Ngẫm một chút về sự gian khổ giản dị, ba năm không biết cuộc sống vị thịt của Băng ca, Thượng Thanh Hoa càng cảm thấy đau xót cho con ruột.

Cho nên, không kẻ nào lại thiếu não đến độ dám vào lúc này tiến lên tự chuốc họa vào thân.

Phòng nghị sự địa cung bận tới bận lui. Sa Hoa Linh vừa vá lại cái lưới Khốn Tiên Tác bị Thẩm Thanh Thu nổ rách, vừa liếc mắt lén nhìn trộm Lạc Băng Hà, thỉnh thoảng không cam lòng mà cắn cắn môi. Mạc Bắc Quân ở góc tây buông mắt nửa ngủ gật, Thượng Thanh Hoa nhàn đến mức vung vẩy tay chân.

Hắn là thực không có chuyện gì, cũng không muốn đến phòng nghị sự. Nhưng nơi này là địa bàn Ma tộc, hắn mà không theo sát Mạc Bắc Quân không rời một tấc, nói không chừng đã bị những sinh vật dị tộc khác ăn tươi nuốt sống rồi.

Đang muốn bò đến bên cạnh Mạc Bắc Quân, mặc kệ hiểm nguy bị hành hung nhờ vả đại vương đổi nơi thoải mái hơn để ngủ gật. Lạc Băng Hà bỗng nhiên nói hai chữ.

"Nếu như."

Cả sảnh nhất loạt dựng thẳng lỗ tai.

Lạc Băng Hà nói: "Nếu trong lòng các ngươi đối với một người không tầm thường, thế nào mới có thể khiến hắn hiểu được tâm ý của ngươi?"

Poor Ice Brother!

Đúng là bệnh nan y thử loạn thuốc mà!

Tuy rằng y hỏi vô cùng hàm súc, nhưng có ai không nghe ra, y đang xin tư vấn tình cảm?

Việc như thế này mà cũng đem ra thảo luận nghiêm túc trước mặt các thuộc hạ. Người (ma) quả nhiên không thể yêu đương, một khi yêu đương chỉ số thông minh sẽ tuột dốc không phanh.

Đương nhiên, không có ai dìm hàng y, trực tiếp vạch trần, nhưng vấn đề này cùng với phong cách Ma tộc rất chi là... lạc lõng, trong chốc lát, chẳng có ai trả lời. Kỳ thật đáp án đơn giản như vậy, người bình thường ai cũng trả lời được, thích ai thì ngươi cứ nói thẳng. Đáng tiếc ở đây chả có ai "bình thường", ngoại trừ Thượng Thanh Hoa cũng không có ai là "người".

Mạc Bắc Quân nghĩ nghĩ, với đường vòng trong não gã, không biết lý giải "không tầm thường" thành ra cái gì, nói: "Mỗi ngày đánh ba trận?"

Lạc Băng Hà một tay ra dấu "dừng lại", anh minh nói: "Ngươi thì không cần trả lời."

Trong những vị có mặt, duy nhất có ưu thế về giới tính, có thể am hiểu vấn đề này chỉ có Sa Hoa Linh, vì thế mọi người còn lại đều nhất tề hướng ánh mắt về phía nàng. Sa muội muội nhân khí nguyên tác cực cao vẻ mặt "WTF tại sao bà đây phải cung cấp tư vấn kiểu này cho nam nhân mà mình muốn cua về tay", khóe miệng đầu mày giật giật, cuối cùng nhả ra một câu khô khốc: "Tại sao quân thượng không hỏi thử Mộng Ma tiền bối?"

Lạc Băng Hà nói: "Hỏi rồi."

Mộng Ma có thể cho ra đáp án dở hơi gì, không ai rõ hơn Thượng Thanh Hoa. Vị này giống hắn, tuyệt đối đều thuộc phái "làm trước cho sướng"!

Thượng Thanh Hoa không nhịn được "phụt há" một tiếng công phá.

Sa Hoa Linh đang đầy bụng sầu lo không có chỗ phát hỏa, nhắm chuẩn lần này, phát tác: "To gan! Ngươi là ai, không những dám đến phòng nghị sự, còn dám vào lúc quân thượng thương nghị chuyện quan trọng làm nhiễu loạn hiện trường!"

Vấn đề như thế này... không thể gọi là thương nghị chuyện quan trọng đi, hơn nữa hắn chỉ phụt cười thôi mà, làm sao có thể "nhiễu loạn hiện trường"?

Xét thấy Sa Hoa Linh không phải lần đầu tiên soi mói hắn, Thượng Thanh Hoa sớm đã có thể làm mặt lạnh, thành thật ngồi tại chỗ, coi mình như không khí. Quả nhiên, Mạc Bắc Quân thờ ơ. Sa Hoa Linh thấy không ai để ý đến nàng, oán giận cắn móng tay nói: "Quân thượng, Mạc Bắc Quân mỗi ngày đi đâu cũng mang theo hắn, cũng không cố kỵ gì, ngay cả phòng nghị sự cũng mang theo, rốt cuộc là thế nào?"

Lạc Băng Hà cũng thờ ơ: "Ngươi mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, còn chưa nhìn quen sao."

Sa Hoa Linh gần như muốn ngất.

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua Băng ca phát biểu ý kiến về sự tồn tại của mình! Nội tâm Thượng Thanh Hoa nhất thời mừng như điên "con của ta để ý đến ta ha ha ha ha". Ai ngờ, Lạc Băng Hà nhìn nhìn hắn, nói: "Nếu đã cười, có phải chứng tỏ ngươi có lời muốn nói không?"

"..." Thượng Thanh Hoa một lời khó nói hết.

Sa Hoa Linh "Ha!" một tiếng, nói: "Quân thượng hỏi đúng lắm. Nếu hắn đã quen biết với Thẩm... với người đó, tất nhiên có cao kiến khó lường. Ta rửa tai lắng nghe là được."

Thượng Thanh Hoa quay đầu lại nhìn nhìn Mạc Bắc Quân ngồi phía sau, thấy gã quả nhiên không có ý định muốn giải vây cho mình, quyết tâm, chắc như đinh nói: "... Cái này... đương nhiên là có lời muốn nói! Bí quyết chỉ có một chữ: "Bám"!"

"Có câu liệt nữ sợ triền lang, tráng sĩ sợ kiều nương, chỉ cần công phu thâm, có công mài sắt, có ngày nên kim. Cho dù hắn thẳng như kim thêu, cũng có thể bẻ thành kim băng!"

Sa Hoa Linh nói: "Cái gì thẳng thẳng cong cong, đừng có nói tiếng của loài người. Quân thượng, ta thấy hắn căn bản là đang cố ý lừa bịp!"

Lạc Băng Hà lại hoàn toàn tiến nhập trạng thái, lẩm bẩm nói: "Ta bám còn chưa đủ? Còn chưa đủ?"

Thượng Thanh Hoa thao thao bất tuyệt nói: "Bám là chính sách phương châm chủ yếu, thế nhưng ngoại trừ một chữ này, còn có một vài điểm vô cùng quan trọng cần chú ý. Chư vị, phải biết rằng tình yêu của nữ nhân xuất phát từ sùng bái, tình yêu của nam nhân xuất phát từ thương tiếc. Trường hợp của nữ nhân chúng ta tạm thời không thảo luận, tin chắc rằng không có nữ nhân nào lại không khuất phục dưới phong thái nghịch thiên thần uy tuyệt thế và thâm tình chân thành của quân thượng, cho nên chúng ta chỉ thảo luận trường hợp còn lại. Nếu muốn một người nam nhân hiểu được ngươi, a không, ngài, hiểu được tâm ý của ngài và đáp lại, vậy phải làm thế nào? Rất dễ làm, không nam nhân nào lại không thích đối tượng nhỏ yếu, đáng yêu, ngoan ngoãn. Vậy thế nào gọi là đáng yêu? Đáng yêu là một người một vật có thể khơi dậy nội tâm thương tiếc, cho nên đối tượng nhất định phải thật ngoan ngoãn thật..."

Vừa nịnh bợ vừa chém gió, quần chúng trong phòng nhất loạt nhìn về Lạc Băng Hà cao cao ngồi ở phía trên: Sắc mặt âm trầm, đồng tử lệ hồng, sát khí gợn sóng, quả đúng là chú giải sinh động nhất của bốn chữ không (dục) thể (cầu) xâm (bất) phạm (mãn). So với mấy từ nhỏ yếu, đáng yêu, ngoan ngoãn, nhu thuận, tựa như một trời một vực.

Sa Hoa Linh không nhịn được xì một tiếng khinh miệt.

Thượng Thanh Hoa vội vàng câm miệng. Lạc Băng Hà xoa huyệt thái dương: "Ngươi tiếp tục nói."

Được cho phép, Thượng Thanh Hoa lúc này mới tiếp tục phân tích. Hắn không có hảo ý nói: "Chúng ta có thể lấy Thẩm Thanh Thu làm ví dụ. Người này là một trai thẳng... Trai thẳng nghĩa là gì? À trai thẳng chính là nam nhân bình thường... Đương nhiên không phải ta nói quân thượng ngài không bình thường. Hắn rất coi trọng tôn nghiêm người thầy của mình, thầy giáo đều thích học sinh ưu tú nghe lời, cho nên muốn hắn thích, bước đầu tiên phải làm chính là nghe lời..."

Cả sảnh toàn yêu ma quỷ quái hoàn toàn ngây ngốc trước cái miệng không thể ngăn được của hắn.

Sa Hoa Linh: "Làm càn! Ý của ngươi là khiến quân thượng giả bộ, giả bộ, giả bộ đáng thương, nghe lời hắn sao? Quân thượng đường đường ma giới tôn sư, sao có thể làm chuyện mất mặt như thế!!!"

Đúng ta chính là ý này!

Sa Sa cô quay đầu nhìn biểu cảm băn khoăn của quân thượng nhà cô, dáng vẻ đó của y trông giống như cảm thấy việc này mất mặt lắm sao?

Dõng dạc hùng hồn lên trời xuống biển miệng lưỡi lưu loát, khi Thượng Thanh Hoa chấm dứt màn tư vấn tình cảm dài đến hai mươi phút của hắn, Sa Hoa Linh đã dùng ánh mắt bóp chết hắn ngàn vạn lần, thế là Lạc Băng Hà vừa rời khỏi, Thượng Thanh Hoa nhanh chóng dịch đến bên Mạc Bắc Quân, dựa thật là sát, tìm kiếm che chở.

Mạc Bắc Quân híp mắt liếc hắn: "Cho nên nói nếu muốn được nam nhân thích, phương pháp hữu dụng nhất là giả bộ đáng thương?"

Thượng Thanh Hoa nghĩ nghĩ, "Trên phương diện lý luận, là thế không sai?"

Mạc Bắc Quân vươn tay.

Thượng Thanh Hoa tưởng rằng lại sắp bị đánh, vội vàng ôm đầu. Lại không đợi được nỗi đau đã lường trước. Mạc Bắc Quân chỉ là ở đỉnh đầu của hắn, nhẹ nhàng gõ một cái.

Sau đó tâm trạng có vẻ không tệ đứng lên, đi ra khỏi phòng nghị sự.

Mặc dù Thượng Thanh Hoa chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn không trụ được ánh mắt cay nóng nhìn chằm chằm của Sa Hoa Linh, cũng vội đuổi theo ba bước gộp làm hai.

Cuối cùng vẫn là đại náo một trận.

Mai Cốt Lĩnh giống như hắn đã thiết lập trong đại cương ban đầu, nổ thành vô số cát bay đá chạy, bụi mù cuồn cuộn.

Còn thuận đường anh dũng, cứu Mạc Bắc Quân không biết bay một phen.

Trên không trung khi nắm lấy bàn tay ấy, Thượng Thanh Hoa có thể thấy rõ sự kinh ngạc khó tin trong đáy mắt gã. Có thể hiểu được. Mạc Bắc Quân nhất định là tin tưởng vững chắc, Thượng Thanh Hoa ở bên cạnh gã thuần túy là vì giữ cái mạng nhỏ, tác dụng nhiều nhất cũng chỉ là nịnh hót chém gió dùng để trút giận gì gì đó, khi gặp nguy hiểm thực sự, hắn nhất định sẽ là tên cong mông lên chạy sớm nhất. Nói thực ra, bản thân Thượng Thanh Hoa cũng tin chắc như thế. Hắn dám nói mình còn kinh ngạc khó tin hơn cả Mạc Bắc Quân.

Từ đó về sau, có thể bởi vì hộ chủ có công, biểu hiện tốt bụng, tiền lương phúc lợi đãi ngộ gì gì đó đều được đề cao, còn được cho phép quay về thăm quê cũ Thương Khung Sơn.

Đại thần Nhạc Thanh Nguyên lương thiện không màng hiềm khích lúc trước cho phép hắn quay về An Định Phong tiếp tục làm phong chủ trên danh nghĩa, mấy ngày này ở Nhàn Nhân Cư, lần đầu Thượng Thanh Hoa thật sự nhàn đến mức xương tủy hoang mang.

Cắn xong nửa cân hạt dưa, hắn chợt nhớ ra, hệ thống đã lâu không có lên tiếng.

Thượng Thanh Hoa khó mà chủ động gõ hệ thống một lần, hệ thống liền cho hắn một lời hồi đáp long trời lở đất.

Hệ thống: 【 Mục tiêu đạt thành. Đang tải xuống phụ kiện về thành. 】

Thượng Thanh Hoa: "..."

Sau một lát, hắn bắt đầu điên cuồng lắc lắc hai vai (vốn không tồn tại) của hệ thống: "Mục tiêu đạt thành?! Phụ kiện về thành?! Là phụ kiện về thành nào?! Là cái mà ta nghĩ sao? Hả? Hệ thống đại nhân, lần đầu tiên ngươi nói nhiều chữ như vậy, ngươi nói thêm vài chữ đi, cầu xin ngươi, mau nói đi!!!"

Hệ thống: 【 Thiết lập cơ bản của《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》đạt thành, tuyến tình cảm chệch nhẹ, mục tiêu đạt thành. Phụ kiện trở về thế giới nguyên bản đã tải xong, xin hỏi có muốn bắt đầu dùng trình về thành không. 】

Thiết lập cơ bản đạt thành hắn đồng ý, hố nên lấp đều đã lấp, thế nhưng "tuyến tình cảm chệch nhẹ" thì không đúng đi, Băng ca đều đi làm gei rồi sao có thể nói là "chệch nhẹ"? Haiz được rồi thật ra trong thiết lập nguyên bản của hắn Băng ca không có tuyến tình cảm đã định cô độc tới già cả đời cô tịch, ngươi nhất định phải thêm thì thôi vô tư đi, tức là nói nhiều như vậy... Ý là hắn có thể trở lại thế giới ban đầu sao?!?!

Thượng Thanh Hoa lệ rơi đầy mặt.

Hắn đã lâu không viết văn. Hoài niệm cái acc Đâm Máy Bay Lên Giời với lượng fan và anti ngang ngửa, hoài niệm một đám ném đá khu bình luận sách, hoài niệm danh hiệu được tặng thưởng, hoài niệm cái notebook hắn dùng từ năm nhất, thường xuyên chết máy, còn có một lượng lớn file video trong ổ cứng, bạn hiểu mà. Còn có mấy thùng mì ăn liền chất đống sau ghế xoay, hương vị mới nhất hắn mua về với giá sỉ còn chưa kịp thưởng thức nữa.

Hệ thống đưa ra khung đối thoại: 【 Phụ kiện tải về hoàn tất. Có dùng không? 】Phía sau đi kèm hai cái nút màu khác nhau.

【 Có 】【 Lần sau rồi nói 】

Thượng Thanh Hoa xúc động muốn ấn cái nút màu đỏ bên trái.

Nhưng mà không biết bị cái gì, khựng tay lại.

Kỳ thật, hắn ở bên kia cũng không có người thân gì.

Cha mẹ ly dị từ sớm, mang theo đồ đạc, mỗi người đều có gia đình mới. Thỉnh thoảng ăn một bữa cơm chung, bất luận là bên nào, hắn đều cảm thấy sự tồn tại của mình vô cùng lạc lõng, khách sáo gắp thức ăn, khách sáo cười cười, còn khách sáo hơn cả ăn cơm với người lạ thực sự.

Tuy rằng cha là người giám hộ pháp lý của hắn, nhưng không thường gặp mặt, ngoại trừ năm mới lễ tết thỉnh thoảng gọi cuộc điện thoại, hỏi hắn có cần tiền không, song phương cũng không mấy giao thiệp. Có đôi khi ngay cả hỏi hắn thiếu tiền không cũng quên, hắn cũng chưa bao giờ đi nhắc. Bất luận ở nơi nào, đối với ai, hắn quen thuộc nhất am hiểu nhất cũng là cười gượng.

Dù sao cũng là người trưởng thành, học phí đại học để họ trả cũng đành, phí sinh hoạt thì hắn tự mình nghĩ biện pháp.

Cũng chính là khi nghĩ "biện pháp", hắn vô tình đăng kí một cái acc trên Chung Điểm, bắt đầu viết văn.

Ngay từ đầu thuần túy là để phát tiết, muốn viết thế nào thì viết như thế, tuy rằng thảm không nỡ nhìn, lên kệ còn là vấn đề, nhưng không ngờ cũng thu được nhận xét tốt từ một đám người đặc thù.

Một lần bỗng nhiên muốn đổi phong cách, nhìn xem liệu có thể cứu vãn lượng follow mà biên tập chán chả thèm hỏi của mình không, vì thế nên mới có 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》nổi tiếng chỉ trong một đêm.

Đâm Máy Bay Lên Giời hiểu ra, hắn nghĩ ra "biện pháp" rồi.

Càng viết càng trạch, càng trạch càng viết. Là một trạch nam điển hình, quan hệ tốt, tính tình tốt đều ở trên mạng, cách nhau trời nam đất bắc. Bạn bè như Mạc Bắc Quân cơ bản không có, sau này sợ là cũng rất khó lại có.

Dừng lại.

Mạc Bắc Quân? Bạn bè?

Hắn cư nhiên định vị Mạc Bắc Quân là "bạn bè"?!

Thượng Thanh Hoa bị mình dọa sợ, vội lấy túi hạt dưa cốt dừa đặc sản Thiên Thảo Phong ăn liền cân rưỡi để an ủi rồi đi ngủ.

Khi bị Mạc Bắc Quân cuốn cả chăn tha xuống khỏi An Định Phong, kéo vào bắc cương Ma tộc, hắn vừa mới ăn xong hạt dưa, miệng vẫn còn vị đang nằm mơ, trong mơ hắn hừng hực khí thế nuốt hết cân rưỡi sít lúc trước đã thề. Hắn là bị lạnh cóng mà tỉnh.

Mạc Bắc Quân ném hắn xuống đất, đón gió tuyết lạnh như dao găm của bắc cương, bóng dáng và thần sắc càng sắc bén.

Tuy rất soái, vô cùng soái, nhưng Thượng Thanh Hoa đã lạnh đến mức không rảnh thưởng thức cái sự soái này, muốn mở miệng nịnh hót, đầu lưỡi lại đóng băng, vì thế thành thật ngậm miệng, trùm chăn run cầm cập.

Mặt đất phía trước nổi lên một lâu đài băng tuyết, Mạc Bắc Quân đi thẳng đến, Thượng Thanh Hoa nhanh chóng đuổi kịp.

Cửa lớn lâu đài băng mở ra rồi khép lại, xuyên qua cầu thang sâu thẳm, một đường không người, mãi đến gần một gian tẩm điện, mới thấy vài thủ vệ và thị nữ Ma tộc không dám ho he gì.

Thượng Thanh Hoa lén nhìn sắc mặt Mạc Bắc Quân, tuy rằng vẫn cao ngạo lạnh lùng như thường, nhưng lại có thêm vài phần nghiêm túc.

Hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Cái kia, Đại vương, chúng ta phải ở chỗ này bao lâu?"

Mạc Bắc Quân đầu không chuyển, đồng tử hướng về hắn: "Bảy ngày."

Thượng Thanh Hoa muốn cười ngất.

Thôi thôi, nói không chừng mình sắp phải trở về tiếp tục lái máy bay. Thừa dịp bảy ngày này, tử tế cáo biệt đi. Dù sao sau khi trở về, không có ai thường thường đánh hắn một trận, sai khiến hắn làm trâu làm ngựa giặt quần áo gấp chăn bưng trà rót nước nữa.

Đứng trong chốc lát, cảm giác càng ngày càng lạnh.

Địa bàn của Mạc Bắc thị quả nhiên không phải nơi cho người ở, Thượng Thanh Hoa không ngừng chạy tại chỗ, tránh cho mình bị đông cứng thành tượng băng. Mạc Bắc Quân nhìn hắn, đáy mắt hình như có ý cười chợt lóe qua.

Mạc Bắc Quân vươn tay, nắm một ngón tay Thượng Thanh Hoa, nói: "Đừng ồn."

Độ lạnh giống như đều bị gã hút qua điểm tương giao. Thượng Thanh Hoa cảm thấy, lạnh thì vẫn lạnh, nhưng không khó chịu như trước nữa.

Chỉ là khó tránh khỏi, càng cảm khái sắp đến lúc chia ly. Càng cảm thấy có chút luyến tiếc.

Ngẫm lại, kỳ thật Mạc Bắc Quân ngoại trừ tính khí xấu chút, năng lực sinh hoạt kém chút, nuông chiều từ bé chút, thích đánh người chút, đối xử với hắn cũng không tệ lắm.

Nhất là hiện tại, phúc lợi không tệ, tiền lương không tệ. Cho dù đánh một trận như cơm bữa, nhưng cũng chỉ một mình gã mới được đánh, người khác đánh thì không được. Huống hồ gần đây cũng không thấy đánh hắn nữa.

Thượng Thanh Hoa quan ngại sâu sắc cái nhìn có vẻ méo mó của mình về cuộc sống hạnh phúc.

Nhỡ như hắn thật sự trở về, ngộ nhỡ Mạc Bắc Quân bỗng nhiên lại muốn tìm một người để đánh, kết quả đi đâu cũng không tìm được hắn, hình ảnh đó tưởng tượng ra, vậy mà có chút thương cảm khúc tàn người tan, cảnh còn người mất.

Bỗng nhiên, độ lạnh thấu xương lại quay về trên người hắn.

Mạc Bắc Quân lạnh như băng nói: "Trở về chỗ nào?"

Thượng Thanh Hoa vậy mới phát hiện, trong lúc thương cảm, hắn cư nhiên cứ như vậy nói ra lời nghĩ trong lòng. Cái này thật là đáng "thương cảm" mà!

Tay Mạc Bắc Quân siết chặt, gần như muốn nắm gãy ngón trỏ của hắn luôn: "Hiện tại ngươi nói muốn đi?"

Thượng Thanh Hoa đau đến nhăn mặt, vội nói: "Không có không có, không phải hiện tại!"

"Không phải hiện tại?" Mạc Bắc Quân nói: "Ngươi đã nói với ta cái gì?"

Đi theo Đại vương một đời một kiếp. Coi là khẩu hiệu nói vô số lần. Nhưng hắn cho rằng, chẳng có ai coi lời này là thật cả a?

Trầm mặc một lúc lâu, Mạc Bắc Quân nói: "Ngươi muốn đi, hiện tại lập tức đi. Không cần chờ bảy ngày."

Thượng Thanh Hoa giật mình, nói: "Đại vương a, ta mà đi thật, từ nay về sau không bao giờ có thể gặp lại ngài nữa."

Mạc Bắc Quân nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một con kiến từ trời cao chín vạn thước, hỏi lại: "Là cái gì khiến ngươi cảm thấy, ta sẽ để tâm việc đó?"

May là da mặt Thượng Thanh Hoa hàng năm luyện được đao thương bất nhập, lui bước một chút trước biểu cảm và câu nói này của gã.

Hắn còn muốn biện giải vài câu, lối phát triển của sự việc lại vượt quá dự đoán.

Mạc Bắc Quân nói: "Cút đi."

Thân thể đột nhiên bay về phía sau, đập lên vách tường băng cứng như thép.

Nỗi đau sau lưng tê dại một chút, lập tức tràn đến lục phủ ngũ tạng.

Mạc Bắc Quân đến tay cũng không nhích, thậm chí cũng chẳng thèm liếc hắn đến một cái. Yết hầu Thượng Thanh Hoa nháy mắt dâng lên chất lỏng nóng vị rỉ sắt.

Tuy rằng Mạc Bắc Quân đánh hắn gần như là hằng ngày, cũng thường xuyên kêu hắn "Cút", nên tập mãi thành thói quen, nhưng chưa có lần nào, Thượng Thanh Hoa cảm nhận được căm hận và phẫn nộ mãnh liệt như thế này.

Giống như vô số những lần trước, hắn từ trên mặt đất đứng lên, yên lặng lau khô máu bên khóe miệng, yên lặng cười gượng một cái chẳng ai ngó ngàng.

Đứng trong chốc lát, còn muốn nói chuyện, Mạc Bắc Quân không thể nhịn được nữa mà quát: "Cút ra ngoài!"

Thượng Thanh Hoa vội lượn ra ngoài.

Nói thực ra, tuy không ai hiểu được trong lòng gã nghĩ cái gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút khó xử.

Chính là do cái ý nghĩ trước đó xẹt qua, "Mạc Bắc Quân" và "bạn bè".

Thượng Thanh Hoa chậm rãi đi lên thềm đá, thủ vệ và thị nữ Ma tộc vốn ở trong cũng chạy ra, chạy còn nhanh hơn hắn, như ong vỡ tổ chui ra khỏi lâu đài băng. Khi tới so với khi đi, tình hình đã hoàn toàn khác.

Lúc này, một thân ảnh vội vã đi ngược chiều hắn. Thượng Thanh Hoa quay đầu, xẹt qua một đôi mắt hoa đào mang theo chút hàn quang.

Tuy nói đôi mắt này cũng không thực sự nhìn hắn, nhưng Thượng Thanh Hoa vẫn bị giật mình, gót chân dính trên cầu thang.

Lén la lén lút, hắn lại vòng trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play