Truyền Sơn, người tạo và phát ra khí hỗn độn khiến hai sư huynh đệ Dương Đắc Bảo nghi thần nghi quỷ, mang theo Canh Nhị và Kỷ 14 trở lại Hậu Thổ Môn, thấy ngoài sơn môn có người nên không đi vào từ cửa chính mà đi theo đường vòng ra hậu sơn mở cấm chế tiến vào.
Truyền Sơn vừa xuất hiện ở đỉnh núi, cái mặt già của Dương Quang Minh tự dưng xuất hiện gần đó.
“Ack, xin chào Dương sư phụ.”
Dương lão nhi u oán nhìn hắn.
“Dương sư phụ?”
“Ta còn sư phụ gì chứ? Không phải ngươi bảo muốn khiêm tốn đối nhân xử thế sao? Sao rước lấy lắm người vậy?”
“Nhiều lắm à?”
“Không ít! Đắc Bảo tiếp đãi bốn nhà, ngoài cửa còn có mấy Tán đang chờ nữa đó. Hậu Thổ Môn ta sáu trăm năm qua chưa từng náo nhiệt như thế!”
“Ngài đang giận? Hay đang vui vẻ thế?” Truyền Sơn dè dặt hỏi.
“Nhóc nhà mi!” Dương lão nhi híp mắt tát cho hắn phát.
Truyền Sơn thuận theo chưởng phong, té ngã lăn quay một cái rồi lại lật về.
“Nói thử xem là chuyện gì? Không phải các ngươi gặp phải phiền toái gì chứ? Ta nghe có người truyền tin nói các ngươi bị một bọn cướp tên Loạn Lưu gì đó vây khốn cơ mà?” Dương lão nhi ra hiệu vừa đi vừa nói chuyện.
Truyền Sơn kéo Canh Nhị tới, đi đằng sau Dương Quang Minh nói: “Vâng, gặp phải một đám cướp, nói là được người khác ủy thác tới muốn mạng chúng ta.”
“Ờ? Có người thuê cướp đối phó các ngươi?” Sắc mặt Dương lão nhi không giống như kinh sợ, mà giống như kinh hỉ, còn sờ chòm râu cảm thán: “Hậu Thổ Tinh ta đã lâu lắm không thấy tung tích cướp bóc rồi. Đã giải quyết chưa? Có biết thân phận chủ thuê không?”
“Ta đang muốn nói với ngài về chuyện này đây.” Truyền Sơn nói ra suy đoán của hắn.
“Là họ?” Dương lão nhi cau mày.
“Nghe nói Vân Tranh Nhân là một trong những trọng tài của trận tỷ thí này, xem hành vi của hắn hiện nay, sợ rằng người này sẽ tìm cách gây phiền phức cho chúng ta trên trận đấu.
“Hắn dám!” Dương lão nhi phì râu mép trợn mắt, “Lão nhi ta cũng là một trong những trọng tài, lão phu thật muốn xem ai dám ngáng chân đồ đệ ta!”
“Sư phụ, ngươi còn chưa nói với ta trọng tài có những ai, họ sẽ quyết định thế nào?”
Kỷ 14 thấy thầy trò Truyền Sơn nói chuyện, hắn là người ngoài dự định rời đi, bị Dương lão nhi gọi lại.
“Các ngươi cùng qua đây đi, vốn cũng định chuẩn bị nói cho các ngươi biết trong hai ngày này. Ơ? Thập Tứ, đứa bé xấu xí vẫn theo ngươi kia đâu rồi?”
“Hắn ham chơi, vẫn đang trên đường.”
—
Lúc này, trên một cồn cát cách chỗ họ vừa đánh chết đám cướp Loạn Lưu không xa, Đào Hoa khát nước vì mắng chửi hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm vào cậu bé da đen trước mặt, cười gian một tiếng, “Ngươi nói ngươi quen ba người La Truyền Sơn, có chuyện quan trọng muốn nói cho họ?”
“Ừ.”
“Vì sao muốn ta truyền lời? Vì sao ngươi không gặp họ thẳng mà nói? Hậu Thổ Môn ở đâu chắc ngươi cũng biết đi?”
“Đây là chuyện của ta, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi truyền lời hay không thôi? Không truyền ta nghĩ cách khác.” Cậu bé da đen cũng chống nạnh hung ác nói.
“Truyền chứ! Sao lại không truyền? Quan hệ của người ta và họ cũng không bình thường à nha, nhất là với Thập Tứ ca ca, hí hí! Nói đi, có chuyện gì quan trọng?”
—
Mặc kệ Dương Đắc Bảo ở đằng trước ứng phó với đủ loại khách tới mang đủ loại mục đích ra sao, Dương Quang Minh dẫn ba người Truyền Sơn vào hậu sơn, tùy ý tìm một khoảnh đất trống ngồi xuống.
Nai trắng ở bên khe suối nhỏ uống nước qua ăn cỏ, Dương lão nhi lấy ra một cái bình nhỏ, yêu thương đút một viên linh đan cho nai trắng ăn.
Canh Nhị nhìn nai trắng, mơ màng biến nó thành bữa thịt nai nướng.
“Đừng có mơ! Đây là con cháu của Linh thú hộ sơn ta đấy, tuy chưa khai trí, nhưng cũng chỉ mấy trăm năm nữa thôi. Ngươi đừng có ý xấu với nó!” Dương lão nhi trừng Canh Nhị.
Canh Nhị lau miệng, cười mỉa.
Truyền Sơn thấy có cơ hội, vội vã tiến qua lấy lòng: “Không phải là một con nai thôi sao, chờ về quê, ngươi muốn mấy con ta cũng kiếm cho.”
Canh Nhị chọc miệng hắn.
Truyền Sơn há mồm ngậm ngón tay y.
Dương lão nhi cũng không biết lấy từ đâu ra một cây gậy gỗ, ghét bỏ cho mỗi người một gậy, “Đừng ân ái trước mặt lão già cô đơn ta đây! Cẩn thận thiên lôi đánh xuống!”
“… Dương sư phụ, ngươi không thể vì mình nghẹn cả đời mà không cho người ta sướng được chứ.”
“A di đà phật!” Kỷ 14 cực kỳ ngứa mắt với hành vi đùa giỡn thiếu niên của huynh đệ, “Truyền Sơn, Canh Nhị còn nhỏ. Ngươi đừng cầm thú như thế.”
“Thập Tứ huynh, ta thấy Đào Hoa tuy trông có hơi xấu, nhưng cũng coi như thật tình thực lòng với ngươi, có cần bọn ta tác hợp cho không?”
Kỷ 14 ngẩng đầu, dùng chuôi kiếm Sát Lục gãi vết sẹo trên mặt, mặt thờ ơ nói: “La thí chủ, chuyện ngươi làm có trời biết, cẩn thận gặp báo ứng.”
“Ha hả, Nhị béo nhà ta sẽ không báo ứng ta đúng không?” Truyền Sơn đanh đá nhìn Canh Nhị.
Canh Nhị khoanh hai tay trước ngực, khe khẽ nói: “Vậy phải xem ngươi có hôn người ta không nữa!”
“Chạm phải! Chắc chắn là chạm phải.” Truyền Sơn ấm ức nha, vì sao Canh Nhị có năng lực tiên đoán chết tiệt thế chứ? Cũng không biết nhìn thấy gì mà khó chịu như vậy.
Nhưng…. nhưng Nhị ngốc như vậy ngon miệng ghê cơ, muốn xoa nắn trong tay, ai kia sụt sịt nước bọt.
“Trước hết nói về chuyện ghi danh, các ngươi xác định đều ghi thể loại khác nhau chứ?” Dương Quang Minh hỏi ra lời này liền thở dài trong lòng, có người làm sư phụ nào trên Hậu Thổ Tinh vẫn chưa biết đệ tử nhà mình dự định tham gia thể loại nào trong Đại hội Thử Linh không?
“Ta quyết định ghi danh thể loại luyện khí.” Truyền Sơn nói.
Kỷ 14 cũng sớm có quyết định: “Ta chuẩn bị thử tỷ thí Võ tu.”
“Thi Võ không cần phải nói, đối thủ lớn nhất của Thập Tứ chắc chắn là đệ tử Thần Sa Môn. Đắc Bảo nói người dự thi năm nay của họ rất có khả năng là đệ quan môn Diệp Phong của chưởng môn. Một năm trước Diệp phong đã từng tới Hậu Thổ Môn một lần, tư chất khá tốt, khi đó lão phu thấy tu vi hắn đã có cảnh giới tròn Ngưng Khí Kỳ, mà Thần Sa Môn là môn phái lớn nhất ở Hậu Thổ Tinh, tự nhiên có bí cảnh cho đệ tử tu luyện tăng tu vi, hơn nữa có các loại linh dược phụ trợ, nếu lão phu phán đoán không sai, tiểu tử ấy bây giờ tám chín phần mười đã kết đan.”
Kỷ 14 gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Ngoại trừ Thần Sa Môn, Ổ đào hoa năm nay cũng có đệ tử dự thi. Ngươi tu Phật hiệu, chú ý Phật tâm cứng cỏi, xem như là khắc tinh của loại thuật mê hồn, nhưng Ổ đào hoa là Tà tu, tự nhiên có thủ đoạn người khác không bì kịp, lúc ngươi đối phó ngàn vạn lần không thể sơ suất, đặc biệt không thể nhẹ dạ.” Dương Quang Minh nhắc nhở Kỷ 14.
Vừa nói tới Ổ đào hoa, mọi người đã nghĩ tới An Nhiên, Truyền Sơn vỗ Kỷ 14, cười quái dị một tiếng.
“Sao vậy? Các ngươi đã giao thủ với đệ tử Ổ đào hoa?” Dương Quang Minh lão nhân tinh thoáng cái đã nhìn ra sự kỳ lạ của mấy người.
“Khụ, nếu Ổ đào hoa năm nay phái một nữ đệ tử dự thi tên An Nhiên, vậy chúng ta đã thăm dò gần hết nội tình đối phương rồi, ta sẽ làm một vài pháp bảo cho Thập Tứ huynh đối phó riêng với cô gái ấy.”
Kỷ 14 bình tĩnh, tỷ thí chính là tỷ thí, bất kể đối thủ là ai, hắn đều sẽ toàn lực ứng phó.
“Vậy là tốt nhất. Từ trước tới nay thi Võ được mọi người chú ý, hung hiểm trong đó cũng nhiều nhất trong các hạng mục so tài. Ngoại trừ đệ tử của Thần Sa Môn và Ổ đào hoa, ngươi còn cần chú ý hai người, hai người này – một kẻ xuất thân từ gia tộc có lịch sử lâu đời, họ Vạn Sĩ; một kẻ là đệ tử của một Tán tu, tên A Biệt. Hai người này lão phu đã gặp qua chúng một lần vào năm mươi năm trước đây, tu vi không cao, nhưng để lại ấn tượng sâu đậm cho lão phu, nhất là đệ tử Tán tu tên A Biệt kia, tư chất không tốt nhưng cực kỳ cứng cỏi, hơn nữa có gan liều mạng. Ngươi phải chú ý.” Đang nói, Dương Quang Minh đã kể lại một lần những đặc điểm và sở trường của hai người ấy do Đắc Bảo sư đệ thu thập được cho hai người.
Truyền Sơn nghe được thấy họ Vạn Sĩ, trong lòng khẽ động. Gia tộc Vạn Sĩ này ở Hậu Thổ Tinh và một Ma tu họ Vạn Sĩ gặp phải trong Huyết Hồn Hải có liên quan gì không? Họ này lạ như vậy, hai tinh cầu khác nhau, đều là họ Vạn Sĩ, đều là tu giả, nếu nói giữa họ không có quan hệ gì, vậy cũng quá khéo đi.
Theo suy nghĩ ấy, dù hai người họ là người một nhà, thì có quan hệ gì với hắn? Nghĩ tới đây, Truyền Sơn cười cười, sau đó nhìn về phía nhóc béo phị bên cạnh.
Chỉ thấy Nhị béo nhà hắn đang lén dụ con nai trắng kia, linh đan trên tay lúc ẩn lúc hiện, dụ con nai trắng kia đi hai bước lùi một bước, muốn tới lại sợ bị người ta làm thịt.
Truyền Sơn nhìn mà ngứa ngáy, đưa tay lén bóp mông y.
Canh Nhị quay cổ về sau, lấy một cây chùy nhỏ ra đập vào móng tên trộm một cái.
Dương Quang Minh coi như không nhìn thấy mờ ám giữa hai người, gật đầu với Kỷ 14, đột nhiên nói: “Có phải Tĩnh Hải có sắp xếp gì với ngươi sau này không?”
Kỷ 14 do dự, vẫn đáp: “Vâng. Sư phụ bảo ta nếu có khả năng, hai năm sau tới Lan tinh tìm hắn.”
“Xem ra Tĩnh Hải cũng ký thác kỳ vọng cao với ngươi đấy, cấp thứ ba của Đại hội Thử Linh sẽ cử hành tại Lan tinh, nếu các ngươi có đủ…”
“Dương sư phụ, nói xem Đại hội Thử Linh sẽ bình xét thành tích thế nào đi.” Truyền Sơn cắt ngang ảo tưởng của sư phụ hắn.
Dương Quang Minh mất hứng trừng hắn một cái, lập tức khoanh cánh tay, bĩu môi, ra vẻ tức giận không chịu nói như thể một đứa trẻ.
Truyền Sơn thở dài, “Thôi được rồi, chúng ta sẽ cố gắng, nhưng có thể đi tới bước nào, chúng ta cũng không dám đảm bảo.”
Dương lão nhi lập tức chuyển giận thành vui, “Ừ, được đấy, đây mới là đào nhi ngoan của ta chứ! Đồ nhi ngoan, ngươi luyện khí tuy có chút thành tựu, nhưng người giỏi còn có kẻ giỏi hơn, đệ tử có thiên phú luyện khí từ trước tới nay được các môn phái và gia tộc giấu kỹ, chỉ sợ người khác rình mò, không tới trận đấu cỡ lớn thế này, bình thường đều không thấy những đệ tử ấy lộ mặt. Mà bốn trăm năm qua có nhân vật luyện khí kiệt xuất nào xuất hiện, vì sư thực sự không biết, Đắc Bảo cũng không thu thập tin tức về phương diện này, cho liên liên quan tới tỷ thí luyện khí, phải dựa vào bản thân ngươi cẩn thận và nỗ lực rồi.”
“Đệ tử hiểu.”
“Nhưng có một nhân vật ngươi phải chú ý, người này chính là một Tán tu, trước kia là đệ tử ngoại môn của Thần Sa Môn, sau này không biết sao lại rời khỏi đó, sau rồi mất dấu vết. Vi sư từng gặp qua hắn một lần vào nửa năm trước, khi đó hắn đang luyện khí trong Qủy cốc, ta thấy thủ pháp luyện khí của hắn cực kỳ lão luyện thành thục, nếu hắn tham gia Đại hội Thử Linh, tám chín phần mười sẽ chọn hạng mục luyện khí. Ừm, nếu không phải người nọ một thân tu vi còn kém chút, ngươi sợ rằng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
Dương Quang Minh do dự một chút tiếp tục nói: “Nếu hắn chỉ là một tu giả bình thường thì cũng thôi, nhưng vi sư có một cảm giác kỳ quái, luôn cảm thấy thủ pháp và tư thái đi đứng của hắn đã gặp qua ở đâu rồi.” Nếu không phải vậy, hắn cũng sẽ không chú ý tới một tiểu bối như vậy.
“Ý của ngài là…?” Truyền Sơn nghĩ tới một khả năng.
“Đúng như ngươi nghĩ vậy, vi sư hoài nghi người nọ sợ rằng đã bị một vị đại năng nào đó độ kiếp thất bại đoạt xá (*) sống lại.”
(*) đoạt xá: xá là nhà, là chỗ nghỉ ngơi, nghỉ chân, trong Phật giới, xá lợi tức là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi làm lễ trà tỳ (hỏa thiêu) thi thể của Đức Phật và các vị cao tăng. Suy ra, xá tức là phần thịt tạo dựng lên thân thể, hành vi đoạt xá tức là đoạt lấy thân thể đó rồi tu luyện lại, như Trách Yểm đã từng có ý định đoạt xá của Truyền Sơn vậy.
HẾT 10
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT