Đêm dài đằng đẳng, cách bình minh còn có chút thời gian.
Lâm Thiên Phong cũng đứng trên con đường náo nhiệt giữa Bắc Kinh, nhìn một quỷ hồn dừng lại giữa đám người, mặc kệ kẻ khác bước xuyên qua người mình, vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa say mê không ngớt.
Liễu sinh hoàn toàn không có cách nào hiểu được sự hứng thú của đối phương, hắn cùng Lâm Thiên Phong vừa mới ngăn lại một nữ quỷ muốn xông vào cửa hàng thời trang mặc thử quần áo mới.
Quỷ hồn giữa đường, luôn sẽ dẫn phát đủ loại vấn đề, sợ rằng phải đợi đến tận khi mặt trời mọc sáng mai bọn họ mới có thể yên tĩnh một chút.
“Đi thôi, chúng ta chuyển sang nơi khác dạo.” Liễu sinh nói, cái đuôi dựng lên dẫn đầu đi về phía trước.
Lâm Thiên Phong ôm kính trong tay đi theo sau đối phương, cậu vốn không phải người hay nói nhiều, hợp tác cùng với người xa lạ như Liễu sinh lại càng trở nên ít lời.
Cứ vậy đi tới, La Sát kính chợt nổi lên phản ứng, là mặt của Ngọc diện Diêm La.
Biểu tình của Lâm Thiên Phong nhất thời trở nên nghiêm túc, gọi Liễu sinh lại, một người một mèo cấp tốc đi về phía Ngọc diện Diêm La chỉ hướng. Nhưng đợi khi bọn họ chạy tới hiện trường, lại thấy được một màn khiến người ta trơn mắt há mồm.
Ngọc diện Diêm La phát ra cảnh báo, như vậy cũng có nghĩa là phía trước khẳng định có lệ quỷ lộng hành. Đây cũng là chuyện không thể nề hà, hôm nay nhân lực không đủ, quỷ môn mở rộng khó tránh sẽ có vài lệ quỷ cùng nhau kéo đến nhân gian tác loạn, vậy nên đám người Liễu sinh mới có thể tuần tra khắp nơi, tránh cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Vậy mà lúc này, mấy con lệ quỷ hung thần ác sát cư nhiên bị một lão thái thái tuổi ngoài hoa giáp ấn trên mặt đất, không ngừng kêu khổ. Lão thái thái đương nhiên cũng là quỷ, mái tóc hoa râm xử lý rất chỉnh tề, ăn mặc cũng cực kỳ trang nhã, chỉ là người khác rất khó tưởng tượng trong thân thể thon gầy kia lại có thể bộc phát lực lượng lớn đến như vậy.
Đợi một chút, cái chiêu thức kia là…Wushu?
Lâm Thiên Phong thầm kinh ngạc, mặc dù lão thái thái đã chiếm thượng phong, thế nhưng dù sao cũng là trưởng bối, vậy nên cậu cũng nhanh chóng thôi động La Sát kính trấn áp lệ quỷ, sau đó để Liễu sinh giải bọn chúng về âm giới đợi xử lý.
Lão thái thái liếc nhìn hai người vừa xen vào cuộc đấu, vỗ vỗ bụi không tồn tại trên người, sửa sang lại quần áo một chút, biểu tình nghiêm trang thận trọng.
Lâm Thiên Phong tiến lên hỏi: “Ngài không sao chứ?”
Đại khái do biểu tình của lão thái thái quá nghiêm khắc, không giận tự uy, Lâm Thiên Phong không tự chủ dùng đến kính xưng.
“Không có việc gì, mấy tên côn đồ còn không làm gì được ta.” Lão thái thái nói: “Các ngươi là quỷ sai của âm ti?”
Lâm Thiên Phong nhìn Liễu sinh, thấy mèo ta không dự định mở miệng cũng chỉ đành tiếp lời: “Coi là vậy đi, ngài có việc gì cần giúp đỡ sao?”
“Ta lạc đường.” Lúc lão thái thái nói lời này, biểu tình trên mặt cũng không hề thả lỏng.
“Vậy để bọn cháu giúp ngài tìm đường về. Ngài còn nhớ manh mối gì hữu dụng sao? Giống như gần nhà có những kiến trúc đặc biệt gì đó?” Lâm Thiên Phong hỏi.
“Gần nhà ta có mấy căn nhà sơn đỏ, mỗi ngày lúc ta ra cửa đều phải đi dọc theo một con đường trồng đầy cây phong đỏ. Xin lỗi, ta chỉ nhớ được như vậy.”
Thế nhưng đường lớn trồng cây phong ở Bắc Kinh có rất nhiều, nhà sơn đỏ? Phải tìm ở đâu chứ? Lâm Thiên Phong có chút khó xử, nhanh chóng suy tính biện pháp giải quyết.
Lúc này Liễu sinh lại mở miệng, “Ta có thể nhờ đám Ảnh yêu tìm giúp, ngài tạm thời đi theo bọn ta có được không?”
“Được.” Lão thái thái dứt khoát gật đầu.
Vậy nên một già một trẻ một con mèo lại lần nữa cất bước, đến khoảng ba giờ sáng, lưu lượng người trên đường đã thưa thớt dần, khắp nơi gần như đã biến thành thiên đường của quỷ.
Trong những thành phố lớn như thế này, đại bộ phận cư dân đều xem căn nhà của mình như một không gian nhỏ, không phải tất cả mọi người đều sẽ bái tế thân nhân. Có người là vì công việc quá bận rộn nên quên mất, có người căn bản vì không tin quỷ thần nên lười làm, có người chỉ là chậm trễ một chút. Vậy nên, quỷ hồn trên đường cái càng lúc càng nhiều, phần lớn đều là những kẻ không có dẫn lộ đăng chỉ đường về nhà.
Lâm Thiên Phong từng nghe ông nội đề cập đến, những quỷ hồn này đều bị gọi là ‘Hoang hồn’.
Có chút Hoang hồn vẫn sẽ phiêu đãng trong thành thị, tìm kiếm khắp nơi, mãi đến một khắc quỷ môn quan đóng lại.
Có chút hoang hồn tâm tính phóng khoáng, bệnh hay quên cũng lớn, càng về sau càng quên mất phải trở về nhà, cứ rong chơi trên đường cái. Lâm Thiên Phong chậm rãi đi đến, thấy một đám quỷ hồn tụ tập đánh bài, còn có vài kẻ bay tới bay lui trên không trung chơi thả diều, ỷ vào người sống không nhìn thấy chính mình mà nơi nơi chạy loạn, đúng là bách quỷ bách thái.
Đối với đại đa số Hoang hồn mà nói, đây đại khái cũng chính là lần cuồng hoan cuối cùng trước khi bọn họ đi đầu thai. Lâm Thiên Phong âm thầm suy nghĩ.
Nhưng lão thái thái bên cạnh lại không giống vậy, tuy rằng bà đã quên mất rất nhiều việc khi còn sinh tiền, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, rất rõ ràng bản thân muốn làm cái gì. Việc này khiến Lâm Thiên Phong không khỏi suy nghĩ, vị lão thái thái này khi còn sống tuyệt đối không phải người bình thường.
Đúng lúc đó, Lâm Thiên Phong chợt nhìn thấy ba người đang đi ngược lại, nương theo ánh đèn đường nhìn kỹ, còn không phải là Tiểu Kiều và Sùng Minh sao? Này? Bên cạnh Tiểu Kiều vì sao cũng dẫn theo một lão thái thái? Còn để bà nắm cánh tay của mình!
Lâm Thiên Phong rất kinh ngạc, Tiểu Kiều đã trở bên bình dị gần gũi như vậy từ lúc nào?
Mà Tiểu Kiều sau khi tiếp nhận được ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thiên Phong, gương mặt trắng nõn lập tức đen lại gần như Ảnh yêu. Kỳ thực phải nói rõ, cái tình cảnh này cũng coi như khá quỷ dị, dù sao từ lúc Tiểu Kiều tỉnh dậy đến bây giờ, người duy nhất có thể xem như bạn của cậu chính là Lâm Thiên Phong.
Hôm nay, hai người bạn đều tự dẫn theo một lão thái thái, tình cờ gặp nhau trên đường lớn vào buổi rạng sáng ngày rằm tháng bảy. Lâm Thiên Phong bất chợt nghĩ: ‘Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến bọn họ trở thành bạn bè?’
Mà lúc này, hai người bạn còn chưa bắt đầu hàn huyên, lão thái thái hơi đậm người đang kéo cánh tay Tiểu Kiều đã chạy tới trước mặt Liễu sinh, dùng ánh mắt từ ái nhìn hắn, “Ôi chao, bé mèo con đáng yêu quá!”
Liễu sinh: “…”
Bà cụ tròn người lập tức ôm Liễu sinh lên, hai tay không ngừng xoa xoa, gương mặt cọ cọ, đừng nói có bao nhiêu yêu thích. Bà là quỷ, Liễu sinh lại là quỷ sai tân nhậm, đúng lúc thật có thể chạm vào.
Liễu sinh bị nhục nhã như vậy làm sao có thể không phản kháng, thế nhưng Tiểu Kiều lại sớm có chuẩn bị trước, cậu bước nhanh lên bên cạnh bà cụ, mỉm cười lặng lẽ dán một tấm phù chú lên người Liễu sinh. Phù chú phát huy hiệu lực xong liền tiêu thất trong vô hình, mà Liễu sinh chỉ có thể bị ép thể nghiệm loại cảm giác người là đao thớt ta là thịt cá.
Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm, âm thầm xoa xoa cánh tay vừa rồi bị lão thái thái nắm chặt suốt cả đường đi, trong đầu phảng phất còn vang mấy câu ca ngợi ‘Thật đáng yêu! Thật đáng yêu! Thật đáng yêu’.
Trời ạ, suýt chút nữa da mặt cũng bị xoa đến lỏng ra rồi.
“Meo meo!” Liễu sinh giận không chịu được, ngay cả tiếng meo meo hắn chưa bao giờ kêu ra cũng không nhịn được dùng đến.
Nhưng mà như vậy càng khơi lên tâm tư yêu mèo của lão thái thái, vòng tay ôm lấy hắn càng siết chặt không chịu buông ra. Lâm Thiên Phong mặc dù là bạn hợp tác với Liễu sinh, thế nhưng dù sao cũng là tạm thời, cậu sáng suốt lựa chọn thấy chết không cứu, chạy đi nói chuyện với Tiểu Kiều.
Theo lời của Tiểu Kiều, lão thái thái tròn người kia họ Lưu, cũng là đi lạc không tìm thấy nhà, vừa gặp Tiểu Kiều đã cảm thấy cậu rất đáng yêu, liền một mực muốn đi theo cậu. Mà vị đi theo Lâm Thiên Phong lại là họ Ngưu, hai lão thai thái hoàn cảnh tuy rằng tương đồng, nhưng tính tình tuyệt đối là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Nếu đã gặp được, nhóm người liền quyết định kết bạn đi chung.
Lưu thái thái ôm Liễu sinh thỏa mãn đi bên cạnh Tiểu Kiều, một bên sờ lông một bên than thở vì sao có con mèo ngoan ngoãn đến như vậy. Tiểu Kiều mỉm cười đồng thuận, Liễu sinh bị ánh mắt của cậu khẽ quét đến khiến cả người bất chợt run lên.
Kỳ thực, từ lúc ban đầu trốn ở một bên quan sát, Liễu sinh đã có loại cảm giác thế này, cái thiếu niên thoạt nhìn non nớt trước mặt thật ra còn đáng sợ hơn Thương Tứ rất nhiều.
Bất quá, Liễu sinh rất nhanh đã không còn thanh thản suy nghĩ viễn vông nữa, bởi vì Lưu thái thái và Ngưu thái thái bất chợt nổi lên tranh chấp. Kỳ thực nói tranh chấp cũng là không đúng, chính là Lưu thái thái cảm thấy ánh mắt của Ngưu thái thái nhìn mình rất bất mãn, vì vậy liền nổi lên tính trẻ con.
“Chị nhìn tôi như vậy làm gì, chị cũng muốn xoa sao?” Lưu thái thái hỏi.
Ngưu thái thái ánh mắt nghiêm khắc, “Xoa xong rồi thì thả xuống đi, không chỉ khiến chị cả người dính lông mèo mà nó cũng không khó chịu.”
Lưu thái thái lại nâng mèo lên hôn một cái, “Không phải đâu, nó được tôi ôm vô cùng thư thái mới đúng. Có phải không bé cưng?”
Liễu sinh: “…”
Ngưu thái thái không nói gì thêm, chỉ hơi cau mày im lặng. Thế nhưng Lưu thái thái lại giống như phát hiện tân đại lục, giống như cảm thấy trêu đùa Ngưu thái thái là vô cùng thú vị vậy, càng không ngừng lảm nhảm bên tai đối phương.
“Chị cứ phụng phịu như vậy làm gì? Chết cũng đã chết rồi, còn có cái gì không vui vẻ nữa sao?”
“Chị thích chơi mèo sao? Tôi có thể cho chị xoa ké một cái.”
“Kiểu tóc này của chị quá nghiêm túc, nếu uốn cong một chút thì tốt rồi, nên uốn sóng nước ấy.”
…
“Chị nói nhiều như vậy không thấy mệt sao?” Ngưu thái thái rốt cuộc cũng không nhịn được.
“Không mệt nha.” Lưu thái thái chớp chớp đôi mắt cũng tròn như gương mặt của mình, nói: “Dù sao cũng đã chết rồi mà.”
Lý do này thực sự quá cường đại, khiến Ngưu thái thái không còn lời gì chống đỡ. Sau đó Lưu thái thái chợt phát hiện một điểm thú vị, vui vẻ nói: “Tên của hai chúng ta cộng lại còn không phải một đoạn luyện lưỡi kia sao?”
Nói xong Lưu thái thái đột nhiên có hứng thú, nhanh nhảu đọc ra, “Lưu thái thái tìm Ngưu thái thái mua bánh kem, Ngưu thái thái đưa bánh kem cho Lưu thái thái, Lưu thái thái nói kem bơ của Ngưu thái thái không bằng kem bơ của Liễu thái thái, Ngưu thái thái nói bánh kem của Liễu thái thái sẽ chảy sữa, Liễu thái thái nghe được liền mắng to bánh kem của Ngưu thái thái mới bị chảy sữa. Liễu thái thái và Ngưu thái thái lật úp bánh kem vào người Lưu thái thái, Lưu thái thái sợ hãi mắng to không bao giờ mua bánh kem của Liễu thái thái và Ngưu thái thái nữa…”
Lưu thái thái nói ra một ràng không thèm ngừng nghỉ ngắt câu, chơi trò luyện lưỡi này chơi đến cấp mười không đối thủ, những người khác đều bị bà làm cho mơ hồ không biết gì hết. Mà đợi sau khi Lưu thái thái nói xong còn khoe khoang một chút, “Nói thật thông thuận, ta đủ lợi hai chứ?”
Ngưu thái thái nhìn thấy đối phương khoe khoang như vậy, lông mi hơi co giật, thế nhưng một đoạn lời nói luyện lưỡi vừa rồi giống như cũng gợi lên hồi ức gì đó trong đầu bà, khiến bà bất chợt rơi vào trầm tư.
Lưu thái thái cũng tựa hồ nhớ lại điều gì, kinh ngạc nói: “Có lẽ trước đây ta rất thích chơi mấy trò luyện lưỡi này.”
Đây là một điểm hồi ức rất tốt, bà hơi suy nghĩ một chút lại nhớ thêm vài đoạn luyện lưỡi khác, thế nhưng vừa mở miệng nói vài câu lại phát hiện mình không nhớ toàn bộ, sẽ ấp úng rồi quên bẳng, cuối cùng chỉ nói ra vài đoạn lụn vụn.
“Trước đây chúng ta từng biết nhau sao?” Ngưu thái thái chợt hỏi.
“Không nhớ được.” Lưu thái thái khổ não cau mày, thế nhưng bà thuộc về loại người tâm tư phóng khoáng, rất nhanh lại trở nên vui vẻ, “Nhớ không được thì cứ từ từ mà nhớ, chúng ta có thể giúp đỡ nhau mà. Đúng rồi, chị còn nhớ được gì?”
Hai người lập tức hợp lại, rất nhanh có thể tìm được vài điểm trùng hợp trong ký ức của nhau.
“Nhà màu đỏ! Tôi cũng nhớ có chỗ đó, hình như trước kia khi còn chưa lập gia đình tôi rất hay đến đó chơi. Nơi đó còn có một nghệ sỹ dương cầm bộ dạng rất đẹp mắt, mỗi chiều cuối tuần đều sẽ đến đó trình diễn. Người đó còn có thể pha hồng trà rất điệu nghệ, bàn tay đánh đàn dương cầm đặc biệt đẹp đẽ…” Lưu thái thái nhớ đến mơ mộng ngây thơ thuở thanh xuân, cả người cũng phảng phất trẻ ra vài mươi tuổi.
Ngưu thái thái nói: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”
“Nhìn bề ngoài lại làm sao chứ, tôi chính là thấy ông nhà tôi đẹp trai mới đồng ý gả đấy, ông ấy đối xử với tôi luôn rất tốt.” Lưu thái thái tiếp tục biện hộ, “Hơn nữa truy cầu những thứ đẹp đẽ là bản năng của con người, vì sao nhất định phải phủ định bản năng này chứ?”
Này? Ông nhà tôi? Lưu thái thái vừa nói xong trong đầu dần hiện ra hình ảnh của một người đàn ông ôn nhuận nho nhã, một ít chuyện bà đã quên đi, vẫn giấu trong những ngóc ngách bình thường, những đoạn sinh hoạt bình đạm trong quá khứ bất chợt cứ thế rõ ràng.
Ngưu thái thái cũng hồi tưởng lại rất nhiều thứ, tiệm trà nhạc cụ tràn ngập ánh mặt trời kia, các thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi ngồi lại với nhau uống trà đọc sách, nghệ sỹ đàn dương cầm ôn hòa ngồi bên cạnh cửa sổ đàn lên một khúc《Für Elise》, ánh nắng rọi lên đầu ngón tay đối phương, đôi bàn tay nọ thật sự đặc biệt đẹp.
Các thiếu nữ không tự chủ được nghĩ, khúc nhạc 《Für Elise 》đó là đàn cho ai nghe đâu?
“A, nhắc đến căn nhà màu đỏ, ta vì sao lại cảm thấy có chút tức giận nha.” Lưu thái thái vắt hết óc nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này nhất định rất quan trọng, ngay cả Ngưu thái thái vừa nói gì đó bà cũng không nghe tỉ mỉ.
Mãi đến khi bà nghe tới bốn chữ ‘đường lớn trồng phong’ thì một cánh cửa đóng chặt trong đầu chợt mở ra, ánh mắt lập tức sáng lên, “Tôi nhớ rồi!”
Liễu sinh bị Lưu thái thái kích động ôm chặt, gần như không thở nổi. Ngưu thái thái vội vàng cứu mèo ta ra, phê bình nói: “Chị cũng già đầu rồi vì sao còn xúc động như vậy chứ.”
Lưu thái thái tựa hồ cũng đã quen nghe những lời trách cứ như thế, một chút cũng không ngại ngùng, khoát khoát tay nói: “Tôi thực sự đã nhớ được một chuyện rất trọng yếu, nghệ sỹ dương cầm kia còn không phải ông nhà chị sao?”
Nghệ sỹ dương cầm ôn nhu đẹp trai thực sự thỏa mãn vô số huyễn tưởng của thiếu nữ, thế nhưng cuối cùng người đó lại tiến vào sinh hoạt của một cô gái vừa nghiêm túc lại không thích nói chuyện.
Tại thời điểm lá phong chuyển màu đỏ rực cả con đường, người bạn vẫn luôn vội vàng xông xáo, giống như vĩnh viễn cũng chưa trưởng thành đã giúp người đó vạch ra một kế hoạch cầu hôn lãng mạn. Tháng mười hai năm đó, lúc đợt tuyết đầu đông rơi xuống, cô cũng xuất giá.
“Chị vẫn luôn thích phê bình tôi thích ngắm những người đàn ông đẹp trai, kết quả chị lại bắt cóc tình nhân trong mộng của mọi người.” Lưu thái thái giả vờ tức giận.
Sắc mặt nghiêm túc của Ngưu thái thái rốt cục hiển a một tia đỏ ửng. “Cũng đâu phải tôi chủ động theo đuổi ông ấy.”
“Phải, là ông ấy chủ động theo đuổi chị, còn viết thư tình cho chị nữa, thế nhưng viết cũng không ngọt ngào được bằng ông nhà tôi. ” Lưu thái thái ra vẻ kiêu ngạo.
Bạn bè thân thiết thuở thiếu thời, tại niên đại chưa quá mức tự do đó đã từng cùng nhau chia sẻ những bức thư tình do người yêu gửi đến, trao đổi những tư mật trong lòng với nhau. Nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất đẹp đẽ.
Ánh mắt Lâm Thiên Phong không khỏi nhu hòa đi, hai vị thái thái chị một lời tôi một lời, rất nhanh đã đem ký ức ghép lại với nhau tạo ra một khung sườn đại khái. Không bao lâu đã có thể xác định nhà của bọn họ rốt cuộc ở nơi nào.
Bất quá hai người nói nói một hồi lại bắt đầu đấu võ mồm.
“Chị trước đây rất khó tính, không cho tôi ăn cái này không cho tôi ăn cái kia, đều nói không tốt cho thân thể. Tôi lại cứ thích ăn đủ loại thực phẩm rác rưỡi, mỗi bữa đều thịt cá, không phải cũng sống đến tám mươi mấy sao?”
“Ngụy biện. Ăn uống vốn nên chay mặn phối hợp, dinh dưỡng đầy đủ. Rốt cuộc là ai mỗi ngày đều lẩm bẩm bên tai tôi nói muốn giảm béo, kết quả mỗi năm lại mập hơn một chút?”
“Hừ.” Lưu thái thái nhìn vòng eo nhô ra của mình, nói: “Tôi đây gọi là phúc hậu, chị lại quá gầy.”
“Đó là do tôi có rèn luyện.”
“Phải, bảy mươi còn học người ta ra ngoài cưỡi ngựa, tôi đều sợ bộ xương già của chị không chịu nổi.”
“Chị đó, ra ngoài rèn luyện là chuyện tốt, chị không phải luôn nói người già nhưng chí không già sao? Chẳng lẽ muốn giống như chị, mỗi ngày ở nhà không phải xem phim thần tượng thì chính là xoa mạt chược?”
“Đó là vì lúc trẻ tôi cũng làm giống như vậy…”
…
Hai người liên tục tranh luận, nội dung thật sự khiến người ta buồn cười.
Bỗng nhiên, Lưu thái thái nhìn về phía một công viên nhỏ trên đường, khi ánh mắt đảo qua cái cầu trượt thì chợt nhớ đến, “Nhà của chúng ta hẳn là ở gần chỗ này, tôi còn nhớ cái cầu trượt kia. Có lần hai chúng ta đưa cháu đến đây chơi, bọn nhỏ còn té lộn mèo một cái, chị có nhớ không?”
Ngưu thái thái nhìn cầu trượt giống như cũng nhớ ra.
Lưu thái thái nói tiếp, trên mặt lộ ra vẻ từ ái ấm áp, “Ây nha, khi đấy bọn nhỏ đều chỉ lớn như vậy, giống hệt mấy nắm xôi nếp, cũng không biết hiện tại đã thế nào rồi.”
“Có cha mẹ bọn chúng ở đó, chị lo lắng làm gì. Chị chính là quá cưng chiều bọn trẻ, vấp váp một chút đã ôm vào trong lòng xoa nắn, không ngừng dụ dỗ.”
“Phải phải phải.” Đã bị khuyên răn hơn nửa đời người, lỗ tai Lưu thái thái cũng sớm mọc ra cái kén, “Chỉ có chị nghiêm mặt là được rồi, thằng bé nhà chị muốn khóc cũng không dám khóc trước mặt chị, bộ dạng nhẫn nhịn đó không cần nói có bao nhiêu đáng thương.”
Nhìn thấy hai vị này lại sắp đấu võ mồm, Lâm Thiên Phong vội vàng ngắt lời, nếu đã nhận ra công viên nhỏ này, nhà của hai vị nhất định chỉ ở quanh đây, bây giờ bọn họ cần phải tìm căn nhà màu đỏ và đường lớn trồng phong là tốt rồi.
Hai người vốn cũng sốt ruột về nhà, nghe Lâm Thiên Phong vừa nói như vậy lập tức bất chấp tranh luận nhanh chóng bước đi. Rất nhanh bọn họ đã thấy được mấy khu nhà gần đó, tiện thể cũng nhìn thấy hai ngọn dẫn lộ đăng thuộc về chính mình.
Giữa màn đêm, hai ánh đèn nhàn nhạt chiếu sáng hai căn nhà lầu sát vách với nhau, ánh đèn trên nóc nhà khẽ run, phảng phất đang hoan nghênh nữ chủ nhân cửu biệt trùng phùng. Hai người quay đầu nói cám ơn với nhóm người Lâm Thiên Phong và Tiểu Kiều, sau đó hít sâu một hơi, nhanh chóng đi vào căn nhà của mình.
Hai đoạn lữ trình đanh xen cứ thế kết thúc, Lâm Thiên Phong nhìn hai căn nhà song song với nhau trong màn đêm, lại nhìn Tiểu Kiều một chút, cảm thấy có người bạn như vậy cũng là một việc thật hạnh phúc.
Tuy rằng tính cách của bọn họ trống đánh xuôi kèn thổi ngược, tuy rằng lý niệm sống của bọn họ hoàn toàn bất đồng, sẽ khắc khẩu, sẽ giận hờn, thế nhưng sự tồn tại của đối phương đối với mỗi người mà nói đều đã là một bộ phận không thể thiếu trong sinh hoạt.
“Đi thôi.” Tiểu Kiều thu hồi ánh mắt, giấu diếm một tia ấm áp vừa nhen lên, tiếp tục cùng Sùng Minh sóng vai cất bước.
Lâm Thiên Phong lập tức đuổi kịp, Liễu sinh ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, giống như có hơi thất thần. Cũng không biết qua bao lâu, Liễu sinh đột nhiên hỏi: “Vì sao các nàng khác nhau như vậy lại có thể trở thành bằng hữu?”
Lâm Thiên Phong giật mình, nói: “Anh cảm thấy hai bà cụ ấy không hiểu nhau sao?”
“Có thể hiểu được sao?” Liễu sinh hỏi lại.
“Tôi cảm thấy, cho dù có người nào đó không ủng hộ cách làm của anh, nhưng không có nghĩa đối phương không hiểu được anh.” Lâm Thiên Phong vừa suy nghĩ vừa nói: “Hơn nữa, mỗi người đều là một tồn tại độc lập, không cần ép buộc người nào đó đồng thuận hoặc giống mình hoàn toàn. Đó là những lời thầy giáo của tôi đã nói.”
Liễu sinh chợt giật mình, ký ức trôi về nơi cửu viễn trên Chung Nam sơn, cái đêm hắn cùng với Thải Vi trở nên quyết liệt. Hắn nhớ rõ Thải Vi đã đứng ở trước cửa đạo quan xoay lưng về phía hắn, màn đêm đem thân ảnh của đối phương kéo đến cực kỳ cao to, thế nhưng cũng cực kỳ xa lạ.
Người nọ nói: “Vi sư vô pháp đồng ý với cách làm của con, cũng sẽ không mạnh mẽ ép con đi con đường của ta. Vi sư biết con cảm thấy những người con đã giết đều là chết chưa hết tội, ta có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng con, thế nhưng còn có từng chủ động lý giải người khác chưa? Thế gian có vạn loại đạo pháp, con lại cố tình lựa chọn loại cực đoan nhất, lúc con ra tay giết người có từng nghĩ đến vi sư?”
Khi đó Liễu sinh bị cơn giận làm cho mê muội, chỉ cảm thấy sư phụ là đang trách hắn. Nếu ngay cả sư phụ cũng từ bỏ hắn, thế gian này đã không còn nơi cho hắn dung thân.
Vậy mà lúc này, hắn bỗng dưng nhớ lại những lời Trầm Thương Sinh từng nói. Thải Vi, sư phụ của hắn, tận đến thời khắc cuối cùng thật sự đã từng bỏ mặc hắn sao?
————-
1/ Chơi nhanh miệng: Nguyên văn là ‘Nhiễu khẩu lệnh’, thường thấy trên các bàn rượu của người TQ, trò này VN mình không có từ chính xác cho trò này, mình thường chỉ quen gọi là ‘bài nói nhịu giọng’, mình cũng không biết phải edit thế nào, chỉ đành tạm để như vậy. Trong chương có đôi khi edit thành trò luyện lưỡi, nhưng ở tiêu đề không dám để như vậy vì sợ rằng sẽ khiến vài bạn ‘hiểu lầm’. Ở đoạn luyện lưỡi trong truyện là dùng từ đồng âm, Ngưu thái thái và ngưu nãi (bánh kem, kem sữa), mình vốn định bịa một đoạn nhưng lại không phù hợp với nội dung đề cập nên đành thôi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT