Bên truyền tống trận rất náo nhiệt. Lửa trại được đốt lên, ánh lửa cháy rừng rực làm các binh tướng và bách tính Hi triều vừa tìm được đường sống, ai cũng thấy ấm từ ngoài vào trong.
Hai người Vương, Trịnh thấy Truyền Hải tiến lên đón tiếp, trong tình huống không rõ ý đồ và mục đích của đối phương, dù lúc này chỉ muốn nằm vật xuống ngủ một giấc cũng chỉ đành vực tinh thần dậy chuẩn bị đối phó.
Nào ngờ Truyền Hải mang người tới, rất tự nhiên và nhiệt tình như thể quen biết mọi người, tự sắp xếp cho hai người rửa mặt, dùng cơm và nghỉ ngơi, chứ không hề nói bất kỳ một câu tán gẫu nào, sau khi thu xếp cho mọi người xong thì phủi mông đi mất.
Vương Tiêu và Trịnh Thu Ngọc nhìn nhau một cái.
Nửa canh giờ sau, trong căn nhà mà vợ chồng Vương Tùng Lâm ở lúc đầu.
Trịnh Thu Ngọc đổi sang bộ trường sam và áo bông dày dặn sạch sẽ ngồi xuống bên bàn gỗ, bưng bát cháo loãng nóng hổi hớp một ngụm, ngừng một lát rồi nhắc lại: “Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, mặc kệ họ có mục đích gì, dù sao cũng sẽ không bết bát như trước kia.
Vương Tiêu lo cho những thủ hạ, binh tướng, tắm nước nóng, thay quần áo xong liền định ra ngoài xem họ thế nào.
“Cha, cha đi đâu vậy? Cha không đói bụng sao? Tẩu tử nấu cháo cho cha đây này, cha ăn bát cháo cho ấm bụng trước đã.” Vương Hạ Thu kéo tay cha nó không buông, trước sau nhất quyết không chịu đi.
“Tướng quân, ngài cứ nghỉ ngơi một lát đi. Huynh đệ ngoài kia ngài không cần lo, bảo đảm họ ăn ngon ngủ yên.” Vương Tùng Lâm biết tâm tư Vươn Tiêu, cũng liền vội nói.
Vương Tiêu quay đầu nhìn con người thân tín một tay hắn bồi dưỡng ra đó.
Đối với nhân phẩm của Vương Tùng Lâm, Vương Tiêu vẫn rất tin tưởng, bằng không cũng sẽ không giao con trai duy nhất của mình cho hắn. Hôm nay thấy con trai mặt mày đỏ hồng, quần áo gọn gàng sạch sẽ, cơ thể rắn chắc mà cũng nhanh nhẹn hoạt bát, cũng biết người thuộc hạ trung thành này đã chăm sóc con trai hắn rất tốt.
“Tùng Lâm, ngươi, được.” Vương Tiêu không nói cảm ơn, chỉ trầm giọng nói vậy.
Vành mắt Vương Tùng Lâm lập tức đỏ au, khom người xuống, quỳ một chân xuống đất, sụt sịt gọi: “Tướng quân!”
Vương Tiêu đặt tay phải lên đầu vai Vương Tung Lâm, vỗ nặng một cái. Vương Tùng Lâm rất kích động, mặc dù tướng quân không nói cảm ơn thẳng thừng nhưng một cú vỗ ấy hữu hiệu hơn hẳn lời nói.
“Tướng quân, có thể gặp lại ngài lần nữa thật sự là… quá tốt!” Vương Tùng Lâm kích động nói lắp bắp.
“Cha, đại ca đối tốt với con lắm, ăn ở mặc đều dành cho con trước, hắn và đại tẩu đều mặc áo vải, nhưng lại cho con mặc áo bông, họ còn bớt thịt ra cho con ăn, trên đường con bị bệnh không động đậy được cũng là đại ca cõng con. Còn cả Hải ca…. A, Hải ca chính là thủ lĩnh La Truyền Hải ở đây, hắn cũng tốt lắm, cha hãy nghe con nói…”
Tiểu Hạ Thu kéo cha nó ngồi xuống bên bàn, lại hiếu thuận múc cháo, chia thức ăn cho cha nó, rồi lập tức kể mọi chuyện ra, chỉ hận không thể nói hết toàn bộ câu chuyện kể từ khi hai cha con tách nhau ra.
Vương Tiêu nhìn cơm nước nóng hổi trên bàn, sờ cái bụng đang kêu réo, gật đầu với Vương Tùng Lâm, cũng không kiên trì đòi ra ngoài nữa, đúng lúc hắn cũng muốn nghe câu chuyện trong khoảng thời gian không có con trai ở bên, tiện thể tìm hiểu xem đây rốt cuộc là nơi đâu, cùng với mục đích của người La gia.
Vương Tùng Lâm muốn cho vợ ra gặp tướng quân và quân sư, nhưng thấy họ mệt mỏi nên bỏ ý định đó, dù sao người cũng có thể gặp gỡ lâu dài, bây giờ quan trọng nhất là để tướng quân và quân sư nghỉ ngơi cho tốt, ổn định tinh thần.
Vương Tùng Lâm hành lễ với hai người Vương, Trịnh rồi ra khỏi phòng, lần này hắn là người tổng phụ trách hành động cứu viện ở hậu phương, trách nhiệm của hắn không chỉ là phải chăm sóc kỹ lưỡng cho những binh tướng và bách tính được cứu ra này, đồng thời còn phải điều tra rõ lai lịch của họ, cũng lập ra một bộ hồ sơ điều tra thân phận hộ tích cho họ.
Lúc này, nơi cách truyền tống trận của thành Song Hà chừng một dặm.
Kỷ 14 kề kiếm Sát Lục bên cổ Đào Hoa, không cho hắn tiếp cận đống lửa trại khổng lồ kia một bước.
“Thập Tứ ca ca, đừng làm vậy mà, người ta chỉ đi qua nhìn thử thôi chứ không làm gì họ đâu.” Đào Hoa bĩu môi lên tiếng, bất mãn lấy ngón tay kẹp thân kiếm. Trước khi hắn vào trận pháp, đã cảm thấy cách bố trí trận pháp ở đây khá quen thuộc, vào một lần đi ra thì càng thêm chắc chắn, tòa thành trấn đang xây dở này, chắc chắn là có liên quan với con rùa đen kia.
“Không được.” Kỷ 14 nhíu mày.
“Tại sao không được?” Đào Hoa vặn vẹo thắt lưng.
Tiếng mài ‘ken két’ chói tai vang lên làm Kỷ 14 nghe thấy mà chỉ muốn nghiến răng. Móng tay người này rốt cuộc làm từ thứ gì? Ma đao thạch cũng không hung tàn bằng.
Kỷ 14 chỉ im lặng nhìn hắn.
Đào Hoa mắt sáng rỡ, nghĩ tới điểm quan trọng, “Thập Tứ ca ca, có phải ngươi đang sợ dáng vẻ hoàn mỹ này của người ta sẽ dọa những người phàm kia không?”
“Ngươi cũng biết dáng vẻ mình sẽ hù chết người ta?” Kỷ 14 nghĩ đến vụ họ bị đuổi vì tưởng là yêu quái, không giận mà còn cười.
“Ai nha, thì ra ngươi lo điều ấy, vậy còn không đơn giản sao, người ta sẽ gắng gượng thay đổi vậy, biến thành một sửu nam là được rồi.”
“Chờ đã, ngươi muốn làm gì?” Kỷ 14 cảnh giác, lẽ nào tên khốn nạn này muốn…
Không đợi Kỷ 14 ngăn cản, Đào Hoa đã che miệng cười xấu hổ, cơ thể thoáng cái đã cao lên gấp đôi, Kỷ 14 nhìn chàng trai đẹp trai cao to hơn hắn nửa cái đầu trước mắt, một cơn giận không tên xông thẳng từ lòng bàn chân lên huyệt Bách Hội trên đầu, không nói câu nào đã cầm thanh kiếm Sát Lục chém tới khuôn mặt biến đổi chóng mặt ấy.
“A a a! Thập Tứ ca ca đừng mà!” Chàng trai cao to đẹp trai rụt cổ chạy đi liền một mạch cách xa ba trượng, vừa chạy vừa thê thảm kêu khóc: “Đánh vợ, có người đánh…. ô ô!”
Truyền Sơn nghe tiếng phi nhanh tới dùng một tay kẹp cổ chàng trai, một tay bịt miệng hắn, kéo đi mất. Chàng trai liều mạng giãy dụa, Kỷ 14 đứng ở bên, chỉ cần thấy hắn không yên ổn là liền đạp cho một phát.
Canh Nhị nhìn cơ thịt lồi lõm và vóc người cao cao của chàng trai, nhìn lại cơ thể mình… cũng yên lặng đạp cho một nhát.
Một cước này làm chàng trai đã dịu lại tiếp tục giãy dụa. Thập Tứ nhà hắn đạp hắn, đó gọi là tình thú, hắn vui vẻ từ đáy lòng, nhưng con rùa kia dựa vào cái gì mà đá hắn?
Canh Nhị thấy chàng trai hung ác như thể muốn giết người, sợ nhảy bật ra xa ba trượng.
Lần này Kỷ 14 không dùng chân đạp mà lấy luôn kiếm ra, dùng thân kiếm to bản đập mạnh vào đầu chàng trai. Chàng trai bị đập mà nước mắt nước mũi chảy ròng, khổ nỗi còn bị bịt miệng không phát ra tiếng được, khóc thút thít không ngừng.
Truyền Sơn nhìn nước mắt dính lên mu bàn tay, ghét bỏ cau mày, nhìn thấy đã cách thành Song Hà một khoảng, xoay tay một cái, ném người ra ngoài.
Chàng trai khóc sướt mướt bụm mặt chạy về.
Truyền Sơn lau tay vào người, hỏi Kỷ 14: “Đó là Đào Hoa?”
Xem ra Kỷ 14 không muốn trả lời cho lắm, chỉ ‘ờ’ một tiếng.
“Ngươi và Đào Hoa…?” Truyền Sơn hỏi nửa chừng rồi nhỏ giọng lại.
Kỷ 14 không trả lời.
Truyền Sơn nhướn mày, sờ cằm. Thập Tứ huynh như vậy… nhưng hắn cũng không hỏi nữa, có một số việc dù tình cảm huynh đệ có tốt đến đâu cũng chưa chắc có thể nhúng tay vào được.
“Đào Hoa lại biến thành hình dáng này đi ra gây họa cho người ta.” Canh Nhị ló ra, nói.
“Lại?” Truyền Sơn và Kỷ 14 cùng nhìn về phía Canh Nhị.
Canh Nhị gật đầu, hẹp hòi tố cáo: “Đào Hoa thối ở đâu mà biến thành như thế này thì nơi đó sẽ có một đống người chết.”
Truyền Sơn đổi sắc mặt, nơi này chính là thành Song Hà, cả nhà hắn đều đang ở đây.
“Nơi này có liên quan tới ngươi? Người thân của ngươi đang ở đây?” Kỷ 14 hỏi.
Truyền Sơn cứng mặt, im lặng gật đầu.
Kỷ 14 thấy sắc mặt Truyền Sơn như thể muốn giết chết Đào Hoa thối kia để diệt trừ mầm tai họa, do dự một lát rồi vẫn nói một câu: “Trước đó hắn cũng đã từng biến thành hình dạng này, ở một nơi khác.”
Truyền Sơn vẫn lo, đang lườm chàng trai Đào Hoa chạy qua, rất muốn đạp cho hắn một phát bay về Huyết Hồn Hải.
Đào Hoa nhón chân trốn ra đằng sau Kỷ 14, che mặt, nức nở nói: “Xương khô ca ca thật đáng ghét! Vừa rồi suýt thít cổ người ta, bây giờ lại lườm người ta như thế, các ngươi đều bắt nạt người ta! Hu hu!”
“Không được khóc!” Kỷ 14 và Truyền Sơn cùng nhau gào lên.
Trước đó, với cái hình dáng như thể tên hề của Đào Hoa mà cứ suốt ngày hở miệng là người ta thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ đổi sang cơ thể và khí phách cứng cỏi, hơn nữa lại còn mang khuôn mặt nam nhân như thể được tạc lên ấy mà cứ ẻo lả, làm người ta nhìn thấy là muốn cho hắn một đao rồi.
Chàng trai Đào Hoa bị dọa chỉ biết khóc thút thít, che miệng nén tiếng khóc.
Truyền Sơn xoay người hỏi Canh Nhị, “Ngươi nói Đào Hoa biến thành hình dáng này sẽ làm người ta chết có nghĩa là sao?”
“À, cái đó, là truyền thuyết của 800 năm về trước rồi.” Đào Hoa không đợi Canh Nhị trả lời, quệt nước mắt, đột nhiên trở nên vênh váo, ưỡn bộ ngực vô cùng chắc khỏe, nói: “Nhớ năm đó người ta còn được gọi là chiến thần đấy! Biết cái gì là chiến thần không? Chính là dáng dấp này của người ta đi tới đâu thì nơi đó sẽ bách chiến bách thắng….”
“Hắn chẳng phải chiến thần bách chiến bách thắng, hắn mà đi tới đâu thì nơi đó có tai họa chiến loạn.” Canh Nhị bĩu môi nhỏ giọng nói.
Đào Hoa im lặng nhìn Canh Nhị phá ‘tuồng’ của hắn hai giây, há hốc mồm ra.
Canh Nhị vô thức đưa tay kéo, kéo Truyền Sơn cao to đến ngăn trước mặt mình.
Truyền Sơn rút một cây đại đao xương khô đỏ như máu ra từ không trung, dùng đầu nhọn gõ lên cái răng trông sắc nhất trong cái miệng kia, hỏi Đào Hoa: “Làm thế nào mới cản trở được?”
“Ngăn trở cái gì? Chiến loạn?” Đào Hoa khịt mũi, “Ngươi không ngại hỏi thử con rùa ngốc kia của nhà ngươi xem, có thật vô duyên vô cớ mới tạo thành họa chiến tranh không?”
Canh Nhị hừ hai phát, ỷ vào Truyền Sơn chắn đằng trước, ngồi xổm trên mặt đất ném đá Đào Hoa.
Đào Hoa bị y ném hai phát, nhướn lông mày, lượn qua Truyền Sơn rồi nhấc chân đạp y.
Truyền Sơn cản cái chân to của Đào Hoa, xoay người xách Canh Nhị lên, vỗ mạnh lên mông y một cái, “Đánh không lại hắn còn cứ trêu chọc hắn, ngươi ngốc cỡ nào hả?”
Canh Nhị hét ‘au’ một tiếng, che mông lại, vừa thẹn vừa giận đỏ bừng mặt, “Ngươi ngươi ngươi!”
“Ngoan, đợi lát nữa ta cho ngươi dùng búa gõ một cú. Hiện tại ngươi nói cho ta biết trước, sau này thành Song Hà có thể có nguy hiểm gì không?”
“Thành Song Hà có nguy hiểm gì không làm sao ta biết được!” Canh Nhị nổi giận đùng đùng, cảm thấy mặt mũi y mất hết sạch. Truyền Sơn khốn kiếp, lại dám đánh mông y trước mặt Đào Hoa.
Đào Hoa nhếch miệng cười hí hí, Kỷ 14 bên cạnh bất thình lình giơ kiếm đập vào gáy hắn, làm mặt hắn đập thẳng xuống đất.
“…” Đào Hoa phun bùn đất trong miệng ra, lau mặt, yên lặng bò dậy, cúi đầu như thể một cô vợ bị ức hiếp còn không dám chống lại, ngoan ngoãn trở về bên Kỷ 14.
Canh Nhị hết giận rồi, cố ý đi đến bên cái hố do mặt Đào Hoa tạo ra, lấy tay đo đạc qua cái hố ấy, nói năng hệt như tiểu nhân đắc chí: “Đập sâu thật, mũi cứng như vậy mà cũng bị dẹt.”
“Đó là đương nhiên. Mũi nam nhân cứng chính là chứng tỏ thứ phía dưới kia càng cứng, không giống với loài rùa, ngươi biết nhân loại nói về nam nhân vô dụng đều gọi là gì không? Luôn gọi là ô quy vương bát (rùa đen rút đầu, kẻ bị cắm sừng).” Chàng trai Đào Hoa chim to ỷ vào có Kỷ 14 mà châm chọc người ta.
“Đó là hiểu lầm! Đó là nói xấu!” Canh Nhị nhảy dựng lên, vô cùng phẫn nộ nói: “Ai bảo chỗ ấy của loài rùa không được? Chỗ ấy của ta vốn đã rất mạnh, không tin chúng ta lấy ra so thử!”
“So thì so!” Chàng trai Đào Hoa lập tức cởi quần.
Canh Nhị cũng lập tức cởi đai lưng, thân là giống đực, loại chuyện này tuyệt đối không thể tỏ thế yếu được, huống chi thiên phú giống rùa nhà y từ trước đến nay vẫn hơn hẳn người ta một bậc.
Truyền Sơn và Kỷ 14 không hẹn cùng kéo giật mỗi đứa ra một phương.
Kỷ 14 chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn mà Đào Hoa đã lập tức ngoan ngoãn thắt lưng quần lại, không dám để hở tí mông nào.
Truyền Sơn không dám dùng bạo lực áp chế, chỉ có thể cột chắc đai lưng cho Nhị rùa nhà mình, còn buộc hai cái nút lận.
Canh Nhị vẫn không cam lòng, cầm lấy cánh tay Truyền Sơn lớn tiếng nói: “Ngươi nói cho Đào Hoa kia, chỗ ấy của ta có cứng không? Có to không?”
Truyền Sơn an ủi y, “Rất cứng, rất to.”
“Đã nghe chưa?” Canh Nhị đắc ý, ngóc đầu vênh váo với Đào Hoa.
Đào Hoa im lặng cười nhạo, mấp máy môi nói với y: tiếc là không dùng được.
Canh Nhị im lặng chống đỡ, ngẩng đầu ấm ức nhìn cỏ non nhà y, “Chỗ ấy của ta rất khỏe, thật đấy. Ngươi có muốn thử không?”
“… Được.” Truyền Sơn thấy thương, dù sao cũng không thể để người yêu mình bị cười nhạo được? Dù là làm ra vẻ thôi, cũng phải giúp y lấy được mặt mũi, “Quy quy nhà chúng ta to nhất, chắc chắn sẽ ‘làm’ ta dục tiên dục tử.”
Mặt Canh Nhị lại đỏ, nhưng lần này là do kích động, bởi vì quá kích động nên y còn kiễng chân hôn cỏ non nhà y.
Có lợi không chiếm là kẻ ngu. Rùa yêu nhà mình đã dâng lên cửa rồi, nếu Truyền Sơn không biết nắm bắt cơ hội, đó mới gọi là hắn ngốc1
Hai người gặm tới gặm lui lăn lộn với nhau, Kỷ 14 và Đào Hoa cách họ chỉ có khoảng 5 thước cứ thế bị quên lãng.
Đào Hoa vừa đố kỵ vừa không cam lòng, túm lấy Kỷ 14, hỏi: “Không phải họ La kia vừa rồi rất khẩn trương sao? Bây giờ hắn không lo lắng cho sự sống còn của người thành Song Hà nữa à?”
Kỷ 14 rất bình tĩnh, gạt hắn ra, đáp lại bốn chữ: “Thực sắc tính dã.”
Đào Hoa bị gạt ra cũng không nổi giận, không ngừng bám lại, “Ngươi bảo Truyền Sơn để rùa ngốc ‘làm’ thật không?”
“Đó là chuyện của hai người họ. Nếu ngươi ghen tị, ngươi cũng có thể tìm một người ‘làm’ ngươi.”
“Ngươi sao? Nếu là ngươi, cũng không phải là không thể cân nhắc, nhưng để tỏ rõ sự công bằng, ngươi để ta ‘làm’ 1000 năm, rồi ta lại để ngươi ‘làm’ 1000 năm, ngươi thấy sao?”
“Được.”
“Cái gì?” Đào Hoa giật mình. Hắn mà lại đồng ý?
“Ngươi cứ giữ cách nói năng như thế là tốt nhất. Sau này nếu lại để ta nghe thấy ngươi nói ‘người ta’, ‘ca ca’, ta liền thiến ngươi.”
Đào Hoa nghe vậy, vừa thất vọng lại vừa thương tâm, “Thập Tứ ca ca… đừng đừng đừng! Người ta sửa, người ta chắc chắn sẽ sửa!”
Cố kiềm ham muốn đang dâng lên xuống, Truyền Sơn lưu luyến bỏ Canh Nhị ra, ai bảo hắn còn phải làm chính sự, chỉ có thể ghi nợ cho Nhị rùa nhà hắn.
Canh Nhị cũng thấy tiếc rẻ, y cảm thấy hôm nay là một cơ hội tốt để nắm gữi thế chủ động.
Ngươi xem, cỏ non nhà y đã bị hôn ngất ngây rồi, nếu không phải còn người ngoài ở đây, y hoàn toàn có thể biết thời biết thế đẩy ngã người, sau đó trèo lên, sau đó… như vầy như kia, để cỏ non nhà y cảm nhận năng lực mạnh mẽ bẩm sinh của y một phen.
Nhưng ai bảo hiện trường còn có nhân tố bất ổn chứ? Bị người ta thờ ơ quan sát không phải chuyện lớn gì, nhưng chỉ sợ đồ Đào Hoa lòng dạ hẹp hòi lại hay ghen tị kia đang muốn gây sự chạy thẳng vào trong thành Song Hà quấy rối thôi, đến lúc đó, thành Song Hà không có chuyện cũng sẽ trở thành có chuyện.
“Nói về chuyện chính đi, Thập Tứ huynh, sao các ngươi lại chạy tới đây? Chuyện của ngươi đã làm xong chưa?” Dù Truyền Sơn đã kiềm ham muốn xuống, nhưng tay vẫn không nỡ buông Canh Nhị ra, kéo Canh Nhị tùy tiện ngồi xuống một chỗ, bắt chuyện với Kỷ 14.
“Lát nữa có thể nói tiếp. Ta có thể cho các ngươi thời gian, hai canh giờ có đủ không?”
“Hai canh giờ đủ làm sao được? Thập Tứ huynh cũng không tránh khỏi quá coi thường tại hạ… au!” Truyền Sơn che cái đầu bị gõ đau.
Canh Nhị cất dụng cụ gia pháp trông như một chiếc búa đi.
Truyền Sơn u oán nhìn Canh Nhị một cái, lại chen lách sang bên y.
Kỷ 14 đi tới bên hai người, vén vạt áo cà sa, khoanh chân ngồi xuống, Đào Hoa nhảy tới đang muốn mở miệng châm ngòi, bị Kỷ 14 lườm cho một cái, lập tức ủ rũ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.
“Ta và Đào Hoa chỉ vô tình đi qua nơi đây, không ngờ lại gặp các ngươi.” Kỷ 14 nói.
“Ừ? Sao các ngươi lại đi qua đây? Nhà ngươi ở gần đây?” Canh Nhị hiếu kỳ hỏi.
“Không, nhà ta không ở đây.” Kỷ 14 rũ mắt.
“Vậy ngươi đã về thăm nhà chưa?” Truyền Sơn thuận miệng hỏi.
“Rồi.”
“Người trong nhà ngươi cũng khỏe chứ?” Giọng điệu Truyền Sơn có phần chần chờ, vẻ mặt Kỷ 14 quá lạnh nhạt, lạnh nhạt tới mức làm hắn lo lắng.
“Không còn ai.”
Ba người Truyền Sơn cùng ngẩng đầu nhìn Kỷ 14.
Đào Hoa bất an giật mình, dường như muốn an ủi Kỷ 14, nhưng vẫn không mở miệng.
“… Chuyện lúc nào vậy?” Truyền Sơn cau mày.
“Theo ta điều tra, chắc đã được gần hai năm.” Giọng Kỷ 14 rất bình thản.
Người thân ruột già của hắn đã qua đời từ sớm, trọng điểm lần này vốn là đi thăm vợ con của mấy chiến hữu, còn về họ hàng đã lâu không qua lại, chỉ là tiện thể xem qua thôi, nào ngờ…
Truyền Sơn không nói lời an ủi, bởi hắn biết lúc này có an ủi cũng vô dụng, hắn chỉ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Phúc sào chi hạ an hữu hoàn noãn.” Dường như Kỷ 14 muốn tuyên một tiếng phật hiệu, nhưng âm ‘a’ còn chưa thốt ra, đã bị hắn nuốt vào.
Nhìn ba người mặt lộ vẻ lo âu cho hắn, Kỷ 14 thản nhiên cười.
“Có lẽ các ngươi cũng biết ta cũng không phải người Hi triều, ta cũng không phải người Lãng quốc. Đất nước ta… trước khi ta tiến vào mỏ than Vân Sơn như thể Hắc ngục kia thì cũng sắp sát bờ diệt vong. Lãng quốc vẫn muốn chiếm đoạt nước ta, thế mà hai đời quốc chủ này của nước ta đều ham mê tu tiên, căn bản không có lòng dạ xử lý quốc sự, ngày đêm giam mình trong cung luyện đan nuốt dược, còn phái người đi khắp nơi sưu tầm ‘tiên tích’ và bảo vật có thể giúp người trường sinh bất lão.”
Kỷ 14 lấy ngón tay gãi vết sẹo trên mặt, vẻ mặt cười như không cười.
“Năm đó ta cũng là một trong những người được phái đi tìm kiếm ‘tiên tích’, mà khi ta bị giam vào Hắc ngục, chính bởi một tiểu quan nước ta mật báo, người Lãng quốc hoài nghi ta tìm được bí bảo gì đó có liên quan tới tiên nhân ở sâu tít trong sa mạc, sau khi bắt ta thì bắt đầu tra khảo dâng ra bí bảo thì sẽ thả ta ra ngoài.
Kỷ 14 bỗng cười ha ha.
“Nào ngờ ta đã dự định ở dưới hầm mỏ chuộc tội cả đời, thế mà lại gặp được các ngươi, còn buồn cười hơn là… quốc chủ nước ta hao hết quốc lực cũng không tìm được ‘tiên tích’, nhưng cái kẻ tưởng sắp phải chết như ta lại gặp được, còn trở thành tu tiên giả, các ngươi thấy có buồn cười hay không?”
Ba người đều im lặng.
Đào Hoa lặng lẽ đưa tay chạm vào tay Kỷ 14, bị Kỷ 14 né tránh.
“Tên quý quốc có phải Lâu Nhạc?” Truyền Sơn hỏi.
Kỷ 14 gật đầu, cũng không thấy lạ sao Truyền Sơn lại biết được, dù sao trước đây Truyền Sơn chính là quân nhân Hi triều, lại còn làm mật thám, từ trong lời hắn nói có thể đoán ra nước hắn cũng là chuyện bình thường.
“Tiếng phổ thông Hi triều của ngươi rất khá.”
“Mẹ đẻ ta từng là người Hi triều. Nghe nói trước đây nhà tổ ngoại ta có người từng là mệnh quan Hi triều, do đắc tội với vị hoàng đế hai đời trước của Hi triều nên cả nhà bị lưu vong đến biên cảnh. Sau đó, họ tìm cơ hội chạy trốn, trong đó một số người thì chạy tới Lâu Nhạc, những người này chính là chi của mẹ ta. Có điều tuy họ trốn tới Lâu nhạc, cũng an gia ở đó, nhưng vẫn muốn trở lại quê cũ.”
Kỷ 14 chưa từng nói thân thế của hắn với mọi người, đến cả Đào Hoa quấn hắn suốt ngày cũng mới lần đầu nghe thấy. Đào Hoa sững sờ vểnh tai nhìn chằm chằm hắn, chỉ mong hắn nói nhiều hơn nữa.
“Cho nên phàm là đứa trẻ nào sinh ra từ nhà tổ ngoại đều biết nói tiếng Hi triều. Hơn nữa Hi triều hùng mạnh, đối với Lâu Nhạc thì thuộc loại nước lớn, có không ít quý tộc Lâu Nhạc đều lấy việc biết nói tiếng Hi triều làm vinh quang, tộc của cha ta miễn cưỡng coi là một tiểu quý tộc, mặc dù đã lụi bại, nhưng vẫn muốn có thể khôi phục sự vinh hoa phú quý ngày xưa của tổ tiên cho nên càng không cầm mẹ ta dạy ta nói tiếng phổ thông Hi triều.”
“Vì thế nên ta cũng được lợi, vượt cấp trở thành một trong những thiếp thân thị vệ của quốc chủ, điều này được coi là một việc hết sức vinh quang trong tộc của cha ta.” Nói đến đây, Kỷ 14 lạnh lùng cười.
Hiện tại Truyền Sơn đã hiểu ra thân võ công cao cường của Kỷ 14 trước khi tu luyện là có từ đâu, thì ra người ta lại là thiếp thân thị vệ của một quốc chủ đất nước!
“Vậy hiện tại quý quốc…?”
Kỷ 14 cười lạnh một tiếng, “Hai năm trước đã bị Lãng quốc chiếm rồi.” Chỉ tiếc là người nhà của chiến hữu hắn đều bị liên lụy!
Truyền Sơn im lặng.
Nhưng Kỷ 14 như thể không sao hết, “Nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, dù không phải Lãng quốc thì cũng sẽ có một thế lực khác ra tay.”
Trên mặt Kỷ 14 không nhìn ra ý châm chọc, nhưng sự bình thản gần như nản lòng thoái chí ấy lại làm lòng người thấy chua xót đớn đau.
Thấy mọi người im lặng không nói, hắn cười cười, lắc đầu nói: “Các ngươi không cần cảm thấy khổ sở thay Lâu Nhạc của ta. Hai đời quốc chủ nước ta vừa cầu tiên cầu thần, trên làm dưới theo, các quý tộc và quan viên bên dưới tự nhiên cũng đều thịnh hành việc cầu thần bái phật. Không nói tới những kẻ đạo sĩ hòa thượng hùa theo xu thế có tâm cơ khác, mà đến những quan viên vốn nên làm chủ cho dân cũng phần lớn đều xây miếu luyện đan, hoành hành sưu cao thuế nặng, trắng trợn xâm chiếm đất đai của người dân.”
“Rõ ràng đang là một đất nước yên lành, cứ như vậy bị hai đời quốc chủ cầu tiên làm dân chúng lầm than, làm quốc nội hoành hành yêu tăng, vu cổ lừa gạt khắp nơi, ruộng đồng không người cày cấy, binh tướng không có lòng dạ bảo vệ đất nước. Ta cũng thấy lạ vì sao Lâu Nhạc lại chống chọi được lâu thế mới diệt vong đấy.”
Truyền Sơn nhẹ giọng thở dài: “Hiện tại Hi triều cũng đã lộ ra hiện tượng nội loạn, suy bại.”
Chàng trai Đào Hoa lại lén đưa tay, muốn ôm Kỷ 14, bị Kỷ 14 lấy kiếm gạt tay ra.
Đào Hoa đau quá ôm tay xuýt xoa.
Canh Nhị cúi đầu cười trộm. Truyền Sơn nhéo một cái vào mông y, bảo y biết chừng mực. Canh Nhị lườm hắn.
“Thập Tứ huynh, ngươi có chắc trong nhà không còn ai không? Nhỡ có người chạy thoát? Ta và Canh Nhị đều có thể giúp ngươi tìm kiếm.” Truyền Sơn chân thành nói.
Kỷ 14 xua tay tỏ vẻ không cần, “Cha mẹ ta đã qua đời từ lâu, còn về bên tộc cha ta… Ta và họ đã không còn chút liên quan, hơn nữa những người này cũng đều chết trong lần quốc nạn ấy rồi.”
Truyền Sơn nghe lời nói mơ hồ của Kỷ 14, biết hắn không muốn nói tới chuyện bên phụ tộc, liền hỏi ngược lại: “Vậy đằng nhà ông bà ngoại ngươi thì sao?”
“Cũng không còn ai hết. Nước Lâu Nhạc gần như không còn bao nhiêu người sống sót.” Đến tận đây, giọng Kỷ 14 mới có chút dao động.
“Cái gì?!” Truyền Sơn giật mình, “Sao có thể thế được? Ngay cả dân chúng bình thường cũng không còn ai sao? Dù Lãng quốc giết chóc hàng loạt, chẳng lẽ còn có thể giết hết được tất cả người trong một quốc gia?”
“Không giết sạch, nhưng cũng chẳng khác biệt là mấy.” Trên mặt Kỷ 14 lần đầu xuất hiện hận ý sâu đậm, “Hoàng tộc Lâu Nhạc và những quan viên ấy chết không đủ tiếc, nhưng bình dân dân chúng của một đất nước lại có tội tình gì?”
Đào Hoa nhìn ánh mắt máu tanh của Kỷ 14, liếm môi.
Kỷ 14 xuất hiện vẻ mặt này làm hắn ngứa ngáy tâm can, nhịn không được liền nghĩ đến ngày Kỷ 14 biết người hai hệ tộc đều đã chết thảm hết, đến cả người nhà của mấy chiến hữu hắn muốn hồi báo cũng không tìm thấy ai sống sót, có một nhà bốn người còn bị chết vì đói.
Kỷ 14 hôm đó làm lòng hắn run rẩy, cũng mỹ vị làm hắn không kiềm chế nổi….
Bốn người im lặng một lát lâu.
Kỷ 14 lau mặt, “Được rồi, đừng nói tới những chuyện đó nữa. Hai người các ngươi thì sao? Truyền Sơn, ngươi có tìm thấy người nhà ngươi không? Đã báo được thù chưa?”
“Báo thù nào nhanh được như vậy, bây giờ chúng ta tuy có lực lượng mạnh hơn người thường, nhưng hạn chế cũng nhiều, ta cũng không định diệt trừ những người đó rồi khiến mình mang tâm ma.” Truyền Sơn bất đắc dĩ, “Nhưng đúng là ta đã tìm được người nhà, bây giờ cũng rất bình an.”
“Vậy là tốt rồi, ngươi may mắn hơn ta.” Kỷ 14 dằn lòng, ngẩng đầu nhìn thành Song Hà được trận pháp che chắn cách đó không xa, “Họ sẽ ở trong tòa thành Song Hà đó sao?”
“Phải.”
“Tòa thành này do ngươi và Canh Nhị xây?”
“Không tính, chỉ có thể nói là giúp một chút.”
“Đây cũng không phải là một chút việc.” Tự dưng Đào Hoa nói, nói xong lườm Canh Nhị một cái.
“Lườm ta làm gì? Chúng ta làm như vậy cũng không ngược với thiên đạo.” Canh Nhị ngẩng đầu lườm lại.
“Đúng vậy, bây giờ vẫn chưa.”
“Yên tâm, ta và Canh Nhị cũng chỉ dự định giúp đến đây thôi, việc còn lại phải dựa vào chính họ.” Truyền Sơn cũng không giận vì giọng điệu quái gở của Đào Hoa, hắn và Canh Nhị cũng biết giúp đỡ có chừng mực.
“Vậy sau này các ngươi định làm thế nào?”
“Người thường để người thường đối phó, tu giả tự nhiên để tu giả đối phó.”
“Các ngươi chuẩn bị đi tìm phái Thanh Vân tính nợ?” Kỷ 14 rũ ánh mắt trông về phía xa lại, quay đầu hỏi.
“Nợ nhất định phải tính, nhưng không phải bây giờ. Ta sắp đột phá tiến cấp, cần tìm một nơi bế quan tu luyện trước. Sau khi xuất quan, chúng ta dự định dạo một vòng đất Hi triều, rồi đến kinh thành xem, thu thập chút tin tức cho đệ ta. Tin tức nơi này quá bế tắc, hiện tại thành Song Hà nhân thủ quá ít, người có thể tin tưởng và sử dụng cũng không nhiều.”
Truyền Sơn kể đại khái tình hình hiện tại của thành Song Hà.
Nghe xong lời Truyền Sơn, Đào Hoa và Canh Nhị không có phản ứng gì, nhưng Kỷ 14 thì cau mày.
“Ngươi nói dân số hiện tại trong thành Song Hà, là binh tướng Hi triều ngươi và Canh Nhị mới vừa cứu ra khỏi Hắc ngục? Trong đó còn có một vị tướng quân vang danh?”
“Phải.”
“Còn đệ đệ ngươi cũng chính là thủ lĩnh của thành Song Hà?”
“Đúng.”
“Ngươi cố ý sao?”
“Ha ha!” Truyền Sơn cười to.
Canh Nhị mù mờ không hiểu hai người đang nói gì, khó hiểu nhìn Truyền Sơn.
Đào Hoa cười nhạo, “Ngu ngốc! Thập Tứ huynh đang lo những binh tướng Hi triều ấy liệu có phản khách thành chủ hay không.”
“A!” Canh Nhị há to miệng.
HẾT1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT