Từng ma đầu ngã xuống, nhưng hắn không thể phân biệt được rõ rốt cuộc ai mới là bù nhìn, ai mới là đệ tử Thanh Vân của hắn.
Lại một Ma đầu nữa bị trọng thương, lão tổ Thanh Vân phun ‘phụt’ một ngụm máu tươi.
Ma đầu đánh trả hắn, hắn mới phát hiện ra đối phương là Thanh Thánh Tử!
“Ngươi là ai? Ra đây! Phái Thanh Vân chúng ta rốt cuộc sao lại đắc tội ngươi? Làm ngươi trăm phương nghìn kế đối phó chúng ta? Trách Uyên Ma tôn, nếu ngươi là một nhân vật hẳn hoi thì hãy đứng ra nói cho rõ!” Lão tổ Thanh Vân đau xót, tâm tình chẳng hề dao động mấy trăm năm cũng trở nên bất ổn, hắn chết cũng muốn chết một cách rõ ràng.
“Bịch!” Một người bị ném tới trước mặt lão tổ Thanh Vân.
Là Minh Quyết Tử.
“Bịch bịch bịch!” Đệ tử Thanh Vân bị ném tới liền tù tì, không lâu sau, trước mặt lão tổ Thanh Vân đã xếp thành một chồng.
Những đệ tử này có người chết có người sống, cũng không biết có phải cố ý hay không mà phần lớn chỉ đang thoi thóp.
Truyền Sơn và Canh Nhị chầm chậm đi ra khỏi bóng tối của tòa thành bỏ hoang.
Lúc này Truyền Sơn không còn là ngoại hình Ma thú nam nữa mà đã khôi phục vóng dáng con người.
“Ngươi có thể hỏi Minh Quyết Tử, ta là ai.”
Chúng trưởng lão, đệ tử Thanh Vân và cả lão tổ đều cùng nhìn về phía Minh Quyết Tử.
Minh Quyết Tử bỗng phát hiện ra hắn có thể cử động, lập tức mau chóng đứng dậy.
“Đệ tử xin chào lão tổ và các vị trưởng lão, đệ tử đã làm sư môn mất mặt rồi.” Minh Quyết Tử quỳ xuống đất, mặt mang nét hổ thẹn.
“Đứng lên mà nói. Hắn rốt cuộc là ai?” Lão tổ Thanh Vân lấy một viên đan dược ra nhanh chóng ăn vào, hắn phải mau khôi phục hơn.
Các trưởng lão và đệ tử Thanh Vân khác cũng vậy.
Hai người Truyền Sơn làm như không thấy, không ngăn cản họ ăn đan dược chữa thương.
Lão tổ Thanh Vân lòng nặng trĩu, nếu đối phương không chuẩn bị toàn vẹn, căn bản không thể nào không cản họ chữa thương và khôi phục nguyên khí.
Lập tức lão tổ cũng hiểu ra ngay, thực ra họ đã là nỏ mạnh hết đà, dù bây giờ có tranh thủ khôi phục thì được bao nhiêu đây? Đừng nói tới Ma đầu này cứ đứng bên nhìn chằm chằm, dù bảo họ rời đi bây giờ, dùng rất nhiều đan dược chống đỡ đến khi trở lại thì cũng chắc chắn sẽ bị giảm cảnh giới, sơ sẩy một cái thì ngay cả thọ nguyên dư dả của hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Minh Quyết Tử xoay người nhìn về phía hai người Truyền Sơn, thấy Truyền Sơn có vóc dáng cao to, cùng khuôn mặt anh tuấn trông khá quen thuộc, nhất thời cũng không nghĩ ra được người này là ai.
Cũng phải thôi, không nói tới khí thế, chỉ với dung mạo và vóc dáng, La Truyền Sơn khi ấy khác xa so với bây giờ, chỉ sợ hắn nói ra đáp án, người khác cũng chẳng tin.
“La Truyền Sơn, mật thám Hi triều phái tới Lãng quân. Nhớ ra chưa?” Truyền Sơn mỉm cười nhắc nhở.
“La…” Được nhắc nhở, Minh Quyết Tử mới nhớ tới khuôn mặt của mật thám Hi triều kia và so sánh với khuôn mặt của nam tử trước mắt đây, vóc dáng và khí thế đều đã có phần thay đỏi, nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể nhận ra hai người là một.
Còn về sự thay đổi vóc dáng, đó chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên trong giới tu giả này, tu giả Nguyên Anh kỳ thậm chí có thể chế tạo lại dung mạo và hình thể của họ.
Minh Quyết Tử tái mặt, “Ngươi, ngươi còn sống?!”
“Nhờ phúc. Kể ra ta đúng là phải cảm ơn ngươi, nếu không phải khi đó ngươi tự tay ép ta ăn quả xương khô kia vào, nếu không phải đó là chí bảo Ma giới thì ta cũng không bước vào Ma đạo rồi thành Ma tu được.” Truyền Sơn nhấn mạnh hai chữ ‘tự tay’.
“Qủa xương khô chí bảo Ma giới?” Sắc mặt lão tổ Thanh Vân quái dị.
Minh Quyết Tử giật mình. Chí bảo Ma giới? Sao có thể? Không phải chỉ là một ma quả bình thường dùng để dằn vặt người ta thôi sao?
Thanh Khâu Tử vẫn còn thoi thóp giãy dụa đứng lên, hỏi đồ đệ, “Đây là chuyện thế nào? Sao ngươi lại..” Lại có chí bảo Ma giới? Mà còn đưa nó cho người khác?
Minh Quyết Tử cảm thấy ánh mắt thù hận của sư tôn và các sư huynh đệ đồng môn, chỉ cảm thấy đứng cũng khó khăn.
“Đúng vậy, Minh Quyết Tử ngươi không biết sao?” Truyền Sơn giả vờ sửng sốt, “Lão tổ các ngươi không phải vẫn coi giữ thành Lâm Diêu để lấy chí bảo Ma giới ở Trương phủ – Hận tình quả sao? Coi giữ bốn trăm năm liền, gây họa cho bao người, không phải để chờ nó chín muồi à? Ta còn tưởng môn phái các người có nhiều chí bảo Ma giới nên khi đối phó với tên tép riu là ta đây mà cũng nỡ dùng chí bảo Ma giới Ma vật thiên sinh – Quả xương khô.”
Minh Quyết Tử lắp bắp, sắc mặt từ trắng chuyển tím, “Không thể nào! Đó không thể là chí bảo Ma giới gì hết, nó, nó chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Chỉ là ngươi mù dở nên không nhận ra hả? Ha ha.”
Hối hận và tức tối vô tận làm Minh Quyết Tử cắn răng một cái!
Hắn đã tự tay đưa một chí bảo Ma giới cho người khác! A a a ───!
“Có điều ta cũng thấy lạ, sao ngươi lại chiếm được chí bảo Ma giới kia, còn giữ riêng mà không đưa vào sư môn? Nếu khi đó ngươi dâng quả xương khô cho lão tổ của ngươi, chậc chậc, hôm nay nào có sự tồn tại của bản tôn? Dù bản tôn vẫn may mắn nhận được cơ duyên, nhưng cũng không dám đắc tội với một đại năng Hợp Thể Kỳ…” Truyền Sơn chậc chậc lắc đầu.
Cả người Minh Quyết Tử run lên. Không chỉ là tức giận, mà còn… sợ hãi.
Hắn có thể cảm thấy, vừa rồi lão tổ nhìn hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt ấy thôi đã làm hắn nhất thời như rớt xuống hố băng.
Truyền Sơn vẫn chầm chậm nói như thể sợ người ta chưa chết vì tức, hắn nhìn về phía lão tổ Thanh Vân đang im lìm, “Lão huynh Thanh Vân này, nếu khi đó lão ngài có quả xương khô, cộng thêm Hận tình quả kia ở thành Lâm Diêu thì hiện giờ lão ngài sợ rằng đã thuận lợi đột phá và tiến vào Hợp Thể Kỳ rồi nhỉ? Không cần phải lo lắng lãng phí tu vi duy trì hình dạng thanh xuân của mình, còn phải mang khuôn mặt già nua thế kia, chậc chậc, đúng là đáng tiếc. Con đường trường sinh ngay trước mắt, đã bị cắt ngang như thế đấy.”
Minh Quyết Tử quỳ ‘bụp’ xuống trước mặt lão tổ Thanh Vân, khàn giọng nói: “Lão tổ! Đệ tử, đệ tử không biết đó là chí bảo Ma giới, đệ tử cũng vô tình lấy được từ tay một tu giả. Khi đó đệ tử nghĩ nó chỉ là một ma quả bình thường thôi. Vì trừng phạt tên mật thám Hi triều kia nên mới cho hắn quả xương khô kia. Nếu đệ tử biết đó là…”
“Được rồi!” Lão tổ Thanh Vân vung tay áo lên, lạnh lùng nhìn Truyền Sơn, “Vụ thành Lâm Diêu cũng là do ngươi gây nên?”
Truyền Sơn thoải mái thừa nhận, “Đúng thế.”
“Ngươi đã lấy được Hận tình quả?” Lão tổ Thanh Vân vẫn còn chút hy vọng.
“Làm lão ngài thất vọng rồi, bản tôn đã giúp nó một tay, để nó thuận lợi biến thành Ma vật thiên sinh, hiện đã tự đi tìm nơi để tu luyện. Nói cách khác, dù hôm nay lão ngài có giết ta thì cũng không tìm ra được Hận tình quả đâu.”
“Ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích phái Thanh Vân ta, hôm nay thậm chí còn thiết lập cạm bẫy trận pháp ác độc như vậy hãm hại bọn ta, chính là bởi Minh Quyết Tử từng tặng ngươi quả xương khô chí bảo Ma giới? Giỏi cho tên Ma đầu vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!”
“Vong ân phụ nghĩa?” Truyền Sơn hết sức ngạc nhiên vì đường đường là lão tổ mà lại đổi trắng thay đen như vậy, ngẫm nghĩ cẩn thận lại, người ta đang muốn chiếm cái danh đại nghĩa đây.
“Lão tổ Thanh Vân này, vừa rồi Minh Quyết Tử nói gì? Tai ông không nghe thấy hả?”
Lời nói, thái độ và việc làm không hề tôn trọng của Truyền Sơn đã kích thích mọi người phái Thanh Vân.
“Câm miệng! Không được vô lễ với lão tổ!” Đệ tử Thanh Vân đều trách cứ.
“Kêu gào cái khỉ gì? Lão tử vô lễ với hắn đấy thì sao nào? Hắn là lão tổ phái Thanh Vân các ngươi, chứ không phải tổ tông của lão tử. Hơn nữa các ngươi cũng ngẫm lại xem những chuyện mà vị lão tổ này của các ngươi đã làm thiếu đạo đức cỡ nào! Lão tử là Ma tu mà còn ngứa mắt hắn!” Truyền Sơn giở mặt trừng mắt ngay tại chỗ, tưởng hắn là kẻ yếu dễ bắt nạt mà phải nhìn sắc mặt phái Thanh Vân các người rồi mới làm việc chắc?
“Ngươi ngươi ngươi! Giỏi cho Ma đầu nhà ngươi…” Thanh Khâu Tử tức run cả người.
Những đệ tử Thanh Vân khác vẫn tức giận, lòng đầy căm phẫn, chỉ hận không thể nhào tới cắn Ma đầu kia một cái.
Lão tổ Thanh Vân nhắm mắt lại, cố kiềm lửa giận sắp dâng lên. Chưa từng có ai dám đối xử với hắn như thế, chưa từng có!
Lão tử Thanh Vân lùi người về sau, nhưng thứ hắn nghĩ là khối nham thạch gì đó đột nhiên há hốc miệng, ngoạm vào mông hắn một cái.
Ở đâu ra thực nhân hoa vậy! Lão tổ Thanh Vân giận muốn điên, muốn bầm dập gốc thực nhân hoa thối nát kia, nhưng thực nhân hoa như thể cảm nhận được nguy hiểm, ‘soạt’ cái đã chui xuống dưới lòng đất.
Lão tổ Thanh Vân vỗ cát bụi trên mặt.
Canh Nhị nhìn thấy không đành lòng, giảng giải cho hắn: “Sớm biết có ngày hôm nay thì cần gì khi ấy. Nếu khi ấy phái Thanh Vân các ngươi không tham chút linh thạch dưới mỏ than Vân Sơn, tự ý can thiệp vào chuyện thế gian, lấy thân tu giả ức hiếp, tàn sát người thường, Minh Quyết Tử cũng sẽ không hồ đồ tưởng quả xương khô chí bảo Ma giới như ma quả dằn vặt người bình thường đem cho Truyền Sơn ăn. Nếu Truyền Sơn không ăn quả xương khô, có lẽ hắn đã sống được tới ngày hôm nay, tự nhiên phái Thanh Vân các ngươi cũng không có trận tai họa này.”
Này này này! Truyền Sơn liếc y, ngươi đang chọc ta hay chọc giận họ đấy?
Lão tổ Thanh Vân đau lòng nén cơn giận, nhắm mắt vào rồi lại mở ra, nói: “Cho nên các ngươi bắt đầu nhằm vào phái Thanh Vân ta? Chỉ là do đệ tử phái ta từng đày đọa hắn?”
“Lẽ nào thế vẫn chưa đủ?” Truyền Sơn rất ngạc nhiên, “Dù không nhắc đến việc các ngươi can thiệp chuyện thế gian thì riêng việc Minh Quyết Tử vì đối phó ta, không chỉ muốn mạng của ta, còn tìm cách đày dọa sỉ nhục ta, nếu lão tổ Thanh Vân ngươi bị người ta đối xử như vậy, ngươi có muốn báo thù không?”
“Lão tổ, việc này đệ tử cũng biết chút ít.” Thanh Khâu Tử bi phẫn nhìn Truyền Sơn: “Ngươi nói đệ tử phái ta hại tính mệnh của ngươi, nếu ngày ấy Minh Quyết Tử không đưa ngươi vào mỏ than Vân Sơn thì ngươi đã bị đưa tới Lãng quốc xử tử, chứ nào còn hôm nay! Huống chi Minh Quyết Tử còn cho ngươi ăn quả xương khô chí bảo Ma giới, nhờ đó ngươi mới có cơ duyên tiếp xúc với con đường trường sinh.”
Truyền Sơn, “…”
Thanh Khâu Tử lại căm hận nói tiếp: “Dù Minh Quyết Tử vốn muồn hành hạ ngươi, nhưng hắn là quốc sư Lãng quốc, đối phó với mật thảm vốn là chức trách của hắn. Nhưng không phải hắn đã cứu ngươi một mạng, còn để ngươi có cơ duyên tu ma sao? Nhưng đệ tử phái Thanh Vân ta xưa này làm việc thiện chẳng cầu báo đáp, cũng chẳng trông mong ngươi báo đáp hắn, thế mà ngươi còn tìm hắn trả thù, còn liên lụy sư môn của hắn, đó chẳng phải là quá vô lý hay sao?”
Truyền Sơn và Canh Nhị liếc mắt nhìn nhau, chẳng biết phải nói gì.
Lão tổ Thanh Vân đột nhiên nói: “Ma tu cướp Ma bảo của Minh Quyết Tử, đánh hắn bị thương trên biển cũng là ngươi?”
Truyền Sơn chán hẳn, mọi chuyện qua miệng vị lão tổ này đều sai lệch cả, hắn cũng thức thời nói: “Không sai, chính là ta.”
“Đó là thứ gì?”
“Không phải ngươi nói ta cướp của Minh Quyết Tử sao? Sao các ngươi lại không biết đó là thứ gì?”
Minh Quyết Tử cướp lời: “Bần đạo còn chưa thấy rõ nó là thứ gì đã bị cướp đi, bần đạo tự nhiên không biết.”
Truyền Sơn nhìn Minh Quyết Tử một cái, ngươi cứ nói đi.
Canh Nhị bỗng nói: “Là Thiên ma đan.”
Lão tổ Thanh Vân run người một cái. Thiên ma đan? Chẳng lẽ là…
Truyền Sơn nhìn Canh Nhị với ánh mắt khó hiểu.
Canh Nhị giải thích rõ ràng cho phái Thanh Vân: “Thiên ma đan, chính là ma đan của Thiên ma đã lên Ma giới để lại, nó ngưng tụ ma lực thuần túy nhất trên thế gian. Đối với Ma tu, nó chính là tiên đan thần dược ăn vào có thể thăng lên thượng giới; đối với các tu giả khác, chỉ cần tinh lọc nó là có thể biến nó thành linh lực thuần túy nhất trong thiên địa.”
Trán lão tổ Thanh Vân hằn gân xanh, sắc mặt của những người khác trong phái cực kỳ xấu xí. Họ đã ba lần lỡ mất chí bảo như vậy!
Canh Nhị còn cố ý nói với lão tổ Thanh Vân: “Tuy linh lực còn lại sau khi tinh lọc không đủ để vượt kiếp thăng tiên, nhưng theo ta được biết, trước đây đã có một vị Đạo tu Phân Thần Kỳ lợi dụng Thiên ma đan sau khi tinh lọc, tu vi đã thăng lên đầu kỳ Độ Kiếp mà không có bất kỳ trở ngại gì, hơn nữa còn không để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.”
Nói đến đây, Canh Nhị thở dài, “Phái Thanh Vân các ngươi vốn có vận may khá tốt, mỗi lần đều ở gần chí bảo trong truyền thuyết như thế. Tiếc là các ngươi lại luôn tự tay vứt bỏ cơ hội, tự tay tạo nên một Ma tu, cũng khó trách vận may sau này đều bị hắn cướp mất.”
Ha! Truyền Sơn hiểu ý của Nhị rùa nhà hắn rồi, Nhị rùa nhà hắn đang giúp hắn xả giận đây mà, trông sắc mặt Minh Quyết Tử và nhóm lão tổ Thanh Vân đi, ha ha ha, sướng thật, đúng là sướng thật! Qủa nhiên càng ăn nói thành thật mới càng chọc tức chết người ta.
“Lão tổ Thanh Vân, ngươi thân là tu giả chính đạo, tôn sư một phái, không mong ngươi ban ơn cho vạn vật sinh linh, nhưng đáng ra phải giữ vững tấm lòng. Nhưng ngươi vì linh thạch đã dám khống chế hoàng thất cõi trần để sử dụng cho bản thân, còn gây nên bao khổ sở lầm than. Lại vì đạt được Hận tình quả đột phá cảnh giới tu vi mà không tiếc thương sinh mệnh sinh linh, lấy mấy vạn mạng người và linh hồn để nuôi dưỡng quả ấy. Ấy là còn bao chuyện chưa được phơi bày.”
Canh Nhị lắc đầu, “Những chuyện ngươi làm có khác gì với Tà ma. Thế mà ngươi còn vọng tưởng trường sinh? Nếu để người như ngươi trường sinh, các sinh linh vạn vật khác không phải đều gặp xui xẻo cả? Dù ngươi có thể tu đến Độ Kiếp Kỳ thì cũng khó mà bình yên vượt kiếp để phi thăng được, không tin thì ngươi cứ thử xem.”
Canh Nhị mang khuôn mặt thiếu niên tròn lẳn, nghiêm trang dạy bảo lão tổ Thanh Vân tóc trắng. Đừng nói người phái Thanh Vân không chịu nổi, ngay Truyền Sơn nhìn mà cũng thấy kỳ kỳ.
“Ngươi cũng là Ma tu?” Lão tổ Thanh Vân không giữ nổi vẻ lạnh nhạt bề ngoài nữa, ánh mắt hắn nhìn Canh Nhị hận không thể tát một phát chết y.
“Không phải. Ta là… Linh tu.” Lần đầu tiên Canh Nhị nói ra nền tảng của y.
Truyền Sơn không giật mình quá mức, trước đây hắn từng nghĩ Canh Nhị là Yêu tu, nhưng nhìn từ lời nói bình thường của Canh Nhị và lúc hai người song tu thì bản thể của Nhị rùa nhà hắn rất có khả năng là một pháp bảo, không, nói pháp bảo cũng không hẳn là đúng, phải nói là thần khí mới đúng. Mà còn là cái loại thần khí cực phẩm nhất do một đại thần từ xưa xửa xừa xưa tự tay luyện ra.
Truyền Sơn thầm suy đoán, hắn nghi Nhị rùa nhà hắn có khả năng có liên quan mật thiết với vị cổ thần mà lúc đầu y thường nhắc tới. Có điều Canh Nhị không nói rõ thì hắn cũng không ép hỏi y. Như lời Canh Nhị nói đấy, có một số việc biết trước cũng không phải là tốt đối với chuyện thăng cấp của hắn, có một số việc cứ phải từ hiểu đi.
“Linh tu?” Lão tổ Thanh Vân lặp lại bằng giọng tham lam.
Các trưởng lão Thanh Vân biết được chỗ hay của Linh tu cũng đều phấn khởi tinh thần, nếu để họ đạt được Linh tu này, không những vết thương của họ có thể khôi phục ngay, nói không chừng tu vi còn tăng tiến một, hai tầng.
Ánh mắt tham lam của lão tổ Thanh Vân và các trưởng lão không tránh khỏi mắt Truyền Sơn, sắc mặt hắn lập tức âm trầm hơn.
Hắn ghét tất cả những người có ý chấm mút Nhị rùa nhà hắn! Kể cả là một sợi lông rùa hắn cũng không cho phép bất cứ ai được chạm vào!
Thảo nào Canh Nhị không chịu nói ra căn nguyên của bản thân, Linh tu là đại bổ, đó gần như là thường thức mà tu giả nào cũng đều biết. nếu để những người này biết Canh Nhị không những là Linh tu, mà còn có liên quan tới Thần giáp trong truyền thuyết thì không biết họ còn điên cuồng tới cỡ nào đây.
Nếu ban đầu Truyền Sơn còn có ý giết chết chủ mưu, cho những người khác một cơ hội, hoặc chế bỏ tu vi của họ, hoặc giữ lại cho họ một cái mạng, thì giờ…
Truyền Sơn lia ánh mắt nghiêm khắc như dao nhìn quét một vòng, nói: “Các vị, ta vốn muốn cho các ngươi chết yên lành. Nhưng không phải các ngươi nói bản tôn vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn sao? Được thôi, vậ thì ta sẽ học theo Minh Quyết Tử.”
Minh Quyết Tử thở hồng hộc nhìn Truyền Sơn.
Truyền Sơn nhếch môi, mặt trông thì chính nghĩa nhưng giọng nói hết sức tà ác, “Minh Quyết Tử ép ta ăn quả xương khô hòng dày vò ta chết dần chết mòn, còn ta, cũng lấy mục đích hành hạ các ngươi, để các ngươi vô thức hít tang khí của vạn ma – đặc sản của Huyết Hồn Hải.”
Chúng tu phái Thanh Vân vô thức nín thở.
“À, đúng rồi, bây giờ các ngươi nín thở cũng đã muộn, kể từ khi các ngươi bước vào trận pháp này thì đã hít tang khí của vạn ma vào rồi, có thấy màn sương mờ trên đầu và xung quanh chưa?” Cũng không biết Truyền Sơn đã làm gì, trong ngôi thành bỏ hoang vốn không thể nhìn rõ bỗng xuất hiện ma khí kỳ dị đen đen đỏ đỏ.
“Còn về hiệu quả của nó ấy à, chỉ làm người ta mơ màng mà thôi, ha ha. Cuối cùng, Minh Quyết Tử vì muốn ta sống không được chết chăng xong, đã đưa ta xuống mỏ than Vân Sơn sau khi ăn xong quả xương khô. Còn ta, vì báo đáp ân tình của quý phái, quyết định không cho các ngươi xuống mỏ than tối tăm như thế, chỉ để các ngươi ở lại trong ảo trận, nếu các ngươi có bản lĩnh đi ra ngoài vậy thì cứ tự nhiên, còn nếu không thể, vậy cứ ở lại đi. Ừ, yên tâm, chỉ cần các ngươi không chủ động đối phó ta, ta nhất định cũng sẽ không ra tay giết các ngươi.”
Mọi người phái Thanh Vân không ai tin Ma đầu này lại có lòng tốt như thế.
Minh Quyết Tử nghe Truyền Sơn chuyện gì cũng lấy danh của hắn đã trừng trị phái Thanh Vân, lòng tức muốn chết.
Lần này, dù Minh Quyết Tử có trở lại sơn môn, lão tổ và các trưởng lão sao có thể buông tha cho hắn? Các đệ tử khác không cười nhạo châm chọc hắn sao? Nhìn ánh mắt của những đệ tử kia nhìn hắn đi, ai ai cũng đều nghĩ hắn đã làm liên lụy cho mọi người!
Canh Nhị chọc cánh tay Truyền Sơn, “Lão tổ Thanh Vân đang kéo dài thời gian, hắn vẫn đang nhẫn nại, hiển nhiên không chỉ đang chữa thương và khôi phục, chắc chắn hắn đang đợi ai đó đến cứu.”
“Có phải vị Tà tu thần bí kia?” Truyền Sơn cũng dùng thần thức đáp lại Canh Nhị.
“Chín phần là hắn. Ta thấy lão tổ Thanh Vân bóp nát một miếng ngọc, đó chắc là vật truyền tin.”
Truyền Sơn cười ha ha, cất giọng nói: “Không phải các ngươi đang đợi người cứu viện đấy chứ? Các ngươi nghĩ nhóm Ngũ trưởng lão có thể đi vào thì những người khác nhận được tin cũng có thể chạy đến sao?”
Mấy trưởng lão đang âm thầm liên hệ đệ tử Thanh Vân bên ngoài đều biến sắc, lão tổ Thanh Vân thử đưa tin ra ngoài lần nữa…
Truyền Sơn chỉ nhìn họ cười, cười đến nỗi người phái Thanh Vân không thể nhịn nổi nữa.
“Giữ họ lại đi!” Lão tổ Thanh Vân đột nhiên quát to, dùng tất cả tu vi công kích tới Truyền Sơn.
Những trưởng lão và đệ tử có thể cử động khác cũng đều liều mạng tấn công Truyền Sơn.
“Ack a a a ───!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đệ tử và trưởng lão Thanh Vân đều ngã xuống.
Lão tổ Thanh Vân nhìn Ma đầu hắn bắt được trên tay, một ngụm máu tươi nén trong cổ lâu ngày phun ra.
Minh Quyết Tử bị lão tổ nhà mình bóp cổ, chết không nhắm mắt!
“Ta đã bảo mà, các ngươi vừa vào đã hấp thu một lượng tang khí rất lớn, công hiệu của thứ ấy chính là thần trí con người ta mơ màng, khặc khặc khặc! Sau này ra tay phải cẩn thận vào, đừng nhầm người nữa đấy.”
Truyền Sơn dắt tay Canh Nhị, ung dung rời khỏi trận pháp.
“Ngươi thực sự đã ngăn cản được tin cầu cứu của lão tổ Thanh Vân?” Canh Nhị vừa ra khỏi trận đã hỏi.
Truyền Sơn cười, “Thì sao nào? Đã cản được thì sao mà gọi tên Tà tu kia tới được, chúng ta lấy hữu tâm để tính kế vô tâm, lại còn nhân lúc người ta mệt mỏi rồi mới tấn công, phần thắng kiểu gì cũng hơn là chúng ta chủ động đi tìm hắn.”
“Nhưng Tà tu thần bí kia nếu có tu vi cao hơn lão tổ Thanh Vân thì trận pháp này sợ là không giữ được bao lâu, một khi để họ hợp lại…”
“Không cần lo, Đào Hoa đã chủ động nói muốn giúp, lúc vừa rồi chúng ta vào trận, hắn đã mang Thập Tứ huynh đi rồi. Ta và hắn đã hẹn trước, họ gặp Tà tu kia sẽ không ra tay, nghĩ cách dẫn hắn đi vòng vèo kéo dài thời gian. Còn chúng ta nhân lúc giải quyết phái Thanh Vân.”
“Đào Hoa mà lại chủ động đề nghị giúp hả?” Canh Nhị trước sửng sốt, sau mới hiểu, “À, không phải hắn đang giúp chúng ta, hắn đang giúp Thập Tứ huynh.”
“Không sai. Thập Tứ huynh tu vi không cao, dù có thêm Đào Hoa, chống lại Tà tu thần bí kia cũng quá nguy hiểm. Nhưng hôm nay có chúng ta lại khác, chỉ cần thao tác thích đáng thì muốn mạng của Tà tu kia cũng không phải việc khó.” Truyền Sơn nhìn thấy xe la chạy từ xa tới liền dừng lại.
“Ban đầu ta còn lo liệu tu vi của họ có thể giữ chân được Tà tu kia bao lâu, nhưng nếu Đào Hoa đã nhận lời, chắc hẳn không cần lo họ chịu thiệt trên tay Tà tu kia.”
Canh Nhị bĩu môi, “Đương nhiên là không cần lo, Đào Hoa thối kia dù đánh không lại người khác thì cũng có rất nhiều cách giữ mạng.”
Xe la chạy lại gần, Đại Hắc phì một tiếng từ lỗ mũi.
Truyền Sơn đi qua sờ đầu Đại Hắc, “Đã mang đồ đến chưa?”
Đại Hắc gật đầu, nói như thể tranh công: “Lão đại, ta vẫn có ích nhất đúng không?”
“Đúng, ngươi có ích. Bây giờ, mang đệ ngươi sang một bên chơi đi.” Truyền Sơn lấy một cái vò to từ trong xe ra, xua Đại Hắc đi.
Tiểu ngốc tử ló ra khỏi xe, bò lên lưng Đại Hắc.
Đại Hắc lắc lắc đuôi, chở tiểu ngốc tử, kéo xe đi không quá xa, tìm một chỗ tránh gió ngay gần đó rồi bắt đầu tu luyện.
Tiểu ngốc tử ngậm ngón tay nhìn ngôi thành hoang từ xa, nước bọt chảy từ từ xuống lưng Đại Hắc.
Đại Hắc… Nhịn!
“Đây là cái gì?” Canh Nhị hiếu kỳ.
Truyền Sơn cẩn thận nâng cái vò lên, “Đây là xương cốt của quỷ chết oan ta thu thập được từ trong đại lao Hình bộ, tròn một trăm chín mươi tám bộ. Dùng máu cõi âm ngâm tròn bốn mươi chín ngày, mãi tới hôm nay mới thành công.”
“Trong đó có chín mươi chín quỷ là người lớn, còn chín mươi chín bộ kia… là xương cốt của trẻ con mà ta tìm được ở thôn trang kia.” Giọng Truyền Sơn trầm thấp.
“Còn có cả xương cốt của trẻ con chết oan! Đó là thứ cực kỳ hung ác, ngươi còn tìm được những chín mươi chín bộ? Ngươi lấy thứ này làm gì?” Canh Nhị gần như hô to.
So với Canh Nhị đang kích động, Truyền Sơn thì lại rất bình tĩnh, “Để đối phó với lão tổ Thanh Vân và Tà tu kia. Từ lúc có mấy kẻ thù đó, ta luôn nghĩ cách phải làm thế nào để đối phó họ, lão tổ Thanh Vân là đại năng Phân Thần Kỳ, Tà tu kia có lẽ còn ghê gớm hơn, nếu một lần không thể giết chết họ, chắc chắn sẽ hậu hoạn vô cùng.”
Truyền Sơn vừa nói, vừa để chiếc vò vào trong một cái hố đã đào sẵn.
Canh Nhị nhìn một vòng trận pháp xung quanh cái vò, há to miệng, “Ngươi, ngươi không phải là…?”
“Không phải là cái gì?” Truyền Sơn nhanh chóng xé bỏ lá bùa dán kín miệng vò, một luồng oán khí dày đặc phóng lên cao.
Canh Nhị hoảng hốt cảm thấy y thậm chí có thể nhìn thấy âm hồn.
“Ngươi không thể làm thế, chuyện này thực sự rất tổn hại, ngươi cũng sẽ phải trả cái giá đắt…” Canh Nhị muốn ngăn cản Truyền Sơn.
Truyền Sơn quay đầu lại, mặt vẫn là mặt chính nghĩa, đôi mắt lại tà khí vô cùng, “Làm gì mà chẳng phải trả giá? Ta vì đạt được những bộ xương cốt của quỷ chết oan này, đã phải tu luyện gần nửa năm dưới lòng đất đại lao Hình bộ, ta nghĩ lượng hỗn độn khí tràn ra khi ta tu luyện cũng đủ để trả giá rồi. Còn về những đứa trẻ bị chết thảm này, ta trừng phạt cha con Hồ Dư như vậy, chắc bọn chúng sẽ rất vui.”
“Không, thế lại là lẽ khác! Truyền Sơn, hãy nghe ta nói, ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi muốn bọn lão tổ Thanh Vân không có cơ hội xoay chuyển, nhưng dùng vò phệ hồn thì quá đáng quá, một khi ngươi thả cái vò này ra, đạo sĩ trong trận không những bị chết mà Nguyên Anh của họ cũng tức là hồn phách sẽ bị tiêu tán. Hơn nữa trước khi họ chết sẽ cực kỳ thống khổ, nỗi đau đớn ấy còn gấp mấy lần so với những người chết oan này.”
Canh Nhị cố gắng muốn thuyết phục Truyền Sơn bỏ việc sử dụng vò phệ hồn này đi, “Phái Thanh Vân và chúng ta không hợp nhau, nhưng dù sao cũng không có thù lớn, ngươi chỉ cần giải quyết Minh Quyết Tử và lão tổ Thanh Vân, những người khác giết chết là được, căn bản không cần hành hạ họ.
“Ta không muốn hành hạ họ, ta chỉ muốn giải quyết phứt bọn họ đi.” Truyền Sơn lấy ra một cái bình nhỏ trong suốt từ trong thùng gỗ, trong cái bình có thứ gì đó đang lấp lánh.
Truyền Sơn vặn mở miệng bình, cẩn thận đổ thứ trong bình vào trong vò. Đây là một trong những đặc sản của Huyết Hồn Hải mà hắn được tặng từ một vị đại năng đã từng được hắn giúp, tang hồn chỉ có trong vạn ma tang khí.
Tang hồn thích ăn hồn phách, dùng để luyện khí có thể làm linh hồn kia bị trọng thương, hơn nữa đối phương sẽ tuyệt đối không phát hiện ra, quả thực là thứ lợi hại vô cùng.
Còn vò phệ hồn là một loại pháp bảo, chỉ là loại pháp bảo này quá mức thâm độc, vả lại còn là pháp bảo duy nhất, có rất ít người dùng. Thậm chí bây giờ cũng có rất ít tu giả biết dùng, có những Ma tu dù biết cũng chỉ biết sơ sơ thôi, dù có làm được vò phệ hồn cũng không thể phát huy được uy lực lớn nhất của nó.
Nhưng Truyền Sơn không những có Bạch Đồng sư phụ – Ma tôn độ kiếp sống sắp hai ngàn năm mà hắn còn được toàn bộ truyền thừa của Hậu Thổ Môn, cùng với Canh Nhị rùa gần như không gì không biết về tu luyện ở bên.
Cho nên hắn không những biết cách luyện ra vò phệ hồn mà còn có thể phát huy được toàn bộ uy lực của nó.
Canh Nhị nói tới nỗi môi khô rát, nhưng Truyền Sơn lại không dao động chút nào.
“Nếu để ngươi dùng vò phệ hồn, chi bằng ta biến thành Hộ giáp, cùng ngươi đối phó với họ.” Canh Nhị bất đắc dĩ nói.
“Ngươi tưởng bọn lão tổ Thanh Vân giống như Trùng Trùng người nhà ngươi chắc? Sợ ngươi bị thương nên không dám ra tay?” Truyền Sơn lắc đầu.
“Đừng thấy lão tổ Thanh Vân bây giờ bị trọng thương, nhưng đại năng Phân Thần Kỳ dù có bị thương nặng hơn cũng không thể khinh thường được, cộng thêm việc không biết Tà tu kia tu vi cao thấp thế nào, dù cuối cùng chúng ta có thể thắng lợi, ngươi ta cũng không thể toàn thân trở ra. Nếu họ phát điên, dẫn tới tự bạo, ngươi nghĩ hai đại năng Phân Thần Kỳ tự bạo mà xem, chúng ta sẽ có kết cục gì? Đến lúc đó Nguyên anh của họ nói không chừng cũng sẽ nhân cơ hội chạy thoát. Hơn nữa… ta sao nỡ để ngươi bị thương?”
Truyền Sơn nói đến đây, nhìn Canh Nhị một cái, cười khẽ, “Lẽ nào ngươi muốn để ta đầu thai rồi, lại mang thai ngươi lần nữa?”
Canh Nhị im hẳn.
Truyền Sơn lần nữa mở bùa dán trên miệng vò, niếm mấy chỉ quyết, chiếc vò thần kỳ chui xuống dưới đất, mãi đến khi mất bóng mới thôi.
Thấy Canh Nhị lo lắng, Truyền Sơn đứng dậy vò đầu y, “Đừng lo, chỉ cần có thể diệt trừ họ, không để lại hậu hoạn cho ta và đệ ta, không làm ngươi chịu nhiều thương tổn thì dù ta phải trả giá đắt cũng thấy đáng giá.”
Canh Nhị cảm động rồi sao?
Còn lâu, y không hề cảm động, y đang thầm nghĩ: họ là đạo lữ song tu, nếu Truyền Sơn bị thiên đạo trừng phạt, y chắc chắn cũng không thoát được!
Có điều y thấy Truyền Sơn rõ ràng đã quyết tâm muốn dùng vò phệ hồn, so với việc tự phải ra trận và kết quả dùng vò phệ hồn, Canh Nhị đê tiện chọn vò phệ hồn có ít thương tổn với y hơn.
Ha hả, ai bảo cỏ non nhà y là Ma tu chứ. Ma tu không cần thủ đoạn của Ma tu thì nào còn gọi là Ma tu nữa? Ha ha ha!
HẾT7
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT