Truyền Sơn đang xét có nên dùng Thoi phi thiên để rời khỏi đây không, nhưng hắn lại không muốn gây sự chú ý.
Tốc độ ngự kiếm bay của người tới khá nhanh, hai người Truyền Sơn còn chưa đi khỏi chỗ đó được một dặm, họ đã chạy tới rồi.
“Con bò cạp ấy ở ngay bên dưới. Thôi rồi, sao lại có người!”
Người tới phát hiện họ, chớp nhoáng đã bay tới phía trên họ, một gã tu giả gọi từ trên cao xuống: “Người bên dưới đứng lại, ta có lời hỏi các ngươi.”
Truyền Sơn ngẩng đầu, vẻ mặt lười nhác nói: “Hỏi đi, hỏi xong rồi ta còn phải lên đường.”
Tu giả lên tiếng hạ thấp độ cao xuống, tỉ mỉ quan sát Truyền Sơn một phen, phát hiện người này tu vi chỉ vừa xong Ngưng Khí, lúc này mới hạ thấp ba phần cảnh giác, đang nghĩ nên tỏ thái độ giao lưu với tu giả này, chợt nghe một người bên cạnh sốt ruột không chịu nổi đã quát hỏi: “Thằng nhóc kia, lão tử hỏi ngươi, các ngươi có thấy một con bò cạp đuôi vàng hay không?”
“Hửm? Nơi này có bò cạp đuôi vàng à?”
Thấy Truyền Sơn lộ vẻ hứng thú, tu giả lên tiếng lúc trước thầm mắng một câu ‘xui rồi’. Đây không phải là vô cớ thêm đối thủ cạnh tranh cho mình sao!
“Vị huynh đài này, hai vị thoạt nhìn tựa hồ khá lạ mặt, không biết là đệ tử môn phái nào ở Hậu Thổ Tinh?”
Thấy đối phương đổi thái độ nói chuyện, lúc này Truyền Sơn mới nhướn mắt lên nhìn đối phương.
Chỉ thấy tu giả nói chuyện trông mới hai mươi tuổi đầu, mặt trắng như ngọc, một thân trường sam màu xanh ngọc tôn lên tướng mạo tuấn mỹ của hắn.
“Chư vị là?” Truyền Sơn không đáp mà hỏi ngược lại.
Tu giả trẻ tuổi tuấn mỹ thầm làm một động tác, ba người đi đằng sau hắn lập tức tản ra. Bốn người giữ một bên, đúng là mơ hồ vây hai người Truyền Sơn lại.
Bốn ánh mắt nhanh chóng lướt qua khỏi người Truyền Sơn, khi nhìn đến thiếu niên béo mập đằng sau hắn, cùng nhau ngẩn người.
Con cái nhà ai vậy? Chưa từng nghe nói nhà ai có con cái lớn vậy nha, mặt mày trông đẹp đấy, có điều hơi béo thôi.
Canh Nhị chậm rãi lấy một tấm bùa từ trong ngực ra, vân vê trong lòng bàn tay thưởng thức.
“Thằng nhóc kia, đừng giả vờ nữa! Bò cạp đuôi vàng ở ngay đằng sau ngươi, ngươi không thể không phát hiện ra. Nói, có phải ngươi nuốt độc của nó rồi không? Không muốn chết thì mau giao ra đây!” Tu giả lên tiếng uy hiếp vóc người rất thấp bé, chỉ cao hơn Canh Nhị bây giờ một chút, nhưng giọng nói thì ồm ồm vang vọng.
Tu giả tuấn mỹ chau mày, rất muốn bảo tu giả thấp bé câm miệng, nhưng lại phải nhịn vì quan hệ hợp tác đôi bên, hơn nữa người này còn có dị năng cực kỳ hữu dụng hạng nhất, hiện nay tạm thời còn chưa muốn đắc tội.
“Chương Đinh, câm miệng.” Một gã tu giả sắc mặt âm trầm mở miệng quát lớn.
Tu giả lớn tiếng tên Chương Đinh kia vừa thấy người quát mắng, lập tức ngậm miệng lại.
Tu giả tuấn mỹ mỉm cười, chắp tay nói với Truyền Sơn: “Tại hạ Lận Tuấn Phong (*) – đệ tử nội môn của Thần Sa Môn. Huynh đài là?”
(*) Lận = cây mã lan, cỏ lận = cỏ cói dùng để dệt chiếu. (Cái tên thì hay mà sao cái họ kỳ vậy)
Người khác lễ phép, Truyền Sơn cũng đáp lễ lại, “Tại hạ đệ tử Hậu Thổ Môn.”
“Thì ra là cao đồ của Hậu Thổ Môn, thất lễ.” Tâm tình khẩn trương của Lận Tuấn Phong lập tức thả lỏng không ít.
Truyền Sơn nhận ra nét khinh thường qua nụ cười hoàn mỹ của Lận Tuấn Phong.
“Vậy vị phía sau là?”
“Em trai ta.”
“Ửm?” Tâm tư Lận Tuấn Phong nhanh chóng rời khỏi người Canh Nhị, một tu giả mới tiến vào đầu kỳ Ngưng Khí còn không đáng để hắn quan tâm.
“Một năm trước từng nghe Diệp sư huynh đề cập tới Hậu Thổ Môn mới thu nhận một đệ tử, chắc chính là huynh đài đi?”
“Nếu một năm nay bản môn không tuyển đệ tử khác, vậy chính là ta.”
“Ha hả, ta nghe Diệp sư huynh nói, hắn đã từng tới Hậu Thổ Môn tìm ngươi, nhưng không nhìn thấy. Một năm nay ngươi có phải tới chỗ nào tu luyện rồi không?”
“À? Qúy sư huynh tìm ta? Không biết Diệp sư huynh của quý môn tìm ta có chuyện gì?” Truyền Sơn lần ký ức trong đầu, nghĩ mãi mà không phát hiện ra hắn có quen nhân vật nào như thế.
Canh Nhị một bên cũng thấy lạ, Truyền Sơn lúc nào thì quen một đệ tử nội môn của Thần Sa Môn.
“Ha hả, sư huynh chỉ nói là bạn bè, những chuyện khác không nói nhiều. Nhưng trông vẻ mặt huynh ấy, không gặp được ngươi dường như khá tiếc nuối, ta nghĩ nếu ta kể chuyện ngươi trở về cho Diệp sư huynh, hắn nhất định sẽ rất vui.” Lận Tuấn Phong đã nghe nói Hậu Thổ Môn có một bí cảnh tu luyện có thể tăng tu vi của đệ tử trong môn phái từ lâu, nhưng thấy Truyền Sơn tránh đáp lời, cũng ngại hỏi tiếp, lập tức chuyển đề tài, nói:
“Hai vị chọn lúc này xuất quan chắc là vì tham gia Đại hội Thử Linh của Hậu Thổ Tinh lần này đi? Giới thiệu sơ qua cho hai vị hay, mấy sư huynh bên cạnh ta đây chính là môn phái phụ trách chủ trì Đại hội Thử Linh lần này, đệ tử nội môn Ngũ Âm môn. Vị bên tay trái ngươi chính là đại đệ tử – Phương Như Hữu sư huynh của Ngũ Âm Môn.”
“Xin chào Phương sư huynh.” Truyền Sơn quay đầu mỉm cười chào.
Phương Như Hữu chính là tu giả vừa quát Chương Đinh, người này vẻ mặt lạnh lẽo, mắt như rắn rết vẫn nhìn chằm chằm vào Canh Nhị. Nghe thấy giọng Truyền Sơn, mũi hừ một tiếng coi như trả lời.
Truyền Sơn cũng lơ đãng.
“Xời! Một năm? Hậu Thổ Môn một năm trước thu đệ tử, năm nay đã muốn tham gia Đại hội Thử Linh? Có phải họ điên rồi không? Lấy thằng nhóc này làm con tốt thí dùng ra trận?” Chương Đinh bị Phương Như Hữu quát câm miệng lại cười đểu lần nữa.
“Khụ, vị này chính là Chương Đinh sư huynh.” Lận Tuấn Phong nhanh miệng nói.
Truyền Sơn nhìn lướt qua Chương Đinh kia, Chương Đinh thấp bé là người yếu nhất trong bốn người, tu vi đang ở Ngưng Khí Kỳ.
“Chắc là không đâu, ta nghe sư phụ nói, Hậu Thổ Môn hình như cũng chỉ có một gã đệ tử này.” Một đệ tử khác của Ngũ Âm Môn mở lời.
“Vị này chính là Vương Hâm sư huynh.”
Lần này Truyền Sơn cũng lười gật đầu.
Vương Hâm thấy Truyền Sơn không tôn kính hắn, sắc mặt cũng khó coi hơn nhiều. Hắn chính là một trong những đệ tử nội môn hiếm thấy đã kết đan của Ngũ Âm Môn. Thằng nhóc này chẳng qua là một đệ tử vừa nhập môn một năm của Hậu Thổ Môn mà đã dám vênh váo, đúng là muốn chết!
“Thời gian một năm có thể làm gì? Ta thấy Hậu Thổ Môn chính là muốn dùng mạng người để đổi hạng mục phân phối linh thạch thôi, chết cũng không thương tiếc, vừa đạt được hạng mục phân phối linh thạch là có thể cung cấp cho họ mấy tên đệ tử tư chất tốt để bồi dưỡng.” Chương Đinh thấy Truyền Sơn không lên tiếng, còn tưởng hắn không dám phản bác, tiếng cười nhạo liền lớn hơn nữa.
“Chậc, không biết Hậu Thổ Môn còn có thể chống đỡ bao lâu?” Vương Hâm cũng độc địa tiếp lời.
“Sụp sớm càng tốt, hai người chiếm một cái ốc đảo, đã sớm…”
“Câm miệng!” Phương Như Hữu đột nhiên lạnh giọng quát lớn, “Dương lão tổ của Hậu Thổ Môn còn sống đấy!”
Chương Đinh, Vương Hâm liếc mắt nhìn nhau, cười gở một tiếng, lập tức thôi không nói nữa.
Một môn phái chỉ hai, ba người, trong đó một người coi như là Độ Kiếp Kỳ thì có làm sao? Lão còn có thể sống được bao lâu? Huống chi có thể bình yên độ kiếp hay không còn là một vấn đề. Chỉ cần lão già Dương Quang Minh chết đi, tất cả của Hậu Thổ Môn… Hế!
Chỉ cần Dương Quang Minh còn tại thế, lời này sẽ không có ai dám nói ra miệng. Nhưng không nói ra không có nghĩa là mọi người không rõ đạo lý ấy, ngược lại mỗi người ở đây đều biết rõ điều đó. Có những môn phái căn cơ thâm hậu, chẳng hạn như Thần Sa Môn đã sớm phân chia vấn đề lợi ích sau khi Hậu Thổ Môn giải thể rồi.
Ngũ Âm Môn tự nhận thực lực thuộc loại trung thượng lưu ở Hậu Thổ Tinh, tự nhiên đã sớm thèm nhõ dãi một vài tài nguyên trong truyền thuyết ở Hậu Thổ Môn. Môn phái cổ xưa truyền thừa bảy ngàn năm, dù là nghèo tới đâu, cũng sẽ có vài vốn liếng đắt tiền sống không mang theo được, chết không mang đi được, chẳng hạn như tòa ốc đảo hiếm thấy kia của Hậu Thổ Môn.
Thấy Phương Như Hữu mở miệng, Lận Tuấn Phong một mực quan sát vẻ mặt Truyền Sơn mới cười hòa giải: “Chư vị sư huynh cũng đừng xem thường Hậu Thổ Môn, ta đã nghe sư phụ ta nói, Hậu Thổ Môn có một bí cảnh cho đệ tử thăng tu vi, đừng thấy vị này… Đúng rồi, đến giờ vẫn chưa biết vị sư đệ này xưng hô thế nào?”
Truyền Sơn dường như không nghe thấy cuộc châm chọc khiêu khích của đệ tử Ngũ Âm Môn, trên mặt vẫn là vẻ lười nhác, “La Truyền Sơn.”
“La sư đệ.” Lận Tuấn Phong thầm kinh hãi. Người này sao lại không lộ vẻ tức giận? Là biết rõ không phải đối thủ của đệ tử Ngũ Âm Môn nên nhẫn nhục tỏ vẻ yếu kém hay căn bản khinh thường…
Nghĩ tới đây, Lận Tuấn Phong hơi choáng. Chắc hắn lo nghĩ nhiều, bất kể bí cảnh Hậu Thổ Môn lợi hại cỡ nào, thời gian một năm có thể làm một đệ tử tu vi bằng không tăng tới trình độ nào chứ? Xem biểu hiện của họ La, cảnh giới thực sự của hắn chắc là cũng như bề ngoài thôi.
Có lẽ người này đã được sư môn dặn dò, bảo hắn phải giữ mạng trước, tất cả lấy dự thi làm trọng đi. Lận Tuấn Phong thầm đưa ra một giải thích hắn cho là hợp lý nhất.
“La sư đệ xem ra cực kỳ có lòng tin với trận đấu lần này?”
“Không dám, làm hết sức mà thôi.”
“A? La sư đệ quá khiêm tốn rồi.” Ánh mắt Lận Tuấn Phong từ từ lướt qua người Truyền Sơn, tranh thủ nhìn thật kỹ không bỏ sót ngóc ngách nào.
Đại hội Thử Linh ngoại trừ tu vi cá nhân, vũ khí, hộ giáp, bùa chú, tuần thú, đan dược tùy thân các loại đều có thể tạo ra tác dụng cực kỳ then chốt. Hôm nay hắn và đệ tử Ngũ Âm Môn tới đây, chính là phụng mệnh Ngũ sư huynh Diệp Phong, giúp đệ tử Ngũ Âm Môn săn bắt bò cạp đuôi vàng hiếm thấy trên Hậu Thổ Tinh, để đổi lấy U Minh Triền Thân Lăng (*) do Ngũ Âm Môn đặc biệt chế tạo ra.
(*) lăng = lĩnh: lụa vải có hoa
Mà năm nay Ngũ Âm Môn tranh đoạt tư cách tổ chức, không còn phải lo lượng linh thạch cung ứng trong môn tầm trăm năm về sau, vì thế năm nay cũng không có đệ tử tham gia đại hội Thử Linh.
Ngoại trừ Ngũ Âm Môn, các môn phái chỉ cần có đệ tử dự trữ trên Hậu Thổ Tinh đều ghi tên tham dự dự tuyển thi đấu, lại thêm một vài người nữa, số lượng tính ra cũng phải hơn trăm tu giả dự thi.
Không cần phải nói, trong khoảng trăm tu giả dự thi tự nhiên sẽ có một bộ phận đệ tử Thần Sa Môn đoạt giải quán quân.
Mà Lận Tuấn Phong hắn chịu ơn của Diệp Phong sư huynh, lúc trước giúp đỡ Diệp sư huynh thu thập tư liệu đối thủ, tự nhiên là làm việc nghĩa không ngần ngại chi. Đương nhiên, nếu như có thể loại bỏ hết những người dự thi này trước, vậy thì càng tốt hơn nữa.
Lận Tuấn Phong nhìn mãi, không thấy thứ gì đáng để hắn phải kiêng dè. Trên người tên họ La này tới cả loại trang sức thông thường như ngọc bội cũng không có, chỉ có duy nhất một chiếc thùng gỗ cỡ nhỏ làm vật trang sức treo bên hông, nhưng thứ ấy nhìn kiểu gì cũng giống như dùng để dỗ con nít.
Nếu như có thể giao thủ với người này thì tốt rồi, ít nhất có thể biết được thực lực của hắn ta. Lận Tuấn Phong thầm nghĩ xem có cách nào để đệ tử Ngũ Âm Môn chủ động giao thủ với La Truyền Sơn hay không.
“Chương huynh, con bò cạp đuôi vàng kia có di động không?” Lận Tuấn Phong dò hỏi như không.
“Không có. Lão tử ở đây, nó sao dám nhúc nhích? Hễ nhích cái là lão tử phát hiện ra ngay!” Chương Đinh lập tức lớn tiếng trả lời.
“Kỳ lạ, con bò cạp đuôi vàng kia đâu không chạy, lại cứ chạy tới nơi này thì dừng lại?” Lận Tuấn Phong cau mày.
Phương Như Hữu nhướn lông mày, thầm liếc Lận Tuấn Phong một cái.
“Hừ, chỉ sợ chúng ta cực khổ vô ích một hồi, để cho người khác nhặt được của hời thôi. Các ngươi đừng quên, con bò cạp đuôi vàng kia đã bị trọng thương, tùy tiện một kẻ Ngưng Khí Kỳ cũng có thể chế phục được nó.” Vương Hâm thuận nước đẩy thuyền.
“Ha hả, La huynh, con bò cạp đuôi vàng kia có điểm quan trọng với Ngũ Âm Môn, nếu La huynh có thấy thì xin hãy báo cho bọn ta biết phương hướng.”
Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, buồn chán nói: “Không phải các ngươi có thể phát hiện ra chỗ của con bò cạp đuôi vàng kia sao? Cần gì phải hỏi ta?”
“Không hỏi ngươi, ai biết ngươi có giấu con bò cạp kia đi hay không.” Vương Hâm bước lên trước một bước.
“Ta giấu thứ ấy làm gì?” Truyền Sơn cau mày, “Kỳ lạ, nếu các ngươi có thể phát hiện động tĩnh của bò cạp đuôi vàng, vì sao không phát hiện ra nó không ở trên người ta? Chẳng lẽ các ngươi không thể xác định được vị trí cụ thể?”
Lận Tuấn Phong không đợi đệ tử Ngũ Âm Môn mở miệng, lập tức đáp trả: “Đúng thế, Chương huynh chỉ có thể cảm giác được nó trong phạm vị trăm thước. Nhưng chỉ với điểm ấy thôi, trong việc sưu tầm thiên tài địa bảo đã là bản lĩnh cực kỳ nghịch thiên rồi.”
Trên mặt Chương Đinh lộ vẻ đắc ý. Đừng thấy hắn tu vi thấp, chỉ dựa vào chút dị năng ấy của hắn, hắn đã có mặt trong những đệ tử nội môn của Ngũ Âm Môn, mà lại còn được hưởng thụ sự cung phụng khá tốt trong môn phái nữa.
“Các ngươi vừa nói đã đánh con bò cạp ấy tới trọng thương, nói thế thì cũng có cách ép nó ra. Như vậy, ta rút khỏi khoảng cách trăm thước, các ngươi tùy ý tìm kiếm.”
Lận Tuấn Phong vừa định nói gì đó, “Có thể.” Phương Như Hữu đã mở miệng, “Ngươi lập tức rút khỏi khoảng cách trăm thước, nếu bò cạp đuôi vàng không ở trên người ngươi, chúng ta tự nhiên có thể phát hiện.”
Truyền Sơn cũng không muốn phí thời gian ở đây, nếu không phải không muốn lát nữa kết thành thù hận, hắn đã sớm nhấc chân đi rồi.
Truyền Sơn vừa nhích người, đã nghe Chương Đinh hét lớn: “Động rồi! Bò cạp đuôi vàng đã động rồi!”
“Hay! Qủa nhiên bò cạp đuôi vàng ở trên người ngươi, bây giờ ngươi còn gì để nói?” Vương Hâm bày thế công kích.
Phương Như Hữu cũng sầm mặt xuống cắt đường lui của Truyền Sơn.
Lận Tuấn Phong trong lòng vui sướng, trên mặt kinh ngạc, “La huynh, ngươi cần gì phải vậy?”
Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị bên cạnh.
“Chúng ta bị con bò cạp kia ám rồi?”
“Có thể nó đang trả thù chúng ta thấy chết không cứu.” Canh Nhị nghiêm túc nói.
“Vừa rồi đáng nhẽ phải đập chết nó.”
“Lời ngươi nói nó hiểu đấy.” Canh Nhị lại bổ sung: “Bò cạp mẹ sắp sinh con rất nhỏ nhen, hơn nữa lòng thù hằn rất nặng.”
Truyền Sơn rầu rĩ, “Thiếu Hoa từng nói với ta, xông pha giang hồ kiêng kị nhất là đắc tội bốn loại người, phụ nữ, trẻ con, người già, người nước khác. Ta quên mất bò cạp mẹ cũng là giống cái.”
“Thực ra…” Canh Nhị muốn nói lại thôi.
Truyền Sơn cúi đầu nhìn y.
“Ta nghĩ thể chất xui xẻo của ngươi còn chưa mất hết.”
“…Ngươi có thể câm miệng được rồi đấy.”
Truyền Sơn ngẩng đầu nói với bốn người bọn Lận Tuấn Phong: “Mặc kệ các ngươi tin hay không, bò cạp đuôi vàng cũng không có trên người ta, nếu các ngươi cần, ta có thể giúp các ngươi săn bắt.”
“Có trên người ngươi không chỉ nói suông không được. Trừ phi… ngươi cho chúng ta xem hết toàn bộ dụng cụ đựng đồ trên người ngươi. Chương sư đệ, ngươi thấy dụng cụ đựng đồ trên người hắn là loại nào.” Vương Hâm lộ ra mục đích cuối cùng.
Phương Như Hữu có chút do dự, nhưng cũng ngầm đồng ý hành vi của Vương Hâm và Chương Đinh.
“Này… không tốt lắm đâu.” Lận Tuấn Phong còn đang giả làm người tốt.
“Nếu hắn thực sự không nhặt của hời của chúng ta thì có gì phải sợ? Chẳng lẽ còn sợ chúng ta tham đồ của hắn chắc?” Vương Hâm cười quái dị nói.
Truyền Sơn nhìn bốn kẻ này, bỗng dưng cười khẽ.
Lận Tuấn Phong nhìn vẻ mặt thản nhiên, không sợ hãi chút nào của Truyền Sơn thì cau mày. Người này thực sự chỉ là một đệ tử cấp thấp, mới tu luyện được một năm sao? Tuy nói người không biết không sợ, nhưng vẻ mặt của người này cũng ung dung quá mức rồi.
“Ngươi cười cái gì? Tìm được rồi!” Chương Đinh chỉ eo Truyền Sơn kêu lên: “Dụng cụ đựng đồ của hắn ở ngay bên hông, rất có khả năng chính là chiếc thùng gỗ nhỏ kia.”
Truyền Sơn không khỏi nhìn Chương Đinh thêm mấy lần. Năng lực tìm bảo vật của người này kể cũng thực dụng, chiếc thùng gỗ nhỏ của hắn đã mất đi khí tức rồi, trông chỉ như vật trang sức bình thường thôi, thế mà người này vẫn có thể tìm ra đúng vị trí thì quả là bất phàm.
“Đó là đương nhiên! Tìm kiếm bò cạp đuôi vàng có là gì, nói cho ngươi hay, sở trường lớn nhất của lão tử là chuyên tìm các kiểu dụng cụ đựng đồ, chẳng sợ ngươi ẩn nó vào trong người ngươi, lão tử muốn tìm thì chắc chắn có thể tìm được!”
Canh Nhị nhìn Chương Đinh đắc ý khoe khoang thì kiễng chân, dán bên tai Truyền Sơn nhỏ giọng nói: “Hắn thuộc tính thổ, có khả năng cực kỳ nhạy cảm với khoáng thạch kiểu như Tu di thạch. Hắn cũng có năng lực, có thể dùng được.”
“Tiếc là tính cách không tốt.” Truyền Sơn lắc đầu.
“Có lẽ chưa từng chịu khổ, lúc năng lực mới bộc lộ đã bị Ngũ Âm Môn phát hiện chiêu mộ tới. Coi như thôi rồi.”
Hai người vô tư đánh giá trước mặt người ta, mà khổ nỗi còn không dùng thần thức giao lưu, dù giọng họ có nhỏ tới đâu, bốn người kia cũng nghe được rõ ràng rành mạch.
Chương Đinh nghe thế khùng lên, “Thằng nhóc kia, ngươi nói ai tính cách không ra gì?”
“Nhìn đi, còn ngốc nữa.” Truyền Sơn thở dài.
Canh Nhị chốt câu cuối: “Ông trời luôn công bằng, cho hắn năng lực nghịch thiên thì cũng sẽ lấy đi thứ quan trọng nhất của loài linh trưởng.”
“Oa a a a a! Tức chết lão tử, ta phải giết các ngươi!” Chương Đinh tức nhảy dựng lên, sai phi kiếm xông về phía hai người.
HẾT 8
Nê: công cụ trữ vật = dụng cụ đựng đồ, cơ mà sao dùng từ ‘dụng cụ đựng đồ’ cứ thấy nó tầm thường thế nhỉ = =|||
Xin mời các bạn đón xem chương kế, Đào Hoa xuất hiện, gây họa cho cuộc đời của 1 hòa thượng tóc dài đẹp trai bậc nhất. Chương kế, Truyền Sơn tình tứ với Canh Nhị trước mặt một cô gái đội lốt ông già. Chương kế, Canh Nhị sắp đồng ý cho Truyền Sơn hun một cái vì….
Vì gì lại post sớm, buồn quá nên post sớm đó:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT