Sắp mở ra một đoạn song tu kỳ duyên ── kinh thiên địa quỷ thần khiếp?
Nuốt tươi đại ma đầu thượng cổ, La Truyền Sơn nhanh chóng biến hóa ── biến thành tiểu ma đầu ‘môi tinh cao chiếu’, lại làm một đám đạo sĩ nghe tiếng mà đến, ý đồ thay trời hành đạo!
Người ta nói lúc làm người nên tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn, nên cứng rắn thì cũng không thể mềm yếu,
Canh Nhị tự cảm thấy mình tu vi rất cao(?), quyết định tạm thời vứt bỏ thâm cừu đại hận với Truyền Sơn, hảo hảo dẫn dắt tên ma đầu mới sinh này càng đi càng lệch đường, ai ngờ tổ hợp “quỷ yếu + củi mục” căn bản là một đại bi kịch tuyệt đối,
Canh Nhị giấu diếm bảo bối không những bị Truyền Sơn lột sạch, còn suýt thì bị vùi trong khốn ma trận, ngay cả mặt mũi thực đau khổ ẩn dấu, làm người kinh hách (kinh diễm?) cũng sơ suất mà phơi ra…?
—
“Cho ta.” Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị, chính xác mà nói là nhìn về phía ngực y.
Cũng may là Canh Nhị không phải nữ nhân, dưới ánh mắt mang tính công kích mạnh mẽ và bỉ ổi như vậy, cũng không cảm thấy khó chịu gì, chẳng qua trên cổ chỉ sởn da gà thôi.
Truyền Sơn dùng móng vuốt xương khô ngoắc vạt áo của y, liếm môi: “Ma thạch.”
“Dựa vào cái gì?” Canh Nhị tức nghiến răng vì cái thái độ của hắn.
Truyền Sơn liếc y, xông lên cướp.
Canh Nhị muốn cao giọng kêu, lại sợ làm mấy đạo sĩ phái Thanh Vân chú ý, tức đỏ mặt tía tai, càng không ngừng nhỏ giọng chửi bậy: “Cái tên cường đạo nhà ngươi! Vô sỉ! Sao không tự đi mà tìm? Chỉ biết cướp của ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT