*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa chốn hoa đào, sương mù nồng đượm.

Lục Tri Phi nhìn cảnh sắc xung quanh càng lúc càng mơ hồ, ngẩng đầu, một vầng minh nguyệt treo giữa trời. Bỗng nhiên, một cánh hoa xẹt qua gò má của cậu, Lục Tri Phi hơi khựng lại, ánh nhìn đuổi theo cánh hoa kia khoan thai chạm vào mặt nước.

Trên cây cầu gỗ nhỏ, cậu vịnh lan can nhìn xuống, chỉ thấy cánh hoa chòng chành như một chiếc thuyền chậm rãi lướt xuyên qua dòng suối tắm đẫm nguyệt quang.

“Theo ta, không nên đi lạc.” Thanh âm Thương Tứ vang lên bên tai, chờ Lục Tri Phi hoàn hồn đã thấy thân ảnh chậm rì rì của hắn đi ở phía trước, lập tức rảo bước đuổi kịp.

Bước ra vài bước, Lục Tri Phi vẫn không nhịn được quay đầu thoáng nhìn, vừa rồi bọn họ chỉ là đi qua một cây cầu nhỏ phổ thông không thể phổ thông hơn trong nội thành, thế nhưng ngay một khắc bọn họ bước chân lên cầu, cảnh sắc xung quanh lập tức thay đổi. Chính như lúc này, khi cậu quay đầu lại thì cây cầu nọ đã không thấy bóng dáng, chỉ còn trăm vạn gốc đào trùng điệp đan xen như một mê trận khổng lồ.

“Đến rồi.” Thương Tứ dừng bước lại.

Lục Tri Phi quay đầu, chỉ thấy một tòa tiểu viện phong cách Giang Nam xuất hiện trước mắt, ngói đen tường trắng, cửa lớn sơn son. Thương Tứ quen thuộc đẩy cửa bước vào, trong sát na cánh cửa mở ra, hai khuôn mặt xinh đẹp giống nhau như đúc xuất hiện, rũ mắt ngượng ngùng, giọng nói điển hình cho ngô nông nhuyễn ngữ[1], “Tứ gia hảo.”

Lại thấy Lục Tri Phi đứng sau lưng Thương Tứ, hai người vội vã nhún mình, “Tiểu công tử hảo.”

“Nam Anh đâu?” Thương Tứ tiếp tục tiến đến.

“Tiên sinh biết Tứ gia muốn tới, đã phân phó chúng nô tỳ chuẩn bị rượu và thức ăn chờ ở bên trong.” Hai người một trái một phải đi bên cạnh, bước chân mềm mại, thắt lưng thon thả, lại thêm một thân váy dài thắt ngực[2] màu xanh lá sen pha hồng, khiến Lục Tri Phi thiếu chút nữa đã cho rằng mình vừa xuyên qua đến cổ đại.

Đi qua đình viện, tiến vào phòng nhỏ, hơi ấm phả vào mặt, còn có một đạo thanh âm mềm mại ôn nhuận vang lên từ sau bức rèm che, “Là Thương Tứ sao?”

“Là ta.” Thương Tứ xốc rèm vào trong, Lục Tri Phi theo sau, chỉ thấy trước án kỷ hình vuông có một nam nhân mặc áo khoác nguyệt sắc đang ngồi, cây trâm đào mộc cuốn lấy tóc đen, xoay người lại, hai mắt bị một dãy gấm trắng che ngang, dãy gấm còn được cột lại thành một cái kết treo ở sau ót.

Chỉ là người nọ tuy rằng che mắt, thế nhưng thị lực lại giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, “Còn một vị là ai?”

“Là tiểu tùy tùng của ta.” Thương Tứ tự nhiên ngồi xếp bằng xuống nhìn mấy đĩa thức ăn trước mặt, gõ gõ bàn, “Dọn cá lên.”

Lục Tri Phi bình tĩnh mở cái hộp thức ăn thần kỳ kia ra, cá chưng vẫn duy trì độ ấm như lúc vừa ra nồi, mang theo một cỗ mùi hương đặc hữu. Nam Anh ngửi được hương vị liền cười: “Món cá ta thích nhất.”

“Ăn đi.” Thương Tứ cầm lấy đũa gắp cá vào chén của đối phương, còn tiện tay phủi số hạt tiêu rắc trên cá qua một bên.

Lục Tri Phi lần đầu tiên thấy bộ dạng săn sóc ân cần của Thương Tứ như vậy, không khỏi nhìn Nam Anh nhiều vài lần. Người này da thịt trắng nõn, mắt tuy rằng bị che lại nhưng vẫn có thể tưởng tượng được bộ dạng mi thanh mục tú ôn nhu văn nhã, chỉ là thân thể anh ta tựa hồ không được tốt, thời tiết này đã sớm qua mùa đông giá rét thế nhưng trên người vẫn mặc áo choàng lông thú, khuôn mặt vốn đã tinh tế bị cổ áo lông tơ vây lấy càng sấn lên vài phần nhỏ gầy, giữa hai lông mày còn một cỗ bệnh sắc lượn lờ không thể xua tan.

Động tác ăn cá của Nam Anh cũng rất văn nhã, từng miếng từng miếng chậm rãi, hai tỳ nữ an vị ở bên cạnh, một bận rộn chia thức ăn, một lại giúp Thương Tứ hâm rượu. Giữa bàn ăn không có ai lên tiếng, nhưng lại chảy xuôi một cỗ ăn ý khiến người ngoài không thể xen vào.

May mà Lục Tri Phi cứ ngồi như vậy cũng có thể tự thành một phương thiên địa.

Lát sau, Nam Anh rốt cuộc cũng ăn xong cá trong chén, buông đũa, “Nói đi, đến tìm ta có chuyện gì?”

“Mấy hôm trước tacó ghé qua, nghe các nàng nói ngươi đang nghỉ ngơi trên giường nên cũng không bước vào.” Thương Tứ nói, lại lấy từ ống tay áo ra một lá thư giao cho Nam Anh, “Thư của Thanh Hành, ngươi giúp ta xem một chút, xác định rốt cục hắn đã chết hay chưa?”

“Cù Thanh Hành?” Sắc mặt của Nam Anh chợt trở nên trịnh trọng, tiếp nhận phong thư nhưng cũng không mở ra xem, tay phải nhẹ nhàng vuốt qua mặt thư, một ít quang điểm nhỏ vụn không nhìn kỹ sẽ bỏ sót liền theo đầu ngón tay dần dần tản mác ra ngoài.

Rất nhanh Nam Anh đã đưa ra kết luận, “Hắn đã chết. Ta hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ khí tức gì thuộc về Cù tiên sinh.”

Thương Tứ nhíu mày, “Nhưng bây giờ ta lại gặp một người giống hắn như đúc, ngay cả chữ viết cũng là không chút khác biệt.”

“Cư nhiên còn có chuyện như vậy?” Nam Anh vô cùng kinh ngạc, hơi trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tối nay ta phải đến chổ Tinh quân tìm hiểu một chút.”

“Thân thể còn chịu đựng được không?” Thương Tứ lo lắng.

“Vô phương.” Nam Anh lắc đầu, lại mỉm cười nhìn về phía Lục Tri Phi, thần tình có chút thẹn thùng, “Thức ăn có vừa miệng sao? Thực sự có lỗi, không biết sẽ có khách lạ đến, sở dĩ thức ăn này đều thiên theo khẩu vị của ta.”

Đâu chỉ là hơi thiên, cả bàn thức ăn đều đỏ bừng sắc ớt, những món trông có vẻ thanh đạm một chút, ăn vào miệng không phải mặn chính là chua. Lục Tri Phi lại liếc nhìn Thương Tứ, một người nặng về phương diện ăn uống như anh ta lại có thể mặt không đổi sắc ăn vào cả bàn thức ăn này, sợ rằng cũng chỉ vì nhân nhượng đối phương.

Thương Tứ nếu đã như thế, Lục Tri Phi lại càng thêm khách khí. Nhưng mà kết quả của việc khách khí chính là, Thương Tứ gắp đầy một chén thức ăn cho cậu, thần tình xấu xa ngoài miệng thân thiết: “Ăn nhiều một chút, xem ngươi gầy đến thế nào kìa.”

Lục Tri Phi hoài nghi, người nọ dẫn mình đến đây có phải là vì thời khắc này hay không?

Cố tình Nam Anh còn cảm khái, “Lúc đầu ta còn phiền não Thương Tứ vừa tỉnh lại, thế đạo lại biến hóa quá nhanh, khó thể dung nhập. Hiện tại xem ra ta thực là lo lắng hảo rồi.”

Nói xong y lại giống như nghĩ tới gì đó, mỉm cười: “Hắn thích ai mới chủ động gắp thức ăn cho người đó, cảm tình của hai người nhất định rất tốt. Ăn nhiều một chút, ăn hết vẫn còn nữa.”

Nhưng mà, Lục Tri Phi nhìn Thương Tứ đang chống cằm, vẻ mặt viết rõ chữ ‘Mau ăn! Mau ăn!’ chỉ có thể khắc sâu cảm thán —— Những lời này có độc, chén thức ăn này có độc, con yêu quái kia cũng có độc, hết thảy đều có độc!

Không ngờ đến, thứ độc nhất còn ở phía sau.

Đợi khi hai người từ biệt Nam Anh trở về thư trai, Thương Tứ lại nói muốn đi tìm Cù Thanh Hành, trong lúc Lục Tri Phi còn tưởng rằng đối phương chuẩn bị đi đào mộ, Thương Tứ lại thần bí mỉm cười. Hắn dẫn Lục Tri Phi đến gian phòng trống trên lầu hai, ném qua một bộ đồng phục học sinh thời dân quốc rồi nói: “Ai nói ta muốn đi tìm hắn, là ngươi đi tìm hắn.”

“Ta?” Lục Tri Phi ngạc nhiên.

“Đúng, mau thay quần áo, mười phút sau xuất phát.” Thương Tứ nói, lại lấy một cây bút lông sói lớn ra khỏi tay áo, một tay cuồng thảo phóng khoáng vung lên, chỉ trong thoáng chốc đã lướt qua khắp sàn nhà. Đợi đến khi hắn kết thúc phần lạc khoản cuối cùng, Lục Tri Phi chỉ thấy trên sàn hiện ra rất nhiều ám văn, kết hợp cùng với nét cuồng thảo vừa rồi tạo thành một tòa văn tự trận.

Lục Tri Phi lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Đây cũng là một phần công việc?”

“Không,” Thương Tứ nhấc bút, quay đầu lại, “Nhiệm vụ đặc thù, thù lao đặc thù. Ta vừa mới tỉnh, pháp lực vẫn không thể thu phóng tự nhiên, tùy tiện đi vào trong sách tìm người có thể sẽ dẫn phát nguyên lực sụp đổ, quá nguy hiểm. Mà ngươi là nhân loại, ảnh hưởng có thể tạo ra cực kỳ bé nhỏ.”

Lục Tri Phi bỗng nhiên nhớ đến kỳ ngộ ngã vào trong sách hôm trước, không khỏi hỏi: “Sách của anh viết có thể hồi tưởng thời gian?”

“Ngươi nghĩ con người thật sự có thể xuyên qua thời gian trở về quá khứ sao?” Thương Tứ hỏi ngược lại, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười phảng phất như đã thấu hiểu tất cả, đáy mắt thâm thúy không thể thăm dò, “Ngày đó ngươi rơi vào chỉ là một thế giới trong sách phổ thông, nó rất nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng liền có thể phá hủy, cũng không hề sản sinh kết nối với hiện thế. Mà thứ hôm nay ngươi phải đi vào là chuyện xưa do ta tự tay chép lại, nó tuy rằng đã cùng hiện thế phân tách thành hai mảnh thiên địa, thế nhưng vẫn là chân thật.”

Nói xong, Thương Tứ lấy từ trong ngực ra một quyển sách, trang giấy có chút ố vàng giống như đã được lật qua vô số lần, trên bìa là bốn chữ lớn —— Thương Tứ thủ trát[3], vừa nhìn liền biết là bút tích của hắn.

Lục Tri Phi trầm mặc một lát liền quyết đoán nói, “Xoay người.”

“Hử?”

Lục Tri Phi giơ giơ bộ quần áo trong tay, “Chẳng lẽ anh muốn nhìn tôi thay quần áo sao?”

“Được rồi.” Thương Tứ bất đắt dĩ quay đi, còn dùng sách che mặt.

Cả hai đều là đàn ông, Lục Tri Phi cũng không có gì không được tự nhiên, thấy Thương Tứ xoay đi chỗ khác liền thoải mái thay quần áo. Chỉ là cậu thực sự đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của Thương Tứ, cậu vừa đem vạt áo sơmi nhét vào trong quần, thắt chặt đai lưng, dư quang liền phát hiện Thương Tứ đang trực tiếp đối diện đánh giá mình.

Quyển sách kia thật ra vẫn che ngang, nhưng là che nửa khuôn mặt dưới chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, cái này cùng với không che thì có gì khác nhau? Huống hồ tên vô lại kia bị bắt tại trận ngược lại một chút che lấp cuối cùng cũng không thèm làm, thoải mái thả sách xuống, vuốt nhẹ cằm: “Chậc chậc, quá gầy.”

“Thương, Tứ!” Lục Tri Phi giận đến mức ném áo khoác trong tay qua.

Thương Tứ bị áo khoác đập trúng cũng không để ý, cười đến ngã trái ngã phải, Lục Tri Phi tự nói với mình phải bình tĩnh, cứ thế lẳng lặng nhìn đối phương cười. Thương Tứ cười xong mới ý thức được lúc này là hắn cần Lục Tri Phi hỗ trợ, vì vậy liền cầm lấy cái áo khoác đồng phục có chút hơi hướm của kiểu áo Tôn Trung Sơn kia lên, giũ nhẹ vài cái, bước đến trước mặt Lục Tri Phi: “Giơ tay.”

“Làm gì?” Lục Tri Phi cảnh giác.

“Giúp ngươi mặc quần áo nha.”

Lục Tri Phi chộp lấy áo khoác: “Tôi, Tự, Mặc, Được.”

Lúc này cửa bất chợt mở ra, Thái Bạch Thái Hắc nhanh như chớp lăn tới, chưa va vào chân người liền tự động phanh lại, “Chủ nhân chủ nhân, bên ngoài có một tiểu yêu, nói là tiểu đệ ngài mới thu nhận!”

“Tiểu yêu?” Thương Tứ nhướn mày, “Hắn còn nói gì không?”

“Chạy rồi!” Hai bé mập vui sướng khoa tay múa chân, “Người nọ hát a a a a liền chạy! Ngồi trên một chiếc xe lớn, nha ~~~~ liền chạy!”

Hát a a a a? Cù Tê? Lục Tri Phi không khỏi nhìn về phía Thương Tứ, Thương Tứ nhún vai: “Ta còn chưa làm gì y, y vậy mà lại chạy trước. Chỉ là lúc y nhìn thấy ta rõ ràng cũng không có phản ứng gì, vì sao bây giờ lại thông suốt rồi?”

“Cần đuổi theo không?” Lục Tri Phi hỏi.

“Không vội, nơi này là địa bàn của ta, y có thể chạy đi đâu nữa chứ. Chúng ta trước đi tìm Thanh Hành hỏi rõ.” Nói dứt lời, Thương Tứ liền xoay người đặt sách vào mắt trận, mở ra trang đầu tiên, phía trên là ngày tháng khi ấy hắn đã viết xuống —— Ngày 11 tháng 3 năm 1916.

“Chuẩn bị xong chưa?” Thương Tứ quay đầu hỏi.

Lục Tri Phi gài lại cái nút cuối cùng, gật đầu.

Thương Tứ biểu tình nghiêm túc, “Nhớ kỹ, người ngươi muốn tìm là Cù Thanh Hành, số 76 ngõ Bắc Tứ, nghề nghiệp giáo viên. Hắn vừa từ Thượng Hải đến Bắc Bình không lâu.”

Nói xong, Thương Tứ giao lá thư cho Lục Tri Phi, “Đưa phong thư này cho hắn xem, hắn liền hiểu được.”

“Đã biết.” Lục Tri Phi cất thư, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thương Tứ điểm nhẹ lên trán mình, tay còn lại thì đẩy nhẹ, “Đi thôi, không cần lo lắng, ta ở nơi này dõi theo ngươi.”

Ngôn ngữ bình tĩnh ung dung, bất tri bất giác khiến người yên tâm.

Lục Tri Phi bước một chân vào tâm trận, cả trận pháp lập tức quang mang đại thịnh, vô số văn tự sôi nổi nhảy nhót bao vây lấy cậu, kéo cậu tiến vào trang sách. Trong nháy mắt cảm giác cả người rơi xuống, Lục Tri Phi chợt nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng —— Cậu sẽ không giống như lần trước, từ không trung ngã bổ xuống chứ?

Vừa thất thần một chút Lục Tri Phi đã đứng vững lại.

“Xin nhường đường! xin nhường đường!” Tiếng quát ầm ỹ từ phía sau truyền đến, Lục Tri Phi vô thức nép vào trong lề, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một chiếc xe kéo nhanh chóng vụt qua bên cạnh mình. Xa phu đội nón nỉ mồ hôi róc rách, vị di thái[4] ngồi trên xe trang điểm xinh đẹp thần sắc kiêu căng. Bắc Bình tháng ba còn rất lạnh, ven đường có một cô bé ăn mặc như búp bê trong tranh tết, còn đội cái nón đầu hổ vô cùng đáng yêu, một tay nắm tay người lớn, ngửa đầu nhìn mứt quả của người bán hàng rong.

“Báo đây! Báo đây! Tiên sinh, ngài muốn mua báo không?” Thiếu niên bán báo dùng ánh mắt trong vắt còn chưa bị vẫn đục nhìn Lục Tri Phi, đưa qua phần báo ngày hôm nay.

Lục Tri Phi vốn định nói mình không có tiền, thế nhưng vừa sờ túi lại mò được hơn mười đồng. Cậu tiện tay cầm mấy đồng tiền ra mua báo, sẵn hỏi một câu, “Xin hỏi, ngõ Bắc Tứ phải đi thế nào?”

Thiếu niên lập tức chỉ đường rồi vội xoay người tiếp tục thét to, Lục Tri Phi một mình đi xuyên qua Bắc Bình trăm năm trước, nói không khẩn trương là giả, nhất là khi trên đường có một đám quan binh đeo súng chạy qua, trên chiếc xe màu đen có rèm che nọ chẳng biết đang hộ tống vị đại nhân vật nào.

Lục Tri Phi cẩn thận dè dặt tránh phải nhìn thẳng vào mắt bọn họ, một đường hỏi thăm cuối cùng cũng đến được ngõ Bắc Tứ. Số 76 nằm ở sâu trong ngõ nhỏ, cửa lớn đóng chăt, Lục Tri Phi hít sâu một hơi, gõ cửa thật lâu cũng không thấy ai trả lời.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một đạo thanh âm khàn khàn, “Cậu trai trẻ, cậu là học trò của Cù tiên sinh sao?”

Lục Tri Phi liền quay đầu, chỉ thấy một bà lão lưng còng đang đứng trong bóng râm, mặt mũi tiều tụy, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía cậu. Lục Tri Phi thầm tự trấn an, cố gắng không tỏ ra quá rụt rè, “Xin chào, xin hỏi tiên sinh có ở nhà sao?”

“Thầy ấy không ở nhà, bất quá tôi biết thầy ấy đang ở đâu.” Bà lão bước ra khỏi bóng râm, vẫy tay với Lục Tri Phi, “Cậu đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi tìm thầy ấy.”

Lục Tri Phi sinh lòng cảnh giác, “Không cần, cháu ở đây chờ thầy ấy về là được rồi.”

“Đừng khách khí, cậu cứ đi theo già này thôi. Hôm nay trời lạnh đến lạ lùng, một mình cậu đứng ở đây cũng không biết phải chờ đến bao giờ.” Ánh mắt của bà lão nhìn Lục Tri Phi tràn đầy từ ái, vươn tay bắt lấy cậu, “Cũng không biết con cái nhà ai, lớn lên tuấn tú như vậy, nào, đi cùng già thôi.”

Nhưng càng là như vậy Lục Tri Phi càng cảm thấy không thích hợp, dư quang liếc về phía đầu ngõ, dưới chân tụ sức chuẩn bị tùy thời chạy trốn. Nhưng vào lúc này, bàn tay của bà lão kia chợt ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, “Cậu trai trẻ, nốt chu sa trên trán cậu là trời sinh sao?”

Nốt chu sa? Nốt chu sa ở đâu ra? Giữa lúc Lục Tri Phi còn vô cùng kinh ngạc, trong con ngõ chợt vang lên thêm một tiếng bước chân, bà lão giận tái mặt xoay người rời đi.

Một đạo thanh âm ôn hòa lịch sự mà không mất tao nhã cất lên chào hỏi, “Chu bà bà.”

Bà lão hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến người vừa xuất hiện mà tự mở cửa một căn nhà gần đó bước vào, người kia bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người tiếp tục đi tới. Lúc này Lục Tri Phi mới nhìn rõ măt mũi đối phương, trên mặt mang mắt kính gọng mỏng, tay ôm mấy quyển sách, mặc một bộ trường sam đã giặt đến có chút bạc màu. Dung mạo của người này cùng Cù Tê có tám phần tương tự, hai phần khác biệt còn lại đại khái chính là phong sương trong đôi mắt nọ, cùng với một cổ khí chất thản nhiên chỉ có người ở loạn thế mới có thể trui rèn được.

“Cù tiên sinh.” Lục Tri Phi chủ động chào hỏi, đang muốn giải thích ý đồ đến đây thì ánh mắt của Cù Thanh Hành đã đảo qua nốt chu sa trên trán cậu, lộ ra ý cười, “Là người của Thương Tứ sao, có chuyện gì vào trong hẳn nói.”

—————

1/ Ngô Nông nhuyễn ngữ: Ngô Nông là tên gọi của vùng Giang Nam khi xưa (có lẽ vào khoảng thời Chiến Quốc). Ngô Nông nhuyễn ngữ là giọng nói mềm mại của vùng Giang Nam, nghe nói là vô cùng quyến rũ dịu dàng.

2/ Váy dài thắt ngực màu xanh lá sen pha hồng: Nguyên văn là ‘đạm phấn hà lục đích nho quần’. Nho quần là kiểu váy dài không thắt eo mà có nút buộc ngay trên thềm ngực, thường thấy trong các phim lấy bối cảnh thời Đường.

chương 9

3/ Thương Tứ thủ trát: Trát là ghim, bện. Thương Tứ thủ trát có nghĩa là quyển sách do Thương Tứ tự mình đóng thành cuốn (Hẳn là dùng chỉ theo kiểu sách cổ thường thấy trong phim ấy)

4/ Di thái thái: Vợ hai, vợ nhỏ thường gặp trong bối cảnh cận đại, dân quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play