài, thôi không ép người ta nữa, vô lực ngã ngửa trên sô pha.

Quả thật chẳng có chút tiến triển nào……

Anh thở dài không phải là vì chút thất bại này mà định buông tay, anh vốn đã biến con đường này không dễ đi, chỉ là có một chút mệt mà thôi……

Quản lí hai công ty thuộc hai lĩnh vực không hề liên quan đến nhau, rồi giành thời gian chăm sóc Tạ Dục, dạo gần đây lại còn phải chống chọi lại cốt truyện, quả thật rất mệt mỏi.

Chỉ nhìn nhau nói chuyện để tìm kiếm chút an ủi, thật đúng là bất nhân mà! Anh rất muốn đường đường chính chính……

“Gì đó……” Kim Dục Minh nhíu mày, nhìn Tạ Uyên đang nản lòng, mệt mỏi nằm trên sôpha chuẩn bị ngủ, nghi hoặc ngồi về chỗ cũ.

Nếu cậu nghe thấy ý muốn của Tạ Uyên, không khéo còn nổi điên lên đạp Tạ Uyên mấy đạp.

Nhưng giờ cậu còn đang ngẫm đi ngẫm lại, muốn tìm ra chút manh mối.

Dù ra vẻ thờ ơ, nhưng thực ra cậu đã bị cái người tên Tạ Uyên này làm cho đau hết cả đầu.

Thật sự không nhớ anh ta sao?

Thật…… Không nhớ?

Lúc không có ai kia nhắc cậu ăn cơm, không có ai kia nghe cậu chửi mà bất đắc dĩ cười cười, không có ai quan tâm đến việc mình sống ra sao, vậy cái cảm giác mất mát có cố mấy cũng không vơi đi kia là sao?

Cứ coi như là chưa kịp quen đi, nhưng cũng đã lâu lắm rồi chứ có mới mẻ gì đâu……

Đến cả…… lúc cô tỏ ý muốn quay lại, cậu cũng đã nghĩ đến gương mặt ai kia.

Đáp án rõ ràng ngay đó, nhưng Kim Dục Minh có nghĩ mấy cũng chẳng dám ngờ đến.

….

Chắc là vì cậu coi anh ta là…… bạn đi.

Hóa ra……

Tình bạn lại là thứ gây nghiện khiến người ta muốn dựa dẫm vào đến thế ư. [nhầm to rồi cha……

Nghĩ thông rồi Kim Dục Minh cũng không nóng giận nữa, còn thấy Tạ Uyên vừa mắt hơn trước nhiều.

Tình bạn này, đối với Kim Dục Minh vẫn độc lai độc vãn mà nói, vẫn là thứ có sức quyến rũ không thể chống lại được.

Cậu thấy mình vẫn nên kiên trì với tình bạn này một chút.

Kim Dục Minh nhìn Tạ Uyên như đang ngủ mà mở miệng nói: “Anh thật sự không cần vì tôi mà làm mấy trò tuyên truyền kia đâu……”

“Ai cũng có sở thích của riêng mình, đâu thể ép tất cả mọi người đều thích nhạc của tôi.” Thật ra cậu cũng chẳng quan tâm đến suy nghĩ của mấy người đó cho lắm.

Cậu chẳng bao giờ muốn gò bó âm nhạc của mình, thích nếm trải cái mới, chỉ cần nhìn cách cậu đối xử với nhạc phổ là nhìn ra ngay cậu thoải mái như thế nào – âm nhạc trong cậu đại diện cho sự tự do.

“Thật ra tôi thấy rất vui, bọn họ đã bắt đầu bàn tán về nhạc của tôi.” Mà không phải vì vẻ bề ngoài, gia tộc của cậu, “Nên đừng làm mấy chuyện kia nữa.”

Tạ Uyên dù vẫn nằm đó không đứng dậy, nhưng cánh tay che mắt đã bỏ xuống, anh nhìn Kim Dục Minh.

Trong đôi mắt xanh băng kia là sự nghiêm túc đến độ bướng bỉnh, Tạ Uyên gật gật đầu, nếu những lời này không ảnh hưởng đến tâm trạng cậu…… thế người ta thích gì thì nói đi, đừng quá trớn là được rồi.

Xem ra giờ anh ta đồng ý thật rồi, Kim Dục Minh thở phào nhẹ nhõm.

Đã là bàn, vậy cứ nhẫn nại mà nói cho rõ, giải quyết hết mấy hiểu nhầm kia luôn đi.

Kim Dục Minh nghĩ xong lại tiếp tục mở miệng nói: “Chuyện lần trước Y Y sốt là do tôi…… Không nên hiểu lầm anh. Tôi cứ đụng phải chuyện liên quan đến Y Y là lại……”

“Tôi quá xúc động rồi. Xin lỗi.”

Nghe đến chuyện Từ Y Y, Tạ Uyên không thể tiếp tục tỏ ra không quan tâm nữa, anh ngồi bật dậy kinh ngạc nhìn về phía Kim Dục Minh.

Đây là đang…… xin lỗi?

Thấy Tạ Uyên đứng dậy, nhận ra anh quả thực rất để ý đến chuyện kia, Kim Dục Minh hơi bối rối quay đầu qua chỗ khác.

Thật ra Kim Dục Minh sau khi nghe cô nàng trợ lí kia đồn chuyện linh tinh, liền biết không khéo mình lại nghĩ oan cho Tạ Uyên rồi.

Lúc cậu tỉnh táo lại mới hiểu, Tạ Uyên có lẽ là vội quá, mới quên mất không nói với cậu…… Hoặc là, vì anh biết chuyện cậu chia tay với Từ Y Y, mới do dự không nói cho cậu biết, không phải sao?

Cậu vốn không phải là người không chịu nhận sai, nhưng cậu chẳng thể hiểu được lúc ấy sao mình lại có thể giận đến thế — Giận không những là vì bị lừa, mà còn là vì chút mất mát, thất vọng nhói lên từ sâu trong lòng.

Mà giờ cẩn thận ngẫm lại vẫn không khỏi có chút áy náy, rõ ràng đã nói xem Tạ Uyên là bạn, vậy mà trước tiên cậu vẫn nghi ngờ anh có âm mưu.

“Là một người bạn, tôi rất xin lỗi, nói thật, tôi…… chưa từng làm bạn với ai bao giờ.”

Hèn gì Tạ Uyên giận, ảnh đã vì mình thế rồi mà còn bị hiểu nhầm, lúc nãy còn tỏ ý dò hỏi xem rốt cuộc mình có xem ảnh là bạn bè không nữa……[hiểu nhầm to rồi cưng……

Thật gian xảo…… Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh đang nghiêm túc giải thích với mình, cảm nhận nhịp đập vội vàng nơi con tim, lại phấn chấn tinh thần, lặng lẽ nghĩ.

Không có gì có thể làm anh phấn chấn hơn những lời này.

Kim Dục Minh không bị cốt truyện ảnh hưởng, dù có hoài nghi phòng bị anh, nhưng giờ lại cố gắng tìm lí do biện giải cho những chuyện anh làm.

Dù bị cậu hiểu nhầm là vì tình bạn đi nữa……

Nhưng ít ra cũng không thờ ơ như anh nghĩ, chẳng phải sao?

“Được rồi, tha thứ cậu đấy.” Tha thứ chuyện cậu chậm tiêu. Tạ Uyên cười rộ lên, gạt đi vẻ mặt mệt mỏi lúc trước, lấy lại khí chất mê hoặc khó cưỡng của mình.

Kim Dục Minh nhìn Tạ Uyên mỉm cười, lại có chút tâm hoảng ý loạn.

Bọn mình là bạn, là bạn! Kim Dục Minh ở trong lòng mặc niệm mà hít sâu một hơi.

Đứng lên đưa hai tay nắm lấy bả vai Tạ Uyên, giả giọng thô lỗ nói: “Bạn tốt, có tình có nghĩa!”

“Anh đi làm tiếp đi, tôi lại soạn nhạc đây!”

Khoát tay áo, xoay người sải bước rời đi.

Chỉ để lại Tạ Uyên đứng ở chỗ đó, đờ ra không kịp phản ứng.

Lúc anh phục hổi tinh thần, không khỏi sờ cằm nghi hoặc…… Rốt cuộc là ai dạy cậu ta cách bày tỏ tình bạn này thế……[ ̄_ ̄|||]!

[ Hự…… chất giọng cục cằn của lũ đàn ông thô lỗ không hợp với cưng đâu, Kim-Lẳng lơ…] (em xin chịu, QT dịch ra thế, nguyên gốc là 骚年 TT^TT).

Cuộc nói chuyện ngắn nho nhỏ giữa hai người kết thúc như thế đó, Tạ Uyên thôi không tìm các chuyên gia đến khen album mới kia nữa. Bình thường mấy scandal này nọ đều rất nhanh sẽ nguội lạnh chẳng ai quan tâm. Nhưng chuyện này lại hoàn toàn khác — phản hồi thất vọng của các fan đối với chất lượng âm nhạc của album mới này càng lúc càng mãnh liệt.

Sự kiện càng ngày càng nghiêm trọng, dần dần các fans bắt đầu buồn lo vô cớ, nào là không lẽ King đến “kì” uể oải, nào là không lẽ Kim Dục Minh bí rồi không thể viết ra mấy bài hát hay được nữa, rồi hết thời này nọ, gì cũng comment được.

Sau đó, có người bạo gan tung tinh trước khi Kim Dục Minh chuẩn bị album đã chia tay với người yêu quen nhau 5 năm.

Cô suy đoán không lẽ là vì mất người yêu nên những ca khúc mới này mới mất đi sự mê hoặc vốn có.

Một bình luận không đầu không đuôi, thậm chí còn chẳng có chứng cứ kia lại làm cho các fan của Kim Dục Minh phát cuồng.

Các cô dồn dập tỏ vẻ: Nhìn chụy nói mị mới nhận ra, đúng là thiếu tình yêu thật!

Lại có người không biết từ đâu rớt xuống lôi video ba người Kim Dục Minh, Tạ Uyên, Từ Y Y cùng hát trên sân khấu hồi concert của Kim Dục Minh ra, bảo rằng chỉ có tình yêu đích thực mới có thể hát được bài hát hay đến thế, mà bài hát [ Thâm uyên ] này chính là bằng chứng.

Các fan lại đồng lòng lên tiếng: Mị cũng vì bản live ở concert này mà đâm ra thích bài này!

Tình hình càng lúc càng biến hóa, mục đích của các fan Kim Dục Minh càng ngày càng rõ ràng, làm Tạ Uyên khó lòng tin nổi —

Nếu Kim Dục Minh có thể lại như trước, thì có bạn gái cũng không sao!

Cho nên hai người mau quay lại với nhau đi!

“Hết thời, chân ái, quay lại cái khỉ khô!” Tạ Uyên không thể nào lí giải suy nghĩ của mấy nàng fan này.

Nhưng anh cũng phải lần nữa công nhận sức mạnh của cốt truyện…… Cứ cố gắng bẻ cong sự thật chỉ để tình tiết trở về như cũ kiểu đó, thật, có còn là đàn ông không thế?

Nhớ lại những lời lúc trước Tiểu Ái từng nói với anh ‘Trong ngôn tình, tình yêu đích thực là mạnh nhất, không cần biết có tí logic nào không.’ Chậc, rồi, hiểu luôn.

Chắc là vì cái thứ gọi là “tình yêu đích thực” ảnh hưởng đến âm nhạc của Kim Dục Minh…… Nên những bài hát sau khi cậu chia tay với Từ Y Y mới dần mất đi mị lực.

Trong mắt Tạ Uyên, những lời phê bình kia chỉ nói lên một điều: Nam chính với nữ chính mới chính là tình yêu đích thực……

Kết luận này……

Thật bẽ mặt mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play