Hai người đi vào một đường mỏ khá sâu. Lấy bước chân của Truyền Sơn để đo, nơi đây chí ít cũng cách khoảng sân mỏ ngoài kia bảy, tám dặm đường.

Canh Nhị bảo thực ra họ không đi xa như vậy. Chẳng qua họ chỉ đi vòng vòng dưới lòng đất thôi.

Phía trước truyền đến tiếng leng ka leng keng, Canh Nhị ý bảo đã đến nơi rồi.

Ở phía trước hình như một tổ người đang làm việc, số người không ít, khoảng chừng bảy, tám người, đang phân công hợp tác.

Canh Nhị mang theo Truyền Sơn tìm một chỗ đằng sau bọn họ bắt đầu đào bới.

“Đợi lát nữa nếu ngươi cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói với ta. Chúng ta ra ngoài một chuyến trước, chờ đổi ngụm khí rồi lại quay lại.” Canh Nhị căn dặn Truyền Sơn.

Truyền Sơn gật đầu.

“Còn nữa, sau này nếu ngươi thấy vách tường than đột nhiên lồi lên, hoặc là bắt đầu rơi rớt hàng loạt xỉ than, hoặc là nóc hầm hạ xuống, vách than trở nên mềm đi, nghe thấy tiếng động lạ, sờ phải các hiện tượng như tường than có nước, ngươi không cần để ý gì sất, lập tức quay đầu chạy ra ngoài.”

Truyền Sơn vỗ vỗ Canh Nhị, bày tỏ cảm ơn.

Canh Nhị tựa hồ hơi xấu hổ, líu lưỡi nói: “Còn có rất nhiều chuyện phải chú ý, chờ sau này từ từ nói với ngươi.”

“Cảm ơn.” Câu cảm ơn này, Truyền Sơn nói rất thật lòng.

“Yo, vợ chồng son đang thủ thỉ gì đó?” Bên cạnh đột nhiên có người đi tới xen miệng vô.

“Vợ chồng son người ta nói chuyện, ngươi đừng chen chân vào, ngươi nói ngươi có đáng ghét không?” Đồng bạn với người nọ trêu đùa hắn ta.

“Ấy dà, không phải là do ta thấy Canh Nhị vất vả lắm mới lại tìm được một người bạn, tuy rằng là nam nhân, nhưng cũng đáng để chúc mừng a. Ha ha!

“Đúng vậy, Canh Nhị, nắng hạn gặp mưa rào, tối qua tiếng kêu của các ngươi vang vọng ai cũng nghe thấy đấy.”

“Đúng vậy, kêu rõ là kịch liệt! Canh Nhị à, mông ngươi có đau không? Có cần ta thổi cho ngươi không? Ha ha ha!” Cả đám cười vang.

“Người này đầu óc có bệnh đi, chính là không giống với người thường chúng ta. Trước sau đều có thể sử dụng. Ha!”

“Ai, ngươi nói sai rồi. Canh Nhị của chúng ta, cái ‘cây’ đằng trước giờ chỉ là một vật trang trí, mặt sau của người ta mới là nơi làm việc nghiêm túc.”

“Canh Nhị, cởi quần ra cho cả đám xem xem, xem chỗ đó của ngươi có dài như mọi người không. Ha ha ha!”

Canh Nhị cúi đầu không nói chuyện. Trong lòng y đang hối hận, nếu sớm biết Truyền Sơn có bệnh, ngay từ đầu y nên cho hang động thêm một thủ tục mới đúng.

Truyền Sơn ngồi xổm trên đất, giữ yên tư thế đào bới, mắt buông rũ xuống.

“Canh Nhị, làm với nam nhân sướng không? Sớm biết ngươi có cái gu ấy, tìm đến anh đây này. Đúng lúc ta cũng không có tiền tìm nữ nhân, tắt đèn rồi không phải chúng ta đều làm như nhau sao?”

“Đệt, Tân 28, thì ra ngươi còn thích chơi nam nhân?”

“Ai nha, cái này có gì mà thích với không thích. Ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế này, nữ nhân lại chỉ có mấy người kia, lão tử kiếm sống cũng khó khăn, sao mà đi chơi gái được? Còn không bằng tìm một cái cống thông nhể. Canh Nhị, ngươi nói có đúng không?”

“Không phải ta.”

“Cái gì?” Tân 28 cố ý lớn tiếng hỏi.

Truyền Sơn quét mắt nhìn Canh Nhị, nhất thời cảm giác với người này rất phức tạp. Vừa muốn hung hăng đánh y một trận, lại muốn chặn cái miệng của y lại. Ngươi nói hắn sao lại đi tìm một người như thế là tiểu đệ?

“Tối hôm qua không phải ta.”

Qủa nhiên! Trong nháy mắt ấy, Truyền Sơn thực sự rất muốn bóp chết Canh Nhị trước mắt.

“Không phải ngươi? Chẳng lẽ…” Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn từ từ đứng lên.

Canh Nhị ngẩng đầu, trong mắt có khẩn trương. Ngươi muốn làm gì? Bọn họ nhiều người lắm!

Truyền Sơn hận không thể đạp y một phát. Ngươi nói người này sao đi tới đâu cũng bị người ta cười nhạo? Hại hắn lão đại vừa ra lò cũng xui xẻo theo.

Đám người cười ồ nhất thời yên tĩnh, rồi lại lập tức hi hi ha ha đùa giỡn Canh Nhị.

“Nè, người cao to ơi, ngươi mới tới à? Trước kia không phải thấy Tân 134 mang ngươi đi sao? Sao bây giờ lại đi chung với cái tên yếu rề rề đầu óc có bệnh này?”

Tân 28 chẳng qua mới nhìn lướt qua Truyền Sơn, lập tức đã sửa lại lời trêu chọc sắp ra khỏi miệng. Tên thanh niên cao to này quanh thân tựa hồ có một tầng tối tăm kỳ dị bao quanh, mùi máu tanh nồng nặc nhè nhẹ phả ra trong bóng tối. Người này sợ rằng không dễ chọc. Tân 28 thầm nghĩ trong lòng.

Truyền Sơn đã đang quan sát nam nhân đầu tiên khiêu khích này. Tân 28 đầu không cao, người thấp lè tè, cực kỳ rắn chắc. Mặt bị che không nhìn thấy được, chỉ lộ ra một đôi mắt toát vẻ ác ý.

Truyền Sơn nheo mắt lại, tóc gáy hơi dựng lên, cảm giác này hắn rất quen thuộc. Người này… muốn giết hắn!

Vì sao? Nếu như nói người này muốn giết Canh Nhị thì còn hiểu được, nhưng giết hắn? Hắn căn bản không nhận ra người này. Truyền Sơn nhớ rất rõ, hắn và Tân 28 tuyệt đối mới gặp nhau lần đầu.

Một cái tay kéo Truyền Sơn lại.

Truyền Sơn cúi đầu thì thấy Canh Nhị lắc đầu với hắn.

“Đi cùng Canh Nhị, có thể có gì hay ho?” Một người khinh thường nói.

Truyền Sơn giãy tay Canh Nhị ra, hắn đã ở trong quân doanh năm năm, quá là rõ với cái kiểu đoàn thể cô lập một cá nhân nào đó này. Đối với những người này, ngươi càng tỏ thái độ NHÂN NHƯỢNG, họ càng cưỡi lên đầu lên cỗ ngươi dương oai. Cách tốt nhất chính là đánh cho họ thấy ngươi là trốn.

Canh Nhị lại đi kéo Truyền Sơn, đứng lên, thấp giọng nói: “Chúng ta đi.” Y cũng nhận thấy hôm nay sắp có điều không ổn xảy ra.

Truyền Sơn nhìn tình thế, đúng là bất lợi với họ. Tuy rất muốn biết rõ Tân 28 vì sao lại có sát ý với hắn, nhưng tạm thời chạy trốn cũng là thượng sách.

Nhìn hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc, ánh mắt vốn có chút khẩn trương của Tân 28 cũng thả lỏng, tiếng cười nhất thời trở nên kiêu ngạo hơn.

“Ái chà, cũng không chào hỏi gì đã muốn đi rồi?”

“Ngươi muốn làm gì?” Truyền Sơn quay đầu lại, thần sắc bình tĩnh hỏi.

Canh Nhị đột nhiên trở nên khẩn trương, vì sao y có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão thế nhỉ?

Nhưng ngoại trừ Canh Nhị, tựa hồ không có ai phát hiện sự biến đổi của Truyền Sơn, Tân 28 ngược lại còn cười hế hế với Canh Nhị:

“Canh Nhị, tiểu tử này vừa tới không biết quy củ thì thôi, ngươi không phải cũng không biết chứ?”

Canh Nhị không để ý tới hắn ta, kéo góc áo Truyền Sơn, tha sọt than muốn đi.

Tân 28 thoáng liếc một cái, mấy người hội ý, lập tức sải bước lên ngăn cản họ lại.

“Muốn giả hồ đồ không được đâu nhé. Mỏ than này vốn là chúng ta tới trước, đoạn gia cố trước mặt cũng là do chúng ta làm, các ngươi ở đằng sau được lợi, lẽ nào không biết đưa chút quà biếu?”

Canh Nhị nghiêng người, tựa hồ như đang sợ hãi gì đó, nhìn gáy Truyền Sơn lắp bắp: “Động mỏ này vốn là ta đào trước. Sau đó các ngươi biết mới cùng nhau chạy tới đào.”

“Úi giời! Nghe xem, nghe xem, y còn lý sự kìa! Được a, Canh Nhị, hôm nay chúng ta liền nể mặt ngươi đã ở đằng sau đào lâu rồi, không nói gì ngươi nữa. Nhưng tiểu tử bên cạnh ngươi kia, quà biếu nên đưa cũng không thể ít được!” Tân 28 sa sầm mặt, giọng ồm ồm.

Trong lòng Truyền Sơn hiểu rõ, người này tám phần mười là chơi khó hắn.

“Ngươi muốn gì? Nói đi.”

“Được, thức thời đấy!” Tân 28 chống cái cuốc, xấu thói nói: “Không phải gia bắt nạt người mới đâu, thứ ngươi ăn có thể để lại cho ngươi. Nhưng…. ngươi phải để lại bộ quần áo trên người ngươi, từ trong ra ngoài, bao gồm cả giầy. Thế nào, món quà biếu này không tính là ngặt nghèo chứ?”

Truyền Sơn gãi gãi cằm, mặt hơi cười cười, sau đó nét cười này càng tươi, cuối cùng biến thành cười ha hả.

Canh Nhị đột nhiên rùng mình một cái.

Tân 28 và những người khác không biết Truyền Sơn cười gì, cả bọn đều sửng sốt.

Thế mà đúng vào lúc này, một người trung niên đứng bên cạnh Canh Nhị cũng không biết có phải đã lâu không chạm vào nữ nhân hay không, lại duỗi tay sờ mông Canh Nhị, ngoài miệng còn nói:

“Canh Nhị, trước đây bọn ta không biết ngươi thích nam nhân. Giờ biết rồi, sau này buổi tối ngươi chẳng lo chăn đơn gối chiếc nữa. Buổi tối, thúc đi tìm ngươi?”

“Vùn vụt!”

Nửa sọt than đổ nghiêng vào đầu nam nhân thô tục.

Truyền Sơn bỏ sọt than xuống, vỗ tay.

Canh Nhị mãi đến lúc này mới phản ứng được, sau khi sửng sốt, ôm mông lại nhảy cao ba thước. Hú lên quái dị như bị điên, nhào vào tên trung niên kia đột nhiên đánh tới.

Bỗng nhiên đẩy nam nhân đụng một phát ngã chổng bốn vó. Đẩy xong còn không cam lòng mà gào to lên: “Ta không ngủ với nam nhân!”

Truyền Sơn thầm chửi tục một câu.

Tiếng chửi bậy vang lên liên hồi.

“Canh Nhị ngươi làm gì đấy?”

“Tiểu tử thối muốn chết! Đánh y! Dạy dỗ y một trận!”

“Đánh chết y! Đánh chết tên yếu rề rề này!” Người trung niên bị đánh tru lên nhào tới.

Bên kia, Tân 28 xem tình thế, cho rằng cơ hội đã tới, nhân cơ hội phất tay hô to một tiếng: “Các huynh đệ, lên cho ta! Đánh cho hai tên không hiểu quy của này!”

Truyền Sơn cười lạnh một tiếng, không đợi họ tới, hắn đã tiến lên trước. Tiến lên rồi thừa dịp cướp lấy một cái cuốc, bổ lên đầu Tân 28 còn đang đắc ý. Tân 28 che đầu, vẻ mặt khó tin, đầu đầy máu tươi ngã nhào xuống, đáng thương cho hắn ta còn chưa kịp ra ám chiêu.

“Họ giết Tân 28 rồi, không thể để họ chạy được!”

Người đã chết, như lửa cháy đổ thêm dầu. Đám người kia không những không lui, ngược lại người nào người nấy đỏ lừ mắt.

Hỗn chiến bắt đầu.

Tiếng chửi bậy, tiếng kêu thảm thiết, tiếng bùm bùm loạn lạc.

Truyền Sơn một là không làm chứ cũng không muốn buông tha cho những người này. Thế là dứt khoát đánh giết.

Truyền Sơn xuất thân từ quân đội, một khi điên lên thì chẳng khác gì ba con sói, lại không phải kiêng dè gì như trước, hơn nữa trong lòng còn mang nỗi hận, ra tay vừa ác vừa nặng, vả lại đều đánh vào chỗ yếu hại.

Đám người ấy cũng không phải bách tính thiện lương, sao lại đứng yên chịu đòn, người nào người nấy đều giận điên lên.

Canh Nhị muốn xông tới bên cạnh Truyền Sơn, lại bị người trung niên đứng đầu ba người cuốn lấy.

Canh Nhị khẽ cắn môi, liều mạng.

Chỉ chốc lát sau, Canh Nhị đã bị đánh cho đầu rơi máu chảy, nhưng y cũng một mình một xẻng làm ngã một người, còn khoét bụng một người khác.

Truyền Sơn bớt thời giờ chú ý tới tình huống Canh Nhị không ổn, hắn cũng không ngốc đến mức tự cho là một người thì có thể đối phó với một đám như thế. Nhân lúc sơ hở, liền đạp đá, ném liên tiếp hai người, chạy ra khỏi vòng vây.

Truyền Sơn vọt tới trước mặt Canh Nhị, đập cuốc trúng thắt lưng người trung niên. Người trung niên kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.

“Đi!” Truyền Sơn kéo Canh Nhị bỏ chạy.

Canh Nhị phản ứng được, lúc này không chạy lại đợi khi nào? Một chân đạp vào nam nhân đã bắt kịp mình đằng sau, quay người rồi bỏ chạy.

“Không được để chúng chạy! Bắt lấy bọn chúng!”

“Giết bọn chúng! Không thể buông tha cho chúng!”

“Đệt!” Truyền Sơn mắng một câu thô tục.

“Tìm con đường hẹp, càng nguy hiểm càng tốt!”

“Cái gì?!”

“Mau!”

“Ờ, chạy về phía bên kia! Chỗ ấy có đường thông gió kìa.” Canh Nhị kêu một tiếng.

Truyền Sơn lập tức phóng về phía ngã rẽ kia, nhưng đến chỗ đầu ngã rẽ hắn dừng bước lại, để Canh Nhị đi trước, còn hắn bọc hậu.

Lúc này người đằng sau cũng theo tới rồi.

Con đường này hẹp hơn con đường vừa rồi, chỉ có thể cho một người đi qua. Canh Nhị chạy đằng trước Truyền Sơn, vừa chạy vừa thở dốc nói:

“Chỉ cần chúng ta chạy ra sân mỏ, tìm… tìm Tam gia phân xử, liền… liền…”

Liền cái rắm! Loại chuyện này có cái gì để đánh giá? Mắt thấy sắp chạy cuối, Truyền Sơn lấy cuốc gạt khối gỗ vuông chống bên cạnh.

“Dừng lại! Mau dừng lại! Tên kia muốn làm sụp con đường thông gió! Con mịa nó! Hắn điên rồi!”

Cái gì?! Canh Nhị lập tức dừng bước quay đầu lại.

Truyền Sơn dừng bước chân lại, nhếch miệng cười với người đuổi theo đằng sau.

Nụ cười này, làm mấy người chạy đằng sau nhìn mà lạnh run.

Truyền Sơn lần nữa giơ cái cuốc lên, nện mạnh lên phiến gỗ ở bên cạnh.

“Truyền Sơn!”

“Lùi về sau! Lùi về sau!”

Tiếng kêu thê lương vang vọng trong con đường thông gió.

Người đuổi theo đằng sau không biết phía trước xảy ra chuyện gì, muốn dừng chân thì chẳng còn kịp.

Người quay đầu lại và người đuổi theo đằng sau đụng vào nhau.

Truyền Sơn nhìn nóc hầm bắt đầu rớt xuống hàng loạt bụi đất, đã không làm thì thôi, một khi làm thì… giơ cuốc lên đập xuống.

“Truyền…”

“Ầm ầm ───!”

Canh Nhị im bặt.

“Còn không mau chạy! Ngươi bị ngốc à?”

Truyền Sơn đẩy Canh Nhị, Canh Nhị tỉnh ra, cũng mặc kệ đằng sau, gắng sức chạy như bay.

Canh Nhị thở dốc hồng hộc, chết lặng người nhìn đường thông gió đã sụp.

“Đi thôi. Chúng ta còn phải lượn về, lấy hết những thứ ăn được về.”

Canh Nhị ngơ ngác quay đầu.

“Bọn họ…”

“Thuận tiện quay về xem có tên nào trốn ra không, nếu có, thì làm thịt. Không chết cũng phải chết.”

Canh Nhị há hốc mồm nhìn bóng lưng Truyền Sơn đi xa.

Truyền Sơn quay đầu lại, gầm lên: “Sững sờ đó làm gì? Còn không mau lên!”

Canh Nhị bị dọa giật mình, vội vã đuổi theo.

Truyền Sơn lần mò về con đường mỏ ban đầu, đúng lúc thấy hai người bị thương trong đám người vừa rồi kia đang đứng trước đầu đường thông gió giơ chân mắng to.

Truyền Sơn một tay kéo Canh Nhị, ý bảo y đừng lên tiếng.

Canh Nhị ngậm chặt miệng, ngay cả hít thở cũng không dám rõ ràng.

Truyền Sơn nắm chặt cái cuốc, lặng lẽ đi qua.

Canh Nhị trừng mắt to, nắm chặt hai nắm tay, tùy thời chuẩn bị lao ra giúp đỡ.

Một tiếng hét thảm vang lên, tiếp theo một tiếng mắng hãi hùng im bặt dưới đòn cuốc vung xuống.

“Kéo họ tới chỗ đào than hộ ta. Mau!” Tiếng sụp lở vừa rồi quá lớn, nếu không nhanh lên thì người trong động mỏ khác sẽ lao tới, họ phải nhanh tay.

“À, à.” Canh Nhị vội vã làm việc theo phân phó.

Hai người mỗi tay một người, kéo đi.

Kéo đến nơi, người trung niên che thắt lưng còn đang kêu ui ui thảm thiết thấy họ tới, sắc mặt trở nên trắng bệch, đáng tiếc bụi than quá đen, chỉ có nhìn rõ con mắt trợn to của hắn ta.

Truyền Sơn cười cười với người trung niên, không nói hai lời, lấy cuốc bổ đôi đầu hắn ta.

Canh Nhị nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Truyền Sơn càng dè dặt hơn.

Truyền Sơn bảo Canh Nhị bỏ thi thể lại, kéo y chạy về đường cũ.

Canh Nhị không hiểu gì cả, chỉ có thể chạy theo đằng sau.

Vừa chạy được nửa đường, đã gặp phải những người chạy từ động mỏ khác tới.

Đối phương thấy họ thì lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta cũng không biết, nghe thấy ầm ầm một tiếng mới chạy tới. Dọa chết người rồi!” Truyền Sơn vẻ mặt hoảng hốt lo sợ rất bình tĩnh ngăn đường mỏ phía sau, nói.

Canh Nhị cúi đầu, cái gì cũng không dám nói. Dáng vẻ nhát gan lại sợ phiền phức.

“Đừng hỏi nữa, chạy ra trước đã.” Người chạy đến đằng sau ngại Truyền Sơn chặn đường liền đẩy hắn một cái.

Truyền Sơn ‘au’ một tiếng, bị người nọ đẩy về sau ba bước ngồi phịch mông ngã xuống đất.

Canh Nhị vội vã đi dìu hắn.

Dừng một lát như thế, những người khác đã chạy tới đằng trước họ. Lo đường mỏ còn sụp nữa, người chạy đến đằng sau cũng không dừng lại, cả đám tranh nhau chạy ra ngoài.

Truyền Sơn kéo Canh Nhị một phen, cố ý lớn tiếng nói: “Đỡ ta một cái, ta không muốn chết a! Đi mau! Đi mau!”

Tuy rằng trong miệng ho mau lên, nhưng hai chân hắn như bị trơn trượt, đứng thế nào cũng không dậy được.

Canh Nhị không biết thật giả, cho rằng hắn bị thương thật, trên đầu nhất thời ra đầy mồ hôi.

Nhìn thấy người chạy trốn gần hết, xác định không còn ai chú ý tới họ nữa thì Truyền Sơn nhảy bật dậy, kéo Canh Nhị chạy về phía chỗ vừa rồi đào than.

Canh Nhị càng mơ màng, nhưng bị Truyền Sơn giục nên cũng chỉ có thể đuổi theo.

Trở lại chỗ đào bới vừa rồi, Truyền Sơn lập tức bố trí hiện trường.

Trước tiên, hắn và Canh Nhị dọn sạch hết đồ của họ, cũng trừ hết vết tích. Tiếp theo lại đem bốn thi thể có Tân 28 ở trong đặt thành tư thế chiếm giết nhau xong thì đều chết cả. Lo có ai đó phát hiện bốn người chết dưới một cái cuốc, trên người hai người trong đó còn có vết xẻng Canh Nhị để lại, Truyền Sơn cầm lấy cuốc của Tân 28 đập nát đầu một cỗ thi thể trong đó, lại dùng cuốc xoáy vào chỗ vết thương do xẻng để lại sâu hơn một chút.

Canh Nhị nhìn động tác của hắn, đẩy đổ hai cái sọt than của đám người kia.

Truyền Sơn cho y một ánh mắt khen ngợi.

Canh Nhị thầm nghĩ, loại chuyện này ta chưa từng làm nhưng ta đã thấy rồi.

Tiếp theo, Truyền Sơn y hồ lô họa biều [依葫芦画瓢], đem thi thể còn lại xử lý nốt.

Sau đó Truyền Sơn dặn Canh Nhị đi men theo mép tường, lấy hết toàn bộ đồ đạc, chưa đến chỗ rẽ chưa được buông.

Canh Nhị làm việc theo lời hắn, Truyền Sơn ở đằng sau cẩn thận xóa dấu chân hai người, nhưng cố gắng để lại vết tích vốn của những người đó.

Tuy rằng tất cả những điều này không phải hoàn mỹ hoàn toàn, nhưng Truyền Sin tin nó cũng đủ để lừa người trong mỏ. Dù sao ở đây không có ai đi tra án cẩn thận cả.

Ở nửa đường, Truyền Sơn lại bảo Canh Nhị tìm một động mỏ, hai người đào bới bên trong một hồi, để lại vết tích đã làm việc, giờ mới chính thức lên đường về nhà.

Đi ra khỏi đường mỏ ấy, bên ngoài vây quanh một đám người. Có người đang khe khẽ nói nhỏ, có người đang lo lắng đường mỏ có thể sụp nữa hay không. Đinh lão tam mãi không lộ mặt cũng đã xuất hiện rồi. Động mỏ này là một động mỏ cho sản lượng than khá lớn dưới tay Đinh lão đại, bên trong còn chia ra mấy cái động mỏ nhỏ, tự nhiên là phải lo lắng.

Thấy hai người đi ra từ trong đường mỏ, vốn dĩ Đinh lão tam cũng không để ý, nhưng lúc nhìn thấy một người trong đó là Tân 279 thì hơi sửng sốt, mở miệng bảo Tân 279 đi qua đây.

Truyền Sơn đi qua đó, ôm quyền hành lễ với Đinh lão tam. Canh Nhị dùng khăn lau mồ hôi quấn lấy chỗ đầu bị thương như một nàng dâu nhỏ đi theo đằng sau hắn, cúi đầu gọi một tiếng ‘Tam gia’.

Đinh lão tam nhìn lướt qua Canh Nhị, nghi vấn trên mặt càng sâu. Nhưng ông không mở miệng hỏi Truyền Sơn vì sao lại ở cùng Canh Nhị trước mà hỏi: “279, ngươi có biết bên trong xảy ra chuyện gì không?”

Truyền Sơn lắc đầu, lau bụi than trên mặt, làm gương mặt hơi lộ ra chút cương nghị, nói: “Ta đang đào than, đột nhiên nghe thấy ầm ầm một tiếng, sau đó liền cảm thấy bên cạnh tựa hồ có xỉ than rớt xuống. Ngay từ đầu ta còn không biết chuyện gì xảy ra, vẫn là Canh Nhị bảo ta có thể trong mỏ có chỗ nào đó sụp xuống rồi, lúc này mới cùng y chạy ra ngoài. À, lúc chạy ra, Canh Nhị còn bị nham thạch rơi xuống đập vào đầu nữa.”

“Trên đường có thấy những người khác không?”

“Thấy. Rất nhiều người lao ra, lần đầu ta gặp phải tình huống này, suýt thì bị người giẫm chết.” Trên mặt Truyền Sơn không có gì thay đổi, tựa hồ cũng không có để chuyện này trong lòng.

“Ừm, ngươi vừa tới, rất nhiều chuyện ngươi còn chưa gặp phải. Tình huống hôm nay coi như là nhẹ, chính là không biết bên trong có mấy người chết.” Đinh lão tam khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng. Cũng không biết ông đang thương cảm cho mạng những người đó hay đang buồn vì báo lên trên ra sao.

Truyền Sơn yên lặng. Nói nhiều sai nhiều, không bằng không nói.

“Các ngươi về sớm đi, hôm nay tạm thời đừng vào đường mỏ này.” Đinh lão tam hiểu rõ đây không phải nơi thích hợp để nói, liền vung tay để hai người đi.

Hai người đi rồi không đi tới chỗ giao dịch đổi đồ mà là về chỗ ở trước định rửa sạch vết thương trên người.

Truyền Sơn trở lại phòng, cởi quần áo, bảo Canh Nhị lấy một chậu nước cho hắn.

Canh Nhị bưng bồn nước tới, nhìn hắn đem quần áo và đồ đã dùng ném lung tung, mặt nhất thời vặn vẹo.

Truyền Sơn cũng đá luôn cả giày.

Canh Nhị giần giật lông mày, không thể nhịn được nữa, xách đôi giày vải bẩn sắp chạm vào giường y, nặng nề đi tới bên giường Truyền Sơn, khom người đặt nghiêm chỉnh ở đầu giường cho hắn.

Truyền Sơn bĩu môi, cầm khăn vải chà lau cơ thể.

Canh Nhị bĩu môi nhặt quần áo bẩn của hắn lên, mang ra bên ngoài phủi phủi rồi mới lại mang vào.

“Nè, vì sao họ nói đầu ngươi có vấn đề? Còn nói ‘cây’ ấy của ngươi vô dụng, ngươi đi tìm nữ nhân rồi à?”

Truyền Sơn cũng biết câu hỏi của mình ác thế nào. Ai bảo trong lòng hắn không vui chứ? Cứ tưởng là nhận được một tiểu đệ, kết quả tiểu đệ này lại bị người trong mỏ coi thường. Hắn làm đại ca, ít ra cũng phải biết nguyên do chứ?

Nhưng mà Canh Nhị bình thường thích oang oang thì bây giờ lại chơi trò cấm khẩu, hỏi y kiểu gì y cũng không mở miệng.

Truyền Sơn giận quá bật cười, “Mịa nó! Lão tử rõ ràng tự thân khó bảo toàn, thế mà lại còn gặp phải tên nhà ngươi! Xem ra vận xui của lão tử không những không giảm mà lại tăng lên rồi. Đây là lần cuối cùng, lần sau lão tử không xen vào chuyện của ngươi nữa, ta chính là người ngươi nuôi!”

“… Là Canh Lục.”

Truyền Sơn oán hận chà lau người ngợm, “Ái!”

Một mảnh da rớt xuống. Truyền Sơn nhìn chằm chằm mảnh da bị bong ra, một lát không nói nên lời. So với đau đớn, hắn khiếp sợ hơn.

『Ăn quả này vào, lập tức thấy công hiệu. Bụng đau như xoắn, thân như dao cắt, cứ ba canh giờ lặp lại một lần. Trong bảy ngày toàn thân đau không chịu được như bị cắt da cắt thịt. Trong mười lăm ngày sau bảy ngày da thịt bắt đầu từ từ bong tróc, tiến tới hư thối. Bất kể thuốc thang chữa trị sao cũng không có tác dụng, giảm đau cũng không được. Chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn da thịt trên người mình dần bong tróc, nát rữa rồi đến lượt nội tạng, vừa nát đến nội tạng, người này cũng đã tới số rồi. Nhưng dù hắn có nghẹn khí, thân da thịt ấy vẫn sẽ tiếp tục nát tiếp, mãi đến khi lộ ra khung xương nên mới gọi là quả xương khô.』

… Thì ra lời lão đạo lỗ mũi trâu nói đều là thật. Như vậy đoạn 『sau khi chết linh hồn cũng không được siêu thoát, ngày đêm đều phải chịu dằn vặt của quả xương khô, mãi đến ngày linh hồn tiêu tán cũng chỉ có thể bồi hồi trong thống khổ vô tận. 』cũng sẽ trở thành thật sao?

Truyền Sơn không khỏi rợn da gà, rùng mình một cái.

“… Là bởi vì ngươi đã đắc tội Canh Lục.” Canh Nhị thoáng cái lớn tiếng hơn.

Truyền Sơn giật mình tỉnh lại, quay sang nhìn y.

“Bình thường họ gặp phải ta sẽ không nói gì, cùng lắm là lơ ta thôi. Tuy ta, ta không gây sự, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt.”

Truyền Sơn đãng trí ‘xùy’ một tiếng.

Canh Nhị đỏ mặt, chắc là đỏ vì giận.

“Bọn họ là thủ hạ của Đinh lão đại. Đinh lão đại không cho phép người nhà xung đột với nhau. Nếu như không có gì quan trọng, không ai lại cố tình gây sự. Người ở đây phần lớn đều bo bo giữ mình.”

Truyền Sơn cuối cùng cũng có ý muốn nghe, bỏ khăn vải lại không thèm lau người, ngồi xếp bằng trên giường.

“Ngươi, quần ngươi vẫn bẩn.”

“Ngươi có phiền không vậy? Ngươi rốt cuộc là nữ nhân hay là nam nhân? Lề mề, bẩn thì kệ bẩn, ở đây ai mà còn lo ngươi sạch sẽ hay không?”

“… Đây là nhà của ta.” Lời này Canh Nhị nói rất nhỏ.

Truyền Sơn nghe được cũng coi như không.

“Nói tiếp, vì sao ngươi cho rằng đó là Canh Lục?”

“Tân 28 là người của Canh Lục. Hắn tỏ vẻ làm việc cho Đinh lão đại, nhưng ngấm ngầm báo tin cho Canh Lục.”

“Ngươi sao lại biết?”

Canh Nhị lại không nói.

Truyền Sơn liếc đểu một cái. Được, hắn đã hiểu quy luật rồi. Chỉ cần liên quan đến bản thân người này, tên đại nam nhân lắm mồm tham ăn này sẽ biến thành tên câm.

“Cho nên ngươi cho rằng lần này Tân 28 làm thế là chỉ thị của Canh Lục, cố ý khơi chuyện?”

“Ừ.” Canh Nhị gật đầu nói: “Cá tính ngươi khá là xúc động, Canh Lục chính là nhìn trúng điểm ấy, muốn để Tân 28 chọc giận ngươi, sau đó nhân cơ hội dạy dỗ ngươi một trận, hoặc là… giết ngươi.”

Truyền Sơn hơi dại ra. Hắn không ngờ tới hắn đã làm mật thám rồi mà cũng có một ngày bị kích động.

Lần đầu tiên kích động, là vì xả giận cho tiểu đệ mới nhận này, đồng thời cũng là để tạo dựng tôn nghiêm. Chỉ là đối tượng đầu tiên hắn đương đầu với vận xui, không khéo sao lại là một trong những lão đại ở đây.

Lần thứ hai kích động là để bảo vệ tính mạng. Hắn nhận thấy sát ý quen thuộc trong mắt Tân 28 liền nghĩ thà mạo hiểm còn hơn ngồi chờ chết.

Kết quả hắn đã bị Canh Nhị phân loại thành Lăng đầu xanh dễ kích động?

“Vậy… ngươi cho rằng đây đều là lỗi của ta?” Truyền Sơn cười tủm tỉm hỏi. Cái nét cười này làm nhạt đường cong cương nghị của hắn, làm hắn có vẻ dịu hàng hơn.

Nếu đám bạn xấu Ngô Thiếu Hoa và Lý Hùng của La Truyền Sơn ở đây lúc này, thấy Truyền Sơn có vẻ mặt ấy, chắc chắn sẽ mặc kệ nguyên do sự việc ra sao, lập tức chấp nhận lỗi lầm, cũng dâng lương tháng đó lên.

Đáng tiếc Canh Nhị chưa quen hắn lâu, thấy Truyền Sơn cười, y cũng cười theo.

“Không trách ngươi, ngươi còn trẻ mà.”

“…” Nét cười của Truyền Sơn có hơi gượng.

“Hôm nay vẫn còn thời gian, chúng ta có nên đi đào thêm chút than nữa về?” Canh Nhị đề nghị.

Truyền Sơn tính thời gian rồi lắc đầu nói: “Không được, ta cứ ba canh giờ lại phát tác một lần, thời gian cũng sắp tới rồi.” Nói xong, hắn làm bộ không để ý mà quan sát Canh Nhị.

Canh Nhị gãi đầu, hoang mang nói: “Vậy thì đành chịu thôi. Đúng rồi, ngươi còn thời gian không? Chúng ta tới chỗ giao dịch đổi lương thực đi.” Canh Nhị lại phấn khởi.

Truyền Sơn thầm yên lặng, nhìn lướt qua đầu y, giọng lành lạnh: “Ta thấy, chúng ta vẫn đổi chút thuốc thang thì tốt hơn.”

Hai người thu dọn sơ qua rồi tập hợp những thứ thu hoạch được trong hai ngày nay lại, rồi lôi kéo ra khỏi cửa.

Một trước một sau kéo sọt than tới sân mỏ, Canh Nhị dừng bước, trợn mắt nhìn phía trên sân mỏ sắc mặt đại biến.

“Xảy ra chuyện gì?” Truyền Sơn đi đằng sau nhìn theo ánh mắt Canh Nhị.

Chỉ thấy trên cây cột chính giữa sân mỏ, một chiếc đèn ***g màu trắng treo cao cao có một chữ ‘Ngục’ to đùng màu đỏ tươi.

“Đó là cái gì?”

Không chỉ mình Canh Nhị đang nhìn, bởi vì chuyện sụp mỏ hôm nay, các nô lệ mỏ đi ra trao đổi khoáng vật sớm đều đang ngẩng đầu nhìn.

Canh Nhị mặt mang nghi hoặc và ngưng trọng nói: “Đèn ***g này biểu thị rằng, ngày mai không làm việc, tất cả đều tập trung ở sân mỏ.

“Vì sao?”

“Các ngục tốt muốn xuống đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play