Vẫn chưa hề hay biết đại họa sắp giáng xuống dầu, mấy tên thiếu gia xốc đồng bạn bị thương lên, cả đám đang muốn ra khỏi bao sương, không ngờ đã gặp vật cản ngay ngoài cửa.
Cả đám cẩn thân đánh giá người mới tới: sắc mặt âm trầm, áo choàng đen sẫm, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo. Mấy người bọn chúng đúng là có thể tăng thêm khí thế nhưng rõ ràng vẫn kém xa người mới đến.
Đánh bạo, Trương công tử ưỡn ngực tiến lên quát lớn, “Mau tránh ra! Xem náo nhiệt cái gì!”
Ngoài bao sương lập tức vang lên tiếng hít khí của nữ tử, mà dẫn đầu chính là tiếng hít khí phát ra từ miệng tú bà.
Mạnh Diễm vẫn bất động, nhãn thần hung ác nhìn lướt qua năm tên thiếu gia, rồi quét vào phòng tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trên người tiểu tử đang bò dậy lấy khố tử (quần).
Thân ảnh nho nhỏ đó không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng lui vào trong góc.
Kiều Bảo Nhi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ như nhìn thấy chủ tử trước đây. Xoát! Mặt nó lập tức trắng bệch, nó lúng túng hỏi, “Ngươi cũng đến khi dễ ta sao…”
Cúi mặt xuống, từng giọt từng giọt máu rơi xuống đôi tay nhỏ bé, níu chặt bố liêu che đậy hạ thân không trọn vẹn, cả người giống như con kiến bé nhỏ bị người đời giẫm đạp, ngắc ngoải nhúc nhích trên mặt đất, theo bản năng mà tìm chỗ an toàn có thể che chở cho mình.
Đau đớn tập kích trái tim nó, như không nghe thấy những tiếng thét chói tai, hùng hồn tố cáo những kiểu đối xử ác độc của người khác với nó.
Tức giận ngợp trời, ánh mắt thu lại, bắn ra sát ý, Mạnh Diễm bỗng nhiên ra tay, túm lấy cổ một gã công tử, lực đạo lớn đến mức có thể bóp chết gã, ý chí như điên đảo, coi gã như một con kiến hôi.
Hai chân Trương công tử hươ hươ giữa không trung, cả người không ngừng giãy dụa, “Ngô… Ngươi… Buông tay…”
Mọi người đều bị một màn bất ngờ này dọa sợ đến không kịp phản ứng, lát sau, cô nương ngoài cửa lại thét lên, có người chạy trốn, có người lại đi vào bao sương, một đám tán loạn khắp nơi.
Bên trong cánh cửa, đồng bọn của gã kinh ngạc không ngớt; thấy người vừa tới bỗng dưng bóp cổ đồng bạn của mình, dưới tình thế nguy cấp, cả đám như ngừng thở, đồng loạt lùi ra xa, ngoài miệng vẫn thất thanh hô, “Buông buông… Buông hắn ra.”
“Vị gia này… Bớt lo chuyện người khác đi.”
“Mau mau… Buông… người ra.”
Đám công tử chỉ biết kêu lại la, nhưng đồng bạn: người bị thương, kẻ sắp bị người khác bóp chết, còn lại ba người, không ai dám đi lên cứu người.
Mạnh Diễm lạnh lùng hỏi, “Là ai chạm vào tiểu tử của ta?”
“Ai là… Tiểu tử…” Trong đó có một người hỏi.
“Giả ngu, muốn chết!”
Sắc mặt ưu tư, Mạnh Diễm đập cái đầu đang bóp trong tay vào tường, như đập một miếng giẻ rách, dùng lực đập mạnh, lập tức một tiếng thét thê lương, “A a a ─”
Mặt Trương công tử bị đập đến biến dạng, trên tường nhiễm vết máu làm người ta sợ hãi. Gã đột nhiên trợn trừng, mặt như bị lột mất môt tầng da, tím tái như muốn tắt thở đến nơi.
Mạnh Diễm lạnh lùng hỏi lại lần nữa, “Là ai chạm vào tiểu tử của ta?”
Người mới tới này quả thực như ma đầu lấy mạng người, Lâm công tử ấp úng đề nghị, “Ngươi… Ngươi thả người xuống trước đã, mọi người sẽ… nói chuyện đàng hoàng.”
Lý công tử thấy thủ đoạn ngoan lệ của hắn, phẫn nộ hét lớn, “Không phải nói nhiều, mau động thủ!” Dứt lời, gã lập tức chộp được cái ghế, đạp tới.
Mạnh Diễm đột nhiên buông tay, nhanh mắt nhanh tay tóm được cái ghế khác, đập mạnh xuống đất, cái ghễ vỡ vụn. Hắn tiến lên, túm lấy đầu đối phương, đập mạnh xuống mặt bàn.
Rầm! Trong bao sương, lần thứ hai truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo đó là âm hưởng rầm rầm! loảng xoảng! vang lên; chén bát, bầu rượu, đồ ăn trên bàn đều rơi xuống, vỡ sạch.
Lý công tử lảo đảo, từ trên bàn ngã nhào xuống đất, lập tức mất ý thức.
“Hỗn trướng!” Lâm công tử rống giận, nắm chặt tay thành nắm đấm, lập tức xông lên.
Mạnh Diễm quay đầu lại nhìn, thân thể nghiêng một cái, lập tức nhấc chân đá một cái ghế tròn lên, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trong không trung, giơ tay thu lại cái ghế, đập xuống kẻ vừa muốn lên tìm chết.
Cốp! Ghế tròn đập vào răng gã.
“Ngô ─” Lâm công tử che mặt, đau đớn quỵ xuống đất, thảm thiết kêu không ngừng, “Mũi ta… gãy mất…” Gã vội vàng bò đến cạnh cửa, mặt đầy máu mà hét, “Người cứu mạng… Người cứu mạng…”
“Còn muốn chạy, không có cửa!” Mạnh Diễm cầm cạnh bàn, khẽ dùng lực, cái bàn liền văng đến cửa. Ầm! một tiếng, những mảnh vụn của bàn bay ra; các cô nương ngoài cửa sợ đến hoa dung thất sắc, đều vội vàng chạy mất.
Hách! Lối thoát duy nhất đã bị chặn lại, Lâm công tử biết không ổn, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ, “Tha mạng… Đại gia… Tha mạng…”
“Tha mạng?” Mạnh Diễm cười lạnh, “Các ngươi cho rằng nhúng chàm tiểu tử của ta mà còn có cẩu mệnh mà sống?”
Chu công tử nghe vậy, nước tiểu thấm ướt cả quần. Gã chìa tay chỉ thẳng vào đồng bạn đang nằm trên đất, lập tức phủi sạch quan hệ, “Là… Hắn, ta… Ta không có.” Lúc đó gã chỉ đứng bên nhìn mà thôi, còn chưa ra trận.
“Nga, rốt cục cũng có kẻ chịu nhận tội.”
Hừ hừ, Mạnh Diễm bước tới gần tên nằm trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống, đạp mạnh vào đũng quần gã; giây tiếp theo, người đang nằm bỗng dưng bật dậy, hai tay ôm chặt đùi, hét thảm, “Úc a ─ mệnh căn của ta…”
Mạnh Diễm nhướng mày, diện vô biểu tình nhìn sắc mặt trắng bệch của gã, bội phục, “Ngươi dũng cảm đấy.” Thình lình, hắn giẫm lại lần thứ hai, lập tức tiếng kêu như lợn bị chọc tiết –
“A a ─ buông ─” Cảm thấy hạ thể như bị giẫm nát, Văn công tử ngã ngửa người ra, chết ngất tại chỗ.
Đá văng kẻ đã chết ngất, ánh mắt ngoan lệ quét về phía công tử ca đang run rẩy không ngừng, lại hỏi, “Còn ai chạm vào tiểu tử kia nữa?”
Chu công tử ngẩng đầu phát thệ, “Tuyệt đối không… không… Có.”
“Không có?”
“Đúng là không có…”
“Phải không?” Mạnh Diễm cười lạnh, vớ lấy ngọn đèn cách đó không xa, rót thẳng dầu mỡ đang cháy vào khố hạ kẻ đang chết ngất, sau đó buông tay thả cho nhọn đèn rơi xuống, thiêu đốt ngươi ở dưới.
Chu công tử thấy thế, kinh hãi há to miệng, một hơi thở cũng không lên nổi.
Th ậ t đáng s ợ … Hai mắt gã trắng dã, lập tức ngã xuống hôn mê.
Mạnh Diễm cười lạnh một tiếng, “… Muốn chết.” Tức giận còn chưa hết, những kẻ còn lại sẽ tính sổ sau.
Hắn tiện tay cởi xuống áo choàng, đi đến góc phòng, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu tử.
“Đừng tới đây…” Kiều Bảo Nhi kinh hãi, mãnh liệt lắc đầu, cuộn mình người lui đến chân tường, thấy bàn tay to lớn kia vươn đến như con rắn lớn, làm người ta phải sởn tóc gáy.
“Tránh ra…” Nó hét lên, nháy mắt, cả người đã rơi vào lồng ngực dày rộng.
Mạnh Diễm ôm chặt lấy người, bàn tay ép chặt đầu nó, tức giận dưới đáy lòng bỗng nhiên biến mất. Động tác hắn vô cùng dịu dàng, dùng áo choàng bao lấy thân thể nho nhỏ trong lòng, nhíu mày, buột miệng, “Tiểu tử…”
Không nghe được tiếng kêu diụ dàng ấy, Kiều Bảo Nhi rơi vào vô tận sợ hãi lập tức há mồm cắn lên cánh tay hắn, đem hết tất cả khí lực còn sót lại chống lại kẻ xâm phạm.
Mạnh Diễm mặc cho nó cắn, ôm người đi ra cửa, cúi đầu hôn lên tóc nó, dịu dàng mà hắn bộc lộ ra khiến cho những kẻ ngoài bao sương nhìn thấy mà choáng váng.
“Ta sẽ đưa ngươi đến chỗ lão đại phu.” Lập tức đá cái bàn đang chặn ở cửa, không thèm nhìn xung quanh, coi kẻ khác như không tồn tại, bước thẳng xuống lầu, chỉ chốc lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Chậc chậc…” Cao Hạo ung dung dựa vào cạnh lan can, lúc trước nghe thấy liền muốn nhảy vào góp vui, bây giờ liếc mắt thấy tú bà đã ngất lên ngất xuống ba lần, khó khăn lắm mới gọi hồn về được. Y nhắc nhở, “Bên trong có mùi như có thứ gì đang cháy ấy, ngươi mau vào xem thử đi.”
“A, đúng rồi.” Tú bà kinh hoảng, sải bước vào bao sương, thấy đống hỗn độn dưới đất, đám công tử bị chỉnh đến thê thảm, trong đó có một người còn có lửa cháy bừng bừng trên người.
Lập tức, bà lớn giọng hét, “Các cô nương, mau vào dập lửa!”
Giây lát, một đám cô nương tiến vào bao sương, cực kì hoảng hốt cầm miên bị, gối đầu mà dập lửa, vừa phủi vừa đập, mọi người vội vội vàng vàng vây quanh.
Lát sau, các cô nương ba chân bốn cẳng đưa các công tử bị thương ra khỏi bao sương, đặt từng người xuống hành lang, phút chốc cũng không biết nên làm cái gì.
“Có phải đi báo quan không?”
Khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của Tú bà đau khổ, hung dữ giậm chân mắng, “Báo quan cái gì, chúng ta xong rồi…” Trời mới biết bà hảo tâm thu nhận tiểu Bảo Nhi lại xảy ra chuyện này. Bà đúng là đang trêu chọc người nào đó rồi!
Cao Hạo cười cười, lúc này mới nói với Trần tổng quản đang đứng bên cạnh, “Xem ra, Mạnh vương gia tìm được tiểu tử kia lạc đường rồi, về phần mấy tên ngã xuống đất không dậy nổi này chắc có lẽ cũng không còn đường sống nữa đâu. Noãn Xuân các sợ rằng khó giữ được, ngươi xem đi, tối nay các cô nương cũng đã hoa dung thất sắc rồi, quét sạch hứng thú của bản gia ta a. Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Trần tổng quản mở miệng hỏi, “Gia muốn đi đâu?”
“Lên đường hồi phủ.”
Lão giật mình, “Ngài không đi tiêu tiền?”
“Gấp cái gì, chúng ta về phủ trước, ta đợi tiểu mỹ nhân tự động đưa lên cửa.”
Xoảng! Sắc mặt Trần tổng quản tối sầm.
Ti ể u m ỹ nhân đâu ra ch ứ? Có ph ả i ch ủ t ử u ố ng l ộ n thu ố c r ồ i không?*************************
‘Bác Tể dược đường’.
Đêm khuya, Đỗ đại phu và hỏa kế (người giúp việc, tương đương tiểu nhị ở quán ăn ấy) bị tiếng đập cửa rầm rầm! làm giật mình tỉnh giấc. Phủ thêm áo dài bên ngoài, hai người không hẹn mà cùng ra ngoài mở cửa.
Đỗ đại phu vô cùng kinh ngạc, “Vương gia?”
“Ta đến muốn chẩn bệnh.”
“Mời vào.” Y vội vàng dẫn người vào, “Người ngài ôm trong lòng là…”
“Là tiểu tử của ta, nó bị thương, mau xem thử.” Mạnh Diễm lo lắng, vội vã đi vào.
Bàn tay nhiễm đầy máu sau gáy tiểu tử, hắn cúi đầu nhìn tiểu tử vẫn cắn chặt cánh tay hắn không nhả, cả người vẫn run rẩy như cũ.
Biến sắc, Đỗ đại phu lập tức kéo ghế đến ngồi xuống, kiểm tra ngoại thương trên đầu, vén phần tóc đang che chỗ bị thương, quay đầu lại phân phó cho hỏa kế, “Nhanh đi đun nước nóng.”
“Nga, vâng.” Hỏa kế không dám chậm trễ, lập tức chạy đến dược đường phía sau.
“Trên tóc nó có vết máu đọng, cần phải rửa sạch mới có thể bôi thuốc.” Đỗ đại phu nhíu mày, hỏi, “Nó còn có ý thức không?”
“Có.”
Đỗ đại phu thoáng nhìn ống tay áo Vương gia nhiễm đỏ, lại nói, “Ngoại trừ vết thương ở đầu này, thỉnh ngài vén áo lên để ta kiểm tra lưng nó.”
Mạnh Diễm chỉ vén lên một góc áo choàng. Kiều Bảo Nhi dần dần nhả ra, chậm rãi quay đầu lại, đáy mắt đầy vẻ kinh hoàng, nhìn chằm chằm người mình không quen biết, ấp úng hỏi, “Ngươi… có phải… cũng muốn khi dễ ta không?”
Tim Đỗ đại phu đập mạnh, kinh ngạc với câu hỏi của thiếu niên. Dưới cằm nó toàn máu, trên trán cũng bị tím đen, cả mặt cũng bị nhiễm máu, bộ dáng gầy gò yếu ớt làm người khác nhìn mà không đành lòng. Y cam đoan như đinh đóng cột, “Ta chỉ muốn chữa trị cho ngươi, sẽ không khi dễ ngươi.”
“Đừng nghĩ những vết thương trên người nó là do ta làm.” Mạnh Diễm cứng nhắc nói.
Vừa ngẩng đầu đã đón nhận ánh mắt sắc bén quét đến ngoài cửa. Đỗ đại phu giật mình, “Ách… Tiểu nhân sao dám hiểu lầm.”
Y biến sắc, kinh sợ nghĩ:
Vương gia t ự mình đưa ngư ờ i t ớ i c ử a, có th ể th ấ y ngài coi tr ọ ng ngư ờ i đó đ ế n th ế nào; chưa nói đ ế n còn đ ể ngư ờ i ng ồ i trên đùi n ữ a. Vi ệ c này qu ả đúng là không th ể tin đư ợ c, Nhưng thương th ế trên ngư ờ i thi ế u niên này t ừ đâu mà có?Kiều Bảo Nhi cử động thân thể, cố gắng tránh né cái ôm của chủ tử.
Mạnh Diễm giật mình, mặc nó chuyển đến đùi Đỗ đại phu, tưởng chừng như muốn y ôm vào lòng.
“Ách?”
Sao l ạ i v ậ y? Đỗ đại phu lần thứ hai ngạc nhiên.
Theo bản năng mách bảo, Kiều Bảo Nhi tựa người vào lòng người lạ, hạ xuống lòng đề phòng, run run nói nhỏ, “Đừng khi dễ ta…” Nó rũ mắt, níu chặt khố tử đang dần tuột xuống.
Đỗ đại phu ngạc nhiên nhìn Vương gia, phút chốc cũng không biết có nên đưa tiểu tử này về trên đùi hắn không.
Ti ể u t ử này rõ ràng đang bài xích. Chớp mắt, tức giận dâng lên. Mạnh Diễm trừng mắt nhìn Đỗ đại phu, nhưng không thể cáu giận được. Hắn tức giận giục, “Thỉnh đại phu đừng sững sờ nữa, mau chữa trị đi.”
“Vâng.” Đỗ đại phu liếc nhìn khố tử rơi xuống bên chân, trong lòng lại sinh nghi:
thi ế u niên này không ph ả i đã b ị xâm ph ạ m đ ấ y ch ứ?Mạnh Diễm tính toán trong lòng – phải chịu đựng bi thương đau xót để đại phu đụng chạm vào thân thể gầy yếu của tiểu tử. Âm thầm cắn răng, mâu quang hung ác soi mói nhất cử nhất động của Đỗ đại phu, cảnh cáo trước, “Đừng đụng vào nơi không nên đụng, bằng không ta sẽ vặn gãy tay ngươi.”
H ở?“Nó là của ta.” Mạnh Diễm ngược ngạo tuyên bố chủ quyền của mình.
“Tiểu nhân hiểu rõ.” Khôi phục sắc mặt, Đỗ đại phu bình tĩnh ứng phó, chỉ ôm lấy người đưa lên giường.
Bắt mạch, thấy thiếu niên này đúng là yêm nhân. Lại cẩn thận trở người nó, vén gấu áo lên, quả nhiên thấy phần lưng có vài chỗ thâm tím do va chạm và tổn thương.
Lập tức kiểm tra thêm phần ngực và bụng, vết bầm đen trên đó là kẻ khác thấy mà kinh hồn. Y khẽ ấn lên chỗ ngũ tạng, đồng thời dặn dò, “Chỗ nào đau thì phải gật đầu hoặc mở miệng nói cho ta biết.”
Kiều Bảo Nhi gật đầu nhưng không nói đau. Chỉ chốc lát sau, cả người nó cuộn lại như con tôm, mặc cho đại phu kiểm tra những nơi còn lại.
Cố gắng tránh né nơi riêng tư của thiếu niên, Đỗ đại phu nhấc áo choàng lên khỏi mắt cá chân nó, kiểm tra hai chân gầy gò, chỗ đầu gối có vết xước nho nhỏ, may mà không đáng ngại.
“Rốt cuộc là ai đánh nó?”
“Vài tên công tử không muốn sống.” Mạnh Diễm hừ hừ, “Bất quá, bọn chúng không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.” Hắn hạ thủ cũng không nương tay, tạm thời cứ thế đã.
Nghe vậy, Đỗ đại phu không hỏi chi tiết nữa, chỉ thở dài, “Những vết bầm tím sưng phù trên người nó cũng phải đến mười ngày nửa tháng mới hết được.” Lại đắp chăn lên cho thiếu niên, để tránh nó lại bị cảm lạnh.
Tới trước dược quỹ (quầy thuốc) mang lọ thương dược (thuốc trị thương) tiêu viêm phấn (bột chống viêm) cùng với băng gạc cần dùng tới, tạm bỏ lại một bên, đi đến cửa phòng, nói, “Ta đi lấy nước nóng đến, lát nữa sẽ trở lại.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Mạnh Diễm đứng bên nhìn chằm chằm, càng nhìn càng không muốn. Tiểu tử tựa hồ đã quá hoảng sợ… Hắn cũng cố gắng tạm thời không đến gần nó.
Đợi Đỗ đại phu trở lại nội thất, liền bắt đầu bắt tay lau rửa miệng vết thương. Trên mặt, trên người đều là vết máu bẩn, y cẩn thận tiêu độc, bôi dược và băng bó.
Thời gian trôi qua, Kiều Bảo Nhi dần mê man, lông mi run rẩy khép lại lại miễn cưỡng xốc lên, chần chừ không dám ngủ. Dần dần, nó rốt cuộc cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, đánh mất ý thức.
Bên trong vắng vẻ, Mạnh Diễm nhíu mày, chờ Đỗ đại phu xử lý thỏa đáng, hai người ra ngoài ─
Hắn hỏi, “Tiểu tử của ta có nặng lắm không?”
Đỗ đại phu than thở, “Thân thể nó suy yếu, lại không được chăm sóc trong thời gian dài, vết thương muốn phục hồi như cũ sẽ tương đối lâu, cần tốn chút công để chiếu cố nó. Tối nay ngài đừng đi vội, không bằng ở lại đây ngủ một đêm đi.”
“Được.” Than thở một hơi, Mạnh Diễm lộ vẻ nôn nóng, “Chết tiệt! Nếu nó không bị lén bắt đi thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện này.”
“Di… Nó bị lén bắt đi?” Đỗ đại phu rất kinh ngạc.
“Sau khi tiểu tử này nuốt dược đã bị lén bắt đi, lưu lạc bên ngoài.” Thực đáng hận. Vết thương mới lại thêm bệnh tật cũ, đúng là họa vô đơn chí.
“Tối nay ngài mới tìm lại được?”
“Ừ.”
“Thảo nào…” Đỗ đại phu chợt nhớ lại. Trước đây lão đa có nói qua việc tiểu nô tài nuốt dược trong phủ Vương gia. Mà chính y cũng còn có nhớ, Vương gia từng đến dược đường này tìm lão đa lấy thuốc bổ.
“Ta phải đi viết dược thiếp (đơn thuốc), sau đó sẽ bảo hỏa kế đi sắc thuốc. Trước mắt phải chữa trị ngoại thương đã, về phần điều dưỡng thân thể, cứ đợi đến khi thương thế của nó khỏi hẳn thì sẽ đổi dược thiếp cũng không muộn.”
“Làm phiền đại phu.”
Đỗ đại phu cười cười, “Hà tất phải khách khí, ngài đối với lão đa của ta vô cùng tốt, lão nhân gia cũng thường xuyên nhắc đi nhắc lại, ngài luôn đưa những lễ vật quý giá.” Những món lễ vật đó nếu đổi ra ngân lượng cũng đủ cho toàn gia nhà y sống hơn nửa đời không sợ thiếu thốn.
“Đó là chuyện nên làm thôi.” Dứt lời, Mạnh Diễm vén rèm, đi vào phòng.
Cởi giày, nằm xuống bên cạnh tiểu tử, giường tuy khá chật nhưng hắn cũng không để bụng. Chống tay nâng cằm, nhãn thần bỗng trở nên nhu hòa, khóe miệng hiện lên vết cười nhàn nhạt.
Rốt cục đã có thể tìm được tiểu tử này về bên người. Rũ mắt, hắn vỗ nhẹ lên mặt tiểu tử, trong lòng không còn thấy hụt hẫng nữa, thỏa mãn rằng từ nay về sau không cần phải nóng ruột nóng gan, đêm ngay không ngủ nữa.
Sau một lúc lâu, hỏa kế của dược đường lặng yên đi vào nội thất, đặt hai bộ xiêm y cập và một bộ chăn ấm xuống, lại nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi.
Mạnh Diễm quay đầu lại thoáng nhìn, lắng nghe tiếng bước chân hỏa kế xa dần, xác định không có ai lại vào phòng nữa, hắn mới nhảy xuống giường lấy xiêm y và chăn ấm tới, thay đổi xiêm y cho tiểu tử.
May mà nhân nhi ngủ rất sâu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn cẩn thận không đụng vào vết thương của nó, ôn nhu khó giấu trong đáy mắt.
Lấy áo choàng ra, ném lên ghế, bàn tay tràn đầy dục vọng mà vuốt ve nơi riêng tư của tiểu tử, tỉ mỉ xóa đi mùi hương và vết tích do kẻ khác lưu lại.
Nghiêng người hôn trộm lên khuôn mặt lạnh lẽo của tiểu tử, đầu ngón tay lặng yên tham nhập vào cơ thể nó, mãnh liệt hít khí, hắn phải ngừng thở, cắn răng ẩn nhẫn cảm giác xung động trong người. Đột nhiên, nhân tử xâm lược chạy tán loạn trong cơ thể hắn, kích động mỗi sợi thần kinh, dằn vặt lý trí vốn còn sót lại rất ít của hắn.
Lặng yên rút ngón tay ra, cả người hắn đã đầy mồ hôi. Tiểu tử đang ngủ say kia làm cả người hắn oi bức không chịu nổi.
Th ậ t mu ố n m ạ ng…Vất vả lắm mới khắc chế được ý nghĩ xằng bậy, choàng áo khố lên cho nó để giữ ấm. Trong lúc lông mi tiểu tử run rẩy vài cái, mà hắn cũng thuận theo tâm luật bất chỉnh, như một tên trộm. Hắn không khỏi buồn bực ─ tiểu tử kia rõ ràng là của hắn, vì sao bộ dạng của hắn cứ như là đang đi trộm người thế này?
Hắn cắn răng chen chúc bên cạnh tiểu tử trên chiếc giường nhỏ hẹp, có hơi nong nóng, cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Hắn đường đường là vương gia, rốt cuộc lại để tiểu tử kia chiếm cứ lòng mình…
************************
Ngủ mấy canh giờ, Kiều Bảo Nhi vừa mở mắt, dung mạo gần trong gang tấc của chủ tử đập vào mắt, làm nó phải thở dốc vì kinh ngạc.
Nó lặng lẽ rời khỏi cái ôm chặt, nhưng lập tức lại làm người kia tỉnh lại.
“Đừng nhúc nhích.” Mạnh Diễm ý muốn chiếm giữ mười phần ôm lại tiểu tử, lập tức nhận được sự chối từ.
“Buông ta ra!” Nó cố sức tránh né.
“Làm sao vậy?” Mạnh Diễm nới lỏng tay để tránh đụng vào những vết thương của nó.
Vừa được tự do, Kiều Bảo Nhi lui tới bức tường, khuôn mặt nho nhỏ trắng bệch hết nhìn đông tới nhìn tây.
Mạnh Diễm ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú tới gần.
“Đừng tới đây…” Kiều Bảo Nhi lập tức lui đến cuối giường, cảnh giác, như tiểu bạch thỏ đang bị chấn kinh quá độ.
Nhíu mày, Mạnh Diễm theo dõi cử động của nó.
Vẻ mặt thất kinh, Kiều Bảo Nhi xuống giường, di chuyển dọc theo phía sau dược quỹ, lòng bàn chân đạp xuống sàn nhà lạnh lẽo, vội vội vàng vàng lao đến cạnh cửa, chợt nghe một tiếng gầm lên, “Chậm đã!”
Mạnh Diễm xoay người xuống giường, chất vấn, “Ngươi muốn đi đâu?”
Kiều Bảo Nhi níu lấy rèm cửa che người lại, dựa mặt vào tường, co rúm mà ẩn núp. Mím chặt miệng như con trai.
“Đi giày vào đã.” Mạnh Diễm đá một đôi giày cho nó.
Kiều Bảo Nhi vươn bàn chân run rẩy, cúi đầy nhìn xuống đất, vất vả lắm mới đi giày vào được.
Hành động của nó trong đáy mắt kẻ kia, làm hắn phát hỏa. Mạnh Diễm giận dữ hỏi, “Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không động đến một sợi lông tơ của ngươi.” Tiểu tử kia quả thực coi hắn như yêu quái ăn thịt người!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dần dần thấm mồ hôi, trắng bàn tay nhỏ bé níu rèm cửa đến trắng nhợt. Nó không biết phải làm sao mới thoát khỏi chủ tử.
“Ta phải đi về rửa chén…” Hắn nhỏ giọng năn nỉ, mặt nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Mạnh Diễm vẻ mặt kinh ngạc. “Rửa chén gì?”
Kiều Bảo Nhi nghĩ:
ch ỉ c ầ n r ử a chén trong trù phòng s ẽ không làm ai khi d ễ nó c ả. Nó mu ố n v ề r ử a chén… Ph ả i ki ế m ti ề n. Lương b ổ ng nó còn chưa c ầ m. Ma ma đ ố i x ử v ớ i nó cũng không t ệ …Đôi mắt trong suốt của nó không nháy, mong chờ tự do và một chỗ an toàn.
Mạnh Diễm lặng yên đi tới phía sau nó, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái gáy gẫn còn quấn băng, đột nhiên có xung động muốn bóp chết nó.
Cảm nhận được phía sau có áp lực khổng lồ bao phỉ, Kiều Bảo Nhi thình lình quay đầu lại. “A ─” Nó sợ hãi kêu lên.
Mạnh Diễm híp mắt, “Nhìn ngươi kìa, sợ như gặp quỷ ấy.” Phun một câu, lão đại khó chịu.
“Tránh ra…” Hai chân Kiều Bảo Nhi run rẩy, cả người thấm mồ hôi.
Nghẹn nộ hỏa trong lòng, Mạnh Diễm đạp thẳng ra cửa, nhướng mày hướng về phía Đỗ đại phu đang đứng trong quỹ thai mà hét lớn, “Đỗ đại phu, tiểu tử của ta tỉnh rồi, mau mang nước tới cho nó rửa mặt chải đầu, chuẩn bị luôn nhiều nhiều đồ ăn tới đây.”
“Vâng.” Đỗ đại phu đẩy đẩy hỏa kế bên cạnh, ý bảo nó mau đi bưng nước và ngọ thiện đã chuẩn bị từ lâu đến hầu hạ khách nhân.
Động tĩnh trong nội thất đã truyền ra từ lâu, hỏa kế nhanh nhẹn, lập tức phụng mệnh hành sự.
Đỗ đại phu chui ra khỏi quỹ thai, đi tới bên cạnh Vương gia, cung kính hỏi, “Còn có gì phân phó?”
“Không có, ta đi thăm lão đại phu.” Mạnh Diễm bỏ lại câu nói rồi đi.
Giây lát, đột nhiên hắn ngừng bước, nghe bên trong phòng truyền ra tiếng nói nho nhỏ ─
“Ngươi đừng đi…” Kiều Bảo Nhi vừa nhìn thấy người tới, lập tức buông rèm cửa ra, tay nhỏ bé níu chặt lấy ống tay áo đại phu.
“Ta đến xem thương thế của ngươi, sẽ không đi ngay đâu.” Đỗ đại phu nhẹ giọng trấn an.
Kiều Bảo Nhi nghe theo, theo sát y đến ngồi xuống cạnh bàn, cúi đầu xuống, càng làm lộ rõ vẻ tiều tụy.
Đỗ đại phu lấy dược quán ra, bắt đầu thay dược cho nó. Rõ ràng tiểu thiếu niên này rất sợ vương gia; sự tình thế này chắc chắn phải có nguyên nhân. Tất nhiên là y cũng không tiện hỏi.
Kiều Bảo Nhi ngồi nghiêm chỉnh, khi thì lo lắng nhìn ra cửa, sau đó thấy một người xa lạ mang nước rửa mặt và cơm nước vào cửa, vẫn không thấy chủ tử trở lại, nó thở dài một hơi.
Bên trong phòng rơi vào im lặng.
Đỗ đại phu cẩn thận thay dược cho nó, phát hiện nó chỉ rửa mặt súc miệng chứ không đụng đến chén đũa.
“Sao lại không ăn?”
“Ta không muốn ăn.”
Một lát, Đỗ đại phu thu dọn dược quán, đưa bát cơm tới trước mặt nó, nói, “Ta cùng ngươi dùng bữa.”
“Ta không muốn ăn.”
“Không ăn, thân thể sẽ không khỏe lên được.”
Nó nhìn chăm chú vào đại phu, mở miệng cầu xin, “Cũng không thể cho ta đi được sao?”
Nghe vậy, Đỗ đại phu rất kinh ngạc.”Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta có công việc, phải làm việc a, phải đi về rửa chén kiếm tiền.”
“…” Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Đỗ đại phu im lặng, cảm thấy dở khóc dở cười. Y vô pháp quyết định tương lai tiểu thiếu niên sau này.
“Ta không muốn trở về với chủ tử…” Kiều Bảo Nhi thương cảm van xin, “Cho ta rời khỏi đây đi, ta không muốn hồi phủ.”
“Ách…” Vậy không phải biến thành nô tài chạy trốn rồi sao?! Đỗ đại phu chợt thấy mồ hôi lạnh đầy người. “Ngươi không thể đi. Mau nghe lời ta, ăn đi; ta sẽ ở lại với ngươi.”
Y nở nụ cười cứng ngắc, ngồi bên cạnh tiểu thiếu niên, như đang cầm một củ khoai nóng phỏng tay. Việc cấp bách hiện nay là phải lừa cho tiểu thiếu niên này ăn cơm trước đã. Vì vậy y liền cầm bát nhét vào tay nó.
Kiều Bảo Nhi cầm bát đũa, tâm trạng thấp thỏm bất an. “Để ta đi đi…” Nó vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục năn nỉ.
“Ăn cơm xong rồi nói sau.” Đỗ đại phu thuận miệng dỗ.
Kiều Bảo Nhi và và cơm vào miệng, nhãn thần kinh hoảng vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chỉ sợ chủ tử xuất hiện.
Cách một bức tường, Mạnh Diễm đứng đó một lúc lâu, trong lòng không biết là tư vị gì ─
ti ể u t ử kia mu ố n h ắ n r ờ i kh ỏ i, nhưng l ạ i mu ố n Đ ỗ đ ạ i phu đ ừ ng đi… V ẫ n còn mu ố n ch ạ y! M ẹ nó! N ằ m mơ!Bỗng nhiên, nhớ lại chuyển tiểu tử căm ghét mình. Đúng là quá thất vọng buồn phiền!
***************************
Thời tiết rét đậm thế này, chứng phong thấp của lão đại phu làm lão không cách nào đi lại được, phân nửa thời gian đều ở trong phòng nghỉ ngơi. Mạnh Diễm làm bạn với lão nhân gia, nói mấy tình hình gần đây, ước chừng sau nửa canh giờ mới đứng dậy cáo từ.
Trở lại nội thất trong dược đường, vừa thấy tiểu tử kia, hắn mở miệng hạ lệnh, “Lại đây! Ta đưa ngươi trở lại.” Chịu không nổi tiểu tử kia lại ỷ lại vào người khác, thực chướng mắt.
Sắc mặt hắn hung ác nham hiểm khiếp người, Đỗ đại phu căng thẳng thần kinh, vội vã thu lại ánh mắt, lập tức đứng dậy rời khỏi đó.
Kiều Bảo Nhi lắc mạnh đầu, lúng túng thanh minh, “Ta phải về rửa chén.”
“Rửa chén gì hả?” Mạnh Diễm cười lạnh, “Ngươi còn muốn về Noãn Xuân các cho người khi dễ?”
“Không phải…”
“Tốt nhất là không phải!” Lửa giận lần thứ hai lại bị nhen lên, Mạnh Diễm rít gào, “Bớt nhiều chuyện đi, đừng quên ngươi là nô tài của ta!”
Kiều Bảo Nhi không cách nào phản bác. Nhãn thần kinh hoàng nhìn khắp bốn phía, thấy không còn đường thoát, nó bất lực nói, “Ta không muốn về… Không muốn về…”
“Không cho ngươi nói muốn hay không muốn.” Mạnh Diễm dần áp sát nó, muốn nó biết rõ tình trạng hiện nay, “Ngươi đã quên ai cứu ngươi? Là ai đưa ngươi đến đây chữa trị rồi hử? Bây giờ ta muốn dẫn ngươi hồi phủ.”
Kiều Bảo Nhi bò lên giường, níu chặt lấy miên bị, vội vã trốn vào góc.
Mạnh Diễm đứng ở mép giường, dằn cơn giận xuống, ra lệnh, “Lại đây!”
“Ngươi tránh ra!” Dưới cơn hoảng sợ, Kiều Bảo Nhi cũng không biết lấy đâu ra can đảm, sờ cái gối đầu ném thẳng tới chỗ chủ tử.
(sẵn đây nói luôn: gối đầu ngày xưa thường là tre đan ngoài, trên trong là gỗ, hoặc phần dưới là gỗ, bên trên là cuộn vải tròn nằm cho êm đầu. Cái loại sang hơn thì làm bằng sứ (dù ta không biết là phần nào TT^TT). Nói chung là kiểu gì thì nó cũng… cứng và… có thể làm vũ khí được =_=!!!)
Mạnh Diễm dùng tay đỡ được gối đầu, ngoài cười nhưng trong không cười, “Được lắm.” Hắn vốn có thể dễ dàng tha thứ khi tiểu tử kia làm càn, đáng tiếc là nó lại dùng khí lực để phản kháng hắn, hiệu quả đương nhiên không rõ ràng.
Bóng người tới gần nó như cơn ác mộng phủ xuống đầu. Con ngươi Kiều Bảo Nhi trợn tròn, theo hơi thở nóng ấm phả lên mặt, cả người nó như bị thiêu trong lửa, lập tức hét lên sợ hãi, “Tránh ra – Ta không muốn làm nô tài của ngươi!”
“Trên thực tế, ngươi là nô tài của ta.” Tiểu tử này sớm đã bị người thân bán đi, thời gian chưa tới, toàn bộ quyền sinh sát đều nằm trong tay hắn.
“Ngươi tránh ra ─” Kiều Bảo Nhi thét chói tai.
Mạnh Diễm như xách con gà còn mà ôm nó vào lòng, trấn an, “Đừng sợ, ta sẽ không khi dễ ngươi.” Sao có thể chỉ vì tìm niềm vui mà khi dễ nó được chữ. Ôm người rời giường, hắn tiện tay lấy áo choàng, vội vã mang tiểu tử về phủ dưỡng thương.
Tiếng nói rầu rĩ trong lồng ngực dần hóa thành tiếng nức nở. Ngực bỗng nhiên đau đớn – tiểu tử kia lại cắn người.
Bàn tay nho nhỏ không đẩy nổi bước tường giam cầm rắn chắc này. Nó không quên lúc chủ tử xấu xa thế nào, ép buộc hắn ra sao. Chủ tử cũng giống như những công tử kia, đều là kẻ xấu xa!
Tức giận tích lũy thành oán hận –
ch ủ t ử đã đá nó kh ỏ i ph ủ t ừ lâu, t ạ i sao t ớ i gi ờ còn không buông tha nó… Dùng sức cắn, trút hết tất cả sợ hãi và ủy khuất đã phải chịu.
Nó gây phi ề n ph ứ c cho trù t ử … Nó cùng đư ờ ng, nó b ị ngư ờ i khi d ễ … Chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt, nó rầu rĩ, “Buông… Ta ghét ngươi…” Cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng, nhịn không được mà phun toàn bộ nước chua trong bụng ra.
Mạnh Diễm giật mình, dần dần buông tay, thả thân thể mềm nhũn của nó trượt xuống đất.
Kiều Bảo Nhi che miệng, ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, đón nhận sắc mặt xanh mét của chủ tử. Đó là gần dấu hiệu chủ tử sắp sửa nổi cáu.
Hách! “Ta không phải cố ý nôn trên người ngươi, thực sự không phải cố ý…” Nó sợ đến mức lùi ra sau, đưa tay che đầu, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, nằm phục xuống đất, chuẩn bị đón mấy cú đá.
Ầm ầm! một tiếng, trong đầu như có khối thuốc nổ nổ tung. Mạnh Diễm giật mình tại chỗ.
Ti ể u t ử này coi h ắ n là gì v ậ y?“Ta sẽ không đánh ngươi!” Hắn rống.
Kiều Bảo Nhi thất kinh, tìm khăn lau khắp nơi. “Ta… Lập tức lau sạch thứ trên đất.”
Tìm không được khăn lau, nó vội vã cởi ngoại bào ra, chà lau thứ dơ bẩn trên đất.
Thấy nó như cẩu nô tài, Mạnh Diễm lại rống lớn, “Đỗ đại phu ─”
Đỗ đại phu ở bên ngoài bị dọa nhảy dưng, lập tức vén rèm cửa, hỏi, “Vương gia có gì phân phó?”
“Chuẩn bị nước nóng.”
Y nhìn trên đất, lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra. “Ta lập tức chuẩn bị nước nóng.”
Mạnh Diễm thu lại vẻ mặt khó coi, căn bản không thèm để ý đến cả người mình toàn đồ nôn của tiểu tử. Lập tức ngồi xuống xuống, chộp lấy y bào đã nhiễm bẩn của nó, lại quát, “Đừng lau nữa, ta sẽ không đánh ngươi.”
Kiều Bảo Nhi lập tức bỏ lại y bảo, hoảng sợ cách xa hắn ba bước.
Mạnh Diễm nhìn theo nó, thấy dáng dấp sợ hãi của nó như kim châm đâm vào ngực mình. Giữa hai người có một giới tuyến rõ ràng, mặc dù nông nhưng lại làm người ta nhìn thấy rõ ràng cơn hoảng hốt sâu không thấy đáy.
Trong nháy mắt đó, lòng hắn cuộn lên dự cảm không tốt:
ti ể u t ử kia t ự a h ồ s ợ hãi quá đ ộ, tâm trí tr ở nên không bình thư ờ ng…“Ngươi tránh ra, tránh ra…” Kiều Bảo Nhi rửa mặt chải đầu xong, chui đầu vào giữa hai chân, thì thào nói nhỏ.
“Đừng tới gần ta…” Nước mắt ủy khuất càng lúc càng nhiều, trong lòng nó có vết sẹo không liền lại được, cũng không thể chịu nổi thương tổn thêm nữa. “Ta không muốn trờ lại với chủ tử, sẽ lại bị khi dễ…”
Khổ sở nghĩ đến tiểu thạch đầu đã đánh rơi, cả lương bổng mà nó kiếm được từ chỗ trù tử đại thúc vẫn còn để lại ở Noãn Xuân các… Nó rất muốn trở lại đó rửa chén.
“Ngươi tránh ra… Đừng … khi dễ ta nữa…”
Giọng nói ấm ách truyền đến tai người còn lại. Vẻ mặt Mạnh Diễm phức tạp, tâm càng lúc càng trầm ─
ti ế n lùi gì cũng không đư ợ c, không bi ế t nên làm gì v ớ i ti ể u t ử kia bây gi ờ.Đỗ đại phu bưng tới một chén dược, thổi nhẹ, đi vào nội thất, “Tiểu thiếu niên, uống dược đi.”
Kiều Bảo Nhi ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi, “Uống dược… sẽ làm thân thể khỏe hơn?”
“Ân, uống thuốc, thân thể sẽ khỏi rất nhanh. Này, cầm lấy.”
“Được…”
Nó mu ố n làm vi ệ c, mu ố n ki ế m ti ề n a… Thân th ể y ế u ớ t s ẽ kh ỏ e l ạ i nhanh thôi. Kiều Bảo Nhi tiếp nhận chén dược, không hề hay biết trong dược thang này có thêm thành phần an thần. Nó uống xong, cầm bát trả lại cho đại phu.
Đỗ đại phu đồng tình thở dài một hơi. Tiểu thiếu niên này cực kì sợ chủ tử; mà y chỉ phụng mệnh hành sự, làm cho tiểu thiếu niên này ngủ đi.
Ch ủ t ử hình như đã r ờ i đi… Kiều Bảo Nhi chốc chốc lại cảnh giác mà nhìn ra cửa sổ, sợ thân ảnh chủ tử lại xuất hiện nữa.
Đỗ đại phu an tĩnh làm bạn bên cạnh nó, ước chừng sau nửa khắc, tiểu thiếu niên dần dần khép mắt lại, gối đầu lên gối, ngủ say.
Thong thả ra khỏi nội thất, y đè thấp âm lượng nới với Vương gia, “Tiểu tử của ngài đã ngủ rồi.”
“Ân.” Mạnh Diễm vẫn đợi ngoài cửa.
Sau nửa khắc, xác định tiểu tử kia đã ngủ say, hắn mới lặng yên đi vào nội thất.
Cẩn cẩn dực dực ôm tiểu tử vào người, dùng áo choàng bao lấy nó không còn kẽ hở. Ôm nhân nhi nhẹ như lông chim nhưng từ lâu đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng.
Hôm nay, hắn theo phản ứng thất thường của nó, trong lòng đau buồn âm thầm ─
ph ả i làm th ế nào m ớ i có th ể có đư ợ c s ự tin tư ở ng c ủ a ti ể u t ử này? Nhưng ch ắ c ch ắ n nó s ẽ không b ị khi d ễ n ữ a.