Đại sảnh hầm mỏ, Minh Thắng Tử nhìn chằm chằm xung quanh ma trận, càng nhìn càng cau có.

Thời gian một ngày loáng cái sắp qua, hai đạo sĩ trở về bẩm báo với Minh Thắng Tử không tìm được tung tích của Minh Linh Tử, cũng không phát hiện tung tích ma vật.

“Sư huynh, tuy chúng ta không phát hiện điều gì, nhưng có một nơi rất lạ.” Một đạo sĩ do dự mở miệng nói.

Minh Thắng Tử suy xét, thuận miệng nói: “Nói.”

“Hầm mỏ này sâu hút vô cùng, đường mỏ phức tạp tĩnh mịch, một đường mỏ chia ra làm mấy đường mỏ nhỏ, đường giao nhau như mê cung, ta và Minh Thắng Tử đi sáu canh giờ mới dò xét được một nửa. Trong đó có một chỗ, ta và Minh Thanh Tử đều cảm thấy lạ.”

“Có gì lạ?”

“Đó là một hố đất, khí tức trong hố đất kia rõ ràng là do ma vật để lại. Quanh hố cũng có vài dấu vết, như có thứ gì bò ra từ trong hố. Ta và Minh Thắng Tử không thể xác định đó có phải ma vật hay không, liền đi theo dấu vết kia tìm tòi, tìm thẳng đến một con đường khác, nhưng con đường kia bị người giẫm quá lộn xộn, lại không có ma khí để lại, đầu mối cũng cắt ngang ở đó.”

“Ờ? Các ngươi không tiếp tục đuổi theo xem thử?”

“Chúng ta thử đuổi theo một đoạn đường.” Minh Thanh Tử hồi đáp: “Nhưng càng về sau dấu vết càng mờ, lúc chúng ta xem giờ, không muốn để sư huynh lo liền quay lại.”

“Thú vị đấy.” Minh Thắng Tử dời ánh mắt khỏi ma trận, vung phất trần lên nói: “Lãng quốc được phái Thanh Vân ta che chở, chuyện hoàng thái tử Lãng quốc tu ma tuyệt đối không thể để người ngoài biết, Minh Thanh Tử ngươi về báo cáo sư môn trước, cũng báo việc này cho Minh Quyết Tử sư huynh, để Minh Quyết Tử sư huynh và Lãng quốc thương lượng, xem việc này sau đó phải xử lý ra sao. Ta ở đây chờ tin tức của ngươi.”

“Vâng.” Minh Thanh Tử nghe vậy nhìn lướt qua tốp năm tốp ba ngục tốt trong hầm mỏ, lòng thở dài một tiếng, không muốn lộ chuyện hoàng thái tử Lãng quốc tu ma, vậy người trong mỏ này chắc chắn đều không giữ được.

“Thế nào? Ngươi còn vấn đề gì không?” Minh Thắng Tử không vui, nói.

Trong mấy người sư đệ của hắn, Minh Thanh Tử vẫn còn lưu luyến cõi trần, đến nay vẫn không thể vô dục vô tình. Hắn bảo y đi cũng là không muốn để ý thấy lúc xử lý ngục tốt và nô lệ, người này sẽ cho hắn thêm nhiều phiền phức.

Minh Thanh Tử không dám nhiều lời, yên lặng rời đi.

Minh Chí Tử mặt lộ cười nhạt, nhưng khi Minh Thắng Tử nhìn qua thì đã giấu hết vẻ mặt vào, làm ra vẻ cung kính.

“Ngươi và ta tới hố đất kia xem.”

“Vâng.”

Bên này, Truyền Sơn và Canh Nhị vẫn đang rầu rĩ.

“Hiện tại ngoại trừ hoàn thành lời thề ra, chỉ có một phương pháp có thể phá lời thề.”

“Phương pháp gì?”

Canh Nhị khổ não gãi đầu, “Lời thề kiểu này muốn phá, trừ phi đối tượng bắt thề chủ động làm hỏng lời thề, cũng chính là sinh lòng mưu hại và có hành động đối với người thề. Nói vậy là, xuất phát từ nguyên tắc công bằng do người đứng đầu giới này lập ra, bên bị ràng buộc có thể giải trừ ràng buộc khỏi lời thề.”

“À?” Truyền Sơn mỉm cười, “Nói cách khác, chỉ cần ta lập chí hoàn thành lời thề, nhưng đối phương lại nổi sát tâm trước khi ta hoàn thành lời thề, muốn giết chết ta, lời thề có thể phá đúng không?”

“Ừ.”

“Ta nghĩ vị Ma quân kia dù hiện tại không muốn giết ta, nhưng sau khi hắn biết ta dẫn người tới trị hắn, ngươi nghĩ hắn còn có thể nhịn được sao?”

“Ngươi coi người ta tu luyện nhiều năm như vậy là vô ích sao? Nếu như điểm ấy hắn cũng không thể chịu được, cũng không có khả năng tu được đến Phân Thần Kỳ.”

“Sao ngươi biết hắn đã luyện tới Phân Thần Kỳ?”

Canh Nhị câm luôn, suy ngẫm rồi lại lắp bắp nói: “Ta, ta có thể cảm nhận được.”

Truyền Sơn lườm y một cái, người này nhiều bí mật cũng không phải chuyện hôm nay hắn mới biết, thôi vậy.

“Có rồi! Ta biết làm thế nào rồi!” Canh Nhị đột nhiên kích động quát to một tiếng.

“Ngươi có phương pháp gì?”

“Qủa xương khô.”

“Cái gì?”

“Chúng ta đã quên ngươi đã ăn quả xương khô.” Sắc mặt Canh Nhị hơi tái nhợt, may mà y nghĩ tới, bằng không để vị ma đầu Phân Thần Kỳ kia biết được họ La ăn quả xương khô rồi, có lẽ hắn sẽ không thèm đếm xỉa tới đại bổ hoàn phái Thanh Vân mà nuốt chửng tên họ La luôn ấy chứ.

“Nếu để Trách Yểm biết ngươi ăn quả xương khô rồi, ta nghĩ không cần ngươi chọc giận hắn, hắn sẽ nổi sát tâm với ngươi ngay.” Canh Nhị dùng ánh mắt đồng tình nhìn Truyền Sơn, “Ngươi đi lần này ngàn vạn lần cẩn thận, đừng hại người không được lại bị người ta cắn nuốt, bảo trọng!… Huynh đệ.”

Truyền Sơn… đen mặt xoay người đi.

“Chờ đã!” Canh Nhị đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, ở phía sau hét lớn.

***

“Chờ đã!” Minh Thắng Tử quát bảo dừng lại.

Minh Chí Tử dừng bước.

Minh Thắng Tử quay đầu nhìn về phía đông, chỉ một ngón tay: “Ta nghe thấy bên kia truyền tới âm thanh, cách nơi này chắc không xa.”

“Có lẽ là nô lệ chạy trốn.” Minh Chí Tử nghiêng tai lắng nghe, “Con đường mỏ này quanh co phức tạp, âm thanh dù nghe không xa nhưng chúng ta đuổi tới cũng phải mất một thời gian.”

“Cứ đi trước xem.”

Hai người thi triển thân pháp, chạy nhanh về phía âm thanh truyền đến.

Khi sắp tới địa điểm, Minh Thắng Tử đột nhiên dừng bước, kéo Minh Chí Tử lại, “Không tốt! Có ma khí.”

Có thể là hoàng thái tử Lãng quốc không?

Minh Chí Tử hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm về phía đường mỏ tối tăm đằng trước.

Thật cũng khó mà trách Minh Chí Tử nghe tới ma hai mắt tỏa sáng. Ma vật đối với con người và động thực vật bình thường, đó chính là tai nạn, biểu tượng của ác mộng. Nhưng đối với người tu chân, tu phật, ma vật có thể mang lại lợi ích khác.

Căn cứ theo thuộc tính trời sinh của ma vật để phân loại, những ma vật này có thể làm thuốc, có thể luyện khí, có thể tăng tiến tu vi, tối thiểu giết được những ma vật này, họ không những không bị sát kiếp quấn thân, còn có thể nhận được công đức.

Đương nhiên nếu gặp phải ma vật mạnh hơn mình, phương pháp phù hợp chính xác nhất chính là xoay người, lùi về phía sau, tìm tiền bối sư môn đến để vây quét.

Còn hoàng thái tử Lãng quốc… Minh Chí Tử lộ nét cười tham lam, một tiểu ma đầu Luyện Khí Kỳ mà thôi, đó vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay?

“Sư huynh, chẳng qua là một tiểu ma đầu còn đang quanh co ở Luyện Khí Kỳ, ngay cả giấu ma khí cũng thể làm được mà thôi, cứ để sư đệ ta đối phó đi.” Đối phó với loại ma vật mới sinh này, một mình hắn cũng có thể giải quyết một tá.

“Không thể khinh thường. Đừng quên Minh Linh Tử cũng thua bởi tay hắn.” Minh Thắng Tử có vẻ càng cẩn thận hơn.

“Không phải hắn nhờ vào một con ma thú sao?”

“Đó chỉ là suy đoán của chúng ta, còn sự thật ra sao thì chúng ta cũng không thấy.”

“Vâng.” Minh Chí Tử không dám nhiều lời nữa, cũng thả chậm bước, cẩn thận tới gần trước.

“Sư huynh ngươi xem, đó là cái gì?”

Một thi thể nam tính trần như nhộng nằm ngang giữa đường mỏ, xung quanh đá đặt lộn xộn, xỉ than văng khắp nơi, vách tường như sắp sụp, khe biến thành hang động, nói tóm lại là khắp nơi đều để lại dấu vết tranh đấu.

“Minh Linh Tử?!” Minh Thắng Tử thất thanh kêu sợ hãi.

“Cái gì?” Minh Chí Tử ngây người.



Truyền trả mai rùa giấu ma khí lại cho Canh Nhị, không lãng phí thời gian thêm nữa, lúc này chạy về phía Trách Yểm tu luyện.

Dựa theo kế hoạch đã bàn bạc sẵn, Truyền Sơn ở đằng trước dụ dỗ, Canh Nhị phụ trách trì hoãn bước chân đạo sĩ phái Thanh Vân.

Đã không thể để đạo sĩ đuổi theo Truyền Sơn, lại không thể để y lạc mất hắn. Hai câu này nói thì đơn giản, làm thì không dễ dàng.

Bởi vì tu vi Canh Nhi cao hơn Truyền Sơn bốn cấp, tự nhiên bụng làm dạ chịu gánh trọng trách ‘trì hoãn thích hợp’ này.

Cũng may tuy tu vi Canh Nhị không đủ, nhưng do sống cũng lâu rồi, biết quá nhiều điều, như những mánh khóe bày binh bố trận, vẽ bùa không cần thi triển nhiều tu vi lắm cũng có thể phát huy được.

Thời gian ngắn, cũng để đối phương không hoài nghi, Canh Nhị chỉ bày một mê tung trận ngăn bước chân kẻ địch, để khoảng cách vốn trăm thước thành ngàn thước, vạn thước. Trận pháp này còn có một đặc điểm lớn nhất là, đối với tu giả không tinh thông trận pháp lắm, căn bản không thể phát hiện ra mình đã đi vào trận pháp.

Nhưng, trận pháp này cũng có một khuyết điểm lớn nhất, chính là phải cần đá không gian quý giá.

Đá không gian là loại đá sản lượng rất ít, trên vài tinh cầu, chẳng hạn như trên Lam tinh – chỗ hiện tại họ đang ở thì hoàn toàn không có. Nếu trên tay ai có một viên đá không gian, đều sẽ coi như bảo bối, dù sao thứ này là một trong những thứ cần thiết để tạo không gian chứa đồ dùng, truyền tống trận (trận pháp vận chuyển, chở người) giữa các vì sao cỡ lớn cũng không thể thiếu nó. Đối với trận pháp mê tung gần như làm việc vô bổ này, gần như không ai lại chịu lãng phí một viên đá không gian quý giá để hoàn thành.

Canh Nhị rất đau lòng, nhưng hiện nay chỉ có trận pháp này là thích hợp nhất. Khẽ cắn môi, cũng chỉ đành móc đồ mình cất giữ bỏ ra.



Minh Thắng Tử thấy rõ thi thể trần trụi trên mặt đất chính là sư đệ Minh Linh Tử của hắn, gào lên một tiếng tại chỗ, một chưởng đánh nát vách núi bên cạnh.

Minh Chí Tử ngồi xổm kiểm tra tình huống Minh Linh Tử bị hại, khi hắn sờ tới mạch môn của Minh Linh Tử, vui vẻ kêu một tiếng: “Sư huynh, Minh Linh Tử còn sống!”

“Ta biết. Nhưng hiện tại hắn sống khác gì đã chết?” Minh Thắng Tử thoạt nhìn không có vui vẻ, trái lại càng thêm phẫn nộ.

Minh Chí Tử ngoài mặt buồn thương, trong lòng lại thầm vui vẻ.

Sư đệ Minh Linh Tử này của hắn thiên phú cực cao, vào môn chưa được trăm năm đã được trưởng bối sư môn coi trọng hơn những sư huynh nhập môn sớm. Nhưng bởi vậy đã nuôi nấng ra tính cách ương ngạnh tâm cao khí ngạo, không coi sư huynh đệ ra gì, bình thường trong lời nói cũng đầy bất kính và châm chọc với những sư huynh chậm tiến tu vi.

Giờ thì hay chưa, tuy Minh Linh Tử không chết, nhưng bản nguyên khô kiệt, đời này đừng nghĩ tới tu luyện nữa.

Nghĩ đến sư đệ một lòng cho rằng mình sẽ là người đầu tiên độ kiếp thành tiên trong lứa này, sau này chỉ có thể làm một người bình thường sống được vài chục năm rồi chết già là Minh Chí Tử lại muốn cười to một hồi.

Loại kết cục này đối với Minh Linh Tử, có lẽ so với chết còn làm hắn khổ hơn đi? Ha ha ha!

“Những ma vật này thật đáng chết, sao còn cởi cả quần áo giày của sư đệ?” Nếu không phải không thấy dấu vết gì lạ, Minh Chí Tử tuyệt đối sẽ cho rằng sư đệ mình không những bị người giết hại còn bị người ta cướp sắc nữa. Thực ra lúc hắn nhìn đến cơ thể trần trụi của Minh Linh Tử thì suy nghĩ đầu tiên là ‘Sư đệ hắn mất trinh rồi’…

Minh Thắng Tử cẩn thận hơn Minh Linh Tử nhiều, dù đã phát hiện tung tích ma vật, nhưng tận mắt nhìn đến sư đệ trở thành phế nhân, cũng không mất đi sáng suốt. Ngược lại, hắn để Minh Chí Tử chăm sóc Minh Linh Tử, còn hắn thì tỉ mỉ nhìn rõ dấu vết tranh đấu, mãi đến khi xác định được dấu vết này quả thực do trận đánh của một ma một đạo lưu lại.

“Ma khí quá đậm, ma vật kia chắc vừa rời khỏi đây không lâu, ngươi ta đuổi theo xem.”

“Sư huynh, vậy Minh Linh Tử làm sao bây giờ?” Minh Chí Tử cởi ngoại bào đắp lên người Minh Linh Tử, ngoài mặt làm ra vẻ sư huynh tốt cho Minh Thắng Tử xem.

“Mang theo hắn, chúng ta đi.”

“Vâng.” Minh Chí Tử đành phải bất đắc dĩ cõng Minh Linh Tử lên.

Bởi vì Minh Linh Tử mất đi chân nguyên lại thân mang trọng thương, hai người Minh Thắng Tử đều cho rằng hắn hôn mê là do vậy, quên không kiểm tra nguyên nhân Minh Linh Tử hôn mê, mất toi cơ hội phát hiện chân tướng.

Sau khi khảm viên linh thạch xuống để khởi động mê tung vu hồi trận, Canh Nhị đứng từ xa thưởng thức thành quả của y, lập tức từ trong ngực lấy ra mảnh ngọc, đem linh thạch dùng lần này, đá không gian, ma thạch, từng món tính lên đầu tên kia. Xác định không quên, lúc này mới nhanh chóng chạy về phía mục đích.

Nếu muốn thu hồi hết những món nợ này, trước hết người mắc nợ phải sống mới được. Khổ nỗi người mắc nợ của y thực lực quá yếu, vận khí lại không tốt lắm, nếu chủ nợ như y không đi xem, thì chẳng lẽ đồ của y sẽ rơi vào kết cục gà bay trứng vỡ công dã tràng à? Không được, y nhất định phải coi chừng người nọ. Muốn chết cũng phải trả hết nợ cho y đã.

Bên này, Truyền Sơn không hiểu mình đã nợ ngập đầu đang mang hai viên ma thạch, đi tới cửa hang động lần trước Kỷ 14 cấm hắn vào.

Không khí ở đây cũng như lần trước, mang theo một chút ẩm ướt, còn có mùi máu tươi đậm đặc.

Truyền Sơn hít sâu một hơi, nếu ký ức của Trách Yểm không có vấn đề, vậy thì đối phương chắc chắn bị vây trong cái khe sâu nhất này.

Người không biết không sợ, trước đây, khi hắn chưa có ký ức của Trách Yểm, hắn cũng không biết người tu ma, nhất là sự đáng sợ của người tu ma Phân Thần Kỳ, mà khi hắn cắn nuốt, tiêu hóa ký ức của Trách Yểm rồi, đối với phân chia giai cấp trong thế giới mới mở ra trước mắt hắn, hắn đã có nhận thức khá rõ ràng.

Nếu Trách Yểm không bị nhốt ở đây, nếu Trách Yểm có thể sử dụng một phần trong mười phần tu vi, ma vật mới sinh chỉ luyện tới cấp ba Luyện Khí Kỳ như hắn đại khái còn chưa đủ cho người ta nhón bằng hai ngón tay ấy. Đó là sự chênh lệch tuyệt đối giữa lực lượng và tu vi, tuyệt đối không phải điều hắn muốn qua cửa là có thể qua được.

Cũng may! Cũng may vị ma đầu này hiện tại bị trận pháp gây khó, cũng may khốn ma trận này đủ lợi hại, có thể hạn chế hầu như toàn bộ tu vi của Trách Yểm.

Hai trăm năm, vị đại ma đầu đã tu tới Phân Thần Kỳ, hủy diệt sinh mệnh của mấy tinh cầu mới chỉ có thể miễn cưỡng đưa ra được chút thần thức.

Truyền Sơn vô cùng bội phục vị tán tiên Càn Khôn Tử thất kiếp trong trí nhớ Trách Yểm.

Nếu một ngày nào đó, hắn cũng có thể đạt được tu vi như Càn Khôn Tử, hiểu được nhiều thứ như Càn Khôn Tử, cả đời này của hắn cũng đã thỏa mãn rồi. Dù không thể lên trời cũng không sao cả.

Từ trí nhớ Trách Yểm, Truyền Sơn đã biết bất kể tu đạo, tu phật, tu ma, hay tu yêu, chỉ cần tu vi tới trình độ nhất định, khi chủ giới cho rằng sự tồn tại của ngươi đã phá hỏng sự cân bằng của giới thì sẽ xuất hiện hiện tượng ‘Thăng Thiên’.

Cái gọi là thăng thiên, thực ra chính là từ giới có con người, con vật tồn tại đi lên ‘Thượng giới’ chỉ có người tu luyện mới có thể sinh tồn.

Đối với thượng giới, người tu chân gọi là ‘Tiên giới"; người tu phật gọi là ‘Thiên đường’, người tu yêu gọi là ‘Linh giới"; người tu ma gọi là ‘Thượng ma giới’.

Còn theo trình tự hướng lên trên thì được gọi thống nhất là ‘Thần giới’, cũng có người gọi là ‘Hỗn độn hư vô cảnh’.

Đừng nói Thần giới, chính là Thượng Ma giới, theo Truyền Sơn thấy nó cũng xa không thể thành. Hắn tu ma không phải vì thọ cùng nhật nguyệt, cũng không phải để xác minh trời đất to lớn, chỉ cần có thể báo thù, có thể giúp đỡ người nhà, có thể cho bạn bè cuộc sống ổn định, cũng là tốt rồi, hắn không cần nhiều lắm.

“Trách Yểm Ma quân? Tại hạ đưa Ma thạch tới.” Nam nhân vẻ mặt cung kính cao giọng nói.

Lúc Truyền Sơn tới gần khe, Trách Yểm đã tỉnh lại từ trong tu luyện.

Giờ khắc này hắn lửa giận ngập trời!

Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại. Hắn tự vấn: tiểu ma đầu này vì sao còn dám tiến tới trước mặt hắn? Lẽ nào hắn ta không sợ hắn giết hắn ta? Hay là đối phương cho rằng cắn nuốt phân thần của hắn là có thể đơn giản bắt hắn?

Hừ! Đúng là nực cười.

Dù hiện tại thần thức của hắn bị tổn thương đôi chút, đối phó với một ma đầu mới sinh vẫn dễ như trở bàn tay. Tốt lắm, bản Ma quân còn lo tiểu tử ngươi không tới cơ. Nếu đã tới, vậy để lại cái giá phải tra cho việc thương tổn và coi khinh bản Ma quân đi!

Lâu lâu, lâu đến nỗi Truyền Sơn hoài nghi Trách Yểm có ở bên trong không thì bên tai đã vang lên một giọng nói âm u lành lạnh.

“Mày vì sao mà đến?”

Đây là lần đầu tiên hắn dùng lỗ tai nghe được giọng Trách Yểm, Truyền Sơn lại cảm thấy rất thân thiết, trong lúc nói chuyện không khỏi mang theo chút cảm tình, “Để hoàn thành lời thề.”

“Mày còn nhớ rõ lời thề của mày với ta?” Trách Yểm cười nhạt, hắn suýt thì quên mất tiểu ma đầu này từng thề tâm thệ với hắn, có lẽ hắn có thể tạm thời giữ mạng tiểu ma đầu đó lại, lấy tâm thệ áp chế, để hắn ta tìm kiếm ma thạch cho mình? Không, hắn vừa muốn ma thạch, cũng muốn cơ thể tên ma đầu hỗn huyết này! Khốn ma trận chết tiệt này hắn đã chịu đủ rồi!

“Đương nhiên.” Thái độ của Truyền Sơn càng thêm cung kính. Mạnh được yếu thua, trong lúc hắn chưa có năng lực lật đổ vị Ma quân Phân Thần Kỳ này, hắn không ngại hạ thấp mình.

“Tiểu tử ngươi lá gan không nhỏ.” Truyền Sơn đột nhiên đổi giọng không còn nhấn giọng mà châm biếm thẳng: “Không ngờ bản Ma quân lại bị lật thuyền trong mương, bị tên ma đầu mới sinh như ngươi lừa!”

“Chẳng hay tại hạ lừa Ma quân chuyện gì?”

“Bộ xương khô trong thức hải của ngươi là cái gì?”

Truyền Sơn vạn phần kinh ngạc, “Ngài không biết? Bộ xương khô ấy không phải xuất hiện sau khi Ma quân ngài dạy ma công cho ta sao? Lẽ nào ngài chưa từng thấy?”

Trách Yểm tức suýt thì phun máu.

Ma công hắn dạy? Hắn dạy là thứ cơ bản nhất, nào hiểu được tên ma đầu hỗn huyết họ La này lại trong thời gian ngắn tu luyện ra được một bộ xương khô kỳ dị và mạnh như thế trong thức hải? Lẽ nào, thuộc tính của hỗn huyết ma đầu này là ‘cắn nuốt’?

Loại thuộc tính này không phải không có, chỉ cực kỳ ít. Bình thường chỉ có một vài ma thú trời sinh cực kỳ hiếm thấy hoặc ma vật hóa thành người tu ma mới có loại thuộc tính này.

Kỳ thật! Phụ thân của hỗn huyết ma vật này rốt cuộc có lai lịch gì?

“Ngươi vào đây.” Trách Yểm đề cao cảnh giác lần thứ hai, nhưng cũng chỉ là cảnh giác mà thôi. Hắn cũng không thực sự lo một ma vật mới sinh nho nhỏ như thế có thể uy hiếp gì hắn, đặc biệt với tình huống hắn đã có đề phòng.

“Vâng.” Truyền Sơn giữ thái độ cung kính bước vào cửa khe, bên trong một mảnh đen kịt.



Canh Nhị lo cho Truyền Sơn, dặn dò Kỷ 14 một cái rồi chạy về phía trong.

Kỷ 14 hít sâu một hơi, xé vải quấn trước ngực, làm rối đầu tóc, lăn một thân đầy than và bụi lảo đảo chạy về phía Canh Nhị chạy đi.

Chạy không bao lâu đã đối mặt với hai sư huynh sư đệ Minh Thắng Tử.

“A!” Phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Kỷ 14 thấy người là quay đầu bỏ chạy, dáng vẻ như bị dọa mất mật vậy.

Minh Thắng Tử tuy đã tới mỏ than Vân Sơn này, nhưng thâm nhập vào đường mỏ lại là lần đầu tiên.

Nhìn từ ngoài, Vân Sơn lớn thì lớn, nhưng hắn không ngờ với bước chân của hắn lại đuổi nửa ngày mà vẫn không đuổi kịp dấu vết ma vật.

Ma vật kia rõ ràng là một tên giảo hoạt, một đường dấu vết như ẩn như hiện, có vài lần họ suýt thì mất dấu vết. Cũng may hắn khá mẫn cảm với ma khí, lúc này mới có thể đuổi theo được.

Nhưng đuổi theo thì đuổi theo, Minh Thắng Tử lòng bắt đầu nói thầm, ma vật này rốt cuộc có phải hoàng thái tử Lãng quốc hay không? Hay là một ma vật nửa xương khô đang giúp đỡ hắn?

Hoàng thái tử Lãng quốc vì sao lại chạy vào sâu tít trong đường mỏ như vậy? Còn nữa, người nửa xương khô kia đã ở trong mỏ từ lâu, hay là hắn mang từ ngoài vào?

Nếu hắn là Tiết Triêu Nguyên, sau khi gây thương tích cho Minh Linh Tử, chắc chắn sẽ không vứt thi thể ở ngoài như thế, dù sao cũng phải tìm một chỗ chôn để hủy thi diệt tích chứ? Đây là một trong những điểm đáng ngờ.

Minh Linh Tử vì sao lại trần truồng, đây là điểm đáng ngờ thứ hai.

Điểm đáng ngờ thứ ba, xem vết máu nhỏ xuống dọc đường, nghĩ chắc là do bị trọng thương, nhưng nếu hắn bị trọng thương, vì sao không chữa thương mà phải chạy vào sâu tít trong động mỏ? Hay là hắn đã biết được họ sẽ tới tiếp viện từ miệng Minh Linh Tử?

Còn cả điểm đáng ngờ thứ tư, đường mỏ này có phần quá dài.

Với tính cẩn thận của Minh Thắng Tử, nếu không phải trên đường còn có thể thấy mấy khối thi thể bị ma vật giết chết, hắn rất có khả năng liền quay đầu về sư môn đưa cứu binh tới, tuyệt đối sẽ không chỉ có hai người chạy trong đường mỏ ngoằn nghèo phức tạp này.

Ngay lúc Minh Thắng Tử mang đầy bụng nghi vấn, càng nghĩ càng bất an, bước chân cũng chậm dần lại, một tên nô lệ sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, thân mang trọng thương đụng vào họ.

“Đứng lại!” Minh Thắng Tử đề khí một cái, lướt qua ngăn lối nô lệ đi.

Nô lệ mắt muốn nứt ra, nhặt từ dưới đất một viên đá cầm chặt trong tay, run rẩy, uy hiếp mà nâng tay lên.

“Lớn mật!” Minh Thắng Tử vung tay lên, nô lệ cả người bị văng lên trên tường.

“A!” Nô lệ mỏ ── cũng chính là Kỷ 14 ── phun ra một búng máu, trượt từ trên tường xuống ngã nhoài ra đất.

“Sư huynh, một nô lệ mà thôi.” Minh Chí Tử chậm rãi đi tới, có phần lơ đễnh.

“Biểu hiện của người này không ổn, ngươi xem hắn, rõ ràng là cực kỳ sợ hãi, bị dọa ngất luôn.”

“Có lẽ hắn cho là chúng ta tới bắt hắn.”

“Hồ đồ! Ngươi không cảm thấy ma khí trên người hắn sao?” Minh Thắng Tử quát lớn, nói.

Minh Chí Tử vô cùng kinh ngạc, “Cái gì? Hắn là ma?”

“Hắn chỉ là một nô lệ bình thường, nhưng vết thương của hắn chắc là do ma vật gây nên.”

“À?” Minh Chí Tử cũng bắt đầu thấy hứng thú với nô lệ.

“Đừng, đừng tới đây! Ta không sợ ngươi… Ta không sợ ngươi…” Kỷ 14 bụm ngực, giơ nắm tay lên quơ loạn.

Minh Thắng Tử cau mày, bàn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Kỷ 14. Kỷ 14 chỉ cảm thấy tinh thần rung một cái, đầu nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn. Đây là thủ pháp gì? Kỷ 14 nghi hoặc, trên mặt lại chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Đạo gia hỏi ngươi nói, hỏi ngươi cái gì đáp cái đó, không được giấu diếm!” Minh Chí Tử vênh cằm ngạo nghễ nói.

Hắn thoáng cái đã nhận ra sư huynh sử dụng thủ đoạn gì, đây là một loại thủ pháp nâng cao tinh thần dùng với tình huống phải chết không nghi ngờ, thiêu đốt bản nguyên lực của mình để bảo trì thần chí thanh tỉnh và hoạt động như thường, thủ pháp này tuy vô cùng ngang ngược và tàn nhẫn, nhưng dùng với nô lệ nửa chết nửa sống lại vừa lúc thích hợp.

Kỷ 14 không biết nguyên do trong đó, thả lỏng thần trí, làm bộ như vừa thanh tỉnh, đợi khi thấy rõ người trước mặt là ai thì lập tức kêu lên: “Không phải ta!”

“Cái gì không phải ngươi?” Minh Thắng Tử truy hỏi.

“Ta đã nói rồi, ngươi không giết ta?”

Minh Thắng Tử nhìn Kỷ 14 một cái kỳ dị, người này gan to thật, thảo nào lại chạy thoát được từ tay ma vật, “Nói.”

Kỷ 14 thở hổn hển một hơi, lại phun ra một búng máu, kể đại khái chuyện nghe được từ chỗ Truyền Sơn và Canh Nhị ra.

“Khụ khụ, cứ như vậy, sau đó hoàng thái tử điện hạ tới. Nhưng, khụ khụ, không biết hắn bị làm sao, tự nhiên đánh nhau với tiên trưởng, còn có một quái vật xương khô giúp đỡ hắn… Khụ khụ. Sau đó tiên trưởng đã chạy thoát rồi, điện hạ chó chết ấy lấy chúng ta tế trời, sau đó không biết sao mà loạn cả lên, chúng ta liền thừa dịp loạn chạy ra cùng Canh Lục gia.”

“Nói tiếp.”

“Vâng. Sau khi chạy ra được chúng ta liền lẩn trốn, kết quả lại không cẩn thận… Thấy, thấy ma quỷ nửa người hóa thành bộ xương khô kia và hoàng thái tử cùng nhau vây công tiên trưởng.”

Qủa nhiên! Minh Thắng Tử cau mày.

“Chúng ta sợ muốn chết, chờ hoàng thái tử và ma vật đánh chết tiên trưởng rồi, chúng ta tưởng chúng ta phải chết là cái chắc, không ngờ…” Kỷ 14 thở hồng hộc, khổ cực nói tiếp: “Không ngờ ma vật ấy tựa hồ cùng hoàng thái tử điện hạ chia lời, đột nhiên đánh nhau. Bộ xương khô kia dường như đánh thua, cướp một thứ rồi bỏ chạy, hoàng thái tử điện hạ cũng bị thương, nhưng hắn có lẽ không cam lòng bị cướp đồ nên cũng đuổi theo.”

Nghe tới đó, Minh Thắng Tử có cảm giác sáng tỏ thông suốt. Thì ra là thế, thảo nào dấu vết các ma vật để lại càng ngày càng hướng vào sâu trong mỏ, thì ra là một người chạy, một người đuổi.

“Sau đó thì sao?” Minh Chí Tử cảm thấy mình đã nghe được mấu chốt, ép hỏi.

Kỷ 14 làm ra vẻ sợ hãi, nuốt miếng nước bọt, nói: “Ma vật chạy mất, chúng ta liền đi ra, sau đó có người thấy tiên trưởng chết, liền đem quần áo giày vớ…” Nói xong, còn liếc Minh Linh Tử đang hôn mê bất tỉnh nằm trên lưng Minh Chí Tử.

“Câm miệng!” Minh Thắng Tử suýt thì tát phát chết nô lệ trước mắt, nghĩ tới hắn đường đường là đệ tử hàng chữ Minh phái Thanh Vân lại ‘hổ lạc đồng bằng bị chó khinh’ tới độ này, lại bị một đám nô lệ đê tiện… Chết tiệt! Nhưng một điểm đáng ngờ còn sót lại cũng được giải thích.

“Không phải ta!” Kỷ 14 đúng lúc kêu lên, “Tiên trưởng trừ ma cho chúng ta, chúng ta cảm kích còn không kịp, sao lại làm loại chuyện vũ nhục hắn như thế?”

“À?” Minh Thắng Tử hoài nghi.

Kỷ 14 nhìn thẳng về phía Minh Thắng Tử, tận lực khiến thái độ của mình thoạt nhìn có vẻ thành khẩn, ánh mắt vô cùng trấn tĩnh, vẻ mặt cực kỳ yên ổn, nhưng cũng không quên tăng ba phần e ngại và sợ hãi trên mặt.

Vẻ mặt Minh Thắng Tử hơi hòa hoãn một chút.

“Những nô lệ đó đâu?”

“Ý ngài là…? Mấy người cướp quần áo và đồ dùng của tiên trưởng nói là tiên trưởng không chết nên bị dọa chạy hết.”

“Hừ!” Minh Thắng Tử hừ lạnh một tiếng, càng không muốn lưu lại sinh mệnh nào trong mỏ than này.

“Vậy ngươi nói xem thân thương thế của ngươi vừa rồi là sao? Có phải ngươi đụng chạm những ma vật đó rồi không?”

Kỷ 14 cười thảm, “Không phải đụng chạm, là hoàng thái tử điện hạ tìm được chúng ta!”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Tiểu nhân cũng không biết. Hắn vừa vào chỗ chúng ta ẩn thân đã bắt một huynh đệ của ta, sau đó không lâu, huynh đệ kia của chúng ta đã bị hút khô rồi. Sau đó nữa, chúng ta liều mạng với hắn, hoàng thái tử tựa hồ thương thế khá nặng, dáng vẻ vội vã chữa thương, cuối cùng ta mạng lớn nên trốn thoát được.”

Kỷ 14 nói đến đây thì ho khan liên tục, lại khụ ra một búng máu, tiếp đó liền thở dốc, tựa hồ nói cũng không nói được.

Minh Thắng Tử cau mày, bàn tay hư hư để sát trên đầu nô lệ, lần thứ hai tạo sức sống cho hắn.

Kỷ 14 chỉ cảm thấy thoáng cái sức sống tràn đầy, hô hấp cũng dần ổn định, “Đa tạ tiên trưởng.”

Minh Thắng Tử dùng mũi hừ một tiếng, nô lệ này khỏe mạnh hơn hắn tưởng, hai lần thiêu đốt mạnh bản nguyên lực của bản thân mà vẫn chưa tới mức dầu hết đèn tắt.

Minh Thắng Tử không biết, nếu không phải do Canh Nhị cướp được đan dược từ chỗ Minh Linh Tử cho Kỷ 14 ăn vào, còn dùng linh lực tẩm bổ bản nguyên, nâng cao tinh thần cho hắn, Kỷ 14 có thể đã đi gặp Diêm vương rồi.

Còn Kỷ 14 tự nhiên không rõ điều gì lạ trong đó, còn tưởng đạo sĩ này lương tâm vẫn còn, tựa như Canh Nhị dùng linh lực bản thân tẩm bổ thân thể cho hắn.

“Ngươi có nhớ đó là chỗ nào không?”

“Nhớ kỹ.”

“Ngươi mang đạo gia tới đó.”

“Cái gì?!” Kỷ 14 bàng hoàng, vẻ mặt không tình nguyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play