Nhâm Hoài Phong ở trong phủ mấy ngày, thực sự bị thiếp thị của nguyên thân huyên náo đến đau đầu, hắn lặng lẽ đi hỏi lão quản gia, trong phủ này nữ nhân có hai mươi ba người, còn thứ tử thứ nữ cũng có mười ba đứa.
Mẹ, sao hắn có thể sinh nhiều như vậy!
Nhâm Hoài Phong hoài nghi mình sau này không nuôi nổi, nếu không nhờ phụ thân tích góp gia tài bạc triệu, sợ là Bá phủ không qua nổi mấy năm sẽ sụp đổ.
Đến lúc đó đầu đường cuối ngõ đồn đại, Nhâm Tam tiểu tử phá của kia, đẻ nhiều không nuôi được, đáng đời nhà tan người mất.
Ý thức được gian nan khổ cực như vậy, Nhâm Hoài Phong hỏi lão quản gia các khoản thu của Bá phủ, lão quản gia cả kinh hỏi Nhâm Hoài Phong có phải muốn lấy ra đốt.
Nhâm Hoài Phong biểu thị, ngươi vẫn không tin ta?
Lão quản gia trả lời một câu, tiểu Bá gia, ngươi tới bây giờ đều xem không hiểu sổ sách mà.
Nhâm Hoài Phong lúc này mới nhớ, bản thân từ nhỏ đến lớn toán học cũng không tốt, không chắc sau đó làm ra trò cười gì cho thiên hạ, lúc đó mới thật mất mặt.
Đơn giản hắn muốn xem các khoản, hỏi sản nghiệp trong nhà đất ruộng có cái nào, đại khái rõ số lượng, lúc này mới hơi hơi yên tâm chút.
Lão quản gia tâm lý sinh nghi, liên tục dặn Nhâm Hoài Phong tuyệt đối đừng lấy bạc đi đánh cược lung tung.
Hắn còn nói, tiểu Bá gia vận khí ngươi không tốt, đánh cược ắt thua.
Cái này Nhâm Hoài Phong có ấn tượng, trong nguyên văn tiểu thuyết có nam chủ vì giáo huấn nguyên thân, sắp đặt để nguyên thân đánh cược đến táng gia bại sản, cuối cùng nguyên thân bất đắc dĩ bí quá hóa liều, đáp ứng thuyền tạo phản, rơi vào kết cục không được chết tử tế.
Nghĩ tới kết cục này, Nhâm Hoài Phong sợ hãi, vội vàng hỏi lão quản gia: “Hôn nhân Nhâm gia hủy chưa? Nhanh hủy đi, ta chốc lát cũng không chờ được.”
Lão quản gia nguyên bản còn cảm khái tiểu Bá gia trải qua nỗi đau mất phụ thân, hẳn là hiểu chuyện chút, bây giờ vừa nhìn Nhâm Hoài Phong lo lắng giục như vậy, tâm lý không khỏi đánh cái dấu hỏi.
Lúc trước lão Bá gia muốn vì Thế tử đính hôn, tâm tư muốn thú dâu về quản giáo nghịch tử, thỏa thuận cùng trưởng nữ Đông phủ, cũng vì gần đây nữ tử kia truyền ra chút danh tiếng mạnh mẽ, hẳn sẽ thành đương gia chủ mẫu lợi hại.
Tiểu Bá gia sốt ruột đến hoảng loạn muốn từ hôn, chắc là không muốn bị thê tử tương lai quản giáo, chưa bao giờ phụ sự phó thác của lão Bá gia vì muốn tốt cho tiểu Bá gia, lão quản gia không nghĩ sẽ hủy hôn sự này.
“Tiểu Bá gia, Đông gia Tam tiểu thư kia ôn lương thục đức, thật sự là hiền thê lương mẫu tốt nhất, ngươi nên cân nhắc một chút.”
Cân nhắc cái rắm! Nhâm Hoài Phong liếc lão quản gia một cái, hạ giọng: “Ta thú ai cũng sẽ không thú Đông gia nữ, lão quản gia việc này ta quyết định, ngươi nếu không đi từ hôn, ta tự mình tới cửa.”
Lão quản gia còn muốn khuyên bảo một phen, nhưng Nhâm Hoài Phong một khắc cũng không chờ được, gọi gã sai vặt thiếp thân: “Trư Mao, lấy xe, chúng ta đi Đông phủ.”
Lão quản gia không ngăn được, không thể làm gì khác ngoài chuẩn bị bái thiếp [1] cho Nhâm Hoài Phong và đồ vật đính hôn của gia đình nhà gái, cũng tha thiết dặn, nhất định phải theo lễ nghi, chớ mạo phạm Đông lão gia cùng Đông gia tiểu thư.
[1] kiểu công văn cuộn trong thời xưa, tới bái kiến
Nhâm Hoài Phong từng cái đáp ứng, lòng nói lão tử ôm cái đùi lớn cũng không kịp, nào dám đuổi tới tìm đường chết!
Đông phủ lão gia hôm nay hưu mộc [2], bái thiếp Nhâm Hoài Phong vừa gửi đi, được người đưa tới tiền viện thư phòng Đông phủ, vừa vào cửa trước lơ đãng phát hiện có một nữ tử trốn sau góc tường trong rừng trúc, lộ ra chút góc áo.
[2] nghỉ ở nhà, chắc vậy
Hắn ngưng thần nghĩ, lẽ nào mở hack trong truyền thuyết, to gan chạy loạn trong phủ hẳn là nữ chủ Đông Tích Thu?
Nàng ở đây làm gì? Hay muốn đến hỏi thăm mục đích mình đến đây hôm nay? Cũng không đúng, dù sao nữ chủ sau khi sống lại mở ra thông minh, thu phục nhiều nha hoàn tâm phúc, tuyệt sẽ không đích thân đến đây làm cái chuyện cỏn con mà khiến người lên án này.
Tiền viện là nơi các nam nhân lui tới, vạn nhất bị phát hiện, lại bị người có tâm lợi dụng, chính là giậu đổ bìm leo. Nữ chủ tuyệt đối sẽ không làm như thế, vậy nàng sở dĩ đến nơi này, là bởi vì…
Nhâm Hoài Phong trong chớp mắt nhớ tới, trong nguyên văn viết qua Đông gia có Nhị tiểu thư, cùng môn sinh Đông lão gia đắc ý lén lút tư tình, hai người trong hậu viện ẩn núp hẹn hò. Không ngờ kế mẫu nữ chủ, cho là Đông Tích Thu cùng người kia có quan hệ, lợi dụng lý do trong nhà có trộm mất đồ, trắng trợn tìm kiếm sân sau, huyên náo náo loạn. Nữ chủ giúp Nhị tỷ tỷ, phát huy tinh thần hiến thân, thay đôi uyên ương số khổ dẫn dụ hỏa lực kế mẫu, một đường chạy trốn trốn đến trong này.
Sau rừng trúc kia, có cửa nhỏ thông với sân sau, lúc đó truy binh kế mẫu đến quá nhanh, nàng không nghĩ nhiều, kết quả lại đến tiền viện thư phòng. Nhưng kế mẫu vì không bắt được người, không có bằng chứng nên đành phải thôi. Sau việc này, tình cảm nữ chủ cùng Nhị tỷ tỷ càng sâu đậm hơn, hai người đồng tâm hiệp lực, chỉnh mẹ con kế mẫu có nỗi khổ không nói được, cuối cùng kế mẫu bị Đông lão gia chán ghét, cả đời tu tại phật đường, nửa đời sau trải qua cực kỳ thê lương.
Chuyện hữu kinh vô hiểm [3] này, còn giúp nữ chủ lung lạc lòng người, chỉ là có một vấn đề. Đông Tích Thu bây giờ trốn ở kia, không thể bị người phát hiện, nếu không sẽ thành dã tràng xe cát. Cho nên, nàng hiện tại cần có người trợ giúp gấp, nếu mình giúp nàng việc này, chẳng phải là có thể tăng cường độ thiện cảm?
[3] Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm
Nhâm Hoài Phong cẩn trọng nghĩ, tâm lý tính toán chín chín tám mốt lần. Lại không phát hiện trong thư phòng ngoài Đông gia lão gia, còn có một thanh niên ngọc thụ lâm phong, nam tử ôn lương cung kiệm [4], trong lúc phất tay đều là phong độ thế gia quý tộc.
[4] tính cách ôn hòa, thiện lương, cung kính, khiêm nhường
Đợi lúc Nhâm Hoài Phong chú ý tới, hai mắt liền nhìn đến ngây dại.
Cho tới khi Đông lão gia mở miệng: “Nhâm tiểu Bá gia, hôm nay đến đây không biết có chuyện gì?”
Nguyên bản hai nhà thành thân, Đông lão gia ứng đối Nhâm Hoài Phong thân cận một ít mới phải, nhưng Đông lão gia phi thường bất mãn danh tiếng phong lưu của nguyên thân ở bên ngoài, tuy rằng nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhi của mình, không khỏi vẫn có chút tức giận.
Nhâm Hoài Phong hướng Đông lão gia hành lễ, lại hỏi thanh niên bên cạnh là người phương nào.
Đông lão gia liền giới thiệu: “Vị này chính là điệt nữ tế [5] lão phu, Tuyên Ninh hầu phủ Tiêu Nhị công tử. Nhâm tiểu Bá gia có lời gì, nói thẳng không sao.”
[5] cháu rể
Thanh niên cũng hành lễ với Nhâm Hoài Phong: “Tại hạ Tiêu Diên Lễ.”
Âm thanh cất ra, đặc biệt êm tai.
Nhâm Hoài Phong không nghĩ ra từ hình dung, chỉ cảm thấy người trước mắt này không gì sánh được, hoàn toàn bị hắn hấp dẫn. Thậm chí quên luôn, việc trí mệnh nhất là nguyên thân từng đắc tội Tuyên Ninh hầu phủ này.
Chỉ thấy Tiêu Diên Lễ trên mặt mang ý cười nhạt, hắn liền quên mất chính mình là ai.
Sắc đẹp dọa người, chỉ đến như thế.
Nhâm Hoài Phong sửng sốt nửa ngày, hướng Tiêu Diên Lễ chắp tay, sau đó nói với Đông lão gia: “Đều là người một nhà, vãn bối liền không cần bận tâm. Đông lão gia, vãn bối lần này đến đây, là vì từ hôn.”
“Từ hôn?” Đông lão gia trước tiên kinh sợ sau phẫn nộ, “Ngươi muốn từ hôn?”
Tiêu Diên Lễ cũng giật mình không nhẹ, hắn biết bây giờ Nhâm lão Bá gia qua đời, Nhâm Thế tử là hạng phá gia chi tử, Phụng An Bá phủ từ nay về sau sẽ xuống dốc không phanh. Nếu như cùng Đông gia kết thân, ngược lại coi như trợ lực, lúc này không sợ Đông gia từ hôn, ngược lại chủ động từ hôn. Nhâm Thế tử này thật ngu dại đến vậy hay sao?
Nhâm Hoài Phong không hề ngu dại, hắn kiên định nói: “Đông lão gia, vãn bối thật muốn từ hôn.”
Đông lão gia cả giận nói: “Nhâm Hoài Phong, ngươi ghét bỏ nữ nhi nhà ta sao?”
Nhâm Hoài Phong vội vàng nói: “Vãn bối không dám, vãn bối bất quá là không muốn làm trễ nãi Đông tiểu thư. Đông lão gia, xin ngài bớt giận, mà nghe vãn bối một lời.”
Đông lão gia hừ lạnh nói: “Ta xem ngươi có thể nói ra trò gian gì!”
Nhâm Hoài Phong áy náy cười cười: “Phụ thân vãn bối vừa qua đời, vãn bối muốn vì phụ thân giữ đạo hiếu, không thể tiếp tục hôn sự này. Đông tiểu thư hiền lương thục đức, thật là hiền thê lương mẫu tốt nhất, vãn bối có lí nào lại từ chối? Chỉ là Đông tiểu thư đang hoa niên [6], nếu như cùng vãn bối kết thân, chẳng lẽ phải chờ ba năm? Vãn bối không đành lòng làm lỡ Đông tiểu thư, kính xin Đông lão gia thứ lỗi.”
[6] tuổi đẹp nhất trong đời người
Đông lão gia nghe vậy, tức giận tiêu phân nửa, nhưng bị nhà trai từ hôn khác nào ném mặt mũi, không khỏi còn không cao hứng.
Nhâm Hoài Phong nhìn sắc mặt Đông lão gia một chút, lúc này lại nói: “Vãn bối hôm nay đến đây, vẫn chưa tuyên bố ra ngoài, chỉ muốn cùng Đông lão gia thương nghị, nếu Đông lão gia đồng ý, có thể thỉnh Đông gia tới cửa từ hôn.”
Đây coi như bảo toàn mặt mũi nhà gái, nhưng tâm lý Đông lão gia không hiểu sao vẫn cảm thấy không thoải mái, hắn tinh tế quan sát Nhâm Hoài Phong, đột nhiên cảm thấy không đúng ở đâu. Tiểu tử này xưa nay không phải đồ vật, sao có thể nói năng đường hoàng như vậy? Hẳn muốn lừa gạt hắn?
Lúc này cả giận nói: “Tiểu tử ngươi đến tột cùng đang đùa tâm tư gì? Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh, lời mai mối, là chuyện tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi nói hủy liền hủy sao?”
Một tiếng này rống dọa Nhâm Hoài Phong tim run lên ba cái, suýt ngã lăn ra đất.
Mẹ, lão tử đã nói đến mức này phân thượng, ngươi còn không hủy? Chẳng phải vì nữ nhi ngươi thân sinh cân nhắc qua sao? Chẳng trách nàng hận ngươi thấu xương!
“Đông lão gia, vãn bối không có ác tâm, quả thật vãn bối từng ở trước linh thể phụ thân lập lời thề, từ nay về sau tránh nữ sắc, không thú thê không sinh tử, chuộc lại mọi tội lỗi vãn bối gây ra.”
Nhâm Hoài Phong cuống quá nói dối, dọa chính mình cũng sợ.
Hắn cung kính hướng Đông lão gia cúi một cái, rồi hướng Tiêu Diên Lễ cúi một cái, “Tiêu Nhị công tử, việc của lệnh muội, ta vô cùng áy náy, ta sẽ chép một trăm quyển kinh thư tặng Linh Quang tự ngoài thành, vì lệnh muội cầu phúc.”
Tiêu Diên Lễ vội vàng nói: “Nhâm tiểu Bá gia không cần như vậy, gia muội ngày đó chỉ là chịu kinh hách, bây giờ ở nhà an dưỡng nhiều ngày, cũng không lo ngại.”
Nhâm Hoài Phong lắc lắc đầu, kiên định nói: “Xin cho ta một cơ hội chuộc tội.”
Tiêu Diên Lễ ngạc nhiên, nhất thời nói không ra lời.
Qua việc này, hai người trước sau cáo từ Đông lão gia, sau khi ra cửa lại cùng chung đường.
Tiêu Diên Lễ chi lan ngọc thụ [7], là một nhân tài, cùng Nhâm Hoài Phong đồng hành, cao hơn nửa cái đầu, trên người trước sau mang theo một luồng khí tức trơn bóng như ngọc, khiến người như gió xuân ấm áp.
[7] con em tài giỏi, ưu tú
Nhâm Hoài Phong muốn nói vài câu rút ngắn quan hệ, đột nhiên nghe góc tường rừng trúc có tiếng động rất nhỏ, hắn sững sờ một chút, mới nhớ tới nữ chủ còn đang trốn ở nơi đó.
Nghĩ đến vừa nãy có hạ nhân bưng trà dâng nước lui tới, Đông Tích Thu cũng không tìm được cơ hội rời đi, lúc này hẳn là đứng chân tê không cẩn thận phát ra tiếng, hoặc là thấy Tiêu Diên Lễ đi ra, cố ý kinh động hắn.
Không quản loại tình huống nào, Nhâm Hoài Phong đều dự định thò một chân vào.
Dù sao trong nguyên văn tiểu thuyết, Đông Tích Thu quả thật đã cầu viện Tiêu Diên Lễ.
Cũng chính lần này gặp mặt, khiến Tiêu Diên Lễ đối với tiểu di tử [8] sinh ra một ít tâm tư khác, sau đó tâm tư này chậm rãi lên men, cuối cùng tình căn thâm chủng, trở thành nam nhân bé ngoan sau lưng nữ chủ.
[8] em gái vợ
Yêu tha thiết cũng không dám nói rõ, chỉ có thể làm nam thứ si tình lặng yên bảo vệ.
Nhâm Hoài Phong chỉ tưởng tượng thôi, cũng cảm thấy được đau lòng. Bất quá việc này không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn, hắn chỉ muốn có thể gây hảo cảm với nữ chủ là đủ.
“Tiêu Nhị công tử, rừng trúc kia tựa hồ có người?”
Tiêu Diên Lễ dừng chân lại, vì cẩn thận, vẫn chưa lập tức tiến lên.
Nhâm Hoài Phong lại không nhìn này đó, tiến lên đi mấy bước, người kia nghe tiếng bước chân, không thể không hiện thân.
“Đại tỷ phu [9], là ta, Tích Thu.” Tiểu cô nương ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, trông thật thiên chân khả ái, âm thanh cũng giòn giòn.
[9] anh rể
Nàng nhìn thấy Nhâm Hoài Phong, bản năng chợt lóe một tia chán ghét, sau đó giả vờ như thường, chờ Tiêu Diên Lễ đến gần, liền đối Nhâm Hoài Phong sinh ra một tia khiếp ý.
Nhâm Hoài Phong nhìn trong mắt, không thể không vì tâm cơ nữ chủ cùng kỹ năng diễn xuất thuyết phục.
Bất quá hắn không chờ Tiêu Diên Lễ nói chuyện, vừa lùi về sau nửa bước, vừa xưng: “Đông Tam tiểu thư, thất lễ. Không ngờ ngươi lại ở sau rừng trúc sau, nguyên tưởng kẻ nào lén lút, nếu có mạo phạm, xin hãy tha lỗi.”
Đông Tích Thu nghe nói như thế, cực kỳ kinh ngạc. Nàng cơ bản không nghĩ tới, có một ngày Nhâm Hoài Phong như biến thành người khác, trong lòng cũng sinh nghi hoặc.
Tiêu Diên Lễ nhìn thấy Đông Tích Thu, trong mắt quả nhiên chợt lóe một tia kinh diễm, nữ chủ không hổ là nữ chủ, Nhâm Hoài Phong cũng cảm thấy, nàng là cô gái xinh đẹp thứ hai trong sách, không có người thứ nhất.
“Tam tiểu thư có chuyện gì?”
Đông Tích Thu trấn định thần sắc, thấy chung quanh không có người khác, ngoại trừ kẻ làm người ta ghét Nhâm Hoài Phong.
Nàng liền mở miệng: “Việc này nói rất dài dòng, kính xin đại tỷ phu giúp ta, ta không thể bị những người khác nhìn thấy.”
Tiêu Diên Lễ gật gật đầu, Nhâm Hoài Phong biết điều mà không nói lời nào.
Đúng lúc này, ngoài sân có người tới.
Tiêu Diên Lễ vội vàng xoay người, che Đông Tích Thu lại, hắn thân hình cao lớn, thừa sức che chắn nữ chủ.
Người kia thấy Tiêu Diên Lễ, hưng phấn dị thường, vừa chạy tới, vừa gọi: “Đại tỷ phu, ngươi còn chưa đi.”
Tiêu Diên Lễ gật gật đầu, liếc mắt nhìn Nhâm Hoài Phong, mặt không đổi sắc nói dối: “Ta cùng với Nhâm tiểu Bá gia có lời muốn nói, Mẫn Chi là đang đi hỏi Đông lão gia học vấn.”
Đông Mẫn Chi ngẩng khuôn mặt tươi cười, lanh lảnh trả lời: “Đúng vậy.”
Tiêu Diên Lễ tán thưởng nói: “Ngươi bỏ công đọc sách như vậy, ngày sau tất thành tài.”
Đông Mẫn Chi ngượng ngùng cười cười: “Vị này chính là Tam tỷ phu tương lai của ta?”
Nhâm Hoài Phong vội vàng nói: “Đông công tử đừng nói bậy, danh tiết của tỷ tỷ ngươi quan trọng.”
Đông Mẫn Chi nghi ngờ chốc lát, vẫn đáp ứng.
Tiêu Diên Lễ nói: “Đại tỷ tỷ ngươi thân thể không tốt, nếu rảnh rỗi, đi Tuyên Ninh hầu phủ thăm nàng một chút.”
Đông Mẫn Chi lộ ra vẻ ảm đạm, “Đại tỷ tỷ thân thể, là không lành được?”
Tiêu Diên Lễ thở dài một hơi, vẫn chưa trả lời.
Trước khi rời đi Đông phủ, Tiêu Diên Lễ lại đem lời vừa dặn Đông Mẫn Chi, nói một lần cho Đông Tích Thu.
Đông Tích Thu biểu thị ít ngày nữa liền theo tổ mẫu đến nhà, Tiêu Diên Lễ nghe vậy cũng gật gật đầu.
Tại cửa Đông phủ, Nhâm Hoài Phong cùng Tiêu Diên Lễ nói lời từ biệt, cũng báo cho Tiêu Diên Lễ chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không để lộ nửa câu.
Tiêu Diên Lễ nghe xong, lộ vẻ tươi cười: “Nhâm Tam công tử, tựa hồ cùng ngày xưa không giống nhau lắm.”
Nụ cười kia sáng loáng đẹp mắt, Nhâm Hoài Phong cảm thấy tựa như chao đảo.
Không khỏi rùng mình, bức bách chính mình không nên nhìn ngây dại, cũng làm ra thần sắc đau buồn: “Nỗi đau mất sinh phụ, đau thấu tim gan.”
Tiêu Diên Lễ run lên chốc lát, thở dài nói: “Nhâm Tam công tử, mong nén bi thương.”
Nhâm Hoài Phong không ngờ Tiêu Diên Lễ có tình có nghĩa không màng hiềm khích lúc trước như vậy, tâm lý không khỏi sinh ra chút hổ thẹn, hắn không nên lừa gạt người này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT