Ngày thường Lục trạch vẫn luôn an tĩnh tường hòa, vô luận cái gì gió thổi cỏ lay phảng phất đều đã bị dòng sông nhỏ trước cửa kia mang đi, vùi trong tiếng nước chảy an tĩnh. Ngồi ở trong sân cảm nhận gió hiu hiu, xem mây lờ lửng, lại nghe tiếng phàm trần náo nhiệt thưa thớt từ bên kia tường viện vọng sang, thực sự là thích ý đến cực điểm.
Ngô Khương Khương ban đầu rất hưởng thụ sự yên tĩnh khó được này, nhưng nàng tính tình khiêu thoát, vừa qua vài giờ đã không thể ngồi yên, leo lên tường viện nhìn ra ngoài chỉ thấy mái ngói liên tiếp, cây xương rồng trên nóc mỗi nhà đều tươi tốt đầy sức sống.
Thái Bạch Thái Hắc cũng bò lên, chào hỏi với thần thú khắc trên chỏm cong mái ngói.
“Xin chào nha đại mã (*ng ự a l ớ n)!” Đối với hai đứa trẻ không có kiến thức gì, ngay cả thể hình cũng là một cục mỡ mập này mà nói, trên nóc nhà vô luận khắc con thần thú gì cũng giống như đại mã mà thôi.
Mà đại mã là thứ có thể cưỡi.
“Hây! Hây dô hây!” Hai bé mập cưỡi cùng một bức tượng, hưng phấn đến như bay lên trời.
Ngô Khương Khương ở bên cạnh giả vờ hung ác độc địa, “Đứa trẻ lớn mật, dám cưỡi thần thú của ta, xem ta có đem hai đứa các ngươi…”
“Hắt xì!” Bỗng nhiên, một tiếng hắt xì cắt đứt lời nói của Ngô Khương Khương, thần thú dưới mông hai bé mập bất chợt sống lại, giơ móng vuốt xoa xoa mũi, lưng run run, bai bé mập lập tức “Ai nha ai nha” lăn tròn từ trên người nó xuống.
Lăn rồi lăn, dọc theo đường cong mái ngói liên tục lăn xuống, giống như hai quả bóng nhỏ bắn ra trực tiếp rơi xuống. May mà chỏm cong có một tóc nhọn móc lấy lưng quần của hai bé mập, Thái Bạch Thái Hắc bị treo giữa trời, hai chân xoắn vào nhau vô cùng hoảng sợ.
Cơ thể lắc lư, cúi đầu xuống nhìn, trời ơi sợ quá!
“Hức hức hức người đâu cứu mạng! Người đâu cứu mạng a!”
Mà Ngô Khương Khương cũng bị làm cho hoảng sợ, dưới chân vừa trợt không thể trụ vững trên mái nhà vừa cong vừa trơn, liên tiếp lui về phía sau, giống như đang nhảy một điệu disco kiểu cũ từ vài thập niên trước. Lục Tri Phi sợ đến đứng dậy, quay đầu đã thấy Thương Tứ vui vẻ ngồi xem trò cười, lập tức đẩy người một cái, “Nhanh đi đi.”
Lúc này Thương Tứ mới bất đắc dĩ duỗi người, lắc mình nhảy lên móc nhà, bộ dáng cao thâm bắt tay trước ngực, nhấc chân chặn lại Ngô Khương Khương đang sắp té xuống giúp nàng đứng vững, sau đó ngồi xổm nhìn Thái Bạch Thái Hắc, “Các ngươi đang biểu diễn hầu tử hái đào sao?”
Bé mập đã sắp khóc òa, “Chủ nhân, chủ nhân ngài mau cứu mạng đi mà!”
Thương Tứ chọt chọt phần bụng nhỏ đang lộ ra ngoài của hai bé, tâm tư đùa ác nổi lên, “Hai đứa cần giảm béo đi.”
“Hức hức hức…” Bé mập liền sinh không thể luyến.
“Hức hức hức…” Thương Tứ lập tức rập khuôn bắt chước.
Lục Tri Phi dưới đất nhìn cảnh này, quả thực không biết nên phản ứng thế nào, mà Ngô Khương Khương đã bình tĩnh lại, tò mò quan sát con thần thú bỗng nhiên sống lại kia, cũng chọt chọt nó, “Ngươi sống à?”
“Chẳng lẽ còn chết sao?” Thần thú trợn trắng mắt.
“Ngươi tên là gì? Sao lại ngồi canh giữ ở nơi này?”
Thần thú hắng giọng một cái, hất hàm, thần khí mười phần, “Ta vốn là một khối thần thạch trong dưới đông hải, trăm năm trước bị người vớt lên điều thành thần thú trấn thủ nhân gian. Ngươi là ai?”
“Đông hải! Ngươi có gặp qua Long vương tam thái tử không? Hắn thực sự có bị Na Tra rút gân chưa?” Ngô Khương Khương vô cùng hiếu kỳ.
Thương Tứ cũng tò mò quay đầu sang chờ nghe đáp án.
“Cái này sao…” Thần thú lâm vào một hồi trầm mặc quỷ dị, sau đó thẹn quá thành giận, “Đông hải lớn như vậy! Ta làm sao biết!”
Thương Tứ xen vào nói: “Đông Hải lớn như vậy, ta một ngày một đêm là có thể đi hết mấy vòng.”
Thần thú cũng bị Thương Tứ chọc tức chết rồi, chỉ là lúc này bầu trời chợt nổi lên một trận mưa phùn, Thương Tứ một tay nắm lấy Ngô Khương Khương, một tay nhấc hai bé mập nhảy xuống hành lang, vừa đứng vững Lục Tri Phi đã đưa khăn lông đến.
Thương Tứ cầm lấy xoa xoa, lại thấy Lục Tri Phi cầm mấy cây dù từ trong nhà ra, “Bác Ngô nói hôm nay có mưa phùn, chúng ta ra ngoài đạp thanh đi.”
Nam Anh ngồi bên cạnh uống trà thật ra lại hiểu được, “Đúng vậy, tế vũ tà tà (*m ư a nh ẹ xiên xiên), chính là thời điểm tốt để đi du ngoạn.”
Nam Anh đều đã nói như vậy, đạp thanh là chuyện ván đã đóng thuyền.
Vì vậy mười phút sau, cổng lớn Lục trạch giữa mưa phùn phiêu diêu nở ra một đám hoa ngày mưa (*dù bung tròn nh ư hoa, mà dù gi ấ y d ầ u cũng th ườ ng in hoa). Thương Tứ cầm cây dù đen rộng nhất, cùng Lục Tri Phi đi ở hàng đầu. Sau đó là Nam Anh cầm một cây dù vải dầu, mắt đeo kính râm, đi theo sau Nam Anh là tóc đỏ dù đỏ Ngô Khương Khương, sau Ngô Khương Khương lại là Tiểu Kiều cầm dù cầu vồng. Tiểu Kiều đối với cây dù này thực sự rất không thích, chỉ là Sùng Minh giống như lại rất hứng thú với nó, vì vậy Tiểu Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.
Sùng Minh đi theo bên cạnh Tiểu Kiều, trong miệng ngậm giỏ trúc nhỏ, trong giỏ trúc có Thái Bạch Thái Hắc đang ngồi, Thái Bạch Thái Hắc cũng che dù hoa nhỏ, vốn là hàng mỹ nghệ Lục Tri Phi được người ta tặng khi còn bé, chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, trên mặt dù còn vẽ hình chim chóc hoa bướm rất đáng yêu, cho Thái Bạch Thái Hắc dùng cũng vừa đúng.
Thái Bạch Thái Hắc cực kỳ vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ ló nửa cái đầu ra khỏi giỏ trúc tò mò nhìn người đi đường qua lại.
Một đội dù hoa cứ như vậy khí thế mênh mông đi dọc theo bờ sông, bẻ ngoặc lên cầu đá, cây dù thứ nhất, cây dù thứ hai, cây dù thứ ba, cây dù thứ tư, liên miên bất tuyệt giống như một chuỗi dài vô tận.
Mưa bụi tinh mịn cũng kéo dài, giống như tiếng hát Côn khúc[1] truyền ra từ một quán trà nào đó, mềm mại uyển chuyển.
Lục Tri Phi dẫn bọn họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, một đường chậm rãi tản bộ, nhìn giọt mưa như hạt châu men theo góc cong cổ kính của mái ngói rơi thành chuỗi xuống mặt đường, nghe một con chim sẻ chạy vào tán ô trốn mưa, oán khí ngất trời làu bàu cùng Nam Anh.
Mưa bụi chậm rãi rửa đi ồn ào thế tục, phóng mắt nhìn lại, thế giới trong mưa càng giống như tranh màu đơn sắc, sở hữu một sự yên lặng dịu dàng mà những ngày nắng đẹp không thể nào có được.
Phân đội dù hoa vừa đi vừa ăn, đi mệt, đúng dịp thấy quán trà bên cạnh muốn mở sân khấu diễn tuồng liền ùa vào xem náo nhiệt.
Thương Tứ vốn thích mấy thứ này, vừa ngồi lên ghế đã tiện tay nâng tách trà nhịp nhịp, hừ hứ vài tiếng theo làn điệu khúc hát, tư thế hệt như diễn viên chuyên nghiệp, mãi đến khi Lục Tri Phi gọi hắn chuẩn bị về nhà ăn cơm tối Thương Tứ vẫn có chút chưa thỏa mãn, làu bàu gọi Lục Tri Phi cũng nên học hát vài câu. Lục Tri Phi từ chối phản hồi, chỉ quăng ra một câu, “Hôm nay có món canh trứng gà và chân giò Đông Pha anh thích ăn nhất, còn có giò heo kho tàu sở trường của bác Ngô.”
Thương Tứ lập tức đứng dậy, “Đi thôi, về nhà!”
Lúc cả nhóm rời khỏi trà quán, mưa đã tạnh, mọi người sụp dù chậm rãi trở về.
Ngô Khương Khương còn nhiệt tình mời Sùng Minh chơi trò đạp nước với mình, thu được một cái liếc mắt bén ngót từ phía Tiểu Kiều.
Về nhà ăn cơm tối xong, Lục Tri Phi lại để bác Ngô đi nghỉ trước, tự mình thu chén đi rửa. Lục Tri Phi mặc dù có tiền cũng có nhà lớn, nhưng bình thường nơi này chỉ có một mình bác Ngô ở lại dưỡng lão, cũng không mướn người giúp việc, chuyện gì cũng phải tự tay làm.
Đợi Lục Tri Phi xong việc ra ngoài đã thấy Thương Tứ ngồi sóng vai với bác Ngô nói chuyện phiếm ngoài sân, vừa cười vừa nói giống như bạn tốt nhiều năm.
Đến gần, Lục Tri Phi còn có thể nghe được tên của mình.
“Tri Phi sao, khi còn bé rất ngoan, bộ dạng lại đáng yêu, người nào gặp được cũng muốn đến nhéo nhéo má một cái. Giống như trước kia, thằng bé thích nhất kéo một cái ghế nhỏ ra trước cửa ngồi, vừa ngồi là yên lặng nửa ngày, giống như đang chờ ai đó vậy…” Bác Ngô nhớ về những kỷ niệm xa xưa không khỏi có chút thổn thức, “Lúc ấy bác còn ở Thượng Hải lo chuyện làm ăn, bên này đều là do bà nhà bác chăm sóc thiếu gia, đến bây giờ nghĩ kỹ lại, dù kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không bằng trở về bồi cậu ấy thêm chút thời gian. Năm đó lúc lão thái gia đi đặc biệt không yên lòng Tri Phi, ngài ấy luôn nói mình lớn tuổi, quá hồ đồ, bởi vì chút việc không cam lòng lại đem Tri Phi đưa đến thế giới này, sau khi ngài ấy đi rồi cũng không biết đại thiếu gia chống được bao lâu, nếu Tri Phi không có người chiếu cố thì phải làm sao bây giờ…”
Bác Ngô nói nói một hồi lại cảm thấy thương cảm. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, nếp nhăn sâu hằn trên đuôi mắt không chỉ mang theo thời gian đã qua mà còn chuyển tải vô hạn hồi ức. Thời gian đã tước đoạt rất nhiều thứ, có thể chỉ có mái tóc bạc được bác dùng sáp vuốt thật chỉnh tề và tròng mắt trong suốt như ngày xưa của bác Ngô mới có thể kể hết được những chuyện rỉ rả năm xưa….
“Bác yên tâm, Tri Phi đã sống rất hạnh phúc.” Thương Tứ nói.
Bác Ngô cười rộ lên, sự ưu thương giống như cũng cứ thế trôi đi.
Thương Tứ quay đầu lại hướng về phía Lục Tri Phi chớp mắt mấy cái.
Lục Tri Phi mỉm cười, quay đầu trở vào nhàu sau.
Lúc này nhóm Ngô Khương Khương đều đã ra ngoài chơi rồi, Nam Anh mệt mỏi cả ngày từ sớm đã trở về phòng nằm nghỉ. Lục Tri Phi một mình rảnh rỗi, bày bộ trà cụ ra dưới tán ngân hạnh, tự mình mân mê.
Chốc lát trôi qua, nước trong bình sủi lên bọt khí, phía sau cũng truyền đến tiếng Thương Tứ trêu đùa, “Em là đang pha trà cho ta?”
Lục Tri Phi không quay đầu lại, ung dung nhấc siêu châm trà, “Đây là trà xuân của bà cụ Vương sát vách tặng, do người nhà tự sao.”
Thương Tứ ngồi xuống ghế đối diện, khảy một lá trà lên xem, bình luận: “Ừ, sao tốt hơn Nam Anh.”
“Bà cụ Vương và Nam Anh đều sẽ hận anh.” Lục Tri Phi nói.
Thương Tứ cũng mặc kệ bọn họ, chống cằm nhìn cổ tay trắng nõn của Lục Tri Phi lộ ra khi pha trà: “Đều nói một phương khí hậu nuôi một phương hướng người, em nói ta có nên mang chút nước trong nhà em về không?”
Lục Tri Phi không để ý lời trêu đùa của Thương Tứ, chỉ tiếp tục pha trà, sau đó lại nói: “Tuổi tác bác Ngô càng lớn càng cảm thấy thiệt thòi thay cho em, em lại không thể đem sự tồn tại của ba ba nói cho bác ấy.”
“Ta biết.”
“Khi còn bé em từng nghe cha nói qua, bác Ngô là thư đồng của Thái gia gia, cho dù thân phận là chủ tớ nhưng tình như huynh đệ. Khi ấy chiến loạn, Thái gia gia của em sợ tàng thư trong nhà bị đốt, sau khi dàn xếp nữ quyến xong liền mang theo bác Ngô và và cha em chất sách lên thuyền chạy vòng khắp nơi, gần như chạy suốt cả nửa thủy lộ của Trung Hoa đại địa.”
Nói xong, Lục Tri Phi lại rót một chung trà đã ngâm tốt đưa đến trước mặt Thương Tứ.
Thương Tứ nhận lấy, thổi nhẹ làn khói hương trà, nói: “Trong số sách ấy còn có mấy quyển ta đã từng xem qua, đều là duyên phận.”
“Lúc đó anh không phải dang ngủ sao?” Lục Tri Phi lạnh lùng vạch trần.
“Trước khi ngủ ta cũng có thể đã xem qua mà.” Thương Tứ lẽ thẳng khí hùng, “Không, trên đời này cũng không còn bao nhiêu quyển sách ta chưa xem qua đâu.”
Lục Tri Phi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi: “Bá đạo tổng tài tiểu kiều thê? Ác ma thiếu gia thích ta? Cấm kỵ ái?”
Thương Tứ: “…”
Một lát sau, Thương Tứ hỏi: “Trong lúc ta ngủ, có phải địa cầu từng bị người ngoài hành tinh xâm lấn?”
“Anh còn biết người ngoài hành tinh.” Lục Tri Phi đặt chén trà xuống, vỗ tay nhẹ nhàng như các lãnh đạo trong buổi diễn thuyết, “Thật là lợi hại.”
Giọng điệu bình thản không gợn sóng, quá giả tạo, thực rõ ràng là đang cười nhạo chỉ số thông minh của Thương Tứ. Thương Tứ thực sự rất muốn bắt Lục Tri Phi lại đánh đòn, nhưng hắn cảm thấy nếu làm như vậy, Lục Tri Phi đại khái trực tiếp có thể giết người.
Cho nên vẫn là chậm rãi tìm cách, chờ đợi tương lai thôi.
“Em xích qua đây một chút.” Thương Tứ ngoắc.
Lục Tri Phi cảnh giác, “Làm cái gì?”
“Ta lại không ăn thịt em.” Thương Tứ vươn tay, đầu ngón tay dừng lại trước mi mắt của thanh niên, “Nhắm mắt.”
Khóe mắt Lục Tri Phi bắt được một mạt màu đỏ trên tay Thương Tứ, nghe lời nhắm mắt lại, trong lòng chợt nhấc lên sóng gợn. Chu sa của Thương Tứ có thể giúp cậu khai nhãn, nói cách khác…
“Được rồi, mở mắt đi.”
Lục Tri Phi chỉ cảm thấy Thương Tứ điểm nhẹ vùng giữa chân mày của mình, lông mi của cậu khẽ run nhưng cũng không lập tức mở mắt. Có lẽ là quá khẩn trương, cũng có lẽ là quá kích động, sau khi hít sâu một hơi mới chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt vừa mở còn có chút mông lung đã nhìn thấy bóng dáng hai người đàn ông một trái một phải đối diện mình, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười.
Thương Tứ liền thấy Lục Tri Phi giống như ngẩn người ra, vành mắt hồng hồng nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh. Qua một lúc lâu khóe mắt đuôi mày mới bày ra độ cong nhẹ nhàng, mở miệng gọi một tiếng, “Ba ba.”
Đã lâu không gặp.
——————–
1/ Côn khúc: Côn khúc (崑曲; Bính âm: Kūnqǔ) hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
Từ thời nhà Nguyên tại miền Nam Trung Quốc bắt đầu phổ biến hình thức giải trí tạp kịch. Theo sách Nam từ dẫn chính thì Côn khúc có nguồn gốc tại Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (khoảng thế kỷ 14). Ngay từ khi ra đời Côn khúc đã được các hoàng đế nhà Minh như Minh Thái Tổ, Minh Thế Tông chú ý, nhiều vở truyền kì trở nên nổi tiếng trên sân khấu côn khúc như Ngọc quyết ký, Minh phượng ký, Hoán sa ký. Côn khúc tiếp tục là loại hình ca kịch phổ biến ở Trung Quốc thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân quốc trước khi lụi tàn vào giữa thế kỷ 20, đặc biệt là trong thời gian Cách mạng Văn hóa. Từ giữa cuối thế kỷ 20, ca kịch Côn khúc bắt đầu được phục hồi và đến năm 2001 thì loại hình nghệ thuật này đã được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT