Edit: Thỏ

Tôi ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đó trên người tôi sờ tới sờ lui. Tôi mất kiên nhẫn vỗ tay xuống: “Sư phụ, trên người con không có tiền, đừng sờ nữa.” Tôi bĩu môi thì thào nói, sau đó trở mình, ôm chặt lấy chiếc gối bên cạnh.

Vốn đang ngủ say, tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu tỏa nhiệt, trong người dường như có một ngọn đuốc thiêu nóng bàn chân tôi. Đây là mơ thấy Hỏa Diệm Sơn à? Tôi cau mày nghĩ, chỉ cảm thấy cả người bực bội mất tập trung. Vứt cái gối đang ôm ra ngoài, kéo kéo cổ áo nhưng không cởi được. Tôi nhắm đôi mắt, mơ màng kêu: “Cái y phục giẻ rách gì thế này, nóng chết ông mất.”

Vừa mới nói xong, tôi cảm nhận một đôi tay lạnh băng giúp tôi mở cổ áo, cũng tốt bụng thay quần áo cho tôi.

“Cám ơn.” Tôi hài lòng nhếch mép.

Tuy rằng thoát y nhưng tôi vẫn thấy nóng bức, trên trán toàn là mồ hôi, cơ thể cũng vô cùng bức rức. Rốt cuộc trong cơn nửa tỉnh nửa mê, một thứ toát ra hơi lạnh bỗng nhiên đến gần tôi, không hề nghĩ ngợi tôi bèn ba chân bốn cẳng ôm lấy thứ lạnh lẽo tốt lành ấy, thoải mái đến rên rỉ thành tiếng.

Da thịt trần trụi dính sát thứ lành lạnh kia, xúc cảm dễ chịu khiến đầu ngón chân tôi như mở rộng. Tay tôi sờ soạng trên vật đó, rờ mó một hồi tôi thấy có gì đó sai sai, cái này hình như là con người thì phải? Tôi cả kinh trong lòng, đương không biết là thực hay mơ? Nếu là giấc mơ, đây tuyệt đối là mộng xuân rồi! Tôi vui như mở cờ trong bụng, từ ngày Lão đầu đem tôi đi vẽ tranh, lấy việc công làm việc tư thì tôi chưa từng nằm mộng xuân nữa.

Nghĩ tới đây, tôi kích động sờ mông cô em đó. Mẹ nó chứ, nuột nà! Đây tuyệt đối chính là chân mệnh thiên nữ của Khúc Tiểu Duẫn! Tôi kích động ôm chặt lấy tiên nữ trong giấc mơ, không ngừng trên người em quấy rối.

Tiên nữ cũng quyến luyến tôi, cũng sờ nắn thân thể rồi thi thoảng tôi được em hôn lên môi, lên trán. Tôi có chút bất mãn giục em: “Nhanh lên, nhanh lên, không thôi anh sắp tỉnh đó.” Tôi gấp đến nỗi nói toạc móng heo, chỉ e lão đầu trở về đánh thức tôi thì khốn.

Tôi ngửa cổ đợi tiên nữ nửa ngày, cuối cùng bị một chưởng ngàn cân đánh vào mặt, tôi giật mình, vội mở hai mắt ra. Lão đầu ngậm tẩu thuốc đứng trước giường nheo mắt nhìn tôi: “Sáng sớm thả dê hả?”

Tôi cúi đầu nhìn bản thân, váy cưới đỏ thẫm không biết đã bị tôi cởi rồi nhét nơi nào, bên trong hoàn toàn trần trụi, lồng ngực lộ ra; tóc tai cũng bù xù như tổ quạ, tôi xấu hổ gầm vào mặt lão: “Ai cho lão đánh con, mộng xuân của con đều bị lão đuổi mất!”

Sư phụ nhìn tôi nửa buổi, bỗng nhếch miệng cười: “Mộng xuân sao? Khà khà, vẫn là tuổi trẻ. Xem ra hôm qua đã động phòng rồi.”

Tôi tức giận lườm lão: “Động phòng gì chứ, ông đây tối qua nào là cõng xác chết, nào là đào huyệt mộ, mệt như một con chó, trở về đã ngủ lăn quay. Cùng quỷ động phòng chắc?”

“Đúng, chính là cùng quỷ động phòng.”

Tôi sững sờ, trong lòng lộp bộp một tiếng: “Lão đầu, sáng sớm lão đã uống nhiều rồi?”

Lời còn chưa nói hết liền bị sư phụ đánh gãy: “Ầy, lẽ nào tối hôm qua một mình mi chơi vén khăn voan?”

“Cái gì cơ, khăn voan kia con đã sớm chôn dưới đất.” Vừa dứt lời, tôi vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy mảnh khăn trùm đầu cô dâu vốn phải là che trên mặt Trần đại thiếu giờ khắc này đang lẳng lặng nằm bên gối của tôi.

Nháy mắt lông tơ dựng đứng, tôi trỏ vào khăn voan, run lập cập hỏi: “Sư phụ, đây là tình huống gì?”

Lão đầu rít một hơi thuốc: “Mi kết hôn thì phải động phòng, ngốc quá đi.”

Tôi muốn hô to nhưng không dám, chỉ có thể thì thào trong cổ họng: “Con động phòng với ai? Với quỷ chắc?”

“Đúng đó, mi thành thân với quỷ mà.”

Tôi dùng hai tay ôm chặt ngực: “Lão đừng làm con sợ! Sư phụ, con nhát gan!”

Lão đầu hừ một tiếng: “Dọa mi làm gì, Tiểu Duẫn, mi vẫn nên sớm thích ứng đi, chuyện như này về sau không tránh khỏi.”

Tôi nghe xong máu dồn lên lão, một bước vọt tới trước mặt lão đầu, thộp lấy cổ áo lão, gào to: “Lão già lừa đảo! Lão từng nói hắn không thể làm gì với con mà?”

“Ài ái ai, Tiểu Duẫn ngoan, đừng kích động, chuyện gì cũng phải từ từ. Gia thế của Trần đại thiếu vừa tốt lại vừa ngon cơm, nếu hắn không chết bất đắc kỳ tử thì nào tới lượt mi làm vợ người ta. Mi nghĩ thoáng một chút, chúng ta cũng không chịu thiệt.”

“Ôi cái đệch! Lão đầu, lão dám nói mấy lời này bộ không sợ thiên lôi dòm ngó hả?” Tôi kéo cổ tay sư phụ, dùng sức lay lay lão.

Hai tay lão giơ lên trời, thân thể co rụt xuống dưới, cả người trong nháy mắt trượt dần khỏi tay tôi, chớp mắt đã chạy ra phía cửa.

“Khà khà, ngược lại mi cũng trốn không thoát, nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi đi mua điểm tâm cho sư phụ. Ta muốn uống sữa đậu nành ở nhà bà Trần và gặm bánh quẩy ở phố Đông.” Nói xong sư phụ xỏ giày vào và bốc hơi như một làn khói.

“Lão già lừa lão, ăn bánh đi!!!”

Tôi tức muốn nổ phổi, hướng về phía cửa rống một tiếng, sau đó có chút hoảng hốt liếc nhìn bài vị của Trần đại thiếu, lại nhìn sang khăn voan trên giường, toàn thân hơi giật giật. Tôi cầm lấy khăn hỉ kia vo tròn ném xuống gầm giường, sau đó chui đầu vào trong chăn. Giời ơi, tiên nữ mông to của ông, ông đây mười năm thủ tiết, giờ mất ráo! [1]

Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com



Ăn xong điểm tâm, sư phụ vừa ngồi một bên xỉa răng, vừa nói: “Mỗi ngày ba bữa phải thắp nhang cho vị kia của mi, sau đó mi mới ăn, đây là quy tắc. Mỗi tháng đến Rằm mi phải giết con gà, tưới máu cho hắn. Việc này liên quan đến dòng dõi và tính mạng mi, đừng quên.”

Tôi tức giận gầm một tiếng: “Con quên thì đã sao?”

“Quên thì lấy máu mi tế cho hắn đi.”

“Sư phụ giỡn chắc?” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười.

“Ai nói đùa mi, hắn là ác quỷ, tuy rằng có sinh tử kết hôn khế với mi rồi nhưng mỗi tháng nhất định phải thấy máu, bằng không sẽ nổi điên lên, gặp thằng nào hắn xào thằng đó, kể cả mẹ hắn cũng có thể bẻ cổ răng rắc như đồ ăn, mi tự suy ngẫm đi.” Lão đầu liếc tôi trắng mắt, tiếp tục xỉa răng.

Tôi chỉ cảm thấy đầu đau sắp nứt, tâm trạng quá mệt mỏi.

Trở về phòng, tôi cung kính châm ba nén nhang cắm vào lư hương, mời gọi: “Trần đại thiếu, ăn cơm nè.”

“Sau này tôi sẽ thắp nhang mời anh ăn cơm, mỗi khi tới Rằm sẽ cúng anh con gà, anh tuyệt đối đừng ăn thịt tôi.” Tôi chắp hai tay trước ngực hướng về phía bài vị bái bái, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm.

“Tiểu Duẫn, sư phụ ra ngoài uống rượu đây, mi ở nhà trông cửa.” Ngoài cửa vang lên âm thanh của sư phụ.

Tôi ‘Ừ’ một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa.

Thắp nhang cho y xong, tôi cũng chuẩn bị ra sân chẻ củi. Mới vừa bước tới cửa, bỗng tôi rùng mình, chợt cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống. Căn phòng vốn sáng trưng cũng trở thành một mảng đen kịt. Tôi vội vàng xoay người, trong phòng tối đến nỗi đưa tay cũng không thấy được năm ngón, chỉ có thể nhìn thấy bài vị và chút hương hỏa kia. Tôi nuốt ngụm nước bọt, lùi về sau vài bước đẩy cánh cửa, lại phát hiện cửa không nhúc nhích.

Thôi xong! Tôi sốt vó trong lòng, mồ hôi to như hạt đậu cũng vã trên trán.



[1] Mất ráo: Mất sạch

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play