Hạ Lan Cẩn nhậm chức Trung Thư Xá Nhân mười ngày, liền khai thông hai đạo, một bên bàn luận việc nông nghiệp, một bên bàn luận việc làm quan.

Chu Trọng Đạo nhận lấy sớ mà Hạ Lan Cẩn dâng, xem qua nguyên văn. Hắn nhìn hai bài sớ, rốt cuộc cũng hiểu tin đồn Hạ Lan Cẩn “làm quan bảo thủ” là bắt nguồn từ nơi nào.

Có người bảo thủ là mù quáng, nhưng Hạ Lan Cẩn bảo thủ lại là vì y xác thực thấy được khuyết điểm hiện thời, thời gian không chờ ta, nếu là mười năm hay hai mươi năm mà không chỉnh đốn lại, e rằng sẽ để lại một ổ bệnh cho đất nước.

“Ngươi có thể làm những điều này, ta không ngăn cản ngươi. Mà hậu quả sau khi làm, ngươi có nghĩ tới chưa?” Chu Trọng Đạo xem qua sớ, cũng không nói là tốt hay xấu, chỉ nhìn Hạ Lan Cẩn nhàn nhạt nói.

Y trong bản sớ cũng không có đặc biệt chỉ mặt gọi tên kết tội ai. Mà Hạ Lan Cẩn là người của Chu Trọng Đạo, vậy bài sớ này theo góc nhìn của Thừa tướng mà nói, động đến đương nhiên là mặt của bọn họ.

Hạ Lan Cẩn thong dong nói: “Tự nhiên nghĩ tới. Ước chừng có thể lưu danh văn sử.”

Y đùa không phải lúc, Chu Trọng Đạo quăng tập sớ, cả giận nói: “Ngươi gấp cái gì!”

Hạ Lan Cẩn đánh cược quá lớn. Nếu như Phương thái hậu coi trọng hai bài sớ này của y, y có Chu Trọng Đạo cùng thái hậu làm hậu thuẫn, có thể nói một bước lên mây, trực tiếp lên trời. Nếu như Phương thái hậu bị bài sớ này chọc giận, Quý thừa tướng lại thông đồng với thái hậu, có mười Chu Trọng Đạo cũng không bảo vệ nổi Hạ Lan Cẩn.

Hạ Lan Cẩn đem tấu chương dưới đất nhặt lên, nhẹ nhàng đặt xuống, nói: “Điện hạ… Thỉnh ngài tin ta một lần.”

Chu Trọng Đạo khổ sở trong lòng, một câu đều không nói ra được. Bên cạnh, nội thị Triệu Cửu Chân nhìn sắc mặt hắn không tốt, vội cầm thuốc đưa cho hắn. Hạ Lan Cẩn thành thạo tiếp nhận viên thuốc, tự mình thử độc, nửa quỳ trước mặt Chu Trọng Đạo, dỗ hắn, thanh giọng nói: “Điện hạ sao lại vì ta mà chọc giận thân thể?”

Chu Trọng Đạo cũng kỳ quái. Theo lý thuyết Hạ Lan Cẩn bất quá chỉ là một con cờ của hắn, cư nhiên cam nhận làm quân cờ, vậy thì nên có chút ý thức giác ngộ.

Hắn nắm trong tay quân cờ, càng không có đạo lý vì quân cờ mà khổ sở.

Nhưng Hạ Lan Cẩn quá giống cái người kia. Dù cho chỉ là trăng trong nước, hắn cũng không nỡ để nó mất đi.

“Đêm nay ngươi ở lại vương phủ.” Chu Trọng Đạo muốn Hạ Lan Cẩn ngủ lại.

Ngay đêm đó, hai người liền mây mưa một phen. Khí trời dần dần ấm, hoa đào hoa mận chầm chậm rơi xuống, hồng rực cả một vùng, lan ra mùi thơm nhàn nhạt.

Chu Trọng Đạo muốn Hạ Lan đối diện với hắn, hai người mặt đối mặt, hắn lần này làm thật nhẹ nhàng, thời điểm tiến vào vô cùng ôn nhu, một bên chậm rãi đưa vào, chờ miệng huyệt của y chậm rãi nuốt hết phân thân hắn, một bên vỗ về khuôn mặt Hạ Lan, muốn nhìn thấy rõ thần sắc của y.

Hắn thật bội phục mình, vào lúc này cư nhiên còn nghĩ đến tập sớ của Hạ Lan Cẩn, từng cái từng cái đều là vấn đề Thuần Huy năm đó cùng hắn nói qua, thậm chí so với tìm tòi nghiên cứu của Thuần Huy còn có chút rõ ràng hơn.

Nếu tình cảm này không phải là trái luân thường đạo lý, hắn thật muốn đối Hạ Lan hỏi một câu ——

“Ca ca… Là ngươi sao?”

Nhất cử nhất động của y, lời nói cùng cách hành sự của y, mọi thứ đều giống với cố nhân. Nhưng mà dù cho Chu Trọng Đạo có nằm mơ, Thuần Huy khởi tử hoàn sinh, cũng sẽ không vui mừng mở rộng chân, mặc hắn rong ruổi như hiện tại.

Hạ Lan đôi mắt híp híp lại, lại như một ánh nến yếu ớt làm hắn chói mắt, Chu Trọng Đạo tăng nhanh động tác, thấp giọng nói: “A Cửu, mở mắt ra…”

Hạ Lan đôi mắt ướt át. Chu Trọng Đạo trong lòng bỗng nhiên đau xót, Thuần Huy từ nhỏ đến lớn có chuyện gì hắn đều biết, chỉ có một điểm hắn không biết chính là tình cảm trong lòng Thuần Huy như thế nào.

Mà Hạ Lan Cẩn coi như không có ưu điểm này của Thuần Huy, cũng là  một bạn tình vô cùng tốt. Sau khi làm xong, Hạ Lan đứng dậy thu thập phải đi. Chu Trọng Đạo mang y cùng nằm xuống.

“Nghỉ ngơi chốc lát rồi hãy trở về.”

“Ta một khi đã ngủ, sẽ không đi đâu đâu.” Hạ Lan nói.

Trong lòng Chu Trọng Đạo liền dâng lên một cỗ trìu mến: “Vậy thì ngủ đến sáng mai.”

Hạ Lan cực kỳ mệt mỏi, thẳng thắn nằm ở bên người Chu Trọng Đạo. Ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Trọng Đạo hỏi: ” Làm thế nào mà ngươi lại nghĩ đến những việc trong sớ?”

Hạ Lan âm thanh bình tĩnh: ” Việc chính sự, chỉ cần xem nhiều suy nghĩ nhiều, đều có thể nhìn ra rõ ràng. Điện hạ chỉ sợ đã cũng sớm nhìn ra khuyết điểm bên trong rồi, chỉ có điều lấy tịnh chế động, nhưng mà đây không phải là con đường lâu dài. Thời gian dài, kiên cường mấy cũng không chịu nổi, trong tay có quân cờ tốt cũng vô dụng. Dù sao cũng phải có người dám nói dám làm —— thừa dịp thế cục trước mắt còn có khả năng chuyển biến tốt.”

Chu Trọng Đạo nói: ” Lời này của ngươi, nghe tới cũng là trách ta không làm.”

Hạ Lan nhắm mắt lại khẽ cười một tiếng, nói: “Tam lang lo xa rồi.”

Chu Trọng Đạo ma xui quỷ khiến, liền hỏi: “Ngươi có tin chuyện người chết sống lại không?”

Hạ Lan lúc này mới từ từ mở mắt, không đợi y mở miệng, Chu Trọng Đạo biết mình lỡ miệng, tự hỏi tự trả lời: “Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái. Loại chuyện hoang đường này, tất cả đều là xạo thôi.”

Hạ Lan hỏi hắn: “Điện hạ đang nghĩ đến người nào?”

Chu Trọng Đạo không thể nói rõ, chỉ nói: “Già rồi, luôn có một hai lần hoài niệm người xưa thôi.”

Hạ Lan tò mò nhìn hắn: “Lẽ nào điện hạ đến nay chưa lập Vương phi, cũng là vì người xưa này?”

Chu Trọng Đạo hoàn toàn không nhìn ra Hạ Lan hiếu kỳ thật hay chỉ giả bộ.

Nhưng hắn không thể cùng Hạ Lan nói sâu hơn, không hề trả lời Hạ Lan Cẩn về vấn đề vượt rào này.

Lúc sau Chu Trọng Đạo không có cản hai tập sớ của y, đồng ý Hạ Lan Cẩn trình lên.

Hắn sớm hướng trong cung tung tin đồn, Phương thái hậu thực đã nghe thấy cái tên Hạ Lan Cẩn.

Về phần Phương thái hậu nhìn y không vừa mắt, Chu Trọng Đạo trong lòng chịu không được. Vẫn luôn lo lắng đến hai tập sớ trình lên ngày ấy. Sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền tiến cung đi gặp thái hậu.

Mới đến Trường Tín cung, xa xa liền thấy nữ quan quen biết đi qua, mỉm cười dùng đầu ngón tay vuốt ve mái tóc xinh đẹp. Đây là ý tứ “hỉ thượng thuẫn sao”. Chu Trọng Đạo thoáng yên lòng.

Không đến một ngày, trong triều thực đã truyền khắp Hoàng đế cùng Thái hậu đối Hạ Lan Cẩn đều rất tán thưởng, trong triều nghị luận không ngừng, đem lưỡng bài sơ thảo luận chính sự.

Phương Thái hậu tự mình triệu kiến Hạ Lan Cẩn.

Ngày 25 tháng 3 triệu gặp một lần, sau ngày 28 tháng 3, Thái hậu cùng Hoàng đế lại cùng triệu gặp một lần.

Mỗi lần trở về, Hạ Lan Cẩn đều sẽ im lặng viết ra những vấn đề mà Thái hậu đối đáp với y, cùng Chu Trọng Đạo thảo luận.

Ngày mùng 2 tháng 4, Thái hậu liền triệu Hạ Lan Cẩn. Chu Trọng Đạo không khỏi kinh ngạc.

Phương thái hậu làm người như thế nào, hắn biết rõ, nàng tuy rằng có được khuôn mặt xinh như hoa đào, tính tình lại hết sức tự tin. Trình độ nghiêm túc không thua gì nam tử.

Thời điểm Thuần Huy còn sống, nàng rất nghiêm túc thận trọng, ít khi cười nói. Chu Trọng Đạo khi ấy còn trêu đùa Hoàng tẩu là vị mỹ nhân lạnh lùng. Sau Thuần Huy qua đời, Chu Trọng Đạo cùng nàng ít qua lại, không dám tiếp tục làm càn nói giỡn.

Phương Thái hậu năm lần bảy lượt triệu kiến Hạ Lan Cẩn, Chu Trọng Đạo còn không đến mức cho là Thái hậu cùng Hạ Lan Cẩn có cái gì mờ ám.

Hoàng đế cùng Thái hậu cùng ở, hơn nữa Thái hậu mỗi lần triệu kiến Hạ Lan, mỗi giờ mỗi khắc đều có mấy chục con mắt nhìn Thái hậu.

Trước kia sợ Thái hậu không thích Hạ Lan, bây giờ Thái hậu quá yêu thích Hạ Lan, Chu Trọng Đạo vẫn là phiền não.

Qua hai ngày, Chu Trọng Đạo ở trong cung gặp phải vị nữ quan “hỉ thượng thuẫn sao” kia. Chu Trọng Đạo lôi kéo nàng cười cợt hai câu.

Nữ quan có đôi mắt đẹp chuyển một cái, cười khanh khách thấp giọng nói: “Có chuyện lạ, tính ra cùng tâm phúc gần đây của người có liên quan, muốn nghe hay không?”

Nàng dán vào bên tai Chu Trọng Đạo, nhẹ giọng nói: “Hạ Lan Trung Thư Xá Nhân ngày đó tới Trường Tín cung, Thái hậu vô cùng ưa thích, lại cười đó. Tuy rằng cười chưa nhe răng, cũng coi như là hiếm thấy mà nở nụ cười.”

Chu Trọng Đạo nói: “Vậy liền coi là chuyện lạ?”

“Ta chưa nói xong, chờ tới khi Trung Thư Xá Nhân rời đi, một lát sau, Thái hậu mỗi ngày đều phải một mình sao chép một đoạn kinh thư. Nàng viết viết bỗng nhiên khóc.”

Chu Trọng Đạo trong lòng đột nhiên nhảy một cái.

“Thái hậu ở bên trong vừa cười vừa khóc nửa ngày, ngài nói có phải là chuyện lạ hay không. Lại không biết vị Trung Thư Xá Nhân này rốt cuộc là nơi nào xúc động Thái hậu…”

Chu Trọng Đạo sắc mặt lãnh đạm.

Nữ quan vẫn là thản nhiên, hé miệng nở nụ cười: “Điện hạ yên tâm. Lời này ta nói cho ngài nghe. Trong thiên hạ ta không dám nói cho người thứ hai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play