Thời gian một ngày trôi qua, bộ xương khô cháy đen vác bụng bầu bất động như núi.
Mà lấy gò đất làm trung tâm, mảnh đất xung quanh đang trải qua một sự thay đổi mơ hồ, nhưng vẫn đang tiến hành.
Dần dần, thỉnh thoảng có ma thú đi tới gần mảnh đất ấy bắt đầu lưu luyến không rời, nhờ có một loại trực giác nào đó của dã thú, làm chúng cảm giác được mảnh đất ấy có khí tức khác so với những mảnh đất chúng từng đi qua, mà loại khí tức này hiển nhiên là có lợi lớn cho chúng.
Loại biến hóa này thể hiện rõ ràng nhất ở gò đất, nhìn cỏ dại mọc bao phủ xung quanh huyệt động là biết sinh cơ ở đây phồn thịnh cỡ nào. Lúc này mới chỉ là mười lăm ngày ngắn ngủi thôi đấy.
Không biết có phải do đã từng dung hợp với thần thức Canh Nhị không, Truyền Sơn cảm thấy thần thức hiện tại của mình vô cùng vững chắc, vận chuyển cộng lực ngàn năm của Trách Yểm cũng không cần cố sức chút nào.
Không, bây giờ đã không thể nói là công lực của Trách Yểm, trận nổ ấy tựa hồ làm hắn nhân họa đắc phúc, công lực ngàn năm của Trách Yểm hoàn toàn bị hắn hấp thu sạch sẽ, đến ngay cả năng lực của ngọn lửa Tiểu Lam hắn cũng có thể khống chế một ít. Mà đây cũng là nguyên nhân dẫn đến hắn ở dưới đầm nước hôn mê gần bốn tháng, các loại lực lượng dung hợp vốn cần có thời gian để tiêu hóa.
Mọi cố gắng trước đây đều không uổng phí, hắn nắm giữ bao nhiêu tri thức tu luyện căn bản, hiện tại chỉ cần tu luyện từng bước một.
Xem đi, lần tu luyện ngồi thiền này đã nửa tháng, tu vi của hắn đã vọt một phát tới Ngưng Khí Kỳ 3. Thực ra với tu vi thực tế của hắn, hắn còn có thể tiếp tục nâng cảnh giới lên cơ, dù cho không tới được Phân Thần Kỳ, muốn kết thành Ma đan cũng không khó khăn chút nào.
Nhưng hắn đã dừng lại trước khi kết đan.
Đây là một loại bảo hộ bản thân theo bản năng, tâm cảnh và tu vi không thích hợp, còn chưa khống chế thành thục được phần lực lượng lớn này, nếu cứ tùy ý phát triển, hậu quả có thể tưởng được.
Hắn cần lực lượng, khát cầu nhận được lực lượng, nhưng hắn cũng rất quý cái mạng nhỏ này, không có sinh mạng, không có ý thức của mình, chỉ giữ lại một khung xương tu vi cao lợi hại thì làm được gì?
Đáng ăn mừng là, được Tiểu Lam và công lực ngàn năm của Trách Yểm trợ giúp, chỗ đan điền của hắn cuối cùng đã sinh ra tam muội chân hỏa mà người tu chân tha thiết ước mơ. Tuy chỉ là hạ muội hay còn gọi là dân hỏa trong tam muội, nhưng cũng đủ để một kẻ Luyện Khí Kỳ như hắn dùng để tu luyện và tấn công rồi.
Hai ngày sau.
“Tóc Trắng, ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì?” Một đứa trẻ tộc Một Mắt cao chưa đầy tám thước đội một cái lá cây to tròn, theo đuôi Tóc Trắng Mắt Xanh giẫm lên vũng nước đọng vừa chơi vừa hỏi.
“Nghe nói khoảng thời gian trước gần đây có một vài người từ ngoài tới xuất hiện, tau muốn tìm xem có người kia hay không.” Nhóc Tóc Trắng cúi đầu ủ rũ trả lời.
Nhóc Tóc Trắng không phải lần đầu tiên đội mưa tới đây tìm kiếm hành tung của người nửa xương khô, mỗi lần chỉ cần có cơ hội lén đi, nó sẽ chạy tới gần đây xem xét, biết rõ cơ hội tìm được người từ ngoài đến kia không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn tới.
Tình cảm đối với người nửa xương khô kia, nhóc Tóc Trắng có thể nói là khá phức tạp. Nhưng có một điều có thể khẳng định là, Tóc Trắng Mắt Xanh nó đây tuyệt đối không phải kẻ vong ân phụ nghĩa.
“Người từ ngoài tới? Ý ngươi là người nửa xương khô làm đồ chơi ấy à? Tau đã nói nhiều lần hắn lành ít dữ nhiều, rất có khả năng chết rồi.”
“Không đâu! Hắn không chết đâu!” Nhóc Tóc Trắng đột nhiên kêu lên, còn đẩy đồng bạn một cái.
Ma một mắt đội lá cây đặt mông xuống đất cái phịch, ngây ngẩn cả người.
Nhóc Tóc Trắng nôn nóng giẫm trên nước trong vũng, “Tau không tin hắn đã chết, Mắt To ca, và cả ca của tau đều nói hắn không chết, còn nói người từ ngoài tới cướp ngọn lửa của Tiễn tộc cũng rất có khả năng liên quan tới hắn.”
“Thật vậy sao? Là người nửa xương khô đoạt Thánh vật của Tiễn tộc?” Ma một mắt nhỏ bị đẩy ngã xuống đất cũng không giận, ngồi luôn dưới đất hiếu kỳ hỏi.
Nhóc Tóc Trắng cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh nó, “Đây là suy đoán, cũng là bí mật, Tiễn tộc không công bố ai là người đoạt ngọn lửa của họ, chỉ nói là người từ ngoài tới, ngươi cũng không thể nói ra ngoài đâu nhá! Tộc trưởng biết sẽ nghiêm phạt tụi tau đấy.”
“Ừa!” Ma một mắt nhỏ lập tức ngậm chặt miệng, tỏ vẻ mình tuyệt đối không nói ra ngoài.
“Tóc Xanh, xin lỗi, tau không nên đẩy ngươi. Tau, tau chỉ muốn tìm thử xem còn có thể gặp lại hắn hay không, ca của tau nói tau là do hắn liều mình cứu về…. Tộc Một Mắt tụi tau có ân tất báo, tau không thể nợ nhân tình của người từ ngoài tới được.”
Nhóc Tóc Xanh lấy cái lá cây trên đầu xuống chụp lên đầu nhóc Tóc Trắng, hai đứa trông y hệt như nhau, cười an ủi nói với nó: “Ngươi nói rất đúng. Tộc Một Mắt tụi tau có ân tất báo, nhưng tụi tau cần phải về, mảnh thảo nguyên này cũng không an toàn, nếu bất cẩn gặp phải tộc Sừng Xà…. Tụi tau sẽ biến thành một bát cơm.”
“Ừ… Lại tìm thêm nữa được không? Bên kia còn có một gò đất, trên gò đất có vài huyệt động, đi thử xem?”
Ma Một Mắt nhỏ Tóc Xanh suy nghĩ, “Được rồi, chỉ cần trở về thôn trước khi nương với cha tau về là được. Nếu để họ biết tau và ngươi lén tới thảo nguyên, nhất định sẽ đánh nát cái mông tau mất.”
“Không đâu, lượn một vòng rất nhanh thôi, nhất định sẽ trở lại trước khi họ về.” Nhóc Tóc Trắng cũng là chạy lén tới đây vội vã kéo thằng bạn, nắm bắt thời gian phóng về phía gò đất cách đó không xa.
“Tiểu quỷ kia còn có chút lương ngươi nói đúng không? Cũng không uổng ta làm ơn cứu nó.”
Truyền Sơn tránh được hai ma một mắt nhỏ vẫn không yên tâm về hai tiểu quỷ kia lắm, vẫn đi theo phía sau hai Ma Một Mắt nhỏ, xác định họ về tới địa bàn tộc Một Mắt, lúc ấy mới quay trở lại.
“Nhưng ta tạm thời không được đi gặp họ, miễn gây phiền phức cho họ. Nghe nói Tiễn tộc bây giờ còn treo giải thưởng với ta đấy. Ka ka!” Bộ xương khô dùng móng vuốt của mình gãi cái bụng như mai rùa.
“Kỳ lạ là Tiễn tộc không công bố rốt cuộc là ai cướp, chỉ nói là người từ ngoài tới. Theo lý thì đặc thù khi đó của ta rất rõ ràng, một bộ xương khô bị lửa vây quanh. Kỳ lạ…”
Lúc này Truyền Sơn đương nhiên không biết thái độ của Tiễn tộc đối với cái gọi là Thánh vật căn bản không coi trọng như bên ngoài tuyên truyền, họ treo một giải thưởng chỉ là để ứng phó thôi.
Suy nghĩ của Tiễn tộc rất đơn giản, để các Ma tộc của Huyết Hồn Hải cho rằng họ sợ người từ ngoài tới, việc treo giải thưởng này tuyệt đối là cần thiết. Nhưng có cần thực sự tìm được người từ ngoài tới này không, thực sự tìm lại ngọn lửa hay không…, việc này lại còn dây dưa tới một trăm viên ma thạch thượng phẩm, sao có thể đơn giản để lộ đầu mối ra chứ?
Truyền Sơn chẳng hiểu rõ mọi chuyện cho lắm, hồ đồ một hồi rồi cũng mặc kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Tiễn tộc không tuyên bố đầu mối với người ngoài, đối với hắn là một chuyện tốt, miễn cho ra cửa bị vây giết còn bị đánh đấm.
“Mặc thây nó. Này, huynh đệ, tu vi hiện tại của ta đã vượt lên trên ngươi rồi đó, sau này ngươi phải kính trọng ta chút, yên tâm, lão đại ta sẽ vẫn che chở cho ngươi.” Cũng không biết đó có phải tu vi thực của ngươi hay không.
“Nhị à, ngươi rốt cuộc là cái gì? Rùa yêu? Hay hộ giáp linh? Đừng lơ ta mà, trò chuyện với ta đi.” Truyền Sơn buồn chán chọc bề mặt lộ ra ngoài.
“Này, nếu ngươi không để ý tới ta, cẩn thận ta xốc tầng vỏ mềm này đi đấy!”
“… Vậy ta cho ngươi thêm nửa tháng nữa, lần này ngươi ngủ cũng đủ rồi đi?”
Chọc khẽ đổi thành xoa, Truyền Sơn thở dài, tựa như bất luận một phụ nữ nào có tahi, có một chút âu yếm cái bụng của mình, cũng nói rõ sự khó hiểu của mình với cái bụng.
Bỗng nhiên, tay Truyền Sơn dừng một chút, hắn cảm thấy cái bụng mai rùa của mình tựa hồ giần giật một chút, thật giống như có thứ gì đang ở bên dưới húc lên.
Đây là… máy thai?
Hai chữ ‘máy thai’ mới hiện lên trong đầu, vẻ mặt Truyền Sơn đã trở nên rất kỳ diệu, hai ngọn lửa trong mắt bập bụng, miệng há ra thành một cái lỗ, thoạt nhìn giống như một chữ 囧. Khiến một người xương khô xuất hiện vẻ mặt như vậy thật sự là khó.
Tâm tình kỳ diệu như thế xẹt qua trong lòng, đó là một loại cảm nhân khiến hắn không thể hiểu nổi, có phần khó chịu, có phần không thể tránh được, còn có một chút dở khóc dở cười?
Đây là một trong những di chứng sau khi tu luyện ma công hỗn độn sao? Hay là một trong những cái giá phải trả vì quen tiểu tử Canh Nhị này làm tiểu đệ?
“Canh Nhị?” Truyền Sơn khẽ gọi cái bụng kia.
Cái bụng yên tĩnh một hồi, lại khẽ giật một cái, thật giống như đang đáp lại hắn.
“Ta biết ngay là ngươi!” Truyền Sơn nhảy dựng lên, vẻ mặt vui vô cùng, cái mồm thì há ra, hai ngọn lửa bùng bùng trong mắt, làm vẻ mặt hắn thoạt nhìn rất khờ. Nhưng hiện tại ai mà bận tâm được lắm thế? Dù sao cũng không ai thấy.
Truyền Sơn đi tới đi lui trong huyệt động chật hẹp, trong miệng ra sức gọi tên Canh Nhị. Trước đó là suy đoán, hiện tại thì đã khẳng định, Canh Nhị còn sống, sống thật sự! Y vẫn ở bên mình.
Vui sướng vô bờ bao trùm hắn, thậm chí ngay cả ngượng ngùng vì bị bức hoài thai cũng biến mất tiêu.
Bỗng nhiên, Truyền Sơn dừng bước chân, vuốt cái bụng của mình.
“Đây là… đói bụng?”
Cảm giác đói khát rất rõ, cũng làm hắn có phần xa lạ. Hắn đã lâu không có ý muốn chủ động ăn cái gì rồi.
“Tên này… biến thành như vậy rồi mà vẫn còn nghĩ tới ăn. Được rồi được rồi, lập tức sẽ thỏa mãn ngươi, cha mang ngươi đi ăn là được.”
Truyền Sơn cười ‘ka ka’, vỗ nhẹ cái bụng chui ra khỏi huyệt động. Dù mới ra khỏi huyệt động đã bị một trận mưa to trút xuống, hắn cũng không thèm để ý.
Hiện tại hắn hận không thể làm toàn bộ trời và người đều biết hắn và Canh Nhị vẫn còn sống, hơn nữa vẫn ở với hắn.
So với hưng phấn của Truyền Sơn, phiên chợ phía sau tộc Một Mắt cũng không cam lòng tỏ yếu kém, bất kể mưa lớn đến đâu đều làm rất náo nhiệt.
“Bán tọa kỵ, ai muốn tọa kỵ không? Thác Đà Điểu tuyệt hảo, một canh giờ có thể chạy trăm dặm đường, không cưỡi còn có thể giết lấy thịt!!”
“Thịt đây thịt đây, thịt heo Vân Cẩm tuyệt hảo đây, xâu thịt chuột đất ngon nhất đây, còn có thịt Thạch bạng trong Bạng Bạng Hà tươi mới đây, mau tới mưa nào!”
Truyền Sơn mới vừa đi đến công chợ, tiếng rao hàng náo nhiệt liền truyền liên tiếp vào tai. Không đợi Truyền Sơn hỏi Canh Nhị muốn ăn gì, Ma tộc xung quanh đã chú ý tới hắn, chỉ trỏ càng ngày càng nhiều.
“Thấy chưa, bộ xương khô kỳ lạ.”
“Oa, bộ xương khô đen quá!”
“Các ngươi nhìn cái bụng của bộ xương khô kia.”
“Nha, đó không phải…”
Hưng phấn tức khắc nguội lạnh. Hắn quên mất, dáng dấp hiện tại của hắn đối với nhiều Ma khác thì lạ kỳ dị, đến ngay cả những Ma tộc hình thù kỳ quái đầy rẫy trong Huyết Hồn Hải cũng khó che được vẻ đặc biệt của hắn. Dù sao người từ ngoài tới như bộ xương khô giống đực biết mang thai cũng không thường thấy, có lẽ từ khi Huyết Hồn Hải xuất hiện tới nay, cũng chỉ xuất hiện một ví dụ là hắn?
Trước giờ chưa từng có ai hết. Chúng Ma tộc trong Huyết Hồn Hải thích xem náo nhiệt, xem của hiếm sao có khả năng buông tah cho hắn.?
Truyền Sơn cúi đầu nhìn cơ thể mình. Ack… sau khi biến thành bộ xương khô, hắn đã quên mất một chuyện quan trọng nhất ─── mặc quần áo!
Cái hình dáng hiện tại của hắn quả thực còn trần truồng hơn cả không mặc gì, người ta không mặc quần áo cùng lắm thì thấy da thấy tịt, hắn thì ngay cả khung xương cũng lộ ra cho người ta xem rồi. À, hắn còn vác cái bụng bầu nữa chứ.
Thấy chúng Ma tộc không những nhìn hắn, thậm chí còn có xu thế tới sờ hắn nữa, bộ xương khô vừa tỉnh táo lại đã bị dọa đầy mồ hôi lạnh, nhanh miệng niệm ẩn thân quyết, chân lập tức dời sang hướng khác, bỏ chạy, hắn chạy về phía khu cư trú đằng sau chợ.
Hiện tại so với việc ăn, hiển nhiên hắn càng cần một bộ quần áo để che thân.
Khu cư trú này đều là dựng tạm như chợ phiên đằng trước, đại đa số là hình tam giác, nhưng có căn lều dùng da lông động vật để làm bạt, cũng có Ma tộc không ngại cực khổ dựng một căn nhà gỗ hoặc nhà tranh, còn có Ma tộc đào hố trên mặt đất luôn. Nhưng tổng thể vẫn là lều bạt chiếm đa số.
Truyền Sơn lượn qua lượn lại ở khu cư trú, hắn đang tìm quần áo phơi ngoài lều. Hắn cũng là kẻ mù mờ, quên mất giờ là mùa mưa, ai lại phơi quần áo ở ngoài trời chứ?
Lượn một hồi, vỗ đầu, Truyền Sơn hiểu ra mà cười. Đều do quá nhiều người vây xem quá đáng sợ, thảo nào lại có người bị nhìn đến chết.
“Ngươi xem, từ sau khi mang thai ngươi, ta ngay cả đầu óc cũng bắt đầu trở nên mù mờ.” Truyền Sơn đổ lỗi lên người Canh Nhị, cười mắng cái bụng mình một câu, đứng ở chỗ bí mật bắt đầu chú ý quan sát Ma tu qua lại.
Khu chợ phiên này cũng có không ít Ma tu xuất hiện, tu vi đều ở Ngưng Khí Kỳ 2,3, có lẽ người tới đều là nhận nhiệm vụ giúp tộc Một Mắt để qua cửa.
Những Ma tu này căn bản đều là nước sông không phạm nước giếng, đôi bên nhìn thấy nhau cũng đều mỗi người làm việc của mình.
Ánh mắt Truyền Sơn rơi lên một gã Ma tu thân mặc hắc bào, bọc mình kín kẽ, tu vi của tên Ma tu này thoạt nhìn tựa hồ không cao cho lắm, chắc là có thể… trao đổi thử.
Bộ xương khô cháy đen cười mỉm chi beo (chỉ thiếu điều chớp chớp mắt) có thể nói là rất gian xảo, nhỏ giọng đi tới gần.
“Khụ, huynh đài, hắc bào này của ngươi có bán không?”
Vai bị vỗ, người mặc hắc bào sợ quá quay phắt người lại, hất tay rồi đâm một kiếm ra.
Ngón tay Truyền Sơn giơ ra, vững vàng kẹp lấy thế kiếm.
Người mặc hắc bào ra sức rút kiếm lại, ngón tay Truyền Sơn không hề nhúc nhích.
Truyền Sơn để ý thấy mặt của người mặc hắc bào cũng bị khăn quấn kín mít, thoạt nhìn thực sự là rất thần bí.
Người mặc hắc bào tránh hai cái, có thể là phát hiện tu vi hai người chênh lệch quá lớn, cộng thêm người xương khô thoạt nhìn không có ý thương tổn hắn ta nên cũng không cố tránh nữa.
“Ngươi là?”
“Ta muốn hắc bào của ngươi, hiện tại không có tiền, sau này trả cho ngươi.” Truyền Sơn buông tay ra, vô sỉ nói.
Người mặc hắc bào sửng sốt một hồi, thu kiếm lại, không nói hai lời, thẳng thắn lấy một mảnh khăn đen ra.
“Cho ngươi.”
“…?”
“Ngươi không biết trên người ta mặc cái gì à mà lại cướp giật?” Lần này đến lượt người mặc hắc bào kinh ngạc.
“Khụ, ta chỉ cần một chiếc trường bào che thân, mà trên người ngươi vừa vặn có một chiếc thôi.” Truyền Sơn thấy đối phương thẳng thắn như thế, cũng hơi kinh ngạc.
Người mặc hắc bào im lặng nhìn người xương khô một lát, tay cầm cái khăn đen lặng lẽ buông, “Ta có thể giúp ngươi mua mấy bộ quần áo từ người khác, không cần ngươi trả, coi như ta….”
“Không, không cần. Ta thấy cái khăn đen trên tay ngươi cũng tốt lắm rồi, có thể nói cho ta biết đó là cái gì không? Có tác dụng gì?”
Mặt của người mặc hắc bào bị che khuất, không nhìn ra được vẻ mặt của hắn ta, nhưng Truyền Sơn có thể đoán được người này có lẽ đang mắng tổ tông tám đời nhà hắn.
“Ngươi có thể không cho ta, ta không ngại cướp hết thứ trên tay ngươi, cả thứ trên người ngươi nữa. Tất cả, không chỉ là quần áo.” Ka ka, cảm giác mạnh hơn người ta thật là sướng.
“…. Đây là tơ Châu quang loại tốt nhất do tộc nhền nhện nữ phun ra, do tộc Đằng Mộc dệt từng sợi mảnh như lông trâu thành vải vóc. Vải vóc được dệt thành không chỉ cực mỏng cực nhẹ, mà lại còn chống được bụi, phòng nước lửa thế gian, phòng chướng khí trong rừng. Nhưng đối với tu giả, tác dụng tốt nhất của nó lại là tránh được độc trùng, muỗi kiến không dính.”
Thứ tốt a, nước miếng Truyền Sơn sắp chảy cả ra. Lập tức không khách khí duỗi tay về phía người mặc hắc bào.
Người mặc hắc bào yên lặng đặt khăn lên tay Truyền Sơn.
Truyền Sơn cầm lấy cái khăn đen nhìn kỹ, phát hiện cái khăn đen cũng không phải có màu đen thuần mà là màu xanh lá cây sẫm, màu xanh rất khó nhận ra.
Thấy Truyền Sơn lật qua lật lại nhưng vẫn ù ù cạc cạc, người mặc hắc bào cũng thông minh, có thể cũng là sợ đồ tốt bị lưu lạc nên chỉ điểm luôn: “Cái khăn này còn được gọi là gấm Thù Đằng (thù = nhện, đằng = mây), ngươi đừng thấy nó chỉ có một mảnh nhỏ thế mà chê, giũ tung ra thì cỡ của nó phải trừng năm trượng (1 trượng = 10 thước ta = 4,25m). Bởi vì không dễ cắt thành quần áo nên ta nhờ tộc Đằng Mộc làm cả hai chiếc thành kiểu hắc bào.”
Truyền Sơn vốn định mượn không áo cũng thấy ngại, đây không phải thứ có thể dùng tiền là mua được, hắ cũng không muốn làm cường đạo thật sự. Suy nghĩ một chút, Truyền Sơn nghiêm mặt nói: “Ta họ La, tên Truyền Sơn. Hắc bào này của ngươi mua bằng bao nhiêu ma thạch, sau này ta sẽ trả ngươi gấp đôi. Hoặc là ngươi có thể xin ta giúp ngươi một việc, chỉ cần ta có đủ khả năng và việc đó không thương thiên hại lý thì được.”
Trong mắt người mặc hắc bào hiện lên vẻ kinh ngạc, đối với giới Ma tu hoàn toàn dựa vào thực lực, người có tu vi cao cướp đoạt đồ của người tu vi thấp đã là việc nhìn mãi thành quen rồi, mọi người cũng mặc kệ. Trước đây, hắn ta chỉ nghe qua Ma tu thủ đoạn độc ác giết người đoạt bảo diệt khẩu chứ chưa nghe qua, thấy qua loại M a tu báo tên nợ đồ thế này.
“Không dám, tiền bối nếu thích thì cứ cầm đi.” Dừng một chút, người mặc hắc bào nói dứt khoát: “Chắc tiền bối cũng biết, gấm Thù Đằng này chỉ có gai xương trên người tộc Đằng Mộc thành niên mới đâm thủng được, may được, cũng chỉ có chiếc kéo làm từ hàm răng của người tộc Đằng Mộc thành niên mới có thể cắt nó. Nếu như cứ dựa vào tu vi mạnh để cắt nó, mặc dù có thể cắt được, nhưng nó cũng mất hết công dụng, biến thành gấm vóc bình thường.”
Truyền Sơn trầm ngâm một hồi, mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng mà…
“Huynh đệ, con người ngươi thật không tệ, món hời này của ngươi ta không thể chiếm. Này, gấm Thù Đằng này trả lại cho ngươi. Cái kia…. ngươi có bộ quần áo bình thường nào khác có thể cho ta mượn một chiếc không?” Truyền Sơn trả cái khăn đen lại cho người mặc hắc bào.
Người mặc hắc bào sửng sốt một chút, không nhận. Người xương khô này rốt cuộc có ý định gì? Hay là chê hắn ta không đủ hiếu kính?
Người mặc hắc bào thót tim, hỏng! Lẽ nào ma xương khô này chỉ đang thử hắn ta, mượn áo cái gì đều là gỉ, đối phương đã biết trên người hắn ta mang theo nhiều đồ?
“Tiền bối khách khí rồi. Tại hạ nếu đã tặng đồ, sẽ không lấy lại, một bộ quần áo dệt từ gấm Thù Đằng mà thôi, tại hạ còn có thể tặng được. Bộ quần áo này coi như tại hạ kết bạn với tiền bối, làm lễ vật vãn bối kính dâng cho tiền bối. Nếu tiền bối để mắt tại hạ, vậy mời ngài nhận lấy cho.” Người mặc hắc bào cố gắng bình tĩnh nói.
Hắn ta cũng mới từ gia môn ra, để tham gia Đại hội Thử Linh nên vào Huyết Hồn Hải rèn luyện, đối với người tu ma còn chưa quen biết nhiều, có rất nhiều thường thức đối với người tu ma đều là nghe từ chỗ trưởng bối và huynh trưởng, có thể nói ra lời này, đã là toàn lực của hắn ta rồi.
“Điều này không tốt lắm đâu?” Truyền Sơn cười mỉa.
Người mặc hắc bào không phân biệt được người xương khô có lòng bất lợi với hắn ta hay không, chỉ phải cẩn thận chắp tay nói: “Nếu tiền bối không có phân phó gì khác, tại hạ cáo từ tại đây.”
“Chờ đã! Ngươi tên gì, từ đâu tới?”
Người mặc hắc bào do dự một chút, vẫn thành thật đáp: “Tại hạ Ngũ Châu Thanh Ngọc, người Lan tinh.” Hy vọng đối phương nghe được dòng họ này rồi có thể ghen tị đôi chút.
“Lan tinh? Lan của hoa lan?” Truyền Sơn mắt sáng lên, so với tên của đối phương, hắn còn thấy hứng thú với Lan tinh hơn.
“Phải.”
“Ta nhớ rồi.” Truyền Sơn nhớ kỹ cái tên Ngũ Châu Thanh Ngọc.
Ngũ Châu Thanh Ngọc lại không nhớ được tên Truyền Sơn, hiện giờ hắn thầm nghĩ muốn nhanh chóng đi thôi, sau đó nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cửa này tiến vào cửa kế. Cái thứ trên người hắn kia rất quan trọng với cả gia tộc nhà hắn, nếu như không phải sợ hắn mất ở Huyết Hồn Hải, tuyệt đối sẽ không để hắn một mình mang theo bảo vật này tiến vào Huyết Hồn Hải. Hiện tại không mất đồ là tốt, nào còn lo người xương khô họ gì tên chi.
Nói đến cùng, chẳng qua là một chiếc y bào làm từ gấm Thù Đằng dùng ma thạch mua được mà thôi, tuy mất 120 viên ma thạch thượng phẩm quả là đau lòng, nhưng cũng không phải cái giá mà Ngũ Châu gia hắn không trả được.
Ngũ Châu Thanh Ngọc rảo bước nhanh hơn. Lại không biết hành động ngày hôm nay của y đã kết được một mối thiện duyên lớn cho gia tộc Ngũ Châu, sau thời gian một năm nguyên giới, vì chiếc áo này, gia tộc Ngũ Châu nhà hắn ta đã vượt qua được một đại kiếp đại nạn phá gia diệt tộc.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, tuy Truyền Sơn thấy lạ thái độ của người mặc hắc bào, cũng chỉ coi như là khí phách vương giả của mình làm người mặc hắc bào sợ nên mới nhất định kính hiến gấm Thù Đằng cho hắn, thế là hắn cũng mặc kệ. Dù sao hắn đã nhớ tên đối phương, tương lai cũng phải tới Lan tinh thử, đến lúc đó trả nợ là được. Khi đó hắn nhất định sẽ rất giàu, ừm, việc này không được chậm trễ, đợi lát nữa ăn no rồi hắn phải kiếm ma thạch!
Giũ tung gấm Thù Đằng ra mặc lên người, trọng điểm che khuất được cái bụng. Hắc bào này rất hay, tựa như áo choàng mà còn có mũ thông khí, viền mũ mảnh khăn đen để buộc lại, vừa vặn che khuất được mặt. Đây có lẽ là người mặc hắc bào yêu cầu riêng khi làm áo, giờ thì quá tiện cho hắn.
Gấm Thù Đằng này cũng hay, mặc lên người tuy không thấy nặng, nhưng cũng tự nhiên rủ xuống, hơn nữa mưa rơi xuống không bị thấm mà chảy xuôi xuống dưới đất.
Truyền Sơn có quần áo che thân, cũng có dũng khí đi dạo phố.
Khu chợ lộ thiên này chiếm diện tích lớn nhất chính là đằng sau tộc Một Mắt, những thứ kia không dám nói là cái gì cần có đều có, nhưng về cơ bản những thứ Ma tộc Huyết Hồn Hải cần thì ở đây gần như có thể tìm được hết. Nếu như ai tưởng chợ này bán đồ ăn và binh khí không thì hoàn toàn sai, ở đây thậm chí có người đang bán Phát quang thải ngư (cá nhiều màu phát sáng), thi thoảng còn có vài đứa trẻ Ma tộc thi thoảng lại vui đùa ầm ĩ chạy tới chạy lui, nhìn thế nào cũng không giống như là trực hậu phương của chiến trường.
“Vị huynh đệ hắc bào này, có muốn cung tên không? Cung tên thủ công tộc Đằng Mộc tự chế, thân tên ưu mỹ, chất liệu mềm dẻo, tầm bắn xa, dễ thao tác, nắm chặt các loại đều có.”
Ờ? Tộc Đằng Mộc này kể cũng đa năng, không những có thể dệt vải làm áo, còn có thể chế tác vũ khí? Truyền Sơn đi qua.
“Tiễn tộc xuất phẩm không gì sánh kịp! Vũ khí của ai dám nói tốt hơn của Tiễn tộc làm chứ? Mau đến xem lưới, một bộ hộ giáp da tê giác cấp cao chỉ cần năm viên ma thạch trung phẩm, đi qua đừng nên bỏ lỡ!” Thấy Truyền Sơn đi đến quầy hàng tộc Đằng Mộc, Tiễn tộc bày sạp ở ngay đối diện lập tức không cam lòng bị yếu kém, lập tức chống đối.
Truyền Sơn lật cung tên do tộc Đằng Mộc chế tác một cách đại khái, phát hiện đẹp thì có đẹp nhưng cũng không khác mấy với cung tên do nhân loại thường dùng, cùng lắm là sức nắm lớn hơn chút, cung tên yếu nhất cũng không yếu hơn Cửu thạch cường cung con người dùng.
Nếu như ta ở chỗ này bày một sạp, bán cung tên và vũ khí khắc trận pháp, chắc là có thể kiếm được không ít ma thạch đi?
Truyền Sơn cũng rất muốn tới sạp của Tiễn tộc để xem, nhưng dù sao có tật giật mình, ngẫm lại vẫn không dám đi.
“Các loại trứng chim, ai muốn trứng chim không?”
Nghe được tiếng rao hàng bán trứng chim, cái bụng của Truyền Sơn có phản ứng.
Truyền Sơn mỉm cười, cúi đầu hỏi: “Ngươi muốn ăn trứng chim?”
Cái bụng khẽ húc một cái.
“Ka ka ka!” Truyền Sơn cười to, bỏ sạp cung tên lại đi về phía sạp trứng chim.
“Bán hoa bán hoa, hoa đào tươi nhất đẹp nhất động nhân nhất đây ───!”
Hôm nay còn bán cả hoa cơ? Truyền Sơn hiếu kỳ nhìn về phía bên kia.
“Đại ca, vị đại ca xương khô cao to vô cùng, anh tuấn vô cùng, tiêu sái lại phong lưu kia ơi! Xem thử hoa của người ta đi mà.”
Thấy Truyền Sơn nhìn về phía này, Ma tộc bán hoa hưng phấn vô cùng phất tay kêu to. Tiếng nói cực kỳ nhiệt tình và ỏn ẻn ấy suýt thì dọa Truyền Sơn.
“Vị đại ca xương khô hắc bào kia ơi, chỗ người ta có hoa tươi nhất nà, hoa Ma La, hoa lê, Diễm huyết hoa,… ngươi muốn hoa gì, chỗ người ta có hết.”
Hử? Trước khi Truyền Sơn bị ngôn ngữ của đối phương kích thích thì đã trở nên cảnh giác. Đối phương làm sao biết được hắn là xương khô, rõ ràng hắn đã che hết cả mặt lại. Có phải là do hỏa bạo linh hồn trong mắt làm lộ thân phân Ma tu xương khô của hắn? Hửm, tám phần mười là nguyên nhân nào.
Truyền Sơn đột nhiên ngừng bước chân, cúi đầu nhìn về phía vị chủ sạp nhiệt tình, đang cầm một bóa hoa tươi chủ động chạy ra chắn đường của hắn này.
Ha! Giỏi cho một vị… Truyền Sơn đột nhiên phát hiện hắn lại không tìm ra được từ gì để hình dung đối phương.
Vị Ma tộc nhiệt tình này không cao, chiều cao ước chừng chỉ tới eo hắn, vóc người thoạt nhìn như đứa bé, nhưng đôi chân to ít nhất phải bằng hai chân hắn hợp lại, chân to thì cũng thôi, trong Ma tộc cũng không có gì đáng kinh ngạc. Nhưng đặc điểm của vị này không chỉ là chân to không thôi, hắn có tướng ngũ đoản giống như đứa trẻ nhân loại, cổ thô to và ngắn, mặt trông như trẻ con nhân loại, ngũ quan cũng may đều ở đúng vị trí, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy quai quái.
Lông mày sâu róm, to dày và đen, nghiêng về phía tóc mai. Những hình dung này nghe có vẻ đúng chứ? Nhưng nếu hai đường lông mày ấy thực sự thô như lá liễu, đen như mực, hơn nữa còn dài đến tận chỗ tóc mai, ngươi sẽ thấy đẹp sao?
Đôi mắt to trong veo như nước, giống như biết nói, hai mắt của vị Ma tộc này là rất long lanh, rất to nhưng rõ ràng đã quá tỷ lệ, đặc biệt lông mày của hắn dài đến nỗi có thể buộc lại được, phối thêm cái mũi ưng vừa cao vừa thẳng và cái miệng nhỏ đúng như anh đào, hai phân thân tai còn buông xuống cổ…
Thực ra ngoại hình xấu xí cỡ nào, vặn vẹo ra sao, Truyền Sơn cũng sẽ không thấy gì, Ma tộc mà, hình thù quái dị cũng bình thường thôi, chả qua vị này rõ ràng không chỉ có ngoại hình vặn vẹo, thẩm mỹ quan của hắn ta cũng khá là có vấn đề.
Mặc chiếc quần một ống dài đủ mọi màu sắc, thêu đầy hoa tươi và cỏ xanh thì cũng không sao, vị Ma tộc như thằng hề này lại còn cắm đầy hoa trên đầu, còn là hoa đào, nếu như hắn không nhìn lầm.
Quan trọng là, nhìn trang phục vị này như giống cái, nhưng nghe tiếng nói rõ ràng là một Ma tộc giống đực.
Truyền Sơn sợ nhìn lầm, còn nhìn chằm chằm vào ngực người ta, rất phẳng, phối với tiếng nói thô to ấy, tuyệt đối là sinh vật giống đực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT