Khi Truyền Sơn và Canh Nhị mang theo tiểu ngốc tử và Đại Hắc mặt mo tới Hồ phủ ở Tân kinh để ăn chực, Vương Cương đã triệu tập toàn bộ thôn dân đến sân phơi lúa mì của làng.
“… Mấy năm qua, mọi người tự hỏi lòng mình xem, chúng ta đã sống ra sao? Còn Hồ gia thì như thế nào?” Vương Cương nắm chặt tay lớn giọng nói với những người dân thôn Đại Nhạn.
Thôn dân đáp lại bằng vẻ mặt thù hận rõ mồn một.
Vương Cương thấy vậy tiếp tục nói: “Các thôn khác có người sống dựa vào đánh cướp, thậm chí bán trẻ nhà người khác để sống qua ngày, nhưng các ngươi thử ngẫm xem, những thôn làng đó hiện tại ra sao? Đừng nói người bên ngoài không dám đi qua những thôn này, kể cả dân bản địa bán hàng rong cũng phải tránh họ ra! Rồi những thôn làng có trẻ bị trộm đều đi tìm hung thủ để trả thù, họ trộm trẻ em và nữ nhân của đối phương. Có bao nhiêu thôn làng đã bị diệt vì chém giết nhau như thế?”
Một nam tử trông lôi thôi lếch thếch, khó mà đoán được tuổi, sốt ruột nói với Vương Cương: “Lý Chính, ngươi nói những điều đó có ích gì? Mọi người đều biết đạo lý ấy, nhưng chúng ta có thể làm sao đây? Đất đai cằn cỗi, vào thành làm thuê thì không ai cần, tu sửa sông ngòi không cho chúng ta tiền thì thôi còn bắt chúng ta phải nộp. Nếu không phải thực sự khó sống lắm rồi thì ai lại đi đánh cướp hay bán trẻ con chứ? Được rồi, đừng nói nhiều nữa, không phải đôi huynh đệ kia cho một bọc đồ ăn sao? Không phải ngươi bảo muốn chia cho bọn trẻ sao? Mau chia đi! Trời lạnh chết đi được.”
“Đúng đấy, bọn trẻ nhà ta thèm chảy nước miếng rồi, đại huynh đệ, ngươi mau phân phát đi!” Một phụ nhân già yếu quấn một chiếc chăn bông rách la lớn. Bên cạnh nàng là ba đứa bé, đứa bé nhất được nàng quấn trong chăn, đang mút ngón tay cái.
Gia đình nhà này không một ai là có quần áo lành lặn, người phụ nữ và đứa trẻ kia quấn luôn cái chăn rách ra ngoài, người đàn ông mặc chiếc áo bông duy nhất trong nhà, dưới thân cũng quấn rơm rạ.
Ba đứa trẻ vây lấy người mẹ, lạnh run cầm cập. Nếu không phải nghe nói có ăn thì ba đứa trẻ vẫn chưa thể làm việc sẽ nằm co rúm trên kháng cho đến đầu tháng 3.
Vào lúc này, những đứa trẻ yếu ớt đã ngủ say mãi mãi vì đói rét, vĩnh viễn cũng chẳng thể nhìn thấy mùa xuân năm sau.
Mấy nam tử tráng niên đứng bên cạnh Vương Cương nhìn nhau, Bá Du thúc ra hiệu bằng mắt với Vương Cương.
Vương Cương bất đắc dĩ, mỗi lần hắn muốn cổ vũ mọi người vùng lên phản kháng thì gần như lần nào cũng đều không như ý của hắn. Chẳng biết người dân nơi đây bản tính chân thật giản dị quá đỗi hay là lười biếng bẩm sinh, chỉ cần được chăng hay chớ, đã bị áp bức tới mức này rồi mà vẫn cứ cố được ngày nào hay ngày ấy.
Có lúc hắn cũng bất giác nghĩ: thôi, bỏ cuộc đi, đến bản thân họ còn chẳng muốn tìm ra đường sống thì mình còn lo nhiều vậy làm gì? Chính cha nương ngươi cũng đã bị người cả thôn này làm tức chết, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị họ cản bước tại đây?
Nhưng mà… kể cả đối với hai huynh đệ xa lạ kia hắn cũng cố hướng dẫn họ tránh khỏi tai họa thì sao hắn có thể làm ngơ để mặc những bà con làng xóm này đi vào con đường chết cho được?
Hắn không thể mặc kệ họ, cũng như đời ông đời cha đời cụ của hắn vậy.
“Được rồi, cứ dựa theo số trẻ trong nhà, mọi người phân phát bọc bánh này đi. Lần này người lớn không được chia, chia cho trẻ em thôi, nói không chừng phần ăn này có thể giúp bọn trẻ sống thêm hai ngày.”
Các thôn dân cũng không phản đối, người lớn có ăn cũng chẳng đủ, thà rằng để dành cho bọn trẻ.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều đứa trẻ đã chết, có những bé gái vừa sinh ra đã bị cha mẹ giết chết, để bớt phần cơm ăn trong nhà.
Cha mẹ giết chết con cái của họ cũng không cảm thấy gì là đau khổ, bởi trong suy nghĩ của họ, dù sao những đứa trẻ đó cũng chưa trưởng thành, chết sớm siêu sinh sớm, đỡ phải tới thế gian này cho khổ thân.
Vương Cương làm Lý Chính, nhưng chẳng thể giúp gì cho những gia đình này, cũng chẳng thể ngăn cản họ làm vậy. Hắn thở dài.
Để chứng tỏ rằng mình không hề tham ô, hắn mở bọc bánh trên chiếc bàn gỗ mục nát.
Vừa mở bọc ra, mùi bánh đậu xanh thơm ngọt, bánh thịt đậm đà suýt thì làm những thôn dân đói lép cả bụng nhào tới.
Nhắc tới kể cũng lạ, trời lạnh như thế, dù có làm bánh ngay tại chỗ thì để đến bây giờ cũng đã nguội rồi chứ, nhưng túi bánh này mở ra thì vẫn tỏa một làn khói âm ấm.
Vương Cương sửng sốt suy nghĩ, nhưng rồi hắn cũng phải nuốt ực một ngụm nước miếng. Ở địa vị của hắn, đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm sao cho công bằng liêm chính, còn phải kiên quyết phân phát ra cho mọi người trong khi bụng hắn cũng đói meo.
Dân trong thôn đều đỏ mắt nhìn chằm chằm cái bọc kia, chen về phía trước theo bản năng.
Một vài đứa trẻ đứng trên cùng giằng tay ra khỏi tay cha mẹ, mặc kệ cái lạnh, phơi mông bò lên cái bàn gỗ.
Cũng may trước bàn gỗ còn có mấy người lớn đang đứng, nhìn thấy vậy liền chặn những đứa trẻ đói mờ mắt kia lại.
Vương Cương thấy tình thế không ổn, cũng vội la lớn: “Đừng gây rối! Tất cả những đứa trẻ dưới 12 tuổi đều có phần. Ai dám cướp thì cả nhà hắn coi như không được. Nhà nào có trẻ em dưới 12 tuổi thì đứng lên trước. Còn thừa thì chia cho người già trong thôn.”
Bởi câu nói ấy, người lớn mỗi nhà đều vội kéo bọn trẻ rục rịch nhào lên trước lại. Còn mấy đứa nhơ nhỡ nghe thấy chỉ có những đứa dưới 12 tuổi mới được chia thức ăn thì đều lộ vẻ mặt hâm mộ và ghen tị.
Sau khi miễn cưỡng duy trì trật tự, Vương Cương đếm số bánh đậu xanh và bánh nhân thịt.
Ba túi bánh đậu xanh có tất cả 200 miếng nhỏ, còn bánh thịt thì có một trăm cái.
Vương Cường cũng không ngờ cái bọc trong bé là thế mà đựng được nhiều bánh như vậy, nhất là một trăm cái bánh nhân thịt, đặt trong cái bọc cao chồng chất, trông rất là hấp dẫn.
Sợ làm bẩn đồ ăn, Vương Cương cũng không động đến nó, mà bắt đầu chia đồ ăn luôn cho mọi người.
Thôn Đại Nhạn dù gì cũng có gần 200 hộ, hơn nữa những đứa trẻ dưới 12 tuổi lại càng nhiều hơn, cả thôn có đến 96 đứa.
Vương Cương xác định lại số người lần nữa, mỗi đứa được hai cái bánh đậu xanh và một cái bánh nướng thịt.
“Ngoăm ngoăm, thơm quá! Ngon quá đi!”
Những đứa trẻ được chia thức ăn đều vui vẻ, nhưng chúng lại có những cách xử sự riêng.
Có đứa tham ăn, lấy được thức ăn là liền nhét vội vào miệng, chẳng để ý tới việc chạy về bên cha mẹ nữa.
Có đứa vừa cầm được bánh, cố nén cám dỗ, vội chạy về bên cha mẹ, giao bánh cho cha mẹ, “Cha, nương, xem này, bánh nướng nhân thịt đấy! Cha mẹ ăn đi.” “Con ngoan, đúng là con ngoan của mẹ! Con ăn hết đi, ngoan lắm, mau ăn hết đi, đừng để thừa.”
Có đứa thì ăn một ít, phần còn thừa thì chia sẻ cho anh chị em trong nhà hoặc là bạn bè của chúng. “Đại ca, nhị ca, đại đường ca (anh họ), các ngươi nếm thử đi, bánh nướng thịt ăn ngon lắm!” Làm các ca ca cười híp cả mắt, mỗi đứa cắn một miếng nhỏ.
“An An tỷ, cho ngươi ăn bánh đậu xanh này.”
“Mao Mao ngoan quá, tỷ tỷ cắn một miếng là đủ rồi, còn lại ngươi ăn đi.”
“Không được cướp! Đây là của ta, oa ───!” Cũng có trường hợp ăn xong rồi còn định cướp của đứa khác, bị những người lớn xách ra sau dạy dỗ.
Khi chia được một nửa bánh, Bá Du thúc đột nhiên “hửm” một tiếng.
Vương Cương quay đầu lại nhìn hắn.
“Lý Chính, ngươi xem!” Bá Du thúc không nói gì thêm, người nói câu này là một thôn dân thanh niên chỉ vào cái bọc để mở trên bàn, sửng sốt khẽ gọi Vương Cương.
“Xảy ra chuyện gì?” Vương Cương nhìn theo hướng ngón tay thanh niên chỉ.
Trong cái bọc để mở chất đống những bánh đậu xanh và bánh nướng nhân thịt, chẳng thấy điều gì lạ, thậm chí bánh nướng vẫn còn bốc khói nóng hôi hổi.
Khoan đã? Nóng hôi hổi?
Vương Cương nhớ bánh nướng nhân thịt mà hắn vừa phân phát ban nãy vẫn cứ nóng mãi, nhưng điều này có thể sao?
Không nói tới hai người kia đã đưa cái bọc này cho hắn được một khoảng thời gian mà ngay cả từ lúc mở túi ra đến giờ cũng đã gần hai khắc, trời thì lạnh như thế, làm sao mà bánh vẫn cứ nóng được?”
Vương Cương không tin, đưa tay sờ thử.
… Nóng, là nóng thật đấy!
“Lý Chính, ngươi nhận ra chưa? Mấy thứ này….” Thôn dân thanh niên dường như rất kích động, kéo tay Vương Cương lắp bắp run rẩy nói không nên lời.
Vương Cương nhìn chồng bánh, trong đầu như hiện lên cái gì đó, rồi chợt, hắn mở to hai mắt nhìn.
Hắn phân phát đến giờ cũng gần như chia hết cho bọn trẻ rồi, tại sao bọc bánh vẫn không thấy giảm đi?
Vương Cương giơ tay lên ra sức dụi mắt.
Thôn dân thanh niên run rẩy nhỏ giọng gọi: “Lý Chính, ngươi cũng phát hiện ra rồi sao? Đây, đây là chuyện gì vậy? Mắt ta không nhìn thấy vào ban đêm, lẽ nào ban ngày cũng bị mờ?”
“Bá Du thúc?” Vương Cương nhìn về phía người trung niên.
Bá Du thúc chau mày, dường như đang suy tư gì đó.
Vương Cương kéo lấy một tên thôn dân khác trông coi bên cạnh bàn, chỉ vào cái bọc vải hỏi: “Ngươi thấy không?”
“Cái gì?” Tên thôn dân kia sửng sốt, không hiểu gì cả?
Vương Cương gấp gáp lại kéo thêm Đại Dát Tử vẫn không hé răng, “Dát Tử, ngươi xem!”
“Xem cái gì?” Đại Dát Tử tức giận nói. Hắn vất vả mới cõng được lão nương về còn bị bà cụ mắng cho một trận, bây giờ vẫn đang giận lẫy.
“Xem… vừa rồi trước khi ta chia chỉ có ngần này, nhưng bây giờ vẫn y nguyên như thế? Ngươi nhìn xem có phải ta nhìn lầm rồi không?”
Vương Cương quá kích động, quên phải nhỏ giọng, hắn vừa nói vậy, mấy người thôn dân đứng bên bàn kể cả Đại Dát Tử cùng nhau tò mò vây lại tỉ mỉ kiểm tra.
Những đứa trẻ không được chia bánh bắt đầu làm ầm lên, Vương Cương vội vã bảo mấy người lớn đưa phần còn lại cho bọn trẻ rồi đuổi đi.
Mà chồng bánh đậu xanh và bánh thịt trông chỉ giảm đi một ít.
“Lý Chính, ngươi không đếm nhầm đấy chứ?” Có thôn dân hoài nghi nói.
“Sao ta lại đếm nhầm được! Ta đã đếm hai lần! Bá Du thúc cũng đếm hộ một lần, lẽ nào hai người chúng ta đều đếm sai chắc?” Vương Cương kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì? Bên kia ồn ào gì đó?” Có những người thấy lạnh đương định về nhà, thấy chỗ bàn gỗ tụ tập đông đúc cũng đều quay đầu lại nhìn.
“Bất kể có đếm nhầm hay không, còn nhiều như thế, tiếp theo chúng ta phải chia thế nào?” Đại Dát Tử nuốt nước miếng, nói.
Vương Cương cắn răng một cái, “Chia cho những người già trong thôn. Họ đã tiết kiệm khẩu phần cho nhiều người, mấy ngày qua chỉ uống nước chứ không được ăn gì. Chia bánh cho các nhà, để họ mang về cho cha mẹ, ông bà. Còn nhà nào mẹ góa con côi, chúng ta cũng đưa!”
Nghe nói phần bánh còn cũng không ít, vẫn có thể chia cho ông bà cụ trong nhà, mọi người vừa thấy lạ, vừa vui vẻ xúm lại nhận về.
Lần này, mấy người Vương Cương quan sát rất kỹ, thế nhưng… các suy đoán đều thất bại, chồng bánh đậu xanh và bánh thịt trong bọc gần như sắp hết sạch.
—
Vì cái ăn, Truyền Sơn và Canh Nhị không hề dừng lại dọc đường, Đại Hắc tung tăng vung chân chạy, chỉ chốc lát đã tới Tân kinh.
Tân kinh chỉ mở bốn cửa thành, bọn Truyền Sơn tiến vào từ cửa Bắc, phát hiện tinh thần của thủ vệ nơi đây tốt hơn so với Lâm Diêu rất nhiều.
Truyền Sơn nộp văn điệp và lệ phí qua cửa đã chuẩn bị sẵn cho thủ vệ thành, thủ vệ ra lệnh mở thùng xe.
Bên trong thùng xe, tiểu ngốc tử đang ngủ say.
Thủ vệ vừa thấy có trẻ con, nét mặt lập tức khẩn trương hơn, một thủ vệ còn đạp hẳn lên xe la, ló đầu vào trong nhìn thật kỹ, còn nghiêm túc so sánh với bức tranh trên tay.
“Huynh đệ, có phải nhà ai đánh mất con không?” Truyền Sơn bắt chuyện.
Thủ vệ đang quan sát tiểu ngốc tử kia nghe thấy, quay đầu lại nhìn Truyền Sơn, có lẽ cảm thấy mặt hắn cũng là người mình cả nên hòa hoãn đáp lại: “Có một vị đại nhân bị mất con. Nhưng chuyện không liên quan tới ngươi, ngươi tốt nhất đừng hỏi nhiều.”
Truyền Sơn gật đầu, “Hiểu rồi.”
“Ta thấy ngươi hình như đã từng đi lính, nể tình nên khuyên ngươi một câu, đừng nói bây giờ ngươi chỉ là một thương nhân nho nhỏ, kể cả ngươi có là quan to một phương thì đến kinh thành rồi, lời không nên nói, chuyện không nên hỏi cũng đừng nói và hỏi linh tinh, hiểu chưa?”
“Hiểu, đa tạ chỉ giáo.” Truyền Sơn chắp tay.
Thủ vệ ấy xuống xe, lại chỉ vào Canh Nhị, nói với Truyền Sơn: “Coi kỹ đệ đệ ngươi đấy, đừng để hắn chạy lung tung.”
Canh Nhị sững sờ, vì sao?
Truyền Sơn thì hiểu ngay, lại chắp tay nói: “Đa tạ!”
Thủ vệ ấy phất tay ra hiệu có thể đi rồi.
Một cánh cổng thành tách biệt hai phương trời.
Bên trong tân kinh, không khí phố phường và con người dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của chiến loạn bên ngoài, thậm chí còn náo nhiệt và phồn hoa hơn so với cựu kinh, cũng có nhiều vương công quý tộc mua vui trong cơn say, sống cuộc sống hào hoa xa xỉ phóng đãng mà người bình thường khó có thể sánh được.
Tiểu ngốc tử đã thay quần áo ngủ no rồi dậy, bò từ trong xe ra.
Canh Nhị ôm nó ngồi xuống bên cạnh.
Tiểu ngốc tử kẹp một cái kẹp trên tai, người qua đường nhìn thấy nó cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ chứ không tỉ mỉ quan sát nó, chỉ có cái dáng vẻ ngốc nghếch ngây ngô khó mà che giấu được.
Còn Canh Nhị, y không đeo kẹp tai làm nhòa dung mạo.
Truyền Sơn thầm thấy khó chịu, Nhị rùa nhà hắn lớn rồi, có da có thịt rồi nên phiền phức cũng tới, ngay cả thủ vệ trông cửa cũng thấy cái mặt của y dễ gây ra chuyện, khổ nỗi Canh Nhị lại thích giữ mình ở tuổi này nhất khi ở đây.
Có điều không phải hắn không thích Canh Nhị trêu hoa ghẹo nguyệt, mà là khó chịu vì rùa yêu nhà mình bị người ta thèm muốn, nhất là những ánh mắt xấu xa kia, làm hắn chỉ muốn móc mắt chúng ra.
Trong kinh thành, Đại Hắc không tiện đi nhanh, chỉ có thể chầm chập kéo xe đi về phía Hồ phủ.
“Ngươi đoán thử xem họ có biết Hi triều sắp diệt vong không?” Canh Nhị nhìn một công tử ca hoành hành bá đạo mang theo một đám tôi tớ thong dong đi qua trước mặt, hễ là nơi mà đám người kia đi qua, người qua đường đều chạy trốn cả.
“Càng là người biết nội tình mới càng yên tâm.” Truyền Sơn cười nhạt, “Tên Hồ Dư kia lấy sông làm ranh giới, có lẽ những người này nghĩ chỉ cần Lãng quốc không sang sông, họ vẫn có thể sống yên ổn được.”
“Đáng thương cho những dân chúng bình thường này, người nào người nấy đều lo ngay ngáy không được yên thân. Trên đường lắm người chạy nạn từ phương Bắc tới thế kia.”
“Bây giờ muốn chạy về đây cũng khó, có rất nhiều nơi đã bị chặn lại, hễ là dân nhập cư trái phép qua sông đều bị giết cả.”
“Không hỏi mục đích? Hai bên đều giết sao?”
“Đúng vậy, hai bên đều giết dân chúng Hi triều, kể cả bên này sông.”
Canh Nhị trầm mặc. Nguyên nhân y trầm mặc có rất nhiều, một trong số đó chính là kể từ sau khi vào thành, đã có không ít người hoặc đang nhìn lén y, hoặc quan sát y một cách lộ liễu, làm y có phần không quen khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế. Có lẽ y nên tiếp tục làm mình tròn tròn thì hay hơn?
Hồ phủ nằm ở phía Bắc hoàng cung, trông như thể một bộ phận của nó.
Canh Nhị ngồi trên mái hiên cao cao, miệng đầy dầu mỡ.
Còn Đại Hắc, do vấn đề về khẩu vị nên đã bảo hai vị cha lấy cho nó đậu nành và rượu trắng ngon nhất, xách một giỏ trứng gà đi ăn mảnh.
Tiểu ngốc tử được dán bùa ẩn thân của Nhị cha, hai tay đang cầm chặt con chim cút ra sức gặm cắn.
Truyền Sơn lấy tay áo lau miệng cho Canh Nhị, bất đắc dĩ nói: “Món vịt bát bảo này vừa rồi ngươi đã ăn bốn con, chúng ta đổi món khác được không?”
“Món này ngon! A, suýt thì quên mất, cho họ nếm thử luôn.” Canh Nhị vung tay lên, 96 con vịt bát bảo đặt trên mái ngói thoắt cái đã mất đi một nửa. Đồng thời đề phòng thôn dân thôn Đại Nhạn đã lâu không được ăn nhét đầy bụng khó tiêu, y còn tốt bụng bảo Si Ma mang theo thuốc bột vẩy về phía những thôn dân kia.
Si Ma rất trung thành làm công tác vận chuyển vô hình.
“Hồ gia này giàu lắm à?” Canh Nhị hỏi.
“Đương nhiên, không thì ngươi nghĩ thử xem nhà người bình thường có thể tùy tiện làm trăm mâm cỗ vậy hay sao? Ngươi nhìn lại những món ăn chuẩn bị kia, không tính tới 20 mâm dành cho khách quý, chỉ với khách khứa bình thường ăn 80 bàn kia thôi, mỗi bàn cũng không dưới 20 lượng bạc.”
Canh Nhị trải qua chuyện bồi thường cho La gia thôn cũng phần nào hiểu được tỷ giá và tầm quan trọng của tiền bạc, nghe vậy mới giật mình nói: “Thế còn ghế khách quý thì sao?”
Truyền Sơn bưng hẳn một nồi đất cực to, múc một muỗng canh húp, “Nào, nếm thử món nhân sâm hầm gà này đi, nhân sâm này là loại nguyên củ và ít nhất cũng phải mười năm đấy.”
“Đắt lắm à?”
“Đắt lắm!” Truyền Sơn khẳng định.
Canh Nhị lập tức há miệng, đợi đút đồ ăn.
“Ngon không?”
Canh Nhị chép chép miệng nếm thử, bình luận: “Cũng được, nhưng không ngon bằng của ngươi, ngươi hầm canh gà không cần nhân sâm cũng ngon hơn món này.”
Truyền Sơn cười, “Một món ăn này ít nhất cũng phải 30,40 lượng bạc, càng khỏi bàn tới hải sản hiếm thấy trong đất liền này.”
Nói đến đây, Truyền Sơn cũng bất giác ghen tị. Nếu không phải đi vào con đường tu luyện, có lẽ cả đời hắn cũng không có cơ hội để ăn hải sản. Đừng nói tới ăn hải sản, không tu luyện thì hiện giờ hắn đã chết trong Hắc Ngục ở Vân Sơn từ lâu rồi.
Canh Nhị nhớ đến thôn Đại Nhạn, “Thôn Đại Nhạn ngay gần kinh thành, địa thế đẹp như vậy, dù đất đai cằn cỗi, nếu Hồ tiểu kê đã muốn buôn bán phát tài thì sao lại để dân chúng địa phương chẳng đủ cơm ăn.”
“Cha con Hồ Dư làm sao mà quản lý được nhiều như vậy, đối với họ, bách tính có cơm no áo ấm hay không chẳng quan trọng, chỉ cần họ ăn no là được.”
“Bỏ gốc lấy ngọn.”
“Hơn nữa… ngươi có tin chuyện cha con Hồ Dư cũng không biết gia đinh nhà mình thu tiền mừng ở bên ngoài không?”
“Thật sao?”
“Ngươi xem, Hồ phủ ở tân kinh, còn thôn Đại Nhạn dù ở gần tân kinh, nhưng cũng phải cách gần 200 dặm đường, bình thường ngươi có đi xa đến thế để thu tiền mừng không? Hơn nữa không biết một thôn trang liệu có thu được hơn 10, 20 lượng bạc hay không. Hồ gia sẽ cần chút tiền lẻ đó chắc?”
“Ý ngươi là có người mượn danh nghĩa Hồ gia để ỷ thế hiếp người?”
“Đúng! Nếu gia chủ không giỏi quản lý đám thuộc hạ thì càng là bọn người làm của đại quan càng đáng sợ, chúng cũng không biết cách xây dựng danh tiếng tốt cho chủ, chúng chỉ biết ỷ thế hiếp người bóc lột bách tính. Chẳng hạn như thôn Đại Nhạn, nếu ta đoán không sai, người quản lý điền trang Hồ gia chẳng qua là một tiểu đầu mục gia nô mà thôi. Loại gia nô quản điền trang này, còn chẳng được xếp vào gia nô cấp 2 ở Hồ gia.”
“Thảo nào họ vẫn mắng Lưu lão cẩu gì đó.”
“Hồ gia đáng ghét, những tên gia nô chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia còn đáng ghét hơn!”
Canh Nhị nhìn tiểu ma đầu nhà y, bỗng đổ cả nồi canh vào bụng, vươn tay sờ đầu hắn, an ủi: “Đừng nóng, ta cho ngươi 20 củ nhân sâm rừng ngàn năm, ngươi tha hồ mà nấu.”
“… Thật sao?” Con rùa keo kiệt này khi nào thì đổi tính hào phóng vậy?
Canh Nhị do dự, “Có lẽ ngươi cần bàn với chúng nó, ngươi biết đấy, nhân sâm trên ngàn năm rất dễ hình thành linh trí, chỗ ta có 20 củ, tuy vẫn chưa mở linh trí nhưng đã có tâm tư rồi. Ngươi có lấy không?”
Ta biết ngay ngươi giả hào phóng mà, định để ta ngắm cho đỡ thèm chắc?
Truyền Sơn vung tay lên, vô cùng hào phóng: “Thôi, ngươi giữ đi. Dù ngươi cho ta thật, ta cũng không dám ăn. Ta vừa tu ma, ăn liền 20 củ linh sâm 2000 năm khai trí, chờ đến lúc độ kiếp, thiên lôi không đuổi theo đánh ta gấp bội lần mới là lạ.”
“Sáng…” Tiểu ngốc tử bỗng xen ngang.
“Sáng cái gì? Đã ăn xong chim cút chưa? Nào, cho ngươi ăn canh ngọt này, cẩn thận nóng đấy.” Truyền Sơn lau miệng cho thằng bé, bưng một bát canh ngọt cho nó, từ từ dùng thìa múc.
Thằng bé chật vật ăn, vẩy nước ra khắp nơi.
Canh Nhị kề sát vào Truyền Sơn, “Vậy thế này đi, sau này ta đòi chúng mấy cái rễ cho ngươi chế thuốc ăn, thêm chút mật vào, lúc không ăn thì lấy nó để làm ích cốc cũng được.”
Truyền Sơn tỏ ý mình không có yêu cầu cao, được chút ngon ngọt như thế cũng được. Để biểu hiện sự vui mừng, hắn bưng một nồi canh lên đút cho rùa con nhà hắn, thi thoảng hắn cũng húp một ngụm.
Lúc này, Nhị quản gia Hồ Hữu Tài của Hồ gia đang vội vàng chạy về bếp, vì tiệc cưới ngày hôm nay, ngoại trừ đầu bếp Hồ phủ ra, họ còn mời tới cả đầu bếp nổi tiếng kinh thành.
Tân nương mà Hồ phủ cưới vào cửa hôm nay có thân phận khá cao, khách khứa tới mừng phần lớn đều có thân phận sang trọng, tiểu vương gia nhà hắn cũng dặn mãi… nói chung bất kể thế nào thì bữa tiệc ngày hôm nay cũng không thể xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Vì thể hiện sự hoàn hảo trước khách khứa, sau khi xác định thực đơn, phòng bếp Hồ gia đã bắt đầu chuẩn bị công việc từ nửa tháng trước, còn đầu bếp chính cũng đã vào phủ ở từ 5 ngày trước.
Bây giờ sắp đến giờ tiểu vương gia đón dâu, khách khứa cũng đến gần hết, tiệc rượu sắp bày biện, Hồ Hữu Tài phụ trách tiệc cưới cũng không ngồi yên nổi nữa, bất chấp những tên đưa hối lộ tới cửa, bước nhanh về phía bếp, vừa vội vàng vừa lẩm bẩm nói: “Hôm nay ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì sai làm, cầu trời phù hộ, cầu trời phù hộ!”
Còn bên bếp kia, cũng đang có một người đầu đầy mồ hôi chạy về phía thiên viện.
Hai người càng ngày càng sắp đụng mặt nhau.
Trên mái hiện nhà chính của Hồ phủ, Truyền Sơn không còn uống canh gà nữa mà bắt đầu uống rượu, uống được hai ngụm đã mò sang bên cạnh thiếu niên đùa giỡn lưu manh.
Canh Nhị lấy ra một tấm lôi phù, dán “bẹp” một cái lên trán hắn. Đồ đệ của ta còn đang ở đây mà ngươi dám xằng bậy!
“Tiểu ngốc tử hiểu cái rắm gì.” Truyền Sơn bóc tấm lôi phù ra nhét vào ***g ngực, ôm lấy rùa béo nhà mình, vừa liếc mắt vào trong quần áo y, vừa tán phét: “Mùi vị món canh gà này cũng được, nhưng cứ cảm thấy nó vẫn còn thiếu cái gì đó.”
“Đó là bởi vì cơ thể ngươi đã không cần nó.” Canh Nhị phun xương vịt đã gặm sạch ra, mở cái nồi đất đựng món “đầu sư tử”, lấy đũa ngọc ra chọc một miếng nhét vào miệng, tiện thể lại lấy nó đâm chọc bàn tay xấu thói của ai kia.
Ai kia bị chọc, không lùi mà tiến tới, đưa bàn tay to ra bóp mạnh cái mông làm hắn mê muội, miệng còn nghiêm túc phụ họa: “Cho nên khi tu vi tăng cao, tu giả chỉ ăn linh thực chứ không dùng thức ăn bình thường nữa?”
“Ừ.” Có lẽ Canh Nhị cảm thấy món “đầu sư tử” cũng ngon nên ăn mấy miếng liền, nhìn thấy vẫn còn khá nhiều nên đưa cho thôn Đại Nhạn luôn.
“Ngươi ăn từ từ thôi, không ai giành với ngươi đâu. Ngươi cũng là tu giả, sao lại thích ăn những món bình thường này?” Len lén kéo áo ra một chút.
“Chỉ cần là thứ ăn được, ta đều thích.” Đẩy móng vuốt ra, túm áo lại.
“Rùa tham ăn.” Truyền Sơn bóp miệng y, “Đêm nay chúng ta lấy được vật báu kia xong thì vào hoàng cung ở một đêm đi?”
“Tại sao phải chạy vào cung ở?” Canh Nhị chẳng hiểu gì.
Truyền Sơn mê đắm nói: “Ta muốn ‘ôm’ ngươi trên long sàng.”
Canh Nhị, “…”
Tiểu ngốc tử nghe thấy chữ quen thuộc, chẳng mấy khi lại nói rành rọt từng chữ: “Long, ta.”
“Ta biết ngươi là long, người lớn nói chuyện trẻ con đừng xen miệng.” Truyền Sơn đút một viên bánh trôi nhân thịt vào miệng thằng bé, ôm Canh Nhị dụ dỗ: “Béo à, chúng ta vào hoàng cung ngủ hết 72 viện một lần đi? Ca đảm bảo mỗi đêm sẽ dùng các tư thế khác nhau ‘làm’ ngươi, nhất định sẽ làm ngươi sướng không gì bằng, như tối hôm qua ta ‘làm’ ngươi ấy…”
Canh Nhị bỗng lấy ra một tấm bùa bắt đầu viết thơ.
“Ngươi đang làm gì thế?”
“Ta báo chuyện thôn Đại Nhạn cho Vạn Tư Triết, bảo hắn phái người liên hệ với Vương Cương. Việc này vốn là việc ngươi nên làm, nhưng ngươi rõ ràng đã quên mất.” Canh Nhị khinh bỉ liếc nhìn hắn.
“Ta chưa quên, ta đang định đợi lát nữa sẽ liên hệ với họ.” Truyền Sơn u oán, ‘vợ’ hắn càng ngày càng khó dụ. Được rồi, nam nhân đã thương vợ thì nhịn được hết, kể cả bực bội đến đâu, ‘vợ’ đã không muốn cũng phải nhịn.
Ma đầu thầm tuôn lệ trong lòng, không nỡ dày vò Nhị rùa nhà mình, trong cơn nóng giận đã vét hết món ngon người ta chuẩn bị trong bếp, không hề để lại bất kỳ một món nào.
Bên này, người phụ trách bếp ăn Lưu Tam Vương và Hồ Hữu Tài cuối cùng cũng gặp nhau.
“Nhị quản gia!” Lưu Tam Vương nức nở gọi.
“Sao? Gọi cái gì mà gọi? Hôm nay là ngày gì mà ngươi dám khóc hô trong phủ?” Hồ Hữu Tài nói một câu làm Lưu Tam Vương không dám nức nở nữa.
—
Còn bên thôn Đại Nhạn, mọi người vẫn đang ở sân phơi lúa mì của làng.
“Nương, có vịt! Con muốn ăn vịt.” Một thằng nhóc bị cha mẹ bắt phải chia bánh nướng nhân thịt cho anh chị em, còn nó chỉ có thể ngậm ngón tay cho đỡ thèm chỉ vào cái bàn gỗ trước mặt nói.
“Ha ha ăn, cả ngày mày chỉ biết có ăn thôi, không phải mới vừa rồi đã ăn bánh đậu xanh ư. Vịt ở đâu ra nữa? Cứt vịt cũng chẳng có mà ăn ấy, đi, về nhà!” Người nương này chỉ muốn kéo con về nhà.
“Nương!” Đứa lớn nhất bên cạnh gọi.
Người nương này nhìn theo ánh mắt đứa con trai… rồi ngây người.
“Làm sao nữa?” Người cha vác cuốc quay đầu nhìn lại.
“Vịt… thơm quá…” Đứa con trai và con gái lớn cùng nhau nuốt nước miếng.
Vương Cương trợn trừng mắt.
Bá Du thúc trừng mắt nhìn cái chậu sành bỗng dưng xuất hiện trên bàn gỗ, ra sức dụi mắt.
Ngay vừa rồi, khi Vương Cương phát nốt miếng bánh nướng nhân thịt và bánh đậu xanh cuối cùng, trong lúc tất cả mọi người bọn họ còn đang tiếc nuối thì cái túi vải trên bàn đột nhiên biến mất, rồi thì một cái chậu sành cỡ trung xuất hiện thay vào đó.
Chậu sành cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ, điều ly kỳ là xuất hiện với cái chậu sành còn có một con vịt bát bảo béo phì, da thịt trơn nhẵn, mùi thơm nức mũi!
Đại Dát Tử lơ mơ tiến về phía trước một bước.
Những người khác cùng nhìn hắn.
Đại Dát Tử đưa tay vặt một miếng thịt từ trên con vịt xuống.
“Xịt…” Mọi người vây quanh trước bàn gỗ cùng nuốt nước miếng.
“Lý Chính, ta không sợ chết, trước khi chết còn có thể ăn được…”
“Câm miệng!”
Bá Du thúc ngăn Vương Cương lại, “Để ta, ngươi là Lý Chính, thôn này cần ngươi.”
Vương Cương cười với Bá Du thúc, thoắt cái đã nhét thịt vịt vào miệng.
Các thôn dân phát hiện ra vịt dần dần vây lại.
Có người không biết, nghe thấy người khác kể cũng hiếu kỳ quay người lại.
“Có vịt thật à?”
“Thật đấy! Nhà thím Vương Lục nhìn thấy, họ ở gần cái bàn nhất.”
“Vịt ở đâu ra?”
“Chịu… Có lẽ thần tiên thấy chúng ta đáng thương nên đưa tới, ha ha!”
Thôn dân vây quanh trước bàn khẩn trương nhìn Vương Cương.
Đại Dát Tử liên tục nuốt nước miếng, lại túm thật chặt cạp quần, “Lý Chính, sao rồi? Có thể ăn không? Ăn ngon không? Có thể chia cho ta một miếng không? Đời này ta mới chỉ thấy trong tửu lâu thôi, còn chưa từng ăn vịt bát bảo đâu. Đây là… vịt bát bảo đúng không? Ngươi xem trong bụng vịt còn nhét không ít thứ.”
Trời lạnh như thế mà con vịt đựng trong chậu sành vẫn đang bốc hơi nghi ngút, một mùi hương khó tả chui vào mũi biết bao thôn dân đã lâu không được ăn no, làm họ càng ngày càng đến gần cái bàn gỗ.
“Lý Chính?” Các thôn dân khẩn cấp nhìn về phía Vương Cương.
Vương Cương lau miệng, lại còn mút ngón tay rõ là mất mặt, mùi thịt ấy vẫn còn lưu lại dư vị trên ngón tay.
“Chắc là… có thể ăn được.” Vương Cương cũng không dám chắc, nhưng cái mùi vị kia… đối với những người đã đói lâu ngày, quả nhiên là dù có ăn xong rồi chết luôn, họ cũng đều bằng lòng!
“Có thể ăn thì chia đi! Lý Chính, ngươi mau chia đi.” Đại Dát Tử sốt ruột lắm.
“Chỉ có một con vịt thế này thì chia kiểu gì?”
“Chia cho nhà ta một miếng đi. Cha ta đã mấy ngày không ăn cơm rồi, hắn còn phải đi làm đồng, không có sức thì làm sao mà làm được.”
“Cho nhà ta một miếng, vừa rồi nhà ta chẳng được chia cái gì!”
“Ta chỉ cần một ngụm canh thôi, bên trong có canh không?”
“Cho ta! Ta muốn!”
“Cho nhà ta!”
“Được rồi, đừng làm ồn!” Vương Cương hét lớn một tiếng, bảo các thôn dân trung niên xung quanh chen lên tách mọi người ra khỏi bàn gỗ.
“Không được cướp, làm rơi vỡ rồi thì không ai được cái gì đâu.”
“Đúng, nghe lời Lý Chính, để Lý Chính chia.”
Vương Cương nhìn Bá Du thúc.
Chỉ có mỗi một con vịt, chia kiểu gì mới có thể vui lòng mọi người, đây tuyệt đối là một vấn đề khó.
“Chia cho bà bầu đi. Không phải trong thôn đang có hai nhà có con dâu đang mang thai sao? Họ cũng đã lâu không được ăn no, con vịt này cứ để họ ăn bồi bổ thân thể là được.” Bá Du thúc đề nghị.
Vương Cương thấy cách chia này khả thi nên nói cho mọi người biết.
Tuy các thôn dân cũng có phần bất mãn vì không được chia thịt vịt thơm ngon, nhưng cách chia như vậy quả thực cũng là công bình nhất vào lúc này nên cũng không ồn ào ầm ĩ.
Hai nhà có bà bầu thì mừng rỡ, vừa cảm ơn xin lỗi mọi người, vừa nhanh chân chen lên trước.
Những người dân khác đều nhìn họ bằng ánh mắt ước ao đố kỵ ghen ghét.
Vương Cương cười khổ, “Dù gì các ngươi cũng phải lấy bát để chia chứ, chẳng lẽ cứ tay không mà cầm à?”
Người hai nhà cười xòa, mau chóng gọi bọn trẻ chạy về lấy bát lấy chậu.
Tuy rằng đã có quyết định thịt vịt rơi vào nhà nào, nhưng tất cả mọi người không nỡ rời đi, lúc này cho dù là ngửi được một chút mùi thơm thôi cũng được, nhất là bọn trẻ, nước miếng rơi tí tách chen lên trước.
Trước mặt nhiều người, Vương Cương lấy vịt ra khỏi chậu sành, dùng tay xé một con làm hai, ngay cả các loại nguyên liệu bổ trong bụng vịt cũng được chia đôi.
Người hai nhà cười híp mắt, những thứ trong bụng vịt họ còn chưa từng thấy bao giờ.
“A Cương!” Bá Du thúc khẽ gọi.
“Lý Chính!” Mấy giọng nói đồng thời vang lên.
Vương Cương khó hiểu quay đầu lại.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào cái chậu sành trên bàn.
Trong chậu sành, bỗng dưng lại xuất hiện thêm một con vịt bát bảo béo phì.
“Lấy ra đi! Lấy ra xem còn nữa hay không!” Đại Dát Tử tự dưng sáng ra, chỉ vào chậu sành lớn tiếng nói.
Không ai cảm thấy sợ, các thôn dân đói bụng chỉ cảm thấy đây là ông trời phù hộ, tổ tông hiển linh.
Vương Cương vươn tay, lại dừng lại giữa chừng.
Một thôn dân lẩm bẩm nói: “Vừa rồi ta đã thấy lạ, bánh nướng nhân thịt và bánh đậu xanh trong cái bọc cũng chỉ có ngần ấy, sao tự dưng lại thêm nhiều như thế.”
“Đúng rồi, vừa rồi ta cũng thấy lạ. Ta còn tận mắt thấy nó nhiều ra gấp đôi nữa.” Một thôn dân khác phụ họa.
Bá Du thúc vỗ vai Vương Cương, đưa tay xách con vịt bát bảo mới xuất hiện trong chậu sành.
“A a a ───!” Cũng không biết ai là người đầu tiên mừng rỡ thét lên.
“Vịt kìa vịt kìa! Có thật kìa!”
“Lấy ra đi, lấy ra xem thử nữa đi!” Các thôn dân vây quanh bàn gỗ đều điên cuồng.
Có lẽ họ đã đói mờ mắt, có lẽ tất cả những gì họ thấy bây giờ chỉ là ảo giác, nhưng có một phần khả năng, tất cả đều là thật!
Một con vịt vừa lấy ra, lại có một con vịt khác xuất hiện.
Các thôn dân vây quanh bàn gỗ hầu như đều lấy một con.
Tất cả mọi người sắp vui chết đi rồi.
Người đằng sau không ngừng chen lên trước, người trước mặt không nỡ rời đi.
Vẫn là Vương Cương và Bá Du thúc tỉnh táo lại trước, vội bảo mấy tráng niên duy trì trật tự, sau đó mới miễn cưỡng không tạo thành tình trạng tranh giành.
Lão nhân vốn đang ở trong nhà và một vài người phụ nữ không có quần áo không tiện ra ngoài, sau khi nghe thấy tin tức rồi, cũng mặc kệ xấu hổ và giá lạnh, bọc thêm mấy thứ che thân, chạy ra khỏi nhà.
“Gà! Có gà, là gà quay!”
Số vịt xách ra được có tất cả 48 con, sau đó chính là gà quay nguyên con.
Sau gà quay là viên bánh trôi nhân thịt to như đầu người lớn, sau nữa là cá kho, thịt kho tàu… cùng với một số món họ không biết tên.
“Bùm!” Lão nhân trong thôn bỗng quỳ xuống, hai tay giơ lên cao, lớn tiếng khóc hô: “Đây là chậu châu báu a! Đây là thần tiên cứu mạng người mà! Thôn Đại Nhạn chúng ta chưa đến đường cùng ───!”
Qùy xuống theo vị lão nhân này là các lão nhân từ 50 trở lên, mỗi người đều ra sức lễ bái với ngọn núi nhỏ bên phía Đông Bắc chôn tổ tiên họ.
“Chậu châu báu… Đúng, đây là chậu châu báu! Hai huynh đệ đánh xe kia chắc chắn là thần tiên!”
Đại Dát Tử bỗng nhiên khóc, quỳ “bụp” xuống lớn tiếng khóc với Vương Cương, “Lý Chính, là ngươi! Là người tốt bụng nên thần tiên mới hiển linh! Nhất định là thần tiên thấy ngươi tốt bụng nên mới giúp đỡ chúng ta, Lý Chính, ta khốn nạn! Ta… suýt thì sai lầm rồi. Oa a ───!”
“Đúng, nhất định là như thế.” Những thôn dân khác cũng nói: “Chúng ta sống khốn khó như vậy, nhưng chúng ta cũng không làm chuyện xấu, cho nên thần tiên mới phù hộ chúng ta, cho nên thần tiên mới đưa cho chúng ta một cái chậu châu báu.”
Chúng thôn dân cùng nhau sùng bái nhìn về phía Vương Cương – Lý Chính trẻ tuổi.
Vương Cương nắm chặt hai tay, kích động run người.
Bá Du thúc cố kiềm chế tâm tình kích động, thấp giọng hỏi Vương Cương, “Hai huynh đệ đưa bọc cho ngươi có để lại tên không?”
Vương Cương lau sạch chút nước mắt bất cẩn chảy ra, cười nói, “Có, nhưng vừa nghe đã biết là tên giả. Đại Hán đánh xe nói hắn tên Canh Đại, còn đệ đệ hắn tên là Canh Nhị.”
“Canh Nhị!?” Bá Du thúc bỗng nắm chặt tay Vương Cương, hai mắt trợn trừng, “Ngươi nói gì? Ngươi nói đôi huynh đệ kia tên là gì?”
Thảo nào hắn thấy đại hán kia rất quen, người nọ không phải là người đã từng bố thí cho hắn một miếng bánh – La Truyền Sơn chứ?
—
Phòng bếp Hồ gia đang náo loạn.
Hồ Hữu Tài đang mắng chửi người phụ trách phòng bếp.
Lưu Tam Vương kêu khóc như muốn tắt thở.
“Tìm! Nhất định phải tìm ra tên trộm trộm đồ ăn!” Hồ Hữu Tài rát cổ họng, mặt đỏ bừng cao giọng hô to.
“Nhị quản gia, ngài nói phải làm sao đây? Sắp đến tối bày tiệc, giờ có làm cũng không kịp nữa!” Lưu Tam Vượng khóc thét.
“Đi tìm đại quản gia, việc này nhất định phải bẩm lên, nhất định là có người gây bất lợi cho Vương gia. Ngươi còn không mau đi!” Hồ Hữu Tài rống lên.
Lưu Tam Vượng chạy xấp chạy ngửa ra ngoài, hắn không muốn đi, đi rồi chắc chắn sẽ không tốt lành gì, nhưng hắn cũng không dám không đi.
Hồ Hữu Tài chỉ vào từng người trong phòng bếp, “Ngươi, cả các ngươi nữa! Nhiều thức ăn như vậy đều biến mất, mấy đầu bếp các ngươi khó mà tránh được trách nhiệm. Người trong phòng bếp này cũng không ai trốn được.”
Canh Nhị trên nóc nhà hơi buồn, chọc đại nam nhân bên cạnh, hỏi: “Ngươi có nghe thấy không? Chúng ta trộm đồ ăn rồi, những đầu bếp và phụ bếp kia sẽ xui xẻo đấy.”
“Không sao, ta tự có sắp xếp.” Truyền Sơn cười, gọi Si Ma ra, bảo nó theo dõi hành động của thôn dân thôn Đại Nhạn, tùy thời thì báo cho hắn. Rồi hắn đứng lên hỏi: “No chưa? Đi, mang ngươi đi kiếm vàng.”
“Kiếm vàng? Ở đâu mà kiếm?” Canh Nhị ôm tiểu ngốc tử, lau mặt và tay cho nó, dạt dào hứng thú hỏi lại.
Truyền Sơn cười, nhưng không nói thẳng cho y biết.
Tiểu ngốc tử ăn no căng bụng, hai tay ấn bụng xuống, nghiêng đầu nhìn một nơi nào đó trong Hồ phủ, thì thào nói: “Sáng…. Sáng…”
Truyền Sơn dừng bước, quay đầu nhìn về phía tiểu ngốc tử.
Canh Nhị nhìn Truyền Sơn.
Truyền Sơn nhìn theo ánh mắt tiểu ngốc tử, triển khai thần thức, thứ ẩn dấu dưới mái hiên kia nhất thời hiện rõ rành lên trong mắt hắn.
“Chậc, suýt thì bỏ qua.” Truyền Sơn quay đầu hài lòng nhìn tiểu ngốc tử, “Không sai, cũng hữu ích đấy. Vẫn là rùa nhà ta tinh mắt, thu nhận một đồ đệ cũng không bình thường.”
Canh Nhị cũng phóng thần thức ra, không bao lâu sau mắt đã sáng rực, ôm tiểu ngốc tử xông xuống dưới, “Thứ tốt! Mau!”
Truyền Sơn cười to, cấp tốc đuổi theo.
HẾT7
Nê: quả thực càng đi tới cuối càng mệt, bản chất của con người càng thể hiện sự xấu xa hết cỡ.
Đang gặp “bình cảnh” đây, mọi người check chính tả hộ nhé ;____;
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT