Tối hôm đó Tiểu Kiều gặp một cơn ác mộng, những ký ức đã qua giống như một bộ phim điện ảnh ngắn lao vun vút qua trước mặt cậu, trắng đen, không có thanh âm. Cậu đứng bên cạnh đường tàu, nhìn thấy đứa trẻ bán báo quơ quơ một xấp báo chí, phu xe kéo đội nón bánh tiêu, các gánh hàng rong bán thức ăn qua qua lại lại, bên ngoài vách tường của công ty quảng cáo dán đầy áp phích của các nữ minh tinh.

Tàu điện nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Tiểu Kiều, cửa sổ mở rộng, gương mặt các hành khách đều chết lặng lạnh lùng, giống như chỉ một phút sau liền biến thành tượng điêu khắc vặn vẹo không chút sức sống.

Loại không khí này khiến Tiểu Kiều cảm thấy không thở nổi, cậu lui về sau một bước, vừa lúc đụng phải một người đàn ông chải kiểu đầu giống binh sỹ Nhật, tóc vuốt sáng loáng ra sau. Không giống những người khác chỉ biết thống khổ chết lặng, hắn cơ hồ lập tức giận đến giơ chân, chỉ vào Tiểu Kiều mắng ầm lên.

Đương nhiên, Tiểu Kiều không nghe được hắn đang mắng những gì, biểu hiện của đối phương trong mắt cậu giống như một bộ phim tràng đầy màu sắc hài hước.

Người đàn ông thấy cậu không phản ứng lại càng thêm tức giận, khóe mắt của hắn giống như nhìn thấy được cái gì đó, nhãn thần sáng lên, lập tức bỏ rơi Tiểu Kiều chạy về phía trước.

Tiểu Kiều tò mò quay đầu nhìn, chỉ thấy cả bầu trời lả tả tiền giấy bay lượn, một cây phướn trắng lướt qua mặt cậu, tất cả giống như hình ảnh quay chậm trong một bộ phim, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Hô hấp của Tiểu Kiều chợt nhanh hơn, cậu ngây ngốc nhìn đoàn người đang chiếm gần như hết cả con đường. Cậu có thể nhìn thấy bản thân mình đứng trong đoàn người, cậu chợt nhớ lại, ngày tháng trên tờ báo mà đứa trẻ lúc này phất ngang qua mặt cũng chính là ngày cậu đỡ quan tài của song thân về phần mộ của gia tộc.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tiểu Kiều đứng trong đám người chợt xoay đầu lại, hai người bốn mắt đối diện, Tiểu Kiều thân thể cứng ngắc, mà Tiểu Kiều kia lại trưng ra biểu tình hờ hững băng lạnh, ánh mắt nọ giống hệt như đang nhìn một cỗ thi thể.

Tiểu Kiều lập tức tỉnh lại, lau đi lớp mồ hôi mịn trên trán, cầm đồng hồ lên nhìn, đã là bảy giờ sáng. Cậu sờ sờ phần giường bên cạnh, lạnh, Sùng Minh đã dậy trước đó hồi lâu.

Đêm qua, sau khi Tiểu Kiều đơn phương gây sự, Sùng Minh liền ôm chăn sang đây dụ dỗ cậu cả đêm. Từ sau khi Sùng Minh khôi phục hình người đã dời đến căn phòng sát vách, hai người phảng phất chẳng còn thân mật như lúc anh ta còn giữ nguyên hình.

Tiểu Kiều cũng biết ý tứ của đối phương, Sùng Minh cho rằng cậu còn nhỏ nên muốn đợi cậu lớn lên. Bất quá Tiểu Kiều lại không xác định được mình liệu có thể lớn hên hay không, từ lần trọng thương khiến cậu phải dựa vào máu của Sùng Minh để bảo hộ tính mạng ấy, thời gian của cậu tựa hồ cũng đã ngưng đọng. Cũng có thể là, cậu chỉ được tăng thêm một chút tính chất đặc biệt của yêu quái, vậy nên trưởng thành có chút chậm, thời điểm đó vẫn còn xa xa phía trước.

Cậu lại nhìn về phía cái bàn nhỏ bên cạnh giường, Sùng Minh đã đặt bộ quần áo hôm nay cậu cần mặc ở đó, Tiểu Kiều cứ thế ngồi một hồi, lặng lẽ thay đổi quần áo, lúc chuẩn bị mang giày Sùng Minh lại bất chợt bước vào.

Tiểu Kiều sửng sốt, “Anh còn chưa ra ngoài?”

“Hôm qua là tiệc mừng công, hợp đồng đầu tiên đã hoàn tất, vì vậy hôm nay tôi có thể nghỉ ngơi một ngày.” Sùng Minh khẽ mỉm cười, đặt thau nước trên tay xuống, sau đó quỳ một gối trước mặt Tiểu Kiều, giúp cậu thắt đây giày.

Đây là một đôi giày da kiểu Anh, Lục Tri Phi đặc biệt chọn nó để phối với bộ đồng phục của Tiểu Kiều. Sùng Minh giúp cậu mang giày, còn tỉ mỉ đem dây giày thắt lại thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp, sau đó hắn nắm tay Tiểu Kiều đứng dậy, vắt khăn giúp cậu rửa mặt.

Tiểu Kiều cầm khăn mặt lên, “Tôi có thể tự rửa mặt.”

Tuy rằng cậu đã quen được người hầu hạ, thế nhưng cũng không phải kẻ không biết làm việc, chẳng có lý gì đến bây giờ còn cần người giúp đỡ rửa mặt.

Sùng Minh cũng không ép buộc, chỉ mỉm cười đứng qua một bên, nhìn chằm chằm Tiểu Kiều rửa mặt. Tiểu Kiều cảm thấy có chút không tự nhiên, “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Không có gì.” Sùng Minh lắc đầu, tiện tay đưa kính mắt qua.

Tiểu Kiều mang cặp kính lên, thoáng che giấu một tia đỏ ửng trên mặt, xoay người xuống lầu. Sùng Minh đi theo sát bên cạnh, trên tay còn cầm theo cặp sách của thiếu niên.

Thần ngủ nướng Thương Tứ còn đang bám giường, Lục Tri Phi đã dậy từ sớm. Đêm qua cậu bị Thương Tứ lăn qua lăn lại đến khuya, thế nhưng cũng không biết là do thân thể cậu càng ngày càng tốt hay là nguyên nhân gì, sáng sớm cậu vẫn thức dậy theo lệ, trên người cũng không có bất kỳ chỗ nào cảm thấy khó chịu.

Nhìn thấy Tiểu Kiều và Sùng Minh đã hòa hảo như ngày thường, Lục Tri Phi cũng thoáng yên tâm, “Ăn sáng đi.”

Tiểu Kiều nhìn Lục Tri Phi lại nhìn Sùng Minh một chút, giống như có chút suy nghĩ, tự nhiên ngồi xuống cái ghế đã được Sùng Minh kéo ra sẵn, lấy một cái trứng gà vào đĩa của mình.

Một lát sau, Lục Tri Phi cảm giác không đúng.

Cậu ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, một người thong dong uống từng ngụm cháo, một người trấn tĩnh ngồi bên cạnh giúp đối phương lột trứng gà, gắp rau, chuẩn bị khăn lau miệng. Rõ ràng toàn bộ quá trình không có giao lưu gì, thế nhưng sự ăn ý toát ra cũng khiến Lục Tri Phi cảm thấy nóng mặt.

Lâm Thiên Phong ngồi bên cạnh bất động như núi, Thái Bạch Thái Hắc đang vơ lấy thức ăn hăng say nhai nuốt, hai cái muỗng nhỏ quơ trong chén cháo như đang chèo thuyền, vớt lấy từng muỗng thơm phức.

Quên đi, hai bé mập này nhất định sẽ không hiểu.

Lục Tri Phi lần nữa nhìn về phía Tiểu Kiều và Sùng Minh, đúng lúc thấy Tiểu Kiều đang nghiêng đầu cắn một ngụm trứng luộc nước trà trên tay Sùng Minh. Cái này Lục Tri Phi đặc biệt dùng trứng cút nấu, một ngụm ăn vào vô cùng vừa vặn.

Giờ khắc này, Lục Tri Phi triệt để hiểu rõ một câu nói —— ra ngoài lăn lộn, sớm muộn cũng phải trả nợ.

Nhưng mà Thương Tứ cũng rất nhanh đã híp mắt ngáp dài xuất hiện, Tiểu Kiều nhìn hắn, hừ một tiếng, cầm khăn lên lau miệng, “Tôi đã no.”

Sổ tay đối địch của Tiểu Kiều, điều thứ ba —— vĩnh viễn đừng cho địch nhân của bạn có bất kỳ cơ hội phản kích nào.

Kỳ thực Lục Tri Phi cũng không muốn phản kích, ngược lại nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Kiều lại chợt cảm thấy, có phải ngày thường cậu và Thương Tứ có chút không quá chú ý hay không.

Thiếu niên trong tuổi trưởng thành đều rất nhạy cảm.

Thương Tứ lại hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy còn rất buồn ngủ, ngồi ở bên cạnh Lục Tri Phi ngả trái ngả phải, tựa lên vài đối phương cos một con gấu koala, “Còn muốn ngủ.”

“Vậy cứ đi ngủ.” Lục Tri Phi tiếp tục ăn sáng.

“Không được, ta muốn đưa em đi học.” Thương Tứ nói, lười biếng quơ tay ôm ngang eo Lục Tri Phi, cái đầu lớn cọ cọ vào cổ cậu, cả người mơ mơ màng màng, “Ta muốn ăn trứng luộc nước trà.”

“Ngồi dậy, tự mình ăn.” Lục Tri Phi vừa quyết định xong, cậu không thể vẫn luôn dung túng Thương Tứ như vậy, thế nên liền đẩy đối phương một cái muốn người nọ ngồi ngay ngắn lại.

Thương Tứ không đồng ý, lại tiếp tục dựa vào, giống như một con lười làm thế nào cũng không chịu tỉnh lại, “Em đút ta ăn đi.”

Hai bé mập nghe vậy đều ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng chơi xấu của chủ nhân nhà mình, lập tức học theo giơ cái muỗng ra trước mặt Lục Tri Phi, chớp chớp đôi mắt tròn vo, tràn ngập mong đợi nhìn sang, “Lục Lục, này!”

Thương Tứ lập tức tỉnh ngủ, trừng mắt nhìn hai bé mập, “Muốn ăn tự mình ăn, đã bao lớn rồi, có mất mặt hay không!”

Lục Tri Phi: “…”

Hai bé mập khóc thút thích, “Vậy chủ nhân vì sao không tự ăn?”

“Bởi vì tuổi của ta quá lớn.” Thương Tứ nói đến vô cùng tự tin.

Hai bé mập liếc nhìn nhau, giống như vừa bị nước xối lên đầu —— thì ra là thế.

Lục Tri Phi nhịn không được nữa, sau khi uống xong ngụm cháo cuối cùng liền buông chén đũa xuống, nói: “Nếu đã như vậy, để Thái Bạch Thái Hắc đút anh đi.”

Thái Bạch Thái Hắc liền vội vàng gật đầu, “Dạ dạ dạ, Thái Bạch/Thái Hắc biết làm nha!”

“Ta cự tuyệt.” Thương Tứ nghiêm túc cự tuyệt, lời nói vừa dứt, Thái Bạch Thái Hắc liền mếu mếu cái miệng nhỏ vẻ mặt thương tâm nhìn hắn, “Vì sao vậy?”

Lại nữa rồi lại nữa rồi lại nữa rồi, Thương Tứ nhìn biểu tình giống như ngay giây kết tiếp liền có thể bi thương khóc rống của hai bé, chợt có chút nghĩ không ra vì sao bản thân lại mang hai con cá chép này về nuôi.

Giống như không biết bao nhiêu năm về trước, lúc Thương Tứ đang câu cá trong phủ của một vị Vương gia nào đó, hai con cá tham ăn này đã cắn câu của hắn. Kéo lên xem lại, ây da, là hai tiểu yêu quái.

Thương Tứ cũng không nhớ rõ vì sao muốn mang bọn chúng trở về, nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, chắc là muốn nuôi làm lương thực dự trữ đi? Chỉ là tại sao đến bây giờ, đám lương thực dự trữ cũng dám leo lên đầu hắn đảm đương tổ tông?

“A, há mồm!” Thái Bạch Thái Hắc cũng đã vén tay áo lên, hai bàn tay béo nẫm cầm muỗng giơ lên, còn có chút không vững vàng lung lay, hơn phân nữa cháo đều rớt ra bên ngoài.

Thương Tứ đen mặt nhìn hai cái muỗng, trong đó khẳng định có nước bọt của bọn nhóc.

Thế nhưng hai bé mập nào có lo lắng được nhiều như vậy chứ, nhìn thấy Thương Tứ chậm chạp không chịu ăn, cái miệng mếu mếu, nước mắt lại sắp rơi xuống. Chủ nhân nhất định là ghét bỏ bọn họ, nhất định, Thái Bạch/Thái Hắc phải thương tâm đến chết.

Thương Tứ liền sợ bọn họ, đành phải nhắm mắt há miệng ngậm lấy hai muỗng cháo. Đáng thương hắn còn phải chiếu cố chiều cao của Thái Bạch Thái Hắc, cả người cũng sắp nằm úp hẳn lên trên bàn ăn.

Vì vậy, lúc Lục Tri Phi dọn dẹp phòng bếp thỉnh thoảng nghe được thanh âm tức giận của Thương Tứ và tiếng cười khanh khách của hai bé mập truyền từ bàn ăn vào.

“Đố là lỗ mũi, không phải miệng!”

“Đồ ăn rơi ở trên bàn, không cần lén lút nhặt lại rồi đưa cho ta ăn có được không!”

“Lão tử không cần mài răng!”

Sáng sớm, thư trai vẫn chìm trong không khí gà bay chó sủa ấm áp như mọi ngày.

Hôm nay Sùng Minh lái chiếc Suv của Thương Tứ đưa Tiểu Kiều và Lục Tri Phi đến trường, chuyện này khiến tâm tình có hơi bất an của Tiểu Kiều thoáng cái bình tĩnh lại, dù ngồi trong lớp cả ngày cũng không cảm thấy quá phiền não.

Qua hai ngày nữa là đến thi cuối kỳ, như vậy cũng có nghĩa là nghỉ hè sắp đến. Lớp trưởng đã bắt đầu tích cực tổ chức hoạt động hè, còn không ngừng hỏi Tiểu Kiều có muốn tham gia hay không.

Nghỉ hè nghe nói có trại hè, còn có thể ra nước ngoài. Tiểu Kiều ban đầu còn rất động tâm, thế nhưng nghĩ tới Sùng Minh không thể đi theo mình liền cảm thấy không quá hứng thú.

“Vậy tham gia olympic toán học đi.” Lâm Thiên Phong nói.

“Không có hứng thú.” Làm giống như một học sinh ngoan, ra ngoài tham gia đủ loại thi đấu rồi ôm về cả đống cúp vàng? Quả thực quá ngây thơ. Nếu như là Tiểu Kiều, cậu nhất định sẽ nhảy đên lôi đài bảo đối thủ lần lượt thay phiên, sau đó nhất nhất tiêu diệt.

“Vốn nên do lớp phó học tập của lớp đại biểu tham gia, thế nhưng thành tích hiện tại của cậu đã vượt qua cậu ta, vì vậy đại biểu lý tưởng nhất đã biến thành cậu. Giáo viên toán và chủ nhiệm còn hạ lệnh bảo tôi nhất định phải thuyết phục cậu.” Lâm Thiên Phong nói.

“Nếu như tôi kiên quyết không đi thì sao?” Tiểu Kiều đẩy nhẹ một cái.

Lâm Thiên Phong dùng khóe mắt thoáng nhìn một góc nhỏ màu hồng lộ ra bên dưới sách giáo khoa của Tiểu Kiều, rút nhẹ thứ kia ra, nói: “Như vậy phải tham gia cuộc thi Hóa học.”

“Sao lại có nhiều cuộc thi vậy chứ?” Tiểu Kiều thực sự không hiểu được, mọi người là quá rảnh rỗi sao?

“Còn có Vật lý tranh tài, phong trào Văn học, diễn thuyết Tiếng Anh, hội thi mạt chược và hội thi thư pháp. Ý tứ của các giáo viên chính là, cậu ít nhất phải đại biểu trường chúng ta tham gia một cái.”

“Thi đánh mạt chược?”

Lâm Thiên Phong lúc này mới ý thức được mình vừa nhỡ miệng, “À, nhầm rồi, đó là hội thi trong khu phố của chúng ta, nếu cậu muốn tham gia cũng được.”

“Ngươi làm sao ngay cả chuyện khu phố muốn cử hành hội thi mạt chược cũng biết rõ như vậy?”

“Là đám quỷ gần nhà nói cho tôi biết.”

Tiểu Kiều lạnh mặt suy nghĩ mấy giây, nói: “Tôi thà đi tham gia đánh mạt chược.”

Cậu trước đây đã dùng không ít thời gian đánh mạt chược với đám thái thái, tiểu thư hào môn để thu thập tin tức, gần như khắp bến Thượng Hải không địch thủ. Tuy rằng mỗi lần đều do cậu vì tình thế bức bách, phải giả trang bản thân có tay nghề cờ bạc rất cao, nhưng trong lúc chém giết kịch liệt với các thái thái và tiểu thư lại sơ ý một chút, vô tình thua trận.

Nghĩ lại đều cảm thấy tức nghẹn.

Tiểu Kiều lần lượt từ chối đại diện cho trường tham gia thi đấu, sau đó cầm lại lá thư tình vốn thuộc về mình từ trên tay Lâm Thiên Phong, vừa mở ra xem vừa đi ra khỏi cổng trường.

Hôm nay Sùng Minh đã hẹn sẽ đến đây đón Tiểu Kiều đi ăn cơm, coi như chúc mừng sớm cho việc cậu đoạt được thành tích thủ khoa trong cuộc thi cuối kỳ.

Nhìn thấy Sùng Minh đang đợi bên ngoài, Tiểu Kiều đưa bức thư trong tay qua, “Đọc một chút.”

Sùng Minh tiếp nhận, hơi đọc lướt qua, sắc mặt lập tức hơi cứng lại, “Thiếu gia.”

“Đọc.” Tiểu Kiều trực tiếp ngồi xuống ghế phó lái, không để lại một chút không gian đàm phán.

Sùng Minh đành phải nhỏ giọng cẩn thận đọc, thanh âm thành thục ôn hòa đọc lên những lời ngọt ngào ngây ngô hồn nhiên, giống như rượu ngon tinh khiết thơm nồng được rót vào cái ly in hình vuốt mèo, uống lên có phong vị khác hẳn.

Bất quá Sùng Minh chỉ đọc được phân nửa vẫn là không đọc tiếp được, “Thiếu gia, tôi giúp cậu trả thư cho cô ấy, có được hay không?”

“Vì sao?” Tiểu Kiều hỏi.

“Tôi sẽ đối xử tốt với thiếu gia.” Sùng Minh rốt cục nhịn không được cầm tay Tiểu Kiều của.

Tiểu Kiều quay mặt đi hướng khác, nhưng cũng không rút tay ra, “Tôi sẽ tự xử lý, lái xe đi, tôi đói bụng rồi.”

Sùng Minh nhìn gương mặt ửng đỏ của Tiểu Kiều phản chiếu trên cửa sổ xe, khẽ mỉm cười nổ máy. Mấy hôm trước anh được khách hàng mời đến một tiệm cơm Thượng Hải, nghĩ rằng sẽ hợp khẩu vị của Tiểu Kiều, vì vậy vẫn luôn muốn đưa cậu đến đây ăn cơm.

Tiểu Kiều quả nhiên ăn rất hài lòng, ngày thường chỉ có thể ăn nửa chén cơm, hôm nay lại ăn tròn một chén.

Ăm cơm xong hai người lại chậm rãi tản bộ trên đường, gió đêm mùa hè thổi qua, cho dù không quá mát mẻ nhưng cũng khiến người ta thoải mái.

Bọn họ chưa từng giống như bây giờ, cái gì cũng không cần suy nghĩ, cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ nhàn nhã tản bộ trên đường. Đi mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, cảm thấy đói bụng thì liền tìm theo hương thơm, ghé lại một quầy hàng bên đường ăn vặt.

Không có ngươi lừa ta gạt, không có thần hồn nát thần tính, bọn họ chính là hai người bình thường trong thế giới phổ thông mà thôi. Cứ đi như vậy, giống như thực sự có thể đi đến thiên hoang địa lão.

Sùng Minh không khỏi nhớ đến những lời sáng nay Thương Tứ nói với mình, anh gần đây cũng mơ hồ cảm thấy được thiếu gia có chút bất an và lo lắng, anh chỉ cho rằng là do mình không thể ở bên cạnh thiếu niên nhiều nên đối phương giận dỗi.

Nhưng giờ khắc này, Sùng Minh chợt hiểu ra. Từ trước đến giờ trong mắt của anh cũng chỉ có thiếu gia, chưa từng chứa đựng thêm điều gì khác, vậy nên chỉ cần thiếu gia vẫn ở bên cạnh, cái gì cũng không còn quan trọng.

Nhưng mà, trong mắt của thiếu gia lại có quá nhiều thứ, sứ mệnh, trách nhiệm, chiến hữu và cả quốc gia. Hôm nay trong mắt thiếu niên rốt cục cũng chỉ còn một mình anh, Sùng Minh vừa vui vẻ đồng thời cũng cảm thấy một tia xót xa.

Đời này đã an hảo rồi, nhưng bên cạnh thiếu gia chỉ còn có mình anh.

“Thiếu gia, sau này mỗi ngày chúng ta đều đi tản bộ như vậy có được không?” Sùng Minh cảm thấy thiếu gia nhà anh có thể lại tùy hứng thêm một chút, lại tự do thêm một chút, không cần vì muốn che giấu tung tích mà không dám kết giao bạn bè, không cần lại vì ai đó mà biến mình thành kiểu người mà bản thân chán ghét nhất.

Tiểu Kiều nhàn nhạt đáp lại, giống như có chút thất thần. Một lát sau cậu chợt dừng lại, đứng tại chỗ không nói lời nào.

Sùng Minh còn ngỡ có việc gì xảy ra, lập tức cúi đầu thân mật cầm tay thiếu niên, không ngừng hỏi. Lúc này Tiểu Kiều mới lấy một xấp danh thiếp và một cái Usb ra, “Cho anh.”

“Đây là…” Sùng Minh sửng sốt.

“Kế hoạch gây dựng sự nghiệp tôi giúp anh chế định.” Tiểu Kiều đẩy nhẹ kính mắt, giả vờ bày rat ư thái kiêu ngạo trấn tĩnh như thường ngày, nói: “Anh ngốc như vậy, nhỡ bị người ta lừa thì phải làm sao bây giờ? Nói về việc buôn bán, tôi vẫn rành rẽ hơn anh nhiều lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play