Trong phòng, La Công Tôn thị và bà nội La đang nói về chuyện trong nhà với Truyền Sơn.

“Em gái con đã lập gia đình, thành thân hồi đầu năm ngoái. Nhà chồng nó họ Vương, gặp nhau lúc chạy nạn, người nhà đã mất hết, chỉ còn một đứa em trai, bây giờ chúng cũng ở đây, nhưng hiện thì đã tới huyện Hà Ngọc mua lương thực rồi.”

“Em rể con là quản lý, chuyên lo những việc giao tiếp bên ngoài. Em gái con biết tính toán nên cũng đi theo, tính ra thì chắc tầm dăm ba ngày nữa mới về.”

“Người ấy đối đãi với Tiểu Vịnh có tốt không?” Truyền Sơn hỏi.

“Tốt, chồng của em con tên Vương Tùng Lâm, là một người thành thực, bằng tuổi với con, không những biết chữ, còn biết chút quyền cước công phu, đối xử với em gái con hay em trai nó đều rất tốt.”

“Nhà hắn vốn làm gì?”

“Nghe nói là mở tiêu cục, vì đắc tội với quyền quý, mọi người trong nhà đều bị hại chết, chỉ có mình hắn mang theo đứa em trai trốn thoát.” Truyền Hải đi tới tiếp lời, đồng thời ra hiệu với thiếu niên ở sau bếp.

Thiếu niên kia xách ấm nước cười hì đi tới, giọng ngọt như mía lùi: “Chúc mừng bà nội, bác trai, bác gái một nhà đoàn viên.” Vừa rót trà, vừa liến thoắng, mồm miệng ngọt ngào dỗ dành các bề trên nhà họ La mặt mày rạng rỡ.

“Đây là Bạch Thái Bang, người nhà mình.” Truyền Hải giới thiệu cho Truyền Sơn.

Truyền Sơn gật đầu với thiếu niên.

Bạch Thái Bang lập tức gọi một tiếng: “Chào đại ca!”

Thấy Truyền Hải mời hết những người khác ra ngoài, nhưng chỉ giữ lại thiếu niên này, Truyền Sơn cảm thấy em trai chắc rất coi trọng người này, vả lại đã được người ta gọi một tiếng đại ca liền tiện tay lấy ra một viên ngọc linh lung đưa cho thiếu niên, “Này, quà gặp mặt, cầm chơi đi.”

Thiếu niên ngây người, nhìn ngọc linh lung không dám nhận.

Người nhà họ La cũng sửng sốt, nhìn viên ngọc linh lung trông rất tinh xảo rất quý ấy, lại quay sang nhìn Truyền Sơn.

Truyền Sơn cười bất đắc dĩ, trên người hắn gần như không có chút vàng bạc nào, nhưng linh thạch thì có một đống. Viên ngọc linh lung này chính là một viên linh thạch cấp thấp, lúc hắn luyện tập năng lực khống chế thì tiện tay điêu khắc ra. Hơn nữa trong viên ngọc linh lung này hắn còn khắc một bài trận pháp tu luyện, nếu thiếu niên có thể nhìn ra được sự tài tình trong đó, tìm được bí quyết thì đó chính là cơ duyên của hắn.

“Cho ngươi thì cứ lấy đi.” Truyền Sơn nhét viên ngọc linh lung vào tay thiếu niên.

Truyền Hải bình tĩnh lại, nói với thiếu niên: “Anh ấy đã đưa cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi, nhớ đừng khoe khoang với ai đấy.”

“Ôi, cảm ơn đại ca, cảm ơn thủ lĩnh!” Thiếu niên mặt cười như hoa nở, làm đại lễ với Truyền Sơn, cầm ngọc linh lung như bảo bối chạy về sau bếp.

“Cửa son rượu thịt để ôi, có thằng chết lả xương phơi ngoài đồng. Anh, chúng ta 8 năm xa cách, em trai anh cũng sắp chết lả rồi, anh nhẫn tâm để em tiếp tục phơi xương sao?” Truyền Hải chìa tay ra.

Truyền Sơn vỗ bốp phát vào cái tay vô lại ấy, “Những quan viên kia tám phần mười đều bị mù rồi mới để ngươi thi đậu tú tài. Ngươi nói rõ ràng cho ta!”

“Được, anh bảo em nói cũng được, trả thù lao đi! Qùa gặp mặt của em đâu!”

Canh Nhị cảm thấy tính mặt dày của La gia có lẽ là do di truyền. Lúc này y bỗng bắt đầu lo cho cái kho bạc của y, cậu em vợ này của y không phải còn tham hơn cả anh hắn đấy chứ?

“Nhóc Sơn, hiện giờ con….” La Đại Phúc do dự hỏi.

“Cha, nương, bà nội, con trở về chính là để mọi người hưởng phúc.” Không đợi La Đại Phúc hỏi nhiều, Truyền Sơn lập tức nói tiếp: “Ông nội, cả ông ngoại và bà ngoại hiện giờ đang ở đâu ạ?”

Nhắc tới ba ông bà cụ, người nhà họ La đều buồn bã.

“Lúc chạy nạn, chân của bà ngoại con bị ngã gãy, đến giờ vẫn chưa tốt lên được, ông ngoại con đang chăm bà.” Bà nội La đáp, nước mắt vừa ngừng rơi lại ướt nhẹp. “Còn ông nội con… đã sắp không được rồi, có lẽ cũng chỉ là chuyện mấy ngày nữa.”

La Đại Phúc ôm đầu, đau khổ nói: “Đều là do cha không tốt! Nếu không phải do cha chọc người giận, ông nội con cũng sẽ không bị tức đến nỗi trúng gió, sau đó liền…”

“Cha, chuyện này không trách cha, cha cũng chỉ vì con.” Truyền Hải vội vã an ủi cha hắn.

“Nói đi, chuyện là sao?” Trước đó Truyền Sơn đã có linh cảm, giờ coi như cũng bình tĩnh hỏi thăm.

Dường như Truyền Hải đang nghĩ nên nói thế nào, La Đại Phúc chỉ than thở, ngược lại bà nội La mở miệng mắng: “Ông nội con đổ bệnh đều là do đám người trong thôn kia chọc tức.”

Nghe bà nội nói vậy, Truyền Hải cũng chỉ đành nói thật với anh hắn.

“Em cũng đã nói với anh trước rồi, sau cơn lũ lụt, chúng ta quay về La gia thôn, lại phát hiện những người trốn lên núi đều bị giết chết, bởi vậy chúng ta cũng không dám ở lại La gia thôn nữa.

Ngay lúc chúng ta còn chưa dứt tình quyết định rời quê, vẫn định trốn tránh một khoảng thời gian ở gần đó thì nhận được một tin tức. Tin ấy là do vị Trương huyện lệnh đề cử em lên kinh bảo tâm phúc lén truyền tới, nói là trên ra công văn bắt cả nhà ta, tội danh là thông thương với địch.”

Truyền Hải cười khổ, “Buồn cười là nhà chúng ta đời đời đều làm nông, dù đến đời chúng ta, cũng chỉ có một người tham gia quân ngũ với đi học, ở đâu ra thông đồng với địch?”

Truyền Sơn thở dài, “Là do anh hại mọi người.”

“Anh, anh đừng nói vậy. Em vừa nghe ý của tiểu mập mạp kia, anh đắc tội với lão tặc Hồ Dư ư?”

“Ừ.”

“Thôi, tạm thời không nói tới chuyện này.” Thấy anh không muốn nói nhiều, Truyền Hải cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ đành nói về chuyện nhà mình.

“Bởi vì những công văn bắt bớ ấy, đám người may mắn còn sống liền cãi vã với nhà ta. Tuy không thể xác định rốt cuộc là ai giết người trong thôn, nhưng kẻ sống sót một mực chắc chắn người dân bị chết có liên quan tới nhà chúng ta, chúng ta đuối lý nên cũng chỉ có thể mặc họ oán hận, mặc họ chiếm lợi. Những người có người nhà bị chết còn đòi nốt chút quân lương anh gửi về, chút tiền chúng ta dành dụm.”

Bà nội La bổ sung thêm: “Lúc đó ông nội con không đồng ý cho tiền, nói dù những người có người nhà bị giết do nhà chúng ta liên lụy đi nữa thì cũng được nhóc Hải báo tin mới giúp cả thôn tránh khỏi nạn lũ lụt, nếu không có nhóc Hải bỏ thi quay lại báo tin, không biết có bao nhiêu thôn dân bị chết nữa ấy. Ưu khuyết điểm hòa nhau, nhà ta không nợ người trong thôn!”

Bà nội La giận, “Nhưng cha con cả tin yếu lòng, cứ nhất quyết dùng tiền tiêu tai, được thôi, chúng ta đưa tiền cho họ, kết quả họ vẫn không chịu buông tha cho nhà chúng ta! Ông nội con lần đó bị chọc tức ngất luôn.”

“Có phải họ đi mật báo không? Dùng hành tung của nhà ta để lĩnh thưởng?” Truyền Sơn hỏi.

“Đúng! Đám người không biết xấu hổ lòng dạ hiểm độc kia đã làm thế đấy!” La Công Tôn thị cũng giận, nói.

“Vậy sao mọi người tránh được sự đuổi bắt của quan phủ?”

Truyền Hải đáp lại quai quái: “Chắc là mệnh nhà ta chưa đến đường cùng đi…”

Truyền Hải dừng hơi, nói tiếp: “Người mật báo đã bỏ qua Trương huyện lệnh mà đến thẳng chỗ tri phủ bóc cáo thị, lúc quan sai tới bắt chúng ta, Trương huyện lệnh nhận được tin trước đã phái người báo cho em, lúc đó em liền mang theo cả nhà cùng chạy trốn.”

La Đại Phúc thở dài, “Trong nhà người già phụ nữ trẻ em một đống người, căn bản không chạy thoát được, chưa chạy được mấy đã bị quan sai đuổi theo, ây, đều do ta cả. Nếu nghe lời nhóc Hải, đi sớm một chút thì đã không sao rồi.”

Bà La quát thằng con, “Mày im đi, để nhóc Hải nói tiếp.”

Truyền Hải kể tiếp: “Lúc đó cả nhà ta ra sức chống cự, những người kia chỉ đứng từ xa nhìn, không có ý định giúp một tay.”

“Nào ngờ đám quan sai kia vừa bắt được cha và bà ngoại, hai bên núi đột nhiên rơi xuống một đống bùn lầy, trong bùn lầy còn lẫn cây cối và mấy tảng đá, đúng lúc chôn vùi đám quan sai kia. Mấy tên quan sai còn lại vừa muốn bắt chúng ta vừa muốn cứu người, bận nháo nhào cả lên, đúng lúc đó Vương Tùng Lâm vừa khéo mang theo em trai hắn qua thôn chúng ta, liền tiện tay cứu giúp chúng ta một phen. Chân của bà ngoại con cũng bị gãy khi đó.”

“Đúng là khéo thật.” Canh Nhị cảm thán.

Người nhà họ La cùng nhau nhìn y, Canh Nhị đỏ mặt.

“Sau đó chúng ta liền bước lên con đường lưu vong. Do đám người dân thôn kia thấy màn bùn lầy kia, càng thêm tin cái danh cứu tinh của em, vừa sợ hung thủ giết người kia quay lại, mặc kệ chúng ta nói sao họ cũng quyết tâm muốn theo chúng ta tới cùng.” Vẻ mặt Truyền Hải cực bất đắc dĩ.

“Có biết là ai mật báo không?” Truyền Sơn hỏi.

Truyền Hải lắc đầu, “Có nhiều người đáng nghi lắm, tình huống khi đó cũng khá loạn, cũng không có để ý được ai rời khỏi làng.”

La Công Tôn thị bỗng nhiên mắng: “Nếu đám người kia thành thành thật thật theo chúng ta thì cũng thôi, nhưng đám đó còn coi mình như thể chủ nợ nhà chúng ta, suốt ngày chơi bời lêu lổng, La Lại Tử (*) đã chẳng làm được trò gì ra hồn trong thôn còn mơ tưởng cưới em gái con về. Hừ! Hắn cũng không vẩy nước tiểu lên mặt coi hắn ra sao!”

(*) người trong thôn toàn gọi nhau bằng biệt danh là chính, La Lại Tử tức họ La + lại tử (chốc đầu)

“La Lại Tử? Hắn cũng dám nghĩ đến chuyện ấy? Hắn không sợ bị ta đánh chết?” Truyền Sơn giận cười, khi hắn còn ở thôn, La Lại Tử này còn chẳng dám đánh rắm trước mặt hắn, giờ lá gan lớn như vậy, là do hắn không ở nhà nên nhà bọn họ dễ bắt nạt sao?

“Hắn nghĩ anh chết rồi, em đánh nhau lại không liều như anh, còn phải kiêng dè người nhà đằng sau nữa. Hơn nữa hắn có La Đại Cường là chú họ của hắn chống lưng, lá gan tự nhiên to hơn rồi.” Truyền Hải đổ thêm dầu vào lửa.

“Ừa, vậy à?”

Điệu cười mỉm chi beo ấy làm Canh Nhị bất giác lén nhìn cỏ non nhà y một cái, lần nhìn này, làm y run một cái, nét cười của cỏ non nhà y dưới ánh nến trông thật khiếp.

Truyền Hải cười châm chọc, “Suy nghĩ của chú Cường em cũng rõ, cháu của hắn còn nhỏ, con trai con gái đều đã kết hôn rồi, nếu cháu trai có thể cưới được Truyền Vịnh, vậy quan hệ nhà hắn càng gần với nhà ta hơn, tới lúc đó hắn sẽ gả cháu gái lớn cho em, cứu tinh em đây có thể không giúp thông gia phát triển gia nghiệp sao?”

“Hắn mơ hay nhỉ!” Bà nội La nhổ một ngụm.

“Chúng ta từ chối lời cầu hôn của La Đại Cường. La Lại Tử còn dám chạy tới uy hiếp nhà ta, nói không gả Vịnh Tử cho hắn, hắn lên quan kiện chúng ta.”

“Khi đó chúng ta vừa ổn định được, cha ngươi kiêng dè hắn nhiều lắm, chỉ nghĩ bề ngoài thì bảo gả phắt Vịnh Tử cho xong chuyện, bên trong thì lén bảo Vương Tùng Lâm dẫn em gái con đi, rồi giả tạo thành em gái con bỏ trốn với người ta. Ông nội con không đồng ý, nói không thể hủy danh dự của cháu gái được, không thể để La Lại Tử cưỡi lên đầu nhà chúng ta, liền cầm con dao làm bếp đi tìm La Lại Tử liều mạng.”

La Đại Phúc xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn đứa con lớn.

“La Lại Tử đánh ông nội sao?” Truyền Sơn sầm mặt.

“Không, em rể con, Vương Tùng Lâm chạy tới đánh cho La Lại Tử chết khiếp trước, còn uy hiếp hắn, nếu hắn dám mật báo, nếu người La gia thôn dám mật báo, hắn sẽ giết người La gia thôn diệt khẩu!”

“Làm tốt lắm!” Truyền Sơn rất tán thưởng người em rể còn chưa gặp mặt này.

“La Lại Tử không dám đi mật báo, La Đại Cường chạy tới cãi nhau với cha ngươi, nói họ có thể không mật báo, cháu trai hắn cũng có thể không cưới Vịnh Tử, nhưng không thể để người ngoài ức hiếp người họ La, muốn chúng ta đánh đuổi Vương Tùng Lâm, còn muốn chúng ta đền tiền chữa thương bồi dưỡng thân thể cho La Lại Tử.”

“Ông nội con không đồng ý, La Đại Cường liền lôi ra mấy cha chú, nói ông nội con bênh vực người ngoài có lỗi với liệt tổ liệt tông La gia, chỉ thế thôi đã làm ông nội con tức đổ bệnh! Lần đổ bệnh ấy, không thấy ông con đứng dậy được nữa… Hu!” Bà nội La lau nước mắt nức nở nói.

Truyền Sơn vuốt lưng bà nội, an ủi bà.

“Anh, phát huy thể chất xui xẻo của anh đi, làm họ xui xẻo lũ lượt đi!” Truyền Hải đầy hy vọng thúc đẩy.

Mẹ La tát phát lên đầu thằng con, “Không được nói bậy!”

Truyền Hải tràn ngập lòng tin với thể chất xui xẻo hại mình một hại người mười của anh hắn, cũng không bỏ hy vọng vì cái tát của mẹ.

Truyền Sơn dở khóc dở cười, đứng lên nói: “Con nợ người, con sẽ trả. Người khác nợ con, cũng phải trả cho con. Nhưng trước khi tính sổ với họ, hãy mang con đi thăm sức khỏe ông nội đã.”

“Đúng đúng đúng, đi thăm ông nội con. Nói không chừng ông nội gặp con rồi có thể đứng lên cũng không chừng.” Bà nội La cũng sốt ruột luống cuống đứng lên muốn ra ngoài.

Cũng không biết Canh Nhị đã mở mang đầu óc ở điểm nào, bước nhanh lên trước dìu bà La. Lần này y cố gắng kiềm chế bản thân không cảm nhận tâm sự của bà La, dù vẫn có vài đoạn tâm tình ngắn ngủi truyền tới, cũng vẫn cố gắng ngó lơ.

Bà La vội vã mang cháu trai đi thăm ông La, cũng không để ý xem ai đang dìu bà.

Truyền Sơn nhìn Canh Nhị một cái, thấy nét mặt y không có gì khác lạ nên cũng không cản y đụng chạm vào người nhà mình. Hắn biết Nhị rùa nhà hắn chỉ muốn quan hệ tốt với người nhà hắn thôi, bằng không y cũng không chủ động chạm vào người khác.

Mẹ La cha La và Truyền Hải hiếu kỳ về thân phận của Canh Nhị, nhưng cũng biết giờ không phải lúc hỏi, cũng đều nối gót đi theo sau.

Bạch Thái Bang xách đèn đi đằng trước, đám người Truyền Sơn dìu bà già đi đằng sau.

Ngọn đèn lay lắt, chỉ có thể rọi sáng chút đường phía trước. Truyền Sơn và Canh Nhị tự nhiên không cần chút ánh sáng ấy cũng đã nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Đây là một thôn làng hình có hình chữ công (工). Nhà lớn chính là căn nhà ở trung tâm làng; những căn nhà sắp ở hai bên đằng trước là nơi lính gác ở và nhà kho tạm thời, phía trên cùng còn có một ngọn tháp vọng; hai hàng nhà kéo dài sang hai bên ở đằng sau mới là chỗ thôn dân ở.

Truyền Sơn phát hiện, toàn bộ nhà cửa ở đây, kể cả nhà lớn, đều là nhà gạch mộc xây lên từ bùn cát vàng trộn lẫn cỏ xanh, không có mái ngói, chỉ đậy bằng cỏ tranh. Nhà cửa cũng không cao, với chiều cao của hắn thì cần phải khom lưng mới vào được.

Khoảng cách giữa các nhà cũng khá gần, đằng sau mỗi nhà đều chỉ có một cái sân nhỏ bọc bằng tường đất cao nửa vời.

Trong trí nhớ của hắn, La gia thôn cũng không giàu có, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy mấy gian nhà ngói gạch xanh cỡ lớn, nhà họ tuy không thể dùng gạch xanh xây hết, nhưng nhà cửa cũng làm từ gạch pha đất, cũng xây cao cao to to, cửa nhà rộng mở thoáng đãng, còn chia thành hai lối ra vào trước sau.

Bà nội La vừa đi vừa lo, trong lo lắng và mừng rỡ còn thấy lạ, vừa đi ra ngoài thì còn thấy lạnh cóng, lúc này vừa thấy cháu trai về, vừa kích động đã chẳng thấy chút cảm giác gì, không những không thấy lạnh mà còn thấy cả người nóng bừng lên, rất chi thoải mái.

Tiếng gõ mõ cầm canh vang lên, trống canh ba, là lúc đêm khuya thanh tĩnh nhất.

Đêm nay khá đặc biệt, đầu thôn động tĩnh lớn, có không ít người cũng không ngủ say được, nhưng để tiết kiệm dầu thắp nên cũng không đốt đèn, chỉ lặng lẽ xì xào trong đêm tối.

“Này, có người đang lo sao chổi ngươi trở về sẽ hại mọi người đấy.” Canh Nhị nghe thấy một vài nội dung, thầm cười nhạo Truyền Sơn trong thần thức.

“Hại? Ừ, họ cũng chưa nói sai, nếu ta mang người nhà ta đi hết, họ không có chỗ dựa, cũng đúng là hại họ rồi.” Truyền Sơn cũng dí dỏm trả lời theo.

“Em trai ngươi rất giỏi, một mình gánh vác cuộc sống của nhiều người như vậy.”

“Đương nhiên. Không xem là em trai ai.”

“Ngươi bảo ta tặng quà gặp mặt gì cho em trai ngươi thì được? Cả cha nương, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại và cả em gái, em rể ngươi nữa… Người nhà ngươi lắm thế.” Canh Nhị rầu.

Truyền Sơn mỉm cười, “Tùy ngươi thôi. Cho họ chút vàng bạc là thực tế nhất, không phải ngươi kiếm được không ít ở Huyết Hồn Hải sao? Đúng rồi, đồ ăn lần trước ta đưa cho ngươi còn không?”

Đồ ăn trên người hắn đã không còn mấy, hàng tồn của Huyết Hồn Hải khi đó căn bản đều cho Canh Nhị nhất quyết không ‘ích cốc"(*) rồi.”

(*) ích cốc: khi tu tới một mức độ nào đó, tu giả sẽ dần cai thức ăn, không ăn nữa, giai đoạn sau đó gọi là ích cốc.

“Vàng bạc có, thức ăn hết rồi.” Canh Nhị xấu hổ, nói, y cho rằng trở về Lam tinh sẽ có nhiều đồ ăn ngon hơn nên nhất thời thèm ăn, liền ăn sạch toàn bộ đồ ăn tồn trữ trong túi đựng đồ Truyền Sơn cho y.

Còn về vàng bạc… Nhận giáo huấn bi thảm qua bao năm ở Hắc ngục thiếu ăn thiếu uống, hắn đã hiểu ở lại thế gian tốt nhất phải kiếm chút vàng bạc phòng thân thì tốt hơn cả, cho nên lúc ở Huyết Hồn Hải hắn đã kiếm rất nhiều vàng bạc bảo thạch mà dân bản xứ ở đó cũng không coi trọng lắm, còn về rốt cuộc kiếm được bao nhiêu thì Truyền Sơn cũng không rõ lắm.

“Ngươi cho ta một ít, người nhà ta xem chừng đều sắp chết đói rồi, trời lạnh thế này, trên người họ cũng không có quần áo dày dặn gì, chờ trời sáng lên, ta đi chọn mua một ít thức ăn và quần áo với đồ dùng hàng ngày về.”

“Được.” Lần này Canh Nhị rất thẳng thắn, thầm lấy ra chiếc thùng gỗ nhỏ của Truyền Sơn, chuyển vàng bạc trong ngực sang hơn nửa.

“Ngươi không định để người nhà ngươi cùng tu luyện sao?” Lúc đưa trả thùng gỗ lại cho hắn, Canh Nhị hỏi.

“Còn phải xem nữa, tu luyện cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Trong lúc nói chuyện, đã tới La gia.

Bạch Thái Bang đi gõ cửa, cửa gỗ ‘cọt kẹt’ một tiếng mở ra, ông già mở cửa cầm đèn trong tay, kích động nhìn về phía ngoài cửa.

“Có phải nhóc Sơn về rồi không? Nó về thật rồi à?”

Truyền Sơn nhìn ông ngoại đã già nua, mặt mày nhăn nheo, trong lòng chua xót khổ sở không nguôi.

Ông ngoại gặp lại cháu ngoại, tất nhiên là một đợt thổn thức không nhắc tới.

Lại nói tới Truyền Sơn dìu ông cúi đầu đi vào phòng, đi chưa được mấy bước đã thấy bà ngoại nằm trên kháng (giường đất) mở to mắt nhìn hắn.

Truyền Sơn lại nhanh chóng tiến lên trước nhìn bà ngoại gầy gò ốm yếu chỉ còn lại mỗi da bọc xương.

Bà ngoại cầm tay hắn, nước mắt giàn giụa.

Truyền Hải nhận ngọn đèn trên tay ông ngoại rồi đặt lên bàn, Bạch Thái Bang cũng treo đèn ***g lên cửa sổ, trong phòng nhất thời sáng hơn rất nhiều.

Bà nội La được Canh Nhị dìu đỡ, bước chầm chập tới trước kháng của ông nội La, nghiêng người một cái, ngồi trên kháng bắt đầu gọi ông, “Ông nó ơi, ông mở mắt ra đi, ông xem ai về này!”

Sau khi Truyền Sơn trò chuyện với bà ngoại hắn, mắt thoáng đảo qua, toàn bộ tình huống trong phòng đã lọt vào mắt.

Để tiết kiệm chỗ, chỉ thấy bếp, nhà chính, phòng ngủ đều sắp xếp trong một căn, cả nhà đều ngủ trên chiếc giường sưởi dài. Trong phòng ngoại trừ cửa trước, còn có một cửa sau hướng ra sân sau.

Canh Nhị nhìn thấy chiếc giường ngủ nhiều người, đặt một đống chăn bông, chiếc kháng phát ra thứ mùi kỳ lạ liền lặng lẽ lùi về sau một bước, không phải y ghét bỏ người nhà họ La đâu, đây là bản năng, giờ y đã kiềm chế nhiều rồi đấy.

Truyền Sơn biết chứng sạch sẽ của Nhị rùa phát tác, khẽ vỗ nhẹ lên đầu y một cái.

Canh Nhị không giận, y nhìn chằm chằm mấy đôi giày lộn xộn trước k háng, cảm thấy ngứa tay, y rất muốn tiến lên sắp chúng lại theo kích cỡ, giới tính.

Nhưng y vẫn nhớ đây là nhà người ta, không phải nhà y, trước đây bất kể ở Huyết Hồn Hải hay ở Hậu Thổ Tinh, gian nhà hai người ở đều do y sắp xếp, y muốn làm gì thì làm, cỏ non nhà y tuy thích chọc ghẹo y nhưng chưa bao giờ cố ý bày bừa thứ y sắp, có đồ vật mới xuất hiện cũng đều sẽ hỏi y, sau đó dựa theo quy tắc của y mà bày biện.

“Địa điểm nhỏ, tài nguyên càng ít, mọi người cũng chỉ có thể quây quần ở cùng một chỗ.” Truyền Hải thấy anh và tiểu mập mạp đang quan sát căn nhà, có lẽ cảm thấy bản thân quản lý không tốt nên có chút chật vật và khổ sở.

Truyền Sơn vỗ bờ vai hắn, “Em đã làm rất tốt, đổi lại là anh, cũng chưa chắc đã làm được như thế.”

Lời này Truyền Sơn nói thật. Vừa là năm hạn hán lũ lụt, vừa có người đuổi bắt, em trai hắn đã có thể mang theo một nhà già trẻ lớn bé tới nơi an ổn, không những dàn xếp được mà còn có áo bông để mặc, có lương thực để ăn đã không phải chuyện người bình thường có thể làm được rồi. Huống chi ngoại trừ người nhà mình, hắn còn lôi theo một đống người cùng kiếm ăn.

Được anh trai khẳng định, dường như Truyền Hải không có chút xấu hổ nào, hai tay chắp sau lưng, dõng dạc nói: “Đấy là anh về quá sớm ấy, qua hai năm nữa, chắc chắn em có thể để mọi người sống trong nhà ngói xanh.”

Truyền Sơn không đếm xỉa tới em trai, đẩy người sang một bên, lần nữa tiến lên nói vài câu với ông bà ngoại rồi xoay sang bên ông nội.

Ông nội La cuối cùng bị bà nội La đánh thức, mí mắt hấp háy hồi lâu, từ từ mở ra, một đôi mắt đục ngầu uể oải nhìn xung quanh.

“Ông nội.” Truyền Sơn quỳ xuống trước mặt ông lão. Ông nội hắn vừa nhìn đã biết sắp không ổn, nếu hắn về muộn thêm hai ngày, nói không chừng… Nghĩ tới đây, Truyền Sơn vô cùng sợ hãi.

Ánh mắt của ông La từ từ tập trung tới mặt Truyền Sơn, cũng không biết rốt cuộc ông có nhận ra cháu trai hay không, môi mấp máy, hai hàng nước mắt lăn dài.

“Ông nội con đã không thể nói được nữa.” Bà nội La nức nở nói.

“Ông ơi, ông xem nha, đây là Truyền Sơn, là đứa cháu trưởng của ông nha!”

“A, a…” Ông La hé miệng, muốn nói nhưng chẳng thốt được nên lời, nhắm mắt lại, chỉ rơi nước mắt.

Cả nhà vây quanh trước kháng, đến ngay cả bà ngoại La bị gãy chân cũng được ông ngoại La đỡ dậy.

Bà nội La nhìn ông nội La, chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng biến mất, nhất thời liền khóc thành tiếng.

La gia ta vì sao lại khổ như thế? La gia ta vì sao lại gặp nhiều tai nạn như thế?”

Đó là lời than vãn thầm lặng của bà nội La, tuy người trong nhà rất vui khi thấy Truyền Sơn về, nhưng dù họ có rộng rãi hơn nữa, có yêu thương con cháu tới đâu cũng sẽ bất giác nghĩ: tất cả mọi chuyện này có phải do chính nhóc Sơn tạo thành hay không? Mà lần này thằng bé về, sẽ mang tới kiểu tai nạn gì cho người nhà đây?

Truyền Sơn sao lại không nhận ra được suy nghĩ của người nhà chứ?

Nhiệt tình và nhớ nhung của họ với hắn, hắn có thể nhìn ra được. Nhưng đồng thời, những oán giận thầm lặng và bất an không thể kiềm chế đối với tương lai của họ, hắn cũng hiểu rõ trong lòng.

Cho nên mặc dù họ vô cùng hiếu kỳ về những trải nghiệm của hắn trong mấy năm qua và Canh Nhị thì họ cũng không chủ động hỏi, có lẽ bản thân họ cũng không phát hiện, trong lòng họ thực ra cũng không mong hắn ở lại lâu.

Truyền Sơn đứng dậy kéo lấy Canh Nhị, xoa tay y, lòng dễ chịu hơn chút, “Ngươi xem qua ông nội ta đi.”

“Hả?” Canh Nhị ngửa đầu, không hiểu dự định của Truyền Sơn cho lắm.

“Đi đi, xem có thể cứu ông nội ta được không.” Truyền Sơn nhẹ nhàng đẩy Canh Nhị tới trước kháng.

“Anh, tiểu ca này biết y thuật à?” Truyền Hải hỏi.

“Ừ, chỉ cần còn một hơi thở thôi, trên đời này không có người nào y không cứu lại được.” Truyền Sơn đang nói thật, nhưng người khác nghe thì có cảm giác cứ như đang bốc phét.

Người nhà họ La cùng dùng ánh mắt gột sạch người Canh Nhị bản thiếu niên béo lùn chắc nịch, nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy tiểu mập mạp này giống một thần y.

Canh Nhị bị mọi người nhìn chằm chằm ngại quá chừng, thế là y lủi ra đằng sau Truyền Sơn.

Truyền Sơn đẩy y lên trước mặt mình, nói với người đối diện: “Mấy năm nay nếu không có y, không biết con đã chết bao nhiêu lần rồi. Y là cứu tinh của đời con, có y ở bên, con luôn gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa lành, hơn nữa còn gặp rất nhiều kỳ ngộ, tài nguyên rộng mở, phúc thọ lâu dài.”

“Toang!” Nghe thấy lời giới thiệu của Truyền Sơn, mắt người nhà họ La đều sáng trưng.

“Cứu tinh?” Truyền Hải cười quai quái.

“Y giúp ta ‘vượng’.” Ai kia nói mà không biết xấu hổ.

Tiểu mập mạp nghe xong liền muốn cắn hắn.

“Không phải anh không tin những điều ấy sao?”

“Không tin không được, sự thực chứng tỏ rằng anh không rời khỏi y được.”

Truyền Hải cân nhắc những lời đại ca nói, luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ.

“Để y thử xem sao, tình huống của ông nội đã vậy rồi, có lẽ cũng không thầy lang nào chịu tới?”

“Được, để vị… tiểu tiên sinh này thử xem.” Bà nội La nhìn sơ qua nhóc béo phị dìu mình đi một đường, đánh bạo ra quyết định.

Những thành viên khác cũng không phản đối, dù sao thầy lang từng tới xem đều nói không thể qua nổi đâu, lúc này nếu có người có thể xem được cho ông nội La thì tốt nhất, còn nếu không thể, họ cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi nên cũng không thất vọng thêm được.

Canh Nhị không rõ vì sao cỏ non nhà y cứ nhất định bắt y tới cứu ông nội La.

“Ngươi ra tay không phải cũng vậy sao?” Canh Nhị lại bắt đầu dùng thần thức lặng lẽ nói chuyện với Truyền Sơn.

“Đương nhiên là khác rồi, rùa ngốc, ta có sự sắp xếp của ta, ngươi chỉ cần ra tay là được.”

“Cần cứu ông nội ngươi tới mức độ nào? Để ông ấy hồi xuân hả?”

“Đừng! Ngươi muốn hù chết họ sao?” Truyền Sơn búng vào trán vợ hắn, “Đi từng bước một thôi, ngươi để ông nội khỏe lên một chút. Nhưng lát nữa ngươi không nên ra tay ngay, đầu tiên ngươi cứ giả vờ khó xử nhìn ta, sau đó dựa theo lời ta dặn. Nhớ chưa?”

Canh Nhị mơ màng gật đầu, cỏ non nhà y rốt cuộc muốn làm gì?

Người nhà họ La cùng tránh ra, Canh Nhị bị Truyền Sơn đẩy lên trước kháng.

Canh Nhị đành phải ngồi xuống bên kháng, bắt mạch trên cổ tay gầy yếu khô khan của ông nội La. Thực ra không cần bắt mạch, tình hình thân thể của ông nội La, y chỉ cần liếc mắt cũng hiểu, nhưng y cũng không thể biểu hiện ‘thần’ quá được, chỉ có thể giả vờ giả vịt một phen.

Canh Nhị cố gắng không cảm nhận tâm sự của ông nội La, chuyên tâm bắt mạch. Nhưng tâm sự của ông La có liên quan tới Truyền Sơn, Canh Nhị vẫn bất giác lén liếc mấy lần.

Trong ánh nhìn khát vọng khi thấy đứa cháu trưởng trở về của ông lão đồng thời còn pha lẫn chút không hy vọng nó về. Tâm tình rất mâu thuẫn.

Canh Nhị lòng khó chịu, không muốn nhìn thêm nữa, hít sâu một hơi, trừ bỏ tạp niệm, chỉ cảm nhận mạch tượng của ông lão.

Truyền Sơn thấy nét mặt Canh Nhị, biết y đã cảm nhận được chút tâm sự của ông nội, bất giác thầm thở dài.

Ông nội hắn… có lẽ là người tin hắn là sao chổi nhất, cũng hiếm khí biểu lộ ra ngoài, trước mặt người ngoài cũng vẫn một lòng bảo vệ cháu mình. Cho nên, tình cảm của hắn đối với ông cũng khá phức tạp, không thể nói là oán hận nhưng cũng không có sự thân thiết giữa ông cháu.

Chỉ chốc lát sau.

“Ừ…” Canh Nhị ra vẻ khó xử nhìn về phía Truyền Sơn.

Người nhà họ La thấy vẻ mặt y cũng đều không ngoài ý muốn lắm, dù đứa trẻ này có là thần y thực sự, mấy thầy lang cũng đều nói không cứu được rồi, nếu y có thể cứu sống người lại thật thì đúng là thành thần thật rồi.

“Không chữa được?” Truyền Sơn hỏi.

Canh Nhị nhìn nét mặt Truyền Sơn, do dự rồi nói: “Cũng không phải.”

Truyền Sơn dùng thần thức nói với Canh Nhị: “Ngươi nói với mọi người là có thể chữa được, nhưng khá là khó khăn, cũng cần thời gian dài. Đồng thời bảo mọi người tránh đi, không thể quấy rầy ngươi trị liệu.”

Canh Nhị cũng dùng thần thức đáp: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tình hình ông nội ngươi tuy tệ, nhưng chỉ cần ngươi và ta dùng linh khí khơi thông mạch máu, xoa bóp nội tạng là có thể gợi lại sức sống trong cơ thể ông, muốn sống thêm mấy chục năm hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ là tiêu hao chút linh khí thôi, căn bản không phải chuyện khó khăn gì.”

“Nhị, ngươi không hiểu, cùng một kết quả nếu dùng phương pháp thực hiện khác nhau sẽ có những hiệu quả khác nhau.” Truyền Sơn dùng thần thức đáp lại.

“Kết quả? Hiệu quả?” Canh Nhị càng mơ mơ màng màng.

“Ngươi không cần lo nhiều, cứ dựa theo lời ta dặn là được. Ngươi chỉ cần biết chuyện ta làm với ngươi, với người nhà ta chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa ta cũng không bảo ngươi nói dối, tình hình ông nội như vậy vốn không thể chữa lành ngay được, ngươi cũng phải dùng thuốc thang phụ trợ nữa chứ? Cho nên điều ngươi cần làm là để họ tránh đi là được.”

“Kể cũng đúng, được rồi, cứ dựa theo lời ngươi nói vậy.” Canh Nhị gãi gãi đầu, đồng ý.

HẾT 2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play