Trong ba năm này, ngoại trừ thỉnh thoảng cầu Liễu Thanh Ca giúp hắn thông mạch liệu độc, nhờ vả Mộc Thanh Phương giúp hắn phối bốn vị thuốc, lên Thanh Tĩnh Phong bố trí một chút nhiệm vụ luyện cấp cho các đệ tử, Thẩm Thanh Thu phần lớn thời gian đều ở ngoài dạo chơi.
Đời trước chết dí ở nhà, chơi game xem tiểu thuyết, sau khi sống lại đến nơi đây, giải trí tiêu khiển liên quan đến máy tính đều không có, hứng thú của hắn với du lịch lại nhen nhóm lên. Ngày qua quá mức nhàn nhã, mãi đến khi Nhạc Thanh Nguyên gửi một bức thư, đột nhiên gọi hắn quay về Thương Khung Sơn.
Lúc này, đã một thời gian dài cái bóng của hắn cũng không thấy, bỗng nhiên trở về núi, các đệ tử Thanh Tĩnh Phong sớm tụ ở dưới sơn môn, nghênh đón sư tôn. Vừa thấy Thẩm Thanh Thu chậm rãi từ dưới sườn núi bò lên, đều phần phật vây qua.
Minh Phàm dẫn đầu đã là thanh niên cao lớn, tuy rằng không thể nói anh tuấn phi phàm, nhưng tốt xấu không xấu xí, nhìn một cái đã thấy cái mặt lòng dạ hẹp hòi của vật hi sinh giống như thời kì thiếu niên. Ninh Anh Anh càng trở thành một thiếu nữ dáng người nổi bật chỉnh tề, cũng từ Vạn Kiếm Phong chọn lựa kiếm tiên thuộc về mình, vừa thấy Thẩm Thanh Thu liền bổ nhào qua, ôm cánh tay hắn kéo lên thang trời.
Tuy rằng tiểu cô nương thơm ngào ngạt thích lôi kéo hắn, nhưng Thẩm Thanh Thu lại chịu không nổi, nhất là Ninh Anh Anh dậy thì không kém, đã không còn là loli khéo léo lả lướt ngày trước, bộ ngực thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận cọ đến hắn, cọ đến mức Thẩm Thanh Thu mặt không biểu cảm mồ hôi lạnh chảy ròng.
Bà xã của Lạc Băng Hà ta thật sự không dám nghĩ bậy a!
Ninh Anh Anh làm nũng nói: “Sư tôn người luôn không ở trên núi, các đồ nhi đều nhớ người muốn chết.”
Thẩm Thanh Thu từ ái nói: “Vi sư cũng nhớ ngươi… và họ.”
Không đúng a. Ngươi nhớ đáng lẽ là Lạc Băng Hà, nhớ một phản diện cặn bã làm gì!
Nguyên tác Thẩm Thanh Thu với Ninh Anh Anh có thân như vậy sao? Hình như sau khi Ninh Anh Anh lớn lên hiểu chuyện, cũng chỉ là Thẩm Thanh Thu đơn phương thèm thuồng đối với nàng đi.
Hơn nữa ngươi là một trong những bà xã của Lạc Băng Hà, đáng ra phải năm năm liền đều ăn không ngon ngủ không yên, gầy như que củi, đứt từng khúc ruột chứ?
Thế mà hiện tại lại còn béo ra là sao!!
Các đệ tử vây quanh Thẩm Thanh Thu đến Khung Đỉnh Phong. Nhạc Thanh Nguyên như trước là ở ngoài điện nghênh đón, sư huynh đệ hai người dắt tay nhập điện.
Trong Khung Đỉnh điện, đứng đầu mười hai đỉnh đều đã ngồi xuống, trên cơ bản phía sau chỗ ngồi đều có đứng một hai đệ tử tâm phúc của phong chủ. Chỉ có Liễu Thanh Ca ngoại lệ.
Phong cách truyền thống của Bách Chiến Phong chính là giáo dục kiểu chăn dê, tự mình luyện mình, phong chủ ngoại trừ thỉnh thoảng nhặt về một đám đệ tử đánh một chút, căn bản không dạy cái gì khác, mãi đến khi đệ tử có thể đánh lại sư phụ, vị trí phong chủ có thể chuyển giao √. Cho nên đương nhiên không có đệ tử tâm phúc gì.
Thẩm Thanh Thu lần lượt chào hỏi qua, ngồi xuống vị trí Thanh Tĩnh Phong, Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh đứng ở phía sau hắn. Đối diện hắn chính là Tề Thanh Thê và Liễu Minh Yên của Tiên Xu Phong.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Thẩm Thanh Thu toát ra một ý niệm: Nếu Lạc Băng Hà còn, đứng ở phía sau hắn, chỉ sợ cũng không có người khác.
Đình chỉ đình chỉ!
Phiền quá a đừng có lúc nào cũng nhảy ra tạo cảm giác tồn tại được không nam chính [tay vẫy bye bye]
Nhạc Thanh Nguyên ngồi trên thủ tọa nói: “Lần này vội triệu chư vị đồng môn trở về, chỉ vì một chuyện. Mọi người cũng biết Kim Lan Thành chứ?”
Thượng Thanh Hoa nói: “Kim Lan Thành? Có nghe qua, chỗ Trung Nguyên, chính là nơi giao tiếp giữa hai con sông lớn Lạc Xuyên và Hành Xuyên, thành chủ coi trọng thương mại, nghe nói thập phần phồn hoa.”
Nhạc Thanh Nguyên gật đầu nói: “Không sai. Kim Lan Thành thuỷ bộ qua lại bốn phương thông suốt, từ trước đến nay là nơi thương nhân tứ phương tụ tập, nhưng hai tháng trước, Kim Lan Thành bế thành.” Dừng một chút, bổ sung nói: “Chẳng những cửa thành đóng chặt, nội bất xuất, ngoại bất nhập, thư cũng không được đệ truyền.”
Một tòa thành thị buôn bán êm đẹp, bỗng nhiên bế thành, giống như trung tâm tài chính bỗng nhiên cắt đứt liên lạc với những nơi khác, không thể lý giải. Tuyệt đối còn có phần kế.
Thẩm Thanh Thu bưng lên chén trà trong tay, thổi thổi lá trà trên bề mặt, nói: “Kim Lan Thành cách Chiêu Hoa Tự gần nhất, nhớ là qua lại cũng rất chặt chẽ, nếu thực xảy ra chuyện gì, các vị đại sư trong chùa có lẽ sẽ phát hiện dị thường.”
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Không sai, hai mươi ngày trước, có một thương nhân Kim Lan Thành trốn ra từ trong thành qua đường thủy, chạy tới Chiêu Hoa Tự cầu cứu.”
Y dùng từ “trốn”, xem ra tình thế thật sự thập phần nghiêm trọng. Tất cả mọi người nghiêm túc hẳn lên.
Nhạc Thanh Nguyên tiếp tục nói: “Nam tử trung niên kia ban đầu là chủ tiệm binh khí số một trong Kim Lan Thành, hàng năm cung phụng hương khói ở Chiêu Hoa Tự, trong chùa tăng nhân không ít người đều biết. Lúc ấy cả người gã bọc vải đen nghiêm ngặt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Khi đi vào Chiêu Hoa Tự đã sức cùng lực kiệt, trước khi ngã ở bậc núi, nói đi nói lại, trong thành có ôn dịch rất đáng sợ. Tăng nhân hộ sơn lập tức khiêng gã vào đại điện, báo cáo chủ trì. Mà chờ chủ trì và các vị đại sư đuổi đến nơi, đã muộn rồi.”
Chết?
Nhạc Thanh Nguyên chầm chậm nói: “Thương nhân kia đã hóa thành một bộ xương trắng.”
Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ sợ hãi.
Vừa mới nói liều chết chạy trốn tới cửa miếu, sao có thể đảo mắt liền hóa thành một bộ xương trắng?
Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: “Sư huynh mới nói, trên người thương nhân kia bọc vải đen? Từ đầu đến chân?”
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Đúng vậy. Khi đó có tăng nhân muốn giúp gã gỡ bỏ vải đen, nhưng vừa đụng vào gã liền kêu rống lên, thống khổ không chịu nổi, vì thế không dám cưỡng ép kéo gỡ nữa.”
Nghe hình dung, giống như đang xé da của gã.
Nhạc Thanh Nguyên nói tiếp: “Chư vị phương trượng Chiêu Hoa Tự cảm thấy rất bất an, thương nghị xong, phái ra các vị đại sư Vô Trần, Vô Huyễn, Vô Niệm đi suốt đêm điều tra. Đến nay không thấy trở về.”
Các đại sư cấp tự Vô so với đám Thẩm Thanh Thu mà nói, bối phận chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, luận tu vi, cũng sẽ không kém chỗ nào. Thẩm Thanh Thu hơi hơi kinh ngạc nói: “Một vị cũng chưa có trở về?”
Nhạc Thanh Nguyên nặng nề gật đầu, nói: “Huyễn Hoa Cung và Thiên Nhất Quan cũng phái đi hơn mười đệ tử, đồng dạng, có đi không có về.”
Tứ đại phái đã có tam đại phái bị kéo xuống nước, Thẩm Thanh Thu nhất thời hiểu được, hôm nay phen này, rốt cuộc là quay về làm gì.
Quả nhiên, Nhạc Thanh Nguyên nói: “Chư vị đạo hữu phái khác rơi vào đường cùng, phi thư và cả sứ giả đều đến Thương Khung Sơn thỉnh cầu trợ giúp. Trợ giúp là nhất định, chỉ là sự việc trọng đại, chỉ e có kẻ xấu dị tộc ở sau lưng trợ giúp, gây sóng gió. Có người đi, cũng phải có người ở lại.”
“Dị tộc” này, không cần nói, tuyệt đối chỉ có Ma tộc. Liễu Thanh Ca là người thứ nhất nói: “Bách Chiến Phong nghĩa bất dung từ. Nguyện hộ tống Mộc sư đệ đi trước.”
Nếu trong thành đã xuất hiện ôn dịch, Mộc Thanh Phương của Thiên Thảo Phong nhất định phải xuất động. Thẩm Thanh Thu nhìn một cái, hai vị muốn đi đây, một phụ trách sắc thuốc cho hắn, một phụ trách giúp hắn đả thông linh mạch, đều đi, lại không có hào quang nhân vật chính hộ thể, liệu có cái gì không hay xảy ra không, thật đúng là làm cho người ta lo lắng, không trông coi chút sao được, vội tiếp lời: “Thanh Thu nguyện cùng đi trước.”
Nhạc Thanh Nguyên do dự nói: “Ý nguyện ban đầu của ta là an bài cho đệ thủ sơn.”
Đối phó y thế nào, Thẩm Thanh Thu còn chưa biết, cứ dây dưa không ngừng là được: “Chưởng môn sư huynh hà tất coi ta yếu ớt như vậy. Cho dù Thanh Thu bất tài, đối với các loại Ma tộc lại có biết một phần, nếu quả thật là chúng phá rối, ít nhiều cũng có thể giúp ích.”
Bách khoa toàn thư di động về Ma tộc tương quan, bất luận hàng nguyên bản hay là hàng hiện có đều tuyệt đối có thể đảm đương danh hiệu này. Đám sách tư liệu tích lũy mấy trăm năm lịch đại phong chủ Thanh Tĩnh Phong đọc không xong không được kế vị kia đều chất đống ở mặt sau trúc xá… Nhạc Thanh Nguyên nghĩ, để hắn hành động cùng Liễu Thanh Ca Mộc Thanh Phương, tiện đường áp chế Ma tộc kỳ độc trên người hắn, lúc đánh nhau phong chủ Bách Chiến Phong cũng có thể che chở, vì thế, cuối cùng quyết định chia làm ba đợt người, ba người Liễu Mộc Thẩm làm tiên phong mở đường, tiến đến Kim Lan Thành tra xét một phen trước. Nhóm thứ hai ở bên ngoài, theo tình huống mà hành động. Nhóm thứ ba ở lại giữ Thương Khung Sơn.
Chuyện quá khẩn cấp, không có thời gian mà chậm chạp xe ngựa thuyền bè, Thẩm Thanh Thu không có thói quen một mình ngự kiếm, thậm chí có chút sợ độ cao, nhưng biết lúc này phải đi theo đại đội. Ba người ngự kiếm xuất phát, nửa ngày không đến, Thẩm Thanh Thu xốc lên vạt áo tung bay phần phật, nhìn xuống từ đám mây, đề khí hô hai đồng môn: “Phía dưới chính là chỗ giao giữa Lạc Xuyên và Hành Xuyên!”
Từ trên cao quan sát, quả nhiên có hai con sông giao nhau. Giống như hai dải lụa bạc dài mảnh uốn lượn, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, giống như kỳ lân bạc đang múa.
Trong đó một cái, chính là Lạc Xuyên năm đó Lạc Băng Hà mới sinh ra bị đưa lên xuôi dòng, cũng lấy đó làm họ.
Ba người lựa chọn một đỉnh núi trống trải bằng phẳng làm điểm chạm đất. Từ nơi này thấp thoáng có thể nhìn thấy mái cong góc vuốt của Kim Lan Thành ở xa, còn có cửa thành đóng chặt và cây cầu ngang sông cong lên.
Thẩm Thanh Thu buông tay che nắng ngang mày xuống: “Tại sao chúng ta không trực tiếp phi vào trong thành?”
Mộc Thanh Phương giải thích: “Chiêu Hoa Tự từng nhận lời thành chủ Kim Lan Thành, vì họ dựng một kết giới cực lớn bao trùm trên không, cấm kiếm tiên hoặc bất cứ đồ vật mang linh khí ma khí nào bay qua phía trên, nếu không đều sẽ bị đánh lệch quỹ đạo.”
Bản lĩnh bày kết giới của Chiêu Hoa Tự, Thẩm Thanh Thu đã được thưởng thức qua, thiên đoàn ngự dụng kết giới Tiên Minh Đại Hội. Nếu họ xếp thứ hai, không nhà ai dám đứng nhất. Thẩm Thanh Thu liền không đặt câu hỏi nữa, trong lòng nghĩ, nếu trận ôn dịch trận này cũng không phải ôn dịch bình thường, mà là kẻ dụng tâm kín đáo cố ý giở trò quỷ, hắn nhất định là từ cửa thành thoải mái đi vào.
Nếu đã không thể đi trên không, cũng không thể từ đại môn đi vào, nhất định có con đường khác. Quả nhiên, Mộc Thanh Phương đã được Nhạc Thanh Nguyên bàn giao hạng mục công việc dẫn hai người vào một rừng cây, trong bóng xanh thấp thoáng, truyền đến tiếng động róc rách của dòng nước.
Âm thanh đó phát ra từ một huyệt động thấp bé. Mộc Thanh Phương gọi hai người lại đây, nói: “Nơi này có một sông ngầm. Sông ngầm có thể thông đến bên trong thành.”
Thẩm Thanh Thu hiểu rõ: “Thương nhân phố buôn binh khí kia, chính là từ nơi này trốn ra?”
Mộc Thanh Phương gật đầu: “Có vài thương nhân buôn bán ngầm sẽ gặp nhau ở đây, hoặc là vận chuyển hàng hóa. Người biết con đường này kỳ thật không nhiều lắm, nhưng thương nhân binh khí này và vài vị phương trượng Chiêu Hoa Tự giao hảo, từng thổ lộ một ít.”
Miệng huyệt động giăng đầy dây leo, chỉ cao đến ngực, ba người cong lưng mới có thể đi vào, đi một đoạn, thắt lưng Thẩm Thanh Thu tê hết, rốt cuộc cảm giác trên đầu rộng mở. Dòng nước biến thành tiếng ào ào. Cạnh lòng sông, trôi nổi mấy chiếc thuyền đơn rách rưới.
Thẩm Thanh Thu chọn một con thuyền tốt chút, không đến mức lọt nước, đầu ngón tay bắn ra, ngọn đèn hết dầu ở đầu thuyền dấy lên một ngọn lửa.
Mái chèo chỉ có một. Thẩm Thanh Thu làm tư thế “Mời”, nhìn Liễu Thanh Ca nói: “Đây là đi ngược dòng. Chèo vào thành, khẳng định cần người lực cánh tay mạnh nhất trong chúng ta. Sư đệ mời?”
Liễu Thanh Ca đen mặt cầm lấy sào thuyền dài nhỏ kia, chịu mệt nhọc bắt đầu chèo thuyền. Mỗi lần chèo xuống, thân thuyền liền đi lên phía trước thật xa. Cây đèn đầu thuyền lập lòe đung đưa.
Thẩm Thanh Thu thoải mái thư thái kéo Mộc Thanh Phương ngồi xuống, thoáng nhìn ánh nước bên thuyền, cư nhiên có thể nhìn thấy mấy con cá quẫy đuôi bơi qua, thuận miệng nói: “Nước này trong thật.”
Vừa mới nói xong câu đó, phía sau đám cá, một thứ càng lớn hơn nữa đã trôi tới.
Một cỗ thi thể vùi mặt trong nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT