Truyền Sơn không báo tên mình ra, không phải hắn sợ người khác nghe thấy, mà lo Vương đầu và Trịnh quân sư suy nghĩ nhiều, dù sao thì hắn vốn phải là người chết mới đúng.
Truyền Sơn ném tín vật Tiểu Hạ Thu đưa cho hắn vào lòng Vương Tiêu.
Nói là tín vật, chứ thực ra cũng chính là một phong thơ Hạ Thu viết, bên trên có chữ viết riêng mà hai cha con đã quy ước, chỉ cần vừa nhìn thấy là biết đối phương viết phong thư này do tự nguyện hay bị ép buộc.
Vương Tiêu thấy trong lòng đột nhiên xuất hiện thêm một món đồ, đầu tiên giật mình, sau thì phát hiện đó là một phong thơ, cách gấp đặc biệt ấy làm hắn kích động cực kỳ, lập tức bảo thiếu niên đang dìu hắn lấy một chiếc đèn ***g tới.
Nhờ sự che chở của hai nô lệ cầm đao, thiếu niên kia đề phòng Truyền Sơn, nhanh chóng gỡ một chiếc đèn ***g trên vách mỏ xuống rồi chạy về nhà giam.
Truyền Sơn buồn cười nhìn cái kiểu cảnh giác ấy của thiếu niên. Trịnh Thu Ngọc cũng cảm thấy hành động của thiếu niên có phần mất mặt, cũng không nghĩ xem nếu người ta muốn đối phó với hắn thật, liệu chỉ với hai con người đói gầy trơ xương ấy có ích lợi gì không?
“Anh hùng chớ trách, hắn còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Truyền Sơn cảm thấy những lời này khá quen thuộc, dường như khi ấy quân sư cũng từng nói hộ cho hắn và bọn Lý Hùng như thế với Vương đầu?
“Quân sư, ngài vẫn… bao che như thế.” Trong giọng nam nhân có cảm động, cũng mang theo hoài niệm.
“Ngươi…” Ngươi rốt cuộc là ai? Trịnh Thu Ngọc luôn cảm thấy tên của nam nhân như sắp thốt ra khỏi miệng.
Cũng vào lúc này, Vương Tiêu đọc xong bức thư ngắn ngủi chỉ có trăm chữ, bảo thiếu niên đỡ hắn đi ra, “Hạ Thu ở chỗ ngươi?”
Truyền Sơn nghe giọng Vương Tiêu có phần không đúng, thấy lạ, bức thư Tiểu Hạ Thu đưa hắn không xem, cũng không biết đứa trẻ ấy đã viết gì, nhưng bây giờ nghe giọng Vương Tiêu, lại có chút lạnh nhạt và ngờ vực?
“Nói ở chỗ ta cũng đúng.” Dù sao trên khế đất thành Song Hà cũng viết tên của hắn.
“Các ngươi đã biết Hạ Thu là con ta ngay từ đầu?”
Truyền Sơn cười khổ, có lẽ hắn đã biết Vương đầu hiểu lầm cái gì rồi.
Kiềm sắc mặt lại, nam nhân nghiêm mặt nói: “Tướng quân, quân sư, ta biết các ngươi có rất nhiều nghi ngờ, nhưng bây giờ thực sự không phải lúc giải thích kỹ càng, chúng ta rời khỏi đây trước rồi lại nói. Nếu các đạo sĩ của phái Thanh Vân đột nhiên tới, ta cũng hết cách, nhưng các ngươi có nhiều người như thế… Ta cũng không dám chắc chắn trăm phần trăm.”
Trịnh Thu Ngọc đi tới bên cạnh Vương Tiêu, đánh mắt ra hiệu một cái, đây không phải lúc cho ngươi nổi hứng bất tử nữa, hãy kiềm chế đi, vạn sự chờ thoát khỏi đây rồi lại nói.
Vương Tiêu nhìn sắc mặt người bạn lâu năm, đã hiểu y đang nói với hắn: dù đối phương có ý đồ, nhưng chỉ cần rời khỏi cái hầm mỏ ăn thịt người này, bên ngoài dù có kém đến đâu cũng hơn hẳn chỗ này.
“Được. Ơn cứu giúp hôm nay của anh hùng, Vương Tiêu ghi nhớ trong lòng. Chỉ là tại hạ và Thu Ngọc không thể đơn độc rời khỏi đây, tất cả người bị giam giữ ở đây đều là huynh đệ của ta, hảo nam nhi của Hi triều ta, nếu họ không thể an toàn rời khỏi đây, thứ cho tại hạ không thể…”
Nghe thấy Vương Tiêu nói vậy, các tù nô khác đều mở miệng: “Tướng quân, ngài nói gì vậy! Ngài căn bản không cần lo cho bọn ta, chúng ta đến lúc đó phân nhau chạy ra, dù sao cũng có thể chạy thoát được vài người, cũng tốt hơn là chịu chết ở đây.
“Đúng thế, tướng quân, ngài và quân sư mau đi với vị anh hùng này đi, các ngươi ít người, chỉ cần trên đường cẩn thận, nhất định có thể thoát khỏi Lãng quốc.”
Vương Tiêu nghe xong chỉ khoát tay, biểu thị tâm ý mình đã quyết, bảo họ không cần nói thêm gì nữa, nhiều lời cũng vô dụng.
Truyền Sơn nghe thấy cách xưng hô của những nô lệ này với Vương Tiêu, nghĩ thầm không phải nơi đây giam giữ toàn bộ quân nhân Hi triều đấy chứ? Nếu như là thế thật thì…
Trịnh Thu Ngọc nhìn về phía Truyền Sơn, y luôn cảm thấy người này dường như đã có dự liệu trước, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn, dường như hắn đã dự định cứu tất cả mọi người ở đây?
Trịnh Thu Ngọc nghĩ tới đây, suy nghĩ lóe lên, sắc mặt khó xử nhìn Truyền Sơn, nói: “Anh hùng nói không sai, tất cả mọi chuyện chờ chúng ta rời khỏi đây rồi hẵng bàn. Nhưng… anh hùng thực sự chỉ tới một mình thôi sao? Chúng ta có nhiều người như thế, phần lớn đều bị thương hoặc có bệnh, người có thể hoạt động cũng rất yếu ớt. Nếu cứ chạy như vậy, sợ là không được bao lâu thì cũng sẽ bị quan binh Lãng quốc bắt hoặc giết chết thôi.”
“Điều ấy Trịnh đầu ngài không cần lo. Nếu ta đã nói muốn cứu các ngươi, tự nhiên là có cách đưa các ngươi đến nơi an toàn. Chỉ là…”
Trịnh Thu Ngọc cho rằng hắn sắp đưa ra điều kiện hà khắc gì đó.
Truyền Sơn đi tới trước mặt Trịnh Thu Ngọc, hạ giọng nói: “Nơi đây ngoại trừ quan binh và bách tính Hi triều ta, có còn người của Lãng quốc hay không? Ngươi có biết rõ phẩm chất của những người này không?”
Trịnh Thu Ngọc gật đầu.
“Ta sẽ mang bọn ngươi đi, nhưng chỉ có thể mang theo người đáng tin và nguyện ý đi theo chúng ta.”
“Điều này…” Trịnh Thu Ngọc do dự, hỏi: “Anh hùng có thể mang nhiều nhất bao nhiêu người bình an rời khỏi đây?”
Nhiều ngày cùng chung hoạn nạn, nhiều huynh đệ như thế bảo y bỏ lại ai thì y cũng không muốn, nhưng y cũng không thể cứ ép người ta cứu hết mọi người được. Đây không phải trò đùa, mà là đang chạy trốn! Y có thể vì cứu huynh đệ mà hại ân nhân của mọi người không?
“Hai ngàn người.”
“…” Trịnh Thu Ngọc há hốc miệng.
Truyền Sơn tốt bụng an ủi y, “Trịnh đầu, ngài cứ phụ trách loại số người không yên tĩnh và không đáng tin ra là được rồi. Những người này cứ để họ tự chạy trốn, số người còn lại chỉ cần đồng ý, ta đều có thể mang đi được.”
“Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu? Hơn nữa phải làm sao mới có thể mang nhiều người bọn ta đi như thế? Chỗ chúng ta có gần 1360 huynh đệ đấy!”
Nghe nói tất cả mọi người đều có thể an toàn thoát khỏi Lãng quốc, Trịnh Thu Ngọc không tin, Vương Tiêu không tin, những tù nô còn lại cũng không một ai tin.
Các nhà giam từng cái từng cái được mở ra, sau khi Trịnh Thu Ngọc phân hóa ý thức, có những người bị đuổi sang một bên coi chừng, có những người bị giết chết luôn.
Người bị coi chừng thấy đám Trịnh Thu Ngọc ra tay tàn nhẫn, cho dù có oán giận cũng không dám phản kháng hay kêu ca, đều ngoan ngoãn tụ tập lại một chỗ.
Hành động của đám Trịnh Thu Ngọc khá nhanh chóng, dường như đã phỏng theo tình cảnh chạy trốn nhiều lần, muốn làm chuyện gì, giết ai, trong lòng đều cực kỳ rõ.
Mặc kệ đám Trịnh Thu Ngọc và Vương đầu đang làm gì, Truyền Sơn đều chỉ yên lặng ở bên nhìn. Vừa nhìn còn vừa cảm thán, các phạm nhân xuất thân quân nhân đúng là tốt, điểm tốt nhất chính là giỏi nghe lệnh và đã được huấn luyện, chỉ cần chỉ huy thích đáng, họ sẽ không hỗn loạn. So với cuộc chạy loạn như ong vỡ tổ năm ấy, không biết có hiệu suất hơn gấp bao nhiêu lần.
Người già trẻ con cũng đều được chia ra, người có con trai độc nhất, vô hậu, dưới 20 tuổi đều được xếp ở hàng trên cùng.
Người già yếu theo lẽ thường đều sẽ bị xếp hàng cuối cùng, nhưng Vương tướng quân và Trịnh quân sư sở dĩ được người kính yêu, không chỉ vì họ biết đánh giặc, biết luyện binh mà họ đối xử với thuộc hạ cũng thật lòng, đây mới là điều quân nhân coi trọng nhất.
Họ xếp người già ở nhóm thứ hai được thoát ra.
Truyền Sơn không mở miệng bảo Vương Tiêu và Trịnh Thu Ngọc đi nhóm đầu, bởi hắn biết hai người sẽ không đồng ý, cho nên dứt khoát không nhắc tới.
Các nô lệ đã chết mười mấy người, các ngục tốt cũng phần lớn không thoát khỏi số phận bị giết.
Ban đầu Trịnh Thu Ngọc còn lo Truyền Sơn sẽ ghét bỏ họ lạm sát, thậm chí ngăn cản họ, nhưng Truyền Sơn chỉ cười thôi, chứng tỏ việc này họ tự xử lý là được rồi. Bởi vì hắn đã nhìn ra hai người Trịnh, Vương cũng không phải đang tùy ý giết người hả giận, mà là giết có suy tính, có chọn lựa, những tù nô phụ trách giết người cũng không giết quá điên cuồng.
Điều thú vị là, tên đội trưởng tốp ngục tốt đeo đao phụ trách tuần tra kia còn được toàn bộ nô lệ nhất trí buông tha. Để không làm tên ngục tốt ấy bị hoài nghi có liên quan tới việc họ chạy trốn, Trịnh Thu Ngọc không những gõ một nhát trên đầu hắn, còn làm chân hắn bị thương và để lại một tù binh làm bạn với hắn.
“Người tốt?” Lúc Truyền Sơn dẫn mọi người ra khỏi hầm mỏ, thuận miệng hỏi Trịnh Thu Ngọc đồng hành bên cạnh.
Ở phía sau Trịnh Thu Ngọc và Vương Tiêu, có bốn tên nô lệ cầm đao đi theo sát họ, theo sau chính là những đoàn thể nhỏ lẻ được Trịnh Thu Ngọc chia ra, họ đi ngay ngắn theo đằng sau, yên tĩnh và trật tự đi ra ngoài hầm mỏ. Những đoàn thể nhỏ này mỗi đoàn đều có hai đội trưởng, phụ trách chăm sóc và quản lý người khác.
Thấy cơ hội thoát thân sắp tới, hơn một nghìn người đều rất kích động, chỉ là họ vẫn cố gắng kiềm chế trước khi được an toàn thực sự.
Trịnh Thu Ngọc nghe thấy câu hỏi của Truyền Sơn, lập tức đáp lại không dám chậm trễ: “Nếu không nhờ hắn, người của chúng ta có khả năng càng chết nhiều hơn. Người kia lòng dạ không tồi, tiếc cái hắn là người Lãng quốc.”
Vương Tiêu được người nâng đi cũng nói thêm một câu, “Lão tử sinh bệnh chính là do hắn lén mang dược cho ta, bằng không hiện giờ sợ rằng ngươi còn chẳng tìm được thi thể của lão tử. Này, tiểu tử, ngươi thực sự không có ý lấy con ta để uy hiếp ta đấy chứ?”
Truyền Sơn nghe giọng nói suy yếu nhưng khí thế vẫn đầy tràn của Vương Tiêu, không khỏi nổi cái tính trẻ con lúc làm thuộc hạ của hắn ngày xưa, cợt nhả nói:
“Vương đầu, ngài vẫn giống trước đây, nhìn thì có vẻ nóng nảy nhưng thực tế còn giảo hoạt hơn cả quân sư. Ngài muốn dùng giọng điệu ấy khích ta giận rồi làm ta lộ ra mục đích thực sự chứ gì? Tiếc là mục đích thực sự của ta chính là muốn cứu các ngươi ra.” Tiện thể đầu độc các ngươi ủng hộ đệ ta làm hoàng đế.
Vương Tiêu lé mắt nhìn hắn ta, hắn đã ngứa mắt tiểu tử này ngay từ đầu, bây giờ thấy cái kiểu cợt nhả không đứng đắn của hắn ta lại càng khó chịu. Nhất là cái vẻ mặt hiện tại của hắn ta làm hắn nhớ tới… người hắn cảm thấy cực kỳ có lỗi kia.
Truyền Sơn sờ cằm, bỗng suy tư nói: “Giờ nghĩ lại, năm đó không chừng chính là do ngài và quân sư lập một cái tròng lừa ta nhảy vào, bằng không mật lệnh ấy sao lại khéo như thế, rơi ngay xuống trước mặt ta, còn đúng lúc mở ra để ta nhìn thấy nội dung trong đó?”
Vương Tiêu và Trịnh Thu Ngọc cùng hoảng sợ nhìn về phía Truyền Sơn.
Giọng điệu ấy, nội dung câu ấy, còn cả nét mặt quen thuộc ấy nữa….
“Ngươi là…? Không thể nào!” Vương Tiêu kêu to.
“Chuyện đời chẳng có gì là tuyệt đối.” Truyền Sơn cười xấu xa.
Lúc này, họ đã chạy ra ngoài cửa hầm mỏ, Truyền Sơn ngước mắt lên đã thấy Canh Nhị đang đợi hắn, lắc mình chạy đến bên y.
Hắn phát hiện Canh Nhị cũng đã thay đổi dáng dấp, chẳng qua rùa lười cũng muốn bớt việc, có lẽ cũng tiếc viên Huyễn Nhan Đan kia nên biến thẳng về hình dạng thiếu niên ban đầu.
Canh Nhị bản yêu nghiệt giấu cái bánh chẻo còn thừa vào lòng, lau miệng: “Về rồi à, bây giờ đi chứ?”
“Ừ, ngươi cứ đi trước đi, đến bên kia đón người, tránh cho người bên kia bị dọa.” Truyền Sơn dùng ngón tay cái lau khóe miệng y, tiện thể lấy ra một cái kẹp tai màu đồng cổ xinh xắn buộc trên tai y.
“Đây là cái gì?” Canh Nhị sờ lỗ tai mình.
“Một pháp bảo nhỏ có thể làm nhòa mặt mũi.”
“À.” Nhờ sự giáo dục ‘sâu sắc’ của Truyền Sơn, Canh Nhị cũng biết sức sát thương của dung mạo y đối với người thường nên đồng ý để cái kẹp tai ấy trên tai y.
Truyền Sơn thấy y không tháo kẹp tai xuống, trong mắt lại cười nói: “Trước đó ta đã nói qua với Truyền Hải, bảo hắn phái người trông giữ và chuẩn bị cơm canh chốn ngủ, nhưng trước khi chúng ta tới cũng không thể xác định được có bao nhiêu người qua, chắc họ có chuẩn bị cũng không được nhiều.”
“Vậy có cần ta giúp họ làm không?”
Truyền Sơn nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Không cần, rất dễ gây sự chú ý. Hơn nữa giúp tới giúp lui cũng thành thù, chúng ta giúp hắn một lần chứ không thể giúp mãi được, lần này giúp, lần sau không giúp, chỉ sợ có vài người không những không cảm kích ơn giúp đỡ của chúng ta trước đó mà ngược lại sẽ cho rằng chúng ta có năng lực lại không chịu bỏ sức. Cho nên, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi.”
“Ờ, tu giả có thói quen giữ thái độ xa cách trước mặt người thường, có phải cũng là do sợ người ta tới cửa cầu xin không?” Canh Nhị suy một ra ba.
“Chắc là cũng có một phần nhân tố như vậy.” Truyền Sơn mỉm cười.
“Vậy truyền tống trận thì làm sao đây?”
“Truyền tống trận không sao hết, chúng ta dù sao cũng phải để lại cho đệ ta, cho thành Song Hạ một vài ‘tiên tích’ đáng để họ tự hào và lưu truyền, huống hồ truyền tống trận mà không có linh thạch thì cũng không khởi động được.”
Bên này hai người nói chuyện, bên kia các nô lệ mỏ đi ra khỏi hầm mỏ khó nén được sự hưng phấn, nhìn thấy ánh trăng đã lâu không thấy, cả đám đều hận không thể hóa thân thành sói tru lên trời cao, dù nhiệt độ ngoài mỏ lạnh lẽo làm cơ thể không đầy đủ quần áo của họ run lẩy bẩy, nhưng điều đó cũng không làm vơi bớt được sự hưng phấn của họ.
Truyền Sơn cố ý để ra chút thời gian cho đám Vương, Trịnh lén bàn bạc. Hắn cũng biết hai người một mực ngầm quan sát hắn, dường như đang tìm kiếm nhiều cảm giác quen thuộc hơn trên người hắn.
Hắn biết rõ điều đó, nhưng nhất quyết không chịu nói ra đáp án, cũng không chịu đưa ra gợi ý cho họ. Không thể không nói, thấy hai người Vương, Trịnh mang vẻ mặt đan xen giữa sửng sốt, hổ thẹn, mong mỏi, vui sướng, khó chịu, rồi khi đa nghi quan sát hắn, lòng hắn không khỏi sinh ra chút sung sướng nho nhỏ sau khi được trả thù.
Hai người Trịnh, Vương không chỉ nhìn Truyền Sơn, họ còn đang lén quan sát Canh Nhị.
Nhưng Truyền Sơn vừa ra đã đeo kẹp tai có thể làm nhòa dung mạo cho Canh Nhị, những người này liền không có cơ duyên nhìn thấy tướng mạo yêu nghiệt ấy của Canh Nhị nữa, chỉ nhìn thấy một nam tử xuất trần vóc dáng cao ráo, mặt như mờ như ảo tựa tiên nhân đứng dưới ánh trăng sáng tỏ.
Canh Nhị đã không còn tướng mạo yêu nghiệt hấp dẫn ánh mắt người khác, bản thân y vốn bình lặng, tự nhiên cũng làm tâm linh người ta như được gột rửa bởi khí tức thanh thuần.
Quân binh Hi triều và các bách tính vừa chạy ra khỏi hầm mỏ, thấy Canh Nhị như vậy, cả đám đều như được an ủi tâm linh, nhất thời đều yên tâm hơn nửa.
Người có khí chất giống tiên nhân như vậy, nhất định có thể cứu được họ đi? Gần như mỗi người đều bất giác nghĩ vậy.
Cũng may Canh Nhị không biết suy nghĩ trong lòng họ, bằng không không biết đã đắc ý thành kiểu gì rồi.
Tiếc là Truyền Sơn cũng không biết được suy nghĩ của những người ấy, bằng không sau này hắn nào còn cần mất nhiều tâm tư chỉ để làm rùa ngốc hay quên kia có thể thời thời khắc khắc đeo cái vòng tai có thể làm nhòa dung mạo y kia.
Dung mạo kia của Canh Nhị, cũng gần giống như cái tính hay gây sự của Đào Hoa, cũng không biết sẽ mang đến bao nhiêu cơ hội luyện tập trên con đường tu luyện của hắn và Kỷ 14.
Đáng ghét nhất là, những tu giả có suy nghĩ đen tối với Canh Nhị, hắn có thể ra tay giáo huấn, nhưng những kẻ giàu có phàm tục kia, cùng lắm hắn cũng chỉ có thể đánh người ta thành đầu heo, khổ nỗi những kẻ đó mới là những kẻ có da mặt dày nhất!
Đây chỉ là những lời tán gẫu thôi, tạm thời không nói tới nhiều.
Lại kể tới lúc sau đó một tự, Truyền Sơn xoay người đối mặt với đoàn người, hỏi:
“Các ngươi có ai không muốn đi theo ta? Nếu như không muốn, các ngươi hiện tại có thể đi, Hi triều ở phía Tây Bắc, chỉ cần đi 500 dặm là tới biên giới Hi triều. Có điều, đại khái vùng biên cảnh là man tộc chưa khai hóa sinh sống, dù các ngươi có tiến vào biên giới Hi triều, cũng phải cẩn thận hành sự.”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai mở lời nói muốn đi.
Những tù nô này ngoại trừ số quân nhân theo sát bước Vương Tiêu ra thì có vài dân chúng có lẽ sợ mình chạy đơn độc sẽ càng dễ bị người Lãng quốc bắt được và giết chết hơn, cũng không chịu đi một mình.
Còn những người được Trịnh Thu Ngọc tách ra trông coi thì có muốn đi cũng không đi được. Trịnh Thu Ngọc xuất phát từ mục đích an toàn, dự định chờ những người khác thoát đi gần hết mới để những người này chạy.
Truyền Sơn cười thầm, hắn cũng không để ý những người này có thật tình muốn đi cùng hắn hay không, dù sao tới thành Song Hà rồi, Truyền Hải và các phó thủ lĩnh ắt có cách làm những người này cam tâm tình nguyện ở lại. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không giải quyết vấn đề đói rét cho những người này, phần tình nghĩa ấy, hắn phải giữ lại cho đệ hắn làm.
Truyền Sơn phất tay làm toàn bộ những người bị coi chừng đó ngất hết, chuyện kế tiếp hắn không hy vọng những người không định đứng chung phía với họ nhìn thấy, huống chi, trong số những người ngất đi này có không ít người Lãng quốc.
Thấy nô lệ bị trông coi tự dưng ngất tập thể, các nô lệ càng hoảng sợ, cùng nhìn về phía Truyền Sơn.
Truyền Sơn không nhìn họ, hắn đang nghịch tay Nhị rùa nhà hắn.
Trịnh Thu Ngọc nhịn mãi, đợi một lát cũng không thấy người thứ ba tới tiếp ứng, càng không thấy bất luận một cỗ xe hay vật cưỡi gì tới, hắn liền không nhịn nổi nữa.
“Xin hỏi anh hùng, ngài sẽ mang nhiều người chúng ta đi như thế nào? Cứ như vậy mà đi sao?”
“A! Cái trí nhớ của ta.” Truyền Sơn vỗ trán, hết sức giả vờ nhiệt tình giới thiệu với hai người Vương, Trịnh: “Nào nào nào, người muốn đi đứng vào mảnh đất trống này. Thấy chưa, đã thấy cái vòng đá kia chưa. Đầu tiên 99 người vào trước.”
Canh Nhị dẫn đầu bước vào truyền tống trận, nhưng chưa khởi động, để không lãng phí linh thạch, y đang đợi 99 người khác. Một trăm người là cực hạn mỗi lần truyền tống trận này.
Ban đầu mọi người còn không rõ vì sao Truyền Sơn muốn họ đứng vào trong cái vòng đá lớn như vậy, thậm chí nghĩ hắn đang đùa.
Nhưng mọi người thấy nam tử dường như tiên nhân kia dẫn đầu đi vào vòng xếp bằng đá, cho dù có nghi ngờ cũng không nói ra câu nào khó nghe.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể kiềm nén được sự hoài nghi của mình, có vài người sốt ruột, không khỏi bắt đầu nhỏ giọng lầm bầm và oán giận, “Làm gì vậy, vì sao còn không mau chạy trốn, chờ trời sáng rồi bị người ta phát hiện thì sao đây?”
Người oán giận không chỉ có một. Đến ngay cả hai người Vương, Trịnh cũng rất hoài nghi, chỉ là hai người họ kiến thức rộng rãi, thấy Truyền Sơn cũng không giống người nói lung tung, lại có Canh Nhị đứng vào trước làm mẫu, lập tức liền ra lệnh cho một đội người đi vào trong vòng.
Những nô lệ này phần lớn từng là quân nhân, tuy có hoài nghi và oán giận, nhưng nghe thấy mệnh lệnh lại chọn chấp hành ngay.
Chín mươi chín nô lệ hoặc còn trẻ, hoặc là con trai độc nhất đi vào đứng chung với Canh Nhị trước, Canh Nhị hơi tránh những người này, nhìn Truyền Sơn.
Truyền Sơn gật đầu với y, Canh Nhị thốt ra một chữ, khảm viên linh thạch cuối cùng vào, trận pháp nhanh chóng khởi động. Một vòng sáng dâng lên từ trên mặt đất, chớp mắt một cái đã cao trên đầu người.
Những người khác chỉ thấy ánh sáng dịu êm ấy lóe qua, sau đó…
Người mất đâu rồi?!
Đoàn người vốn còn vài tiếng nói chuyện lúc này đột nhiên im phăng phắc.
Truyền Sơn nhướn mày, phất tay nói: “Tốp tiếp theo, tiếp tục, thêm 100 người đứng vào trong vòng tròn. Mau! Đừng lãng phí thời gian. Cơm nước nóng hổi và giường chiếu ấm êm ở đầu bên kia đang chờ các ngươi đấy, muốn ăn cơm, muốn đi ngủ thì mau lên cho ta.”
Giọng Truyền Sơn phá vỡ sự im lặng, lúc này đã có người giật mình hét lớn: “Người đâu rồi? Những người đó đi đâu rồi?”
“…” Những người khác ngơ ngác nhìn nhau.
“Tiên nhân! Người nọ nhất định là tiên nhân! Ta đã nói y trông giống thần tiên mà lị! Đây là tiên pháp, đây nhất định là tiên pháp! Tiên nhân tới cứu chúng ta rồi! Là tiên nhân tới cứu chúng ta rồi! Ông trời phù hộ a!” Trong đám người yên lặng một lát bỗng có người kêu gào, kêu xong còn khóc thét.
Tiếng kêu gào của người này cũng thoáng chốc đã lan truyền ra những người xung quanh.
Đã sớm nhìn ra thủ pháp bất phàm của nam tử khi giải quyết ngục tốt, lúc này lại tận mắt thấy ‘tiên tích’, những người này còn có thể không sục sôi sao?
Đến ngay cả hai người Vương, Trịnh bình tĩnh nhất, cũng hết sức kích động. Nếu nam tử kia thực sự là tiên nhân, vậy La Truyền Sơn có thể xuất hiện trước mắt họ lần nữa, có lẽ cũng không phải là một việc không thể nào.
Nhưng nam tử trước mắt này có phải là La Truyền Sơn không? Nếu là hắn, vì sao không nói rõ? Hơn nữa dung mạo người này vì sao trông hoàn toàn khác tiểu tử ấy?
Mặc kệ những người này kích động thế nào, điên cuồng gào khóc thế nào, mặc kệ hai người Vương, Trịnh dùng ánh mắt gì nhìn hắn, Truyền Sơn vẫn đuổi một tốp người vào truyền tống trận như thể đuổi vịt.
Giờ thì không ai do dự nữa, họ đã nhận định đây là tổ tông hiển linh, tiên nhân đặc biệt tới cứu giúp họ, không những không ai do dự, gần như toàn bộ người đang chờ truyền tống đều có phần sốt ruột.
Họ rất chờ mong nơi họ xuất hiện. Có lẽ là biên cảnh Hi triều? Có lẽ là kinh thành? Có lẽ là có thể về thẳng quê hương?
Chờ đến khi đưa nhóm nô lệ cuối cùng tính cả hai người Vương, Trịnh vào truyền tống trận, Canh Nhị đã quay lại.
Hai người cũng không nói nhiều, đều tự phân công nhau làm việc, một người tiến vào hầm mỏ tìm kiếm linh thạch, một người đi thu dọn hai ngọn than đá chồng chất ở hậu sơn.
Mỏ linh thạch dưới chân Vân Sơn giấu trong mỏ than, vả lại sản lượng không phong phú, cực kỳ khó tìm. Nếu là tu giả bình thường, muốn lấy những linh thạch đó ra cũng phải tiêu tốn khá nhiều thời gian, còn chưa chắc có thể đảm bảo thu hoạch dồi dào. Nhưng Truyền Sơn dựa vào cơ thể có thể dung nhập vào núi non của mình, tự do đi lại trong mạch khoáng, tự nhiên rút ngắn được thời gian hơn nhiều tu giả khác.
Nhưng dù vậy đi nữa, mạch khoáng linh thạch cằn cỗi và phân tán làm hắn phải vòng một vòng rộng dưới chân núi, cũng chỉ lấy được một viên linh thạch thượng phẩm cỡ nhỏ, 19 viên linh thạch trung phẩm, và hơn 200 viên linh thạch hạ phẩm.
Những linh thạch này đều là nguyên thạch, trải qua gọt dũa cắt mài hợp lý, dựa theo tiêu chuẩn hàm lượng linh lực phổ biến của giới tu giả để tính, có thể cắt ra được 3 viên linh thạch thượng phẩm, 1256 viên linh thạch trung phẩm và hơn trăm viên linh thạch hạ phẩm tiêu chuẩn.
Thông thường, hàm lượng linh lực của một viên linh thạch hạ phẩm là một Linh lực, một viên linh thạch trung phẩm là Bách linh lực, linh thạch thượng phẩm thì là Vạn. Đây cũng là nguyên nhân của cách tính tỷ suất chuyển đổi 1:100 phổ biến ở giới tu giả.
Truyền Sơn là người luyện khí, kể từ lúc ở Huyết Hồn Hải đã đặc biệt luyện chế hai bộ công cụ cắt linh thạch cho mình và Canh Nhị, vậy thì hai người sẽ không cần phải cầm nguyên thạch nữa, cứ chạy thẳng tới cửa hàng do tu giả mở để đổi lấy linh thạch tiêu chuẩn.
Lần thu hoạch này không tính là nhiều, nhưng dù sao cũng không phí công, Truyền Sơn cũng coi như hài lòng với lần gặt hái cuối này.
Cuối cùng, hai người cướp sạch lượng than đá do các nô lệ đào ra nhưng không động tới mạch khoáng dưới chân núi.
Tựa như lời Truyền Sơn và Canh Nhị nói, họ có thể giúp Truyền Hải và thành Song Hà vượt qua cửa ải khó khăn ban đầu, nhưng sau này vẫn phải dựa vào chính họ.
Truyền Sơn đưa những nô lệ bị hôn mê còn lại tới một ngọn núi nhỏ cách đó hơn 200 dặm, thấy họ tỉnh lại rồi lặng lẽ bỏ đi. Còn về việc những người này tỉnh lại sẽ nghĩ ngợi thế nào, điều đó không thuộc phạm vi quản lý của hắn nữa.
Trong lúc Truyền Sơn đưa tiễn số nô lệ còn lại, Canh Nhị xóa sạch dấu vết của truyền tống trận tạm thời.
Nhìn bầu trời quang đãng trên cao, hậu sơn sạch sẽ, Truyền Sơn lơ lửng trên không trung, cảm khái nói: “Không ngờ lần này thuận lợi thế.”
“Thuận lợi còn không tốt sao?” Canh Nhị thấy lạ.
“Không phải là không quen sao. Trước đây nếu ta muốn làm gì, luôn sẽ xảy ra những vấn đề to to nhỏ nhỏ, nhưng từ khi chúng ta trở lại Lam tinh, dường như vẫn rất suôn sẻ.” Truyền Sơn khoanh tay, lại có vẻ mặt rất thất vọng.
“… Vận xui vẫn chưa tốt lên à?”
“Không phải nó đã theo ta thời gian dài sao, ta nghĩ trước khi nó đi, nhất định sẽ mang đến cho ta một kiếp nạn lớn, nào ngờ…”
“Thực ra có chuyện ta vẫn chưa nói cho ngươi…” Canh Nhị ấp úng nói.
“Sao? Chuyện gì?”
“Ngay sáng hôm nay, ta đã thấy…” Dường như Canh Nhị không muốn nói chuyện đó ra cho lắm.
Truyền Sơn nhéo y, bảo y không được nói dở dang.
Canh Nhị đau khổ nói: “Đào Hoa… sắp tới rồi!”
“…” Truyền Sơn tự an ủi mình, “Chỉ cần hắn không đến thành Song Hà thì sẽ không sao.”
Canh Nhị ngước mặt lên, đồng tình nhìn hắn.
Truyền Sơn che ngực, nhăn nhó nói: “Không thể nào?”
Canh Nhị mệt mỏi gật đầu.
Truyền Sơn không nói hai lời, kéo Canh Nhị lên thoi bay, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía thành Song Hà.
Mà lúc này, Đào Hoa bất chấp thời tiết, đầu cắm đầy hoa sơn trà màu đỏ sẫm đang ra sức kéo Kỷ 14 cau có hằm hè, chỉ vào một ngọn núi nhỏ đằng trước, nói:
“Thập Tứ ca ca mau nhìn, chỗ ấy có trận pháp che mắt do tu giả bố trí, nói không chừng chỗ ấy có gì hay ho đấy, chúng ta mau qua xem một cái có được không?”
Quan trọng là trận pháp ấy đem lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc, làm hắn gặp phải là muốn tới giẫm thử.
“Ngươi đi chết đi.” Giọng Kỷ 14 lạnh buốt, khuôn mặt mang vết sẹo bạc càng làm người ta ớn lạnh hơn.
“Thập Tứ ca ca đừng như vậy mà, không phải là…”
Kỷ 14 đưa tay gọi kiếm Sát Lục ra.
“Được rồi được rồi, người ta không nói nữa. Ai nha, người ta thật nhớ xương khô ca ca, nếu xương khô ca ca ở đây, hắn nhất định có thể hiểu tấm lòng người ta.” Đào Hoa bĩu môi.
Hiểu cái rắm! Kỷ 14 rất muốn giết tên Đào Hoa này rồi lại tiêu diệt cuộc đời luôn!
Đào Hoa đảo mắt nhanh như chớp, thầm nghĩ có chuyện gì có thể hướng bớt sự chú ý của Thập Tứ ca ca không nhỉ, đừng cứ mãi dùng ánh mắt hung tàn ấy nhìn chằm chằm hắn. Tuy hắn rất thích 14 ca ca nhìn hắn chuyên chú như thế, nhưng… không phải hắn sợ mình sẽ không nhịn được sao?
Cùng lúc đó, Vương, Trịnh và các nô lệ được truyền tống trận đưa tới thành Song Hà đều đang choáng váng, lúc ra khỏi truyền tống trận vẫn còn kích động mơ hồ.
Đến khi họ thấy bên truyền tống trận, những nam nữ nhiệt tình vừa nhìn thấy họ là đều chạy tới bắt chuyện, nhất thời càng lơ tơ mơ hơn.
“Ai nha, các ngươi cuối cùng cũng tới! Đã chờ các ngươi cả một ngày rồi đấy! Ăn cơm trước rồi tắm, giường ngủ êm ấm cũng đã ủ cho các ngươi rồi, ăn xong tắm rửa là có thể nằm xuống ngủ một giấc say sưa!”
“Cha ta đâu? Cha ta ở đâu?” Vương Hạ Thu chui trong đám người lộn xộn kêu to, Vương Tùng Lâm muốn kéo hắn lại cũng không được.
“Ai nha, đáng ghét ghê! Sao lại không mặc quần áo?” Đây là các cô nương hoặc chưa cưới hoặc đã cưới xấu hổ chạy mất.
“Mau mau mau, đừng đứng ngây ngốc ở đấy! Đã về nhà rồi còn lo gì nữa? Đừng ngây đơ ra nữa, đây là trận pháp tiên gia mà tiên nhân để lại chuyên dùng giải cứu dân chúng gặp khổ gặp nạn đến chỗ chúng ta an thân, ngươi may đấy, được tiên nhân nhân từ cứu giúp. Lão đầu ta còn chưa được ngồi tiên trận bao giờ đâu!” Đây là lời của Lão Hồ Đâu, nói xong còn ước ao nhìn các nô lệ đi ra từ trong truyền tống trận mãi.
Nghe nói hai người Vương, Trịnh vẫn đang ở sau cùng, Tiểu Hạ Thu gấp đỏ con mắt.
Đợi đến khi hai người Vương, Trịnh cuối cùng cũng xuất hiện, Vương Tùng Lâm và Tiểu Hạ Thu đã đợi lâu lắc lập tức lên đón.
Cha con hiểu nhau, dù hiện tại Vương Tiêu thân đầy bụi đen, vóc dáng lại bị gầy yếu vì cái đói và bệnh tật dằn vặt, vẫn bị Tiểu Hạ Thu vừa nhìn đã nhận ra ngay.
“Cha ───!” Tiểu Hạ Thu gào khóc nhào tới.
Bên này Đào Hoa cuối cùng cũng tìm được lối vào chính xác của trận pháp che mắt do Canh Nhị để lại, nhất quyết túm Kỷ 14, cùng đi vào địa giới thành Song Hà.
Còn lúc này, Truyền Sơn và Canh Nhị vẫn đang chạy như bay trên đường đến đó.
Truyền Hải thấy đôi quân thần trong truyền thuyết xuất hiện, chính thức sửa sang quần áo, mang theo các phó thủ lĩnh nồng nhiệt tiến ra đón.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT