Nói tới việc Truyền Sơn vốn định tìm một nơi khác để bế quan tu luyện một thời gian, nhưng sau khi dạo quanh Trương phủ một vòng, hắn quyết định ở lại Trương phủ.
Mặc dù trận ngoài của thành Lâm Diêu do phái Thanh Vân để lại đã bị hắn phá, nhưng trận trong trận do Càn Khôn Tử để lại vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, nhất là trung tâm mắt trận.
Vốn dĩ, mắt trận kia do ngưng tụ lượng lớn oán khí nên mới có thể ‘thai nghén’ nên Thiên sinh ma vật và Hận tình quả, tạo thành sự khác biệt khí hậu giữa từng vùng, từ dương sinh âm. Nếu Hận tình quả thuận lợi ra đời thì mắt trận để lại này chắc chắn sẽ trở thành huyệt cực âm, nơi tuyệt tử, sau này không những không thể cho người ở, mà đến ngay cả trăm dặm xung quanh nó đều sẽ trở thành đầm lầy hắc ám người vật không thể tiến vào được, nếu vào ắt phải chết.
Nhưng khéo sao công pháp của Truyền Sơn có sự đặc biệt, không những hấp thu toàn bộ oán khí giữa mắt trận, mà còn hoàn trả một phần nguyên khí hỗn độn.
Phần nguyên khí hỗn độn này đã bị Hận tình quả hấp thu hơn một nửa, không những giúp nó thuận lợi trưởng thành mà còn ra đời sớm hơn. Phần nhỏ còn lại đã bị mắt trận hấp thu, do trận pháp.
Nguyên khí hỗn độn là cội nguồn, là sự sống của nguyên khí trong thiên hạ, vì thế, nơi vốn là huyệt cực âm liền trở thành nơi có sự sống, dần dà tạo nên một thế giới nhỏ. Thế giới nhỏ này có lẽ không thích hợp cho người và vật thường ở lại, nhưng rất thích hợp dùng cho Ma tu và Qủy tu tu luyện.
Nghĩ tới đây, Truyền Sơn không khỏi suy đoán, thất kiếp tán tiên Càn Khôn Tử kia có phải đã dự liệu được tất cả từ trước hay không?
“Kể ra thì thất kiếp tán tiên kia đúng là một người trạch tâm nhân hậu.” Truyền Sơn nói với Canh Nhị: “Nhìn từ việc hắn chỉ vây khốn Trách Yểm chứ không giết gã thì có thể thấy được sát tính cũng không nặng, hơn nữa…”
“Hơn nữa lòng dạ rộng rãi, đối xử bình đằng với cả Ma tu và Tiên tu.” Canh Nhị nói tiếp: “Hắn thân là Tán tiên nhưng không cướp đoạt Hận tình quả Thiên sinh ma vật, loại Thiên sinh ma vật này trước khi ‘chín’ đều là chí bảo, đối với Tán tiên, Tán ma đều là vật đại bổ.”
Truyền Sơn sờ đầu y, “Nếu hắn mang lòng từ bi, vậy chúng ta sẽ giúp hắn phen nữa. Nhị béo, có nghĩ ra cách gì để làm tu giả tu vi cao nhìn thấy trận trong trận này, sẽ cho rằng trận pháp đã phá, nhưng thực tế thì trận pháp vẫn còn không?”
“Để ta nghĩ thử…”
Cùng ngày, Truyền Sơn bảo người Trương gia thu dọn hành lý, nói muốn đưa họ tới nơi an toàn.
Trương Nghiễn Gia còn thấy lạ, “Không phải chuyện ở đây đã được giải quyết rồi sao? Vì sao chúng ta không thể ở lại nhà?”
Truyền Sơn trả lời: “Đối với lão tổ phái Thanh Vân, những thứ kia rất quan trọng. Hắn đã chuẩn bị 400 năm trời nhưng chỉ nhận được công dã tràng, chắc chắn hắn sẽ phái người hoặc tự mình tới đây kiểm tra. Đến lúc đó các ngươi ở lại chỗ này, sợ rằng không được bảo đảm an toàn, chi bằng tạm thời tránh đi, đợi ta giải quyết triệt để phái Thanh Vân, các ngươi lại dọn về cũng không muộn.”
Trương Nghiễn Gia nghĩ thấy cũng có lý, vái chào Truyền Sơn một cái, “Truyền Sơn, ngươi có ân với Trương gia ta, Trương gia ta ghi nhớ trong lòng. Nếu có gì cần, xông pha khói lửa không chối từ!”
“Trương thúc nói quá lời rồi.” Truyền Sơn vội nâng Trương Nghiễn Gia dậy, “Ta đây cũng là đang báo ân, nếu ngài báo lại, chúng ta cứ báo tới báo lui không dứt được.”
“Vậy thì có gì không tốt?” Trương Nghiễn Gia vuốt râu mỉm cười.
Truyền Sơn hiểu ra ngay, lúc này cười ha ha, “Hay hay hay, như vậy đi, Trương thúc, nếu ngài không ghét bỏ, không ngại đến thành Song Hà du ngoạn một thời gian được không?”
“Thành Song Hà? Nơi hiện tại Truyền Hải đang ở?”
“Đúng vậy, hiện nay Truyền Hải đang làm Lý chính ở đó, nhưng hắn không am hiểu quản lý dân chính, đang buồn phiền phải làm cách nào mới thu xếp được tốt cho đám nạn dân. nếu Trương thúc đồng ý qua, đúng lúc cũng có thể hướng dẫn bảo ban tiểu tử kia.” Vì suy nghĩ cho đệ, ai đó ra dáng huynh trưởng thuyết phục.
Trương Nghiễn Gia không suy nghĩ nhiều, nhận lời ngay tắp lự.
Lo liệu quản lý dân chính vốn là việc hắn am hiểu, theo suy nghĩ của Trương Nghiễn Gia, quản lý một thôn trang với hơn trăm hộ có gì khó khăn? La gia Truyền Sơn chắc chắn là sợ nhà hắn qua ăn nhờ ở đậu lòng dạ khó chịu nên mới cố ý tìm một lý do như vậy.
Mà hắn cũng rất vui vẻ nhận được lý do ấy. Lý do ấy không những có thể có thêm niềm vui trong cuộc sống lẩn trốn buồn chán, mà còn có thể phát huy sở trường, có thể dạy dỗ đệ tử hắn yêu thích, có thể nói, đây đúng là một chuyện không thể tốt hơn được.
Truyền Sơn thấy Trương Nghiễn Gia nhận lời liền trưng ra khuôn mặt đẹp trai lai láng, cười hiền, “Đúng rồi, nếu Trương thúc tới đó bây giờ, nói không chừng còn gặp được một người bạn muốn gặp từ lâu nữa.”
“Bạn ư? Là ai vậy?” Trương Nghiễn Gia hiếu kỳ.
Truyền Sơn chỉ cười nói rằng: “Chờ Trương thúc tới thành Song Hà là biết.”
Ai kia vô tư nghĩ, ha hả, người ngài ngưỡng mộ cũng coi như bạn cũ đi? Tốt xấu gì cũng làm quan trong triều mà.
Sáng hôm sau, Trương Nghiễn Gia và già trẻ lớn bé trong nhà đều được đưa tới thành Song Hà thông qua truyền tống trận tạm thời.
Ngoại trừ Trương Nghiễn Gia, những thành viên khác trong Trương gia đều bị Truyền Sơn làm hôn mê, họ không biết họ dùng cách gì để tới được thành Song Hà cách Lâm Diêu tới mấy nghìn dặm, bằng không họ sẽ ngạc nhiên lắm. Nhưng chờ tới lúc họ tỉnh lại, phát hiện họ đã cách nhà tới mấy nghìn dặm, suýt thì sợ hết hồn.
Là người tỉnh táo duy nhất của Trương gia, Trương Nghiễn Gia cũng cảm thấy giật mình mãi vì bản lĩnh tiên gia của La Truyền Sơn, ban đầu hắn cũng không phát hiện ra điểm nào bất thường.
Còn Truyền Hải, sau khi nhận được hạc giấy truyền thư của huynh trưởng, đã chờ trước truyền tống trận để đón tiếp cả nhà ân sư.
Trương Nghiễn Gia nhìn thấy Truyền Hải, hai người cầm tay nhau thổn thức không thôi.
Truyền Hải dẫn Trương Nghiễn Gia đi về phía trụ sở tạm thời. Dọc đường đi, Trương Nghiễn Gia càng nhìn càng thấy không ổn.
Quy mô như vậy, thực sự chỉ là một thôn trang nhỏ do một tốp nạn dân tạo nên sao?
Sau khi Trương Nghiễn Gia nhìn thấy xa xa hình như có binh mã thao luyện, hắn mới hoàn toàn hiểu ra: hình như hắn đã bước chân vào cái bẫy?
Đợi lát nữa, tại phòng nghị sự, khi hắn được Truyền Hải giới thiệu, nhìn thấy vị đại tướng bất bại và quân sư trong truyền thuyết kia, hắn hoàn toàn há hốc miệng.
Con bà nó, đây không phải là bước chân vào bẫy rập, mà là lên phải thuyền giặc rồi đi?
Đầu bên này, ở thành Lâm Diêu, Truyền Sơn và Canh Nhị đang bố trí lại Trương phủ một lần nữa sau khi đưa tiễn người Trương gia.
Bố trí trận pháp xong xuôi, Truyền Sơn liền dẫn Canh Nhị đi vào trung tâm mắt trận, bắt đầu bế quan. Trước khi bế quan, hắn còn gửi cho Thập Tứ một con hạc giấy, nói mình cần bế quan tầm hai năm, nhờ hắn để ý giúp tình hình thành Song Hà và Lãng quốc trong khoảng thời gian này, chủ yếu là phòng ngừa tu giả ra tay với thành Song Hà.
Kỷ 14 hồi âm, nói rằng điều này không thành vấn đề, đồng thời hắn còn ngầm biểu lộ hình như Đào Hoa hứng thú không giảm với thành Song Hà.
Truyền Sơn cầm thư nhìn Canh Nhị.
Canh Nhị an ủi hắn: “Có lẽ Đào Hoa đã lâu không thấy chiến tranh, không được luyện binh nên ngứa tay ấy mà. Ngươi cứ cho hắn chơi một chút là được, hắn… chắc tự biết chừng mực thôi.”
“Hắn sẽ không diệt thành Song Hà đấy chứ?”
“Không đâu, cùng lắm thì hắn vung tay múa chân một phen, nếu người ta không nghe lời, cùng lắm thì đánh đến khi nghe lời thôi mà. Ngươi yên tâm, thành Song Hà không diệt được.”
Truyền Sơn không hề được an ủi chút nào, nhưng nghĩ lại, trên mặt hắn bỗng hiện lên một nụ cười xấu xa, gửi đi một phong thư cho đệ hắn.
Trên thư không nói gì nhiều, chỉ giới thiệu Kỷ 14 và Đào Hoa là sư huynh đệ đồng môn của hắn, cũng tùy tiện đề cập qua, nói hai người đều rất am hiểu luyện binh và tạo phản, nhất là nam tử tên Đào Hoa kia.
Hạc giấy đã thả ra, Truyền Sơn cũng mặc kệ đệ hắn nhìn thấy phong thư và sau khi gặp hai người kia sẽ thu xếp thế nào, cứ vô tư tập trung vào việc tu luyện.
Canh Nhị biến luôn thành con rùa ngọc, bò lên trên đầu tiểu ma đầu nhà y, bắt đầu ngủ tiện thể kiếm chực chút tu vi.
Còn người thành Lâm Diêu qua một đêm tỉnh lại, căn bản không biết họ đã dạo một vòng sinh tử, sáng ngày hôm sau, nên làm gì thì cứ làm thế. Còn về những người đột nhiên chết đi, mọi người cũng đều tưởng là mắc bệnh qua đời, cũng không làm bách tính nơi đây hoài nghi.
Nhưng Trương phủ một đêm bỏ hoang thì lại không thể nào giấu diếm được.
Dân bản xứ đều rất hiếu kỳ, không rõ người Trương gia sao lại biến mất tất cả chỉ trong một đêm.
Huyện lệnh Lâm Diêu nhận được thư Trương Nghiễn Gia tự tay viết gửi, nói là người cả nhà xuất ngoại tị nạn, mấy năm sẽ về.
Huyện lệnh Lâm Diêu có chút tham lam, nhưng con người cũng không hồ đồ, quản lý bách tính cũng coi như công bằng chính trực, cho nên quan hệ với Trương Nghiễn Gia cũng không tệ lắm. Sau khi nhận được thư của Trương Nghiễn Gia, phản ứng đầu tiên của hắn là, quan trên mà Trương Nghiễn Gia đã đắc tội ngày trước khi còn làm quen giờ muốn trả thù hắn.
Trước tiên, Huyện lệnh này đốt thư Trương Nghiễn Gia gửi, sau đó bắt đầu cố tình tung một vài tin đồn ra bên ngoài.
Khéo sao bách tính thành Lâm Diêu cũng suy đoán đủ kiểu với chuyện Trương gia một đêm biến mất, thế nào cuộc sống sau đó, Trương phủ cũng lục tục nghênh đón một vài người khách.
Trong đó có bạn bè lo lắng cho Trương gia, cũng có dân chúng Lâm Diêu chỉ vì hiếu kỳ mà tới đây, tự nhiên cũng có vài tên trộm xấu xa, mà những người này đều không ngoại lệ, vào cửa Trương phủ không lâu đã bị dọa chạy.
Nếu chỉ là người lo lắng cho an nguy của Trương gia hoặc vì hiếu kỳ thì còn may, cùng lắm gặp phải hiện tượng ‘ma chắn đường’, đi vào cửa Trương phủ rồi sẽ đi ra, dù họ có tiến vào từ đâu, đều sẽ phát hiện bản thân vẫn còn đứng bên ngoài Trương phủ, không thể nào tiến vào được bên trong.
Còn nếu là mấy tên trộm xấu xa, vậy không chỉ là gặp phải ‘ma chắn đường’ thôi đâu. Theo đồn đãi, những người này đều gặp phải lệ quỷ đáng sợ trong Trương phủ, không những bị lệ quỷ đuổi theo, hơn nữa cuối cùng đều không ngoại lệ mà tỉnh lại ở bãi tha ma ngoài thành, những người này tiến vào Trương phủ một lần liền không dám tiến vào lần thứ hai.
Một đồn mười, mười đồn trăm, hơn nữa Huyện lệnh Lâm Diêu lại vô ý cố ý kích động. Không lâu sau, Trương phủ đã trở thành nhà ma nổi tiếng thành Lâm Diêu, tung tích của người Trương phủ cũng trở thành một câu đố khó giải, từ đó, Trương phủ không còn người thường nào dám tới gần.
Ngoại trừ người bình thường, một vài tu giả nghe được đồn đãi và phong thanh cũng sẽ tới Trương phủ tìm hiểu.
Nhưng những tu giả này vừa không gặp lệ quỷ trong truyền thuyết, cũng không gặp phải bất kỳ cản trở nào. Trong mắt họ, họ chỉ thấy một Trương phủ rách nát không người ở, còn trận trong trận trong truyền thuyết kia cũng không thấy bóng dáng.
Nói chung, tu giả đã từng tới đều có thể kết luận, Trương phủ chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Còn phái Thanh Vân, quả nhiên cũng phái người tới kiểm tra, vị lão tổ kia không biết có phải đang vào giai đoạn quan trong tu luyện hay không mà cũng không tự tới.
Mấy trưởng lão và một vài hộ pháp Tán tu phái Thanh Vân đều tới dạo qua một lần, họ cũng không phát hiện ra bất luận sự khác lạ nào.
Thời gian dần trôi qua, Trương phủ và thành Lâm Diêu cứ thế bình yên trở lại.
—
Truyền Sơn đã dung túng hành vi lười biếng của rùa con nhà hắn, mà phương pháp y chọn tu luyện cũng khá kỳ lạ.
Y không ngồi khoanh chân tại chỗ cảm ngộ thiên địa, mà chọn không ngừng luyện khí, dùng hành động thực tế để củng cố tu vi và nghiệm tra những điều y học được.
Kể từ sau khi dùng trận pháp bao vây tầng tầng lớp lớp tiểu viện mà hai người vào ở lại, phần lớn thời gian Truyền Sơn đều dùng để hí hoáy với hai cái thùng xe chở.
Đúng lúc ngọn lửa Tiểu Lam dường như cũng nhận được lợi ích từ việc tu vi hắn tấn chức. Mỗ ta ném cho Truyền Sơn một ngọn lửa còn nhỏ như thể thi ân, sau đó liền trốn vào tít sâu trong thức hải của hắn tiếp tục việc bế quan tu luyện của nó. Đương nhiên, nó cũng không tha luôn con gà con đỏ rực của nó vào theo.
“Đây là con của Tiểu Lam và Tiểu Hỏa Phượng sinh ra?” Truyền Sơn giật mình hỏi Canh Nhị.
Thế mà Canh Nhị gật đầu, “Ngươi cũng có thể nói vậy.”
“…” Truyền Sơn sờ cằm nhìn ngọn lửa nho nhỏ hoạt bát quá thể trong đan điền của hắn.
“Đây là một ngọn lửa chưa có ý thức bản thân, vừa mới sinh ra, bởi vì sinh ra trong cơ thể của ngươi, ngươi có thể thử dung hợp nó với tam muội chân hỏa của ngươi, sau đó đào tạo nó. Sau này, Tiểu Lam sẽ rời khỏi ngươi, còn nó thì không, ý thức của ngươi đã coi như là ý thức của nó, nó sẽ chân chính trở thành một bộ phận cấu thành cơ thể ngươi. Đây là món quà của Tiểu Lam dành cho ngươi, sử dụng cho tốt đi.”
Thế là Truyền Sơn ngoại trừ hí hoáy với hai chiếc xe kia, lại bắt đầu nỗ lực dung hợp tam muội chân hỏa của hắn và ngọn lửa nhỏ, tiến tới nghiên cứu và cân nhắc đủ kiểu công dụng của nó.
Truyền Sơn rất nỗ lực, rất nghiêm túc, ban đầu Canh Nhị còn ở bên cạnh hướng dẫn vài câu hoặc cùng giúp sức làm vài thay đổi, gia cố các loại trận pháp cho cái thùng xe vì thích lên mặt dạy đời. Nhưng lâu dần, việc sửa chữa trận pháp và luyện chế tài liệu cứ lặp đi lặp lại làm y bắt đầu cảm thấy khô khan không thú vị, y bắt đầu lại chuồn ra khỏi Trương gia hết lần này tới lần khác.
Hai người tâm thần tương thông, chỉ cần không có gì nguy hiểm, Truyền Sơn cũng mặc kệ y.
Canh Nhị bẩm sinh đã là một con rùa keo kiệt, ở Lâm Diêu ăn uống thả phanh một tháng, phát hiện vàng bạc của y chỉ ra chẳng vào, y liền xót của.
Thế là, nhờ ai kia thuận miệng kiến nghị, y bày một cái sạp, dùng luôn lá cờ vải trắng và đạo bào Truyền Sơn làm ra khi đó, trở thành một chàng xem tướng mặt mày non trẻ nhất thành Lâm Diêu.
Có điều người chịu đến sạp y mời y xem tướng thực sự cực kỳ ít, kể cả có, cũng là thấy y đáng yêu, tới trêu y chiếm đa số.
Nhưng tục ngữ nói rất hay, vàng thật không sợ lửa.
Dù hai tháng đầu chỉ có một vài đại nương, đại thẩm, đại tẩu tử tới cửa trêu y, nhưng năng lực của Canh Nhị thỉnh thoảng cũng phát huy, sau một năm cũng tạo nên tên tuổi nhất định cho y ở thành Lâm Diêu.
Mà Đại Hắc La vạn sự theo Nhị cha cũng cảm thấy hứng thú lớn với việc kiếm tiền, theo chân Canh Nhị, lấy việc kéo xe, chở hàng buôn bán kiếm tiền. Bởi nó có các ưu điểm như chịu được sức nặng, không sợ khổ, lại biết đường nên càng được bách tính Lâm Diêu hoan nghênh hơn Canh Nhị.
Thời gian một năm đảo mắt là qua, ngày mồng 5 tháng 3, Truyền Sơn luyện chế xong một chiếc Nhuyễn giáp, trong lúc ngồi thiền cảm nhận thì chợt cảm thấy gì đó, vừa mở mắt thì cũng đã lấy ra một vật từ trong mộc dũng.
Đó là bùa đưa tin khẩn cấp từ Hậu Thổ Môn gửi tới, dùng máu để tương thông, lúc không khẩn cấp sẽ không dùng.
Truyền Sơn tưởng Hậu Thổ Môn đã xuất hiện biến cố lớn gì, mãi đến khi đọc xong tin tức mới thở phào một hơi, nhưng mày lại hơi cau lại.
Canh Nhị dị thể đồng tu với Truyền Sơn, bên này Truyền Sơn vừa bị ép xuất quan, bên kia y đã mau chóng chạy về.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại đột nhiên ngừng tu luyện?”
“Bạch sư phu truyền tin khẩn cấp, nói là phát hiện lượng lớn Huyết ma thú, Đại hội Thử linh này thay đổi nội dung thi đấu, lấy thời gian chín năm làm kỳ hạn, toàn bộ người dự thi sẽ dùng số lượng Huyết ma thú săn được để quyết định thắng thua.
“Nói vậy ngươi không cần tới Lan tinh nữa?”
“Đúng vậy, bởi vì lần bế quan này, ta đã định bỏ tham gia Đại hội Thử linh, không ngờ… Bạch sư phụ còn nói, Đại hội Thử linh sắp gửi cho mỗi người dự thi một miếng pháp bảo có thể ghi lại số lượng Huyết ma thú săn được, bảo ta để ý mà nhận lấy.”
Truyền Sơn nhìn bầu trời bên ngoài, “Pháp bảo kia có thể tới đây được sao?”
“Ngươi yên tâm, ban tổ chức Đại hội Thử linh đã muốn gửi đồ tới đâu, chưa từng nghe nói có nơi không gửi được.”
“Vũ trụ rộng lớn như vậy, có bao nhiêu tu giả tham gia Đại hội Thử linh? Bên tổ chức phải đưa bao nhiêu pháp bảo? Họ có thể làm hết được sao?” Truyền Sơn vẫn cảm thấy khó hiểu lắm.
“Chờ ngươi tu luyện tới một cảnh giới nào đó, ngươi sẽ phát hiện những chuyện ngươi nghĩ hoàn toàn không thể làm được trước đây, thực ra chỉ là một việc nhỏ ơi là nhỏ thôi.”
Truyền Sơn chợt hiểu.
“Đúng rồi, lần này cũng khéo, ta vừa luyện chế xong Nhuyễn giáp Hậu thổ sa này thì bị giật mình tỉnh lại. Có lẽ, mọi chuyện tự có cơ duyên, ta cảm thấy tốt nhất có thể mau chóng đưa bộ Nhuyễn giáp này tới cho chủ nhân của nó.” Truyền Sơn nói, lấy ra một bộ Nhuyễn giáp trong suốt.
Bộ Nhuyễn giáp này chính là bộ mà Ngũ Châu Linh Giác đặt hàng làm năm ấy, vốn dĩ hắn định tới Lan tinh tự tay giao cho đối phương trước, còn bây giờ vì trong lòng tự dưng có thông báo cảnh giới, dự định dù mất công sức, cũng phải mau chóng đưa bộ Nhuyễn giáp này tới tay Ngũ Châu.
Truyền Sơn chú trọng việc này, chẳng qua là vì nhận ân tặng áo của Ngũ Châu Thanh Ngọc khi ở trong Huyết Hồn Hải, hắn vẫn muốn trả lại phần nhân tình đó.
Nếu không có Đào Hoa, việc chuyển bộ Nhuyễn giáp này là một chuyện rất khó, nhưng có Đào Hoa, việc này liền trở nên đơn giản hơn.
Truyền Sơn truyền tin cho Đào Hoa, nhờ hắn giúp đưa bộ Nhuyễn giáp Hậu thổ sa này tới Huyết Hồn Hải, giao cho truyền nhân của Ngũ Châu gia tộc đang trải nghiệm trong Huyết Hồn Hải, lại nhờ họ chuyển giao cho Ngũ Châu Linh Giác.
Qúa trình tuy có khó khăn nho nhỏ, nhưng cuối cùng cũng đã chuyển được bộ Nhuyễn giáp ấy đi, Đào Hoa cũng chẳng mấy khi lại không đề xuất yêu cầu gì.
Truyền Sơn nghĩ, có lẽ Đào Hoa cũng đã biết việc Huyết ma thú xuất hiện lần nữa, tàn sát bừa bãi các giới.
Lúc này, Truyền Sơn cũng không biết, chính bởi vì bộ Nhuyễn giáp Hậu thổ sa hắn đưa vào Huyết Hồn Hải, đã nhiều lần cứu được tộc trường tiếp theo của gia tộc Ngũ Châu đang trải nghiệm trong Huyết Hồn Hải. Cuối cùng, vị tộc trưởng này nhờ bộ Nhuyễn giáp hộ thân cường đại này, thuận lợi xuất quan, lấy tu vi Phân Thần Kỳ trở về gia tộc, lãnh đạo tộc nhân cùng chống lại Huyết ma thú đột nhiên xuất hiện, tránh được một đợt tai nạn diệt tộc.
Trở lại lúc này, Truyền Sơn đã xử lý xong chuyện Nhuyễn giáp, lúc đang chuẩn bị trở lại tiếp tục bế quan thì tạm thời dừng bước.
“Oán khí thành Lâm Diêu đậm hơn trước đây rồi?”
Canh Nhị đáp: “Ngươi lên trên nhìn là biết nguyên nhân.”
Truyền Sơn lắc mình xuất hiện giữa không trung thành Lâm Diêu, phát hiện rất gần thành Lâm Diêu có rất nhiều bách tính có vẻ như dọn nhà chạy nạn.
“Thập Tứ huynh và bọn Truyền Hải có gửi thư tới không?” Truyền Sơn hạ xuống đất rồi hỏi Canh Nhị.
Canh Nhị gãi đầu, nói: “Có. Hiện giờ họ đang ở thành Song Hà.”
“Đào Hoa hắn không làm hư thành Song Hà đấy chứ?” Truyền Sơn cười.
Canh Nhị tỏ ý Đào Hoa không nghịch dại đến thế, ưu điểm duy nhất của hỗn đản kia có lẽ là bao che khuyết điểm.
“Đầu tháng trước, Truyền Hải gửi thư nói các phương diện khác của thành Song Hà phát triển tốt, nhưng còn về việc luyện binh thì lại tiến chầm chậm.”
“Vương đầu vẫn chưa có ý phụ tá Truyền Hải?”
“Năm mươi năm mươi đi, dường như hắn cũng đang do dự lắm. Vương đầu của ngươi nói lão hoàng đế hồ đồ, nhưng vẫn còn tiểu hoàng tử.”
“Tiểu hoàng tử, người kia? Cái kẻ bẩm sinh đã ngu si kia?” Truyền Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, “Vương đầu cái gì cũng tốt, chỉ là trung thành một cách mù quáng.”
Canh Nhị chầm chậm nói: “Cho nên ta gửi thư cho Thập Tứ huynh, bảo hắn và Đào Hoa tới thành Song Hà giúp Truyền Hải luyện binh, bồi dưỡng một vài nhân thủ. Phương diện này Đào Hoa là đại tông sư, đúng lúc tên Đào Hoa thối kia đang e thiên hạ bình yên quá cũng muốn tới thành Song Hà chơi.”
Truyền Sơn nhớ tới, nói: “Sẽ không vi phạm thiên đạo chứ?”
“Đào Hoa không dùng tư cách tu giả để tiến vào, hơn nữa nội dung dạy cũng không liên quan tới pháp thuật và tu luyện, cũng không nhúng tay trực tiếp vào chiến sự như đạo sĩ phái Thanh Vân.”
Truyền Sơn nhìn Canh Nhị, cảm thấy hình như y đang giấu diếm cái gì đó, trực tiếp hỏi: “Đào Hoa hắn cứ cam tâm tình nguyện đi như thế à?”
Nghe vậy, Canh Nhị lập tức trưng khuôn mặt nhăn nhó ra, “Hỗn đản kia lại ngáng chân ta! Bắt ta trả ma thạch cho hắn, nói là tiền trả cho thầy dạy chó má gì đó, còn nói không cho liền quấy rối!”
“Ẹ, thế ngươi trả cho hắn bao nhiêu?”
“Hắn nợ ta tất cả 176.009 viên Ma thạch thượng phẩm, lần này thoắt cái đã trừ cho hắn 6.009 viên! A a a!” Canh Nhị xót ruột, Đào Hoa thối nhân cơ hội đòi vống lên.
“Ta sẽ kiếm khoản Ma thạch này về.”
“Đó là đương nhiên!”
“Ngươi chính là chủ nợ của ta.” Truyền Sơn xoa nắn mặt Nhị rùa nhà hắn, “Ngươi cần phải coi chặt ta, đừng để ta chạy mất, bằng không ngươi thiệt chết.”
Canh Nhị ra sức gật đầu, “Nhất định sẽ không để ngươi chạy mất.”
Truyền Sơn nhịn không được duỗi tay ôm Canh Nhị, hai người cũng không làm gfi, chỉ dựa sát vào nhau thôi.
Truyền Sơn luyến tiếc trở về bế quan ngay, cúi đầu hôn Canh Nhị cái chóc, “Những lưu dân này xuất hiện bao lâu rồi? Ngươi biết vì sao họ lại rời khỏi quê hương không?”
Canh Nhị cũng ngẩng đầu gặm tiểu ma đầu nhà y một cái.
“Ngoài thành vẫn có lưu dân dừng chân, nhưng xuất hiện nhiều nhất là vào hai tháng trước, nghe nói vùng Giang Bắc xảy ra nạn châu chấu, dân chúng không có cái ăn, cũng không thể nộp thuế nên chạy đi hết. Mặt khác, Lãng quốc đã áp sát vùng ven sông giàu có đông đúc, có những nơi chống lại ác liệu, Lãng quốc đã thực hiện việc tàn sát hàng loạt dân trong thành để dọa và nghiêm phạt, những dân chúng gần thành trấn sợ đám bị tàn sát hàng loạt kế tiếp chính là họ nên đều qua Hi Giang, xuôi về phía Nam mong tránh thoát được.”
“Quân đội Hi triều đâu? Trong triều ngoại trừ Vương đầu, còn hai vị lão tướng có thể tham gia chiến tranh nữa, họ vẫn đang đóng quân, hay là…?”
Canh Nhị lắc đầu, “Chuyện ta thám thính được cũng không nhiều, những dân chúng này chỉ cố chạy nạn, chứ nghĩ tới những quan to quý tộc bên trên làm gì. Nhưng ta nghe nói trong biên cảnh Hi triều, khắp nơi đều có cướp bóc làm loạn, mấy lão tướng kia và những người có thể tham gia chiến tranh có lẽ đều đi bình loạn rồi đi?”
“Có điều tên Hồ Dư kia có khả năng đã xảy ra chuyện.” Truyền Sơn dùng cằm khẽ cọ trán Canh Nhị, thuận miệng nói: “Nếu ta lặng lẽ tiêu diệt quân đội Lãng quốc, có tính là vi phạm thiên đạo không?”
“Nói không chừng trong những đám quân tàn sát dân chúng, có đạo sĩ phái Thanh Vân đang giúp họ thì sao?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Truyền Sơn kéo Canh Nhị trở lại lòng hắn, “Vốn dĩ ta muốn để hai bên Lãng quốc và Hồ Dư đánh một trận đôi bên cùng thiệt, lại bảo Truyền Hải xuất hiện thu xếp non sông, nhưng mà…”
“Nhưng mà dân chúng vô tội.”
“Đúng. Nếu ta không có năng lực thì cũng thôi, nhưng ta đã có năng lực mà lại khoanh tay đứng nhìn, vậy ta có gì khác với những đạo sĩ giả dối phái Thanh Vân kia?”
“Ngươi dự định đi tìm phái Thanh Vân tính nợ sớm sao?”
“Ừ. Tu giả đấu tu giả, người bình thường đấu với người bình thường, thế mới công bằng. Đợi ta tới La gia thôn, ta sẽ giải quyết Minh Quyết Tử và lão tổ phái Thanh Vân, Lãng quốc không còn những tu giả đó để dựa dẫm thì họ sẽ không kiêu ngạo tới mức đó nữa, những việc còn lại thì phải xem vận may của đệ ta, ta nghĩ có lẽ hắn cũng không chờ được đến năm năm đâu.”
“Hửm? Sao ngươi biết hắn sẽ không đợi được năm năm? Năm năm chưa qua, thành Song Hà còn chưa hoàn toàn trụ vững căn cơ, binh lực và lương thảo hậu phương cũng chưa bắt kịp thì làm sao đây?”
Ánh mắt Truyền Sơn thâm trầm, “Làm sao ư? Vừa đánh vừa cướp thôi, những hoàng đế khai quốc khác cũng đều đánh như thế. Nếu để thành Song Hà an nhàn phát triển thật, đến lúc đó dù Truyền Hải muốn xuất binh, bách tính trong thành của hắn cũng sẽ không hưởng ứng.”
“An nhàn quá sẽ làm hỏng chí tiến thủ, trong khoảng thời gian hai năm, trong lúc người thành Song Hà cảm nhận được cuộc sống an lành, nhưng cũng chưa hoàn toàn bị cuộc sống nhàn hạ mài mòn ý chí chiến đấu, nếu lúc này xảy ra vài sự cố, không cần Truyền Hải kêu gọi, bách tính trong thành cũng sẽ tự cầm cuốc, cầm đòn gánh liều mạng với giặc.”
“Suy nghĩ của ngươi không sai, có điều ta đề nghị ngươi tạm thời không nên động tới đạo sĩ phái Thanh Vân.” Canh Nhị lo lắng khuyên.
“Vì sao?”
“Không biết, chỉ là cảm giác thôi. Ta luôn cảm thấy nếu ngươi giết họ sớm, đệ ngươi muốn chỉnh đốn non sông sợ là phải gặp vài khó khăn.”
Truyền Sơn sờ cằm, hắn tin tưởng Canh Nhị, dù đó chỉ là cảm giác của y. Xem ra vận mệnh của đám Minh Quyết Tử không tệ, vẫn có thể sống lâu thêm một thời gian nữa.
Không nói nhảm nhiều nữa, hai năm nói nhanh không nhanh, nói chậm chẳng chậm, ở trong mắt tu giả chỉ thoáng cái là qua.
Sau hai năm, Truyền Sơn thuận lợi xuất quan.
Sau khi xuất quan, Truyền Sơn lập tức gửi một bức thư, và chuyển một pháp bảo theo dõi mới luyện ra thông qua truyền tống trận cỡ nhỏ cho Kỷ 14.
Làm xong tất cả những việc đó, Truyền Sơn lại bố trí vài điểm trong Trương phủ.
Lần bố trí này có thể giúp giếng bát quái trong Thính Trúc Uyển sau này sẽ không có ai ra vào, kể cả là Ma tu tới cũng không thể phát hiện ra âm huyệt cực phẩm ở đây được.
Đi ra khỏi Thính Trúc Uyển, Truyền Sơn gọi Đại Hắc đang chà đạp mẫu đơn trong vườn hoa.
Đại Hắc chính là Đại Hắc La. Trong hai năm Canh Nhị rảnh rỗi nhàn hạ, y không ngủ thì cũng vui đùa với Đại Hắc La, không những đặt tên cho nó mà dường như còn dạy nó công pháp tu luyện.
Sau khi quàng dây dợ, buộc Đại Hắc vào thùng xe trông chẳng khác trước là mấy, Truyền Sơn vỗ lưng nó, “Vất vả rồi.”
Đại Hắc lắc đầu. Không có gì vất vả cả, thùng xe kia mắc lên người nó cũng như không, nó chẳng hề cảm thấy tí trọng lượng nào.
Truyền Sơn bảo Đại Hắc giơ móng trước lên, đóng móng ngựa chắc chắn cho nó.
Đại Hắc giật bốn vó, lập tức cảm thấy điều kỳ diệu của bốn cái móng này, bấy giờ nó mới hài lòng hí dài một tiếng. Hiện giờ không chỉ tốc độ chạy của nó nhanh hơn, mà nó còn không bị mệt, quan trọng là sức đạp cũng mạnh hơn rất nhiều.
Truyền Sơn lại khoác thêm vào cổ Đại Hắc một cái chuông bạc trông như lục lạc hết sức cổ xưa, Đại Hắc lắc cổ, hỏi: “Đây là gì?”
“Pháp bảo hộ thân. Ngươi mới tu luyện không lâu, chuông la này có thể giúp người toàn thân khi gặp công kích của tu giả dưới Kim Đan Kỳ, mặt khác, khi ngươi làm chuông la phát ra tiếng vang, còn có thể làm mê hoặc đối thủ, để ngươi có cơ hội chạy trốn hoặc công kích hắn. Cách dùng kỹ càng hơn thì ngươi dùng rồi sẽ biết.”
Truyền Sơn ấn cách điều khiển chuông la vào đầu Đại Hắc.
Đại Hắc quay cái đầu to lại, cọ Truyền Sơn hết sức nịnh nọt, “Lão Đại à, ngươi thật tốt quá. Theo ngươi may mắn ghê, sau này tiểu nhân nhất định đi theo sau hầu hạ ngài. Ngài bảo ta đi hướng Đông, ta sẽ không đi hướng Tây, ngài bảo ta đạp chó, ta sẽ tuyệt đối không đuổi gà.”
Truyền Sơn chịu không nổi vỗ nó một phát. Hài tử này sống hai năm trong phố phường, học hư hết cả rồi.
Canh Nhị cũng ra sức đạp mông Đại Hắc một phát, “Tuy cho ngươi ăn bao nhiêu đan dược như thế, còn dạy ngươi công pháp tu luyện, sao không nghe ngươi nói ta tốt? Đồ phản bội!”
Đại Hắc lập tức lại đi cọ Canh Nhị.
Canh Nhị chui tọt vào thùng xe, vừa tiến vào đã giật mình ‘A’ một tiếng.
Truyền Sơn nhìn y thăm dò, nói như thể dâng của quý: “Thế nào?”
“Không tệ. Ngươi dùng đá không gian? Bên trong chiếc xe này thật rộng.” Canh Nhị đang nhàn nhã dạo chơi trong xe.
Bên ngoài trông thùng xe không to, nhưng bên trong chẳng khác nào Càn Khôn.
Canh Nhị mừng rỡ sờ bên này bên kia mỗi nơi một chút.
HẾT1
Rõ ràng Đại Hắc là la, sao hình vẽ minh họa cũng là ngựa, mà kể truyện cũng như kể ngựa thế kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT