Thẩm Viên vẫn không hiểu, loại người như Thẩm Thanh Thu xấu xa tới cực điểm, lại ham thích tìm đường chết, rốt cuộc là vì cái gì.
Kiếp trước của Thẩm Thanh Thu gia cảnh giàu có, ít nhiều cũng tính là một đứa con nhà giàu nho nhỏ, trên có hai anh trai, tương lai nhất định phải kế thừa gia nghiệp, phía dưới có một em gái, là để yêu thương, tình cảm đều rất tốt.
Hắn đã sớm biết, cho dù mình cả đời ăn không ngồi rồi cũng không lo chết đói. Có lẽ bởi vì từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh thừa thãi thoải mái, thiếu áp lực cạnh tranh, nên hắn luôn cảm thấy chỉ cần là cạnh tranh thì nhân số sẽ lớn hơn 10, dưới 10 người thì thành tích đều tốt.
Bởi vậy, cho tới bây giờ hắn và người thích tranh bá thiên hạ không có tiếng nói chung.
Thẩm Thanh Thu nguyên tác – công lực có, kinh nghiệm cũng có, bề ngoài có giáo dưỡng, cũng có. Địa vị thanh danh không gì không có, được đại phái đệ nhất thiên hạ nuôi không lo tiền tiêu, tại sao nhất định phải gây khó dễ cho một ngọn cỏ như nhân vật chính, cả ngày trong đầu tính toán toàn là đánh chửi nhân vật chính, với cả phân phó người khác đánh chửi nhân vật chính?
Cho dù Lạc Băng Hà y thiên tư hơn người, ngộ tính tuyệt hảo, rất trâu bò... Nhưng cũng không đến mức ghen tị đến mức độ này chứ?
Có điều cũng không thể trách nhân vật phản diện như hắn vô liêm sỉ. Trong sách nhân vật phản diện giống hắn nhiều như cá qua sông, chỗ nào cũng có, chỉ có điều hắn được coi như một kẻ cực kỳ vô liêm sỉ.
Có thể thế nào đây? BOSS lớn nhất của quyển sách này chính là bản thân nhân vật chính. Ánh sáng đom đóm sao dám tranh phát sáng cùng nhật nguyệt?
Hắn được tu chân giới tôn làm “Tu Nhã Kiếm”, tất nhiên tướng mạo khí chất không tính là quá kém.
So với hiện tại, Thẩm Thanh Thu nhìn trái nhìn phải, cho dù là đối diện với gương đồng phẳng như hồ dán trộn cháo, cũng đại khái khá vừa lòng.
Người này diện mạo đoan chính, mi mục như họa, mảnh mai môi mỏng, nhìn như một người đọc sách. Thêm cặp chân khá dài, ít nhiều cũng coi là một mỹ nam tử. Tuy rằng tuổi thực không ổn, nhưng đây là tiểu thuyết tu chân, Thẩm Thanh Thu có tu vi của kim đan trung kỳ, vẫn hoàn mỹ duy trì bề ngoài thanh niên. So với lúc hắn não bổ khi đọc sách, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Tuy rằng không có cách nào so với Lạc Băng Hà.
Vừa nghĩ tới Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu lập tức vô cùng đau đầu.
Hắn muốn đi xem Lạc Băng Hà hiện tại bị giam ở phòng chứa củi, nhưng vừa mới tiến ra một bước, trong đầu lại vang lên âm thanh cảnh cáo chói tai.
【 Cảnh cáo! OOC cảnh cáo! ‘Thẩm Thanh Thu’ sẽ không chủ động thăm Lạc Băng Hà. 】
Thẩm Thanh Thu phẫn nộ nói: “Được rồi. Ta đây phái người kêu hắn đến cũng có thể đi.”
Hắn nghĩ nghĩ, gọi một tiếng: “Minh Phàm!”
Một thiếu niên ước chừng mười sáu tuổi, cao cao gầy gầy, tiến vào từ ngoài cửa, đáp: “Đồ nhi ở đây. Sư phụ có gì phân phó?”
Thẩm Thanh Thu không khỏi nhìn nhiều một chút, thấy hắn cũng coi như có mặt mũi, chỉ là có chút xấu xí, trong lòng chậc chậc than thở: quả nhiên là bản mặt của vật hi sinh.
Đây, chính là đại đệ tử của Thẩm Thanh Thu nguyên tác, sư huynh của Lạc Băng Hà, Minh Phàm.
Đây, chính là vật hi sinh cấp thấp nhất trong truyền thuyết.
Không cần phải nói, cái gì mà đêm khuya nhốt Lạc Băng Hà ở ngoài phòng, cố ý cho bí tịch nhập môn sai, những việc này đều không thể thiếu sự tham dự và mưu kế của hắn. Lúc nào Thẩm Thanh Thu tâm huyết dâng trào muốn gây sức ép cho Lạc Băng Hà; trợ thủ đắc lực nhất và tích cực hưởng ứng nhất cũng nhất định là hắn.
Xét thấy kết cục của người này trong nguyên tác, vẻ mặt nhìn đứa nhỏ này của Thẩm Thanh Thu không khỏi mang vài phần đồng bệnh tương liên: “Đi đưa Băng Hà lại đây.”
Minh Phàm trong lòng nói thầm: ngày trước sư phụ gọi Lạc Băng Hà, đều là kêu “tiểu súc sinh đó”, “nghiệp chướng”, “tiểu tử hỗn láo”, “đầy tớ”, ngay cả tên cũng không nghiêm chỉnh gọi vài lần, sao giờ bỗng nhiên kêu thân mật như vậy?
Nhưng chỉ thị của sư phụ, hắn tất nhiên không dám hỏi nhiều, lập tức rảo bước đến phòng chứa củi, đá hai cánh cửa ra: “Đi ra! Sư tôn gọi ngươi!”
Thẩm Thanh Thu ở trong phòng bước đi thong thả, trong đầu nghiên cứu hệ thống nghiên cứu đến mức hừng hực khí thế.
Hệ thống cố gắng hết sức giải thích nghi hoặc cho hắn.
【 Chỉ số ngầu, cũng chính là độ làm màu. Chỉ số ngầu càng cao, chứng tỏ càng cao sang, cấp bậc thượng thừa. 】
Vậy, nên như thế nào để tăng chỉ số ngầu lên đây?
【1, thay đổi tình tiết thiểu năng, làm tăng chỉ số thông minh của nhân vật phản diện và nhân vật phụ; 2, tránh đi lôi điểm; 3, bảo đảm độ sướng của nhân vật chính; 4, bổ sung tình tiết chưa được giải đáp. 】
Thẩm Thanh Thu lần lượt phân tích tỉ mỉ.
Cũng tức là, hắn không những phải thu thập cục diện rối rắm cho Thẩm Thanh Thu nguyên bản đã có một đám kẻ thù, còn phải cứu vớt những nhân vật khác không để tạo ra cục diện rối rắm.
Chính cái mạng già của hắn còn không biết có giữ được không, lại còn phải bảo đảm nhân vật chính sóng êm gió dịu lại còn không thể thiếu các em gái.
Những bí ẩn chưa giải này tác giả thích troll nhất quyết không lấp, còn muốn chính hắn khiêng cái xẻng hự hự lấp bằng.
Ha ha.
Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời đã nói rõ rồi, mục tiêu của quyển sách 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 này rất rõ ràng, mỗi một chữ viết ra đều là vì một mục đích, đó chính là sướng.
Nhất là đoạn nam chính trâu bò sau khi hắc hóa làm bộ như vô tội, sói đội lốt cừu, phản ngược tiện nhân, quả thực sướng ngất trời. Cho nên nó hot đến tột đỉnh, càng viết càng dài, dài hơn cả thảm trải chân.
Thẩm Thanh Thu biểu thị, riêng nhiệm vụ hạng nhất phải đại khái nhớ tình tiết, hắn liền áp lực rất lớn. Lôi điểm khắp nơi đều có, hắn cũng không thể bảo đảm đều có thể tránh!
Thẩm Thanh Thu: “Tình tiết dạng gì mới gọi là không thiểu năng?”
【 Không có tiêu chuẩn cụ thể, theo cảm nhận chủ quan của độc giả mà định. 】
“Văn rẻ rách này còn có độc giả cơ đấy.” Thẩm Thanh Thu lầm bầm nói, hoàn toàn quên mình chính là một độc giả “trung thực” tiêu tiền mua V một hơi xem hết...
Dừng một chút, Thẩm Thanh Thu hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc phải tích lũy bao nhiêu điểm, mới có thể tuyên bố nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp?”
Hệ thống: 【 Dựa theo tình huống cụ thể mà định. Khi đạt tới yêu cầu sẽ tự động phát thông báo hệ thống. 】
Câu hỏi cụ thể, phân tích cụ thể, thật đúng là vạn năng.
Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, nghe cánh cửa có tiếng động, quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên đi vào cửa.
Tuy rằng thân hình không ổn, lại vẫn nỗ lực đứng thẳng, kêu một tiếng: “Sư tôn.”
Ba phần cười Thẩm Thanh Thu vừa mới ngưng bên miệng nhất thời cứng đờ.
Muốn chết à! Đem khuôn mặt sau này sẽ mê đổ từ cụ già tám mươi cho tới bé gái sơ sinh, có thể nói là nam chính Mary Sue phiên bản nam, đánh thành như vậy, đảm bảo chết chắc rồi!
Nhưng mà, cho dù là một khuôn mặt nhận hết tra tấn, thương tích rầu rĩ, nhân vật chính, không hổ là nhân vật chính!
Ánh mắt Lạc Băng Hà, vẫn như sao sớm ngân hà, quả là một tiểu soái ca mầm non tươi mới.
Vẻ mặt kiên nghị mà khiêm tốn, cho thấy rõ tâm lý cao thượng bất khuất.
Thắt lưng và thân hình thẳng tắp, là ngạo cốt thà gãy không cong của y!
Trong phút chốc, đáy lòng Thẩm Thanh Thu chảy ra hàng loạt câu văn có vần xếp thành đoạn, cùng các loại thủ pháp tu từ hỗn tạp nối đuôi nhau hình thành vô số ngôn từ khen ngợi, suýt nữa thốt ra!
Cũng may Thẩm Thanh Thu dừng cương trước bờ vực, lòng kêu nguy hiểm quá nguy hiểm quá, bối cảnh nhân vật chính quá cứng, thiếu chút nữa không nhịn được!
Mắt thấy Lạc Băng Hà vừa lê vừa bước vào cửa, chật vật muốn quỳ xuống. Khóe miệng Thẩm Thanh Thu giật giật, lòng kêu lão phu chịu không nổi cái cúi đầu của ngài, hôm nay ngài bái ta một chút, không chừng ngày sau xương bánh chè của ta bị ngươi chặt! Lập tức ngăn cản nói: “Không cần đâu.”
Hắn vung tay lên, ném một cái bình nhỏ: “Đây là thuốc.” Cuối cùng, lại dùng khẩu khí châm chọc nói: “Chớ để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng Thanh Tĩnh Phong ta ngược đãi đệ tử.”
Thẩm Thanh Thu tiến vào nhân vật vô cùng nhanh, hắn đánh bạo làm ra hành động đưa thuốc, lại lựa chọn thái độ có phần ác liệt, coi như là phù hợp bản sắc ngụy quân tử làm chuyện xấu lại sợ bị người phát hiện của Thẩm Thanh Thu nguyên bản.
Quả nhiên, hệ thống không có phát ra đề nhắc OOC, Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra.
Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng sư tôn kêu hắn tới là muốn tiếp tục “dạy dỗ” hắn, tuyệt đối không ngờ cư nhiên là ban thuốc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cung tất kính hai tay tiếp nhận bình nhỏ, thành tâm cảm tạ nói: “Tạ ơn sư tôn ban thuốc.”
Trên mặt Lạc Băng Hà lúc này còn tràn đầy vẻ trẻ con, nụ cười chân thành tha thiết ấm áp, giống như mặt trời ấm áp mới lên.
Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm một lát, quay mặt đi.
Tính cách của nam chính giai đoạn trước khi hắc hóa, tuyệt đối là một mầm thiếu niên tốt, cho chút ánh mặt trời thì sẽ tỏa sáng, là loại ngươi giúp y một phần y hồi báo mười phần. Nói là cừu non cũng không quá.
Lạc Băng Hà lại vui mừng mà nói tiếp: “Đệ tử ngày sau nhất định cố gắng gấp bội, không để sư tôn thất vọng.”
Ế, không phải, nếu ngươi cố gắng gấp bội, phỏng chừng sư tôn nguyên bản của ngươi sẽ thật sự thất vọng...
Nếu Thẩm Thanh Thu chưa đọc 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》, tình cảnh này, hắn tất nhiên đau xót không ngừng, vì Lạc Băng Hà đổ một phen lệ đồng tình.
Nhưng mà, hắn đã dùng góc độ thượng đế lĩnh giáo từ đầu tới cuối hoạt động tâm lý muôn màu muôn vẻ của Lạc Băng Hà sau khi hắc hóa. Trên mặt ôn nhuận quân tử khiêm tốn, trong lòng toàn suy nghĩ ngày sau làm sao rút gân bạt cốt lột da phơi khô người trước mặt.
【 Lạc Băng Hà mỉm cười nói: “Nhục nhã đệ tử chịu khi xưa, hôm nay hoàn trả gấp trăm lần. Kẻ làm bị thương tay chân ta, ta tất sẽ chặt đứt tứ chi, nghiền xương thành tro.” 】
↑ Đoạn tuyển chọn số 2 trong《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》
Sau đó y thật sự đem Thẩm Thanh Thu gọt thành nhân côn.
Nói phải hành ngươi, thì sẽ hành ngươi. Muốn sống không được, muốn chết không xong. Khí phách sảng khoái thế này, có hiệu quả vi diệu tương đương trời lạnh Vương phá. Tinh hoa bậc này, nói ngắn gọn, hóa thành bốn chữ: “Ha ha, dở hơi.”
(Trời lạnh Vương phá: xuất phát từ một câu trong tiểu thuyết đam mỹ, nguyên văn nhân vật nói: “Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”. Đại ý chỉ ngầu quá mức)
Cho nên, dù tình cảnh giờ phút này của Lạc Băng Hà đích xác khiến người ta đồng tình, Thẩm Thanh Thu nghĩ đến nhiều hơn, vẫn là kết cục tương lai của mình.
Theo hắn tổng kết, Lạc Băng Hà hiện tại đáng thương bao nhiêu, ngày sau khi đạp chân lên đầu người ta, liền cười thỏa mãn dữ tợn bấy nhiêu.
Thẩm Thanh Thu ngồi vào ghế gỗ tử đàn, chọn giọng điệu không quá thân cận, nói: “Băng Hà, tâm pháp nhập môn đến đâu rồi?”
Một tiếng “Băng Hà” kia thân thiết đến mức chính hắn cũng nổi da gà. Lạc Băng Hà rõ ràng lưng cũng run lên, làm như cực không quen, có điều, y vẫn lộ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng: “Đệ tử ngu dốt, vẫn là… không bắt được trọng điểm.”
Thẩm Thanh Thu hận lắm nha, trời biết hắn rất muốn lấy cái loa rống to bên tai Lạc Băng Hà: Cầm một quyển tâm pháp giả, không tẩu hỏa nhập ma cũng siêu lắm rồi. Có lĩnh hội mới là lạ á! Thiếu niên ngươi về đội của ta! Vi sư sẽ cho ngươi tâm pháp chính xác a!
Tiếng cảnh báo tựa như yêu ma kia cuồng vang không ngừng. Thẩm Thanh Thu trong lòng gào lên với hệ thống: “Tao chỉ nghĩ nghĩ, cũng không được sao?! Tao đương nhiên biết đây là sai quy tắc!”
Hắn chỉ đành tiếp tục tùy ý nói: “Vi sư hôm nay phạt ngươi, cũng là xuất phát từ nóng vội. Thời gian thấm thoát, nghĩ đến ngươi nhập môn hạ của ta cũng đã lâu, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lạc Băng Hà nhu thuận nói: “Đệ tử năm nay mười bốn.”
À. Mười bốn a.
Thẩm Thanh Thu đỡ trán.
Nói cách khác, vào lúc này thầy trò Thẩm Thanh Thu Lạc Băng Hà, đã trải qua sự kiện phạt quỳ sơn môn, sự kiện đồng môn Thanh Tĩnh Phong ẩu đả số đông, sự kiện “chống đối” sư tôn bị treo lên đánh, sự kiện đánh vỡ pháp khí bị phạt lao dịch… Rất nhiều thành tích vinh quang [tay vẫy bye bye]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT