Tiêu Tứ Lang theo bản năng đem toàn bộ nguyên nhân sự tình quy kết trên người Nhâm Hoài Phong, mà Nhâm Hoài Phong lại không thể nào biện giải.
Trong phòng, trên một cái giường, nằm hai nữ nhân quan trọng nhất Tuyên Ninh Hầu phủ, Tiêu lão thái quân ngồi trên ghế thái sư, sắc mặt âm trầm, không nói một lời.
Tiêu Tứ Lang nổi giận đùng đùng muốn ra ngoài tìm Nhâm Hoài Phong tính sổ, Tiêu lão thái quân lại lên tiếng: “Xung quanh nội viện, dù sao cũng không tiện, Diên Lễ, sắp xếp người đưa Đại tẩu cùng muội muội ngươi về đi.”
Trong giọng nói nghe không ra một chút cứng rắn, nhưng không để bất luận người nào từ chối.
Tiêu Diên Lễ đáp một tiếng vâng, Tiêu lão thái quân quay đầu đối Thẩm Thừa Ninh nói: “Quấy rầy quận chúa.”
Thẩm Thừa Ninh đang chờ nói mấy câu khách sáo, Tiêu lão thái quân đã đứng lên, nàng thẳng tắp lưng dường như muốn tỏ rõ nàng vẫn là nữ cường nhân năm đó phụ tá Tuyên Ninh hầu chinh chiến tứ phương.
Thẩm Thừa Ninh theo bản năng cảm thấy hồi hộp, lời đến miệng đều nuốt trở vào.
“Ai nha, tỷ tỷ, tiểu muội đến muộn.” Người chưa tới tiếng đã tới trước, một vị quý phụ chậm rãi vào phòng, thẳng đến bên Tiêu lão thái quân.
“Vốn định hảo hảo thỉnh các nhà trong phủ đến thưởng hà tìm tiêu khiển, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, là ta làm chủ chiêu đãi không chu đáo, tiểu muội ở đây bồi lễ cho ngươi.”
Tiêu lão thái quân nói: “Quận Vương phi không cần khách khí, việc này không trách ngươi, ngươi không cần đa lễ. Chân tướng sự tình, Tiêu gia ta tất nhiên sẽ truy xét ngọn nguồn, lúc đó kính xin Thận Quận Vương phủ phối hợp.”
Thận Quận Vương phi cười nói: “Tất nhiên rồi. Bất quá dưới cái nhìn của ta, Phụng An Bá phủ Tam tiểu tử kia không tránh khỏi liên quan, hắn từ trước đến giờ là hỗn đản, từ nhỏ đến lớn gây chuyện thị phi, đã sớm nổi danh. Lão Bá gia nhiều người tốt, nếu không phải vì hắn, sao có thể…”
Thận Quận Vương phi nói đến đây, thấy Tiêu lão thái quân cũng không tỏ vẻ đồng ý, miễn cưỡng ngừng miệng, cười nói: “Ai nha, ta nói chuyện đó làm gì, đều là chuyện đã qua.”
“Thừa Ninh, ngươi tự mình tiến cung cầu Thái hậu nương nương, mời Chu thái y nàng đắc ý nhất tới, cấp Tiêu gia Đại phu nhân cùng Ngũ tiểu thư điều dưỡng thân thể.”
Thẩm Thừa Ninh đáp lại, Tiêu lão thái quân liếc mắt nhìn mẫu tử này một cái, không nói gì.
Tiêu Diên Lễ vội vàng nói: “Vậy thì đa tạ Quận Vương phi cùng Quận chúa.”
Giọng điệu này thân mật đến có chút quá phận, tâm trạng Tiêu Diên Lễ cảm thấy quái dị, nhưng không biểu lộ ra.
Thời điểm người Tuyên Ninh Hầu phủ rời đi, mang theo hai bệnh nhân, áp giải một công tử.
Tiêu Tứ Lang không nghĩ buông tha Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong cũng không có có chỗ giải thích.
Hắn nói hắn là vì cứu Tiêu Minh Tú, dùng việc xấu đầy rẫy của hắn, ai tin? Hắn nói hắn tới nơi này là vì bảo vệ Tiêu Đại phu nhân cùng hài tử trong bụng nàng, vậy xin hỏi hắn sao biết Tiêu Đại phu nhân ngày hôm nay ở chỗ này có chuyện? Nếu hắn không nói ra được nguyên cớ, tất nhiên là nói dối không thể nghi ngờ.
Chẳng lẽ còn muốn hắn giải thích, kỳ thực thế giới này phát sinh tất cả đều trong một quyển sách hắn từng xem qua, tất cả các ngươi đều là nhân vật trong sách, chỉ sợ hắn thốt ra lời này, liền sẽ bị xem là tinh thần thác loạn mắc bệnh thần kinh, hoặc là quái vật tà thuyết mê hoặc người khác, đóng trên cây cột đốt chết tươi.
Cho nên Nhâm Hoài Phong thật sự không có lời nào để nói, hắn nghĩ, ngày hôm nay quả thật là phiền toái.
Đến Tuyên Ninh Hầu phủ, Nhâm Hoài Phong được chiêu đãi trong một gian khách phòng, cửa có thị vệ cung kính trông coi, mỹ danh nói là vì hầu hạ hắn, kỳ thực chắc chắn là trông coi.
Nhâm Hoài Phong không sợ việc này, hắn biết Tiêu gia cùng thân phận của mình, dù Tiêu Tứ Lang thật muốn giết hắn giải hận, Tiêu lão thái quân cũng sẽ không cho phép. Hắn sẽ không chịu quá nhiều tội, có thể không bị thương chút nào mà rời đi, thậm chí còn được cung cung kính kính đuổi về Phụng An Bá phủ.
Bất quá hắn trong lòng vẫn rất lo lắng, hắn lo lắng chính là, Tiêu Diên Lễ sẽ nghĩ thế nào về hắn.
Qua tầm một canh giờ, Tiêu Tứ Lang đến.
Hắn thấy Nhâm Hoài Phong ung dung tự tại ngồi uống trà ăn điểm tâm, giận không chỗ phát tiết.
“Nhâm Tam!” Gầm lên giận dữ từ đáy lòng.
Nhâm Hoài Phong sợ đến run tay, điểm tâm đưa đến bên mép rơi trên mặt đất.
Hắn liếc mắt nhìn, cảm thấy rất đáng tiếc.
“Đừng cho là ta không dám lấy mạng ngươi, có tin ta giết ngươi ngay không!” Tiêu Tứ Lang cơ hồ mất đi lý trí, hắn từ đầu đã không thích gia hỏa họ Nhâm này, đặc biệt khi biết hắn từng là vị hôn phu của Đông Tích Thu, tâm lý càng không dễ chịu.
Hiện tại tiểu tử này hết lần này tới lần khác trêu chọc tiểu muội muội hắn thương yêu nhất, thậm chí gây ra sự tình ngày hôm nay, hắn quả thực hận y thấu xương, hận không thể lột da rút xương để tiết mối hận trong lòng.
Mới vừa lại nghe đại phu nói, hài tử Đại tẩu không thể giữ được, thân thể tiểu muội muội cũng cần tiêu tốn nhiều công phu điều dưỡng, thậm chí có trở lại trạng thái như trước không còn chưa biết. Tất cả những thứ này, toàn bộ đều do gia hỏa vô liêm sỉ trước mắt ban tặng!
Tiêu Tứ Lang giận dữ, loảng xoảng ầm một tiếng, rút bội kiếm thị vệ ra, mũi kiếm nhắm thẳng vào Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong sợ hết hồn, liên tiếp lui về phía sau, Tiêu Tứ Lang từng bước áp sát.
Thị vệ đứng ở cửa không biết làm sao, thấy chủ tử nhà mình thật nổi lên sát tâm, vội vàng khuyên nhủ: “Tứ gia, ngài đừng làm chuyện điên rồ! Nhâm Tam công tử…”
“Câm miệng!” Tiêu Tứ Lang quát lên, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Người này hại muội muội ta, hại đại tẩu ta, hại chất chưa sinh ra của ta, ta có thể tha cho hắn sao? Dù là ngày hôm nay giết hắn, đến trước mặt Thiên gia đi, ta cũng không sợ! Cùng lắm một mạng đền một mạng! Ta không tin Thiên gia sẽ lại giúp tay ăn chơi vô tình vô nghĩa này! Các ngươi đều cút xa cho ta! Còn dám nói một câu nữa, ta lấy đầu của các ngươi!”
Hai thị vệ dĩ nhiên không dám nói thêm nữa, vội vã ngậm miệng không nói.
Nhâm Hoài Phong lùi tới góc tường, không thể lui được nữa.
Mũi kiếm Tiêu Tứ Lang gác trên cổ Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong cơ hồ có thể cảm nhận được mũi kiếm sắc bén lạnh ngắt, lập tức cổ nổi lên một tầng da gà.
Ánh mắt của hắn nhìn mặt Tiêu Tứ Lang, tâm lý bách chuyển thiên hồi [1], cuối cùng vô lực nói ra vài chữ: “Ngươi nghe ta giải thích!”
[1] trăm lần nghĩ ngợi
Tiêu Tứ Lang lạnh lùng nói: “Có gì giải thích? Ngươi sớm chết rồi!”
Dứt lời liền muốn động thủ, Nhâm Hoài Phong vội vã hô: “Chờ một chút, Tiêu Tứ Lang, dùng sự thông minh tài trí của ngươi, lẽ nào không đoán được ta chỉ là một cái kẻ thế mạng sao?”
Tiêu Tứ Lang quả nhiên dừng tay, khinh bỉ nhìn Nhâm Hoài Phong: “Kẻ thế mạng? Ngươi thật sự nghĩ mình có cơ hội giải vây! Vậy ta ngược lại muốn nghe một chút, ngươi có thể xảo biện đến mức nào?”
Nhâm Hoài Phong thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lý tâm tư, ngay sau đó nói: “Muốn hại Tuyên Ninh Hầu phủ Tiêu gia ngươi, cũng không phải Nhâm Hoài Phong ta, mà là một người khác! Ta không hiểu thế cuộc trong triều, nhưng nhiều ít cũng nghe phụ thân ta đề cập tới một câu nửa câu. Tiêu gia Tam tử vì sao mất sớm, Tiêu Ngũ tiểu thư vì sao thể yếu nhiều bệnh, Tiêu gia Trưởng tử vì sao chết trận, Tiêu gia vì sao dòng dõi đơn bạc, nhưng ngươi vì sao nhiều năm chưa lập gia đình, những chuyện này chắc chắn tâm lý người Tiêu gia các ngươi đều nắm chắc. Phụng An Bá phủ ta cũng là võ tướng thế gia, dùng chiến công lớn lao thu được nửa cuộc đời vinh hoa, dù không sánh được gốc gác lâu đời của Tiêu gia, nhưng ít nhiều gì cũng đã gặp qua vài chuyện dơ bẩn.
Theo như lời ngươi nói, ta nếu như yêu thích Tiêu Ngũ tiểu thư, tất nhiên ngóng trông nàng tốt, sao hại nàng rơi xuống nước? Ta nếu không yêu thích Tiêu Ngũ tiểu thư, càng không để ý tới nàng, về tình về lý ta đều không có lý do hại nàng, chân chính muốn hại nàng, dĩ nhiên là người không ưa Tuyên Ninh Hầu phủ các ngươi! Còn điểm nữa, chuyện của Tiêu Đại phu nhân càng rõ ràng hơn, đoạn dòng dõi Tiêu gia ngươi, là chuyện một tay ăn chơi như ta toàn tâm toàn ý muốn làm sao? Chuyện này rõ ràng là một âm mưu thiết kế tỉ mỉ, nhằm vào nhóm người của Tiêu gia ngươi, ngẫm lại bọn họ làm vậy biểu thị cái gì mới hợp lý! Ta bất quá chỉ là một phế vật cõng lấy vinh quang ăn uống chơi gái đánh cược từ đời nảo đời nào thôi, nào có nhiều suy nghĩ như vậy? Tiêu Tứ công tử, ngươi nói đúng không?”
Tiêu Tứ Lang thân là nam chủ quyển sách, có mấy lời nghe một điểm liền rõ ràng, kết hợp manh mối Đại ca Tiêu Diên Đình chết trận hắn tra được, rất dễ dàng bị lời nói của Nhâm Hoài Phong đánh động.
Nhưng hắn không chịu thừa nhận, chỉ nói: “Xảo ngôn lệnh sắc [2]! Nói tới nói lui, đều là phí lời thôi. Ngươi không hiểu tại sao đi thưởng hà là sự thực, ngươi cùng Minh Tú song song rơi xuống nước cũng là sự thật, thời điểm phát sinh những chuyện này, chỉ có một mình ngươi ở đây, cũng là sự thật, những thứ này đều là sự thực, ngươi có lời gì để bàn?”
[2] lời nói khéo léo, vẻ mặt hiền lành
Nhâm Hoài Phong thấy Tiêu Tứ Lang khó chơi, trong lòng thở dài một hơi, hắn nghĩ nát óc suy nghĩ toàn bộ nội dung vở kịch, cuối cùng nói: “Ta đích xác không có lời nào để bàn, nếu như ngươi không muốn ta nói gì, ta chỉ có thể nói, đề phòng Thận Quận Vương phủ mới là điều ngươi nên làm.”
Vừa dứt lời, cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng Tiêu Diên Lễ quát lớn: “Tứ đệ, ngươi đang làm gì? Còn không mau bỏ kiếm xuống!”
Tiêu Diên Lễ vội vã đến, tay không cướp đi kiếm trong tay Tiêu Tứ Lang, Tiêu Tứ Lang còn đang bị lời Nhâm Hoài Phong nói khiếp sợ, có chút trì hoãn đến thất thần.
Tiêu Diên Lễ ra hiệu hai thị vệ, đưa Tiêu Tứ Lang ra ngoài.
Sau đó đối với Nhâm Hoài Phong nhận lỗi: “Nhâm Tam công tử, đệ đệ nóng nảy, mạo phạm ngươi, xin hãy tha lỗi.”
Nhâm Hoài Phong lắc đầu một cái: “Là ta quá nóng lòng mới đúng, Tiêu Nhị công tử, vừa nãy ta nói với Tứ đệ ngươi, chắc chắn ngươi cũng nghe thấy?”
Tiêu Diên Lễ ngây ra chốc lát.
Hắn sở dĩ đúng lúc đánh gãy Tiêu Tứ Lang, chính vì nghe được ít lời không nên nói ra.
Giờ khắc này thấy Nhâm Hoài Phong hai mắt bằng phẳng nhìn hắn, tâm lý hắn dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, dường như trước đây từng nhìn thấy, nghe nói Nhâm Hoài Phong trước nay đều giả vờ khờ khạo, Nhâm Tam công tử chân chính, là ẩn giấu danh tiếng thông tuệ hơn người.
Nhâm Hoài Phong không đợi Tiêu Diên Lễ trả lời, trực tiếp nói: “Ta nói đều là thật, còn chân tướng từ đâu mà đến, bất tiện cho biết. Thói đời có người muốn trời đất xoay vần, tất phải trừ hết cây định hải thần châm [3] Tiêu gia ngươi, kính xin Tiêu Nhị công tử tự thân bảo trọng.”
[3] cây châm trấn hải, như gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.
Nhâm Hoài Phong ra ngoài, đi tới cửa, bị Tiêu Diên Lễ gọi lại.
Tiêu Diên Lễ tới gần nói: “Nhâm Tam công tử, lời nói như vậy không thể dễ dàng nói ra miệng, Nhâm lão Bá gia nếu đã đem hết toàn lực giúp ngươi che giấu không ai đếm xỉa đến, ngươi vì sao còn nói cho ta lời này?”
Nhâm Hoài Phong cười khổ nói: “Ta cũng không biết ngày hôm nay vì sao đi tới hội thưởng hà, ban đầu ta không định đi, lòng ta rõ ràng nhất, cái chết của lệnh huynh ý vị thế nào, nhưng ta vẫn đi.”
Nhâm Hoài Phong quay đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lại thâm trầm chuyên chú nhìn Tiêu Diên Lễ.
Hắn chậm rãi nói: “Có câu nói gọi là, tình không biết mà sinh, càng tiếp tục càng sâu đậm, không biết Tiêu Nhị công tử nghe nói qua chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT