Đầu lưỡi Truyền Sơn liếm lên môi Canh Nhị.

Canh Nhị giật mình, đương định đẩy Truyền Sơn ra, trong đầu lại đột nhiên nảy ra một ý.

Tuy y không thấy nhiều, nhưng trực giác mách bảo y, y cũng không ở cùng với họ La, ừm, chính là không ngủ cùng hắn. Người ngủ với hắn chắc là Ma nhân có tướng mạo bình thường nhưng vô tận yêu mị, quyến rũ bẩm sinh đứng bên cạnh hắn.

Nếu y và Truyền Sơn ngủ với nhau có phải sẽ phá vỡ được tiên đoán kia không?

Hơn nữa, y có thể chọn song tu thực sự với Truyền Sơn, lấy bản thể của y tu luyện… khảo nghiệm đặc tính bản thể của hắn, trái tim vẩn đục cơ bản không thể ảnh hưởng được y. Dù La Truyền Sơn tương lai thực sự sát tâm càng ngày càng nặng, y cũng có thể thường xuyên giúp hắn hóa giải điều hòa, hỗn độn ma công Truyền Sơn tu luyện không hề xung đột với y, vả lại có thể bổ sung cho nhau, nói vậy chắc sẽ có lợi với tu luyện của đôi bên.

Thế nhưng thân nguyên dương y đã giữ gìn lâu như thế cứ giao ra như vậy ư? Nếu tương lai người này phản bội y…

Canh Nhị thầm lắc đầu. Không đâu, Truyền Sơn không phải người như vậy.

Nhưng đó là do hắn không biết bản thể của y là gì, nếu hắn biết, hắn có thể nhịn được lòng tham ấy không?

Canh Nhị giấu diếm bí mật này đã lâu lắm rồi, y không muốn nếm thử cảm giác thương tâm thất vọng nữa, mùi vị ấy khó chịu lắm.

Canh Nhị đang rối rắm tới lui, Truyền Sơn thấy Canh Nhị cũng không từ chối, kinh ngạc chốc lát rồi càng làm càn hơn.

Truyền Sơn không thăm dò, mà há mồm ngậm môi Canh Nhị luôn, đỡ gáy y, ra sức hôn hít.

Hắn muốn xoa nắn Canh Nhị, muốn đến hạ thân đau nhức.

Nhưng hắn lại sợ móng sắc khó khống chế của mình làm Canh Nhị bị thương, chỉ có thể ôm y thật chặt, dùng môi lưỡi và răng giữ lấy y.

Bỗng nhiên, Truyền Sơn đẩy Canh Nhị ra, đứng bật dậy.

Canh Nhị ngã phịch mông xuống đất, ánh mắt nghi hoặc và giận dữ nhìn Truyền Sơn.

Kim cương ma thú nam này bị điên à? Y đã để hắn hôn, hắn còn muốn thế nào nữa?

Lẽ nào… hắn hối hận ư? Hắn không muốn cùng ngủ với y nữa?

Canh Nhị đột nhiên cảm thấy tim mình như bị ai dùng đao nhọn chọc cho một phát.

Y còn chưa suy xét xong, người này đã… thay đổi?

Nếu mấy trăm năm ngươi cũng không thể kiên trì, vậy thời gian lâu dài sau này chúng ta phải vượt qua làm sao đây?

Con người dễ đổi thay, điểm ấy y đã biết từ lâu. Y cũng từng thấy có rất nhiều bầu bạn song tu mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm hờ hững chia lìa, trở mặt thành thù càng không ít. Sư điệt y đã từng nói, chọn một người bầu bạn song tu cố định là một chuyện rất ngốc.

Y ngốc rồi ư? Vì tương lai không giết người này, mà chọn làm chuyện y không muốn làm nhất.

Đúng! Chắc là y ngốc rồi!

Kẻ động tâm động tình đều là kẻ ngốc!

Y không phải kẻ ngốc, cho nên y sẽ không bao giờ… Canh Nhị há to miệng.

Truyền Sơn gầm nhẹ một tiếng, tay trái nắm lấy móng sắc ở ngón tay phải, kéo mạnh ra!

Canh Nhị thề y thấy nam nhân cả người đều run lên.

Hắn đang làm gì vậy?

“Tạp tạp.” Móng sắc lóe màu sắc lạnh rơi trên cát. (chậc, cái ‘tạp tạp’ kia là tiếng móng rơi xuống đất nhé, chả biết diễn tả sao nữa)

Truyền Sơn lại nắm lấy móng sắc ngón giữa tay phải lần nữa, kéo mạnh.

“Tạp tạp.” Móng sắc bị hắn tiện tay ném xuống đất.

Canh Nhị ngơ ngác nhìn hắn, không rõ nguyên cớ.

Truyền Sơn thở gấp, “A a a!” Một mạch nhổ ba cái móng sắc còn lại trên tay phải.

“Này, ngươi…”

Truyền Sơn quay đầu nhìn y một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp, phức tạp tới nỗi Canh nhị muốn bỏ chạy.

Nam nhân lấy bàn tay phải bị nhổ sạch móng bắt lấy móng sắc bên bàn tay trái.

“Ngươi đang làm gì đó? Vì sao ngươi làm thế?”

Một móng lại một móng.

Canh Nhị đứng lên, đi tới bên cạnh nam nhân, muốn ngăn hắn lại.

Truyền Sơn ngẩng đầu, Canh Nhị ở trong ánh mắt hắn dừng bước lại.

Một cái móng cuối cùng bị nhổ xuống trước mắt y.

Thân thể khác thường của Truyền Sơn nhằm thẳng Canh Nhị, vươn tay phải về phía y.

Canh Nhị không né tránh.

Truyền Sơn mỉm cười, ngón tay đã nhổ móng hoàn toàn áp lên mặt Canh Nhị.

“Hiện giờ ta không cần lo làm ngươi bị thương nữa.”

Canh Nhị ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, viền mắt đỏ hồng.

“Ta có thể hôn ngươi không?”

Canh Nhị gật đầu, y là người thành thật, cũng không vi phạm suy nghĩ chân thực của mình.

Truyền Sơn cúi đầu.

Trong giây phút hai người dán môi nhau, sợi dây vẫn căng cứng trong đầu y bị đứt.

Dưới ánh trăng, kim cương ma thú nam cao to mạnh mẽ dùng tứ chi quặp chặt lấy một thiếu niên béo mập.

Bàn tay đã nhổ hết móng sắc một tay ôm thắt lưng thiếu niên, một tay gần như tàn bạo vuốt ve cánh mông thiếu niên. Môi càng lung tung hôn hít, gặm cắn mỗi tấc da thịt lộ ra của thiếu niên.

Dường như thiếu niên hoàn toàn không thích ứng được loại tình cảm mãnh liệt ấy, hai tay ra sức đẩy nam nhân ra.

Nam nhân dùng hạ thân liều mạng chen vào thiếu niên, muốn y cảm nhận khát vọng điên cuồng của hắn với y.

“Ngươi đừng ra sức cắn ta, đau a, da ta cũng không phải cắn không rách đâu.” Canh Nhị kháng nghị, một tay ra sức gạt cái tay đang vuốt ve mông y.

Truyền Sơn chặn môi Canh Nhị, đầu lưỡi tách hàm răng y ra, liếm loạn trong miệng y. Đầu lưỡi Canh Nhị không chỗ trốn, bị cắn bị mút.

Truyền Sơn không biết tâm tình Canh Nhị có gì thay đổi, nhưng hắn biết tận dụng thời cơ không để mất, hôm nay nếu không thể xác định quan hệ với Canh Nhị, lần sau còn không biết phải tới lúc nào mới có cơ hội tốt như vậy.

Hắn cứ như nhóc ranh con lần đầu yêu đương vụng trộm với người tình, vừa vội vàng vừa sốt ruột. Muốn phá hỏng tất cả, muốn ấn người này xuống dưới thân làm tới khi y kêu cha gọi mẹ, muốn nuốt người này vào bụng, muốn hoàn toàn để lại dấu vết trên thân người này.

Quần áo Canh Nhị bị gạt ra, Truyền Sơn vội vàng cúi đầu gặm cắn bờ ngực y.

Hai điểm nho nhỏ mềm mềm bị hắn liếm tới nỗi cứng và to lên.

Trong miệng Canh Nhị phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ.

Truyền Sơn há mồm ngậm lấy miếng thịt ấy, ra sức mút vào như thể trẻ con bú sữa.

Canh Nhị chịu không nổi, hai tay bắt lấy tóc hắn, muốn tách người này khỏi ngực y.

“Ngươi đừng mút, thật là khó chịu, ta không thích như vậy, ngươi dừng lại, chúng ta… A chúng ta… ô ô… không cần kết hợp thân thể, chỉ cần… A ưm.. song tu tinh thần… a a!”

Truyền Sơn đổi bên khác, lần này hắn dùng luôn răng cắn miếng thịt kia, đầu lưỡi liên tục quét qua điểm ấy.

Canh Nhị chíp hôi lớn tuổi bị thủ đoạn bừa bãi trên giường làm thần hồn điên đảo, hai cái đùi bị người ta tách ra quặp bên hông cũng không biết.

“Ngươi có cảm thấy gì không? Mịa, ta đã nhịn mấy trăm năm rồi, ngươi xem đã cứng thành kiểu gì rồi.”

Canh Nhị đã sớm cảm giác được thứ húc bụng dưới mình, hiện tại y rất muốn cấu cho tên ở trên một cái, xem hắn còn dám chọc bậy y không.

Truyền Sơn cũng là kiểu người thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhưng hắn dám nghĩ dám làm, các loại thủ đoạn nhìn lén nghe trộm được trước đây, hắn hận không thể dùng hết trên người Canh Nhị.

Người này còn sợ mình lỗ mãng xúc phạm tới Canh Nhị, thi thoảng đang gặm cắn da thịt Canh Nhị dở dang còn ngẩng đầu hỏi một câu: “Thoải mái không? Ta làm như vậy ngươi có thoải mái không?”

“Thoải mái cái rắm!” Canh Nhị sắp ngất, y cũng không biết có thoải mái không, chỉ thấy thân thể như bị sét đánh, hoàn toàn không chịu khống chế của y. Nhất là nước mắt, cứ rơi liên hồi.

Truyền Sơn liếm nước mắt của y, lấy ra một bộ chăn gối đệm trong túi đựng đồ ném trên mặt cát.

“Ngươi yên tâm, hôm nay ta không làm tới cùng, ta biết ngươi còn nhỏ, ta chờ khối thân thể của ngươi lớn hơn chút nữa, hôm nay không đi vào, ngươi không phải sợ, ngoan, để ta cởi quần ngươi ra, ta chỉ sờ hai cái, cọ hai cái.”

Truyền Sơn ôm Canh Nhị, đè y nằm trên chăn đệm, kéo quần y ra.

Canh Nhị túm quần không buông, ra sức nói: “Chúng ta song tu tinh thần không được sao? Sư điệt ta nói song tu thân thể dễ bị lạc trong *** thấp kém, song tu tinh thần mới có thể mang tới lợi ích lớn nhất cho đôi bên.”

“Chó má! Sư điệt ngươi là nam nhân của ngươi hay ta là nam nhân của ngươi? Việc này ngươi phải nghe lời ta, không được nghe lời những kẻ khác!” Truyền Sơn thấy không tụt được quần Canh Nhị ra, gấp quá ngoặm luôn thịt eo trần trụi của Canh Nhị.

“Gì mà nam nhân của ta… Chúng ta là bầu bạn song tu!”

“Được, được, chúng ta là bầu bạn song tu, ngươi nói gì thì chính là cái đó, bảo bối, ngươi để ta cởi quần đi, ta chỉ cọ thôi, không đi vào còn không được sao?”

“Vì sao nhất định phải cởi quần?” Canh Nhị cũng gấp, y không muốn đau mông. Loại chuyện này hoàn toàn có thể chờ mấy ngàn mấy vạn năm rồi hẵng làm, dù sao chỉ cần song tu tinh thần thì việc kết hợp thân thể nhất định phải tiến hành.

“Không cởi thì sao ta có thể chắc chắn ngươi đồng ý ở với ta? Vợ chồng người ta đều phải vào động phòng, ngươi không cho ta vào động, ngay cả động cũng không cho ta coi (*), nếu ngươi chạy ta cũng không có chứng cứ!” Truyền Sơn gấp quá toát mồ hôi đầy đầu. Ai nói tình trong như đã mặt ngoài còn e là tình thú, đúng là dằn vặt chết người ta! Canh Nhị chết tiệt, bướng đúng lúc này.

(*) “động” trong động phòng và hai từ “động” đằng sau đều là “động” trong hang, hốc, lỗ, ý nghĩa thì cũng tương tự nhau, vào động phòng là xxoo, ‘vào động’ tức là chỉ việc quan hệ nam x nam thông qua đường hậu môn, còn “động” sau là chỉ hậu môn.

“Ngươi, ngươi… lẽ nào ngươi muốn kể hình dạng chỗ ấy của ta cho người khác?!” Canh Nhị không thể tin vào lỗ tai mình, hai chân ra sức đá văng nam nhân bắt đầu cưỡi lên. Ma đầu chết tiệt nhà ngươi sao mà vô sỉ thế!

“Ta lúc nào nói muốn kể cho những người khác? Ta chính là muốn nếu tương lai ngươi chơi xấu, ta có thể đưa chứng cứ chứng minh chúng ta đã từng làm!”

“Ai từng làm với ngươi? Ta không làm với ngươi, ngươi để ta đứng lên! Oa oa oa, ngươi lại cắn ta! Khốn nạn, ta không ngủ với ngươi!”

“Muộn rồi! Nếu ngươi là nữ nhân, bị như vậy thì chỉ có thể gả cho ta.”

“Ta không phải nữ nhân!”

“Ta biết ngươi không phải, ở đây không phải có một con chim nhỏ sao.” Truyền Sơn cúi đầu cắn chim nhỏ của người ta.

Canh Nhị kẹp chặt hai chân lăn qua lăn lại trên đệm, chính là không cho hắn cắn được.

Truyền Sơn nhân cơ hội tụt quần y, lộ ra nửa cánh mông mập và trắng.

Truyền Sơn lập tức dời mục tiêu, cắn mông người ta.

Canh Nhị cảm thấy ngứa, cười rộ lên.

Truyền Sơn gặm tới gặm lui, cũng cười ‘phì’ một tiếng. Thế rồi cũng mặc kệ đại huynh đệ nóng bốc khói của mình, chỉ ôm cổ Canh Nhị cùng lăn trên đệm chăn.

Hai người cũng không biết ai chủ động, lăn tới lăn lui rồi cũng bắt đầu cắn nhau. Chẳng qua lần này hoàn toàn không chứa ***, giống như hai đứa trẻ còn chưa học cách dùng từ, chỉ biết dùng động tác tứ chi để nhắn nhủ tình cảm hồn nhiên nhất của mình.

Truyền Sơn ôm Canh Nhị, “Chúng ta coi như một đôi rồi chứ?”

Canh Nhị, “Ừ.”

“Sau này ngươi sẽ không rời khỏi ta chứ?” Đây là nam nhân vừa xác định tình cảm vẫn cực kỳ bất an.

“Không đâu.” Y là một con rùa rất chung thủy.

“Sau này nếu ngươi còn nhìn nữ nhân xinh đẹp tới chảy nước miếng, ta liền làm chết ngươi!”

Canh Nhị có hơi sợ, ấp úng nói: “Chỉ nhìn thôi cũng không được sao?”

“Ta cũng sẽ nhìn, nhưng ta sẽ không đỏ mặt còn suy nghĩ lung tung.”

“Nhưng mơ ước của ngươi là cưới một người vợ, sinh mấy đứa con…”

“… Ngươi đang ghét bỏ ta không biết sinh con chứ gì? Ta quyết định rồi, không đợi ngươi trưởng thành, đêm nay liền làm ngươi luôn!”

“Này, này, dừng tay! Ngươi làm gì thế? Đồ tồi nhà ngươi, ngươi nói không giữ lời gì hết, ô ô…”

“Xạt!” Tiếng đất cát chuyển động.

Truyền Sơn và Canh Nhị cùng quay đầu nhìn về phía đất cát bên cạnh.

Chỉ thấy một mầm xanh vất vả giãy dụa khỏi cát, từng chút từng chút cao dần lên.

Mầm xanh như cảm nhận được khí tức của hai người, đầu xoay về phía hai người.

“Á!” Mầm xanh kêu thét lanh lảnh, hai phiến lá xanh non nớt lập tức cuộn lại, tựa như xấu hổ vì nhìn thấy gì đó.

“Đào Hoa!” Truyền Sơn sầm mặt quát.

Canh Nhị thoáng cái biến ra mai rùa bọc kín mình lại. Hu hu, để Đào Hoa nhìn thấy rồi, tên miệng rộng kia chắc chắn sẽ truyền chuyện y ngủ với nam nhân khắp sư môn cho mà coi. Hu hu, y muốn ngủ đông, ngủ từ giờ vạn năm không tỉnh luôn!



Trong đại điện Hậu Thổ Môn.

Dương Đắc Bảo nhìn bầu trời dần sáng bên ngoài, thở dài thật dài.

Truyền Sơn không thấy đâu, Canh Nhị cũng không thấy đâu cả.

Tối hôm qua Kỷ 14 chỉ muốn đi tìm hai người, bị hắn vất vả khuyên can mãi mới ở lại.

“Hai đứa kia còn chưa về sao?” Dương Quang Minh mở mắt, hắn biết rõ sự thực nhưng vẫn nhịn không được phải hỏi một câu.

Dương Đắc Bảo lắc đầu.

Bạch Đồng ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt nói: “Ta nghĩ họ chắc không sao đâu, chờ một chút đi.”

Dương Quang Minh lườm hắn ta một cái, khó chịu hành vi đanh đá không chịu rời Hậu Thổ Môn.

Đúng lúc này, Kỷ 14 xuất hiện ở ngoài đại điện, nói có việc xin gặp.

Hậu Thổ Môn cũng không coi hắn là người ngoài, để hắn vào đại điện luôn.

Kỷ 14 đi vào đại điện còn chưa mở miệng, đã nghe Đào Hoa đang vắt vẻo trên người hắn khẩn cấp hét lên: “Truyền Sơn ca ca nói muốn dẫn rùa béo đi chơi một chuyến ở Hậu Thổ Tinh, bảo mọi người đừng lo lắng, hắn sẽ trở lại trước khi Đại hội Thử Linh bắt đầu. Ta và Thập Tứ ca ca cũng đi chơi, các ngươi trông nhà nhá.” Nói xong, kéo người bỏ chạy.

Kỷ 14 dù bận cũng không rối, một tay hành lễ rồi đi.

Bạch Đồng vẫn giữ tư thế rũ mắt ngồi thiền như trước, tựa hồ đã dự liệu được kết quả như vậy từ lâu rồi.

Dương Đắc Bảo nhìn lão sư huynh của hắn, Dương lão nhi sờ râu mép cười gở một tiếng, nói: “Đắc Bảo à, ngươi nói thả mấy đứa kia đi, ‘Thi đấu dự tuyển’ năm nay sẽ có biến hóa gì?”

“Chắc chắn có một số người sắp xui xẻo. Chỉ là…” Trên mặt Dương Đắc Bảo mang theo chút lo lắng.

“A, mấy nhóc tặc tinh kia, Truyền Sơn còn là đứa đã ở Huyết Hồn Hải Ma giới đó hai trăm năm, ngươi lo cho chúng, không bằng lo Hậu Thổ Môn tiếp theo sẽ có bao nhiêu môn phái tìm tới cửa như Thiên Cơ Môn.”

“Sư huynh,”

“Hửm?”

“Sao huynh cười đắc ý thế?”

HẾT 20

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play