Chu Trọng Đạo nhắm mắt lại, ngậm lấy môi Hạ Lan Cẩn, nhẹ nhàng trêu đùa hôn môi.

Hạ Lan Cẩn phảng phất cũng động tình, duỗi tay vỗ vỗ hai má Chu Trọng Đạo, thấp giọng nói: “Tiếp theo chơi cái gì?”

Đến buổi trưa, Triệu Cửu Chân tự mình hầu hạ, bưng cơm trưa tiến vào.

Chu Trọng Đạo không muốn uống rượu, uống rượu là vì trợ hứng. Hắn đối Hạ Lan Cẩn hứng thú đầy mình, không cần thêm nữa.

Lúc Triệu Cửu Chân tiến vào, cửa sổ trong phòng đều mở ra, gió lùa vào vô cùng mát mẻ. Chu Trọng Đạo cùng Hạ Lan Cẩn ngồi ở trên giường chơi song lục*. Hai người ném xúc xắc ném đến vui vẻ, quần áo tuy rằng tùy tiện, nhưng cũng còn rất chỉnh tề.

(* Backgammon  hay cờ tào cáo là một trong những board game cổ nhất cho hai người chơi, trong đó những quân được di chuyển theo số súc sắc. Người chơi chiến thắng bằng cách di chuyển tất cả các quân về phía mình – Wiki)

Thấy Triệu Cửu Chân bưng cơm tới,  Chu Trọng Đạo bảo hắn: “Liền đặt ở trên giường đi.”

Triệu Cửu Chân liếc nhìn giường lớn rộng rãi, bên trên thực đã rải ra một giường đồ vật, mấy quyển tập tranh, ngọc đẹp cửu liên hoàn, quân cờ lăn khắp nơi, mấy con dấu cũ tán loạn, bóng cùng đèn lưu ly chất đống ở một góc.

Hai người tựa hồ tại trên giường chơi nửa ngày.

Hắn thoáng dọn dẹp lại một phen, đem cơm trưa bày biện trên bàn ăn: “Điện hạ, cơm trưa chỉ cần như thế này thôi sao?”

Chu Trọng Đạo đang bận tính điểm số, phất tay một cái đuổi hắn đi: “Được rồi được rồi.”

Triệu Cửu Chân bưng tới tất cả đều là chút điểm tâm nước uống, cơm nước cùng đồ ăn mặn đều không có.

Chu Trọng Đạo một bên cầm lấy một nắm gạo nếp, một bên chơi song lục đến vui vẻ. Hạ Lan Cẩn lúc đầu còn không nguyện ý, thấy hắn như vậy, cũng dứt khoát buông ra, cầm cục nước đá ăn.

Chỉ là y so với Chu Trọng Đạo còn văn nhã hơn, ăn một miếng, liền đem cốc nhỏ để ở một bên.

Chu Trọng Đạo cười nói: “Ta khi còn bé lớn lên ở trong cung, vạn vật tự nhiên không thiếu thứ gì, chỉ có quy củ là quá nhiều.”

Hạ Lan Cẩn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Điện hạ bây giờ như vậy, chỉ có thể nói quy củ còn chưa đủ nhiều đâu.”

Chu Trọng Đạo cười nhạo: “Lời này không sai. Ta chịu gò bó, e rằng không bằng một phần mười hoàng huynh.”

Hạ Lan Cẩn rũ mắt, không hé răng.

Chu Trọng Đạo nhìn chằm chằm khuôn mặt y, như muốn nhìn ra một chút động tĩnh gì đó.

“Tại sao không nói chuyện?” Hắn lắc xúc xắc, hỏi Hạ Lan Cẩn.

Hạ Lan Cẩn nói: “Loại tình cảnh này, không dám nhắc tới tiên hoàng.” Y bỗng nhiên nghiêm túc trở lại.

Khiến cho Chu Trọng Đạo có chút ngượng ngùng.

Ở trên giường chơi đủ rồi, huống hồ hai đại nam nhân chỉ ăn điểm tâm làm sao cũng không đủ ăn. Lúc sau vẫn là gọi đào lạnh cùng rau trộn đến ăn.

Hai người lại cùng nhau ngủ trưa chốc lát, chờ sau giờ ngọ mặt trời yếu đi, lén lút chạy đi bơi thuyền. Người phía dưới biết nhất định là không dám để cho Chu Trọng Đạo một mình đi thuyền, dù cho mang theo Hạ Lan Cẩn cũng không được. Nhất định phải hai người chèo thuyền, một số hộ vệ, bên bờ còn phải có thật nhiều tùy tùng. Một mình chèo thuyền ngắm cảnh cũng không được.

Lúc này hắn và Hạ Lan Cẩn hai người ngồi ở bên trong thuyền, mới là thích ý.

Hoa sen nở thật vừa lúc. Bọn họ hướng lá sen dầy đặc đi tới. Tiếng nước cùng âm thanh hoa lá quay tròn, vô cùng êm tai. Lúc Chu Trọng Đạo còn bé không hiểu âm thanh đó hay chỗ nào. Mà khi đó hắn trộm muốn mang theo Thuần Huy lén lút tới chơi.

Hạ Lan Cẩn rốt cục bị tình cảnh này mê hoặc. Y nghiêng đầu, duỗi tay phất qua lá sen tròn tròn to, như tre con dò xét bên kia hồ hoàng hôn dần buông xuống. “Thật yên tĩnh a, thật giống trong thiên hạ chỉ còn dư lại hai người chúng ta.” Y cảm thán.

Chu Trọng Đạo trong lòng có thứ gì đó nứt ra. Nhiều năm như vậy không bỏ, tựa hồ cũng có thể buông xuống.

Hắn quyết tâm buông xuống.

Vốn là nên tại ngày đó lúc Thuần Huy chết đi liền hạ xuống quyết tâm, nhưng vẫn kéo dài đến tận giờ phút này, buồn vui đan xen, hắn cái gì cũng không nói ra được, che mắt lại.

Qua nửa ngày, Hạ Lan mới duỗi tay nắm chặt tay hắn. Nơi đó ướt nhẹp, đều là nước mắt.

“Ngươi nhất định cảm thấy ta rất hoang đường đi.” Chu Trọng Đạo nặng nề nói.

Hai người ngồi ở bên trong thuyền, ai cũng không lay động mái chèo. Mộc lan thuyền ở trong nước bồng bềnh. “Không hề.” Hạ Lan Cẩn nói.

Chu Trọng Đạo cúi thấp đầu: “Vậy ngươi vì sao không chịu cùng ta nhận nhau? Ca ca.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play